• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 84

“Tam ca, nếu không ta đi uy hiếp Giang tiểu thư?”



Phó Thời Thiêm nắm chặt cây vợt trong tay, ánh mắt rơi vào dưới chân, “cậu đi điều tra cách thức liên lạc của Giang Ý Duy, lần trước đã từng tới nhà chúc thọ, hẳn rất nhanh sẽ có thể điều tra ra được.”



“Dạ.”



Giang Ý Duy ngồi trước gương trang điểm, Chử Đồng thấy cô không ăn, liền cầm một miếng lên nhét vào trong miệng mình, “ăn ngon ghê, cậu phải ăn kiêng sao?”



Giang Ý Duy hướng cô liếc mắt, “mình đây còn phải đóng quảng cáo, ăn một miếng gà chiên này, bụng cũng có thể phát phì ra. Chử Đồng, mình coi là đã nhìn ra, cậu không phải là cố ý mua cho mình ăn phải không? Có phải ở nhà Tứ ca quản quá nghiêm khắc, cậu phải chạy tới đây mượn cớ ăn một bữa cho sướng miệng?”



Chử Đồng cười gượng hai tiếng, “cậu không nói mình không nói, ai có thể biết?”



Giang Ý Duy vừa định nói Chử Đồng gian xảo, điện thoại di động đặt lên bàn chợt vang lên. Chử Đồng giúp cô cầm lên, ánh mắt liếc qua, không có trong danh bạ. Giang Ý Duy nhận lấy điện thoại di động, “nghịch loạn điện thoại gì thế.”



“Nhưng người biết được số điện thoại của cậu cũng không nhiều, dù sao nghe điện thoại cũng không mất tiền.”



Giang Ý Duy tiện tay nhận máy, “alo?”



“Giang Ý Duy.” Đối phương gọi thẳng tên họ, nửa người trên của Giang Ý Duy đang dựa vào lưng ghế không khỏi ngồi thẳng dậy một chút, “ngài là?”



“Đừng có úp úp mở mở với tôi, người mà tôi muốn tìm, cô nói là bạn thời tiểu học của cô, cô còn không biết tên họ và cách thức liên lạc của cô ấy phải không?”



Con ngươi Giang Ý Duy chợt trợn tròn lên, trời ạ, lại là Phó Thời Thiêm. Cô lên dây cót mười hai vạn phần tinh thần chuẩn bị đối mặt, “đúng vậy, Tam ca.”



Chử Đồng còn đang nhai gà chiên trong miệng. Giang Ý Duy hướng cô khoát tay, ý bảo cô đừng nói chuyện. Phía bên Phó Thời Thiêm cũng không phí thời gian nói nhảm với cô, “tốt lắm, cô đã học tiểu học ở đâu, tôi lần lượt có thể điều tra ra được hết. Những học sinh nữ kia, tôi tra từng người một, đều có thể tìm ra được. Nhưng nếu Giang Ý Duy cô dám dối gạt tôi, cô cũng nên biết, tính tình của tôi không tốt như thế nào rồi, có lúc đến một người có học thức tôi cũng làm không nổi đâu.”



Giang Ý Duy bối rối, nhất thời cảm thấy như cưỡi hổ khó xuống. Cô vừa xốc lại tinh thần vừa nghĩ ngợi, dù cho Phó Thời Thiêm biết được Chử Đồng thì thế nào chứ? Cô bây giờ đã gả cho Giản Trì Hoài, ai có thể đem cô từ bên cạnh Giản Trì Hoài cướp đi được? Nhưng lúc mới vừa rồi đối mặt với A Sướng, cô đã nói như vậy rồi, bây giờ muốn đổi lời lại cũng khó khăn. Giang Ý Duy đành phải nhắm mắt đâm lao theo lao, “dạ.”



Bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng cười khẽ của Phó Thời Thiêm, “tốt, liệu mà làm.”



Không nói thêm một câu nào nữa, điện thoại cúp máy.



Chử Đồng đánh giá thần sắc của cô, “sao vậy?”



