• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (2 Viewers)

  • Chương 98

Một tay Chử Đồng rơi vào trên bụng, bàn tay còn lại cầm ống nghe siết chặt hơn, “mẹ, mẹ đừng nóng, từ từ nói, rốt cuộc là thế nào?”



“Mẹ mới vừa rồi vào quét dọn phòng của chị con, chợt phát hiện trên đầu giường của nó có một lá thư. Mẹ mở ra xem, nội dung trong bức thư toàn là vớ va vớ vẩn, nói nó hại chết người, mỗi ngày đều bị hồn ma hành hạ, sống không nổi nữa. Con nói xem, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ?”



“Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?” Trong lòng Chử Đồng tràn đầy sự bất an, “gần đây trong khoảng thời gian này không phải chị vẫn rất tốt sao?”



“Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn là thế,” Lý Tĩnh Hương lo lắng điều chỉnh tâm tình, “nó luôn có cái gì đó không đúng, nhưng mẹ cứ cho là chuyện công việc thôi, cũng không để trong lòng. Vậy bây giờ phải làm sao đây?”



“Mẹ, mẹ đừng gấp, con lập tức tới ngay.”



“Có Trì Hoài ở bên cạnh con không? Con còn đang ôm cái bụng to đấy!” Lý Tĩnh Hương cũng sốt ruột đến độ không kìm nén được, nhưng ngoại trừ Chử Đồng ra, bà không tìm được người nào khác nữa.



“Anh ấy có việc đi ra ngoài rồi. Yên tâm đi, con có tài xế đưa đi mà.” Chử Đồng nói xong, cúp điện thoại.



Lúc ra cửa, người giúp việc cẩn thận đi theo bên cạnh, “Giản tiên sinh có dặn dò, bảo ngài cố hết sức đừng đi ra ngoài.”



“Tôi về nhà ba mẹ tôi một chuyến. Yên tâm đi, tôi đã bảo tài xế đưa đi rồi. Có anh ta đi cùng, chị vẫn không yên tâm sao?”



“Hay là để tôi đi theo ngài nhé?”



“Không cần, chị cứ ở nhà đi, nhớ mua thêm nhiều thức ăn một chút. Hôm nay anh ấy hẳn cũng chưa ăn được gì nhiều cả. Chị vừa thấy anh ấy trở về thì chuẩn bị sẵn thức ăn cho anh ấy.”



“Dạ.” Người giúp việc đáp lời.



Chử Đồng cầm túi, kiểm tra đồ đạc cần mang theo, sau đó vội vàng ra ngoài. Đi tới chỗ ba mẹ, trong nhà cũng chỉ có một mình Lý Tĩnh Hương. Nghe thấy động tĩnh, Lý Tĩnh Hương đứng dậy, bước nhanh tiến lên đón, “Đồng Đồng, chị của con có liên lạc với con không?”



“Không có, ba đâu?”



“Ba con đã đi tìm rồi, con nói đi tại sao lại như vậy chứ?” Lý Tĩnh Hương siết chặt cổ tay Chử Đồng, “đã qua lâu như vậy, nó vẫn luôn rất bình thường. Chúng ta cũng cho là nó đã khỏi bệnh rồi. Đồng Đồng, nó thế nào lại còn chưa nghĩ thông chứ?”



“Mẹ, đừng khóc, lúc này khóc cũng vô ích,” Chử Đồng nhìn bà, “bức thư chị để lại đâu?”



“Ở đây.” Lý Tĩnh Hương lôi một lá thư ra từ trong túi. Lá thư đã nhàu nát nhăn nhúm hết cả. Chử Đồng cũng không có thời gian nhìn kỹ. Cô nhận lấy lá thư rồi vươn tay ra đặt lên đầu vai Lý Tĩnh Hương, “mẹ, con và ba đi ra ngoài tìm. Mẹ đừng đi đâu hết, nói không chừng lát nữa chị sẽ quay lại, trong nhà không có ai cũng không tốt.”



“Được, nhưng mà Đồng Đồng...” Thấy cô xoay người muốn rời đi, Lý Tĩnh Hương vươn tay ra níu cô lại, “hay con cứ ở nhà chờ tin tức đi, mẹ ra ngoài tìm. Bụng con đã to thế này rồi, mẹ không yên tâm.”



“Mẹ, con cũng không phải chạy lung tung ngoài đường lớn hẻm nhỏ. Tài xế đang chờ ở dưới lầu, yên tâm đi.”



“Vậy cũng được. Nếu không tìm thấy người, con cũng phải mau chóng trở lại.”



Chử Đồng xoay người đi ra ngoài. Ngồi vào xe, cô bảo tài xế đi một chuyến đến Văn Hải trước. Cô muốn tìm người hỏi han một chút, xem thử có tìm được manh mối liên quan đến việc chị cô bị mất tích hay không. Cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, đem lá thư mở ra. Lá thư Chử Nguyệt Tình viết loạn xạ vô cùng, ngôn ngữ rất vô tổ chức. Có thể nhìn ra được, lá thư này được viết trong lúc khủng hoảng cực độ. Cô cũng không thể hiểu nổi tại sao chị cô lại viết rằng mình hại chết người. Trong lời nói còn đề cập đến chuyện chán ghét cuộc đời, có ý định muốn được giải thoát.



“Bỏ đi, không đến Văn Hải nữa,” Chử Đồng đọc một địa chỉ, “chạy đến chỗ này ngay đi, nói không chừng chị tôi muốn gặp Cố Thanh Hồi.”



“Vâng.” Tài xế cũng không nói nhiều, xoay tay lái.



Xe chạy thẳng về phía trước. Trước đó cô đã gọi thử vào điện thoại của Chử Nguyệt Tình nhưng không có ai nghe máy. Vẻ mặt Chử Đồng đầy lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi xe chạy được một đoạn, điện thoại di động trong túi xách của cô chợt vang lên. Chử Đồng cầm lên nhìn, lại là số điện thoại của chị cô.



Cô vội vàng nhận máy, “alo, chị, chị đang ở đâu?”



“Đồng Đồng, mọi người đừng tìm chị nữa.”



“Chị, chị đang nói cái gì vậy. Có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc. Chị gặp phải chuyện gì, em sẽ giúp chị, ngàn vạn lần chị đừng nghĩ quẩn mà...”



Chử Nguyệt Tình bật khóc trong điện thoại, “hu hu hu, chị bị dồn đến đường cùng rồi, cứ để cho chị giải thoát là tốt nhất.”



“Trước tiên chị nói cho em biết, chị đang ở đâu?”



“Em có thể bảo đảm không nói cho ai biết không? Chuyện này người khác không thể biết được, nếu không chị thật sự sẽ không sống nổi nữa.”



Chử Đồng hạ thấp giọng, “được, em hứa với chị.”



Giọng nói của Chử Nguyệt Tình đứt quãng. Sau khi thông báo cặn kẽ cho Chử Đồng biết địa chỉ, Chử Đồng nói, “chị cứ ở đó chờ em, đừng suy nghĩ gì hết, biết không?”



“Được, ngay cả ba mẹ em cũng đừng nói, cũng đừng để cho Giản Trì Hoài tới đây.”



“Vâng.” Chử Đồng cắt đứt cuộc gọi, đọc cho tài xế nghe địa chỉ muốn tới. Ánh mắt của tài xế nhìn cô xuyên qua kính chiếu hậu, “Giản phu nhân, hay là thông báo một tiếng cho Giản tiên sinh đi?”



“Trường quay bên kia đang xảy ra chuyện, anh ấy bây giờ không có cách nào để chia năm xẻ bảy được. Hơn nữa chỗ này cũng không quá xa, tôi chỉ đi đón chị tôi trở về mà thôi.”



“Vâng.” Tài xế mở radio lên. Giản Trì Hoài ngồi xe thường sẽ yêu cầu mở nghe tin tức, vì thế anh ta cũng không chỉnh tần số. Giọng nói của phát thanh viên truyền tới rõ ràng từ trong máy, “chỉ nhìn vào số liệu thống kê trước mắt, hiện đã vượt hơn hai mươi người bị thương. Trong đó nữ nhân vật chính bị thương nặng nhất đang được khẩn trương cấp cứu. Lúc được đưa ra khỏi trường quay, mặt mũi toàn là máu, dự đoán bị huỷ gương mặt là rất có khả năng...”



Chử Đồng nghe xong liền cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Tài xế vội vàng điều chỉnh tần số khác, đổi sang một bản nhạc êm dịu. Lúc này Chử Đồng không dám đi quấy rầy Giản Trì Hoài cũng phải. Lại nói chị của Chử Đồng đi khắp nơi cũng đã tìm ra rồi, chỉ cần đưa cô ấy trở về là được, sẽ không có chuyện gì to tát cả.



Xe vững vàng chạy về phía trước, đi thẳng tới chỗ mà Chử Nguyệt Tình đã nói. Tài xế đem xe dừng ở ven đường, “Giản phu nhân, đến rồi.”



Anh ta bước xuống xe, giúp Chử Đồng mở cửa xe ra. Chử Đồng liếc nhìn ngôi biệt thự trước mặt. Cô cũng cảm thấy kỳ quái, chị cô tại sao lại tới chỗ như thế này?



“Giản phu nhân, tôi cùng ngài đi vào.”



“Anh cứ ở đây chờ tôi đi, tôi sẽ ra nhanh thôi.” Chử Đồng nói xong, đỡ cái bụng to bước vào trong. Đi tới trước cửa chính, cô ấn vang chuông cửa. Cửa rất nhanh được mở ra, Chử Đồng hướng vào trong nhìn lấm lét xung quanh. Người mở cửa là một bé gái, nhiều lắm chỉ khoảng mười tuổi. Chử Đồng tỏ vẻ nghi ngờ, “xin hỏi, chị của chị có ở trong này không? Chị ấy tên là Chử Nguyệt Tình.”



“Có, vào đi.” Vẻ mặt cô bé rất nghiêm túc, tránh người sang một bên, ý bảo Chử Đồng đi vào.



Một mùi hương kỳ lạ chợt tràn vào cánh mũi Chử Đồng. Bước vào phòng khách, cô thấy ở phía nam có đặt một bàn thờ, bên trên bày tượng Quan Âm, còn có bát nhang đi cùng. Cô bé dẫn Chử Đồng đi tới trước một căn phòng ở lầu hai, gõ cửa phòng một cái, “sư phó, người tới.”



“Để cô ấy vào đi.”



“Xin mời.”



Chử Đồng bị bầu không khí này khiến cho cả người không được tự nhiên. Cô đẩy cửa ra bước vào, liền trông thấy chị cô đang quỳ gối trước một pho tượng Phật, hai tay tạo thành chữ thập, hai mắt nhắm chặt. Trong phòng rất tối, Chử Đồng bước nhanh về phía trước, “chị.”



Chử Nguyệt Tình quay đầu lại nhìn cô. Chử Đồng để ý trong phòng còn có một người khác. Hai tay Chử Nguyệt Tình vẫn thành kính tạo thành chữ thập như cũ, cô hướng người phụ nữ kia nói, “sư phó, em gái tôi đang mang thai, đừng bắt em ấy phải quỳ chứ ạ?”



“Làm bậy, làm bậy.” Trong miệng vị ni cô sư phó kia chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ này.



Chử Đồng nhíu chặt chân mày, cúi người xuống định đỡ Chử Nguyệt Tình dậy, “chị, chị đang làm gì vậy?”



“Đồng Đồng, chị đang ở đây chuộc tội.”



“Chuộc tội gì?”



Sắc mặt Chử Nguyệt Tình rất tiều tụy, một tay nắm chặt lấy tay Chử Đồng, “có người bởi vì chị mà chết. Bây giờ vong hồn của cô ấy không thể siêu thoát. Chị nhất định phải giúp cô ấy yên tâm rời đi mới được.”



“Chị, chị đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?” Chử Đồng là người đi săn tin tức, đương nhiên sẽ không tin những chuyện như thế. Cô cúi người xuống định đỡ chị mình dậy, nhưng cô không có sức lực lớn như thế. Sư phó kia nhìn hai chị em, ra hiệu bảo Chử Nguyệt Tình đứng dậy, “ngồi đi.”



Lúc này Chử Nguyệt Tình mới đứng lên, kéo Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh. Sư phó rút ra mấy nén nhang từ trên bàn, đốt lên xong rồi cắm vào trong lư hương.



Chử Đồng thấy cây nhang này cháy hết đặc biệt rất nhanh, hầu như là trong thời gian rất ngắn ngủi đã cháy hết nửa cây. Sắc mặt sư phó trông rất nghiêm trọng nhìn họ, “ban đầu cô gái kia mặc dù không phải là do các người hại chết, nhưng hung thủ gián tiếp chính là các người.”



“Cô gái nào?” Chử Đồng mở miệng hỏi.



Chử Nguyệt Tình rũ mắt xuống, vẻ mặt buồn bã, “hôm chị mới vừa giải phẫu xong liền bị đưa đi, chị thấy xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó chị mới biết, cô gái kia đã chết.”



Chử Đồng không tin có chuyện quỷ thần hiện hồn về, càng không tin chỉ dựa vào một cây nhang, vị sư phó kia có thể nắm được mọi việc như lòng bàn tay, “nhưng mặc dù là như vậy, cô ấy cũng không thể đổ hết lên người chị được.”



“Nhưng nguyên nhân sâu xa cũng bởi vì chị,” Một tay Chử Nguyệt Tình chống lên trán, “Đồng Đồng, em đừng an ủi chị nữa, chị bây giờ chỉ có thể cố hết sức cứu vãn.”



“Cứu vãn thế nào?”



Chử Nguyệt Tình chỉ tay xuống đất, “chị cũng là trong lúc vô tình tìm được chỗ này. Ai cũng nói vị sư phó này đặc biệt linh thiêng. Đồng Đồng, chuyện năm đó bởi vì chúng ta mà nên, em và chị hãy cùng nhau, trả lại món nợ mạng người này đi.”



“Chị, chị suy luận thế này là không đúng,” Chử Đồng nhìn thế nào cũng cảm thấy nơi này âm trầm kinh khủng, nhưng cô ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái. Người xưa đều tin tưởng vào loại tín ngưỡng này. Lý Tĩnh Hương cũng thường xuyên đi cầu thần bái phật. Chuyển nhà cưới gả, bà đều tới những chỗ như thế này để chọn lựa ngày lành tháng tốt. Chử Nguyệt Tình tám phần là bị ảnh hưởng từ bà. “Đây không phải là thiếu nợ mạng người, chị cũng không có hại chết ai cả.”



“Đồng Đồng, mấy ngày nay, chị đi làm cũng không ổn, ban đêm luôn bị những cơn ác mộng ám ảnh. Nếu không nhờ vị sư phó này chỉ dạy, hôm nay lá thư đó thật sự chính là thư tuyệt mệnh của chị. Bây giờ nếu có thể hóa giải, em cũng không chịu giúp chị thử một lần sao?”



Lúc này trong cánh mũi Chử Đồng đều là một mùi hương không thể nói ra được. Cô không thích ngửi mùi này nhưng thấy hốc mắt Chử Nguyệt Tình ướt át, Chử Đồng cũng không thể lên tiếng từ chối, “vậy em phải làm gì?”



“Chị đã quỳ rồi, chúng ta chỉ cần thắp nén nhang là được.”



“Chỉ cần thắp nhang thôi sao?”



Chử Nguyệt Tình gật đầu một cái, “ừ.”



“Được.” Chử Đồng đồng ý. Chử Nguyệt Tình đứng dậy, đỡ Chử Đồng đi tới trước bàn thờ. Sư phó đưa cho họ mỗi người một nén nhang. Sau khi hai người chia nhau ra đốt, bái lạy trước bàn thờ rồi cắm vào trong bát nhang. Trở về chỗ ngồi, tay Chử Đồng đặt lên bụng mình, chạy đi khắp nơi tìm Chử Nguyệt Tình, cô đã cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, lúc này càng thêm khát nước kinh khủng. Chử Nguyệt Tình cầm chai nước suối ở trên bàn lên đưa cho cô, “uống một chút đi, sư phó bảo còn phải chờ thêm một lát nữa đấy.”



Chử Đồng nhận lấy nhìn kỹ, nắp chai nước suối còn nguyên chưa mở, vẫn còn mới tinh. Cô vặn mở nắp ra rồi uống vài hớp.



Sư phó kia vung vẩy bàn tay đang nắm giấy tiền vàng bạc, miệng lẩm bẩm gì đó. Vẻ mặt Chử Nguyệt Tình đầy thành kính, còn Chử Đồng thì không ngừng quan sát bài trí xung quanh. Bầu không khí này thật khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái. Sau khi sư phó kia nhẩm đọc xong, đem giấy tiền vàng bạc đốt trong một cái chậu. Chử Nguyệt Tình thấy vậy liền đứng dậy, đi tới đó quỳ xuống, dập đầu xuống đất mấy cái.



Chử Đồng muốn thúc giục cô mau chóng trở về nhà, hoặc gọi điện thoại cho Lý Tĩnh Hương trước một tiếng. Nhưng cô vừa định đứng dậy liền cảm thấy từ bụng mình truyền tới một trận co bóp đau đớn, bàn tay đang đặt lên bụng nắm lại thật chặt, chắc không phải là muốn sinh chứ?



Chử Đồng dịch chuyển chân mình để ngồi thẳng dậy, cơn đau từ bụng đang tăng dần lên. Cô hoảng hốt đưa tay đỡ bụng. Tại sao lại có thể như vậy? Trước đó cô đã xem qua những cuốn sách có đề cập tới vấn đề này. Theo lý thuyết, trước khi chuyển dạ sẽ có cảm giác nhẹ, sau đó mới đến từng trận đau đớn liên tiếp, đau cả mười mấy hai mươi giờ mới sinh ra được, vậy mới là bình thường. Nhưng cô đã đau đến mức độ này, rõ ràng cho thấy đã nhảy cóc đến tình trạng của mười mấy giờ sau. Chử Đồng thều thào lên tiếng, “chị, bụng em đau quá.”



Chử Nguyệt Tình đứng dậy, sắc mặt khẩn trương không dứt, “có phải muốn sinh không?”



“Hình như là vậy, tự nhiên bất chợt lại thế này.”



Chử Nguyệt Tình gấp gáp đỡ tay Chử Đồng, “đi, mau chóng đến bệnh viện.”



Chử Đồng đã đau đến mức cơ bản là không đứng dậy nổi, hai tay cô đỡ lấy bụng, thật vất vả mới gắng gượng đứng dậy nổi, lại cảm giác được giữa hai chân chợt nóng hổi. Chử Nguyệt Tình nhìn xuống dưới, bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, “chuyện này, chuyện này là sao?”



“Vỡ ối rồi.” Đầu Chử Đồng rịn ra đầy mồ hôi, mồ hôi theo chóp mũi rơi thẳng xuống, “chị, tài xế đang ở lầu dưới, chị mau gọi anh ta lên đây đi.”



“Ừ.” Chử Nguyệt Tình đỡ Chử Đồng ngồi lại xuống chỗ cũ. Căn phòng này không có cửa sổ, cô không muốn lãng phí thời gian chạy xuống, dứt khoát lôi điện thoại di động của Chử Đồng ra, trong đó có số của tài xế. Cô lập tức gọi điện thoại bảo anh ta mau chóng chạy lên đây.



Tài xế rất nhanh chạy vào phòng, thấy Chử Đồng đang ngồi trên ghế, đau đến mức chỉ có thể thở dốc. Anh ta vội vàng tiến lên, “Giản phu nhân.”



“Mau, đỡ Đồng Đồng đi xuống.”



Tài xế không nói hai lời, đỡ cô đi ra ngoài. Chử Nguyệt Tình cầm đồ chạy theo ở phía sau, lúc đi còn không quên nói với sư phó, “sư phó, chúng tôi đi đây, hôm khác trở lại.”



Mọi người đi tới lầu dưới, tài xế đặt Chử Đồng vào chỗ ngồi phía sau xe. Chử Nguyệt Tình đi theo ngồi xuống, “anh mau gọi cho Giản Trì Hoài đi, nói Đồng Đồng sắp sinh rồi.”



“Vâng.” Tài xế vừa phát động cơ, vừa bấm số điện thoại của Giản Trì Hoài.



Bên kia ngược lại nghe máy rất nhanh. Tài xế đạp chân ga chạy ra ngoài, “alo, Giản tiên sinh, hình như Giản phu nhân sắp sinh rồi.”



Chử Đồng đau đến mức đầu óc căng trướng, căn bản nghe không rõ hai người đang nói cái gì. Giản Trì Hoài nhất định là bảo tài xế mau chóng đưa đi bệnh viện. Tài xế kia cũng gấp không chịu được, “chúng tôi bây giờ không có ở trong nội thành. Tôi và Giản phu nhân đi ra ngoài, sợ chạy về thì không kịp nữa rồi...”



Chử Đồng vươn tay ra nắm chặt lấy Chử Nguyệt Tình, “đau quá, chị, em cảm thấy lập tức phải sinh rồi.”



“Đừng dọa chị mà,” Chử Nguyệt Tình lần đầu tiên mới gặp phải tình huống như thế này. Tài xế cúp điện thoại, đầu cũng toát đầy mồ hôi, “Giản tiên sinh bảo chúng ta mau chóng đi tới bệnh viện mà trước đây đã khám tiền sản. Giản phu nhân, ngài chịu đựng được không?”



“Tôi không biết...”



“Thực sự không được rồi. Giản tiên sinh nói cứ tìm đến bệnh viện gần nhất, ngài ấy sẽ lập tức chạy tới.”



Ánh mắt Chử Nguyệt Tình rơi về phía ngoài cửa sổ, chợt thấy một bảng chỉ đường, “nhìn kìa, bệnh viện phụ sản Minh Thịnh, đi đến chỗ này trước đi. Nhìn bộ dáng này của Đồng Đồng tôi sợ, ngàn vạn lần đừng gặp phải chuyện không may mới được.”



Chử Đồng đau đến mức đưa tay bấu chặt đệm ghế ngồi bên cạnh, quần lót trên người cũng đã ướt đẫm, “mau, mau đi bệnh viện, tôi sợ không còn kịp nữa rồi.”



Tài xế một cước đạp chân ga, thuận đường chạy thẳng ngay đến bệnh viện phụ sản Minh Thịnh.



Chử Đồng được đưa vào phía sau, đẩy thẳng tới phòng sinh. Chử Nguyệt Tình và tài xế ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, Chử Nguyệt Tình không ngừng nhìn lên đồng hồ, “Giản Trì Hoài bao giờ mới tới đây?”



“Tối thiểu năm mươi phút đến một giờ.”



Hai tay Chử Nguyệt Tình tạo thành chữ thập, “ngàn vạn lần đừng có chuyện, ngàn vạn lần đừng có chuyện!”



Cách một cánh cửa, có thể nghe được bên trong có tiếng la đau đớn truyền tới. Khoảng hai mươi phút sau, bác sĩ từ bên trong bước ra, “dây rốn quấn cổ, đề nghị làm giải phẫu sinh mổ, ai là người thân?”



Chử Nguyệt Tình mặt mũi tái nhợt nghiêm trọng tiến lên, “tôi, tôi là chị ruột của em ấy.”



“Chồng cô ấy đâu?”



“Còn chưa đến, vẫn đang trên đường chạy tới.” Chử Nguyệt Tình lần nữa tiến bước lên, “tôi ký tên, được không?”



“Không được,” bác sĩ vặn chặt chân mày, “thôi bỏ đi, cứ để cho cô ấy tự ký tên vậy.”



Bà xoay người trở lại vào trong phòng sinh. Cũng không lâu lắm, Chử Nguyệt Tình và tài xế nhìn thấy Chử Đồng được đẩy ra ngoài. Cô nằm trên giường, rất nhanh được đưa vào phòng giải phẫu. Tiêm thuốc tê xong, cảm giác đau đớn khắp cả người đã biến mất. Chử Đồng chưa từng nghĩ tới mình sẽ sinh mổ, cô bị dọa sợ đến mức chỉ dám nhìn chằm chằm lên chùm đèn mổ trên đỉnh đầu. Y tá tiêm thuốc tê ở bên cạnh cũng rất tốt bụng, liên tục trò chuyện, cố gắng xoa dịu sự khẩn trương của cô.



Chóp mũi Chử Đồng có chút chua xót, “tôi vẫn còn chưa tới ngày dự sinh mà. Vốn đã bàn bạc xong với ông xã, lúc tôi sinh em bé, anh ấy muốn ở bên cạnh tôi.”



“Đừng khẩn trương như vậy, đợi một chút sẽ không có cảm giác gì đâu, yên tâm đi.”



Chử Đồng càng cảm thấy ấm ức, “phẫu thuật cần thời gian bao lâu vậy?”



“Rất nhanh, khoảng chừng mười lăm phút thôi là đứa bé có thể ra đời ngay, khâu lại cũng mau, nhiều lắm cũng chỉ mất một giờ.”



Xem ra Giản Trì Hoài dù có chạy nhanh đến mức nào đi nữa cũng không thể thấy được cảnh đứa bé ra đời rồi. Chử Đồng giơ bàn tay lên che kín mặt mình. Lúc con dao phẫu thuật ấn xuống, cô một chút cảm giác cũng không có. Một lát sau, nghe thấy tiếng khóc nỉ non của em bé truyền tới trong tai, nước mắt cô nóng hổi đảo quanh tròng, muốn được nhìn mặt đứa bé một lần, nhưng lại chỉ trông thấy bóng lưng của y tá ôm lấy đứa bé. Trong lúc loáng thoáng hình như còn có tiếng cửa mở. Chử Đồng háo hức nhìn qua y tá tiêm thuốc tê ở bên cạnh, “có phải chồng tôi đến rồi không?”



Y tá tiêm thuốc tê ngẩng đầu lên nhìn, “không phải.”



“Vậy là ai đi vào sao?”



Y tá tiêm thuốc tê cười khẽ, “cô nghe lầm rồi, phòng giải phẫu làm sao có thể dễ dàng đi vào được?”



Chử Đồng nhìn ngó xung quanh tìm bóng dáng của đứa bé, y tá tiêm thuốc tê ở bên cạnh nói, “ở bên kia tắm cho em bé, lập tức sẽ bế tới đây.”



“Con trai hay con gái vậy?”



Bác sĩ phụ trách mổ cười khẽ, “là một công chúa nhỏ xinh đẹp, chúc mừng nha.”



Chử Đồng không nhịn được mỉm cười rơi nước mắt. Cô chính là không chịu nổi, muốn khóc. Nhìn một chút mà xem, Giản Trì Hoài coi như là được toại nguyện, chờ được người yêu nhỏ bé của anh tới rồi. Rất nhanh, y tá ôm em bé tới đây, cô ta đem bảo bảo đặt vào bên cạnh mặt Chử Đồng, “hôn mẹ ruột đi, vì sinh con, mẹ con chịu không ít đau khổ rồi.”



Chử Đồng vươn tay ra khẽ vuốt ve gương mặt của bảo bối, “thật xinh đẹp.”



Con gái của mình, nhìn thế nào cũng rất xinh đẹp, mặc dù bé bây giờ ngay cả mắt còn chưa mở ra. Nước mắt Chử Đồng rơi đầy mặt. Y tá lại đem em bé ôm về trong ngực, “bây giờ ẵm bé đi lấy máu, đợi lát nữa sẽ trực tiếp đưa tới phòng hậu sản.”



“Vâng.”



Chử Đồng nhẹ gạt khóe mắt. Y tá kia ẵm đứa bé đi ra cửa phòng giải phẫu. Chử Nguyệt Tình bước nhanh tiến lên đón, “em gái tôi thế nào rồi?”



“Vẫn còn ở bên trong, yên tâm đi.”



Cô vừa định lên tiếng lần nữa, liền nghe đến một loạt tiếng bước chân từ đằng xa chạy tới. Giản Trì Hoài thở hồng hộc dừng ở trước mặt, ánh mắt rơi vào trong ngực của y tá. Y tá kia nhìn anh, “anh là ba của đứa bé à?”



“Đúng vậy.” Giọng điệu của Giản Trì Hoài không ổn, thở hổn hển đến mức lợi hại.



“Chúc mừng nha, là một cô bé xinh đẹp, nào, ký tên đi.”



Giản Trì Hoài kích động đến mức tay cũng đang run rẩy. Anh thật vất vả mới nhận lấy giấy và bút từ trong tay y tá, “vợ tôi thế nào rồi?”



“Sau khi khâu lại xong, lập tức sẽ đưa đến phòng hậu sản.” Y tá thấy anh ký xong, đem đứa bé đặt vào trong tay Giản Trì Hoài, “bây giờ theo tôi đi lấy máu.”



Ánh mắt Giản Trì Hoài rơi vào trong ngực, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen nhánh. Đây chính là con gái của anh sao?



Quá đáng yêu, quá xinh đẹp, quả thực là một vị công chúa nhỏ nha.



Cánh tay Giản Trì Hoài đã tê dại, nhưng lại không dám lộn xộn. Anh vội vàng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của con gái, “vợ tôi còn bao lâu mới có thể đi ra ngoài?”



“Khoảng nửa giờ nữa, lấy máu xong quay lại. Cô ấy khâu xong cũng không chênh lệch thời gian bao nhiêu đâu.”



Ánh mắt Giản Trì Hoài lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái lần nữa. Y tá dẫn anh đi lấy máu, người đàn ông ngoan ngoãn làm theo. Chờ khi trở về, Chử Đồng cũng đã được đưa vào phòng bệnh rồi. Thấy Giản Trì Hoài ẵm con gái đi tới, hốc mắt cô ướt át, “mau để cho em xem một chút.”



Giản Trì Hoài ẵm đứa bé đưa về phía cô, “nhìn một chút đi, con gái của chúng ta.”



“Em cũng không biết nói gì nữa...” Lúc này thuốc tê trong người Chử Đồng còn chưa tan hết, cô xoa xoa mắt. Giản Trì Hoài thấy vậy, vội vàng rút khăn giấy ra nhẹ lau cho cô, “bây giờ đã bắt đầu bước vào giai đoạn ở cữ, không cho phép khóc.”



“Vâng, không khóc,” Chử Đồng kéo tay Giản Trì Hoài, “chỉ là anh không ở cùng em, em sợ, nhớ anh lắm.”



Giản Trì Hoài đem đứa bé đặt vào trong chiếc nôi nhỏ ở bên cạnh giường, “tại sao em lại đến chỗ này, không phải đã bảo em ngoan ngoãn đợi ở nhà sao?”



Chử Đồng thấy Chử Nguyệt Tình đứng ngay bên cạnh, muốn dời sang đề tài khác, “anh xem anh đi, toại nguyện rồi nhé, người yêu kiếp trước tới rồi.”



Giản Trì Hoài đưa mắt liếc qua Chử Nguyệt Tình ở bên cạnh, “còn chị, tại sao chị lại đột nhiên mất tích, còn tới tận nơi này nữa?”



Chử Đồng nhéo một cái vào tay Giản Trì Hoài, “chị em chỉ tới thắp hương thôi, đừng nóng giận. Anh nhìn lại em một chút đi, trên bụng bị cắt một dao như vậy, em còn không dám nhìn đâu. Đợi lát nữa thuốc tê tan hết, có thể sẽ rất đau đớn hay không? A -- Giản Trì Hoài, em muốn về nhà.”



“Nói bậy bạ gì đấy?” Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường, “tình trạng của em như vậy, xem ra còn phải nằm viện chừng mấy ngày. Anh thấy trang thiết bị bệnh viện này cũng tạm ổn, chấp nhận được.”



Anh cúi người xuống, trong lòng không nói ra được tư vị, có hưng phấn có kích động, nhưng cũng có thất vọng. Đã làm đủ hết mọi việc chuẩn bị sẵn sàng để cùng nhau nghênh đón bảo bối ra đời, lại không nghĩ rằng, trên cõi đời này còn có một câu nói ‘ngoài ý muốn’.



“Ông xã, em biết lúc này anh đang nghĩ như thế nào, nhưng chuyện sinh con, vốn có rất nhiều vấn đề không thể đếm hết được. Bây giờ mẹ con đều bình an, đó mới chính là kết quả tốt nhất.”



“Ừ,” Giản Trì Hoài cười khẽ, kéo tay của cô qua rồi hôn lên, “mẹ con bình an, so với cái gì cũng đều tốt hơn hết.”



Chử Đồng nhìn về phía cái nôi bên cạnh giường. Bảo bối nằm bên trong ngủ rất an ổn. Trên tay bé còn có vết tiêm, không dám lộn xộn, “đúng rồi, con bé thuộc nhóm máu gì vậy?”



Giản Trì Hoài hướng cô liếc mắt, “đương nhiên là nhóm máu O.”



“Oa, vậy chúng ta một nhà ba người, tất cả đều là nhóm máu O rồi.”



Giản Trì Hoài không biết nên nói như thế nào về chỉ số thông minh của cô, “anh và em đều là nhóm máu O, sinh con ra chỉ có thể là nhóm máu O. Nếu quả thật là nhóm máu khác, em dám nhận sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom