Chử Đồng lúc ấy cố nén nhịn sự kích động muốn vung một cái tát qua đó. Ánh đèn trong tiệc cưới chợt toả sáng lên. Sau khi cô dâu chú rể trao nhẫn cưới đang ôm hôn nhau. Chử Đồng và Giản Trì Hoài mượn ánh sáng rực rỡ này cùng ngẩng đầu lên nhìn kỹ mặt mũi của cô gái kia.
Đối phương trang điểm có vẻ rất đậm. Trên lông mày kẻ một đường màu đen nặng nề. Cả con mắt bị kéo căng ra vừa lớn lại vừa tròn. Đôi môi tô son đỏ chót nổi bật vô cùng. Chử Đồng hầu như không thể nhận ra cô gái này là ai, lại càng không muốn đụng chạm vào cô ta.
Giản Trì Hoài càng tỏ ra cảm thấy người này hết sức xa lạ. Cho đến khi Ngải Nhân theo sau lưng chợt bước tới đây, lôi kéo ống tay áo của cô ta, lúc này Chử Đồng mới chợt nhận ra, “Trần Lộ?”
“Tứ ca, Tứ tẩu, xin chào.” Trần Lộ nghiêng người qua chào hỏi Giản Trì Hoài.
Sắc mặt người đàn ông hơi căng thẳng, vừa trông thấu gương ‘mặt quỷ’ kia, cổ họng như có thứ gì đó đang tắc nghẹn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Đồng tươi cười gượng gạo, “ban đầu tôi còn tưởng rằng cô ngồi nhầm chỗ. Trần Lộ, thật ngại quá, dáng vẻ của cô so với trước kia thay đổi quá nhiều, tôi nhất thời không thể nhận ra được.”
Trần Lộ liếc nhìn cách ăn mặc của Chử Đồng. Cô ta hơi nhẹ cong khóe miệng, “ngài là Tứ tẩu, ăn ngon mặc đẹp thứ gì cũng không thiếu, đương nhiên không cần so với tôi như vậy.”
Bàn tay Chử Đồng rơi vào trên lưng ghế dựa, “cô còn có việc gì sao?”
“Mới vừa rồi tôi thật sự là ngồi nhầm chỗ, cũng nhận lầm người. Tứ ca, Tứ tẩu, thật ngại quá.”
Ngải Nhân ở bên cạnh vội vàng nắm lấy cánh tay của Trần Lộ, “đi thôi.”
Chử Đồng liếc nhìn Trần Lộ. Trước kia mặc dù cô luôn ghét Trần Lộ, nhưng nói cho cùng, về mặt ngoại hình, Trần Lộ cũng có thể gọi là trong vẻ đẹp có mang theo thanh tú. Bây giờ bị biến thành bộ dáng như vậy, thật đúng là đáng tiếc. Cô ta nói mình nhận lầm người, nhưng mới vừa rồi một câu kia ‘Tứ ca quả nhiên không có bệnh, anh ta cứng rồi’, chẳng lẽ là cô nghe nhầm sao?
Chử Đồng một tay nắm chặt cái ghế dựa. Ngải Nhân mạnh mẽ lôi kéo Trần Lộ. Cô ta lui về phía sau một bước, “Tứ ca, Tứ tẩu, gặp lại sau.”
Hai người cứ như vậy rời đi khỏi tầm mắt của Chử Đồng, cũng không có khiêu khích gì hơn nữa. Ngải Nhân kéo tay Trần Lộ bước nhanh rời đi. Sau khi trở lại chỗ ngồi ban đầu, Ngải Nhân tuôn ra những lời trách cứ, “Lộ Lộ, trong đầu óc cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Mình... Lúc mình mới nhìn thấy anh ta, nhất thời nhịn không được. Mình không cam lòng.”
“Cậu thật là...” Ngải Nhân tức giận đến mức nói cũng không nên lời, “tốt xấu gì cậu cũng không dễ dàng gì mà quay lại được vào giới giải trí, lại là dựa vào mối quan hệ giữa đạo diễn với Giản Trì Hoài, vất vả lắm mới năn nỉ cầu xin được một chút cơ hội như vậy, cậu thế nào...”
Ánh mắt Trần Lộ rơi về phía nơi xa, trong lòng vẫn còn hy vọng, “mình cũng không làm gì cả, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?”
“Cậu thật sự không làm gì, không nói gì thật chứ?”
Trần Lộ đương nhiên không dám nói thật. Cô ta cũng chỉ nói một câu đó thôi mà, “thật sự không nói gì cả.”
Ngải Nhân thở ra một hơi. Trần Lộ liếc nhìn cô ta, “cậu trước kia so với mình gan còn lớn hơn nhiều, bây giờ thế nào lại sợ đông sợ tây như vậy?”
“Trước kia, do mình nghĩ là cậu và Giản Trì Hoài có cơ hội, mình đương nhiên hy vọng cậu càng đi càng xa. Nhưng với tình cảnh bây giờ, cậu còn có thể làm được gì? Nếu chỉ có thể đi con đường tắt này, nhất định phải đem từng bước đi thật vững trước đã. Quần áo đã cởi xuống còn có thể mặc lại từng cái một. Nếu may mắn, cậu còn có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng. Vì thế những lúc quan trọng như thế này, ngàn vạn lần đừng tự bê đá đập vào chân của mình.”
Trần Lộ không nói gì, chỉ rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào chân của mình.
Chử Đồng đứng im tại chỗ, nửa người trên tựa vào lưng ghế ngồi, tầm mắt rơi về phía đôi uyên ương ở trên sân khấu, “Giản Trì Hoài, anh nói vợ chồng mới cưới có phải đều như vậy không? Âu yếm hạnh phúc, xác định rằng mình chính là người mà đối phương yêu thương nhất cả đời này?”
Giản Trì Hoài vươn tay ra kéo cô xuống, “ngồi đi.”
Chử Đồng thu tay lại, “ai cũng không thể đoán ra được sau này, trong hôn nhân người nào có thể bảo đảm sẽ không phản bội sao?”
Giản Trì Hoài nhất thời cảm thấy sau lưng có một trận lạnh lẽo lướt qua. Anh siết chặt bàn tay của Chử Đồng, đem cô kéo xuống ngồi lại vào trên ghế. Chử Đồng nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía trước. Ngón tay Giản Trì Hoài nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, “cô ta cũng đã nói rằng cô ta nhận lầm người mà.”
“Phải không?” Tầm mắt Chử Đồng cuối cùng cũng thu hồi lại, khuôn mặt không cảm xúc của cô nhìn chằm chằm Giản Trì Hoài. Người đàn ông bị cô nhìn chòng chọc tới mức cả người không được tự nhiên. Chử Đồng tiến sát lại gần anh một chút, đôi môi dán lên tai của anh, “Trần Lộ nói anh cứng rồi, có phải không?”
Sắc mặt Giản Trì Hoài chưa bao giờ trở nên khó coi đến như vậy. Trên gương mặt tuấn tú dường như bị phủ lên một tầng sương mù. Chử Đồng cảm giác được hô hấp của anh đột nhiên ngưng trệ hẳn. Cô càng tỏ ra cảm thấy chua xót, đôi mắt không khỏi từ lồng ngực anh trượt xuống, “có thể hiểu được, cô ta đã chạm được vào anh, mà còn anh lại vô cùng có cảm giác.”
“Nói bậy bạ gì đấy?”
Chử Đồng thấy anh đến tận giờ phút này vẫn còn không chịu thừa nhận. Cô tức giận đến cánh môi cũng run rẩy, “nhìn người anh em của anh một chút đi, vẫn còn đang lưu luyến không dứt. Lúc anh muốn nói dối hẳn phải nên thương lượng với nó cho tốt cái đã chứ!”
Giản Trì Hoài nắm chặt bàn tay của cô. Biết cô tức giận thật không nhẹ, anh kéo cô lại gần một chút, “không cho phép tức giận, anh cứ tưởng là em.”
Cảm giác này giống như bị người ta hắt ngay một chậu máu chó vào mặt, khổ sở, càng thêm khó có thể tiếp nhận. Cô không nổi điên ngay tại chỗ mà là làm ra vẻ như không có gì nuốt cục tức này xuống trước. Một lúc sau, cô dâu chú rể bước tới mời rượu. Chử Đồng miễn cưỡng tươi cười. Bữa tiệc này làm cô như đang ngồi bàn chông, mỗi một miếng thức ăn nuốt vào đều giống như lúc nào cũng có thể nôn ra. Từ lúc mang thai lâu như vậy cho tới nay, cô cư nhiên lần đầu tiên có nổi lên cảm giác nôn nghén.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Giản Trì Hoài kéo tay Chử Đồng chuẩn bị rời đi, lại phát hiện lòng bàn tay cô rất lạnh lẽo, “có phải bị lạnh không?”
Chử Đồng cúi đầu không nói. Xa xa thấy Trần Lộ cùng một người đàn ông trung niên âu yếm nóng bỏng. Làn váy siêu ngắn bó sát vào mông. Người đàn ông vừa nói chuyện, chợt đem tay rơi vào trên mông cô ta. Trần Lộ lại hoàn toàn không ngại ngùng gì cả. Chử Đồng không nhìn rõ mặt mũi cô ta, nhưng lại có thể thấy rõ ràng một đôi môi đỏ chót như bôi máu tươi đó. Cô cảm thấy thật là ghê tởm. Người phụ nữ này cư nhiên mới vừa rồi đã sờ soạng ông xã của cô.
Mà điều khiến cho Chử Đồng khó có thể bỏ qua được, đó chính là Giản Trì Hoài lại có phản ứng.
Ngồi lên xe, tài xế cũng nhận ra được bầu không khí quái dị. Anh ta cẩn thận lên tiếng hỏi thăm, “Giản tiên sinh, về nhà sao?”
“Trở về.” Giản Trì Hoài trông thấy sau khi Chử Đồng ngồi xuống, dựa thật sát vào cửa sổ xe bên kia, tựa như có thể cách anh được bao xa thì phải cách bấy nhiêu cho bằng được. Anh nhẫn nhịn giải thích, “lúc ấy trong bữa tiệc căn bản cũng không đủ ánh sáng. Cô ta đột nhiên ngồi vào bên cạnh anh, anh thật sự cho là em.”
“Nhưng anh ngay cả chứng cớ biện minh cũng không có. Giản Trì Hoài, em luôn cho là lời của anh nói đều là thật...”
Người đàn ông ngồi gần sát cô một chút, “anh lừa gạt em lúc nào?”
“Anh nói, anh chỉ có cảm giác duy nhất đối với em. Vậy chuyện xảy ra tối nay coi là cái gì?”
Tài xế thẳng tắp sống lưng, tiếp tục nghe nữa coi như không xong. Anh ta nhấn vào một cái nút. Một tấm ngăn phía sau tách ra, tạo thành một không gian riêng tư. Ngón tay đang siết chặt căng thẳng của Giản Trì Hoài hơi buông lỏng ra một chút, “nếu anh đối với cô ta có cảm giác, còn phải chờ đến tận bây giờ sao?”
“Nhưng tại sao anh lại cứng?” Chử Đồng vẫn cứ vướng mắc mãi với cái đề tài này. Cô siết chặt hai quả đấm nhỏ, “Giản Trì Hoài, đó còn là ở nơi công cộng.”
Người đàn ông vặn chặt chân mày. Có phải người phụ nữ mang thai nào cũng sẽ ầm ỹ vô lý như vậy hay không? Đầu thấy đau nhức, anh giơ ngón tay lên xoa xoa huyệt Thái dương, một hồi lâu sau mới mở miệng nói. “Anh đã nói rồi, anh tưởng cô ta là em.”
Chử Đồng ngừng lại một chút, nhưng cũng chỉ im lặng trong chốc lát, “có phải em nghĩ quá đơn giản rồi không?”
“Cái gì?”
“Em vẫn luôn cho là hôn nhân rất đơn giản. Em chọn đúng anh, anh cũng chọn chính xác em. Cả đời này của em sẽ không động lòng với người đàn ông nào khác. Anh cũng vậy.”
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Anh tiến lên kéo tay cô, “chẳng lẽ em cảm thấy anh sẽ có cảm giác với Trần Lộ sao?”
“Có lẽ trước kia thì không.”
“Lời này có ý gì?”
Chử Đồng mím chặt cánh môi, “em đang mang thai, em biết. Lâu như vậy cho tới nay, anh chưa từng được tận hứng. Mỗi lần đều luôn phải cẩn thận. Nếu không, anh cũng không mới như vậy một cái liền... Tóm lại, anh rõ ràng đã có cảm giác rồi --”
Giản Trì Hoài hoàn toàn không thể giải thích nổi, chỉ có thể quay mặt ra ngoài cửa sổ, muốn để cho Chử Đồng tự tỉnh táo lại.
Xe nhanh chóng chạy về phía trước. Bàn tay Chử Đồng đặt lên trước ngực. Cô cảm thấy hít thở nặng nề khó khăn. Gắng gượng chịu đựng không lâu lắm, cô mở miệng nói, “dừng xe, dừng xe.”
Tài xế ở trước mặt không nghe thấy. Giản Trì Hoài quay mặt sang, thấy sắc mặt cô không được bình thường. Anh khẩn trương kéo cô lại, “sao vậy?”
Chử Đồng hướng trước ngực anh đẩy ra, “dừng xe!”
Giản Trì Hoài vội vàng mở cửa sổ xe ra. Tài xế ở trước mặt thấy vậy, ấn cái nút xuống. Giản Trì Hoài nôn nóng lên tiếng, “dừng xe.”
Tài xế đánh nhẹ tay lái qua. Xe mới vừa dừng hẳn ở ven đường, Chử Đồng liền đẩy cửa xe ra bước xuống. Giản Trì Hoài theo sát ở phía sau. Anh bước tới sau lưng cô, thấy Chử Đồng đứng ở bên đường nôn mửa không ngừng. Anh bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, “sao vậy?”
Chử Đồng căn bản không nói nên lời với anh. Thức ăn còn chưa kịp tiêu hóa toàn bộ ói ra hết sạch. Hai tay cô ôm chặt lấy bụng. Giản Trì Hoài bước nhanh đi tới bên cạnh cô, giúp cô vỗ nhẹ sau lưng, “tại sao đột nhiên lại ói vậy? Đừng dọa anh, còn chỗ nào không thoải mái?”
Chử Đồng khó chịu đến mức nước mắt cũng chảy ra. Cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Chử Nguyệt Tình lại nói cô hạnh phúc. Thì ra cảm giác nôn nghén lại có tư vị như vậy. Đôi mắt cô nhắm chặt lại, vẫn luôn cảm thấy nơi cổ họng còn có thứ gì đó muốn trào ra ngoài. Lần này đã khiến Giản Trì Hoài bị dọa sợ đến không nhẹ. Anh ngồi xổm người xuống, hai tay nắm lấy bả vai Chử Đồng, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau lòng không thể giấu giếm được, “có thể nói chuyện được không, có muốn đi bệnh viện không?”
Gương mặt Chử Đồng trắng bệch căng thẳng. Sắc mặt giống như một tờ giấy trắng. Cô lắc đầu một cái, “em muốn uống nước.”
Giản Trì Hoài đứng dậy, quay lại xe lấy nước. Bên trong có để một bình giữ nhiệt, nước vẫn còn nóng. Anh không cho phép cô uống nước suối. Vì thế đi ra ngoài ngay cả nước cũng luôn chuẩn bị sẵn sàng. Chử Đồng uống xong hai ngụm, lúc này mới cảm thấy cả người thoải mái được một chút. Cô ngồi xổm ở ven đường, hai tay ôm lấy đầu gối. Người đàn ông thấy vậy, tiến lên một phát ôm lấy cô, “đừng tức giận đừng tức giận, cái gì cũng đều là lỗi của anh có được chưa? Là tại anh không quản được nó.”
Chử Đồng miễn cưỡng đứng dậy, “về nhà rồi hãy nói.”
Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng cởi giày ra bước vào trong, ngay cả lầu cũng không muốn đi lên, trực tiếp co rúc ở trên ghế sa lon. Giản Trì Hoài cúi người xuống nhìn chằm chằm cô, “anh ẵm em trở về phòng.”
Cô lắc đầu một cái, “không muốn cử động, vừa động đậy liền muốn ói. Chờ em thoải mái một chút, tự em sẽ đi lên.”
Giản Trì Hoài ngồi ở mép ghế sa lon, vươn tay ra khẽ vuốt ve vầng trán Chử Đồng, “còn giận sao?”
Cô nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện. Giản Trì Hoài kéo tay của cô qua, “em nhất định phải tin tưởng, nó thật sự chỉ có cảm giác với em thôi.”
“Em không tin.”
Giản Trì Hoài cầm tay của cô theo về phía dưới. Chử Đồng siết chặt ngón tay lại. Người đàn ông trầm giọng cười khẽ, “em xem, có phải rất nhiệt tình hay không?”
Chử Đồng bất đắc dĩ mở mắt ra. Sắc mặt ửng hồng, vừa xấu hổ vừa tức tối, “em nuốt không trôi cục tức này. Anh cứ như vậy vô duyên vô cớ để cho người ta sờ soạng có phải không? Em thấy cảm giác của anh còn tốt vô cùng.”
“Em nói Trần Lộ, anh sẽ không để cho cô ta dễ chịu hơn đâu.”
“Em nói anh,” cái miệng nhỏ nhắn của Chử Đồng hơi mím lại, “anh cũng đã được hưởng thụ qua rồi. Một câu nhận lầm người liền phủi sạch tất cả. Nhưng anh dù sao... Anh đã nổi lên cảm giác!”
“Thế nhưng đó cũng là bản năng của thân thể. Vả lại chỉ một chút mà thôi, lại nói em cũng hẳn rất rõ ràng, anh sẽ không phạm sai lầm.”
Chử Đồng che miệng lại, một bộ dáng không thoải mái, “buông tay em ra.”
“Không buông,” Giản Trì Hoài đem tay của cô ấn xuống một cái, “trên người anh mỗi một bộ phận đều là của em. Hơn nữa em thích nhất là chỗ này.”
“Anh có tin là em sẽ ra tay thật nặng không?” Chử Đồng động tay mấy cái, “Giản Trì Hoài, em thật sự không thể hiểu nổi. Anh không phải là bình thản lòng không loạn sao? Không phải là không dễ bị động tâm sao? Tại sao lại như vậy?”
Cô lại nổi lên cố chấp. Có lúc tựa như một đứa trẻ ba bốn tuổi, mặc kệ ai nói gì cũng không chịu hiểu. Giản Trì Hoài vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “được rồi, sau này tuyệt đối sẽ không có lần sau. Anh bảo đảm.”
Chử Đồng rút tay về. Giản Trì Hoài nhìn cô, nhưng cô lại nhắm nghiền mắt không chịu nhìn anh. Người đàn ông cúi người xuống khẽ lướt môi trên mặt cô. Chử Đồng nhẹ tránh ra. Giản Trì Hoài đuổi theo mấy lần. Chử Đồng lúc này mới hơi mở mắt ra, “vậy anh nói đi, mấy tháng nay, có phải anh chưa từng được tận hứng không?”
Hơi thở của cô phả nóng khuôn mặt anh, từng đợt trêu chọc nối tiếp nhau thật chặt. Nơi cổ họng Giản Trì Hoài nhẹ lăn, đôi mắt anh trở nên mê hoặc, “nếu anh nói anh rất tận hứng, em cũng sẽ không tin tưởng.”
“Sau này, em sẽ không cho phép anh đi ra ngoài một mình nữa, ngoại trừ đi dạy. Vậy cũng không được, không, ngay cả đi dạy cũng phải quay video lại cho em, em không yên tâm.”
“Tại sao?”
Chử Đồng vươn tay ra kéo nút áo trên ngực Giản Trì Hoài, “anh bây giờ đang trong thời kỳ nhạy cảm, bị người ta chạm vào một cái, liền giống như một quả bom nổ tung toé ra xung quanh, em sẽ không chịu nổi. Em bây giờ chỉ muốn yên tâm dưỡng thai, Giản Trì Hoài, anh mới vừa rồi chọc em mất hứng, bảo bối trong bụng cũng đã phản ứng rồi. Em trước kia chưa từng bị nôn nghén, lần này lại ói đến thê thảm như vậy. Anh chẳng lẽ cũng không sợ sao?”
Giản Trì Hoài vừa nghe xong, sắc mặt lại trở nên xanh mét, “yên tâm đi, sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy, anh bảo đảm.”
Chử Đồng mím chặt cánh môi. Giản Trì Hoài tiến đến gần cô một chút, “vì em đã từng nói giữ thân như ngọc, anh cũng sẽ bảo đảm, sau này sẽ không để cho người khác đụng vào lung tung nữa, được chưa?”
Suy nghĩ của Chử Đồng chợt bay ra bên ngoài một cái. Thật ra thì cô cũng có chuyện giấu giếm Giản Trì Hoài. Ví dụ như lần trước bị Phó Thời Thiêm cưỡng ép nụ hôn đó, cho đến nay cô cũng chưa dám nói ra.
Bình luận facebook