Bước chân của Giản Trì Hoài khựng lại. Mặc dù Giản Bảo Bảo còn nhỏ, nhưng bé đã biết rõ ai là người thân thiết nhất của bé. Bây giờ bé bị Phó Thời Thiêm ôm lấy, cảm giác không an toàn khiến cho bé càng lúc càng khóc kịch liệt hơn. Giản Trì Hoài quả thật vẫn không hề quay đầu lại, ngồi vào trong chỗ điều khiển.
Anh không biết, mình đã làm thế nào mà phát động cơ được, lại làm thế nào mà lái được về đến nhà.
Tiếng khóc của Giản Bảo Bảo hình như vẫn luôn lượn lờ quanh bên tai, xua cũng không đi. Bé đang sợ, bé đang sợ hãi, nhưng ngoại trừ gắng gượng giả vờ thản nhiên vô tâm, anh còn có thể làm gì được nữa đây?
Chiếc xe rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt, Giản Bảo Bảo khóc đến khản cổ. Phó Thời Thiêm mạnh mẽ ôm lấy bé, “cục cưng ngoan, chúng ta về nhà.”
Giản Bảo Bảo lắc đầu, nhưng sức lực của bé căn bản không so được với Phó Thời Thiêm. Người đàn ông một tay xách theo cái túi mà Giản Trì Hoài đã đưa cho anh, tay còn lại ẵm Giản Bảo Bảo đi vào trong.
“Oa oa oa ——” Mới đầu, chính là tiếng khóc đó, đến cuối cùng, chỉ còn khóc thút thít. Giản Bảo Bảo giơ tay lên, đập vào mặt của Phó Thời Thiêm.
Bước chân Phó Thời Thiêm nhẹ khựng lại. Sức lực này của bé đương nhiên sẽ không tạo nổi cảm giác đau cho anh. Chỉ là, cái này so với bị người ta đấm cho một quyền còn khiến Phó Thời Thiêm khó chịu hơn nhiều. Bé vốn nên là đứa con gái quý giá nhất của anh. Mà bây giờ thì sao? Bé lại đấm vào mặt anh.
Phó Thời Thiêm ôm chặt bé tiếp tục bước đi. Vào trong nhà, anh đem túi đưa cho người giúp việc, “mang lên lầu đi.”
“Dạ.”
Giản Bảo Bảo khóc mệt, mở mắt ra nhìn ngó bốn phía một cách xa lạ, nước mắt vẫn còn đang rơi xuống, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Phó Thời Thiêm ẵm bé đi lên lầu. Dọc theo đường đi bé lại bắt đầu cất giọng khóc to, chỉ là âm thanh đã trở nên nghẹn ngào.
Tống Duy ngồi trong phòng. Sự việc xảy ra ở ngoài cổng ban nãy, cô cũng nhìn thấy. Lúc này, tiếng khóc càng ngày càng gần, cô đứng dậy bước nhanh đi tới cửa, trông thấy Phó Thời Thiêm đang ẵm đứa bé từ đầu kia bước tới.
Cô muốn xông ra nhưng bị người canh giữ ngoài cửa ngăn lại. Bàn tay Tống Duy chống lên khung cửa, “Bảo Bảo!”
Phó Thời Thiêm ẵm con gái đi tới cửa. Tống Duy giơ tay đập xuống cánh tay của người đàn ông đang ngăn cô lại, “để tôi đi ra ngoài!”
“Các người đi xuống hết đi, không cần canh chừng cô ta nữa.”
Hai người đàn ông nghe vậy, lần lượt rời đi. Tống Duy bước ra khỏi phòng, thấy con gái khóc đến không chịu được, cô đau lòng giơ tay ra, “cho tôi ẵm một cái.”
“Cô đi đi.” Phó Thời Thiêm đột ngột nói.
Tay Tống Duy khựng lại ở giữa chừng, “anh nói cái gì?”
“Không phải cô phí hết tâm tư muốn rời đi hay sao? Bây giờ cô có thể đi rồi.”
Tống Duy nhìn về phía đứa bé nằm trong lòng anh, cô lắc đầu, “không, con bé là con gái của tôi.”
“Con gái của cô? Chỉ bằng cô bây giờ, cô nuôi sống được con bé sao? Cô có thể cho con bé cuộc sống như thế nào?”
“Để cho tôi ẵm một cái,” Những chuyện đó đều không phải là điều Tống Duy suy nghĩ lúc này, “từ lúc con bé ra đời đến nay, tôi ngay cả ẵm cũng chưa từng được ẵm nó, để cho tôi ẵm một cái đi.”
“Tống Duy, cô có biết tại sao tôi vẫn luôn đem cô nhốt ở đây không?”
Cô gái liếc mắt nhìn anh, ánh mắt lần nữa quay lại trên mặt của Giản Bảo Bảo. Phó Thời Thiêm dứt khoát nói tiếp, “cô là mẹ của đứa bé, có cô ở đây, khả năng đòi được con bé trở về mới càng lớn. Nhưng bây giờ, con bé đã trở lại, giữ cô ở lại nơi này đối với tôi mà nói, cũng chẳng có ích lợi gì nữa. Cô đi đi.”
“Phó Thời Thiêm, anh cũng không khỏi quá mức qua cầu rút ván đi.”
“Nói cho cùng, một việc nhỏ nhặt cô cũng không hề giúp tôi. Chạy tới Bán Đảo Hào Môn, thuận tiện còn đem tôi bán đứng, tôi giữ cô còn có ích lợi gì?”
Tống Duy chăm chú nhìn con gái trong tay Phó Thời Thiêm. Người đàn ông nghiêng người qua một bên, “đối phó với cô, so với Giản Trì Hoài lại càng dễ dàng hơn nhiều. Coi như cô có nộp đơn lên tận tòa án, đứa bé cũng sẽ không được xử cho cô đâu.”
“Vậy anh không sợ tôi đem chuyện này làm ầm ỹ lên sao? Scandal lần trước còn chưa đủ cho nhà họ Phó các người vò đầu bứt tai sao?”
“Cô dám uy hiếp tôi?” Phó Thời Thiêm nhẹ câu môi, “sự việc kia đã sớm giải quyết xong rồi. Nếu cô không ngại hắt nước bẩn lên người của chính bản thân mình, tôi cũng không cản cô đâu.”
Tống Duy mím chặt cánh môi, giọng điệu mềm xuống một chút, “con bé cũng là con gái của tôi, là tôi mang thai mười tháng mới sinh ra được. Các người làm vậy không cảm thấy đối với tôi rất không công bằng sao?”
“Đây vốn chính là xã hội thực dụng cá lớn nuốt cá bé. Nếu bây giờ quyền thế của cô lớn hơn so với tôi, đương nhiên tôi sẽ không tranh được với cô. Không cần cô phải lên tiếng, tôi cũng chỉ có thể đem con trả lại cho cô.”
Tống Duy âm thầm nghiến răng, nhưng cũng không tiện bổ nhào tới cùng anh giằng co một trận, chỉ có thể nhịn xuống, “vậy ít nhất, để cho tôi ôm một cái có được không?”
Phó Thời Thiêm liếc nhìn Giản Bảo Bảo đang co rúc lại thành một khối, “hai chúng ta đối với con bé mà nói đều là người xa lạ, cần gì phải đổi tay, để cho con bé lại đau lòng khóc lóc thêm một lần nữa chứ?”
Cô giật mình ngay tại chỗ. Được nhìn thấy con gái trong khoảng cách gần như vậy, nhịp tim của cô tăng tốc bùm bụp, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra. Hai bàn cô tay siết chặt lại. Phó Thời Thiêm liếc nhìn cô, “đi đi, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, sau này đừng có đến đây nữa.”
Cô tiến bước lên, chân mày Phó Thời Thiêm vặn lại, “đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Tống Duy thật sự cảm thấy, cô là một người mẹ đáng thương nhất trên đời này. Dù là những người mẹ bị bắt buộc phải dứt bỏ đứa con ruột thịt của mình, nhưng vào lúc đứa trẻ được sinh ra, ít nhất đều được ẵm qua một lần chứ? Còn cô thì sao?
Cuối cùng, cô vẫn bị người giúp việc nhà họ Phó cho ‘mời’ ra khỏi nhà. Phó Thời Thiêm giống như một con sói hung hãn, không nể tình ai thì bỏ đi, cắn người ta một hớp, còn không cho người ta có bất kỳ cơ hội nào để đánh trả.
Giản Trì Hoài trở về Bán Đảo Hào Môn, bước vào phòng khách, hai chân tựa như bị đổ đầy chì. Vú nuôi thấy anh bước vào, vội vàng đứng dậy muốn đón lấy Giản Bảo Bảo, nhưng khi cẩn thận nhìn lại, ánh mắt cũng không khỏi đầy vẻ kinh ngạc, “Giản tiên sinh?”
t r u y e n c u a t u i n e t
Những lời còn lại, bà cũng không nói ra. Giản Trì Hoài bước tới. Nguyệt Nguyệt ngồi trên tấm thảm, hai tay đang chăm chú chơi xếp gỗ, thật vất vả mới chồng lên được hai khối, lại ngã. Bé giận đến mức dùng sức duỗi thẳng chân, đá đống gỗ xếp trước mặt văng thành một mớ hỗn loạn.
Giản Trì Hoài ngồi xuống bên cạnh bé. Nguyệt Nguyệt giơ tay đòi anh ẵm. Lần này, cuối cùng đã khiến cho trái tim đầy lỗ hổng của anh có một chút an ủi. Anh ẵm Nguyệt Nguyệt ngồi trên đùi mình. Ban đầu lúc Nguyệt Nguyệt mới về đây, cũng làm đủ các loại khóc lóc ầm ĩ, anh chỉ có thể an ủi như vậy. Qua ít ngày nữa, Giản Bảo Bảo sẽ từ từ thích ứng được. Chỉ là đợi sau này lớn hơn một chút, không biết bé có còn nhớ hay không, đã từng có một người cha như anh, yêu bé hầu như còn hơn cả chính bản thân mình.
Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đi lên lầu. Vú nuôi liếc nhìn, rồi lại nhìn quanh trong phòng khách trống rỗng.
Lúc Chử Đồng trở về, trời cũng sắp chạng vạng tối. Giờ tan việc của cô cũng khá cố định. Hôm nay ở bên ngoài chạy hơn nửa ngày, cô cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng khi nghĩ đến về nhà đã có thể thấy được hai cục cưng, trong nháy mắt cô liền lên tinh thần.
Đứng ở cửa chính thay dép rồi bước vào, không hề truyền tới tiếng la hét ầm ĩ của hai chị em như cô dự đoán, Chử Đồng xách túi đi vào trong nhà, “Nguyệt Nguyệt, Giản Bảo Bảo, các cục cưng ơi?”
Người giúp việc từ phòng bếp bước ra, “ngài trở về.”
“Bọn nhỏ đâu?”
Người giúp việc cũng không hề biết chuyện xảy ra hôm nay, cô ta đáp, “ở trên lầu.”
Chử Đồng tươi cười, nhấc chân đi lên lầu. Bước vào phòng ngủ liền nghe thấy giọng nói ô ô a a của Nguyệt Nguyệt truyền tới. Giản Trì Hoài đang dạy bé gọi bà nội. Nguyệt Nguyệt cất giọng non nớt, “bà lội, bà lội.”
“Là bà nội.”
“Bà lội bà lội.”
Chử Đồng lướt nhẹ bước chân đi vào, thấy Giản Trì Hoài và Nguyệt Nguyệt đang ngồi trên giường lớn. Vú nuôi không có ở đây, nhất định đang cùng Giản Bảo Bảo ở trên lầu chơi đùa. Cô đi tới cạnh giường cúi người xuống, hai tay chống lên mép giường, “cục cưng, mẹ về rồi.”
Giản Trì Hoài chống lại ánh mắt của Chử Đồng. Khoé miệng cô nhẹ cong lên, “ông xã, em về rồi.”
“Sáng sớm liền đi ra ngoài, mệt lắm không?”
“Không đến nỗi,” Chử Đồng ngồi xuống giường, “Nguyệt Nguyệt nói chuyện thật rõ ràng, một tiếng bà nội gọi cũng dễ nghe.”
“Ừ.”
Chử Đồng nằm dài trên giường, chơi tiếp với con gái, “mẹ em gọi điện thoại tới, cuối tuần này, mẹ và chị em muốn tới đây.”
“Chuyện này em không cần phải nói với anh. Đây cũng là nhà của em, khi nào họ muốn tới thì cứ tới.”
“Ừm, vâng.” Trong lòng Chử Đồng nhất định vẫn đang băn khoăn. Kể từ sau khi họ mang Nguyệt Nguyệt về nhà, tình cảm giữa cô và Chử Nguyệt Tình cũng xuất hiện một cái hố rất sâu. Có đôi lúc cô gọi điện thoại cho Chử Nguyệt Tình, Chử Nguyệt Tình đều không nhận, sau đó mới nhắn lại một cái tin, nói rằng cô đang bận. Tóm lại, tình cảm chị em có thể thoải mái tâm sự với nhau như trước đây đã sớm không còn nữa.
Nguyệt Nguyệt bò lên trên người cô, từ trước người Chử Đồng lật ra sau lưng cô. Giản Trì Hoài cũng nằm xuống. Nguyệt Nguyệt lật lại nằm giữa hai người. Chử Đồng có chút do dự nhìn về phía Giản Trì Hoài, “hai ngày nay, hay là dẫn mẹ đến bệnh viện lần nữa đi. Hôm nay Lệ Đề có gọi điện thoại cho em, em nói bóng nói gió hỏi thăm, con bé nói hai hôm nay mẹ vẫn bị nhức đầu.”
“Anh biết, anh đã hẹn chuyên gia đến hội chẩn. Ngay mai anh sẽ nghĩ cách đưa mẹ tới bệnh viện.”
Chử Đồng biết rõ, những ngày gần đây tâm trạng của Giản Trì Hoài rất đè nén. Cô cũng hiểu, anh có thể cái gì cũng không sợ, nhưng nỗi khủng hoảng của việc sắp mất đi người thân, là ai cũng không thể chống đỡ nổi.
Nguyệt Nguyệt tiến tới gần ôm lấy cổ của cô. Chử Đồng vừa chơi với bé, vừa vô tâm nói, “Giản Bảo Bảo ở trên lầu làm gì thế nhỉ? Có thể đã ngủ thiếp đi rồi chăng?”
Giản Trì Hoài không trả lời, một tay anh tựa vào sau ót, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Chử Đồng kể chuyện cổ tích cho Nguyệt Nguyệt nghe. Mặc dù bé không hiểu, nhưng coi như cũng có chút kiên nhẫn nằm nghe hết từ đầu đến cuối. Chử Đồng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đang dần tối, cũng nên ăn cơm là vừa. Cô đứng dậy, sửa sang lại mái tóc rối tung, sau đó buộc gọn lại ở sau ót, “em đi lên ẵm Giản Bảo Bảo xuống, cơm tối hẳn đã chuẩn bị xong rồi.”
Cô đứng dậy, xỏ dép vào định đi ra ngoài. Giản Trì Hoài gọi cô lại, “không cần.”
“Hả?” Cô xoay người lại nhìn anh, “không phải thật sự ngủ thiếp đi rồi chứ?”
“Anh đã mang con bé đi rồi.”
Chử Đồng nhất thời không thể phản ứng, đứng khựng lại ngay tại chỗ. Một hồi lâu sau, thấy sắc mặt nghiêm túc của Giản Trì Hoài, cô nhanh chóng phản ứng kịp, lắc lắc đầu, “không thể nào, sẽ không đâu.”
“Anh quả thật đã mang con bé đi rồi.”
Chử Đồng xoay người, sải bước đi ra ngoài. Lúc lên tới lầu ba, tiếng bước chân đã rối loạn, khi quẹo qua ngã rẽ bị rớt lại chiếc dép cũng không cảm giác được. Cô chạy về phía căn phòng của Giản Bảo Bảo, mơ hồ thấy bên trong có bóng người đang dọn dẹp. Chử Đồng thấp thỏm nhìn vào trong, thấy trên chiếc giường trong phòng không có một bóng người.
Trái tim cô lần nữa rơi bộp một tiếng. Chử Đồng bước vào phòng. Vú nuôi nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, lên tiếng chào hỏi cô, “Giản phu nhân.”
Chử Đồng giơ tay ra, hướng chiếc giường chỉ chỉ, “đứa bé đâu?”
“Ban ngày Giản tiên sinh đã ẵm đi ra ngoài rồi...”
“Sau đó thì sao?” Chử Đồng không kịp chờ đợi đặt câu hỏi.
Vú nuôi thành thật đáp lại, “tôi cũng không biết. Lúc ngài ấy trở lại, chỉ đi có một mình.”
Chử Đồng vịn vách tường, ánh mắt nhìn quanh. Tất cả đều là đồ đạc mà Giản Bảo Bảo đã từng dùng qua, có đồ chơi của bé, có quần áo của bé mới mua về đang chỉnh sửa lại, thật đúng là nhìn vật nhớ người. Chử Đồng vô lực buông thõng cánh tay đang chống lên tường, tầm mắt nhìn ra ngoài càng lúc càng mờ mịt, muốn khóc cũng không khóc nổi. Vú nuôi nhìn cô, cảm thấy không đành lòng, dừng lại động tác trong tay, “Giản phu nhân, ngài...”
Lời đến khóe miệng, lại không nói ra được. Bởi vì bà căn bản không tìm được từ ngữ thích hợp để có thể an ủi cô.
Chử Đồng xoay người rời đi. Bước tới đầu cầu thang, dường như có thể thấy một bóng dáng nho nhỏ đang lần theo cầu thang, từng bước một bò lên. Giản Bảo Bảo bò lên cầu thang rất giỏi, mỗi lần Nguyệt Nguyệt đi theo sau lưng bé, lần nào cũng đều không đuổi kịp.
Cô lau khóe mắt, nhưng càng lau lại càng mơ hồ. Đi xuống lầu trở về phòng, Giản Trì Hoài vẫn còn đang ngồi ở đó, Chử Đồng bước nhanh về phía trước, “tại sao anh lại mang con bé đi như vậy?”
“Sớm muộn gì cũng đều phải mang đi, còn không bằng em không phải thấy cảnh này.”
Chử Đồng nghiêng người qua, chóp mũi chua xót không ngừng, cô giơ mu bàn tay lên lau đôi mắt. Giản Trì Hoài nhìn về phía bóng lưng của cô. Anh đứng dậy đi tới phía sau cô, hai tay nhẹ nhàng rơi trên bả vai Chử Đồng, “qua vài ngày nữa sẽ có thể dễ chịu hơn.”
Bả vai Chử Đồng vẫn đang run rẩy trong lòng bàn tay của anh. Một hồi lâu sau, lúc này cô mới xoay người lại nhìn về phía anh, “anh ——”
Lời nói kế tiếp cắm ở trong cổ họng, cô cũng không thể nói ra được.
Cô có thể oán trách Giản Trì Hoài sao? Không thể. Bây giờ Tưởng Linh Thục mắc phải bệnh nan y, vẻ mặt Giản Trì Hoài tiều tụy, cô không phải không nhìn ra. Cô có thể vào lúc này gây sự ầm ỹ với anh sao? Vẫn không thể.
Nhưng đứa bé cứ như vậy mà bị đưa đi, cô ngay cả gặp mặt lần cuối cùng cũng không có. Đứng vào vị trí của cô, cô khó có thể tiếp nhận được. Mà đứng trên lập trường của Giản Trì Hoài, cách làm này của anh, cô có thể thông cảm được. Trong lòng Chử Đồng tựa như bị một khối đá to lớn đè ép, cô không biết phải nói như thế nào.
Giản Trì Hoài từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của cô, anh biết cô khó chịu, nhưng rào cản này, bắt buộc phải lấy can đảm để nhấc chân bước qua.
“Con bé sẽ từ từ thích ứng, tựa như Nguyệt Nguyệt vậy.”
Lòng Chử Đồng đau như dao cắt, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía người đàn ông trước mặt, “anh đem con bé đi đâu rồi?”
Giản Trì Hoài nâng hai tay lên, nhẹ nắm lấy đầu vai Chử Đồng, “trả lại cho Phó Thời Thiêm.”
Nước mắt Chử Đồng không nhịn được mà rơi xuống, “anh sẽ không quên lúc Nguyệt Nguyệt mới về. Khi đó, mỗi đêm con bé đều khóc, khóc đến tê tái cõi lòng. Con bé không thích ứng nổi. Hơn nữa, đối với con bé mà nói, chúng ta cũng không phải là xa lạ gì, cũng có thể coi là người thân quen, vậy mà con bé còn như vậy. Vậy còn Giản Bảo Bảo thì sao? Con bé căn bản ngay cả khuôn mặt của Phó Thời Thiêm cũng chưa từng thấy bao giờ. Tối nay, tối mai... Sau này mỗi ngày, con bé sẽ khóc thành cái dạng gì? Con bé sẽ làm thế nào để vượt qua đây?”
“Được lắm, vậy em dạy anh đi. Anh nên làm như thế nào?” Giản Trì Hoài hỏi ngược lại.
“Trong lòng anh áy náy... Chẳng lẽ,” Chử Đồng nghiến chặt răng lên tiếng, “chẳng lẽ nhất định phải bắt con bé gánh chịu sao?”
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô thật sâu, sau đó thu lại hai tay của mình, “đem con bé trả lại cho cha mẹ ruột của nó, như vậy không đúng sao?”
Chử Đồng vô lực nâng hai tay lên che mặt mình, không còn sức lực để cãi cọ, “ừ, đúng, đúng.”
Giản Trì Hoài bước ra ngoài. Chử Đồng ngồi xuống mép giường, nhìn Nguyệt Nguyệt đang chơi đùa ở bên cạnh, trong lòng rối như tơ vò.
Cơm tối cô cũng không ăn. Người giúp việc đi lên lầu gọi, Chử Đồng nói không đói bụng. Sau đó vú nuôi lại đi lên, cô dứt khoát bảo vú nuôi dẫn Nguyệt Nguyệt xuống lầu dưới chơi.
Trong sân yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng không có, càng không có âm thanh tương tự như tiếng xe hơi rời đi. Chử Đồng nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không thể chợp mắt được.
Vú nuôi biết hôm nay trong nhà xảy ra chuyện, vì vậy chơi với Nguyệt Nguyệt một lát, sau đó liền dẫn bé đi tắm rồi đưa vào phòng của mình dỗ bé ngủ. Chử Đồng vốn định xuống lầu xem thử Nguyệt Nguyệt. Bước vào trong phòng khách, cô mới phát hiện không thấy bóng dáng của bé đâu cả.
Người giúp việc ở cách đó không xa bước nhanh đi tới, “Giản phu nhân, ngài đói bụng sao?”
Cô lắc đầu một cái. Người giúp việc hết sức khó hiểu, “Giản tiên sinh cũng chưa ăn cơm tối, thức ăn tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
“Để đó đi, lát nữa đói bụng, tôi tự hâm lại là được rồi.”
“Vậy cũng được.”
Chử Đồng quay lại lên lầu hai, vừa khéo vú nuôi cũng đi tới đầu cầu thang, “Nguyệt Nguyệt ngủ rồi, ngài yên tâm đi.”
“Ừ.”
Vú nuôi nhìn về phía lầu ba, “có thể tối nay Giản tiên sinh sẽ ngủ ở trong phòng của tiểu thư, tôi thấy ngài ấy đi vào đó.”
Thì ra là muốn tới căn phòng của Giản Bảo Bảo.
Chử Đồng gật đầu một cái, “Giản Bảo Bảo. Lúc ấy khi đặt cho con bé cái nhũ danh này, tôi đặc biệt thích lắm. Còn nói đợi sau này khi con bé lớn lên, ở nhà vẫn sẽ gọi nó như thế, bởi vì nó vẫn luôn là bảo bối mà chúng tôi nâng niu trong lòng bàn tay.”
Vú nuôi cũng đã chăm sóc Giản Bảo Bảo hơn một năm trời, nghe được chuyện này, không khỏi nước mắt lưng tròng. Chử Đồng nhìn sang bà, “chị nghỉ ngơi sớm một chút đi, chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt.”
“Vâng.”
Nhà họ Phó.
Tống Duy đã bị đuổi đi. Phó Thời Thiêm tạm thời mời hai vú nuôi có tiếng tăm, đặc biệt nhờ họ mỗi buổi chiều tới đây chăm sóc cho đứa bé.
Thế nhưng, trong ngôi biệt thự to lớn, chỉ nghe thấy tiếng khóc thương tâm của Giản Bảo Bảo.
Bé thật vất vả khóc đến mệt, mệt rồi thì ngủ, nhunhw đang ngủ thì lại choàng tỉnh dậy khóc tiếp, lặp đi lặp lại, cổ họng nghẹn ngào nói không nên lời. Phó Thời Thiêm nôn nóng buồn bực, anh muốn ôm vào lòng mà dỗ dành, nhưng anh không biết phải làm như thế nào. Lại nói, chỉ cần anh đến gần một bước, Giản Bảo Bảo lại giống như bị người ta cấu rơi mất một miếng thịt, càng khóc đến thê lương. Âm thanh không phát ra được nữa, nhưng giọng thì như bị xé rách, nghe cực kỳ khó chịu.
Hai vú nuôi kinh nghiệm phong phú cũng đều chưa từng gặp qua trường hợp như vậy. Món đồ chơi mà Giản Bảo Bảo thích nhất cũng chẳng có tác dụng gì. Ánh mắt của bé không ngừng nhìn lấm lét xung quanh, chỉ mong ngóng xem ba mẹ có thể bất chợt xuất hiện hay không, đón bé về nhà.
Gân xanh trên huyệt thái dương của Phó Thời Thiêm nhảy lên nhảy xuống đến lợi hại, đầu cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Anh bước vào phòng ngủ. Đây là nơi ban đầu anh cho người sửa sang trang trí lại thành phòng trẻ em, chỉ chờ đón Giản Bảo Bảo trở về vào ở, nhưng hiển nhiên anh nghĩ quá đơn giản rồi.
Tiếng khóc vẫn thê thảm như cũ. Hai vú nuôi đều đang dỗ dành bé. Phó Thời Thiêm lạnh mặt, “tốn nhiều tiền như vậy mời các người tới đây, nhưng vẫn để cho con bé khóc thành như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra nổi cách nào sao?”
“Phó tiên sinh, quả thật, đứa bé khóc thành như vậy, chúng tôi cũng không ngờ tới. Xin ngài cho chúng tôi một chút thời gian.”
Đầu Phó Thời Thiêm cũng sắp nổ tung. Nhìn thấy con gái mình như vậy, tựa như lấy dao cứa từng đường một vào trong lòng của anh. Không, còn không bằng cắt vào lòng anh. Anh bước tới định dỗ bé, “Bảo Bảo...”
“Oa ——” Giản Bảo Bảo đang nằm trong lòng vú nuôi bất chợt vùng lên. Thái độ ấy, tựa như trông thấy một con chó sói to lớn hung dữ đột ngột xuất hiện, càng khóc đến thê thảm vô cùng. Vú nuôi nhìn nhìn Phó Thời Thiêm. Sắc mặt anh đen thui, chỉ có thể đứng như trời trồng ngay tại chỗ không nói tiếng nào.
Anh nhưng là người cha thân thiết của bé nha, bé là máu thịt của anh đó!
Anh hoàn toàn hoàn toàn rất buồn bực.
Bàn tay Phó Thời Thiêm khẽ bóp trán. Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị hành hạ đến chết, “còn cách gì khác nữa không?”
“Phó tiên sinh, cả gan hỏi một câu. Mẹ của tiểu thư đâu ạ? Rất nhiều đứa bé chỉ theo mẹ mình. Lúc ở trong tay người khác thì khóc lóc không ngừng, nhưng khi nằm trong lòng mẹ, bé lại không khóc cũng không làm khó nữa.”
Giọng điệu Phó Thời Thiêm cứng rắn, “con bé không có mẹ!”
Giản Bảo Bảo khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, bộ dáng trông càng đáng thương. Phó Thời Thiêm nghĩ mình như vậy có thể sẽ hù doạ bé, không khỏi thu lại thái độ khó chịu.
Vú nuôi nghe thấy anh nói như vậy, cũng không tiện hỏi thêm nữa. Phó Thời Thiêm giữ lại Tống Duy, mục đích duy nhất chính là để đòi lại con gái. Mặc dù anh vì muốn che giấu tiếng xấu cho nhà họ Phó mới bảo anh và cô hai người đôi bên tình nguyện, thật sự có chung một đứa con gái, nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ thừa nhận Tống Duy.
Ở trong mắt anh, Tống Duy coi là cái gì? Cô không xứng với anh, nhiều lắm cũng chỉ là một công cụ đẻ thuê mà thôi.
Mà bây giờ đứa con gái này thì sao? Anh muốn đem bé nâng niu trong lòng bàn tay, lại không thể làm được.
Trong lúc đó, một vú nuôi khác đã đi ra ngoài pha sữa bột. Lúc quay lại, bà cũng nói một câu giống y hệt, “có rất nhiều đứa bé chỉ theo mẹ mình...”
Người phụ nữ đang ẵm Giản Bảo Bảo vội vàng nháy mắt với bạn đồng nghiệp. Phó Thời Thiêm nghe mà nhức cả đầu, liếc nhìn khuôn mặt của con gái một chút, liền xoay người bước ra ngoài.
Chử Đồng gắng gượng ngủ thẳng qua nửa đêm gần sáng, lại bị khó chịu khiến cô choàng tỉnh lại. Lồng ngực tựa như bị một khối đá to lớn đè ép, vừa nằm xuống liền cảm thấy khó chịu.
Trong căn phòng yên lặng không một tiếng động. Trừ cô ra, cũng không có người nào khác.
Chử Đồng vươn tay mò mẫm sang bên cạnh. Không có hơi ấm quen thuộc, cũng không có bóng dáng nho nhỏ của đứa bé kia. Cô quay đầu lại, chiếc nôi nhỏ ở bên cạnh cũng trống trơn.
Cô ngồi trên giường, thật vất vả mới chống chọi được đến khi bình minh của ngày mới toả sáng.
Giản Trì Hoài cũng cả đêm không ngủ. Căn phòng của Giản Bảo Bảo, hôm nay anh nhất định phải bảo người giúp việc dọn dẹp hết thảy rồi khoá lại.
Nơi này đã từng có một công chúa nhỏ. Chỉ là hy vọng sau này bé vẫn có thể được làm một cô công chúa. Sau khi khóc qua được khoảng thời gian này, tốt lắm, tương lai sẽ không cần phải khóc nữa.
Giản Trì Hoài ngồi dậy. Điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường bất chợt vang lên.
Lúc này cùng lắm chỉ mới năm sáu giờ sáng, ai lại gọi điện thoại cho anh sớm như vậy?
Giản Trì Hoài vươn tay cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt quét qua màn hình, lại là số điện thoại của Giản Lệ Đề. Trong lòng anh bất chợt hoảng hốt, vội vàng bắt máy.
Bình luận facebook