• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín (1 Viewer)

  • Chương 99

Con là máu thịt của anh, anh là người đàn ông đầu tiên của con



Chử Đồng cười cười, lộ ra một chút ngây ngốc, “Đúng vậy, con của hai chúng ta, chắc chắn là hoàn hảo rồi.”



Giản Trì Hoài ngồi ở cạnh giường, nhìn xung quanh trong phòng bệnh, “Mặc dù đã sắp xếp phòng riêng, nhưng điều kiện vẫn còn thua kém quá nhiều. Có điều bây giờ em mới vừa làm xong phẫu thuật sinh mổ, không thích hợp chuyển viện.”



“Hu hu hu ——”



Giản Trì Hoài cúi người xuống, “sao vậy?”



“Em thật sự không muốn sinh mổ đâu, em chỉ muốn sinh tự nhiên thôi.”



Hai tay người đàn ông chống ở bên người cô, khóe miệng hơi cong lên, “Cũng không còn cách nào khác, cục cưng quá nghịch ngợm, ở trong bụng em không chịu ngoan ngoãn đi ra ngoài.”



Một tay Chử Đồng rơi xuống bụng mình, “Em còn chưa dám nhìn vết sẹo nữa, thật là dọa người.”



“Sẽ không, bây giờ người ta toàn rạch ngang, cho dù có mặc bikini cũng không nhìn thấy được đâu.”



“Một người đàn ông như anh tại sao lại biết những chuyện này chứ?”



Bàn tay Giản Trì Hoài vuốt ve theo bờ hông của Chử Đồng, “Em nghĩ em và anh giống nhau sao? Muốn sinh tự nhiên là nhất định phải sinh tự nhiên? Anh lúc đầu đã nghĩ đến những sự cố ngoài ý muốn, đương nhiên cũng đã nghĩ tới việc sinh bằng phương pháp mổ bắt con. Vậy nên mới nghiên cứu qua sự khác nhau giữa rạch ngang và rạch dọc rồi.”



“Anh thật là...” Lời nói của Chử Đồng vừa đến bên miệng, lại bị sự ngọt ngào vô tận này cắn nuốt sạch sẽ. Cô khẽ cắn cánh môi, “Giản Trì Hoài, thật là kỳ diệu, em đã được làm mẹ rồi.”



“Cục cưng đã ở trong bụng em suốt chín tháng, bây giờ mới nói là kỳ diệu, có phải hơi muộn rồi không?”



“Anh nhìn thấy không? Con bé thật đáng yêu. Em chỉ muốn được nhìn thấy lúc con bé mở mắt ra, để nhìn xem là giống anh hơn hay là giống em hơn?” Chử Đồng vươn tay ra nắm chặt bàn tay Giản Trì Hoài, “Sinh mổ thì sinh mổ, em cũng không phải trải qua sự đau đớn tê tâm liệt phổi. Sinh con ra nhanh như thế, em còn không thể chờ đợi nổi. Được nhìn thấy con sớm hơn một phút, em đã cảm thấy mình lời to rồi.”



Giản Trì Hoài nghe vậy, tiến tới hôn lên trán của cô. Chử Đồng mỉm cười, gương mặt cũng giãn ra, ánh mắt lướt qua Chử Nguyệt Tình đang đứng ở bên cạnh. Chử Đồng vươn tay về phía cô. Chử Nguyệt Tình bước đến, dáng vẻ thấp thỏm lo sợ, “Trì Hoài, thật xin lỗi, nếu không phải do chị, Chử Đồng cũng không cần phải chạy đến đây.”



Sắc mặt Giản Trì Hoài có chút khó coi, anh đương nhiên là tức giận. Chỉ là trong chiếc nôi nhỏ bên cạnh, bé con khẽ ưm một tiếng, âm thanh yếu ớt khiến cho anh tựa như gặp phải đại quân hùng hậu của kẻ địch, lập tức đứng dậy bước qua. Chử Đồng ra hiệu bảo Chử Nguyệt Tình đến bên cạnh mình, “Chị, chị đừng để trong lòng, chị đã gọi điện thoại cho ba mẹ chưa?”



“Ban nãy đã gọi rồi, bọn họ chắc cũng sắp đến.”



“Được rồi, chị ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”



Giản Trì Hoài ghé sát vào chiếc nôi nhỏ trước mặt. Bà vú còn chưa tới. Anh khẽ nhíu mày suy nghĩ, “đây nghĩa là có chỗ nào không thoải mái sao?”



“Bé con chỉ ưm ưm hai tiếng thôi mà.”



Người đàn ông chìa ngón tay ra đặt vào khóe miệng bé con, “Có phải đói bụng không?”



Bé con ưm ưm hai tiếng, không hề để ý đến anh. Cũng không lâu lắm, tài xế nhà họ Giản đã đưa ba mẹ và Giản Lệ Đề tới, vợ chồng nhà họ Chử và bà vú cũng đi cùng. Căn phòng không to mấy trong nháy mắt đã đầy ắp người. Tưởng Linh Thục mừng rỡ cười toe toét, đứng trước cái nôi nhỏ nhìn ngắm cháu gái, “Ông nhìn xem, có giống Trì Hoài không?”



Giản Thiên Thừa hiếm khi được cười như thế, “Con bé còn nhỏ như vậy mà bà đã nhìn ra là giống ai rồi sao?”



“Con gái giống ba, người xưa hay có câu này. Tooi càng nhìn càng thấy giống.” Tưởng Linh Thục tựa sát vào thành nôi nhỏ, “Ai da, đáng yêu thế, xinh đẹp thế, mặt cũng tròn xoe. Đúng rồi, cân nặng bao nhiêu?”



Gương mặt Giản Trì Hoài tràn đầy tự hào, “Bảy cân sáu lạng.”



“Ô, thật là vừa đẹp nha.”



Lý Tĩnh Hương và Chử Cát Bằng thấy con gái lớn không có chuyện gì, đứa cháu ngoại lại suôn sẻ được sinh ra, thực sự là ý cười đầy mặt không thể giấu giếm được. Lý Tĩnh Hương đứng bên cạnh chiếc nôi nhỏ, “Chị nói đúng, nhìn thật giống Trì Hoài.”



“Mẹ,” Chử Đồng ngứa tai, “Con thấy con bé còn nhỏ tí tẹo, mắt mũi còn chưa rõ nét. Con còn không thấy nó giống con nữa.”



“Nói gì thế, đây là con gái của các con đó, đương nhiên là nhìn sẽ giống các con nhất rồi.”



Giản Trì Hoài bật cười, “Mọi người cũng nhìn ngắm đã rồi, nên trở về đi thôi.”



“Buổi tối cứ để mẹ ở lại đây đi,” Lý Tĩnh Hương đi đến bên giường, “Vệ sinh tắm giặt cho Đồng Đồng, để mẹ làm thuận tiện hơn.”



“Mẹ, không cần đâu,” Giản Trì Hoài còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì mới được làm cha. Chử Đồng nhìn chăm chú một bên mặt của anh, toả sáng như ánh nắng ban mai. Gương mặt sắc sảo của người đàn ông đẹp như một bức tượng điêu khắc, “Con và vú nuôi ở lại đây được rồi, mọi người ngày mai lại tới đi.”



“Trì Hoài, nếu không thì con về nhà nghỉ ngơi đi, để mẹ ở lại tốt hơn.”



Chử Đồng khẽ kéo tay Giản Trì Hoài, nói với Lý Tĩnh Hương, “Mẹ, để anh ấy ở lại đây đi. Con sợ tí nữa hết thuốc tê sẽ đau lắm. Có anh ấy ở đây, nói không chừng còn có thể dễ chịu hơn một chút.”



“Anh là thuốc giảm đau sao?” Giản Trì Hoài mỉm cười nhìn về phía cô.



“Em còn hi vọng anh chính là thuốc giảm đau đấy.”



Trong phòng bệnh vô cùng náo nhiệt. Chử Đồng còn đang truyền nước biển. Lý Tĩnh Hương thỉnh thoảng lại dặn dò, “Đồng Đồng, con ngủ đi, ở cữ không thể để mệt nhọc.”



Hai gia đình anh một câu tôi một câu, Chử Đồng nghe đến nhức cả đầu. Khoảng chừng một tiếng sau, Giản Trì Hoài mới tiễn họ về được.



Tài xế nhà họ Giản đã lái xe tới. Chử Nguyệt Tình ngồi cạnh cửa sổ. Tưởng Linh Thục thu lại vẻ mặt vui mừng, “lần này sinh con tại sao lại chạy tới tận đây vậy? Không phải trước đó đã tìm được bệnh viện tốt nhất rồi sao? Bác sĩ bên kia cũng hỏi thăm kìa.”



Trong lòng Lý Tĩnh Hương chợt khẩn trương. Bà rõ ràng nhất, Chử Đồng nhất định là chạy khắp nơi đi tìm Chử Nguyệt Tình, bị động thai, vì thế mới sinh non. Mới vừa rồi bà đã muốn hỏi, nhưng ngại vì có nhà họ Giản ở đó, đương nhiên sẽ không tiện mở miệng.



May mà Tưởng Linh Thục chỉ thuận miệng hỏi bâng quơ mà thôi. Bà chuyển ngay sang đề tài khác, “Ai da, rốt cuộc đã được làm bà nội rồi, tâm tình lúc này của tôi thật sự là khó có thể diễn tả được.”



Xe chạy thẳng một đường đi về. Họ đưa vợ chồng nhà họ Chử và Chử Nguyệt Tình về nhà trước. Lúc Lý Tĩnh Hương bước xuống xe, không ngừng nói cảm ơn. Trông thấy xe nhà họ Giản đã đi xa, lúc này bà mới đưa mắt rơi vào trên mặt Chử Nguyệt Tình.



“Tình Tình, rốt cuộc con xảy ra chuyện gì vậy?”



Có mấy lời, Chử Nguyệt Tình cũng không muốn nói nhiều. Cô cắn chặt cánh môi, sau một hồi lâu mới khó khăn lên tiếng, “Mẹ, sẽ không có lần sau nữa. Quả thật con chỉ là không chịu nổi, tựa như đột nhiên bị mê muội vậy.”



“Mẹ thấy con đúng thật là mê muội rồi.”



Khoé miệng Chử Nguyệt Tình run rẩy, gắng gượng đè nén tâm tình. Lý Tĩnh Hương thở dài, “không phải là do em gái con vì đi tìm con nên mới sinh non chứ?”



“Được rồi,” Chử Cát Bằng kéo Lý Tĩnh Hương, “Bà không nên xúc động quá. Hôm nay là ngày tốt, Đồng Đồng cũng không có chuyện gì, đừng nói nữa.”



Vẻ mặt Lý Tĩnh Hương lúc này mới từ từ giãn ra. Bà cũng không muốn dồn ép đứa con gái này quá mức, “Được rồi, được rồi, về nhà thôi.”



Trong bệnh viện.



Thật vất vả mới yên tĩnh trở lại, khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Con bé đói bụng, bà vú đang ẵm bé cho uống sữa. Chử Đồng sờ soạng ngực của mình, “tại sao tôi một chút cũng không có vậy?”



Bà vú cười nói, “Xuống sữa tương đối chậm, sẽ có ngay thôi.”



Giản Trì Hoài từ bên ngoài bước vào. Chử Đồng vẫy tay ra hiệu bảo anh ngồi xuống bên cạnh mình. “Chuyện trường quay bên kia thế nào rồi?”



“Anh sẽ xử lý tốt,” Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên nhìn chai nước biển nhỏ từng giọt, “So với chuyện con gái của anh ra đời, những chuyện đó chẳng là gì cả.”



“Em nghe trên tin tức nói hình như rất nghiêm trọng.”



Giản Trì Hoài nâng bàn tay lên, che lại đôi mắt của cô, “Đi ngủ.”



Chử Đồng đem tay của anh kéo xuống, “Em ngủ không được.”



“Tốt lắm, vậy nói với anh về chuyện hôm nay một chút. Tại sao lại ở đây? Chị của em vẫn vướng mắc trong lòng à?”



“Đừng như vậy. Em biết trong lòng anh rất tức giận, nhưng em không sao, bảo bối cũng không có chuyện gì, bỏ đi,” Bàn tay Chử Đồng đặt lên mu bàn tay anh, “Sau này, chúng ta còn có thể có đứa thứ hai. Đến lúc đó chỉ có thể sinh mổ. Em muốn anh ở cùng em, toàn bộ quá trình đều phải ở bên cạnh em. Cho dù trời có sập xuống, em cũng không đi đâu hết, em muốn anh theo cùng em vào phòng mổ.”



“Được, chắc chắn là như vậy,” Giản Trì Hoài thấy cô nằm im không thể di chuyển được, trong mắt tràn đầy đau lòng, “Lúc đó rất sợ đúng không?”



Chử Đồng im lặng. Từ lúc sinh bảo bối ra, cô vẫn luôn muốn khóc, tựa như chỉ cần một cảm xúc nhỏ cũng có thể khiến cô rơi nước mắt, “ừ, em sợ gây tê không có tác dụng, sợ giữa chừng đau đến chết, còn sợ bảo bối xảy ra chuyện gì, lại sợ phòng mổ có thể đột nhiên bị bốc cháy hay không. Lỡ như bác sỹ chạy sạch, nửa người dưới của em vẫn không thể cử động, em sẽ làm cái gì bây giờ?”



“Em thật sự nghĩ được nhiều lắm đấy.”



“Giản Trì Hoài, mặc dù anh không vào phòng mổ cùng em, nhưng nếu anh có thể chờ ở bên ngoài, cũng sẽ khiến cho em yên tâm hơn rất nhiều. Chỉ là em chịu không nổi khi nghĩ đến anh vẫn còn đang ở trên đường...”



Nơi cổ họng anh gắng gượng đè nén cảm xúc. Anh vươn tay ra nhẹ gạt khoé mắt của cô. “Không được rơi nước mắt, không được khóc.”



“Ừ, em không khóc, không có gì đáng để khóc hết.” Chử Đồng thút thít nói, “Thật nhớ chiếc giường ở nhà mình. Bây giờ em không thể cử động được, thật khó chịu.”



“Cố gắng chịu đựng, ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều.”



Bà vú để bình sữa xuống, ôm bảo bối đi tới, “Nhìn đôi mắt của tiểu thư này, thật xinh đẹp, mắt hai mí nha.”



“Mở mắt rồi sao?” Chử Đồng ngạc nhiên hỏi.



“Đã mở to rồi đấy.” Bà vú ẵm bảo bối đi tới trước mặt hai người, “xem này.”



Quả nhiên, một đôi mắt tròn xoe như hạt nhãn, vừa đen lại vừa sáng. Chử Đồng nâng tay lên, vuốt ve ngón tay của con gái, “Em bé mới sinh ra không phải là chưa mở mắt sao?”



“Cũng có bé sinh ra mắt đã mở to rồi.” Bà vú vui vẻ nói. Giản Trì Hoài vươn tay ra ẵm, nhỏ nhắn và mềm mại. Trong nháy mắt anh liền cảm thấy tim mình như tan chảy ra. Ngón tay anh đùa nghịch trên khóe miệng con bé, yêu thích không muốn buông tay. Chử Đồng thấy vậy tươi cười hớn hở, “nhìn anh kìa.”



“Đây là con gái của anh, từ nay về sau, anh lại có thêm một cô gái bảo bối nữa.”



Chử Đồng cảm thấy giây phút hạnh phúc nhất chính là vào lúc này. Giản Trì Hoài ẵm một lát rồi đặt con gái lại vào trong nôi. Sau khi truyền nước biển xong, Chử Đồng cảm thấy mệt mỏi rã rời ùn ùn kéo tới, “Em buồn ngủ.”



“Ngủ đi, anh ở ngay giường bên cạnh.” Giản Trì Hoài đi rửa tay qua loa trong toilet. Lúc bước ra, Chử Đồng đã ngủ rồi. Anh cẩn thận nằm lên giường bên cạnh. Ở trong bệnh viện, anh không quen nên rất khó đi vào giấc ngủ. Thật vất vả mới chợp mắt được, trong lúc mơ mơ màng màng bỗng nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ truyền vào trong tai. Anh liền mở mắt ra, thấy Chử Đồng lắc lắc đầu. Giản Trì Hoài liền đứng dậy đi về phía cô, “Có phải đau vết thương không?”



“Vâng, thật khó chịu.” Cô không thể trở mình. Thuốc tê đã tan hết, vết thương nhất định sẽ có cảm giác đau. Giản Trì Hoài sờ lên trán cô, toàn là mồ hôi, “Nóng sao?”



“Vâng, nóng quá.”





Nhưng bà vú đã nói, nhiệt độ điều hòa không thể chỉnh xuống thấp hơn nữa, ở cữ sợ nhất là bị lạnh. Giản Trì Hoài đứng dậy đi vào toilet. Khăn lông cũng không dám dùng nước lạnh, vắt thật khô để mát một chút rồi lau trán cho cô. Chử Đồng vẫn cảm thấy khó chịu, “Nóng quá, em muốn nước lạnh.”



“Không được, cố nhịn một chút.” Giản Trì Hoài kéo tay cô xuống, “Nghe anh.”



Ánh mắt cô quét về phía chiếc nôi. Con gái ngủ rất an ổn. Giản Trì Hoài ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho cô, “có đau lắm không?”



Chử Đồng nhẹ lắc đầu, “Không đau lắm, nhưng nhất định là ngủ không được rồi.”



“Vậy anh kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé.”



Chử Đồng phì cười lên tiếng, “Em cũng không phải là con nít.”



“Nghe chuyện cổ tích có thể dời sự chú ý của em.”



“Vậy cũng được.” Chử Đồng giật giật đầu, điều chỉnh tư thế một chút, ánh mắt hướng về phía Giản Trì Hoài, “Anh kể đi.”



“Em muốn nghe chuyện gì?” Ở trong phòng bệnh, không khí yên tĩnh rất dễ chịu. Bà vú đã ngủ say, chiếc nôi được kê sát cạnh giường của cô. Đèn đều đã tắt hết, chỉ để lại một bóng đèn nhỏ ở đầu giường Chử Đồng. Từ trước đến nay Chử Đồng chưa từng có cảm giác ánh đèn của bệnh viện lại khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái như vậy. “Tuỳ anh, sao cũng được.”



“Truyện cổ tích hay truyện tự sáng tác?”



“Em muốn nghe truyện tự sáng tác.”



Vẻ mặt Giản Trì Hoài không biểu lộ bất kỳ sự phiền hà nào. Tựa như xuất khẩu thành thơ, anh vắt chân lên, hai tay đặt trên đầu gối, “Thuở xưa, có một cô bé xinh xắn, dáng người rất đẹp, trước sau nở nang...”



Chử Đồng cắn môi nín cười, tiếp tục lắng nghe. Giản Trì Hoài nheo mắt lại, “Cô dám xông ra dám hợp lại. Chỉ là không đủ may mắn, hoặc sa phải vào cạm bẫy, hoặc luôn bị người khác đùa bỡn. Cho đến một ngày, cô gặp được một người đàn ông. Rồi...” Anh kéo dài âm thanh, sau đó lắc đầu cười cười, “Tất cả các từ ngữ đều rất khó để miêu tả được người đàn ông tốt đẹp kia. Nói tóm lại, tìm được anh ta là cô lời to rồi.”



Chử Đồng không dám cười ra tiếng. Giọng nói ôn hoà hấp dẫn của anh vang lên trong phòng bệnh. Cô bỗng nhiên hiểu ra, trước đây tại sao chỉ vì nghe Giản Trì Hoài kể chuyện cổ tích, cùng với hành động chuyển dời cả vườn hoa tường vi trồng vào trong sân, đã có thể khiến cho chị của cô động lòng với anh trong nháy mắt. Cảm giác như thế, cô đã được trải nghiệm. Khoé miệng cô nhẹ cong lên, nghe Giản Trì Hoài tiếp tục kể chuyện, “Sau đó, họ còn có một cô con gái, rất đáng yêu, rất xinh đẹp.”



“Giản Trì Hoài, anh không biết xấu hổ.” Cô hờn dỗi lên tiếng, trên mặt đầy vẻ sung sướng.



Người đàn ông khẽ cau mày, “Chẳng lẽ em không cảm thấy con gái mình xinh đẹp sao?”



“Em nói anh đó, còn nói cái gì em lời to nữa.”



Ánh mắt Giản Trì Hoài đón lấy cô, “Vậy ý em là nói anh không tốt.”



Chử Đồng cắn cánh môi, nụ cười trên mặt không giấu giếm được, “Không, anh là tốt nhất.”



Giản Trì Hoài đắp chăn cho cô, “buồn ngủ chưa, mau nhắm mắt lại ngủ đi.”



“Vâng.”



Ở bệnh viện mấy hôm, Chử Đồng trải qua vô cùng thê thảm, thật vất vả chờ được đến ngày xuất viện. Vừa về tới Bán đảo hào môn, cô chỉ có thể di chuyển bước chân chậm rãi, tựa như chú chim nhỏ cuối cùng cũng được bay ra khỏi lồng, cảm giác vô cùng sung sướng. Giản Trì Hoài ẵm cô đi lên lầu. Trong phòng đã được anh bài trí lại. Bên cạnh giường lớn được kê thêm một chiếc nôi nhỏ. Anh đặt cô lên giường, “Ban ngày có thể để cho bảo bối ngủ ở trong đây.”



Chử Đồng nằm xuống. Bà vú cũng ẵm bảo bối đi vào. Sau khi Giản Trì Hoài nhận lấy bé con, thật cẩn thận ẵm bé đặt vào trong lòng Chử Đồng.



Bé con đã tỉnh, hai mắt tròn xoe đảo quanh, hình như đối với cảnh vật lạ lẫm ở đây tỏ ra rất tò mò. Giản Trì Hoài cầm món đồ chơi nhỏ đặt lên trên. Chử Đồng tươi cười kéo tay anh, “Bảo bối không nhìn thấy được đâu.”



“Ai nói không thấy?”



“Trong sách có nói, bây giờ em bé nhìn cái gì cũng không rõ ràng.”



Giản Trì Hoài đem gương mặt tuấn tú tiến sát tới trước mặt bé con. Mũi anh chạm vào mũi của bé rồi cọ qua cọ lại. Chử Đồng thấy vậy liền ghen tị. Giản Trì Hoài còn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của bé con, “Bảo bối của anh, con gái của anh, tất nhiên là cái gì cũng sẽ sớm hơn những đứa bé khác một bước. Bảo bối nhất định có thể thấy rõ ràng.”



“Giản Trì Hoài,” Chử Đồng đẩy nhẹ vai anh, “Không nên hôn lên miệng con bé.”



“Tại sao?” Người đàn ông ngẩng đầu lên tỏ vẻ khó hiểu.



“Bởi vì anh là đàn ông, bảo bối là con gái.”



Hai tay Giản Trì Hoài chống ở hai bên người con gái, “Anh là ba của con gái, con gái là máu thịt của anh. Trước khi con gái hiểu chuyện lập gia đình, anh chính là người đàn ông đầu tiên của nó!”



Chử Đồng càng nghe như thế, càng cảm thấy câu nói này thật không lọt tai? Cái gì mà người đàn ông đầu tiên chứ?



“Ông xã, em khát nước.”



Giản Trì Hoài đem bảo bối đẩy nhẹ vào trong lòng Chử Đồng, “Anh đi lấy nước cho em.”



Đợi sau khi người đàn ông đứng dậy, Chử Đồng một phát ôm chầm lấy con gái. Đôi môi cô ghé sát vào bên tai bé, “Lần sau không được cho ba hôn con, cắn ba, cắn ba.”



Bé con đầu giật giật. Tóc Chử Đồng rủ xuống tai bé, bé con cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại không biết cách hất ra, chỉ có thể lắc lắc cái đầu.



Buổi chiều, Chử Nguyệt Tình và vợ chồng nhà họ Chử cũng đến. Lý Tĩnh Hương mua được con gà mái giao cho người giúp việc, dặn phải hầm canh cho Chử Đồng ăn để xuống sữa. Chử Nguyệt Tình nói với Chử Cát Bằng ở bên cạnh, “Con lên lầu thăm Chử Đồng một chút.”



“Đi đi.”



Giản Trì Hoài chào hỏi Chử Cát Bằng, mời họ ngồi xuống, “Con lên lầu lấy ít đồ.”



Anh xoay người đi theo phía sau Chử Nguyệt Tình. Lúc Chử Nguyệt Tình bước vào phòng, Chử Đồng mới từ trong toilet rửa tay đi ra ngoài, “Chị, chị đến rồi à.”



Chử Nguyệt Tình tiến lên đỡ lấy cánh tay của cô, “Rửa tay nhớ dùng nước ấm.”



“Không sao, Giản Trì Hoài so với mọi người còn để ý hơn nữa đấy,” Chử Đồng bước đi rất chậm. Cô nhìn Chử Nguyệt Tình ở bên cạnh, “Chị, mấy ngày nay em đều ở trong bệnh viện, không thể nói chuyện riêng với chị được. Tâm tình của chị đã khá hơn chút nào chưa?”



“Khá hơn nhiều rồi. Nhắc tới cũng kỳ lạ, kể từ ngày đó trở đi, chị lại không bao giờ mơ thấy ác mộng nữa. Đồng Đồng, cám ơn em. Chính chị đã hại em thiếu chút nữa gặp chuyện không may. Chị... Thật xin lỗi.”



“Đừng nói vậy,” Chử Đồng ngồi xuống mép giường, “chúng ta thấy chị như vậy, so với chuyện gì cũng đều rất nóng ruột. Chị không có chuyện gì, em cũng không sao cả, không phải quá tốt rồi sao?”



Giản Trì Hoài đi tới trước cửa. Chử Nguyệt Tình đang vừa định nói gì nữa, chợt thấy anh bước vào. Chử Đồng nằm xuống giường, cẩn thận nghiêng người qua một bên. Giản Trì Hoài bước tới, ngồi ở mép giường. Chử Đồng thấy Chử Nguyệt Tình khép nép đứng ở xa, cô quay sang nhìn người đàn ông, “Ba mẹ em cũng tới sao? Anh không cần phải lên đây với em đâu.”



“Không phải anh lên đây với em, anh lên đây với con.” Anh nói xong, vươn tay ra ôm lấy con gái.



“Ai da, con còn đang ngủ mà, đừng đánh thức nó.”



Giản Trì Hoài đứng lên, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Chử Nguyệt Tình. “Ngồi đi.”



“A, không cần”, Cô có chút đề phòng.



Chử Đồng muốn ngồi trò chuyện với Chử Nguyệt Tình nhưng lại ngại Giản Trì Hoài đang ở đây. Chử Nguyệt Tình nhìn ra được, Giản Trì Hoài lên đây là đi theo cô. Anh đối với cô có ý đề phòng.



Chử Nguyệt Tình thu lại vẻ mất mát trên gương mặt, “vậy chị đi xuống lầu, xem có thể giúp được gì không.”



“Chị, chị ngồi thêm một lát nữa đi.”



Ánh mắt Giản Trì Hoài khéo léo lướt qua mặt của cô, “Mẹ nói muốn làm sủi cảo, chị có biết làm không?”



“Biết,” Chử Nguyệt Tình cũng không nói nhiều lời, “Chị sẽ xuống giúp ngay.”



Chử Đồng nhìn chị mình xoay người bước ra ngoài, cô cũng không có ý ngăn lại. Sau khi xác định Chử Nguyệt Tình đã đi xuống lầu, lúc này cô mới lên tiếng, “Anh bị làm sao vậy?”



Ngón tay Giản Trì Hoài khẽ vuốt ve khuôn mặt của con gái, “Không sao cả, em còn đang ở cữ, không thể nói nhiều, phải nghỉ ngơi cho tốt.”



“Anh là trách chị em sao?”



Giản Trì Hoài ôm con gái xoay người đi, “Anh ôm con xuống dưới lầu, đi dạo một vòng.”



“Này, con còn nhỏ như vậy.”



“Không phải đã có anh ẵm rồi sao?” Giản Trì Hoài ôm con vào trong ngực, “Có anh ở đây, em vẫn không yên tâm à.”



Chử Đồng bất đắc dĩ cười khẽ, “không phải em sợ con xảy ra chuyện, em là sợ anh chiều hư con đấy.”



“Chiều hư thì cứ chiều hư đi, con mà thích, anh cũng vui lòng.”



Hai cha con nhà này, về sau còn không coi trời bằng vung sao? Chử Đồng thấy Giản Trì Hoài ẵm con gái đi xuống lầu. Chỉ là không lâu lắm, liền ẵm lên lại, “Đói bụng, ngoác mồm ra khóc, bảo nó nín một chút cũng không chịu.”



“Cho nên có câu nói như thế này ‘Ngã theo chiều gió’.” Chử Đồng vẫn chưa thể ẵm con, chỉ nghiêng người một chút. Giản Trì Hoài cẩn thận đem con gái thả vào trong lòng cô. Chử Đồng kéo áo lên. Người đàn ông ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm không hề chớp mắt. Cô giơ tay lên che tầm mắt của anh, “Đừng nhìn.”



Giản Trì Hoài kéo tay cô xuống, “Có cái gì mà không thể nhìn.”



“Bộ dáng của anh như vậy... Rất, rất kỳ cục.”



“Kỳ cục cái gì?” Giản Trì Hoài không cảm thấy vậy. Anh ghé sát vào một chút, thấy cái miệng nhỏ nhắn của con gái mút mút không ngừng nghỉ giây phút nào, sự lạnh lùng trên gương mặt cũng tan chảy ra, “Bé con, đói bụng chỉ có biết ăn thôi, không ai dạy con cách ăn, thật đúng là trời sinh.”



Ngón tay Chử Đồng khẽ vuốt ve gương mặt của con gái. Nghe một chút mà xem, ba của con nói những câu ngốc nghếch đến cỡ nào... Đường đường là một giáo sư của Thành Đại, sao lại có thể ngây thơ như thế nhỉ.



Vợ chồng nhà họ Chử ở lại đây cả ngày. Lý Tĩnh hương gói hết hai ngăn sủi cảo, nói là để đông lạnh ăn dần dần. Lúc xế chiều, hai vợ chồng và Chử Nguyệt Tình ở dưới lầu xem TV. Giản Trì Hoài đi lên lầu. Con gái đã thức dậy, nhưng Chử Đồng trái lại cảm thấy buồn ngủ. Người đàn ông cẩn thận ngồi ở mép giường, “Em ngủ đi, anh sẽ canh chừng cho.”



“Vâng.” Cô khẽ đáp, trở mình một cái liền tiến vào trong mộng đẹp.



Thời tiết như vậy, ngủ vô cùng thoải mái. Chỉ là Chử Đồng cứ sợ con gái có thể bị đói bụng, vì thế ngủ cũng không được yên ổn.



Mắt Chử Đồng còn chưa mở ra, tay đã theo bản năng sờ soạng qua bên cạnh. Không tìm thấy bóng dáng nho nhỏ kia, cô quay sang phía còn lại sờ sờ, vẫn không có. Chử Đồng giật mình choàng tỉnh dậy, trong tích tắc mở mắt ra liền nhìn thấy bóng dáng của Giản Trì Hoài đang ngồi lật sách.



Ánh mắt cô nhìn xuống, còn thấy cả con gái. Hai chân Giản Trì Hoài khép lại, để bé con nằm trên đùi của mình. Hai bóng dáng một lớn một nhỏ lồng ghép vào nhau. Bé con khua khoắng hai tay rất mạnh mẽ linh hoạt. Giản Trì Hoài bỏ sách xuống, đem ngón tay đưa về phía con gái, để cho bé con nắm lấy thật chặt.



Chử Đồng thấy cảnh tượng này, trong lòng dạt dào hạnh phúc vô tận. Coi như cô đã tin những lời này. Nếu như con gái không phải là người yêu kiếp trước của anh thì tại sao anh lại chăm sóc cẩn thận đến vậy, dốc hết toàn bộ sức chịu đựng, chỉ vì nụ cười ngây thơ thuần khiết của con gái chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom