Chử Đồng im lặng hồi lâu vẫn không nói nên lời. Cả người cô dựa vào lưng ghế phía sau. Tâm tình Chử Nguyệt Tình có chút kích động, “ba mẹ bọn họ rồi cũng sẽ già đi, hơn nữa còn rất nhiều chuyện phải lo lắng. Em là em gái thân thiết nhất của chị, nhưng em còn có gia đình của mình, có con của mình, người thân của em sẽ không tính đến trên người chị. Đồng Đồng, chị thật sự quá cô đơn. Cứ coi như mọi người bắt chị phải chờ đến khi người đàn ông thật lòng thương yêu chị xuất hiện đi. Được, chị chờ một năm, hai năm. Người mà chị chờ đợi có lẽ thật sự tốt vô cùng, cũng yêu chị, nhưng quan trọng là chị không yêu người đó. Một năm hai năm đó, tất cả đều sẽ lãng phí. Nhưng nếu như trong thời gian này, chị lại nhận nuôi một đứa bé thì sao? Trong hai năm đứa bé lớn lên ở cùng chị, chính là thời điểm đáng yêu nhất. Đồng Đồng, chị sẽ có thể nghe được nó gọi chị một tiếng mẹ.”
Chử Đồng nghe xong, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn xuống, tựa như bị cái gì đó bắn trúng, một luồng điện phóng thẳng qua. Từ lúc ở cữ hai tháng tới nay, hôm nay là lần đầu tiên cô đi ra ngoài. Mới vừa rồi khi ở trên xe, cô còn đang điên cuồng nhớ đến con gái ở nhà.
Chử Nguyệt Tình thấy cô không nói gì, vội vàng bồi thềm mấy câu, “Đồng Đồng, tự chị hiểu bản thân chị đang làm gì. Thật đấy, trong lòng chị so với ai cũng đều rõ ràng nhất, không phải tất cả mọi người đều thích hợp để tiến tới hôn nhân đâu.”
“Nhưng chị như vậy, ba mẹ làm sao bây giờ? Họ không chấp nhận nổi đâu.”
“Cuộc đời này của chính bản thân chị. Co đường sau này đều là do bản thân chị chọn lựa. Nếu chị nghe theo lời họ, chị sẽ ra sao đây? Chị sẽ sống như thế nào chứ?”
Chử Đồng ngồi nghe Chử Nguyệt Tình nói cả buổi. Cô mím chặt cánh môi, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “ba mẹ bảo em tới khuyên chị.”
“Không cần khuyên. Thật đấy, trong lòng chị đã rõ như gương.”
Hai tay Chử Đồng rơi vào trên tay lái, “chị, em hy vọng chị suy nghĩ thêm cho thật kỹ. Dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.”
“Dù cho có suy nghĩ thêm nữa, quyết định của chị vẫn là như vậy. Đồng Đồng, em giúp chị khuyên nhủ ba mẹ đi. Nếu bây giờ mọi người không tin, vậy thì cứ xem thử đi. Dù cho một năm, hai năm, ba năm trôi qua, chị vẫn sẽ là một kẻ độc thân, chị không lấy chồng đâu.”
Chử Đồng thở dài. Mặc dù chị cô bình thường làm việc đại đa số thời điểm đều sẽ không giữ vững ý kiến của mình, nhưng một khi cô đã ra quyết định thì bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không lay chuyển được. “Chị, đến chỗ em ăn cơm đi?”
“Không được, ta muốn về nhà sớm một chút.”
Chử Đồng cũng không gượng ép. Sau khi đưa Chử Nguyệt Tình về đến nhà, cô cũng đi theo chị mình lên lầu. Chử Cát Bằng và Lý Tĩnh Hương đều ở trong nhà. Một người đang thờ ơ xem ti vi, người còn lại đang nấu cơm trong phòng bếp. Nghe thấy động tĩnh, Lý Tĩnh Hương từ trong phòng bếp bước ra, “Đồng Đồng cũng tới sao.”
Chử Đồng chào hỏi bố mẹ. Hai tay Lý Tĩnh Hương lau chùi vào tạp dề trên người, ánh mắt do dự nhìn về phía Chử Đồng, không biết cô có thuyết phục được chị mình hay không, bà cũng không dám hỏi thẳng thừng. Chử Đồng đi theo Chử Nguyệt Tình mấy bước, thấy cô muốn vào phòng, Chử Đồng khẽ thở dài, “ba, mẹ, hai người để cho chị suy nghĩ thêm mấy ngày đi. Nếu thực sự không được, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Thái độ của Chử Cát Bằng vẫn rất mạnh mẽ cứng rắn, “còn chưa kết hôn, đi nhận nuôi ngay một đứa bé, đây coi là cái gì chứ?”
Lý Tĩnh Hương nháy mắt ra hiệu với ông, ý bảo ông đừng bức ép con gái quá đáng, “nên từ từ nói cho nó hiểu thôi. Hy vọng nó có thể nhân dịp còn sớm bỏ ngay cái ý định đó đi.”
“Mẹ.” Chử Đồng kéo Lý Tĩnh Hương qua, sau đó đè thấp giọng nói, “lúc này chị còn kiên quyết lắm. Con thấy tám phần là không thèm nghe chúng ta nói đâu. Ba, mẹ, hai người cũng nên suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu thực sự phải đi đến nước đó, kẻ đối mặt ngược lại chính là ba mẹ. Thật ra thì, kỳ thật nếu vấn đề chính là nhận nuôi đứa bé, cũng không có gì...”
“Đồng Đồng, chị con còn trẻ như vậy...”
“Nhưng nếu chị ấy kiên quyết không chịu kết hôn, chúng ta có thể làm gì đây?”
Chử Cát Bằng và Lý Tĩnh Hương đều cúi đầu xuống. Chử Cát Bằng vò tóc. Vì đứa con gái này, thật sự đã hao tổn nát cả tâm trí rồi.
Chử Đồng vươn tay ra đặt lên đầu vai Lý Tĩnh Hương, “chị ấy trước nay vẫn luôn phải chịu ấm ức để mong mọi chuyện tốt đẹp. Nếu chị ấy vẫn kiên quyết như ban đầu, chúng ta cũng nên hiểu cho chị ấy một lần đi, cho chị thời gian mấy ngày để cân nhắc.”
Hai ông bà cũng không lên tiếng nói chuyện nữa. Bởi vì Chử Nguyệt Tình trời sinh đã có tính nhạy cảm, hơn nữa trước kia đã từng bị chấn động, bọn họ cũng không dám kích thích cô quá lớn.
Trở về Bán đảo hào môn, Chử Đồng đi lên lầu hai. Bước vào trong phòng, thấy Giản Trì Hoài đang đứng trước cửa sổ, trong miệng không biết đang lẩm bẩm nói gì. Chử Đồng bước nhanh quá đó, thấy trên giường không có bóng dáng của con gái, “cục cưng đâu?”
Người đàn ông xoay người lại. Chử Đồng liền thấy anh đang ôm con gái ở trước ngực bằng một tay. Cục cưng quay mặt sang ngó cô, cái mông đặt trên cánh tay Giản Trì Hoài. Chử Đồng vội vàng tháo khăn quàng cổ xuống, “con bé còn nhỏ mà, sao anh lại có thể bế như vậy?”
“Em cũng quá cẩn thận rồi, không có chuyện gì đâu.” Giản Trì Hoài nói xong, xoay người lại như cũ, tiếp tục nói chuyện với con gái, “Trong vườn hoa có rất nhiều cây cỏ nhỏ, tên là một hai ba bốn năm sáu. Trong vườn hoa còn có rất nhiều cây cối, tên là abcdefg.”
Bé con mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ra bên ngoài, cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên. Chử Đồng còn có thể thấy nước miếng của con gái đã chảy tới trên mu bàn tay của người đàn ông rồi.
Cô tươi cười chìa tay về phía con gái, “nào, mẹ bế.”
Giản Trì Hoài xoay người lại, “mới vừa tỉnh ngủ, anh mới ẵm được có mấy phút thôi.”
“Giản Trì Hoài, con sắp đói bụng.”
“Không đói, anh đang dạy kiến thức cho con.”
Tay Chử Đồng chìa ra giữa không trung, ánh mắt nhìn theo ra ngoài cửa sổ, “Giang Giang bảo ngày mai muốn ghé qua thăm.”
Giản Trì Hoài tiếp tục trêu chọc con gái trong ngực. Tới thì cứ tới đi, chỉ cần đừng cướp con gái của anh ẵm mất là được.
Lúc Chử Đồng nằm viện mới về Bán đảo hào môn, Giang Ý Duy đã ghé qua rồi. Sau đó do đóng phim quá bận rộn, ngay cả Tây Thành cũng chưa về được một chuyến. Ngày hôm sau, cô tự mình lái xe chạy tới. Người giúp việc đều biết mặt cô. Sau khi đổi giày cô liền đi thẳng lên lầu.
Chử Đồng và Giản Trì Hoài đều đang ở trong phòng. Giang Ý Duy gõ cửa rồi bước vào. Lúc nhìn thấy cục cưng, khuôn mặt cô đầy vẻ kinh ngạc, “ui da, trông khác hẳn, thật là xinh nha!”
“Câu nói này,” khuôn mặt Chử Đồng tràn đầy vẻ kiêu ngạo, “gen của mình có thể kém được sao?”
“Ờ ờ ờ,” Giang Ý Duy lục lọi trong túi xách, “xem nè, mẹ nuôi đã chuẩn bị quà tặng cho con --”
Cô lôi ra một cái hộp đựng đồ trang sức vuông vắn. Cái hộp rất to, trông có vẻ hơi giống như một cái bánh kem. Chử Đồng nhận lấy, “cái gì đó?” Cô đem cái hộp mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ bằng vàng, còn treo một thỏi vàng thật lớn, “Giang Giang, cậu ra tay thật rộng rãi đấy.”
Ánh mắt Giản Trì Hoài quét qua, “nếu thật sự phải đeo cái này, cổ của con gái tôi có thể chịu nổi không? Hơn nữa hình thù cũng thật khó coi, trông giống như cái vòng đeo cổ chó vậy.”
Khoé miệng Chử Đồng nhẹ cứng lại. Cái này dù sao cũng là lòng tốt của người ta, “em cảm thấy rất đẹp mà.”
“Đồ may mắn đó,” Giang Ý Duy cúi người xuống nhìn về phía cục cưng, “hồi xưa ai cũng thích loại này. Đây là mẹ mình chọn giúp một tay đấy.”
“Cám ơn nha Giang Giang.”
“Có gì đâu.” Giang Ý Duy vừa nhìn thấy khuôn mặt phấn nhỏ nhắn mũm mĩm này, trong lòng liền nổi lên tình thương dạt dào. Cô cúi người xuống nói, “nhìn mẹ nuôi đi này, có xinh đẹp không? Ai u, bảo bối nhỏ của chúng ta mới là mỹ nhân xinh đẹp nhất. Nào, mẹ nuôi hôn một cái.”
Cô cúi người xuống định tiến lên phía trước, bả vai bỗng nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại. Giang Ý Duy mở mắt ra, liền nghe thấy giọng nói của Giản Trì Hoài vang lên ở bên tai cô, “cô trang điểm sao? Trên miệng có son kìa.”
Chử Đồng thật sự hết chịu nổi, cô xua tay, “ôi dào, không sao đâu.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn con gái, “lỡ như da quá nhạy cảm thì làm sao bây giờ?”
“Đúng đúng,” Giang Ý Duy vội vàng đứng dậy, “đợi lát nữa tôi rửa sạch son môi, rửa xong rồi có thể hôn một cái chứ? Đây là con gái nuôi của tôi mà.”
truy cập //truyencuatui.net/ để đọc truyện Ánh mắt Giản Trì Hoài quét qua một lượt trên mặt cô, sau đó nghiêm túc nói, “đem lớp trang điểm trên mặt cô rửa sạch luôn đi. Hôm nay là qua đây nhìn con gái của tôi thôi mà, trang điểm làm gì vậy.”
Chử Đồng kéo Giang Ý Duy qua, “đừng nói chuyện với anh ấy nữa. Cũng may là gặp cậu, nếu đổi thành người khác, không tức giận mới là lạ đấy?”
“Anh ấy là Tứ ca mà, ai dám giận anh ấy chứ? Bất quá mình cũng thật tò mò,” Giang Ý Duy hướng Chử Đồng nháy mắt mấy cái, “địa vị của cậu ở trong gia đình có cảm thấy bị lung lay không ha?”
“Nói nhảm, địa vị của mình bây giờ là không ai có thể thay thế được.”
Giản Trì Hoài mặc kệ hai người phụ nữ này nói nhảm. Ánh mắt của anh rơi vào trên giường, sau đó đem con gái bế lên. Chử Đồng chán nản lên tiếng ngăn lại, “haizz, Giản Trì Hoài, đừng có bế nữa.”
Anh cũng không thèm nghe vào tai. Giản Trì Hoài mới vừa đem con gái đặt vào trên đùi mình, người giúp việc liền từ bên ngoài bước vào, “Giản tiên sinh, Giản phu nhân, có khách tới thăm.”
“Khách ư? Ai vậy?” Chử Đồng hỏi.
“Anh ta nói tên anh ta là Ân Thiếu Trình.”
Nét vui vẻ trên khóe miệng Giang Ý Duy chợt cứng đờ. Ân Thiếu Trình? Tại sao anh ta lại đến Bán đảo hào môn?
Giản Trì Hoài hôn một cái lên trán của con gái. Nghe thấy cái tên này, anh cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng dù sao người ta cũng là khách, “để cho anh ta vào đi.”
Chử Đồng kéo tay Giang Ý Duy lại, “đi xuống coi sao.”
“Mình không đi.”
“Phải đi,” Chử Đồng kéo cô đứng dậy, “chỉ có người thân thiết mới có thể bước vào phòng này, người bình thường đều phải chờ ở dưới lầu. Giang Giang, chúng ta đi xem thử một chút, yêu ngàn năm mới gặp một lúc này.”
Giản Trì Hoài đã ẵm con gái bước ra ngoài. Chử Đồng hướng về phía bóng lưng của anh mở miệng nói, “đưa cục cưng cho bà vú đi, con buồn ngủ...”
Bóng dáng của người đàn ông đã lướt ra ngoài, hình như hoàn toàn không nghe thấy. Chử Đồng thở dài, “người gì vậy.”
Mọi người đi tới phòng khách. Ân Thiếu Trình đã vào ngồi tự nhiên. Giản Trì Hoài ẵm con gái, thong thả chậm rãi ngồi xuống đối diện Ân Thiếu Trình. Người đàn ông hướng anh nhìn mắt, “chúc mừng nha, Tứ ca, sinh được một cô con gái.”
“Quan hệ giữa tôi và cậu không có sâu như vậy. Cậu lại còn tự mình tới đây một chuyến, thực sự là hiếm có đấy.”
“Hai chúng ta dù sao cũng là bạn bè. Anh sinh được con gái, tôi không tự mình tới đây thăm hỏi coi sao được?”
Giản Trì Hoài đỡ con gái bằng khuỷu tay. Ân Thiếu Trình quét mắt qua. Bé con mặc một bộ áo liền quần màu hồng, tóc đen nhánh bóng mượt, hai con mắt tò mò nhìn tới nhìn lui. Có thể nhìn ra được, Giản Trì Hoài vô cùng nâng niu cưng chiều đứa con gái này, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay nghịch tóc của bé con. Trong lòng Ân Thiếu Trình không nói ra được tư vị. Ánh mắt của anh nâng lên, nhìn về phía Giang Ý Duy đang ngồi ở một bên khác.
Nếu như con của họ vẫn còn, bất kể là con gái hay con trai, anh cũng sẽ yêu thích như nhau. Giống như Giản Trì Hoài bây giờ như vậy.
Khi Giang Ý Duy tiếp xúc được ánh mắt của anh, cô đảo tầm mắt sang chỗ khác, tựa như ngồi trên bàn chông. Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên nhìn thấy Ân Thiếu Trình vẫn chỉ nhìn chằm chằm Giang Ý Duy, anh có chút không vui, rất không vui. Anh ta rốt cuộc là đến thăm ai vậy? Ở nhà anh, con gái của anh phải là nhân vật chính mới đúng chứ.
Giản Trì Hoài đặt con gái ngồi lên chân của mình, nhưng Ân Thiếu Trình vẫn không thèm liếc mắt. Đối với Ân Thiếu Trình xem ra, càng nhìn nhiều ngược lại càng bị kích thích hơn.
Tất cả mọi người đều không ai nói lời nào. Giản Trì Hoài bắt đầu chơi đùa với con gái. Anh cầm một cái trống bỏi trên ghế sa lon lên, lắc qua lắc lại. Dáng vẻ bé con ngây ngô, hình như cũng muốn chơi, nhưng cả người lại lười biếng không chịu động đậy, chỉ hơi vểnh khóe miệng lên, cười qua loa đại khái cho có, không chịu cười ra tiếng.
Ánh mắt Ân Thiếu Trình vẫn thẳng tắp đâm vào người Giang Ý Duy. Giản Trì Hoài cau mày lại, không thấy con gái anh xinh xắn như vậy sao?
Chử Đồng không chú ý đến cảm xúc nhỏ nhặt này của anh. Tầm mắt cô nhìn về phía Ân Thiếu Trình, “Ân thiếu, uống trà đi, đừng ngại.”
Ân Thiếu Trình thoáng hồi thần, một câu cũng không đáp, vươn tay ra định cầm lấy cái ly. Chử Đồng lại mở miệng nói tiếp, “Ân thiếu, trước đây tôi có nghe nói vợ chưa cưới của anh cũng đang mang thai. Sau đó thì sao? Sinh được con trai hay con gái?”
Tay Ân Thiếu Trình chợt khựng lại giữa không trung, ngón tay cũng cứng đờ, “tôi bây giờ không có vợ chưa cưới.”
“Ô ô, nghe phong phanh, tôi chỉ biết rằng tính tình không hợp gì đó, hủy bỏ đính hôn. Thế nhưng tôi lại nghe nói vị tiểu thư nhà họ Du kia đảo mắt một cái liền gả đi ngay, còn là vác bụng bự gả đi nữa. Anh thế nào mà lại cam tâm tình nguyện để cho con của mình gọi người khác là ba vậy?” Chử Đồng nói xong, có cảm giác bản thân mình cũng thật là nham hiểm. Việc này không phải là đang bóc trần vết thương hiểm yếu của người khác sao?
Ân Thiếu Trình như đang ngồi trên bàn chông. Anh hôm nay là vì muốn gặp Giang Ý Duy nên mới nhắm mắt chạy tới đây, đề phòng lát nữa Giang Ý Duy lên xe của mình lại chạy mất dạng. Anh cầm lấy cái ly, nhẹ nhàng nhấp môi, “không phải em làm phóng viên sao? Nguyên nhân trong đó còn có thể không biết à?”
“Tôi ở nhà dưỡng thai, sinh con, đến bây giờ cũng chưa đi làm lại.”
Hai tay Ân Thiếu Trình bưng cái ly. Chử Đồng tiến tới ngồi gần Giang Ý Duy, “cậu nói xem có phải đứa bé kia lớn hơn so với con gái của mình không?”
Ân Thiếu Trình hết chịu nổi, mặt nóng lên, cả người run rẩy. Đây mới đúng gọi là kích thích người ta quá đáng mà. Anh đứng dậy đi về phía Giản Trì Hoài, cuối cùng mở miệng nói, “con gái của anh rất đáng yêu, xinh lắm.”
“Đương nhiên rồi,” Giản Trì Hoài tiếp nhận lời khen ngợi của anh, “tất cả mọi người khi nhìn thấy con bé cũng đều nói như vậy.”
Ân Thiếu Trình sợ Chử Đồng còn đuổi theo mình. Anh đem cái ly đặt xuống bên cạnh, “cho tôi ẵm một cái.”
Cánh tay đang ẵm con gái của Giản Trì Hoài hơi siết chặt lại một chút, “không được.”
“Tôi chỉ ẵm một cái thôi mà.” Ân Thiếu Trình không nghĩ tới Giản Trì Hoài lại hẹp hòi như vậy.
“Cậu căn bản ngay cả kinh nghiệm ẵm một đứa trẻ cũng không có. Vụng về hấp tấp đón lấy, lỡ như có chuyện gì thì sao đây?” Lúc Giản Trì Hoài nói ra lời này, trong đôi mắt cũng lộ ra một loại nghiêm túc, “Ân Thiếu Trình, cậu lại chẳng có con.”
Vút --
Một loạt mũi tên lạnh lẽo chợt đâm thẳng vào người Ân Thiếu Trình, máu tươi chảy ra tràn trề, chọc khắp cả người anh ra một trăm tám mươi cái lỗ sâu hoắm. Ân Thiếu Trình có cảm giác bản thân mình đã đáng thương đến cực độ, ngay cả Giang Ý Duy cũng không thèm liếc nhìn anh một cái.
Anh đứng khựng ở tại chỗ, tay vẫn còn duy trì bộ dáng chìa ra đón nhận, nhưng Giản Trì Hoài vẫn nhất định không cho anh ẵm một cái.
Trong lòng Chử Đồng thầm khen một tiếng, ‘ông xã, làm tốt lắm!’
Ân Thiếu Trình lui về chỗ cũ. Chử Đồng cũng khéo léo thu lời, “ở lại đây ăn cơm đi. Giang Giang, cậu cũng ở lại nhé.”
Giang Ý Duy đâu còn tâm tình mà tiếp tục ở lại, “không được, một chốc nữa mình còn có việc. Mình, mình ngồi một lát rồi đi liền.”
“Không được,” Chử Đồng đè tay của cô lại, “cậu ở lại đây chơi một ngày đi, không phải là hai ngày nay được nghỉ sao?”
Chử Đồng đương nhiên là biết cô ngại chuyện gì, “đúng rồi, An tiên sinh đâu? Có muốn mình gọi điện thoại bảo anh ấy tới đây với cậu không?”
Ân Thiếu Trình vểnh tai lên. Giang Ý Duy nhìn đồng hồ, “anh ấy lúc này hẳn đang bận rồi. Lại nói gọi anh ấy tới đây cũng không tiện đâu. Vậy mình ở lại đây chơi một lát, buổi tối hẹn anh ấy cùng nhau ăn cơm.”
“Ô--, thoạt nhìn tiến triển rất thuận lợi nha.”
Giang Ý Duy cười gượng không đáp, Chử Đồng vỗ vỗ chân của cô, “An tiên sinh là người tốt, quý trọng nha.”
Da mặt Ân Thiếu Trình phát đau, tựa như bị người ta dùng hung khí bén nhọn gì đó đang hết lần này đến lần khác đâm vào. Ở phía đối diện là bố và con đang thân thiết với nhau, mà ở bên này, người phụ nữ của anh lại đang cùng người khác thân thiết.
Anh chai mặt, thật vất và mới lê lết đến tận sau giờ ngọ. Giang Ý Duy nói muốn về, Ân Thiếu Trình vội vàng đứng dậy đi theo, “tôi cũng phải đi rồi.”
Chử Đồng kéo tay Giang Ý Duy qua, “tốt, Ân thiếu, hoan nghênh lần sau quay lại. Tôi và Giang Giang còn có vài lời muốn nói. Trước hết mời anh đi cho.”
Ân Thiếu Trình giận đến mức không chịu nổi. Anh xoay người rời đi. Ra đến bên ngoài, một hơi nghẹn không ra nổi, anh vội vàng rút một điếu thuốc ra đốt. Anh chui vào trong xe ngồi đợi. Chử Đồng này hẳn không phải cùng Giang Ý Duy nói một hai câu. Ân Thiếu Trình đợi chừng hơn một giờ, vẫn chưa thấy Giang Ý Duy từ bên trong bước ra.
Vừa nghĩ tới buổi tối cô còn muốn cùng tên họ An đi ăn cơm, Ân Thiếu Trình thật sự là tức giận không có chỗ phát tiết.
Anh tiếp tục chờ, chờ đến khi Giang Ý Duy bước ra, đã gần đến chạng vạng tối. Bầu trời đang tối dần, Ân Thiếu Trình anh cư nhiên ở trong xe đợi cô cả gần một canh giờ.
Anh đã sớm đem xe dừng ở cạnh xe cô. Giang Ý Duy lôi chìa khóa ra, mới vừa kéo cửa chỗ điều khiển ra ngồi vào, liền nhìn thấy cửa chỗ kế bên tài xế bị người ta mở ra. Ân Thiếu Trình đóng sầm cửa xe lại. Giang Ý Duy vừa trông thấy, nghiêng đầu định bước ra, lại bị Ân Thiếu Trình níu cánh tay kéo trở về.
Giang Ý Duy sửa sang lại quần áo, đem cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, “sao vậy, xe của anh hư à?”
“Gấp gáp vậy, đi đâu?”
Giang Ý Duy đeo bao tay lên, “buổi trưa không ăn no, lúc này đói bụng rồi.”
“Không phải đây tốt xấu gì cũng là nhà của bạn thân em sao? Em còn ngần ngại gì nữa?”
Giang Ý Duy quay đầu lại nhìn anh, “không phải, tôi là do nhìn thấy anh, ăn không vô thôi.”
Ánh mắt Ân Thiếu Trình khóa chặt cô không thả, “Giang Ý Duy, em đừng ức hiếp người quá đáng.”
“Anh nói cái gì? Tôi nghe không rõ,” Giang Ý Duy dựa vào lưng ghế, “anh nói tôi ức hiếp anh sao?”
“Em có thấy cái bộ dáng đó của Giản Trì Hoài ko? Không phải chỉ sinh con gái thôi sao? Anh ta vênh váo cái gì chứ?”
“Anh thì có sao?” Giang Ý Duy quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, “đứa đầu tiên thì bị mất, đứa thứ hai không phải là của anh, anh còn quản người ta tự hào về con gái của người ta sao?”
“A, có phải là của anh ta hay không còn chưa chắc chắn đâu.” Trong lòng Ân Thiếu Trình chua xót, ngoài miệng vẫn nhất định phải khua môi múa mép để che giấu.
“Đủ rồi!” Giang Ý Duy cắt ngang lời của anh, “mở miệng ra tích đức một chút đi có được không? Anh cho rằng Chử Đồng giống như vị Du tiểu thư kia của anh sao?”
“Em cũng mở miệng tích đức một chút không được sao?” Ân Thiếu Trình anh bị tổn thương như vậy còn chưa đủ ư? Hôm nay, anh bị đôi vợ chồng kia đâm một dao lớn, rồi lại đâm một dao bé. Trái tim của anh đến tận bây giờ còn chưa hồi phục được, “buổi tối, cùng anh đi ăn cơm đi, anh cũng đói bụng rồi.”
“Buổi tối tôi còn có hẹn.”
Ân Thiếu Trình nghe vậy, lại nổi giận không có chỗ phát tiết, “dẹp đi!”
Hai tay Giang Ý Duy rơi vào trên tay lái, “sao anh ko dẹp đi?”
Ân Thiếu Trình nghiêng người qua, đem cửa xe khóa lại, “nếu quả thật em muốn hẹn tên họ An đó cùng nhau ăn cơm, em cứ dẫn anh đi theo cùng.”
“Ân Thiếu Trình, anh đủ rồi nha! Cuộc sống của tôi như thế nào cũng không đến lượt anh tới quản.”
“Tôi chỉ muốn cùng em ăn một bữa cơm thôi mà.”
“Anh thật sự không biết xấu hổ là gì.”
“Tùy em nói thế nào cũng được,” Ân Thiếu Trình cũng không thèm quan tâm, “bất kể em và tên họ An kia đã ăn được với nhau mấy bữa cơm, anh không nhìn thấy thì quên đi, nhưng nếu một khi anh đã phát hiện ra, hai người cũng đừng mơ ăn được với nhau.”
Giang Ý Duy đối mặt với anh, thật sự là một chiêu chống đỡ cũng không phát ra nổi. Cô kéo găng tay xuống, ném mạnh về phía đồng hồ đo, mặt mũi đầy vẻ giận dữ, “được, anh muốn ngồi thì cứ ngồi đi.”
Cô cử động thân thể định bước xuống. Ân Thiếu Trình liền đứng dậy ôm lấy bả vai của cô, “không cho đi.”
Hai người ở trong xe dây dưa giằng co một hồi lâu. Giang Ý Duy cuối cùng cũng không phải là đối thủ của anh. Cô chấp nhận thua trận, “được, tôi không đi ăn cơm với anh ấy nữa, tôi muốn về nhà, chuyện này được chưa?”
“Đi ăn cơm tối với anh.”
Giang Ý Duy bị anh ôm, không có cách nào để nhúc nhích được. Cô nhíu chặt chân mày, “tôi chắc chắn sẽ không đi theo anh đâu. Mỗi người đều lui một bước, ai về nhà nấy đi.”
Ân Thiếu Trình cũng hiểu rõ tính tình của cô, “được.”
“Vậy anh xuống xe.”
“Em lái xe đi. Đến trước cửa nhà em, anh sẽ xuống xe. Tự anh nghĩ cách trở về.”
Giang Ý Duy cũng không kiên trì nữa. Cô phát động cơ rồi lái xe rời đi. Trở về trong tiểu khu nhà mình, Giang Ý Duy đem xe dừng ở cửa, mắt nhìn thẳng về phía trước, “xuống xe đi.”
Ân Thiếu Trình ngoan ngoãn mở cửa ra bước xuống. Cô không chút do dự lái xe chạy thẳng vào. Người đàn ông ở bên ngoài đứng một lát, xác định Giang Ý Duy không giống như có ý định muốn chạy ra lại, lúc này mới yên tâm rời đi.
Giang Ý Duy bị anh quậy cho một trận như vậy, tâm tình gì cũng đều bị mất, thật đúng là một đoạn nghiệt duyên.
Qua khoảng chừng một tuần lễ. Chử Đồng gội đầu xong từ phòng tắm bước ra. Giản Trì Hoài đang ở trên giường trêu chọc con gái. Cô ngồi xuống mép giường sấy tóc. Giản Trì Hoài thấy vậy, nói rằng có bức xạ, liền ẵm con gái đi tới ghế sa lon trước mặt. Chử Đồng sấy tóc xong chạy theo qua đó. “Bàn bạc với anh một chuyện.”
“Nói đi.” Người đàn ông ngồi đếm đầu ngón tay của con gái.
“Chị của em muốn nhận nuôi một đứa bé. Anh nghĩ cách giúp một tay thử xem.”
Giản Trì Hoài nghe thấy chuyện này cũng không cảm thấy kỳ quái, “chị ấy muốn nhận nuôi là chuyện của chị ấy, bảo anh nghĩ làm cái gì?”
“Giúp đỡ thôi mà.”
“Điều kiện của chị ấy theo nguyên tắc là không thể nhận nuôi. Nhưng nếu bây giờ chị ấy muốn, anh có thể giúp chị ấy nghĩ cách. Còn lại, bảo chị ấy tự mình xem đi. Nhìn trúng đứa nào, trông vừa mắt, ẵm đi là được.”
Trong mắt Giản Trì Hoài bây giờ đều tràn ngập hình ảnh của con gái mình, đâu còn thấy được đứa trẻ nào khác? Ở trong mắt anh, người nào so ra cũng đều thua kém hơn hẳn con gái của anh cả.
Bình luận facebook