Giang Ý Duy nhẹ lắc đầu, “không có gì, cậu muốn không xảy ra chuyện gì thì cứ an ổn ở trong nhà, đừng có chạy lung tung. Nếu mình mà có số mệnh giống như cậu, mình sẽ an tâm làm Thiếu phu nhân, không cần phải kiếm tiền nuôi miệng, quá hạnh phúc.”



Chử Đồng ngồi một lúc, Tần Tần bước vào phỏng vấn. Đợi đến khi Giang Ý Duy bắt đầu đi đóng quảng cáo, hai người liền rời đi.



Trở lại Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng nhìn ra ngoài cửa xe, nói với tài xế, “anh xem, đứng ở ngoài cổng có phải là chị của tôi không?”



“Hình như là Chử tiểu thư.”



“Anh dừng ở ngoài cổng đi.”



Ngoài cổng sắt, Chử Nguyệt Tình xách theo một cái túi, đứng ở bên ngoài nhìn vào lấm lét. Chử Đồng đẩy cửa xe ra bước xuống, “chị, tại sao chị không nhấn chuông cửa đi vào?”



“Ra cửa quên mang theo điện thoại di động, chị cũng không chắc em có ở đây hay không nữa.”



“Mẹ không đi cùng chị tới đây sao?”



Chử Nguyệt Tình đi theo Chử Đồng bước vào trong nhà, “không có, gần đây cửa hàng trái cây rất bận rộn. Khi nào chị ra ngoài tìm việc làm, lúc ấy mới cần mẹ đi theo.”



“Tìm được việc gì thích hợp chưa?”



Chử Nguyệt Tình nhẹ lắc đầu, “từ từ tìm đi, dù sao cũng không có kinh nghiệm làm việc, nhất thời tìm việc rất khó khăn.”



“Chị,” Chử Đồng nắm lấy tay của chị mình, “đãi ngộ tiền lương của Dịch Lục Soát cũng tương đối tốt. Chị xem, không phải em cũng đang làm ở đấy sao? Em nói một tiếng với Giản Trì Hoài, thu xếp cho chị làm nhân viên văn phòng ở ban biên tập, thế nào?”



Chử Nguyệt Tình lắc đầu một cái, “em không giống chị, em là bà chủ, toàn bộ công ty đều là của em. Chị không muốn chen vào trong số đó cầm phân tiền lương, từ từ tìm, rồi cũng sẽ có thể tìm ra được thôi.”



Chử Đồng nghe vậy, chỉ có thể gật đầu một cái, “vậy cũng được.”



Bước vào trong phòng khách, Chử Nguyệt Tình đem túi cầm trong tay mở ra cho Chử Đồng xem, “chị mới vừa mua len sợi, sau này quần áo của bảo bối cứ giao cho chị, chị sẽ đan.”



“Chị, không cần phải vất vả như vậy.”



“Không vất vả, chị thích trẻ con mà.”



Chử Đồng ngồi bên cạnh Chử Nguyệt Tình, cô lấy ra một cuốn catalogue lật cho Chử Đồng xem một chút, “chọn một cái đi, xem thử thích kiểu dáng thế nào?”



Chử Nguyệt Tình tựa như một người hoàn toàn bình thường, Chử Đồng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng tiến tới nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai chị mình. “Chị, xét xử vụ án của Cố Thanh Hồi đã ra quyết định rồi.”



Đây cũng là tin tức động trời, Chử Nguyệt Tình muốn không biết cũng khó khăn. Cô rũ mắt xuống, từ trong ngực Chử Đồng tránh thoát ra, “oh, thế nào?”



“Tù chung thân.”



Lồng ngực Chử Nguyệt Tình rõ ràng tràn đến một trận ngột ngạt buồn bực, bàn tay cô nắm chặt lại, “ừ, thế à?”



Chử Đồng im lặng trong chốc lát, sau đó kéo tay của Chử Nguyệt Tình qua, “nghe nói là từ bỏ luôn cơ hội kháng án, cũng coi như là chuộc tội đi.”



