Chử Đồng cũng không cho anh cơ hội quay trở lại. Cô há miệng, cách tấm khăn che mặt hung hăng cắn tới. Cô còn chưa từng dùng sức cắn người mạnh như thế. Đôi tay Phó Thời Thiêm đang giữ gương mặt cô chợt buông ra. Trên môi loang ra vết máu đỏ tươi, hơn nữa còn là bị cắn rất mạnh, máu chảy ròng ròng. Người đàn ông ở đối diện mím chặt cánh môi, lẫn vào giữa răng môi, một vị máu tanh lan tràn ra. Chuyện này dù sao cũng là trường hợp công khai, hơn nữa không ít người quen của nhà họ Giản đều ở đây. Chử Đồng im lặng nén nhịn thua thiệt. Mới vừa rồi chỉ muốn một cái tát quất tới. Nhưng một khi cô vung tay lên, tám phần sẽ đem tất cả mọi người chú ý tới đây.
Hai mắt cô trợn tròn, tầm mắt hung hăng đâm vào trên người Phó Thời Thiêm, hận không thể ghim lên từng nhát một trên người anh, “anh có bệnh phải không?”
Phó Thời Thiêm giơ tay lên khẽ vuốt môi dưới, trên ngón trỏ dính đầy máu. Anh chợt đem cái khăn che mặt của Chử Đồng kéo xuống. Anh đã gặp cô hai lần nhưng cũng chỉ trông thấy đôi mắt mà thôi, dường như, quả thật rất giống. Chẳng qua là khi nhìn ngũ quan cả khuôn mặt kết hợp lại, chỉ có thể gọi là giống năm mươi phần trăm thôi.
Thật ra thì Phó Thời Thiêm đương nhiên biết rõ Chử Đồng không phải là người kia. Lúc đó cô ấy đã chết ở ngay trước mặt anh. Dáng vẻ hấp hối đó của cô đến nay vẫn đâm vào tim anh như cũ. Phó Thời Thiêm ngây ngẩn nhìn chằm chằm Chử Đồng. Cô nhìn lấm lét bốn phía. May mắn nơi này là một chỗ khuất, người khác sẽ không nhìn thấy được gì.
Cô tức giận lau khóe miệng một cái, xoay người định rời đi.
Phó Thời Thiêm không nói hai lời nắm chặt cổ tay của cô, đem cô kéo tới trước người. Chử Đồng giơ bàn tay lên thật sự muốn tát tới. Sự khó tin trong mắt Phó Thời Thiêm nhanh chóng lộ ra. Anh nhìn chằm chằm cái tay đang giơ lên thật cao của cô. Cái gì? Lại còn có người dám ra tay đối với anh? Anh dễ dàng bắt lấy tay của Chử Đồng, đè xuống, “thật xin lỗi, tôi nhận lầm người.”
Chử Đồng cũng biết là anh nhận lầm. Cô hướng Phó Thời Thiêm trừng mắt, “thật nghi ngờ đây có phải là anh cố ý tìm lý do để biện hộ không. Vừa chạy tới liền hôn. Vị tiên sinh này, anh thật là tùy tiện.”
“Không, ba năm nay, tôi chỉ nhận lầm như vậy một lần duy nhất.” Phó Thời Thiêm thức thời buông tay đang nắm lấy Chử Đồng ra. Anh đưa tay giơ cao, “cô đem tôi cắn thành như vậy, coi như là hoà nhau đi.”
“Chịu thiệt là tôi mới đúng?”
Phó Thời Thiêm cười khẽ, “cách một lớp, không tính là thật sự hôn tới chứ?”
“Vậy nếu tôi cách một lớp đâm anh một dao, có phải cũng không coi là đâm thật chứ?”
Phó Thời Thiêm nhìn miệng cô lưu loát trả treo, trên môi anh tê nóng đau rát, “cô tên là gì?”
“Cách thức bắt chuyện này của anh rất lỗi thời, hơn nữa quá lưu manh!” Trước hôn một cái, sau đó nói nhận lầm người, rồi lại hỏi tên của đối phương, không phải quê mùa thì là cái gì?
Phó Thời Thiêm nhặt cái khăn che mặt ở dưới đất lên đưa cho Chử Đồng. Cô cũng không đưa tay ra nhận lấy. Phó Thời Thiêm liếc nhìn đồng hồ, “tóm lại thật xin lỗi, gặp lại sau.”
Anh cứ như vậy xoay người rời đi. Chử Đồng cũng có chút mơ hồ. Cô nhẹ lắc đầu, cũng không để trong lòng. Đoán chừng anh ta là thật sự nhận lầm người đi. Thật vất vả mới thoát ra khỏi sàn nhảy. Chử Đồng trông thấy Giản Trì Hoài đang nhìn ngó chung quanh, hẳn là đang tìm cô. Cô bước nhanh qua đó, đưa tay khoác lên cánh tay Giản Trì Hoài, “em ở đây.”
Giản Trì Hoài rũ mắt xuống, thấy một cái đầu nhỏ tiến sát tới trước người, thần sắc anh nhẹ nhõm, “đi đâu vậy?”
“Là ở chỗ khiêu vũ đó, vẫn luôn có thể nhìn thấy chỗ anh đứng, yên tâm đi.” Chử Đồng vạn vạn lần không dám nói cho Giản Trì Hoài nghe chuyện vừa rồi. Nếu anh biết được, xách theo đao lớn xông tới cũng có thể.
“Có mệt không?”
“Không mệt.”
“Đi, dẫn em ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
Hai người đi tới cửa, Giản Trì Hoài dừng lại bước chân, giúp cô vén gọn tóc ở hai bên gò má, “thế nào lại rối tung như vậy?”
Trong lòng Chử Đồng không khỏi hoảng hốt, “oh, mới vừa rồi mang cái khăn che mặt kia, không nghĩ tới nó lại bị hỏng, lúc gỡ xuống đoán chừng kéo theo tóc của em.”
“Rối tung hết cả.” Giản Trì Hoài đứng đó giúp cô sửa sang lại, ước chừng khoảng năm phút. Anh giơ tay nhấc chân đều dịu dàng không đắn đo suy nghĩ. Cũng may là anh còn có kiên nhẫn như vậy. Ánh mắt Chử Đồng xuyên qua khuỷu tay người đàn ông nhìn về phía trước, trông thấy một người đang đứng ở cách đó không xa. Không khí náo nhiệt xung quanh dường như không thể quấy rối đến anh chút nào. Bóng lưng hờ hững xa cách ẩn núp sau bức tượng cao lớn bền chắc. Chử Đồng thu hồi tầm mắt, “được rồi, coi như tóc em có rối tung, đó cũng là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”
“Em ảo tưởng quá.” Giản Trì Hoài thu tay lại, cong khoé môi cười một tiếng, “đi.”
So với sự náo nhiệt ở trong, bên ngoài còn yên tĩnh thoải mái hơn nhiều. Giản Trì Hoài nắm tay Chử Đồng bước đi về phía trước, vừa khéo gặp gỡ một người đàn ông trẻ tuổi. Hai người cũng là bạn bè, liền dừng lại tán dóc mấy câu.
Người đàn ông kia hướng cách đó không xa lên tiếng gọi, “Tam ca!”
Chử Đồng nhìn thấy bóng lưng ban nãy xoay người lại. Cô chợt cảm thấy kinh hãi. Phó Thời Thiêm từ bên kia chậm rãi bước tới. Người đàn ông tươi cười vẫy tay, “hôm nay thật là trùng hợp, các anh đều ở đây, lát nữa có muốn đi uống một ly không?”
Phó Thời Thiêm đi tới trước mặt mọi người. Vết thương trên môi rất rõ ràng. Người đàn ông kinh ngạc hô lên, “ai u, đây là bị cô nàng nào cắn thành như vậy ha?”
Chân Chử Đồng mềm nhũn, bắp chân dưới làn váy đang run rẩy. Người đàn ông kia gọi anh một tiếng ‘Tam ca’. Như vậy người đàn ông này chính là Phó Thời Thiêm? Cô và anh chưa từng gặp mặt. Ấn tượng đối với anh chỉ là như thế này: Nham hiểm, ác độc, đặc biệt đen tối.
Phó Thời Thiêm sờ sờ cánh môi, ánh mắt thả vào trên người Chử Đồng. Sau đó trực tiếp hỏi thẳng, “Giản Trì Hoài, đây là ai?”
Giản Trì Hoài cũng không giấu giếm, “vợ tôi.”
“Mấy ngày trước tin tức truyền đi sôi sục khắp nơi. Tôi ngược lại cũng không hay xem những bài báo kia, chẳng qua là có nghe loáng thoáng. Hôm nay còn là lần đầu tiên thấy mặt, hân hạnh được gặp gỡ.” Anh hướng Chử Đồng thoải mái vươn tay ra.
Chử Đồng không biết nên làm sao bây giờ. Dù sao cũng có người lạ đang ở đây, không lễ phép thì không được. Chử Đồng cùng anh bắt tay. Phó Thời Thiêm cũng không có động tác gì quá đáng. Chỉ là lúc tay hai người tách ra, trong lòng bàn tay cô dường như bị người đàn ông không biết là vô tình hay cố ý nhẹ nhàng vuốt qua.
Bàn tay Chử Đồng đang xuôi bên người nắm lại thật chặt. Quan hệ của Giản Trì Hoài và Phó Thời Thiêm không gọi là thân thiết mấy nên cũng chỉ trò chuyện xã giao mấy câu. Một người đàn ông khác lại muốn bới móc tin tức nhiều hơn. Anh ta nhìn Phó Thời Thiêm, tươi cười nói, “nghe nói anh đang tìm một cô gái có nốt ruồi ở chỗ nào đó? Đã tìm được chưa?”
Phó Thời Thiêm cũng không cảm thấy lúng túng chút nào, “không rõ lắm, tôi là tìm giúp cho người khác.”
“Tôi còn tưởng rằng anh lại gần gũi nữ sắc nữa đấy...” Người đàn ông nói được một nửa, chợt ngưng lại. Chử Đồng nghe được đến đây, không khỏi ngẩng đầu lên. Phó Thời Thiêm đứng ở đó, mặt mũi nhàn nhạt dâng lên một tầng tăm tối. Người đàn ông thuận thế hướng bả vai anh vỗ nhẹ, “lát nữa đi uống hai ly?”
“Không đi, mọi người cứ ở lại chơi, tôi phải đi rồi.” Anh cũng không nói gì với Giản Trì Hoài nữa, xoay người thẳng tắp rời đi.
Người đàn ông nhẹ lắc đầu, “tính tình vẫn quái gở như vậy.”
Giản Trì Hoài đáp lại lời đề nghị mới vừa rồi của người đàn ông, “tôi cũng không đi được, phải về rồi.” Anh nắm tay Chử Đồng đi về phía trước. Cô cẩn thận thong thả bước đi, nghĩ thầm thật may là không có lộ ra sơ hở gì cả. Mới vừa nghĩ như vậy liền nghe được trên đầu có một trận thanh âm truyền tới, “thế nào anh lại có cảm giác ánh mắt Phó Thời Thiêm nhìn em rất quái lạ?”
Trái tim Chử Đồng đột nhiên co rút lại thật chặt, “quái lạ như thế nào? Anh nói bậy bạ gì đấy?”
“Cảm giác trái lại không phải là cái kiểu hận không thể đem em tấn công ăn sạch sẽ, ý định tính ra cũng không mạnh. Bất quá, nhất định không phải là không có mục đích gì.”
Chử Đồng khó mà nói nên lời rằng Phó Thời Thiêm chẳng qua là nhận lầm người mà thôi. Cô nhón chân lên, hai tay ôm lấy gương mặt Giản Trì Hoài, “ai dám để ý đến em chứ, em là người đã có chồng, còn là một phụ nữ có thai. Giản Trì Hoài, anh dát vàng lên mặt của em như vậy là đang lấy lòng em sao?”
Giản Trì Hoài chỉ cười không nói. Đây chính là chỗ mà anh cảm thấy kỳ quái. Nếu nói Phó Thời Thiêm để mắt đến Chử Đồng, nếu là trước kia thì cũng cho qua đi. Bọn họ cũng coi là hoạt động trong cùng một thế giới, mặc dù vị trí công việc không tương đồng, nhưng tính cách người đàn ông thích trêu đùa giống nhau. Bên cạnh từng đoàn từng đoàn những em gái xinh đẹp như hoa, người nào sẽ đi dây dưa với vợ của người khác? Hoặc chính là khẩu vị quá nặng.
Phó Thời Thiêm ngồi ở ghế dài bên ngoài khu vườn. Lúc A Sướng chạy tới, thấy cổ tay người đàn ông đang lắc nhẹ. Rượu đỏ sóng sánh trong ly thuỷ tinh trong suốt. Người đàn ông lặp đi lặp lại động tác này, một bộ dáng xuất thần.
“Tam ca?” A Sướng khẽ gọi, “xe đang dừng ở bên ngoài.”
Phó Thời Thiêm đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch. Sau đó lại im lặng hồi lâu. Tính tình anh mưa nắng thất thường như vậy, A Sướng đã sớm thành thói quen. Anh ta đứng im ở bên cạnh không nói câu nào. Phó Thời Thiêm chợt hướng chỗ ngồi trống ở bên cạnh vỗ xuống một cái, ý bảo anh ta ngồi xuống.
Sau khi A Sướng ngồi vào chỗ của mình, hướng người đàn ông nhìn nhìn. Một tay Phó Thời Thiêm rơi vào chỗ đầu gối, “người bảo cậu tìm, không cần tìm nữa, cô ấy đang ở đây.”
“Lại có chuyện trùng hợp như thế sao?”
“Cô ấy là bà xã của Giản Trì Hoài.”
A Sướng nhất thời không biết nên nói gì. Gió đêm khẽ thổi tới. A Sướng một người đàn ông, nói chuyện nhưng lại có chút ấp a ấp úng, “Tam ca, chuyện như vậy rất khó giải quyết.”
“Ừ, rất khó giải quyết.”
A Sướng nghĩ thầm, bất quá là dáng dấp có chút giống nhau mà thôi. Nếu như là người của nhà bình thường vậy còn được. Nhưng gặp phải Giản Trì Hoài, nhất định sẽ rất tốn công phí sức. Kẻ phải cướp còn là một người phụ nữ đã có chồng, không đáng giá. Nhưng ngay sau đó Phó Thời Thiêm lại nói một câu, “khó giải quyết, cho nên mới phải tạm thời án binh bất động. Cứ chờ thời cơ theo từng bước một. Bây giờ hai người bọn họ tình cảm rất tốt, càng cướp người công khai, cục diện ngược lại càng bất lợi đối với tôi.”
“Tam ca, cô ấy nhưng là Thiếu phu nhân nhà họ Giản, thân phận này...”
“Thân phận thế nào?” Phó Thời Thiêm đem ly rượu đặt vào trên ghế, “Giang Ý Duy là nghệ sĩ dưới trướng của Dịch Lục Soát. Giản Trì Hoài lại là ông chủ của Dịch Lục Soát. Cô ta và Giản phu nhân này, quan hệ tất nhiên là không nhẹ. Người phụ nữ này cũng thật là không thông minh, hết lần này đến lần khác đụng vào họng súng.”
Phó Thời Thiêm ngồi một lát rồi đứng dậy, “đi thôi, trở về.”
Trên đường trở về Bán đảo hào môn, Chử Đồng dựa vào bả vai Giản Trì Hoài, mơ màng buồn ngủ. Giản Lệ Đề tinh thần rất tốt, một đường huyên thuyên liến thoắng trò chuyện. Tưởng Linh Thục kéo tay của con gái qua, lật xem mấy cái, “cái bệnh ngoài da này, cuối cùng cũng ổn rồi. Lúc ấy nói rất khó chữa trị, cũng may, căn bệnh cuối cùng đã khỏi hẳn rồi.”
“Đó nhờ có chị dâu. Thuốc bắc của bác sĩ Diệp so với những thuốc men trước kia có tác dụng hơn rất nhiều.”
Chử Đồng nghe thấy câu này, không khỏi mở mắt ra. Ban đầu cô đến phòng khám tìm bác sĩ Diệp, vốn là định nói lời xin lỗi. Dù sao Diệp Như cũng bởi vì cô mới bị cảnh sát bắt lại. Nhưng bác sĩ Diệp không hề trách móc câu nào, chỉ nói mình không biết dạy dỗ con cái. Sau khi biết được Chử Nguyệt Tình mắc bệnh ngoài da, còn nhiệt tình chế thuốc, thử nghiệm thay đổi mấy phương thuốc, mới có thể trị được dứt điểm căn bệnh này.
Tài xế đưa Giản Trì Hoài và Chử Đồng trở về trước. Hai người bước xuống xe. Chử Đồng đi được hai bước, “chân của em tê rồi.”
“Có phải muốn anh ẵm em không?”
Chử Đồng nhón chân lên, “muốn, sau này em ở nhà, muốn chân không chạm đất, xuống giường đi đâu đều phải anh ẵm có được không?”
“Được,” người đàn ông không nói hai lời lập tức đồng ý rồi ôm eo đem cô ẵm lên, “anh không ẵm em lên trên xe, em liền an ổn nằm ở trên giường, không cho đi làm.”
Cánh tay Chử Đồng ôm chặt cổ Giản Trì Hoài, “anh hãy thành thật nói đi, em gần đây có phải rất biết điều không? Không hề đi ra ngoài săn tin tức gì cả. Tan việc đúng giờ. Đã đủ phù hợp yêu cầu của anh chưa?”
“Đúng vậy, vì thế tối nay, anh có thể thưởng cho em.”
“Thưởng cho em cái gì?”
Giản Trì Hoài ẵm Chử Đồng bước lên lầu. Đi tới hành lang, anh hướng cô cười một tiếng, “thưởng cho em hưởng dụng một đêm.”
“Em không hưởng dụng nổi đâu,” Chử Đồng nói là lời thật lòng, “anh quá hung hãn, em đây yếu đuối mà, còn không đủ để anh lăn qua lăn lại hai ba cái đâu.”
Người đàn ông khẽ đá mở cửa phòng, ẵm Chử Đồng sải bước đi vào trong. Tay cô chỉ lên chóp mũi anh một cái, “có phải anh muốn nói, em đây là một yêu tinh nhỏ mê người?”
“Đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình có phải không?”
“Trong tiểu thuyết, nam chính sẽ nói với nữ chính như vậy, cảm giác nghe được câu nói này rất đã, anh nói thử xem sao.”
Giản Trì Hoài cảm thấy buồn nôn tới mức cả người không được tự nhiên. Anh đem Chử Đồng đặt nhẹ lên giường, “em cảm thấy em là yêu tinh?”
“Đây là một loại khen ngợi, cô gái nào không muốn làm yêu tinh?”
Hai tay người đàn ông chống ở bên người Chử Đồng. Ngón tay anh hướng cần cổ cô khều hai cái, “tốt lắm, để anh xem một chút em giống yêu tinh ở mặt nào.”
Chử Đồng nghe vậy, vươn tay lên đặt vào bụng của mình, “Giản Trì Hoài, thai giáo như vậy không tốt đâu.”
Người đàn ông hạ người xuống, đem váy của cô theo hai chân vén lên, mãi cho đến khi bụng của Chử Đồng lộ ra. Giản Trì Hoài hôn lên bụng cô, “như vậy thì sao? Có được không?”
“Em thấy anh mới là yêu tinh mê người ấy.” Chử Đồng cắn răng lên tiếng.
Bàn tay Giản Trì Hoài khẽ vuốt ve trên bụng cô, “thật là mong bụng của em mau chóng nổi lên.”
“Tại sao? Như vậy mặc quần áo sẽ rất xấu xí.”
“Nếu như vậy ai cũng sẽ biết là anh sắp làm ba. Đó là cách khoe khoang công khai rõ ràng nhất. Em cũng biết mà, con người của anh hết sức khiêm tốn. Nhưng khi người khác hỏi đến anh, anh sẽ có thể nói ra ngay.”
Chử Đồng không khỏi bật cười, “còn chưa tới hai tháng nữa, bụng sẽ nổi lên thôi.”
Giản Trì Hoài lần nữa hôn xuống, anh nhưng đã chờ đợi quá lâu rồi.
Sau khi Giang Ý Duy kết thúc công việc trở về. Cảnh quay này diễn suốt cả một đêm, cộng thêm một buổi sáng, cô cảm thấy hết sức mệt mỏi, ở trên xe cũng đã ngủ thiếp đi mất.
Quay về khách sạn, trợ lý gọi cô hồi lâu, “Ý Duy, Ý Duy, đến rồi.”
Giang Ý Duy đứng dậy, hít sâu một cái, “tôi giống như có chút cảm sốt, cả người rất khó chịu.”
“Cô cứ liều mạng như vậy, thân thể chống chọi nổi mới là lạ đó. Mau chóng đi ngủ một lúc đi, lát nữa tôi giúp cô đi mua thuốc.”
Giang Ý Duy bước xuống xe, cùng trợ lý đi vào đại sảnh khách sạn. A Sướng ở bên trong chờ đợi một hồi lâu. Thấy hai người bước vào, A Sướng tiến lên đón đường, “Giang tiểu thư.”
Giang Ý Duy vừa trông thấy người trước mặt, lập tức cảm thấy mệt mỏi rũ rượi, “gì thế?”
“Tam ca muốn gặp cô.”
“Chúng tôi mới từ đoàn phim trở về, còn chưa được nghỉ ngơi đâu...” Trợ lý đứng ra ngăn lại.
“Chỉ nói mấy câu mà thôi, Giang tiểu thư không cần phải lo lắng. Tam ca biết ngài vất vả, nói sẽ không phí phạm của ngài bao nhiêu thời gian, bảo tôi nhất định phải mời ngài tới cho bằng được, không được chậm trễ.”
Giang Ý Duy hơi biến sắc mặt, “vậy cũng được.”
Cô xoay người đi ra ngoài. A Sướng hướng người trợ lý kia liếc nhìn, “không sao đâu, không cần phải khẩn trương. Hướng chi Tam ca còn quen biết Giản phu nhân, ngài sẽ không làm khó Giang tiểu thư đâu.”
Bình luận facebook