• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (2 Viewers)

  • Chương 94

Quán bar Tây Thành.



Màn đêm rơi vào trong bóng tối vô biên cùng những tiếng ồn ào huyên náo đinh tai nhức óc. Ân Thiếu Trình càng ngày càng chìm đắm vào cuộc sống này. Bàn tay anh vỗ lên mặt bàn, phối hợp với tiết tấu của tay trống. Không ít phụ nữ nôn nóng muốn thử. Nhưng lúc kề sát bên người anh âu yếm thân mật, lại bị anh xua tay từ chối. Anh bây giờ chẳng còn tâm trí này nữa rồi.



Bước ra khỏi quán rượu, đầu óc anh quay cuồng mông lung, mặt mũi người ngợm đều là mồ hôi. Trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng người lảo đảo nghiêng ngả. Cô gái kia đi tới trước mặt anh, nước mắt rơi đầy trên mặt mũi gò má, “Ân tiên sinh.”



Ân Thiếu Trình hướng cô ta nhìn hồi lâu, “gì?”



“Tôi đã theo lời ngài giao phó làm xong việc kia rồi.”



Đầu óc Ân Thiếu Trình tựa như bị mất trí nhớ, nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu vẫn không thể nhớ ra nổi. Anh móc chìa khóa xe ra, đi tới bên cạnh xe của mình. Triệu Manh chạy theo, “bây giờ, trường học cũng không giữ tôi, có thể sẽ còn đuổi học tôi nữa. Ân tiên sinh, ngài đã đồng ý chuyện của tôi, xin hỏi lúc nào có thể thực hiện ạ?”



Tay Ân Thiếu Trình đặt trên cửa xe, kéo mấy cái cũng không thể mở ra được, “cô chính là... Cái người rất thích làm diễn viên đó, có phải không?”



“Đúng vậy, là tôi.”



Ánh mắt Ân Thiếu Trình quét qua Triệu Manh một lượt từ trên xuống dưới, “chuyện hôm nay, tôi cũng hiểu được, nhưng diễn xuất này của cô, một chút cũng không đặc sắc. Kỹ thuật quá kém, không ai tin thì thôi đi, lại còn tự huỷ hoại danh dự của mình.”



“Ân tiên sinh,” Triệu Manh vừa nghe xong, nóng nảy lên tiếng, “là ngài bảo tôi làm như vậy mà. Ban đầu cũng đã thoả thuận xong, ngài không thể nói chuyện kiểu không liên quan như vậy.”



“Nói gì đó,” Ân Thiếu Trình vung tay lên, “được rồi, không phải là muốn bước chân vào giới giải trí sao? Chuyện này gây ầm ĩ như vậy, cũng tiết kiệm được khoản lăng xê. Cô đi về trước đi, sẽ có người liên lạc với cô.”



Triệu Manh nửa tin nửa ngờ, trơ mắt nhìn Ân Thiếu Trình mở cửa xe ra rồi rời đi.



Hôm sau, Ân Thiếu Trình say rượu vẫn chưa tỉnh. Lúc được điện thoại của Chử Đồng, đầu anh đau vô cùng, đứng dậy rửa mặt rồi chạy tới chỗ hẹn. Lúc Ân Thiếu Trình đẩy cửa phòng bao ra bước vào, Chử Đồng đã ngồi được một hồi lâu. Người đàn ông đi tới kéo ghế ra, nghênh ngang ngồi vào chỗ của mình, “gọi tôi ra đây có chuyện gì?”



Chử Đồng xoa cái bụng to của mình, “anh cũng thật không biết ngại, bắt tôi đợi lâu như vậy. Tôi nhưng là phụ nữ có thai đó.”



“Tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu, nói ngắn gọn đi.”



“Chuyện của Triệu Manh, là anh sắp xếp? Thật quá vụng về đi, một chút kỹ thuật cũng không có.”



Ân Thiếu Trình tự rót trà cho mình, sau đó nhẹ nhấp môi, ánh mắt nâng lên cao rơi về phía Chử Đồng, “tôi cũng chẳng cần chuyên nghiệp lắm. Cô xem, tôi cũng đâu có phủ nhận.”



“Vậy anh làm như thế có ý đồ gì đây?”



Ân Thiếu Trình không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào trong ly trà. Chử Đồng không nhịn được cười, “anh đừng nói cho tôi biết, là vì Giang Ý Duy nhé.”



“Chính bởi vì cô ấy, không được sao?” Ân Thiếu Trình không vui hỏi ngược lại.



Chử Đồng lắc đầu một cái, “là bởi vì chuyện của Giang Giang và An tiên sinh sao?”



“Quả nhiên là cô biết.” Tầm mắt Ân Thiếu Trình khóa Chử Đồng lại thật chặt. Cô nhẹ nhún vai đầu, “Giang Giang là bạn tốt nhất của tôi, tôi đương nhiên là biết. Nhưng chuyện này có liên quan gì tới Giản Trì Hoài? Anh tìm lộn người à?”



Mặc dù chuyện của Triệu Manh ngoài mặt có thể gọi là đã giải quyết xong, nhưng đối với danh dự bị tổn thương lại là việc không thể tránh khỏi. Chẳng qua là tự bản thân Giản Trì Hoài cảm thấy không liên quan mà thôi.



“Trước đó Giản Trì Hoài không phải đã ra tối hậu thư cho Giang Ý Duy sao? Lại còn bắt cô ấy phải tìm bạn trai nữa. Các người biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Giang Ý Duy mà.”



Chử Đồng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Ân Thiếu Trình. Người đàn ông này đã quen nắm chắc trong tay thứ mình muốn. Bàn tay cô đặt lên bụng mình, cố hết sức giữ bình tĩnh ôn hoà, “Ân Thiếu Trình, anh thật sự là một kẻ hèn nhát.”



“Cô nói cái gì?” Chân mày Ân Thiếu Trình vặn lại, mặt mũi có chút dữ tợn, “cô nói lại lần nữa?”



“Chẳng lẽ không đúng sao? An tiên sinh theo đuổi Giang Ý Duy, đó là bởi vì cô ấy hấp dẫn người đàn ông kia. Điều kiện của Giang Giang tốt như vậy, bao nhiêu người chờ được đem cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay. Ồ, chính bản thân anh không làm được, nhưng cũng không để cho người khác làm đúng không? Việc này đối với Giang Ý Duy mà nói thật quá không công bằng đi? Cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, anh muốn chiếm đoạt cô ấy bao lâu nữa đây?”



“Chúng tôi là thật lòng yêu nhau!” Ân Thiếu Trình bật thốt lên.



“Ối trời ơi,” Chử Đồng kinh ngạc kêu lên, “tôi không có nghe lầm chứ? Yêu nhau? Ai cơ, anh với Giang Ý Duy sao? Vậy tại sao tôi cứ nghe nói, đều là do Giang Ý Duy yêu đơn phương thôi?”



Cô mồm mép linh hoạt, cũng không chừa cho người ta chút mặt mũi nào. Ân Thiếu Trình nói không lại cô. Chử Đồng cầm túi xách trên bàn lên, “Ân Thiếu Trình, hai người chung sống, chỉ có thẳng thắn thôi thì không đủ. Đúng vậy, anh từ đầu đến cuối đối với Giang Ý Duy cũng đủ thẳng thắn đấy. Ngay từ đầu đã thẳng thắn rằng chẳng qua chỉ là vui đùa một chút, sau đó lại tiếp tục thẳng thắn bảo rằng anh muốn đính hôn. Tổn thương như vậy, Giang Ý Duy chỉ trả lại cho anh không bằng gãi ngứa, anh lại bảo không chịu nổi. Vậy cô ấy chẳng khác nào bị người ta xáng cho một bạt tai không đứng dậy nổi. À, anh cũng đừng bất chợt nổi cơn điên. Giản Trì Hoài không dễ chọc đâu. Chuyện này có dính dáng đến Giang Giang, tôi coi như im lặng chịu thiệt. Nhưng nếu lại có lần sau nữa... Nếu quả thật Giản Trì Hoài muốn ăn miếng trả miếng, sợ là anh dù có một hàm răng chắc chắn cũng không đủ để người ta đánh rớt đâu. Anh nói anh yêu Giang Ý Duy, tôi nhìn không ra. Một người đàn ông ngay cả điều cơ bản nhất là hôn nhân cũng không cho người phụ nữ của mình được, nói chuyện yêu đương cái nỗi gì? Đó gọi là đùa giỡn lưu manh.”



Chử Đồng nói xong, đứng dậy, “anh xem lại bản thân anh một chút đi, râu ria xồm xàm, sắc mặt xanh xao. Nếu Giang Ý Duy bỏ rơi An tiên sinh một người tốt như vậy, lại còn nói không bỏ được anh, tôi nhất định sẽ cho là cô ấy có mắt như mù.”



Ân Thiếu Trình nâng tầm mắt lên, liếc nhìn cô một cái thật sâu.



Văn Hải.



Chử Nguyệt Tình ăn xong trái cây, nhìn chằm chằm màn ảnh máy tính đến ngẩn người. Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, không ít đồng nghiệp xúm lại tán chuyện trên trời dưới đất, hoặc gục xuống bàn nằm ngủ một lát. Chử Nguyệt Tình cầm một cái túi nhỏ đặt trên bàn rồi đứng dậy.



Đi tới trước cửa thang máy, cô nhìn ngó xung quanh. Sau khi không thấy có người nào quen biết, lúc này mới bước vào. Lên tới tầng ba mươi ba, thư ký của Phó Thời Thiêm thấy cô tỏ ra rất lễ phép, “Chử tiểu thư.”



“Phó tiên sinh có ở đây không?”



“Dạ có, mới vừa ăn xong cơm trưa.”



Chử Nguyệt Tình dừng lại bước chân, “vậy không phải là ngài ấy đang nghỉ ngơi chứ?”



“Dạ không, Phó tiên sinh đã dặn dò, sau bữa trưa một canh giờ cũng phải giữ lại, nói nếu Chử tiểu thư tới đây, trực tiếp mời ngài vào.”



“Vâng, cám ơn cô.”



“Không có gì.” Thư ký dẫn Chử Nguyệt Tình đi tới cửa, gõ nhẹ ba cái, sau đó đem cửa đẩy ra, “mời vào.”



Chử Nguyệt Tình cẩn thận bước vào, ánh mắt nhìn về phía xa xa thấy Phó Thời Thiêm đang ngồi dựa vào cửa sổ, trên bàn có cà phê và hộp trái cây. Chử Nguyệt Tình đến gần thêm một chút, thấy những thứ trái cây kia giống hệt như của cô ăn hôm nay. Đãi ngộ của anh đối với cô thật đúng là quá tốt. Chử Nguyệt Tình dừng lại, “ngày hôm trước không phải ngài bảo tôi giới thiệu cho ngài hai bài hát nghe thử một chút sao?”



Phó Thời Thiêm mỉm cười, “ngồi đi.”



Hai người hình như đã trở nên thân thiết không ít. Chử Nguyệt Tình kéo ghế ra ngồi xuống, “lát nữa tôi sẽ chép tên bài hát cho ngài. Đúng rồi, mỗi lần tôi lên lầu, hình như đều thấy ngài ngồi ở đây, ngài ngắm cái gì vậy?”



“Ngắm một chút người ở nơi xa, cảnh sắc ở nơi xa, sự bận rộn ở nơi xa.” Phó Thời Thiêm bưng ly cà phê lên, “công việc này có hài lòng không?”



“Yên tâm đi, vẫn tốt.” Tầm mắt Chử Nguyệt Tình hướng về phía ngoài cửa sổ. Cô cũng thích loại cảm giác khi nhìn ra ngoài như thế này. Phong cảnh thoáng đãng, đứng từ trên cao nhìn xuống, ngay cả tâm tình đang bế tắc cũng có thể theo đó mà rộng mở ra. Phó Thời Thiêm thấy Chử Nguyệt Tình mỉm cười, gương mặt giãn ra. Anh khéo léo thu hồi ánh mắt, “thấy cô như vậy, tôi cũng yên tâm. Trước đây Chử Đồng đã dặn dò, bảo tôi đặc biệt chú ý quan sát nhất cử nhất động của cô. Bây giờ nhìn lại, tôi thấy cô rất kiên cường.”



“Là sợ tôi nghĩ không thông sao?” Cả người Chử Nguyệt Tình lui về phía sau, dựa vào lưng ghế, “yên tâm đi, có một số việc theo thời gian, bị mài mòn sẽ càng ngày càng nhạt đi.”



“Lần trước sắp xếp làm kiểm tra sức khoẻ định kỳ cho nhân viên, cô không đi, vì sợ người khác nghi ngờ sao. Chuyện này là do tôi tự mình quyết định. Có thể nói cho tôi biết lý do tại sao không?”



Chử Nguyệt Tình cúi đầu xuống, “mấy ngày trước lúc tôi tới tìm ngài, ngài có hỏi qua ý tôi. Phó tiên sinh, không, Tam ca, thật xin lỗi, tôi cứ quên đổi cách gọi. Anh là người tốt, tôi không muốn giấu giếm anh, chỉ là tôi không muốn người khác biết thân thể tôi bị khiếm khuyết mà thôi. Cứ coi như là tôi nổi lòng tự ái che mờ lý trí đi.”



Cô nói xong, từ trong túi xách lôi ra một quyển sổ. Quyển sổ kia nhìn qua có chút cũ kỹ, hình như là tự mình DIY làm nên. Chử Nguyệt Tình đẩy nó về phía Phó Thời Thiêm, “đây là nhật ký của tôi ba năm trước đây.”



“Nhật ký?” Phó Thời Thiêm nâng chân mày lên nhìn về phía cô.



“Đúng vậy, thật sự là có rất nhiều chuyện tôi cũng đã nhớ ra rồi. Quyển nhật ký này là lúc tôi dọn dẹp lại đồ đạc, vô tình tìm thấy. Có một số việc đã sớm không phải là bí mật nữa, cũng không cần thiết phải cố tình giấu giếm. Tam ca, cám ơn anh đã coi tôi như một người bạn, cám ơn anh đã nói rằng quan tâm tôi không phải vì nể mặt em gái tôi, mà là do cảm thấy con người của tôi đáng để kết bạn. Những việc liên quan tới tình trạng thân thể của tôi, tôi nghĩ mình hẳn nên thẳng thắn với anh mới phải.”



Thật ra Phó Thời Thiêm đối với chuyện xem nhật ký của người khác như thế này, một chút hứng thú cũng không có, nhưng vì cô ta là Chử Nguyệt Tình, là chị ruột của Chử Đồng, anh cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng mới được.



Ngón tay thon dài của người đàn ông lướt qua từng tờ một. Mở đầu quyển nhật ký chính là từ lúc Chử Nguyệt Tình rời khỏi bệnh viện, rời khỏi cha mẹ người nhà, ngày thứ nhất viết:



Hôm nay khí trời đặc biệt không tốt, lúc tôi bị dẫn lên xe rất sợ hãi. Tôi muốn gặp Lại Hoằng lần cuối, xác định anh ấy rốt cuộc đã ra sao.



Thế nhưng ba mẹ không để cho tôi gặp. Bọn họ nói bệnh tình của Lại Hoằng trở nặng, cần cấp cứu, tôi không thể đi qua đó khiến cho anh ấy phân tâm.



Sắp đi tới chỗ đó, xa xôi, tràn ngập sự lạ lẫm. Tôi thật là sợ, tôi không muốn đi, nhưng lại không thể không đi.



Ánh mắt Phó Thời Thiêm vẫn tiếp tục lướt qua từng dòng chữ. Trang nhật ký này tạo cho người ta một cảm giác rất đè nén.



Tôi bị dẫn vào một chiếc xe. Bên trong đã được sửa sang lại. Tôi nằm trên một chiếc giường thoải mái, bên cạnh còn có hai y tá. Tài xế trước mặt là một bác trung niên. Hình như còn đang đợi ai đó, xe chậm chạp chưa chịu phát động. Sau đó, có người đến trang trí hoa tươi lên xe, dán chữ hỷ. Tôi không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng tôi cũng không dám hỏi.



Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, tài xế phát động cơ. Tôi sắp rời khỏi Tây Thành, tôi rất luyến tiếc.



Phó Thời Thiêm có cảm giác trái tim mình tựa như bị một đôi tay dùng sức xâu xé, anh cư nhiên cảm thấy bắt đầu khẩn trương. Đầu ngón tay đang lật trang giấy cũng không kìm nén được run rẩy. Anh nín thở ngưng thần tiếp tục xem tiếp.



Ngoài cửa sổ trời đang mưa, mưa thật là lớn. Tài xế nói, “ngày như vầy, nhà ai mà thật sự kết hôn thì cũng quá xui xẻo.”



Xe chạy thẳng về phía trước. Tôi đang mơ màng buồn ngủ, nhưng chợt có cảm giác xe lắc lư rất mạnh. Tôi bị dọa sợ đến mức mở mắt ra ngay. Bên cạnh y tá sắc mặt cũng trắng bệch, giọng điệu rất không ổn, “chuyện gì xảy ra vậy!”



Tôi nghe phía sau có một tiếng vang rất lớn truyền tới. Tài xế hình như vừa thở phào nhẹ nhõm. “Trên con đường này, trong thời tiết như vầy mà lại có người đua xe, thiếu chút nữa đụng vào chúng ta rồi, may nhờ tôi phản ứng nhanh hơn. Tay lái này mà không đánh nhanh thì chúng ta đã bị đụng rồi. Bất quá, chiếc xe phía sau kia thật đáng tiếc, nhìn dáng dấp hình như là bị đụng cũng không nhẹ đâu.”



Những lời này của tài xế, tôi đặc biệt nhớ rất rõ ràng. Có lẽ là trời cao nhìn thấy tôi đã chịu khổ quá nhiều, vì thế vào giây phút gặp phải nguy hiểm trước mắt đã cứu tôi một mạng. Vậy có phải đã nói lên Lại Hoằng cũng có thể được cứu không đây?



Phó Thời Thiêm nhìn xuống, những dòng chữ tiếp theo chính là nói về chỗ ở mới mà Chử Nguyệt Tình đi tới.



Gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên. Cả người dường như bị ngâm vào trong hầm băng, hai chân cứng đờ, tựa như bị băng lạnh đông cứng. Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào trang nhật ký kia đến ngây người. Chử Nguyệt Tình hướng anh liếc nhìn. “Anh bị làm sao vậy?”



Ánh mắt Phó Thời Thiêm vẫn cố định ở nơi đó, động cũng không hề động một cái, “dẫn cô đi lên xe, tất cả là do ai sắp xếp?”



“Là Giản Trì Hoài.”



“Xe hoa?”



“Vâng,” thanh âm của Chử Nguyệt Tình rất thấp, “lúc tôi bước xuống xe, thấy mười mấy chiếc xe trước sau xếp thành hàng, cảnh tượng ngược lại rất hoành tráng. Trên chiếc xe đi đầu còn có dòng chữ ‘trăm năm hạnh phúc’. Hôm đó hẳn là một ngày lành tháng tốt. Dọc theo đường đi các y tá đều nói như vậy, người ta đi kết hôn rất nhiều.”



Gân ngón tay của Phó Thời Thiêm bắt đầu co rút đau đớn, “trái lại hẳn đã lên kế hoạch hoàn hảo vô cùng. Cô... Có thấy chiếc xe gây tai nạn kia không?”



“Không có! Lúc ấy tôi đang nằm trong xe, chỉ nghe người ta bàn tán mà thôi.”



Phó Thời Thiêm cảm thấy trong cơ thể chợt nổi lên cảm giác đau thương không thể áp chế nổi, nhưng lại không thể phát tiết ra được. “Vậy thân thể của cô bây giờ đã khôi phục không tệ chứ?”



“Tốt vô cùng.”



“Vậy thì tốt.” Phó Thời Thiêm đem quyển nhật ký của Chử Nguyệt Tình gập lại, “ngày mai trả lại cho cô có được không?”



“Được chứ, dù sao cũng không có bí mật gì to tát.” Tâm tư của Chử Nguyệt Tình rất đơn giản. Nói cách khác, một người chỉ cần đối xử tốt với cô, cô rất dễ dàng chia sẻ tất cả thật lòng, bất kể là người yêu hay bạn bè.



Phó Thời Thiêm cảm thấy từng giây từng phút bắt đầu trôi qua một cách khó khăn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rỉ ra đau đớn. Anh nhìn về phía Chử Nguyệt Tình, cố gắng hết sức giả vờ bình tĩnh ôn hoà, “được rồi, đi làm đi. Chúc cô mỗi ngày đều có thể hào hứng vui vẻ.”



“Vâng, cám ơn.” Chử Nguyệt Tình cầm túi trên ghế lên, xoay người rời đi.



Cửa phòng làm việc được cô đóng lại. Phó Thời Thiêm hung hăng nhắm chặt đôi mắt. Anh muốn đứng thẳng người dậy, lại phát hiện hai chân mình như nhũn ra, ngay cả một chút sức lực cũng không nhấc lên nổi. Chẳng trách, chẳng trách anh tra xét suốt ba năm, kết quả vẫn đều giống hệt nhau, thì ra là...



Đến nước này, chỉ cần dựa vào mấy dòng chữ trên quyển nhật ký, anh đã có thể kết luận được. Năm đó, nên điều tra hay không nên điều tra, anh cũng đã làm tất cả. Hễ là ở Tây Thành, toàn bộ các nhà làm lễ cưới hôm đó đều bị anh lật ra hết, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì cả. Hai tay Phó Thời Thiêm chống lên bàn trà, sau đó mới gắng gượng đứng dậy được. Anh đứng trước cửa sổ sát đất, không thể quên được cú điện thoại nhận được năm đó, cô đã nói câu nói kia.



Cô chỉ nói, “Tam ca, tôi sắp chết.” Cô chỉ kịp nói một câu duy nhất như thế.



Anh đã xem qua camera quay lại tai nạn không may đó. Kẻ lái chiếc xe gây tai nạn rồi bỏ chạy là một tên ăn chơi trác táng, trong nhà rất có tiền, lái xe đua ngay giữa nội thành. Nhưng nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn xe cộ đó, còn có một chiếc xe hoa khác.



Chiếc xe Audi màu trắng bình thường khi chạy tốc độ cũng không nhanh. Nếu không phải là do đoàn xe hoa kia chợt lấn đường chạy, chiếc xe Audi trắng cũng sẽ không dưới tình thế cấp bách mà đảo tay lái. Nhưng chính do sự cố đó lại đưa tới tai họa chết người. Trước tiên cô mau chóng được đưa vào một bệnh viện tốt nhất. Mặc dù đã giữ được đến hơi thở cuối cùng chờ Phó Thời Thiêm tới, nhưng ngoại trừ câu nói đó trong điện thoại, cô gái trước sau cũng không nói gì cả, ở trong ngực anh trút hơi thở cuối cùng.



Phó Thời Thiêm chỉ cảm thấy cái bóng trước mặt cũng đang run rẩy. Thân ảnh trong mắt từng đường nét một trở nên mơ hồ, sau đó lại từng đường một trở nên rõ ràng. Đúng vậy, trong cả Tây Thành này, muốn khiến cho tin tức về đoàn xe hôm đó hoàn toàn biến mất, có thể làm được như vậy mà không để lại một chút dấu vết nào, có thể có mấy người đây?



Chử Nguyệt Tình lúc ấy mang thân phận ‘đã chết’. Thế trận này đương nhiên chỉ có Giản Trì Hoài mới làm ra được.



Về mặt pháp luật mà nói, tên con nhà giàu kia đã bị trừng phạt thích đáng, nhưng đối với Phó Thời Thiêm anh, đó lại là một mạng người. Anh vất vả tìm chiếc xe ba năm trước kia, chính là muốn mạng của đối phương gặp may mắn đó. Mặc dù nói đối phương cũng là vì tự vệ, nhưng kẻ bị liên lụy lại chính là người phụ nữ của Phó Thời Thiêm anh!



Ánh mắt người đàn ông tựa như ngọn đuốc, bỗng nhiên lại nghĩ đến gương mặt của Chử Đồng. Giữa hai gương mặt có phần tương tự ấy, phải chăng có một số việc rõ ràng đã được vạch ra hoàn hảo hay không?



Người này, anh nhất định phải cướp cho bằng được, dù phải dùng đến sự nhẫn nại hết mức có thể của anh. Bắt đầu từ hôm nay, anh hẳn nên chuẩn bị cho Giản Trì Hoài một phần lễ lớn, vào lúc anh ta bất ngờ không kịp đề phòng, giống hệt như anh năm đó, để cho Giản Trì Hoài tự mình trải nghiệm cảm giác đau đớn ấy.



Phó Thời Thiêm cầm trong tay quyển nhật ký kia, quay trở lại trước bàn làm việc, mơ hồ cảm thấy nơi cổ họng tràn ra mùi tanh của máu tươi. Cánh tay anh hướng trên bàn làm việc chợt vung lên một cái. Toàn bộ đống văn kiện đặt trên bàn bay tán loạn khắp bốn phía, đáp xuống mặt đất và bàn trà ở cách đó không xa, phát ra tiếng vang lạch cạch. Thư ký bị dọa sợ đến mức lập tức đẩy cửa ra bước vào, “Phó tiên sinh!”



Phó Thời Thiêm vùi mình trong ghế ngồi không nhúc nhích. Thư ký đứng ở cửa không dám động đậy. Cô đi theo Phó Thời Thiêm nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh phát tiết tâm tình của mình ra ngoài như thế. Loại đàn ông này, sức chịu đựng nhẫn nhịn cũng đủ mười phần.



Phó Thời Thiêm nhẹ nâng mắt lên, đem quyển nhật ký bỏ vào trong ngăn kéo, “tới đây, dọn dẹp đi.”



“Vâng.”



Thư ký đóng cửa lại, nhặt hết giấy tờ văn kiện và vật dụng rơi trên mặt đất lên, xếp lại về chỗ cũ ở trên bàn. Cô nâng mắt lên cẩn thận nhìn người đàn ông. Phó Thời Thiêm không nói bất cứ câu gì, chỉ xua tay một cái. Thư ký xoay người đi tới cửa. Phó Thời Thiêm chợt gọi cô lại, “chờ một chút.”



“Phó tiên sinh, còn gì muốn dặn dò?”



“Chuyện vừa rồi, không được nói cho Chử Nguyệt Tình biết.”



Thư ký cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện riêng của ông chủ, cô từ trước đến giờ không dám hỏi tới, “vâng.”



Phó Thời Thiêm lại lấy quyển nhật ký ra lần nữa, từng trang một mở ra, mỗi một chữ cũng nhìn thấy rõ ràng, rất rõ ràng.



Trong nháy mắt, kỳ nghỉ hè cũng đã trôi qua, chỉ là tiết trời vẫn còn rất nóng bức. Chử Đồng đi được hai bước liền ngồi xuống. Giản Trì Hoài đã thu xếp cho cô nghỉ sinh, cô cũng không phản đối. Lúc này cũng đã hơn tám tháng rồi, bụng to hệt như một quả bóng, đi đâu cũng bất tiện.



Tựa như bây giờ, mới đi được hai bước đường, cô đã cảm thấy thở hồng hộc. Lượng cơm ăn hằng ngày trở nên kinh người, chỉ là thể trọng cũng không thay đổi là bao. Trừ cái bụng to ra, còn lại tay chân vẫn thon gọn như cũ.



Buổi tối, chất lượng giấc ngủ của Chử Đồng không được tốt. Nằm nghiêng không thoải mái, nằm ngửa cũng càng không thoải mái, hơn nữa còn bị chuột rút. Ban đầu mỗi lần bị chuột rút, cô đều không chịu nổi, bắt Giản Trì Hoài phải giúp cô xoa bóp cả nửa ngày mới đỡ.



Tối nay, cô cũng bị đau mà tỉnh, nhưng cô không đánh thức người đàn ông bên cạnh. Cô cẩn thận đứng dậy, không kịp mang giày, cứ như vậy để chân trần đi mấy bước, lúc này mới cảm thấy đỡ không ít. Vào giờ này, cô cũng cảm thấy đói bụng, coi như nằm xuống lại cũng không ngủ được. Trong phòng ngủ vẫn để lại ngọn đèn nhỏ mờ ảo. Chử Đồng không muốn đánh thức Giản Trì Hoài. Ban ngày anh còn phải đi làm, ban đêm hai ba giờ sáng, anh hẳn phải là người cần nhất giấc ngủ ngon nhất.



Cô đi tới trước bàn trà ngoài ban công. Trên bàn còn để hộp bánh bích quy ngày hôm qua chưa ăn hết. Chử Đồng ngồi xuống, cầm một miếng lên cho vào trong miệng.



Giản Trì Hoài ngủ cũng không dám có động tác lớn, chỉ sợ đụng phải Chử Đồng, theo bản năng vươn tay qua ôm bên cạnh, lại sờ được một khoảnh trống. Giản Trì Hoài mở mắt ra, không thấy bóng dáng của Chử Đồng đâu cả. Anh cuống quít đứng dậy nhìn quanh bốn phía, loáng thoáng thấy có một cái bóng mờ mờ đang ngồi bên ngoài.



Giản Trì Hoài bước xuống giường, đi ra ngoài ban công, thấy Chử Đồng khoác một chiếc áo sơ mi, ưỡn bụng to ngồi đó ăn bánh bích quy. Trông bộ dáng kia thật đáng thương, cũng sắp ngang ngửa cô bé bán diêm rồi.



Anh bước ra ngoài, “có phải đói bụng rồi không.”



Chử Đồng bị dọa nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn anh, “không đến nỗi, ăn mấy cái bánh bích quy cũng đỡ nhiều rồi.”



Giản Trì Hoài cúi người xuống đoạt mất bánh bích quy từ trong tay cô, “anh đi lấy đồ ăn cho em.”



“Không cần,” cô kéo tay Giản Trì Hoài, “em cũng không quá đói bụng, đừng phiền phức như vậy.”



“Mười phút là được rồi, ăn mấy cái bánh khô cứng này không ngon đâu.” Anh xoay người đi ra ngoài. Chử Đồng thật ra đã đói bụng đến mức phát hoảng, nhưng lúc này cô không muốn gây phiền phức làm ầm ĩ. Bây giờ đừng nói là bánh bích quy, coi như cho cô mấy nắm cơm nguội, cô cũng cảm thấy không tệ.



Quả nhiên gần mười phút sau, Giản Trì Hoài đã lên tới nơi. Chử Đồng quay lại vào phòng ngủ, ngồi xuống ghế sa lon. Giản Trì Hoài đem một cái tô đặt xuống bàn trà, “nhìn xem.”



Cô từ đằng xa cũng đã có thể ngửi thấy được mùi thơm. Chử Đồng tiến lên phía trước nhìn xuống, “oa, hấp dẫn quá vậy.”



Trong tô có rất nhiều sườn non. Bát canh này nhất định đã hao tốn không ít sức lực. Ngoài nửa chén toàn sườn non ra, còn có bóng bì, vằn thắn nhỏ và gan heo. Trên mặt còn rắc hành lá cắt nhỏ càng thêm hấp dẫn sự thèm thuồng của Chử Đồng. Cô vươn tay ra kéo tô canh lại gần, “buổi tối có được ăn canh xương đâu nhỉ? Anh cũng đừng nói với em là mới vừa hầm xong nha?”



“Biết em nửa đêm sẽ đói bụng, canh sườn này là sau bữa tối người giúp việc hầm sẵn để trong nồi, lúc này còn nóng hổi, ăn đi.”



Chử Đồng mím mím môi, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy chua xót.



Cô thật lòng cảm thấy trên thế giới này, Giản Trì Hoài chính là người đối xử với cô tốt nhất. So cô đối với bản thân mình thì anh lại càng tốt hơn gấp trăm lần.



“Làm gì phải phiền phức như vậy, tối hôm qua món cơm rang với tôm bóc vỏ, em cũng rất thích ăn, anh cứ trực tiếp rang thêm một phần nữa là được rồi.”



“Tối qua là tối qua, tối nay là tối nay, không thể lặp lại.” Giản Trì Hoài ngồi xuống bên cạnh cô, “ăn đi.”



“Vâng.” Cô nhanh chóng ngồi ăn ngấu nghiến. Ăn được một nửa, thấy Giản Trì Hoài vẫn ngồi bên cạnh, cầm tờ tạp chí trên bàn thờ ơ lật xem, “anh đi ngủ đi, lúc này cũng đã mấy giờ rồi.”



“Anh không buồn ngủ, cũng không thấy mệt. Chờ em ăn xong, chúng ta cùng nhau đi ngủ.”



Hai tay Chử Đồng còn đang bưng chén, vừa ăn vừa trò chuyện với Giản Trì Hoài, “có phải anh đã nghĩ ra ngày mai sẽ cho em ăn lót dạ khuya món gì không?”



“Ừ, anh phát hiện ra gần đây em rất thích ăn đồ ngọt.”



“Đúng vậy, đặc biệt là bánh ngọt, nhưng cũng không thể ăn nhiều.”



Giản Trì Hoài bật cười, “không sao, muốn ăn thì cứ ăn. Tối mai làm cho em món rượu ủ bánh trôi. Rượu ủ là do người giúp việc tự làm. Đến lúc đó, anh sẽ cho em đập thêm vào một quả trứng gà, đủ cho em ăn rồi.”



Chử Đồng không khỏi thấy cảm động, “Giản Trì Hoài, anh đối xử tốt với em như vậy, đời này anh có đuổi em cũng không đi đâu.”



Anh bỏ quyển tạp chí trong tay xuống, “tại sao lại đuổi em đi? Chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom