“Alo.”
Bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng khóc của Giản Lệ Đề, Giản Trì Hoài không chỉ là kinh hãi nữa, một tay anh chống ở bên người, hình như đã tính toán đến tình huống xấu nhất, “Lệ Đề, đừng khóc, sao vậy?”
“Mẹ té xỉu rồi, bị đưa đi bệnh viện, ba bảo em ở nhà đợi.”
“Đừng nóng...”
Giản Lệ Đề vẫn còn đang khóc, “làm sao có thể không nóng chứ. Anh, trước khi mẹ bị té xỉu trông rất doạ người, nhức đầu đến mức cả người co quắp, em sợ lắm.”
Giản Trì Hoài đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói, “em đợi ở nhà đừng đi đâu hết. Bây giờ anh phải gọi điện thoại cho ba ngay lập tức, hỏi ba thử xem, mẹ đến bệnh viện nào.”
“Anh, anh nên gọi điện thoại cho tài xế đi. Tối hôm qua ba không về nhà, lúc mẹ bị té xỉu là em và quản gia cùng nhau gọi xe. Em gọi điện thoại cho ba, ba nói ba sẽ lập tức chạy về, chỉ là không cho em tới bệnh viện.”
Giản Trì Hoài nghe được chuyện này, trong ánh mắt toát ra lạnh lùng âm hiểm, nhưng vẫn cố gắng đè nén tâm tình xuống ngay lập tức, “anh biết rồi, chính em cũng phải để ý thân thể của mình. Yên tâm đi, đến bệnh viện anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Vâng, anh đừng quên đấy.”
Giản Trì Hoài thuận miệng trấn an vài câu, cúp điện thoại rồi bước nhanh đi ra ngoài.
Chử Đồng đang ngồi trên giường, lúc Giản Trì Hoài bước xuống lầu, cô cũng không hề nghe thấy. Cho đến khi ngoài cửa sổ sát đất của phòng ngủ chợt lóe lên ánh đèn xe ô tô xẹt ngang qua, lúc này cô mới vội vàng đứng dậy chạy tới, nhưng cũng chỉ tới kịp trông thấy chiếc xe của Giản Trì Hoài lao đi thật nhanh.
Chử Đồng liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới chưa tới sáu giờ. Lúc này, anh lại muốn đi đâu chứ?
Giản Trì Hoài hỏi thăm tài xế, biết được tên bệnh viện, chiếc xe phóng về phía trước nhanh như tia chớp.
Bên ngoài phòng cấp cứu, quản gia và tài xế đang canh chừng trước cửa. Giản Trì Hoài nhìn thấy, trong lòng lại có tư vị khác lạ. Vào thời điểm bà ngã bệnh, con trai của bà, chồng của bà, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của bà đều không có mặt.
Rất nhanh, Giản Thiên Thừa cũng đã chạy tới. Ông sải bước đi tới trước mặt mọi người, “tại sao lại té xỉu? Người đâu?”
Quản gia kể lại đầu đuôi sự việc đã xảy ra. Giản Trì Hoài đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua Giản Thiên Thừa, “ba theo con qua đây.”
Giản Thiên Thừa ngẩn ra, thiếu chút nữa đã quên mất ông mới là cha. Ông liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, sau đó bước theo Giản Trì Hoài đi ra ngoài một đoạn.
“Ba, ba vì công việc làm ăn, cư nhiên bắt đầu đến đêm cũng không thèm về nhà?”
Giản Thiên Thừa đương nhiên không thể để cho con trai chất vấn mình như vậy, “chuyện của ba, con không cần hỏi tới.”
“Ba biết rõ thân thể của mẹ không tốt, còn đi ra ngoài như vậy. Nếu là công việc, vậy con thật sự muốn biết, ba đi ra ngoài để gặp những người nào?”
Giản Thiên Thừa trầm mặt, “ba có cần thiết phải nói cho con biết không?”
“Ba và mẹ kết hôn đã hơn ba mươi năm rồi. Mặc kệ lúc ban đầu ba vì cái gì mà cưới mẹ, ba mươi năm, ít nhất cũng phải có tình cảm chứ? Nếu có một ngày ba về đến nhà, lại không thể gặp được mẹ giống như ngày thường nữa, ba có còn lãng phí thời gian ở cùng mẹ nữa không?”
Giản Thiên Thừa nhìn chằm chằm khuôn mặt của con trai, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm bất thường, “lời này của con là có ý gì?”
“Trong đầu mẹ có khối u, không sống được quá mấy tháng đâu.”
“Cái gì?” Giản Thiên Thừa cả kinh thất sắc, gương mặt nhanh chóng trắng bệch, “con, chuyện, chuyện này xảy ra lúc nào?”
Cả người Giản Trì Hoài lui lại dựa về phía sau. Lúc này, anh chỉ muốn tìm thứ gì đó để có thể dựa dẫm, dù đó chỉ là một vách tường lạnh ngắt như băng. “Lần trước té xỉu, lúc con dẫn mẹ đến bệnh viện kiểm tra thì mới biết.”
“Tại sao con không nói cho ba biết sớm một chút?”
“Con không muốn có thêm một người biết, lại thêm một phần khả năng bị lộ ra sự thật. Con chỉ muốn để cho những ngày cuối cùng của mẹ có thể trôi qua thật vui vẻ. Ba, con cũng đã nói qua với ba rồi, bảo ba dành nhiều thời gian cho mẹ, nhưng còn ba thì sao?”
Giản Thiên Thừa vẫn hoàn toàn đắm chìm trong khiếp sợ mới vừa rồi, “không thể nào, u não... Nhất định có thể chữa được!”
Một tay Giản Trì Hoài cắm trong túi quần, nhìn về phía cánh cửa ở cách đó không xa. Quản gia và tài xế đều đang sốt ruột chờ đợi, “ba xem thử một chút đi, ngay cả những người chung sống lâu ngày cũng sẽ nôn nóng quan tâm. Nhưng còn ba? Lúc mẹ bị đau đầu, ba có từng để ý bao giờ chưa?”
Giản Thiên Thừa không nói nên lời.
Giản Trì Hoài lần nữa quét mắt nhìn ông một cái, “bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu bị con biết được ba vẫn còn đang dây dưa với phụ nữ nào ở bên ngoài, con sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn!”
Giản Thiên Thừa không nhịn được chống lại tầm mắt của anh. Ông muốn lên tiếng khiển trách, nhưng lời đến khóe miệng, một chữ cũng không nói ra được. Bây giờ quyền lực lớn nhất của nhà họ Giản đã sớm nằm trong tay Giản Trì Hoài, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nói những lời độc ác tuyệt tình như vậy. Mà Giản Trì Hoài, lại là người mà ông không thể không kiêng kỵ.
Cửa phòng cấp cứu bật mở ra, Giản Trì Hoài đứng dậy, bước nhanh đi tới.
Tưởng Linh Thục đã tỉnh lại, nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí, trông rất suy yếu, thấy Giản Trì Hoài và Giản Thiên Thừa chạy tới, con ngươi hơi sáng lên, nhưng không nói ra được câu nào.
Bà được đẩy vào phòng bệnh VIP đã sắp xếp sẵn từ trước. Giản Thiên Thừa bước vào trước tiên, ngồi canh chừng ở mép giường. Giản Trì Hoài đi theo bác sĩ vào phòng làm việc.
“Mẹ tôi thế nào?”
“Căn bệnh này phát hiện được bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.”
Bác sĩ thở dài, “chẳng trách, nếu biết sớm hơn...”
“Bây giờ thì sao?”
“Tôi tin rằng mọi người nhất định cũng đã đến thử không ít bệnh viện rồi. Kích thước khối u phát triển rất nhanh, làm giải phẫu hầu như là không thể, bây giờ điều tôi lo lắng là...”
Trong lòng Giản Trì Hoài chợt lạnh run lên, “cái gì?”
“Có thể sẽ còn dẫn tới mù loà.”
Giản Trì Hoài cảm thấy có một sức mạnh đổ ập xuống, đè lại đầu vai anh, khiến cho anh ngay cả sức lực để đứng vững cũng không có. “Nếu chỉ còn lại thời gian cuối cùng này, có thể... Để cho bà ấy thoải mái một chút hay không. Ít nhất, đừng phải chịu đau đớn như vậy.”
“Có đôi lúc, chúng tôi cũng chỉ có lòng mà không có lực. Nếu bây giờ nhức đầu không chịu nổi, tôi sẽ kê cho bà ấy toa thuốc phù hợp.”
Lúc này, Giản Trì Hoài cũng không có tâm tư nào để gạn hỏi xem toa thuốc mà bác sĩ vừa nói, có thể gây ra tác dụng phụ đối với thân thể của Tưởng Linh Thục hay không. “Phải nằm viện sao?”
“Đúng vậy, trước tiên cứ quan sát mấy ngày đã.”
Trong phòng bệnh, Tưởng Linh Thục ngủ suốt một buổi sáng. Vào buổi trưa, y tá lấy mặt nạ dưỡng khí cho bà, bà cũng từ từ hồi tỉnh lại. Thấy chồng mình đang ngồi bên cạnh, bà vô lực lên tiếng, “Thiên Thừa?”
Giản Thiên Thừa tiến tới trước, “bà tỉnh rồi à?”
Giản Trì Hoài cũng bước tới, “mẹ.”
Tưởng Linh Thục nhìn về phía con trai, “Trì Hoài, có một số việc, con không cần phải gạt mẹ. Tình trạng thân thể của mẹ, tự mẹ rõ ràng nhất, mẹ bị bệnh không nhẹ đúng không?”
Giản Trì Hoài cố gắng kềm chế cảm giác co rút đau đớn trong lòng, hai tay anh chống lên mép giường, cúi người xuống, “mẹ, mẹ suy nghĩ lung tung gì vậy?”
“Chẳng lẽ, đến bây giờ con còn định nói cho mẹ biết, mẹ không có bệnh gì sao?”
Giản Trì Hoài nhẹ nắm tay của bà, “trong đầu mẹ có một khối u nhỏ, không có gì đáng ngại. Bác sĩ nói không cần phải làm giải phẫu, vì vậy mẹ chỉ cần uống thuốc vào, khống chế nó lại là được.”
“Thì ra là như vậy,” Tưởng Linh Thục như bừng tỉnh ra, “chẳng trách, lúc nào mẹ cũng bị nhức đầu.”
“Yên tâm đi, bất quá vấn đề nhức đầu có thể nhất thời không có cách nào ngăn chặn được.”
Tưởng Linh Thục nhìn về phía con trai cười khẽ, “không sao, chỉ cần không phải là bệnh nan y thì tốt rồi.”
Giản Trì Hoài không có cách nào để diễn tả được tâm tình của bản thân mình khi nghe được câu này. Cảm giác này tựa như chính mình đang bị giam trong một không gian kín mít nhỏ hẹp, mà dưỡng khí bên trong đang bị người ta hút ra từng chút một. Đến cuối cùng, ngay cả hô hấp cũng đau đớn, đau đến mức choáng đầu hoa mắt.
Giản Thiên Thừa càng không biết nên làm thế nào để đáp lời của Tưởng Linh Thục, chỉ có thể ngăn lại đề tài này.
Ngoài cửa, lại có tiếng bước chân truyền tới. Giản Lệ Đề chạy như bay tới phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khẩn trương và lo âu, “mẹ, mẹ bị làm sao vậy? Đừng dọa con.”
Giản Trì Hoài ngẩng đầu nhìn lên, thấy Chử Đồng chạy theo ở phía sau. Chử Đồng bước tới chào hỏi ba mẹ. Tưởng Linh Thục liếc nhìn xung quanh, “tại sao các con đều tới đây hết vậy? Không phải đi làm đi học sao?”
“Mẹ, mẹ cũng bệnh thành như vậy rồi, ai còn tâm trí đi học nữa chứ?” Giản Lệ Đề lo lắng bước tới trước mặt bà, “mẹ đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng đã nói không có đáng ngại.”
Chử Đồng đứng bên cạnh Giản Trì Hoài, trong lòng cũng đè nén giấu giếm sự khó chịu.
Một hồi lâu sau, Tưởng Linh Thục lên tiếng, “bệnh này cũng phải từ từ mới hết. Từng người một còn chưa có ăn cơm trưa đâu, Trì Hoài, con đi xử lý đi.”
“Vâng.” Giản Trì Hoài liếc nhìn sang Chử Đồng và Giản Lệ Đề, “anh dẫn bọn em đi ăn cơm.”
“Anh, em không đói bụng, em muốn ở đây với mẹ.”
“Không được,” Khuôn mặt Giản Trì Hoài không chút thay đổi, “không đói bụng cũng phải ăn, ăn xong quay lại đây với mẹ.”
Giản Lệ Đề đứng dậy, “vậy cũng được.” Cô quay sang nhìn Tưởng Linh Thục trên giường bệnh, “mẹ, lát nữa con mang đồ ăn ngon về cho mẹ.”
“Đừng quên mang cho ba con một phần nữa đấy.”
“Dạ.”
Giản Thiên Thừa nghe vậy, liếc nhìn qua Tưởng Linh Thục, nhưng rốt cuộc một chữ cũng không hề nói ra.
Ba người bước ra khỏi phòng bệnh. Chử Đồng và Giản Trì Hoài đi phía sau Giản Lệ Đề. Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh, “em gọi điện thoại cho anh, tại sao không nhận?”
Giản Trì Hoài bừng tỉnh lại, sờ soạng trên người, “lúc ấy gấp quá, sau khi gọi điện thoại xong, liền ném điện thoại di động ở trên xe rồi.”
“May mà Lệ Đề gọi điện thoại cho em, em mới biết. Ông xã, chuyện như vậy, trước tiên anh hẳn nên nói cho em biết, để em và anh cùng nhau đến bệnh viện chứ.”
“Thêm một người biết thì có ích lợi gì?” Đôi chân thon dài của Giản Trì Hoài bước đi về phía, “bệnh của mẹ anh đã thành sự thật. Một mình anh đến bệnh viện là được rồi, em ở nhà chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt đi.”
Giản Lệ Đề đang đi ở phía trước bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn hai người, “anh, chị dâu, bình thường hai người ở nhà âu yếm nhau còn chưa đủ sao? Đến bệnh viện còn không chịu tách ra nữa.”
Chử Đồng không khỏi vểnh khóe miệng lên, trong lòng lại chua xót khổ sở vô cùng.
Ở bên ngoài ăn cơm trưa xong, Giản Trì Hoài bảo Chử Đồng đi về trước. Chử Đồng nhìn đồng hồ, “chuyện Nguyệt Nguyệt không quan trọng, vú nuôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Em ở lại đây trông nom mẹ một lát nhé.”
“Mẹ còn chưa biết chuyện mình ngã bệnh, nếu thấy chúng ta bỏ công việc ở lại đây với mẹ, khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ.”
Nếu đã như vậy, Chử Đồng cũng không tiện kiên trì đòi ở lại nữa.
Giản Lệ Đề cầm hộp thức ăn băng qua đường, tiến vào trong bệnh viện. Giản Trì Hoài ở đằng sau gọi cô lại, “Lệ Đề.”
Giản Lệ Đề quay đầu lại, vẫn còn tâm tư nói đùa, “màn âu yếm kết thúc rồi hả?”
Người đàn ông bước tới trước mặt cô. Ngoài cửa bệnh viện rất đông người qua lại. Giản Trì Hoài nhận lấy hộp cơm trong tay cô, ôm lấy đầu vai dẫn cô thoát ra khỏi khu vực người người đi lại đông đúc. Giản Lệ Đề đã sớm quen với động tác này của anh, “sao vậy, anh?”
“Học vẽ thế nào rồi?”
“Tốt lắm, quen biết được rất nhiều bạn mới nè, cô giáo nói nét vẽ của em rất có sáng tạo.”
Giản Trì Hoài thấy được Giản Lệ Đề như vậy, đương nhiên là rất vui. Thế nhưng bây giờ Tưởng Linh Thục mắc phải bệnh nặng, nói không chừng lúc nào cũng có thể... “Lệ Đề, bắt đầu từ hôm nay, ở nhà với mẹ đi. Còn chuyện học vẽ của em, không phải anh bắt em bỏ, em có thể ở nhà luyện tập. Tóm lại, em tranh thủ rút ra nhiều thời gian ở với mẹ.”
Nét cười nơi khóe miệng Giản Lệ Đề chợt cứng đờ, sau đó thu hẳn lại, “anh, anh đừng làm em sợ.”
“Anh không hù dọa em. Khối u trong đầu mẹ mặc dù lành tính, nhưng dù sao cũng vẫn là khối u.”
“Vâng,” Giản Lệ Đề không nói hai lời, nhanh chóng đồng ý, “anh, sau này em sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”
Giản Trì Hoài xoa xoa đầu của cô, “ngoan.”
Trở lại phòng bệnh, Giản Thiên Thừa đang ngồi trò chuyện với Tưởng Linh Thục. Dù sao cũng làm vợ chồng mấy chục năm, coi như không có tình yêu sâu đậm, nhưng phần tình cảm này, cũng là thứ mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể thay thế được. Ông đột nhiên cảm giác được thời gian trôi qua quá nhanh quá nhanh, cho tới khi ngay cả một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Giản Lệ Đề đem hộp cơm đặt lên tủ đầu giường, “mẹ, bây giờ mẹ vẫn không thể ăn được gì cả. Lát nữa mẹ đói bụng, con sẽ đi mua cho mẹ.”
“Mẹ không đói bụng, mau để cho ba con ăn trước đi,” Tưởng Linh Thục sờ sờ đầu của mình, “Trì Hoài, lúc nào mẹ mới có thể về nhà?”
“Phải ở lại đây mấy ngày nữa. Yên tâm đi, con và ba sẽ thay phiên nhau tới đây trông nom mẹ.”
“Mẹ không thích cái mùi trong bệnh viện, chỉ muốn về nhà sớm một chút.”
Giản Trì Hoài lên tiếng an ủi bà mấy câu, lúc này mới khuyên được bà ở lại.
Lúc trở về Bán Đảo Hào Môn, đã là buổi tối. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra bước vào, thấy Chử Đồng đang đứng trước cửa sổ sát đất, ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài. Giản Trì Hoài thấy Nguyệt Nguyệt đang ngồi chơi trên giường, anh cúi người xuống ôm lấy bé, cùng bé trò chuyện.
Chử Đồng nghe được động tĩnh, lúc này mới quay đầu lại, “anh về rồi.”
Giản Trì Hoài ngồi xuống mép giường. Chử Đồng đi tới trước mặt anh, “mẹ ở đó có ai trông nom không?”
“Ba anh.”
“Vậy ba có biết mẹ...”
“Anh đã nói cho ba biết rồi.”
Chử Đồng cũng không biết nên nói như thế nào nữa. Giản Trì Hoài ngắm nghía khuôn mặt của Nguyệt Nguyệt, “có phải hơi tăng cân không?”
“Mấy ngày nay đặc biệt ăn được lắm, thấy ăn cũng ngon lành nữa.”
Giản Trì Hoài hôn một cái lên khuôn mặt của bé. Chạy ra ngoài từ sáng sớm đến tận bây giờ, anh đã cảm thấy mệt mỏi rũ rượi. Trong thời gian này có lúc nghĩ đến Giản Bảo Bảo, nhưng anh cũng không để ý nhiều, ngay cả Nguyệt Nguyệt, anh cũng chỉ ôm như vậy một lát mà thôi. Anh biết Giản Bảo Bảo nhất định sẽ không yên ổn, nhưng bây giờ việc mà anh làm được chỉ có thể giao cho thời gian mà thôi.
“Ngày mai anh còn phải đến bệnh viện.”
“Vâng, em biết.”
Giản Trì Hoài chơi với Nguyệt Nguyệt một hồi liền đi ngủ.
Hôm sau, anh ra ngoài rất sớm. Bây giờ Tưởng Linh Thục còn ở trong bệnh viện, Chử Đồng đương nhiên cũng chẳng còn tâm trí nào để đi làm. Cô gọi điện thoại xin nghỉ mấy ngày. Trông thấy Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang ngủ rất say, cô thì lại một chút buồn ngủ cũng không có.
Ăn xong điểm tâm đi lên lầu, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Sợ đánh thức Nguyệt Nguyệt, cô vội vàng bước tới, cầm lên rồi lập tức nhận máy, “alo?”
Từ bên trong truyền tới tiếng khóc ầm ĩ của trẻ con, trong nháy mắt Chử Đồng liền biết là gì ngay lập tức. Cô nhẹ giọng kêu lên, “Giản Bảo Bảo!”
Giọng nói của Phó Thời Thiêm từ bên trong truyền tới, “cô có thể tới đây dỗ con bé được không?”
“Giọng của con bé bị sao vậy?” Chử Đồng nôn nóng hỏi.
“Gào khóc đến khản cổ luôn, hơn nữa còn đang bị sốt cao, đút thuốc cũng không chịu nuốt.”
Trong lòng Chử Đồng bất chợt co rút lại, “không lúc nào dỗ được con bé sao?”
Phó Thời Thiêm nhức đầu không dứt, “buổi tối không lúc nào ngủ ngon giấc, cả ngày lẫn đêm đều gào khóc, thế nào cũng không thích ứng được.”
Khuôn mặt Chử Đồng đầy vẻ sốt ruột. Ngay sau đó Phó Thời Thiêm liền nói tiếp, “tôi có gấp cũng không gấp được, cô tới dỗ con bé đi, ít nhất cũng dụ được cho con bé uống thuốc.”
Chử Đồng liếc nhìn Nguyệt Nguyệt đang nằm trên giường, lại nghĩ đến dáng vẻ bây giờ của Giản Bảo Bảo, đầu ngón tay cầm điện thoại di động của cô không khỏi siết chặt lại. Một hồi lâu sau, lúc này cô mới lên tiếng, “được.”
“Ừ.” Phó Thời Thiêm thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại.
Lúc Chử Đồng đi ra ngoài, Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang ngủ. Cô dặn dò vú nuôi trông coi bé kỹ lưỡng, sau đó lái xe rời đi.
Chạy tới nhà họ Phó, một vú nuôi chạy ra dẫn cô vào. Còn chưa bước vào trong nhà, cô liền nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc.
Chử Đồng ngay cả giày cũng không đổi, trực tiếp bước vào. Giản Bảo Bảo đang nằm ghế sa lon rộng lớn, gào khóc nức nở, lăn qua lăn lại, mặt đất bừa bãi vô cùng. Phó Thời Thiêm ngồi trên ghế sa lon đơn bên cạnh, bàn tay chống trán, dáng vẻ như sắp bị hành hạ đến chết.
Chử Đồng bước nhanh đi tới ghế sa lon trước mặt, “Bảo Bảo.”
Giản Bảo Bảo nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai tay hai chân khựng lại bất động, đôi con ngươi đen bóng nhìn cô, sau đó cất giọng oà lên khóc lớn.
Chử Đồng đau lòng không dứt, cúi người xuống ẵm bé lên, hốc mắt nhất thời liền đỏ ửng. Hai tay Giản Bảo Bảo ôm chặt lấy cổ của cô, chỉ sợ buông tay một cái, mẹ của bé sẽ biến mất.
Phó Thời Thiêm thấy cô tới, thần sắc cuối cùng đã thả lỏng một chút. Chử Đồng vỗ nhẹ vào lưng của Giản Bảo Bảo, từng chút từng chút một dỗ dành. Cô đi tới đi lui trong phòng khách, Phó Thời Thiêm không khỏi nhìn chằm chằm theo bóng dáng của cô. Rất nhanh, Giản Bảo Bảo liền ngừng khóc, ngoan ngoãn nằm trên đầu vai của cô không lên tiếng nữa.
Chử Đồng muốn nhìn thử xem có phải bé ngủ thiếp đi hay không, vừa định kéo bé ra một chút, hai tay đứa bé lại dùng sức ôm lấy cô.
Chắc là đang sợ, mẹ của bé sẽ đột ngột rời đi.
Phó Thời Thiêm đứng dậy. Chử Đồng áp mặt vào Giản Bảo Bảo, quả nhiên rất nóng, “tại sao lại sốt cao như vậy?”
“Cứ luôn khóc lóc không ngừng, cũng không chịu ăn cơm uống nước...”
“Bao nhiêu độ?”
Vú nuôi trả lời, “ba mươi chín °.”
“Sốt cao như vậy, con bé lại không chịu uống thuốc, các người cứ để vậy mặc kệ con bé sao?”
“Vốn là muốn đem thuốc pha chung với sữa bột, nhưng bé vẫn không chịu uống.”
“Đi chuẩn bị thuốc hạ sốt, vị chuối, thêm một chút nước ấm là được rồi, để tôi đút cho con bé uống.”
Vú nuôi ‘dạ’ một tiếng rồi đi chuẩn bị. Chử Đồng ngồi xuống ghế sa lon, đặt Giản Bảo Bảo ngồi trên đùi của mình. Ánh mắt cô không khỏi quét qua Phó Thời Thiêm, “không phải anh rất có năng lực sao? Lúc nào anh cũng vò đầu bứt tai để đòi đứa bé lại cho bằng được. Anh chưa từng nghĩ tới, sau khi con bé trở về, anh phải làm thế nào để xử lý khi con bé không thể thích ứng được sao?”
“Tôi không có đứa con nào khác, cũng chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ, tôi làm sao có thể nghĩ đến sẽ có tình huống như thế này xảy ra chứ?”
Trong nhà không có thuốc hạ sốt nào khác, vú nuôi còn phải chạy đi mua, cũng may là tiệm thuốc ở cách đây không xa. Chử Đồng lo lắng giơ tay sờ trán Giản Bảo Bảo. Phó Thời Thiêm liếc nhìn, mở miệng hỏi, “trên mí mắt của con bé, tại sao lại có dấu vết như bị rách vậy?”
“Vấp ngã.”
“Trước thì bị người ta cào rách mặt, bây giờ thì vấp ngã, đây chính là cái mà cô nói, chỗ tốt khi cô mang nó ở bên cạnh mình sao?”
Nghĩ đến chuyện Giản Bảo Bảo bị vấp ngã, Chử Đồng không khỏi lại nghĩ tới căn bệnh của Tưởng Linh Thục, trong lòng cô lại dâng lên buồn phiền, “đứa bé mới giao cho anh không tới một ngày, chẳng phải cũng bệnh thành như vầy sao?”
Phó Thời Thiêm nhíu mày một cái, không nói gì.
Rất nhanh, vú nuôi đã mua thuốc trở về, sau khi pha xong, đưa ly thuốc cho Chử Đồng. Cô tự mình thử nhiệt độ, sau đó dùng muỗng múc một ít thuốc đưa đến khóe miệng Giản Bảo Bảo, dụ dỗ bé từng ngụm uống hết thuốc.
“Đoán chừng nửa giờ nữa sẽ nóng lên, khoác thêm quần áo dày một chút, sau khi ra mồ hôi thì lau người cho con bé.”
Phó Thời Thiêm đứng yên ở đó không nhúc nhích, “tôi sẽ không làm loại chuyện đó đâu.”
Chử Đồng ôm Giản Bảo Bảo, “vậy anh đi lấy một tấm chăn thật dầy tới đây chắc được chứ nhỉ?”
Phó Thời Thiêm nghe vậy, cũng không gọi vú nuôi tới, bước thẳng lên lầu.
Giản Trì Hoài ở trong bệnh viện trông nom Tưởng Linh Thục. Vào buổi trưa, bởi vì Tưởng Linh Thục không muốn ăn cơm của bệnh viện, Giản Trì Hoài liền đi mua cơm hộp cho bà.
Khi trở về, đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào, nơi cánh mũi liền tràn ngập mùi hương tươi mát dễ chịu. Mùi thơm này cũng không quá nồng nàn dày đặc, chỉ vừa khéo át đi cái mùi vốn có trong phòng bệnh mà thôi.
Giản Trì Hoài vừa bước vào liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có đặt một giỏ trái cây cùng những chậu hoa bày quanh trong phòng bệnh.
“Mẹ, là ai đưa tới vậy?”
“Mẹ cũng không biết, một thằng bé ở cửa hàng bán hoa, nói có người đặt mua, bảo cậu ta đưa tới.” Tưởng Linh Thục chống người ngồi dậy, “chỉ cần không ngửi thấy cái mùi đó, mẹ liền cảm thấy cả người đỡ hơn hẳn, thoải mái lắm.”
Giản Trì Hoài bảo bà ăn cơm trưa, tầm mắt quét một vòng quanh phòng bệnh, trong lòng đã có đáp án của mình. Cánh môi anh không khỏi nhẹ cong lên. Xem ra, Chử Đồng lần này trái lại so với anh còn tỉ mỉ hơn nhiều.
“Mẹ, mẹ ăn từ từ nhé, con ra ngoài một lát.”
“Ừ.”
Giản Trì Hoài đi ra ngoài khu vực nghỉ ngơi, bấm gọi số điện thoại của Chử Đồng.
Chử Đồng đang ẵm Giản Bảo Bảo. Bé đã ra mồ hôi, thân thể cũng đã lau qua, lúc này cơn sốt dần hạ xuống, chỉ yên lặng ngồi chơi xếp gỗ. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô cầm lên xem, là Giản Trì Hoài. Cô đứng dậy đi tới bên cạnh rồi bắt máy, “alo.”
“Đang làm gì vậy?”
“Em... Vừa mới chuẩn bị ăn cơm.”
Giản Trì Hoài không hề nghi ngờ nói tiếp, “mấy chậu hoa trong phòng của mẹ, có phải em nhờ người đưa tới không?”
Chử Đồng tỏ vẻ khó hiểu, “chậu hoa? Em không có.”
Trong lòng người đàn ông có chút thất vọng, “Được rồi, lát nữa anh sẽ trở về.”
“Mẹ thích chậu hoa phải không? Nếu thế, buổi chiều em sẽ mang vài chậu qua đó?”
“Không cần, đủ rồi.” Giản Trì Hoài lại nói mấy câu, sau đó cúp điện thoại. Sau khi trong đầu anh loại trừ Chử Đồng, hầu như không hề do dự, một cái tên khác liền nảy ra ngay lập tức.
Theo lý thuyết, biết Tưởng Linh Thục ngã bệnh chỉ có vài người, hơn nữa đều là người trong nhà, ai cũng sẽ không truyền ra bên ngoài. Trừ khi...
Giản Trì Hoài nhớ lại Bàng Tô. Trước đây công việc chính của chồng cô ta có liên quan tới lĩnh vực y học. Nếu anh đoán không lầm, bệnh viện này, nói không chừng cũng có quan hệ với Bàng Tô.
Bình luận facebook