• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (5 Viewers)

  • Chương 90

Phó Thời Thiêm nhẹ nhàng cười ra tiếng, “cô mà cũng coi là phụ nữ sao?”



Chử Đồng vốn đang bình tĩnh ôn hoà, nhưng khi vừa nghe được những lời này, đôi mắt chợt trợn tròn, “anh động chạm tự ái của người ta quá đi!”



“Nếu cô đang mang thai, tại sao còn chạy tới chạy lui như vậy? Chồng cô cũng không quản cô sao?”



“Tôi chỉ đi săn một ít tin tức không quan trọng khẩn cấp mà thôi.”



Phó Thời Thiêm đứng ở đó, bóng dáng cao lớn chặn lại ánh mặt trời bên ngoài đang đua nhau chiếu vào. Khoé miệng anh vén lên một độ cong lạnh lùng, “ý của cô là, tin tức về vườn dâu của tôi không quan trọng khẩn cấp đúng không. Nếu như vậy, để hình chụp lại đây.”



Chử Đồng đem máy chụp hình cất vào trong túi, “tôi cũng không quấy rầy Phó tiên sinh nữa, gặp lại sau.”



“Cô xác định không thay quần? Mặc như vậy trở về, ngày mai cô còn ra đường được sao?” Phó Thời Thiêm thấy bóng dáng Chử Đồng đang rời đi chợt khựng lại. Cô cúi đầu xuống ngó lại bộ dáng nhếch nhác của mình. Không chỉ có quần, ngay cả trên tay cũng đều là bùn đất. Cô do dự một chút, “có thể cho tôi rửa tay một chút được không?”



“Có thể.” Phó Thời Thiêm thẳng tắp đi ra ngoài. Chử Đồng bước theo cùng anh. Hai người đi tới một tòa nhà bằng gỗ trước mặt. Phó Thời Thiêm mở cửa bước vào. Bên trong chỉ bài trí một vài món nội thất đơn giản, còn có một phòng rửa tay, hẳn là nơi bình thường được dùng để nghỉ ngơi. Chử Đồng nhìn ngó xung quanh, sau đó cẩn thận bước vào. Cô mở vòi nước ra. Phó Thời Thiêm đi tới cửa, trong tay cầm một bộ quần áo trông giống như đồng phục làm việc đưa cho cô xem, “có muốn thay không?”



Chử Đồng liếc mắt, “xấu vậy, mặc thế này trở về còn không bằng cái quần bẩn trên người tôi đâu.”



“Nhưng ít ra sẽ không ai biết được cô đã bị ngã chứ?”



Chử Đồng đứng nhìn anh một chút, sau đó vươn tay nhận lấy bộ quần áo. Phó Thời Thiêm giúp cô đóng cửa lại. Cô đi lòng lòng quanh phòng rửa tay, sau khi xác định không có kẽ hở bất thường hay cửa sổ gì, lúc này mới thay cái quần bẩn ở trên người xuống.



Mở cửa bước ra ngoài, thấy Phó Thời Thiêm đang ngồi trước bàn gỗ nguyên. Trên bàn đặt hai ly trà mới pha nóng hổi. Chử Đồng đem cái quần đã thay ra cất vào trong túi xách, “cám ơn anh, tôi phải đi rồi.”



“Ngồi với tôi một chút đi? Lát nữa tôi cũng quay về nội thành, chúng ta có thể cùng đi.”



“Không cần, tôi phải nhanh chóng trở về.”



Phó Thời Thiêm bưng ly trà tử sa lên, miệng ly đè ép lên môi, một đôi mắt hoa đào nhẹ nâng lên sau đó rơi vào trên mặt cô, “chỉ là uống ly trà thôi mà. Cô tới đây săn tin tức, không có gì tốt để chiêu đãi, coi như là ngồi uống nước giải khát một lúc cũng được đi?”



Chử Đồng nghĩ thầm Phó Thời Thiêm con người này thật ra thì coi như cũng được, lại nói đối với cô cũng không có gì trông giống như người có ý đồ, cô cần gì phải đề phòng anh ta như phòng bị sói đây? Huống chi cô đi săn tin tức, sau này nói không chừng còn có việc phải tìm đến anh ta. Chử Đồng nghĩ tới đây, nhấc chân lên bước tới ngồi vào trước mặt Phó Thời Thiêm.



Hai ngón tay thon dài đẹp mắt của người đàn ông nhấc chén trà trên bàn lên, sau đó đặt vào trước mặt Chử Đồng, “cô mang thai mấy tháng rồi?”



“Hơn một trăm ngày.”



Phó Thời Thiêm cũng không nói lời gì thừa thãi. Sau lưng anh là một ô cửa sổ. Khắp cả tòa nhà đều có thể ngửi được mùi gỗ thô thơm ngát, cửa sổ dùng hai khung gỗ chống đỡ. Chử Đồng uống một hớp trà, liếc mắt chợt trông thấy một bóng người lướt qua thật nhanh. Ngón tay cô siết chặt miệng chén. Thói quen nghề nghiệp làm da đầu cô tê dại, “ai đó!”



Phó Thời Thiêm chợt khựng lại, theo ánh mắt của cô nhìn qua. Chử Đồng đem ly trà nặng nề dằn xuống mặt bàn, “không phải là mới vừa rồi có người tới đây chụp trộm chứ?”



Người đàn ông nhẹ vặn chân mày, “chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi?”



“Chỗ này là địa bàn của anh.” Chử Đồng không thèm nói thêm một câu một chữ với anh nữa. Cô đẩy ghế ra đứng dậy. Làm phóng viên lâu năm, có một số việc cô cũng đã gặp phải nhiều rồi. Mới vừa rồi cô lại còn thay một cái quần khác ở đây, muốn không nóng nảy cũng không được. Chử Đồng xoay người chạy đuổi theo. Phó Thời Thiêm sải bước đi theo cùng. Hai người đi ra khỏi cửa. Người đàn ông thấy cô định bước xuống cầu thang, anh vươn tay ra giữ chặt lấy cổ tay của cô, “cô một phụ nữ có thai, thế nào lại còn đuổi theo?”



“Đuổi không kịp cũng phải đuổi.”



Phó Thời Thiêm rũ mắt xuống. Ánh mắt nhẹ nhàng lướt khuôn mặt trắng noãn của cô gái. Lúc này sắc mặt của cô bởi vì tức giận mà hơi ửng đỏ lên. Trên tay anh chợt có một động tác nhỏ. Lòng bàn tay hơi buông lỏng ra, sau đó lướt qua cổ tay của cô, tinh tế chính xác nắm lấy bàn tay cô, cùng cô tiếp xúc. Ngón tay của Chử Đồng thon nhỏ, bàn tay của anh dễ dàng có thể bao phủ lên nó. Mặc dù cô gầy, nhưng da thịt trên mu bàn tay lại trơn mềm nhẵn mịn. Phó Thời Thiêm chợt nổi lên một cảm giác bị đâm một phát, vốn đang hít thở ổn định, lại đột nhiên có chút trở nên dồn dập.



Chử Đồng gấp gáp muốn đuổi theo, hoàn toàn không để ý đến chuyện bị anh nắm tay. Chanhwr qua là rất nhanh, cô liền thấy mấy bóng người chạy ra ngoài. Cũng không lâu lắm đã bắt giữ được một người lôi tới đây.



Trong đáy mắt Phó Thời Thiêm khó nén được sự lưu luyến, nhưng vẫn là Chử Đồng phát hiện ra trước. Anh liền buông lỏng tay của cô ra, “cô xem, không phải đã giúp cô mang người tới đây rồi sao?”



Chử Đồng bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt người kia, thấy trên cổ anh ta đeo một cái máy chụp hình, “anh cũng là phóng viên à?”



Những người bên cạnh buông anh ta ra. Người kia đứng thẳng thân, nhưng nhìn cũng không thèm nhìn Chử Đồng lấy một cái. Hai tay Phó Thời Thiêm khoanh trước ngực. Từ xa nhìn lại, Chử Đồng thấy tầm mắt của tên phóng viên đó vẫn luôn rơi vào trên người Phó Thời Thiêm. Cô nghĩ thầm anh ta hẳn là theo dõi Phó Thời Thiêm mà đến, chỉ cần đừng dính dáng đến cô là được. Lỡ như bắt được tin tức Phó Thời Thiêm ở chỗ này hẹn hò riêng tư với những ai, lại viết lung tung chuyện cô thay quần áo gì đó, cô còn không bị Giản Trì Hoài xé xác ra sao?



“Hình anh chụp đâu?”



Tên phóng viên kia liếc nhìn Chử Đồng, “có phải nếu tôi không giao ra, tôi sẽ đi không được?”



“Tôi cũng làm phóng viên mà, anh nói xem?”



Phó Thời Thiêm nhàn nhã dựa vào cây cột bên cạnh. Cái bóng bị kéo ra dài ngoằng, một loại khí phách uy hiếp thu lại giữa hai hàng lông mày, “nếu cậu không đưa ra thì cứ để máy chụp hình ở lại đây, tôi giúp cậu giải quyết.”



Tên phóng viên kia mím môi, sau một phen đấu tranh tư tưởng, tháo máy chụp hình xuống đưa cho Chử Đồng. Sau khi cô nhận lấy liền mở ra lật xem từng tấm một. Có ảnh chụp cô và Phó Thời Thiêm cùng ngồi uống trà, thật may là không có hình chụp trước đó ở trong phòng rửa tay. Chử Đồng không nén được sự tò mò tiếp tục lật xem, nhìn thấy từng tấm một tất cả đều là hình chụp của Phó Thời Thiêm, đa số thời điểm đều là một thân một mình. Cô kiểm tra ngày chụp, lại là từ nửa năm trước. Chẳng qua là thật kỳ quái, bên cạnh một người đàn ông như vậy, lại chưa bao giờ xuất hiện một cô bạn gái thân thiết.



Nhìn tình huống này, người kia chẳng lẽ đang muốn làm một chuyên đề về một mặt khiếm khuyết của Phó Thời Thiêm sao? Xem ra theo dõi anh ta cũng không phải là ngày một ngày hai đâu.



Chử Đồng cầm máy chụp hình, xoay người nhìn về phía người đàn ông, “đều là hình chụp của anh, cũng không có gì quá đáng. Anh muốn làm sao? Có phải đem máy chụp hình trả lại cho anh ta không?”



“Hình của tôi?” Phó Thời Thiêm đương nhiên là không ngờ tới. Anh chợt đứng thẳng người dậy, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt hung tợn rơi về phía tên phóng viên kia, “cậu chụp trộm tôi làm gì?”



“Phó tiên sinh, chúng ta trước đây đã từng gặp mặt.” Tên phóng viên kia xoa bóp bả vai. Nguòi của Phó Thời Thiêm ra tay thật là nặng, thiếu chút nữa đã tháo luôn khớp bả vai của anh ta xuống rồi, “tôi là Vương Sùng.”



Ánh mắt Phó Thời Thiêm cũng không có chút biến hóa nào, “tôi không quen biết cậu.”



“Ba năm trước đây, vụ tai nạn xe cộ liên hoàn đó, anh chắc chắn sẽ không quên...”



Trong lồng ngực Phó Thời Thiêm chợt truyền tới từng trận đau đớn nối tiếp nhau. Sau gáy lại càng tựa như bị người ta hung hăng dùng kim đâm vào. Anh giơ tay lên ngăn lại lời Vương Sùng sắp nói tiếp, “sự việc đó đã sớm trôi qua rồi, cậu còn theo dõi tôi làm gì?”



“Tôi biết anh vẫn đang điều tra chiếc xe gây tai nạn đó. Tôi cũng vậy, Phó tiên sinh...”



“Cậu cũng vậy?” Phó Thời Thiêm cười lạnh. Trong giọng nói dường như đang ẩn giấu một con dao, ban đầu chẳng qua là không để lộ ra dấu vết. Đến lúc này đã rút dao ra khỏi vỏ, “ai cho phép cậu điều tra? Cậu bắt đầu điều tra từ lúc nào?”



Người đàn ông bị giọng điệu bức người đáng sợ uy hiếp tới mức nói không ra lời. Chử Đồng đứng bên cạnh, trong tay còn đang cầm máy chụp hình của đối phương, tựa như trong lúc vô tình cô lại chạm phải vào điểm chết người của Phó Thời Thiêm.



Phó Thời Thiêm theo bậc thang bước xuống, từ trong tay Chử Đồng nhận lấy máy chụp hình. Cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn một bên mặt của Phó Thời Thiêm. Anh đẹp trai vô cùng, chẳng qua là toả ra hơi thở âm hiểm bức người. Sự âm hiểm này, dĩ nhiên chỉ là ý tứ sâu xa. Phó Thời Thiêm xem hình xong, sau đó mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, “cậu định làm gì?”



Tên phóng viên kia ngậm chặt miệng không nói. Phó Thời Thiêm vung tay lên, máy chụp hình ‘rầm’ một cái đập vào tảng đá lớn ở bên cạnh, trong nháy mắt liền trở thành đồ bỏ. Chử Đồng cũng bị dọa sợ nhảy dựng lên. Tên phóng viên kia lại càng thêm ngây ngốc nói không nên lời.



Phó Thời Thiêm hướng anh ta liếc mắt, “cậu chẳng qua là một phóng viên nhỏ bé mà thôi, nhiều lắm cũng chỉ là chen nhau kiếm phần cơm ăn. Ở trên người tôi cậu không bới móc được tin tức gì có giá trị đâu. Tôi khuyên cậu nên kiếm đường khác mà đi.”



Chử Đồng nhìn người tên Vương Sùng kia. Nhìn qua còn rất trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi là cùng, nhưng anh ta lại nhắc đến vụ tai nạn xe cộ ba năm trước đây. Thật là cố chấp, chỉ vì một tin tức còn có thể không ngừng theo dõi suốt ba năm trời? So với cô còn cứng đầu hơn nhiều.



Phó Thời Thiêm xoay người định đi vào trong. Túi xách của Chử Đồng vẫn còn để lại ở trong nhà, cô liền đi theo anh cùng nhau trở về.



Cô xoay người lại trông thấy Vương Sùng ngồi xổm người xuống, ôm lấy cái máy chụp hình kia phủi phủi, sau đó ủ rũ cúi đầu bỏ đi. “Đến chén cơm của người ta anh cũng đập.”



“Phóng viên các người đều là như vậy sao? Không thèm đếm xỉa gì đến cảm nhận của người khác. Nếu cô cảm thấy tôi không đúng, mới vừa rồi đuổi theo làm cái gì? Đến phiên mình bị chụp trộm thì lại không chịu nổi.” Sau khi anh tuôn ra hết những lời này, khiến Chử Đồng nghẹn giọng một hồi lâu. Cô bước tới trước bàn, cầm túi xách đặt trên đó lên. Phó Thời Thiêm ngồi xuống. Nước trà cũng đã lạnh ngắt. Anh chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút e ngại rơi vào trên mặt Chử Đồng, quan sát, đánh giá, mắt mũi lại càng không hề bỏ sót chỗ nào. Chử Đồng bị anh nhìn chòng chọc tới mức cả người không được tự nhiên, “anh, anh nhìn cái gì?”



“Trong nhà cô còn có chị em gì không?”



“Có, còn có một người chị.”



Bờ môi mỏng lạnh lẽo của Phó Thời Thiêm mấp máy, “kết hôn chưa?”



Chử Đồng nghe thấy câu hỏi này, không khỏi nheo mắt lại, sau đó đột nhiên bừng tỉnh ra, “có phải vụ tai nạn xe cộ ba năm trước đây... Sau đó, dáng dấp của tôi với cô ấy rất giống nhau?”



“Cô nói xem?”



Chử Đồng không khỏi ngồi xuống. Uống một hớp trà lạnh cũng bình tĩnh lại một chút. Nghĩ đến câu hỏi của người đàn ông mới vừa rồi, cô vội vàng mở miệng nói, “chị của tôi có người yêu rồi. Chị ấy so với tôi còn lớn hơn. Anh đừng có ý đồ gì với chị ấy.”



Phó Thời Thiêm tươi cười, ngón trỏ chỉ chỉ về phía Chử Đồng, “cô cho rằng tôi muốn tìm một kẻ thế thân?”



“Tôi không phải là anh, làm sao biết được trong lòng anh nghĩ như thế nào.”



“Cô ấy chính là cô ấy, không còn... Chính là không còn. Dù cho dáng dấp giống nhau như đúc, cũng chỉ là một người khác mà thôi. Chẳng qua là mỗi lúc tôi nhìn thấy cô, lại nghĩ tới những cảnh tượng quen thuộc, việc này cũng là chuyện bình thường chứ?”



Chử Đồng gật đầu một cái, “ừ, trên đời này khoảng cách xa xôi nhất, không phải là anh đứng ở trước mặt tôi thể hiện tình cảm gì gì đấy, nhưng tôi thì lại không hề hay biết anh yêu thương tôi. Khoảng cách xa xôi nhất không phải là cái chết sao? Không còn người, muốn gặp mặt cũng là hy vọng xa vời.”



Một tay Phó Thời Thiêm chống gò má, “phải không? Tôi cũng cảm thấy vậy.”



Xong câu này, anh cũng không nói thêm gì nữa. Chử Đồng cảm thấy bầu không khí này rất đè nén. Lại nói hai người cũng không thân thiết gì, cô cũng không tiện đột nhiên đi an ủi anh. Cô vốn muốn rời đi ngay, nhưng trong khung cảnh yên tĩnh như vậy, Phó Thời Thiêm có lẽ còn đang đắm chìm trong ký ức, cô đột nhiên nhiên cắt ngang lại càng không ổn. Bên trong cái hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn không biết đã bỏ loại hương liệu gì, cũng không phải là hương thơm ngào ngạt, chỉ có nhàn nhạt mùi gỗ thơm nhẹ nhàng. Chử Đồng chống cằm. Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp dễ chịu, cánh mũi phảng phất mùi thơm càng khiến cho cả người thoải mái. Cánh tay cô hơi mềm nhũn ra, lúc nửa người trên sắp gục xuống mặt bàn, Phó Thời Thiêm vừa khéo vươn tay ra đỡ lấy đầu của cô, sau đó nhẹ nhàng để cô tựa vào trên bàn.



Loại hương liệu này là do Phó Thời Thiêm thường chọn lựa. Những lúc anh bị mất ngủ thao thức không yên sẽ sử dụng loại hương liệu này, có tác dụng an thần.



Anh đứng dậy, đem cửa sổ đang mở rộng khép chặt lại, sau đó đi tới đóng cửa chính. Mùi hương kia trong gian phòng càng trở nên nồng đậm. Phó Thời Thiêm ngồi lại vào chỗ của mình. Chử Đồng ngủ rất say. Người đàn ông tiến lại gần một chút nhìn thật kỹ. Hai đường chân mày thanh tú giãn ra, sống mũi rất thẳng, gò má gối lên cánh tay, vì vậy cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên. Người đàn ông đắp chân dài, ánh mắt cũng không còn gì ngăn trở, sau khi nhìn ngắm không chút e ngại, thần sắc anh không rõ liếc sang chỗ khác.



Phó Thời Thiêm từ trước đến giờ chưa từng đối mặt với một chuyện lại có nhiều kiên nhẫn đến như vậy. Nhưng anh hiểu rõ ràng nhất cảm giác cướp miếng thịt từ trong miệng một con hổ hung hãn sẽ có ý vị như thế nào. Anh nhất định phải hạ độ nguy hiểm xuống đến mức thấp nhất, hơn nữa không thể đạp cỏ động rắn. Nếu không, anh sẽ thất bại trong gang tấc.



Anh cầm lấy cái hộp gỗ kia, khoá chặt mùi hương bên trong lại. Thân ảnh cao lớn của người đàn ông đứng dậy. Cáo bóng hầu như hoàn toàn bao trùm hết cả người Chử Đồng. Vóc người cô thon gầy, vùi ở trong ghế, nhìn thật không giống như một người sắp được làm mẹ. Hai tay Phó Thời Thiêm chia ra chống hai bên ghế, sau đó từ từ cúi người xuống. Một gương mặt xinh đẹp từ từ trở nên rõ ràng. Hàng mi dày tự nhiên, làn da trắng nõn như trứng gà bóc vỏ, còn có đôi môi hơi vểnh lên. Lần đầu tiên, Phó Thời Thiêm có thể không chút kiêng kỵ nào mà nhìn chằm chằm cô như vậy. Gần đến mức ngay cả lông mày của cô cũng có thể đếm được từng sợi một.



Hơi thở lượn quanh giữa hai người. Đôi môi của Phó Thời Thiêm sắp dán lên Chử Đồng. Anh có chút khẩn trương. Cho tới bây giờ anh chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, lại duy chỉ vào đúng giây phút này, sợ Chử Đồng sẽ đột nhiên tỉnh lại. Cánh môi hầu như sắp chạm đến, người đàn ông lại nhẹ dừng lại. Cái cằm kiên nghị của anh nhếch lên, sau đó đem môi rơi vào trên sống mũi Chử Đồng. Cô hẳn là cảm giác được, hơi cau mày lại, mặt giật giật. Phó Thời Thiêm đứng dậy, ngồi lại vào chỗ cũ, nhưng trái tim bên trong lồng ngực vẫn đang đập loạn bình bịch. Loại cảm giác này, đã lâu rồi anh chưa từng thấy xuất hiện.



Cũng không lâu lắm, Chử Đồng cảm giác được có người đang lay cô. Cô mông lung nhìn quanh bốn phía, đang ngái ngủ nên vòn có chút mơ màng. Phó Thời Thiêm vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, “thế nào còn có thể ngủ được? Cô có đi không? Tôi còn phải về công ty nữa.”



“Oh, đi bây giờ.” Chử Đồng ngồi thẳng người dậy, “mùi hương ở chỗ này của anh thật là thơm.”



“Còn cần cô phải nói?” Phó Thời Thiêm dẫn đầu đứng dậy, “tôi sợ nếu không đánh thức cô, cô lại bảo tôi âm mưu bất chính.”



Chử Đồng cầm túi lên đi theo sau lưng anh. Hai người đi tới bãi đậu xe, Phó Thời Thiêm thẳng tắp bước tới chỗ chiếc xe của mình. Lúc mở cửa xe ra, anh hướng Chử Đồng dò hỏi, “có cần tôi đưa cô về không?”



“Không cần, tôi tự lái xe tới đây.”



“Được rồi.” Phó Thời Thiêm cũng không nói nhiều lời vô ích. Sau khi ngồi vào xe phát động cơ, nghênh ngang rời đi.



Trên đường trở về, Chử Đồng ghé vào trung tâm thương mại. Ăn mặc như vậy trở về, Giản Trì Hoài nhất định sẽ nghi ngờ. Thay xong quần áo mới mua, cô lại đi dạo vòng quanh trong trung tâm thương mại một lúc, sau đó mới trở về Bán đảo hào môn.



Cô về đến nhà sớm hơn Giản Trì Hoài. Khi người đàn ông trở về, Chử Đồng đang ngồi ở ghế sa lon xem ti vi. Giản Trì Hoài đem chìa khóa xe ném lên bàn trà, ánh mắt quét qua đôi chân của cô, “cái quần này ở đâu ra vậy?”



Chử Đồng đang cắn một miếng chuối tiêu, nghĩ thầm đôi mắt này cũng quá sắc bén đi, “mới vừa mua đó.”



“Sáng nay mặc cái quần kia không phải là rất đẹp sao?”



“Oh, buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại, thấy thích liền mua ngay.” Chử Đồng cúi đầu xuống tiếp tục giải quyết đống trái cây trong tay.



“Mới mua, vậy rõ ràng là chưa giặt qua. Em cứ như vậy trực tiếp mặc lên người sao?”



Giản giáo sư này thật đúng là nhiều chuyện. Chử Đồng duỗi thẳng hai chân, “cũng không phải là đồ lót, không quan trọng đâu. Dù sao em mặc cũng đã mặc rồi.”



Hình như cũng chỉ có thể là như vậy. Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô. Chử Đồng nhớ lại một chuyện, quay đầu lại nhìn về phía anh, “có nghe nói không? Trần Lộ đi đảo quốc rồi.”



Giản Trì Hoài thờ ơ, thản nhiên bốc một quả dâu từ trong đĩa trái cây của cô, “không nghe nói.”



“Một cô gái, đi đóng cái loại phim ‘hành động kích thích’ đó không sao chứ?”



Giản Trì Hoài vẫn một bộ dáng không liên quan như cũ, “có gì không tốt? Vừa có thể hưởng thụ, lại vừa được cầm tiền.”



“Anh nói cô ta lại đắc tội với ai đây?”



Giản Trì Hoài hướng cô liếc mắt. Có phải thật sự là phụ nữ mang thai bị ngốc ba năm không vậy, còn hỏi Trần Lộ đắc tội với ai, đương nhiên là đắc tội với cô rồi! Giản Trì Hoài thu lại nét cười trong mắt, “không biết, có thể là đạo diễn nào đấy, hoặc nhà đầu tư chăng?”



“Cũng có thể, không biết là đã đắc tội như thế nào nữa.”



“Có phải em đối với chuyện của người khác quan tâm quá mức rồi không?”



Chử Đồng cười híp mắt đón lời, “bệnh nghề nghiệp mà.”



Giản Trì Hoài cầm lấy điều khiển, đem ti vi tắt đi. Chử Đồng nhẹ nhàng đem chân gác lên người anh, “ngày mai cuối tuần, đưa em về nhà đi.”



“Được.” Giản Trì Hoài đồng ý, nhìn ngắm cái quần trên chân cô một chút, tật xấu của người theo chủ nghĩa hoàn hảo lại tới, “trên đùi thêu một con khỉ, em thật sự coi em là con khỉ được phái tới làm cứu binh sao?”



Chử Đồng thiếu chút nữa bị một miếng dâu làm cho mắc nghẹn, “đây là hàng hiệu, hàng hiệu đấy!”



Bàn tay Giản Trì Hoài dán sát vào hình con khỉ kia, “lần sau lúc đi mua quần áo, nếu anh không có mặt, em nên gọi Giang Ý Duy đi cùng em.”



“Giang Giang bề bộn nhiều việc, nhưng mà... Tại sao lại phải gọi cô ấy?”



“Mắt thẩm mỹ của cô ta so với em tốt hơn.”



“...”



Ngày hôm sau. Trong phòng bếp nhà họ Chử toả ra mùi thơm của thịt hầm. Giản Trì Hoài ngồi ở ghế sa lon trò chuyện với Chử Cát Bằng. Cũng không lâu lắm, Lý Tĩnh Hương liền bưng một mâm đủ các loại món ăn ngon lành bước ra. Chử Đồng vào phòng gọi chị ra ăn cơm. Mọi người ngồi vào chỗ của mình trước bàn ăn.



Mỗi lần gặp Giản Trì Hoài tới đây, Chử Cát Bằng đều muốn uống hai chén. Chử Nguyệt Tình bỏ đũa xuống, “con có chuyện muốn nói với mọi người.”



“Chuyện gì vậy, chị?”



Chử Nguyệt Tình vén tóc ra sau tai, hai tay đan vào nhau, “chị tìm được việc làm rồi.”



“Thật không?” Lý Tĩnh Hương và Chử Cát Bằng nhìn nhau, trong mắt đều là lo lắng không thể giấu giếm được. Họ thà để cho con gái của mình ở nhà nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa. Còn không biết trạng thái của cô như vậy mà đi ra ngoài làm việc có được hay không.



“Chị, là công việc gì vậy?” Chử Đồng mở miệng hỏi.



“Nhân viên văn phòng, từ đơn giản nhất đi lên.”



“Công ty nào vậy?”



Chử Nguyệt Tình cười khẽ, “Văn Hải.”



“Oh,” Chử Đồng đối với vấn đề này cũng thật sự không hiểu biết nhiều, chẳng qua là vô ý thức hỏi vậy mà thôi. Giản Trì Hoài bưng ly rượu lên, ngón tay gõ nhẹ lên miệng ly, “Văn Hải, thật sự không tệ.”



“Anh biết à?” Chử Đồng tiến sát lại gần chồng mình. “Đãi ngộ của công ty đó không tệ chứ? Chính quy không?”



“Công ty của Phó Thời Thiêm.” Giản Trì Hoài nói ít ý nhiều.



Nét cười trên cánh môi Chử Đồng rõ ràng trở nên cứng đờ. Giản Trì Hoài đem biểu cảm này thu lại trong mắt, đây gọi là thái độ gì? Coi như là lo lắng cũng không có lý do gì hết. Cô và Phó Thời Thiêm lại không có đụng chạm gì cả.



Chử Đồng quay đầu lại nhìn về phía Chử Nguyệt Tình, “chị, chị nên tới Dịch Lục Soát đi. Chúng em cũng đang cần nhân viên văn phòng. Nếu chị đồng ý tới làm cũng có thể làm tốt như nhau cả thôi.”



Chử Nguyệt Tình nghe được câu này, mặt mũi hơi có nét không thoải mái, chân mày cũng nhẹ cau lại, “không phải chị đã nói rồi sao? Chị muốn tự thân vận động, không muốn dựa dẫm vào bất kỳ kẻ nào.”



“Nhưng em và Giản Trì Hoài cũng không phải là người ngoài. Em là em gái ruột thịt của chị mà.”



Chử Nguyệt Tình nhẫn nhịn giải thích, “Văn Hải không phải rất tốt sao? Chị tra trên web, là công ty lớn đấy. Bọn họ có thể nhận chị vào làm cũng đã là ngoài dự liệu của chị rồi. Cơ hội tốt như vậy, làm sao chị có thể buông tay được chứ.”



“Tình Tình à,” Lý Tĩnh Hương cũng ở bên cạnh khuyên nhủ. Dù sao nếu như Chử Nguyệt Tình vào làm trong Dịch Lục Soát, bà cũng nhất định sẽ yên tâm hơn, “con cứ nghe lời Đồng Đồng đi. Em gái con cũng đang làm ở đó, các con còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”



“Chị,” Chử Đồng sốt ruột lên tiếng, “chính là vì họ dễ dàng nhận chị vào làm, chúng ta mới càng phải cẩn thận đấy. Càng là công ty lớn, điều kiện về mặt tuyển chọn nhân sự lại càng khó khăn hơn.”



Chử Nguyệt Tình cảm giác trong lòng chợt bị đâm chọc, “Đồng Đồng, em có ý gì? Chằng lẽ bộ dáng bây giờ của chị, ngay cả tự mình tìm một công việc cũng không được sao?”



Chử Đồng cũng hy vọng là mình suy nghĩ quá nhiều. Văn Hải tuyển một nhân viên văn phòng nhỏ bé thôi mà. Phó Thời Thiêm nhất định cũng không hề hay biết chuyện này. Nhưng hôm đó anh hỏi cô trong nhà còn có chị em gái gì không. Cô lại cảm thấy ấn tượng quá mức sâu sắc, “chị, em đương nhiên không phải có ý này. Chị đã lâu như vậy chưa hoà nhập vào xã hội. Em thừa nhận, là do em cẩn thận quá mức. Nhưng cẩn thận luôn không sai. Huống chi, bản thân chúng ta cũng có điều kiện, không phải là còn có Dịch Lục Soát sao?”



Phó Thời Thiêm đối với người đã mất nhớ mãi không quên. Mặc dù đối với Chử Đồng cô cũng không có ý đồ gì xấu, nhưng cô cũng phải đề phòng việc này thay cho chị của mình. Mặc dù ở trong mắt người khác là một chuyện vô cùng không có khả năng, nhưng cẩn thận là trên hết, luôn tốt hơn chứ?



Hai tay Chử Nguyệt Tình đặt vào trên đùi mình, “Chử Đồng, ở Dịch Lục Soát, thân phận của chị và em không giống nhau. Dịch Lục Soát là của em, chị không muốn nhờ vả người khác.”



Chử Đồng ngây người, còn là lần đầu tiên nghe thấy Chử Nguyệt Tình nói chuyện như vậy. Ánh mắt Giản Trì Hoài quét qua người phụ nữ của mình, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khó xử, một bộ dáng muốn nói lại không dám nói, cũng thật sự là làm khó cho cô rồi. Giản Trì Hoài lên tiếng cắt ngang, “chị của em muốn đi thì cứ để cho chị ấy đi đi.”



Va chạm cũng được, rèn luyện cũng tốt, con đường không phải là do tự mình chọn lựa sao? Bà xã của anh đang mang thai, anh trong ngày thường còn không dám để cho cô hao tổn một chút xíu tâm tư nào, làm sao có thể để yên như vậy được?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom