Chử Nguyệt Tình thấp thỏm đến không chịu được. Cô cẩn thận đi theo sau lưng quản lý. Tới trước thang máy cá nhân, quản lý nhìn về phía cô, “lên đi, ông chủ ở tầng 33.”
Chử Nguyệt Tình bước một bước về phía trước, lại bị dọa sợ đến vội vàng thu chân trở lại. Bốn phía và sàn thang máy đều là thủy tinh trong suốt, đèn trong thang máy được lắp bốn góc. Bên ngoài ngược lại không phải khung cảnh sáng rực mà là dán đầy các tấm quảng cáo. Quản lý nhẹ mỉm cười nói, “đừng sợ, thang máy này rất an toàn, chỉ có ông chủ mới có thể đi.”
“Vậy tôi nên đi thang máy dành cho nhân viên thôi.”
“Người ông chủ muốn gặp, trong vòng năm phút nhất định phải đến, nếu không ngài ấy sẽ nổi giận. Không có chuyện gì đâu, đi đi.”
Chử Nguyệt Tình nghe xong, nhấc cái chân cứng đờ lên bước vào. Cửa thang máy đinh một tiếng khép lại, thang máy cá nhân nâng người lên khỏi mặt đất. Chử Nguyệt Tình thấy từng gương mặt trên tấm quảng cáo cũng mơ hồ chỉ còn cái bóng. Hơn nữa những thứ này cũng không phải tùy tiện mà được dán ở đây. Nếu cẩn thận quan sát kỹ càng sẽ phát hiện ra hình ảnh này truyền đạt thông tin tốt vô cùng. Chỉ là trong một không gian chật hẹp bí bức khó chịu như thế này lại khó tránh khỏi cảm thấy âm trầm kinh khủng.
Chử Nguyệt Tình dứt khoát nhắm lại hai mắt. Lúc thang máy dừng lại, cô mở mắt ra, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, dáng vẻ có chút chật vật, khiến cho thư ký đang chờ ở cửa cũng giật mình nhìn cô. “Là Chử tiểu thư ạ?”
“Dạ.”
“Mời đi theo tôi.”
Chử Nguyệt Tình đi theo sau lưng thư ký. Hai người đi tới trước cửa phòng làm việc. Thư ký không hề gõ cửa, lưu loát mở cửa ra rồi làm động tác mời Chử Nguyệt Tình, “mời vào.”
Chử Nguyệt Tình gật đầu một cái, sau đó đi vào trong. Xa xa thấy một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ. Trên bàn trà trong suốt bày ly cà phê đã pha sẵn thơm ngon. Cửa sổ sát đất to lớn khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể ngắm được toàn cảnh ngoài cửa sổ. Chử Nguyệt Tình tiến lên, “xin chào.”
Phó Thời Thiêm vốn đang nhìn về phía ngoài cửa sổ, chợt quay mặt lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt của Chử Nguyệt Tình, “cô chính là...” Trong đầu anh hình như không có ấn tượng gì sâu sắc với cô, suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nhớ ra được tên họ hoàn chỉnh, “Chử cái gì Tình nhỉ?”
“Tôi là Chử Nguyệt Tình.” Cô nói xong lời này, ánh mắt chống lại Phó Thời Thiêm. Nếu ngay cả tên họ đầy đủ của cô cũng không nhớ, vậy thì tìm cô để làm gì đây?
“Ngồi đi.” Người đàn ông nói ít ý nhiều, dùng mắt ra hiệu bảo Chử Nguyệt Tình ngồi xuống.
Cô cẩn thận kéo ghế ra, ngồi vào đối diện Phó Thời Thiêm. Tầm mắt người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô. Thật ra thì từ lúc Chử Nguyệt Tình mới tới làm, anh đã biết dáng dấp của cô thế nào rồi. Mặt mũi của cô so với Chử Đồng cũng có thể tìm ra một vài điểm tương tự, nhưng so với người trong trí nhớ của anh lại hoàn toàn không giống. Chử Nguyệt Tình thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, càng nổi lên cảm giác run rẩy, “xin hỏi ngài gọi tôi lên đây có chuyện gì không?”
Phó Thời Thiêm chỉ chỉ ly cà phê trước mặt cô, “uống đi.”
“Không cần, cám ơn.” Chử Nguyệt Tình lo lắng đề phòng, còn tâm trí đâu mà uống cà phê.
Phó Thời Thiêm nhẹ cong khoé miệng, quay mặt ra ngoài cửa sổ lần nữa. Chử Nguyệt Tình trông thấy vẻ mặt anh nhàn nhã, mà cô thì lại đang phải chịu giày vò, còn không bằng anh cứ thoải mái nói thẳng ra cho rồi. Qua một hồi lâu sau, ngón tay Chử Nguyệt Tình bấu chặt mu bàn tay của mình, không khí chung quanh hình như cũng trở nên ngưng đọng lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ít nhất cũng phải nửa canh giờ rồi đi?
Tầm mắt Phó Thời Thiêm lần nữa rơi trở về trên mặt Chử Nguyệt Tình, “cô là chị của Chử Đồng sao?”
Một câu đập tới đây, lại khiến cô giật mình ngay tại chỗ. Chử Nguyệt Tình không khỏi nhíu mày lại, “tại sao ngài biết?”
“Tôi và Chử Đồng có chút quen biết. Cô là chị của cô ấy, cứ yên tâm đi, ở đây làm việc cho tốt, tôi sẽ dành cho cô chức quản lý, phá lệ ưu ái cô.”
Chử Nguyệt Tình nắm chặt bàn tay. Vốn dĩ, cô cho là cô dựa vào chính thực lực của mình tìm được công việc này. Cô chăm chỉ hết lòng, cố gắng làm tốt công việc được giao. Cô không muốn đến Dịch Lục Soát, chính là vì không muốn bị người ta cố tình ưu ái. Không nghĩ tới, dù cô có bỏ ra toàn bộ lòng nhiệt tình, có một số việc vẫn không có cách nào thoát khỏi.
“Ngài nói, ngài quen biết em gái tôi... Vậy lúc ấy công ty này tuyển dụng tôi vào làm, cũng là bởi vì Chử Đồng sao?”
Phó Thời Thiêm liếc nhìn cô một cái đánh giá, sau đó lắc đầu, “không phải.”
Chử Nguyệt Tình thở phào, vậy thì cô còn có lý do để ở lại, nếu không...
Phó Thời Thiêm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của cô. Ánh mắt anh hơi rũ xuống, hai bàn tay úp vào nhau, trông thần sắc bình tĩnh vô cùng, có nổi lên một cảm giác kiêu ngạo hơn người so với tất cả, “cô đừng cảm thấy có tâm lý áp lực. Xã hội bây giờ ai không dựa vào chút quan hệ chứ? Người có thể chân chính dựa vào thực lực của bản thân để đi lên không nhiều lắm. Nếu cô thật sự có năng lực này, vậy thì Văn Hải sẽ là đá kê chân cho cô. Nó có thể giúp cô đứng cao hơn, bay xa hơn!”
“Có thật không?” Trong mắt Chử Nguyệt Tình lại dâng lên hi vọng.
Phó Thời Thiêm cười cười, “cô có thể ở đây rèn luyện cho thật tốt, từ nhân viên văn phòng bắt đầu thăng tiến lên cũng không tệ đâu. Ở chỗ của tôi, em gái cô cũng có thể yên tâm.”
“Vậy tôi có thể mạn phép hỏi ngài một chuyện không?” Chử Nguyệt Tình đánh bạo, đưa mắt chống lại Phó Thời Thiêm.
“Cô nói đi.”
“Ngài với em gái tôi làm thế nào mà quen biết? Quan hệ thế nào?”
Ngón tay Phó Thời Thiêm gõ nhẹ lên mu bàn tay mình, “quan hệ cực kỳ bình thường, có thể ngay cả bạn tốt cũng không tới, chỉ là có chút quen biết mà thôi.”
Chử Nguyệt Tình nửa tin nửa ngờ. Phó Thời Thiêm bưng ly cà phê lên, sau đó nhìn cô, “không thích uống cà phê sao?”
Cô lắc đầu một cái, “tôi cảm thấy khó uống, tôi thích uống trà hoa lài.”
“Vậy để tôi sai người pha cho cô một ly khác.”
“Không, không cần,” Chử Nguyệt Tình vội vàng từ chối, “tôi còn có việc phải làm. Nếu ngài không còn chuyện gì nữa, tôi ra ngoài trước.”
“Chờ một chút,” Phó Thời Thiêm gọi giật lại, “chuyện tôi tìm cô, tôi hy vọng cô không nói cho Chử Đồng biết. Tôi đã đồng ý với cô ấy sẽ không để cho cô biết. Cô ấy hy vọng cô có thể yên tâm làm việc, đó cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô thôi.”
Chử Nguyệt Tình nhẹ gật đầu, “vâng.”
Ngón tay Phó Thời Thiêm nhẹ vẽ quanh miệng ly cà phê, “cô thông minh như vậy, đừng nên cảm thấy gánh nặng gì cả. Quan hệ giữa các đồng nghiệp cũng không có đơn giản như cô nghĩ đâu. Phía trên có người che chở cô, tất cả mọi chuyện mới có thể càng thêm thuận lợi.”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng làm việc cho thật tốt.” Chử Nguyệt Tình đứng lại chốc lát, sau đó xoay người rời đi. Cô bước ra cửa phòng làm việc, không khỏi dừng lại bước chân, đứng ngây ngốc ở tại chỗ. Thì ra bất kể cô đi tới nơi nào, cũng phải luôn cần em gái của mình che chở. Coi như đổi công việc khác cũng vô dụng. Giản Trì Hoài ở Tây Thành có bản lĩnh một tay che trời, lên tiếng nhờ người khác ưu ái, đây còn không phải là một cái nhấc tay thôi sao?
Thư ký đi tới trước mặt cô, “tôi đưa cô đi xuống nhé.”
“A?” Chử Nguyệt Tình hồi thần lại, “không cần, tự tôi đi xuống là được rồi.”
“Phó tiên sinh đã dặn, nói rằng thang máy này có thể cô đi không quen, bảo tôi đưa cô xuống.”
Chử Nguyệt Tình liếc nhìn phòng làm việc ở sau lưng. Quản lý nói Phó Thời Thiêm rất hung dữ. Cô ngược lại không hề cảm thấy như thế. Nhìn người như vậy, Phó Thời Thiêm thật ra lại tốt vô cùng.
Trong phòng làm việc, người đàn ông đứng dậy đi đến trước cửa sổ thủy tinh, ngón tay ưu nhã nắm quai tách cà phê. Anh làm việc từ trước đến giờ không hiếu thắng không nóng nảy, cũng không vội vã nhất thời, hẳn phải nói như vậy. Chuyện chưa thể nắm chắc, anh cho tới bây giờ không dễ dàng ra tay.
Anh đã sai người đi điều tra Chử Nguyệt Tình. Chỉ là cô đã được người ta che giấu rất kín kẽ. Nhưng chuyện gần đây, Phó Thời Thiêm lại biết rất rõ ràng. Kẻ cầm đầu nhóm người buôn thận kia thì ra lại là chồng chưa cưới của Chử Nguyệt Tình, hơn nữa còn là do Chử Đồng gián tiếp đưa anh ta vào tù.
Điểm này quả thật rất đáng lưu ý. Phó Thời Thiêm rũ mắt xuống, thổi nhẹ tách cà phê. Cà phê chạm đến đôi môi, lạnh ngắt. Chân mày người đàn ông vặn lại, xoay người đem chén cà phê đặt lại xuống bàn.
Khi Chử Nguyệt Tình về đến nhà, Chử Đồng cũng tới, đang ngồi trước bàn ăn xem Lý Tĩnh Hương làm viên thịt dê. Chử Nguyệt Tình nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Đồng Đồng cũng ở đây à.”
“Chị, chị tan việc trễ vậy.”
“Hôm nay tạm thời có chút việc chưa xử lý xong, mất thêm nửa giờ làm.”
Chử Đồng đứng dậy. Cô mặc một bộ váy đầm không tay, bụng nhô lên nhòn nhọn. Lý Tĩnh Hương liếc nhìn cười nói, “tám phần là một thằng con trai.”
“Mẹ, kết luận này của mẹ thật không có căn cứ khoa học gì hết. Giản Trì Hoài còn mong có một đứa con gái đấy.”
Chử Nguyệt Tình thay giày, bước tới, “chưa đi siêu âm sao?”
“Bọn em không hỏi, biết trước thật không có ý nghĩa,” Hai tay Chử Đồng chống lên mặt bàn, “mẹ, buổi tối mau hầm canh thịt dê viên với củ cải trắng.”
“Chỉ có cái miệng của con là tham ăn nhất.”
Chử Đồng tươi cười đi theo sau lưng Chử Nguyệt Tình. Hai người một trước một sau bước vào phòng. Bên trong đang bật máy điều hòa không khí, thoải mái cực kỳ, “chị cũng không có ở nhà, tại sao còn mở máy điều hòa không khí thế này?”
“Bật sẵn trước thì sao, chị quay về liền có thể thoải mái nghỉ ngơi một lát rồi.”
Chử Nguyệt Tình xót tiền điện, “đây không phải là lãng phí sao?”
“Chị, chị đừng quan tâm đến những chuyện này, đi làm thấy thế nào?”
Chử Nguyệt Tình đem đống quần áo trên giường dọn dẹp lại từng món một. Cô đưa lưng về phía Chử Đồng, im lặng mấy giây. Cô ở công ty như thế nào, Chử Đồng nhất định tường tận, cần gì phải biết rõ còn hỏi đây? “Tốt vô cùng, các đồng nghiệp rất quan tâm đến chị, ông chủ cũng rất tốt.”
“Ông chủ?” Chử Đồng khẩn trương đi tới bên cạnh Chử Nguyệt Tình, “ông chủ của Văn Hải tìm chị sao?”
Ánh mắt Chử Nguyệt Tình chống lại Chử Đồng. Thấy đáy mắt cô em gái có chút mất tự nhiên, cô nghĩ đến lời dặn của Phó Thời Thiêm, nhẹ lắc đầu, “không có, chị nói là đãi ngộ của công ty tốt như vậy, đó không phải là do ông chủ đối xử tốt với bọn chị sao?”
“À,” Chử Đồng yên lòng ngồi ở mép giường, “chị, nếu chị ở đó làm việc không hài lòng, chị hãy nói cho em biết nhé.”
“Không thành vấn đề, chị ở Văn Hải rất tốt.”
Biểu hiện của Chử Nguyệt Tình y hệt như lúc bình thường, không hề khiến cho Chử Đồng có chút nào không yên lòng. Ngày hôm sau, cô theo lẽ thường đi tới công ty làm việc. Đến giờ cơm trưa thì cùng các đồng nghiệp ăn ở phòng ăn. Quay lại phòng làm việc không lâu thì có người bước vào, đưa cho cô một hộp trái cây. Chử Nguyệt Tình nhận lấy cái hộp kia hỏi, “thật xin lỗi, tôi không có đặt trái cây.”
“Là có người mua, bảo chúng tôi từ giờ trở đi mỗi ngày sau 12 giờ đều phải đưa tới đây.”
Các đồng nghiệp bắt đầu ồn ào lên, nói nhất định là bạn trai. Chử Nguyệt Tình nghe vào trong tai, trong lòng đều là đau xót không nguôi. Cô đứng dậy cầm bút ký tên, thấy trên tờ hoá đơn kia có một dòng in ký tự F. Cô lập tức liền nghĩ ngay đến Phó Thời Thiêm.
Cô ngồi lại xuống chỗ của mình, mở hộp trái cây ra. Bên trong được trang trí bằng những khối trái cây được cắt thành từng miếng nhỏ: Dưa hấu, dưa lưới, quả lê, cùng với mấy quả dâu rượu. Vừa nhìn là thấy tươi ngon đến mức không kìm lòng được. Cô dùng nĩa cắm một miếng đưa vào trong miệng, ngọt lịm.
Cùng lúc đó, trong sân trường Thành Đại vẫn yên tĩnh như ngày thường. Sắp đến giờ nghỉ giải lao, các sinh viên đều đang thi, còn Chử Đồng thì lại đang ngồi trong phòng học lớn mơ màng buồn ngủ. Không chịu nổi, thật là quá khổ sở, thật là nhớ chiếc giường ấm áp đánh một giấc cho thật đã.
Cô giáo trên bục giảng là chuyên gia giảng dạy về nghi lễ, còn là từ bên ngoài mời về dạy. Cô thật lòng không có hứng thú, nhưng Giản Trì Hoài không yên tâm để cho cô đi Dịch Lục Soát. Cô lại bảo ở nhà không chịu nổi, anh dứt khoát lôi cô tới đây, ở ngay trong tầm mắt của anh, có thể tùy nơi tùy lúc khiến cho trái tim anh thả lỏng.
Chử Đồng gật gù mơ màng, ngáp cũng sắp được mấy trăm cái. Lễ nghi cái gì chứ, ra ngoài chỉ cần không vô ý làm chuyện gì bẽ mặt, đó chính là người có ý có tứ rồi.
Ngoài cửa sổ, tiếng chuông tan học chợt vang lên. Chử Đồng thẳng tắp trợn to đôi mắt, sức sống quay lại tràn trề. Cô giáo kia vừa lên tiếng nói ‘tan học’, cô liền vội vàng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Một người phụ nữ có thai còn phải chịu khổ tới trường đi học, cô cũng không khỏi vì sự kiên trì của bản thân mà hết lời khen ngợi.
Bước ra phòng học, thấy Giản Trì Hoài đứng ở cách đó không xa, Chử Đồng ôm cái bụng to bước tới, “mệt chết đi được.”
“Cũng đâu phải bắt em phơi nắng dưới mặt trời chói chang.”
“Nhưng em nghe không lọt, lúc nào về nhà?”
Giản Trì Hoài nắm tay của cô, kéo cô tới bục giảng trong phòng học, “anh còn một tiết, dạy xong sẽ trở về. Để thưởng cho em hôm nay biểu hiện rất tốt, trên đường về nhà anh có thể mua cho em một cây kem.”
“Thật không?” Hai mắt Chử Đồng sáng rực lên, thuận thế khoác lên cánh tay của anh. Tiết học tiếp theo còn chưa bắt đầu, trong phòng học không có một bóng người. Chử Đồng chọn một ghế ngồi có chỗ dựa lưng. Sau hơn mười phút, sinh viên cũng lục tục kéo vào. Giản Trì Hoài rút cánh tay ra, làm động tác muốn đứng dậy bước lên bục giảng. Chử Đồng vươn tay ra ôm lấy cánh tay của anh, “làm gì vậy, ra vẻ nghiêm chỉnh à?”
“Đây là trường học, ảnh hưởng không tốt.”
“Nhưng nghĩ cho kỹ đi, hình tượng Giản giáo sư của anh hình như chẳng liên quan gì đến nghiêm túc mẫu mực cả? Ban đầu tin tức anh xăm người, cả Thành Đại còn chưa đủ khiếp sợ sao?” Chử Đồng kéo anh xoay người lại bên cạnh, áp sát vào bên tai anh nhẹ nhàng thổi khí, “hình tượng tốt thì phải dựa vào sự tích lũy mỗi ngày.”
Cánh môi của Giản Trì Hoài không khỏi nhẹ cong lên, “anh thế nào cứ nhớ rằng, hình tượng của anh đây là bị em một tay phá hư. Ban đầu tin tức anh xăm người, em còn dám nhắc tới?”
Chử Đồng cười cười, tay rơi vào cái bụng nhô lên của mình, “đều là chuyện cũ năm xưa rồi. Anh xem này, em bây giờ cũng đang mang thai con của anh.”
Người đàn ông hết lời tranh cãi với cô. Lúc anh đứng dậy, đưa tay xoa xoa cái bụng của Chử Đồng, “anh nhận thua, được chưa?”
“Cái gì gọi là nhận thua?” Chử Đồng kéo tay của anh, “anh có tin không, em bắt anh phải ở ngay tại đây hôn em. Nếu anh không hôn, em sẽ mang con gái đi bụi đấy.”
Giản Trì Hoài nhẹ nhàng bấm vào lòng bàn tay cô. Tiếng chuông vào học vừa khéo vang lên, từng đoàn từng đoàn sinh viên tranh nhau tràn vào phòng học. Chử Đồng vội vàng buông tay ra. Cô cũng chỉ là nói chơi một chút mà thôi, nào có lá gan to như thế.
Giản Trì Hoài bước lên bục giảng. Đợi sau khi mọi người đều đã ngồi ngay ngắn, anh cầm tờ danh sách trên bàn lên, tùy ý chọn một lớp, “bắt đầu điểm danh.”
Bàn tay Chử Đồng chống gò má, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nghe thấy Giản Trì Hoài đọc đến một cái tên, không có ai trả lời. Anh gọi lại lần thứ hai, “không tới phải không?” Vừa định đặt bút xuống, chỗ cửa xoay liền truyền tới một giọng nói gấp gáp vội vã, “Giản giáo sư!”
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn lại. Đứng bên ngoài là một nữ sinh, anh cũng có chút ấn tượng. Cô ta vốn nên ngồi ở đây nghe giảng rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta như vậy... Giản Trì Hoài nhấc chân lên đi về phía cô ta, “chuyện gì?”
“Triệu Manh muốn tự sát, đang ở ký túc xá. Cô quản lý ký túc xá cũng sắp bị hù chết rồi.”
Chử Đồng cả kinh, thấy Giản Trì Hoài quay lại vào trong phòng học, “tiết này các em tự học, ai cũng không thể tự tiện rời khỏi phòng. Nếu không, đánh rớt học phần này của các em!”
Giản Trì Hoài dặn dò xong xuôi, đi theo nữ sinh kia bước nhanh ra ngoài. Chử Đồng cũng vội vàng đứng lên. Một nữ sinh ở trước mặt nhắc nhở, “bạn không muốn tốt nghiệp à?”
Chử Đồng chỉ cái bụng to của mình. “Bạn nhìn tôi giống sinh viên lắm sao?” Cô vội vàng rời khỏi phòng học. Giản Trì Hoài biết cô trăm phần trăm muốn đi cùng, ở cách đó không xa dừng lại bước chân, “em ở lại phòng học này chờ anh.”
Chử Đồng lướt qua anh đi về phía trước, “mau lên, lỡ như thật sự gặp chuyện không may thì xong rồi.”
Mọi người chạy tới khu ký túc xá. Quản lý ký túc xá thấy Giản Trì Hoài đi tới, vội vàng tiến lên, “thầy xem, ở lầu bốn, thật sự muốn nhảy xuống đấy...”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi!”
Chử Đồng đi theo Giản Trì Hoài tới lầu bốn. Trên sân thượng đầy ắp người, còn có các thầy cô giáo của Thành Đại. Chử Đồng không dám đi quá nhanh. Lúc cô chen vào trong đám người, thấy Giản Trì Hoài đã đi về phía nữ sinh kia, “Triệu Manh, xuống đi.”
Nữ sinh được gọi là Triệu Manh kia mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, một chân đã thò ra ngoài lan can, chân còn lại giẫm lên băng ghế ở phía dưới, chỉ cần nhẹ nhàng đạp một cái, cả người sẽ rơi ra ngoài ngay lập tức.
“Đừng tới đây, nếu không tôi liền nhảy xuống.” Hai tay Triệu Manh nắm chặt lan can, dưới chân hơi dùng lực. Giản Trì Hoài đứng lại tại chỗ, “được rồi, có chuyện gì em và tôi từ từ nói, không cần thiết phải quá khích như vậy.”
Chử Đồng liếc nhìn bên cạnh. Cô đi vào một phòng ngủ. Bên trong còn có mấy nữ sinh đang bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bọn em cũng không biết nữa, tối hôm qua còn bình thường, sáng nay cũng vậy, vẫn còn rất tốt. Chỉ mới vừa rồi thôi, buổi chiều không phải còn có tiết của Giản giáo sư sao. Bọn em đang chuẩn bị đi học, nhưng Triệu Manh lại đột nhiên làm vậy...”
“Em ấy có bạn trai chưa?”
Một người trong số đó lắc đầu một cái, “không có.”
Chử Đồng quay ra cửa, thấy Giản Trì Hoài vẫn còn đang khuyên nhủ Triệu Manh đi xuống, “có gì từ từ nói, được không? Em làm vậy rất nguy hiểm.”
“Không còn gì để nói, em không còn mặt mũi để gặp người ta nữa.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Manh cúi thấp đầu khóc nức nở. Ở độ cao này, Giản Trì Hoài cũng không nắm chắc mười phần có thể ôm cô ta đi xuống, chỉ có thể đứng ở tại chỗ. Triệu Manh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Giản Trì Hoài, “Giản giáo sư, thầy thật sự không định chịu trách nhiệm với em sao?”
Chử Đồng trong nháy mắt có cảm giác đã ngửi thấy mùi máu tanh, còn là máu chó mực nữa.
Giản Trì Hoài còn chưa hiểu chuyện gì, chợt nghe thấy lời như vậy, một tay anh cắm vào trong túi quần, “tôi nên chịu trách nhiệm với em như thế nào cơ?”
“Lần trước lúc ở phòng làm việc... Chúng ta... Giản giáo sư, em mang thai rồi, em thật sự không biết phải làm gì nữa. Em sợ...”
Xung quanh một mảnh xôn xao, cũng không thiếu sinh viên chờ xem náo nhiệt. Các thầy cô giáo đứng sau lưng Giản Trì Hoài nghe vậy, bắt đầu đuổi bọn họ ra ngoài, “trở về, trở về phòng!”
Nhưng sự việc chấn động như thế, ai mà chịu rời đi. Giản Trì Hoài cười lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú không hề chớp một cái về phía Triệu Manh, “em nói là, tôi khiến em mang thai.”
“Em biết thầy sẽ không thừa nhận, em hâm mộ thầy, kính trọng thầy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bắt thầy chịu trách nhiệm với em. Em chỉ sợ hãi, hơn nữa còn làm mất mặt người thân, vì thế mới không muốn sống.”
Chử Đồng cảm giác bụng mình chợt đau đớn, đoán chừng là bảo bối nghe cũng không lọt tai, vì thế mới đá cô một cước đây. Cô quay lại vào trong phòng ngủ. Mấy nữ sinh bên trong cũng đều nghe rõ mồn một. Từng người một nhìn nhau, khi nhìn về phía Chử Đồng, ánh mắt lại càng thêm lúng túng.
Chử Đồng liếc nhìn bốn phía, “chiếc giường nào là của Triệu Manh?”
“Chiếc này.”
Chử Đồng theo hướng ngón tay chỉ đi tới mép giường của Triệu Manh. Cô cúi người xuống, thấy trên tường có dán mấy tấm poster, có Giang Ý Duy và Lâu Mộc Ngôn. Trước bàn đọc sách ở đối diện còn có hình của mấy nam diễn viên của Dịch Lục Soát. Cô cười cười, “đem phòng ngủ ký túc xá dán thành như vậy, cô quản lý cũng mặc kệ các em à?”
Mấy nữ sinh kia đều tỏ vẻ khó hiểu. Đến nước này rồi, Chử Đồng thế nào còn có thể thoải mái hỏi những câu vớ vẩn như vậy, “mặc kệ, chỉ cần không vẽ bậy vẽ bạ là được.”
Chử Đồng nhìn chằm chằm một tấm poster trong số đó, “Giang Ý Duy rất đẹp, các em có biết cô ấy là nghệ sĩ dưới tay của ai không?”
“Biết, là Giản giáo sư.”
“Cũng biết sao, vậy Triệu Manh có biết không?”
Một nữ sinh gật đầu, “Giản giáo sư là ông chủ của công ty giải trí, hầu như sinh viên trong trường chúng ta ai cũng biết cả.”
Chử Đồng nghe thấy thanh âm bên ngoài càng lúc càng lớn. Cô xoay người đi ra ngoài. Cảnh sát cũng đã tới, âm thanh còi hú của xe cứu hộ vang lên từ xa đến gần. Lần này thì tốt rồi, lại được nổi tiếng. Dựng chuyện mang thai doạ tự tử, cứ như vậy có gì khó khăn đâu?
Cô bước ra ngoài đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài. Triệu Manh tỏ vẻ như bị kích động to lớn, ở trên lan can bắt đầu nhảy lên, “Giản giáo sư, đây là vợ thầy đúng không?”
Giản Trì Hoài ôm lấy đầu vai Chử Đồng, xoay người định rời đi, “đi thôi, còn không bằng quay về học tiếp.”
Nhưng Chử Đồng vẫn chôn chân không động đậy, “anh đi thật sao? Lỡ như người ta nhảy xuống thì làm sao bây giờ? Đây chính là mạng người đấy.”
“Anh cũng không còn cách nào cả. Anh khuyên rồi, cô ta cũng đâu có nghe.” Giản Trì Hoài tựa như đang nói một chuyện rất bình thường.
Triệu Manh lại bắt đầu khóc. Chử Đồng thở dài, giả vờ như đang rất thương cảm cho cô ta, “em nhìn xem em xinh đẹp thế này, tại sao lại nghĩ quẩn như vậy?”
“Em không muốn sống nữa.”
Chử Đồng nghe thấy từng trận tiếng xì xào bàn tán truyền tới trong tai. Những lời đó của Triệu Manh, cô đương nhiên là một chữ cũng không tin tưởng. Chẳng qua là không thể hiểu nổi, Giản Trì Hoài là cục nam châm hút tai tiếng sao? Thế nào chuyện như vậy cũng có thể dính vào được?
“Em gái à, đây là lầu bốn đó. Nếu em nhảy xuống như vậy, đầu chạm đất trước, vậy hẳn là chết không thể nghi ngờ. Chuyện này coi như xong. Em muốn chết thật, vậy cũng quá thảm, có thể là ngã gãy mất một tay, một chân, nhảy xuống cũng không toàn xác, hiểu ý không? Chính là ‘rắc’ --” Chử Đồng diễn tả bằng tay, “tay chân từ trên người em văng ra, nói không chừng còn đập lên vách tường. Chỉ là không biết khi đó tay của em có còn cảm giác đau hay không nữa. Có lẽ sẽ rơi xuống thành một đống thịt nát.”
Giản Trì Hoài đứng bên cạnh nghe xong, buồn nôn thẳng hướng tràn lên. Cô không biết bản thân mình còn đang mang thai sao? Chú ý thai giáo đi!
Sắc mặt Triệu Manh trở nên căng thẳng, “chị đừng làm em sợ.”
“Không phải chị hù dọa em đâu. Em biết chị là ai không? Giản Trì Hoài là chồng chị. Em nói em mang thai phải không? Vậy em không phải là tiểu tam sao?”
“Em và Giản giáo sư thật sự yêu nhau. Em thật lòng thích thầy ấy.”
Đây đúng là bằng chứng tiêu biểu cho cái gọi là không biết xấu hổ mà. Chử Đồng chỉ còn thiếu nước vạch trần ngay tại chỗ. Cô liếc nhìn Triệu Manh từ trên xuống dưới, “như thế mà còn không gọi là tiểu tam sao? Em ở đây ngay trước mặt chị lại muốn nhảy lầu? Được, em nhảy đi, em mau nhảy đi. Nếu em không nhảy thì em chính là con cóc ghẻ. Đỡ mất công chị phải ra tay thật sự. Mau lên, mau nhảy xuống đi, đừng do dự. Em nói rất đúng, em chính là không biết xấu hổ. Một sinh viên đại học, bài vở không lo học hành cho tốt, còn làm được chuyện gì? Mau nhảy đi, đừng chần chừ nữa. Em xem xe cứu hộ cũng đã tới rồi. Đợi phía dưới người ta kê đệm xong, em muốn chết cũng không chết được đâu. Mau lên mau lên, dù sao em nhảy lầu chết cũng là tự sát. Chuyện này cũng đỡ khiến cho chị thêm ức chế. Chị hỏi em ngắm chị đã chưa? Cảm thấy chị rất đẹp phải không? Chị vốn đẹp sẵn rồi mà, nhưng tại em không biết sớm đó thôi. Bây giờ nói những chuyện này cũng muộn rồi. Nhìn thấy bụng của chị không? Đứa bé trong bụng chị so với em còn lớn hơn nhiều, đừng ngắm nữa, nhảy đi.”
Triệu Manh hoàn toàn bối rối. Nước mắt tuôn rơi trên gương mặt, ngơ ngác ngó Chử Đồng.
“Đừng ngẩn người ra nữa, nhảy hay không, em cứ nói đại một câu đi. Bắt chị một phụ nữ có thai ở đây phơi nắng, em không biết ngại sao?”
Bình luận facebook