Chử Nguyệt Tình thật ra đã biết được từ trước, chẳng qua là giả vờ như không nhìn thấy tin tức mà thôi. Ba mẹ sợ sẽ khơi gợi lại chuyện đau lòng của cô, cũng luôn cẩn thận tránh né không nhắc đến. Chử Đồng vốn cũng có ý nghĩ muốn che đậy giấu giếm, nhưng Chử Nguyệt Tình đã quay về xã hội, rất nhiều tiếng nói sẽ không để ý mình có tình nguyện muốn nghe hay không vẫn sẽ truyền vào trong tai, lại nói chuyện như vậy hẳn phải nên rõ ràng mới đúng.



“Từ bỏ hay không từ bỏ đều giống nhau cả thôi, tội nghiệt của anh ta quá sâu nặng, chẳng lẽ còn có thể có kết quả tốt hơn sao?” Chử Nguyệt Tình mở sách ra, “chọn một bộ đi, chị ngày ngày đều không có việc gì để làm, con trai con gái chị cũng đều chuẩn bị sẵn hết, chờ bảo bảo sinh ra là có thể mặc được.”



Chử Đồng nhận lấy sách, chỉ vào một bộ trong đó, “cái này đẹp đấy.”



“Được, chị sẽ đan một bộ giống hệt như vậy.”



Ngoài cửa chợt truyền tới trận động tĩnh, sau đó người giúp việc chào một tiếng ‘Giản tiên sinh’. Giản Trì Hoài đổi giày từ bên ngoài bước vào. Chử Nguyệt Tình đứng dậy chuẩn bị rời đi, “chị về đây.”



“Chị, ăn cơm tối rồi hẵng về, ba mẹ bận rộn như vậy, chị về nhà còn phải nấu cơm nữa?”



Giản Trì Hoài bước vào trong, cũng lên tiếng giữ Chử Nguyệt Tình lại, “đợi ăn xong cơm tối, bảo tài xế đưa chị về.”



Chử Đồng lôi kéo Chử Nguyệt Tình ngồi xuống, thấy trong tay Giản Trì Hoài xách theo một hộp giấy, “mua gì vậy?”



Người đàn ông đem cái hộp đặt lên bàn trà, sau đó cẩn thận mở ra, “bánh trứng và bánh xốp, đều là mới làm, còn nóng.”



Chử Đồng trong ngày thường cũng thích ăn loại này. Nhưng hôm nay cô bị một hộp gà chiên kia làm cho no nê rồi. Cô liếc nhìn, cầm lên một cái bánh trứng đưa về phía Chử Nguyệt Tình, “chị, ăn.”



Chử Nguyệt Tình cuống quít xua tay, “chị không đói bụng, không ăn.”



“Ăn đi, bên trong còn rất nhiều đấy.”



“Đây là mua cho em...”



Chử Đồng nhét vào trong tay cô, “làm gì mà chị lại khách sáo như vậy, Giản Trì Hoài không có nhỏ mọn như vậy đâu. Đúng không? Ông xã?”



Giản Trì Hoài cầm lên một miếng bánh xốp đưa đến bên miệng cô, “nào, há mồm.”



Chử Đồng nuốt nước bọt. Cô thật sự một miếng cũng không ăn vào nổi, huống chi kem bên trong bánh xốp còn rất béo. Cô mím môi, “em thật sự không đói, bụng rất no.”



“Buổi chiều ăn cái gì rồi?”



“Ở bên ngoài đã ăn đồ ăn nhẹ rất dinh dưỡng, và... Sữa tươi.”. Cô cứng rắn đem nước ngọt nói thành sữa tươi.



Giản Trì Hoài tiến sát lên phía trước, “thật?”



Chử Đồng giơ hai tay lên, “thật mà, có cần em thề không?”



Chử Nguyệt Tình nhìn hai người. Một miếng bánh trứng béo ngậy mắc ở nơi cổ họng, lên không được xuống cũng không xong, nghẹn đến mức khó chịu. Giản Trì Hoài đem miếng bánh xốp bỏ lại vào trong hộp, “em vừa ăn gà chiên à?”



Chử Đồng lúc ấy liền hít một hớp khí lạnh, đôi mắt trợn tròn. Tại sao? Chẳng lẽ ban nãy cô nói chuyện, còn có thể toả ra mùi vị của gà chiên sao? “Không thể nào, em thật sự không ăn.”



Giản Trì Hoài đem thứ gì đó vương trên áo đưa cho cô xem, “ăn vụng được mừng quá có phải không? Quên chùi mép rồi?”



Cô buồn bực mãi không thôi. Thế nào còn giống như một đứa trẻ con vậy, ăn cái gì còn có thể rơi vãi trên quần áo. Chử Đồng còn chưa chịu thua, gắng gượng cãi lại, “em mua cho Giang Ý Duy ăn mà.”



“Chẳng qua là cô ta còn chưa kịp ăn thì đã bị em ăn hết rồi.” Giản Trì Hoài trầm mặt, “gà chiên ăn với cái gì là hợp nhất nhỉ? Bia hay là đồ uống có ga?”



Chử Đồng giống như quả bóng bị xì hơi, “chỉ ăn hai miếng thôi mà.”



“Anh hẳn phải phạt Giang Ý Duy.”



“Liên quan gì tới cô ấy?”



Giản Trì Hoài hướng người phụ nữ bên cạnh liếc nhìn, “đương nhiên là có, cô ta có nghĩa vụ trông chừng em, cô ta không làm được, cô ta chính là vô trách nhiệm.”



Chử Nguyệt Tình nhìn hai người, anh một câu em một câu. Giản Trì Hoài mặc dù nghiêm mặt nhưng sự cưng chiều và dung túng trong ánh mắt không phải là không thể nhìn ra. Chử Đồng kề sát vào bên cạnh người đàn ông, lắc lắc cánh tay của anh, “không ăn không ăn, sau này cũng không ăn, chỉ duy nhất lần này mà thôi.”



“Buổi tối ăn một chút cháo đi, anh sợ đồ chiên dầu mỡ không tốt, đừng để đến lúc đó lại không thoải mái.” Giản Trì Hoài mềm lòng ngay lập tức, thẳng tắp nói một câu.



“Được, em thích ăn cháo.” Được tiện nghi lại còn ra vẻ, chính là nói Chử Đồng lúc này.



Chử Nguyệt Tình ngồi đối diện cười phụ hoạ, bởi vì cô không biết còn có thể làm gì nữa, muốn chen cũng không chen vào lọt một câu. Ăn xong cơm tối, tài xế đưa cô trở về, lúc này cô mới như trút được gánh nặng, mạnh mẽ thở ra một hơi.



Chử Đồng tắm táp xong xuôi, khoan khoái nằm trên giường. Giản Trì Hoài từ phòng tắm bước ra, thấy cô nhắm mắt, anh cho là cô ngủ thiếp đi rồi. Bước tới mép giường, đột nhiên nghe được Chử Đồng mở miệng nói, “Giản Trì Hoài, anh nói chị của em lúc nào mới có thể chân chính bước ra từ trong đau khổ đây?”



“Chuyện này cần thời gian, từ từ mới có thể ổn.”



Chử Đồng hướng anh vươn tay ra. Giản Trì Hoài tiến tới, tự nhiên ôm lấy người cô, “hình phạt của Cố Thanh Hồi, chị của em nhất định biết rõ, tâm tình vẫn bình thường, em đừng quá lo lắng.”



“Em không lo lắng, chỉ là nhìn chị em giống như một người bình thường, em rất khó chịu. Chị ấy không còn đứa bé, ngay cả một chỗ dựa tinh thần cũng không có...”



Giản Trì Hoài đón lấy lời của cô, “tất cả mọi người đều còn trẻ, đợi một thời gian, một năm sau nhìn lại, nói không chừng sẽ là một cảnh tượng khác.”



Chử Đồng cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Ngón tay Giản Trì Hoài khẽ vuốt ve đầu vai của cô, “biết em trong khoảng thời gian này buồn bực khó chịu, tuần sau dẫn em đi ra ngoài.”



“Đi đâu?” Tinh thần Chử Đồng chợt phấn chấn hẳn.



“Người quen bên nhà họ Giản, trong nhà có con cháu kết hôn, tổ chức ngay tại sân vườn trong nhà, hẳn sẽ rất thú vị.”



“Sân vườn? Đại gia nha.” Chử Đồng rất thích loại phong cách này. Cô ngồi dậy, Giản Trì Hoài ôm lấy hông của cô, “sẽ chuẩn bị quần áo cho em.”



“Cũng không cần phải chuẩn bị đâu, quần áo trong phòng mặc còn không hết.”



“Quần áo treo ở đó không phải để chờ cho em mặc rách mới thôi. Lúc không có chuyện gì làm thì phối hợp với nhau. Coi như mua về chỉ mặc được một lần cũng đáng. Người đẹp vì lụa, không nên ngại nhiều quần áo.”



Cái suy nghĩ tốn kém này, Giản Trì Hoài phải từ từ làm cho Chử Đồng hoà nhập vào mới được.



Ngày tham dự hôn lễ, Giản Trì Hoài dẫn Chử Đồng đi tới nhà họ Giản trước, đổi qua một chiếc xe thương vụ rộng rãi chạy đi. Giản Lệ Đề liên tục hỏi han tên của bảo bối đã nghĩ ra chưa. Chử Đồng tươi cười lắc đầu, “chưa đâu, cũng chưa biết là trai hay gái, lại nói nghĩ tên rất nhức đầu.”



“Anh, chị dâu, nếu không để em đặt giúp cho?”



Giản Trì Hoài giúp Chử Đồng sửa lại tóc. Anh cũng không thèm để ý tới Giản Lệ Đề, cô thì có thể nghĩ ra được cái tên gì hay chứ, “không cần, tự anh đặt được rồi.”



“Tên em đặt nghe rất êm tai,” Giản Lệ Đề tiến tới trước mặt Chử Đồng, “chị dâu, để em thử một chút nha?”



“Có thể mà! Nào, làm chị xúc động một chút đi.”



Giản Lệ Đề ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng, “Giản Đơn?”



Giản Trì Hoài hướng cô liếc nhìn, ánh mắt khinh thường đảo qua chỗ khác. Chử Đồng ngây mặt, “em nói đây là tên?”



“Đúng vậy, thế nào? Không hay sao? OK, nghĩ lại.” Giản Lệ Đề nhíu chặt chân mày. Một hồi lâu sau, lớn tiếng nói, “Giản Sơ! Nghe hay quá! Anh, anh xem, Giản Sơ, Giản Sơ. Cái tên Giản Trì Hoài và Chử Đồng cũng có ý này, bên trong còn bao hàm ý nghĩa ‘đơn giản’, em quá thông minh đi?”



Giản Trì Hoài tỏ vẻ đau đầu, “được rồi, bớt nói một chút đi, một hồi lại bảo bị say xe.”



“Không phải chứ? Thái độ gì vậy? Nghe không hay sao?”



Tưởng Linh Thục và Giản Thiên Thừa làm như không nghe thấy, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ý tứ của Giản Trì Hoài đã quá rõ ràng, Giản Lệ Đề đành phải đưa mắt rơi về phía Chử Đồng. Cô cười gượng hai tiếng, “không tệ, không tệ, rất có sáng tạo, giữ lại để dành, giữ lại ha.”



Đi tới nơi tổ chức hôn lễ, Giản Trì Hoài nắm tay Chử Đồng bước vào, chỉ sợ cô bị người ta chen lấn lạc mất. Sau khi chào hỏi chủ nhà, bọn họ vai vế con cháu nên liền có thể tự do đi lại. Chử Đồng mang giày đế bằng, trên người mặc một bộ váy len mỏng dài tới đầu gối. Cô đi theo thật sát bên cạnh Giản Trì Hoài. Nơi tổ chức hôn lễ rộng rãi vô cùng, bố trí chung quanh đều là những cảnh đẹp vui tươi bắt mắt. Chử Đồng và Giản Lệ Đề đi dạo chơi vòng vòng gần đó, chợt nghe thấy ở nơi xa vang lên tiếng pháo bông. Giản Trì Hoài ở cách đó không xa hướng các cô vẫy tay.



Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, mọi người bước vào trong sân vườn dùng cơm. Chử Đồng cảm thấy hơi mệt một chút, đối với những kiến trúc kiểu châu Âu kia cũng không còn hăng hái nữa. Ăn xong cơm tối, người dẫn chương trình nói lát nữa sẽ có dạ vũ, hy vọng mọi người sẽ vui chơi hết mình.



Giản Trì Hoài nhìn ra được Chử Đồng đang mệt mỏi, “có muốn đi về trước không?”



“Không cần, em ngồi một lúc là ổn rồi, bây giờ vẫn còn sớm mà.” Tất cả mọi người trong nhà họ Giản đều cùng nhau đi tới đây, cô đương nhiên cũng phải theo một chút. Tưởng Linh Thục và Giản Thiên Thừa còn có quan hệ xã giao, sao có thể tùy tiện rời đi được.



Giản Trì Hoài gọi Giản Lệ Đề tới rồi sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi cho họ, “anh đi chào hỏi với mấy người lớn, lát nữa quay lại.”



“Vâng, anh đi đi.”



Nhân viên phục vụ cầm một cái khay, bên trên để nhiều loại mặt nạ khác nhau. Anh ta đi tới trước mặt hai người, “muốn chọn một cái không ạ?”



Giản Lệ Đề liếc nhìn, cầm lên một chiếc mặt nạ gắn lông chim. Cô nhìn Chử Đồng ở bên cạnh, “chị dâu, chị cũng chọn một cái đi, lát nữa hẳn sẽ rất náo nhiệt.”



Chử Đồng tiến tới, chọn một tấm khăn, mạng che mặt đính trân châu có thể cài vào sau tai. Cô cười khẽ, “thật sự phải tham gia sao.”



“Bình thường mà, bây giờ đang thịnh hành như vậy. Lát nữa còn có thể chiêm ngưỡng được những người nổi tiếng của xã hội thượng lưu, kỹ thuật khiêu vũ kia thật sự có thể gọi là tuyệt đẹp đấy.”



Chử Đồng săm soi cái khăn che mặt trong tay, “chị chỉ có thể che kín nửa gương mặt thôi sao?”



“Như vậy càng tốt, như ẩn như hiện, sức quyến rũ mười phần nha.”



“Em coi chừng anh của em tới đây đánh em đấy.”



Giản Lệ Đề cười khẽ, nghịch cái mặt nạ trong tay. Mấy năm nay cuộc sống của cô cũng đã khép kín không ít, những buổi dạ vũ như thế này cô cũng không hay tham gia, chỉ là cầm mặt nạ ở đây vui đùa một chút mà thôi. Chử Đồng thấy cô ủ rũ khuôn mặt nhỏ nhắn, không khỏi lên tiếng động viên, “đi đi, đã sống cô lập nhiều năm như vậy. Lại nói em cũng có học qua khiêu vũ, tiếp xúc với nhiều người một chút cũng không sao đâu.”



“Nhưng em với bọn họ cũng không phải là quen thân.”



“Nhảy một bài xong là quen ngay.” Chử Đồng nhìn về phía những người trẻ tuổi đang không ngừng tràn vào trong sàn nhảy, “lát nữa chị cũng đi, đeo mặt nạ lên ai cũng không quen biết ai cả, sợ cái gì.”



Giản Lệ Đề nóng lòng muốn tham gia. Vừa khéo có hai cô gái trẻ tuổi bước tới, hẳn là bà con xa, gọi Giản Lệ Đề là em gái, một trái một phải kéo cô đứng dậy, “Lệ Đề, theo chúng ta đi khiêu vũ, đi nha.”



Chử Đồng cười khẽ, “đi đi.”



Giản Lệ Đề rất nhanh lẫn vào trong làn người đông đúc. Chử Đồng ngồi nghỉ hơn nửa canh giờ, tinh thần cũng tốt lên nhiều. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Giản Trì Hoài đang ở nơi xa, cũng không khiêu vũ với ai cả, chỉ ở bên cạnh nói chuyện với người lớn. Chử Đồng liếc nhìn cái mặt nạ trong tay, cảm thấy rất có ý tứ, liền đem nó đeo lên mặt. Quả nhiên, chỉ có thể che kín được nửa gương mặt từ sống mũi trở xuống. Trên chiếc khăn che mặt còn được đính lên những hạt trân châu nhỏ xíu, trọng lượng ngược lại rất nặng.



Cô đứng dậy, chung quanh đều là người, vẫn còn rất náo nhiệt, Chử Đồng cẩn thận bước đi về phía trước, vốn định băng qua sàn nhảy đi đến bên cạnh Giản Trì Hoài, không nghĩ tới mới đi mấy bước lại không thoát ra được nữa.



Chung quanh người người đều đang khiêu vũ. Chỉ có Chử Đồng đứng ở giữa, có thể gọi là chẳng liên quan gì cả.



Người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng nhịp bước, động tác vô cùng đẹp mặt. Hai tay Chử Đồng vịn mặt nạ, chỉ sợ rớt. Cô và đối phương kề sát vai nhau bước qua. Người đàn ông rũ mắt xuống, tầm mắt lướt qua từ trên gò má của cô.



Chử Đồng chen về phía trước, trong miệng nhẹ giọng nói, “thật ngại quá, xin nhường đường.”



Người đàn ông dừng bước. Mới vừa lướt qua trong nháy mắt, anh tựa hồ thấy được một bóng người quen thuộc. Anh đuổi theo hai bước. Châ của Chử Đồng vừa định nhấc lên bước về phía trước, bả vai chợt bị người nào đó giữ lại. Người đàn ông kéo cô đi tới một góc. Ở đây có một cây cột to lớn che chắn. Chử Đồng quay đầu lại, còn tưởng rằng là Giản Trì Hoài, nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại, mặc dù đối phương cũng mang mặt nạ, nhưng cô biết rõ, anh ta không phải.



“Ngài là?” Chử Đồng nghi ngờ lên tiếng.



Ánh mắt người đàn ông khó tin nhìn chằm chằm mặt cô, tầm mắt từ vầng trán của cô từng chút từng chút một đi xuống. Chử Đồng trợn to đôi mắt. Bị người đàn ông nắm chặt hai vai không thể cử động, cô nhẹ giọng nói, “ngài nhận lầm người à?”



Phó Thời Thiêm thật giống như hoàn toàn không đem lời của cô nghe vào tai. Đôi mắt anh ngắm nghía thật sâu vào đáy mắt Chử Đồng. Cô nhẹ nhàng giãy giụa, “ngài?”



Cô thật muốn quát anh một câu, “nói chuyện với anh đấy!”



Phó Thời Thiêm một phát gạt mặt nạ của mình ra. Lúc Chử Đồng nhìn thấy mặt mũi của anh không khỏi giật mình. Người đàn ông này hình như cô đã từng gặp thì phải, là người chơi trống ở quán bar lần trước? Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay chợt bị anh nâng lên. Chử Đồng rất bài xích sự thân mật như vậy với người đàn ông khác ngoài Giản Trì Hoài ra. Cô giơ tay lên nắm lấy cổ tay của Phó Thời Thiêm, “ấy, ngài làm gì thế?”



Người đàn ông dùng một loại tư thế mạnh mẽ không thể chối từ hung hăng tiến tới trước. Đôi môi mỏng lạnh lẽo chính xác hôn lên cánh môi của cô. Chử Đồng cả kinh trợn to mắt há hốc mồm. Hơi thở quấn quít hoà quyện lượn quanh nhau. Mặc dù cách một lớp khăn che mặt nhưng xúc cảm mềm mại vẫn chân thật như vậy. Hai tay Phó Thời Thiêm hung hăng giữ chặt lấy gương mặt của cô. Chử Đồng không nghĩ tới lại gặp phải trường hợp như vậy ở đây, lại còn có kẻ điên xâm nhập vào được nơi này.



Anh thật đúng là nhanh nhẹn dứt khoát. Trước đó một giây còn tình cảm thành thật sâu đậm nhìn chằm chằm vào cô. Sau một giây nhìn cũng không thèm nhìn rõ cô trông ra cái dạng gì, liền trực tiếp cưỡng hôn ngay lập tức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom