Chử Đồng núp ở đằng sau, chỉ vì chờ một câu nói của Bàng Tô, hai chân tựa như bị rót đầy chì, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp cả người.
Giản Trì Hoài cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt Bàng Tô. Anh không suy đoán xem Bàng Tô sẽ nói ra yêu cầu gì, bởi vì bất kể như thế nào, dù có khó hơn lên trời, anh nghĩ, anh cũng nên nghe thử một lần.
Trong đầu Chử Đồng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ, nếu Bàng Tô thật sự nói ra yêu cầu đó, Giản Trì Hoài vì bệnh tình của Tưởng Linh Thục, có thể đồng ý hay không đây? Cô lại bất chợt không có lòng tin này.
Tầm mắt Bàng Tô chống lại Giản Trì Hoài, cuối cùng cũng bày tỏ ý định luôn day dứt trong lòng, “thẩm mỹ viện Tây Thành, thầy có nghe nói tới không?”
Giản Trì Hoài nhẹ lắc đầu. “Không có.”
“Trước đây đã từng mời Giang Ý Duy làm người đại diện, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng. Tôi nghĩ...”
“Yêu cầu mà cô nói, chính là chuyện này?” Giản Trì Hoài cũng không cảm thấy đây là việc khó làm, “tại sao cô lại cảm thấy chuyện này sẽ khiến tôi khổ sở?”
“Không phải Giang Ý Duy bây giờ là ngôi sao hái ra tiền nhất của Dịch Lục Soát không thể nghi ngờ sao? Trước đây bị giới truyền thông cố ý bôi nhọ, nói cô ấy chỉnh sửa mới có được nhan sắc như vậy, nhưng tôi tin rằng cô ấy không có. Đây cũng là lý do mà cô ấy vẫn luôn không chịu làm người đại diện cho thẩm mỹ viện. Bởi vì một khi cô ấy ký hợp đồng quảng cáo cho bệnh viện này, phía truyền thông sẽ viết về cô ấy như thế nào chứ? Có vài tin đồn, cũng có thể được coi như là sự thật.”
Giản Trì Hoài đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại trong này, anh cười khẽ, “chuyện này có gì đâu? Dù cô ta không làm người đại diện, người ta cũng đâu có ngừng nói cô ta chỉnh sửa.”
“Ok, có những lời này của thầy, tôi yên tâm rồi.”
“Chi phí phát ngôn cô cũng không cần phải lo, bên tôi sẽ thu xếp.”
“Việc này không thể được, thầy phải ưu đãi cho hợp lý, tôi mới có thể chấp nhận được,” Hai tay Bàng Tô xếp lại. Cô ta từ trước đến giờ cũng không phải là một người làm ăn không suy tính trước sau, “những việc này, thật ra cũng coi là tôi tính đường lui cho chính bản thân mình. Ca giải phẫu thành công thì quá tốt, lại có Giang Ý Duy làm người đại diện phát ngôn, như gấm thêm hoa. Một khi ca giải phẫu thất bại, tôi sẽ trở thành tầm ngắm cho công chúng chỉ trích. Nếu vậy chiêu mời Giang Ý Duy làm người đại diện, không thể nghi ngờ là than sưởi trong tuyết lạnh. Vì vậy, chi phí phát ngôn lần này không có lý do gì để không bỏ ra, đúng không?”
Chử Đồng đứng ở đằng sau nghe bọn họ anh một câu tôi một câu, trái tim tựa như bị moi ra sạch sẽ. Trong nháy mắt mới vừa rồi, cô tựa như bị phát điên vậy, làm thế nào lại có thể nghĩ đến chuyện đó đuọc chứ?
Đến tột cùng là do cô đánh giá Bàng Tô quá xấu xa, hay là đối với Giản Trì Hoài không có lòng tin đây?
Kể từ sau khi Bàng Tô đồng ý, cô ta liền mang dáng vẻ tâm sự rất nặng nề. Cô ta nhìn Giản Trì Hoài, thấy anh cũng có sắc mặt nghiêm nghị, không khỏi an ủi, “nếu chúng ta đã quyết định, cũng đừng suy đi tính lại nữa. Bác sĩ chuẩn bị đứng mổ là người có kinh nghiệm dày dặn đứng đầu khoa não của thế giới. Năm đó chồng tôi quyên góp, dùng lời của anh ấy mà nói, đơn giản là cho ông ta một đôi cánh. Nếu ông ta không có năng lực thật sự, trên đời này sẽ không có người thứ hai có thể tạo ra kỳ tích. Tất cả đều dựa vào ý trời đi.”
Trong lòng Giản Trì Hoài hẳn phải nên buông lỏng. Chỉ là, vẫn bị một trọng lực nặng nề đè ép.
Chử Đồng nhấc chân lên, từ đằng sau bước ra ngoài, đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài. Cô nhẹ giọng nói, “mẹ uống thuốc rồi, lúc này đã ổn hơn nhiều.”
Bàng Tô cũng đứng dậy, “vậy tôi đi trước.”
Giản Trì Hoài nói, “tôi sai người đưa cô về.”
“Không cần, tài xế của tôi vẫn còn đang ở bên ngoài. Đồng Đồng, cô chăm sóc tốt cho bác đi. Chờ xác định xong thời gian giải phẫu, tôi sẽ liên lạc với mọi người.”
“Vâng.” Chử Đồng trả lời, đưa mắt nhìn Bàng Tô rời đi.
Giản Trì Hoài vươn tay ra vòng qua hông của cô, “bước ra thật đúng lúc, có phải nghe lén không?”
“Đâu có?” Chử Đồng đương nhiên là không chịu thừa nhận, “tại sao lại nói em nghe lén? Hai người nói gì vậy?”
“Không nói gì cả.” Giản Trì Hoài đứng dậy, “cô ta không nói muốn có con là được.”
Chử Đồng nghĩ đến sự suy đoán kia, không nhịn được cười, “đều do Ân Thiếu Trình, chẳng giống ai.”
“Lúc Bàng Tô nói có yêu cầu, hại anh lúc ấy còn nghĩ thầm, nếu quả thật cô ta muốn có con thì làm sao bây giờ, anh nhưng không bán thân đâu.”
“Một người phụ nữ độc thân, có phải đặc biệt dễ gây chuyện thị phi không?” Chử Đồng nhìn theo bóng dáng Bàng Tô rời đi, không khỏi lên tiếng.
Giản Trì Hoài ôm bả vai của cô, “phải nói, một quả phụ, đặc biệt dễ gây chuyện thị phi.”
Người đàn ông giúp cô vén sợi tóc rơi trên gò má ra sau tai, “trước khi giải phẫu, anh muốn đưa mẹ đến Tô Châu một chuyến. Đó là nơi mẹ vẫn luôn muốn đi. Đến lúc đó nếu lỡ có sơ sảy gì, cũng coi là không có quá nhiều tiếc nuối.”
“Vâng.”
Giản Trì Hoài nhẹ nắm lấy bả vai Chử Đồng, “em cùng đi với anh.”
Cô hớn hở đồng ý, gật đầu một cái.
Hai ngày sau.
Giản Trì Hoài ngồi trong giảng đường bậc thang. Bàng Tô cảm thấy dây thần kinh khắp người cũng căng thẳng hẳn lên. Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người người đàn ông tràn ngập quanh mũi của cô ta, đầu cũng không dám ngẩng lên, cũng không dám quay đầu. Bởi vì lúc này Giản Trì Hoài đang ngồi ở bên cạnh cô ta, mà sau lưng bọn họ, lại là một lớp học ngồi chật cứng sinh viên!
Trong tay Giản Trì Hoài đang hí hoáy cây bút ký tên. Các sinh viên ngồi đằng sau đều đang làm bài thi. Bàng Tô muốn tập trung sự chú ý của mình vào đề thi, nhưng sau khi cố định ánh mắt trên dòng đầu tiên lựa chọn đề bài, lại không có cách nào lướt xuống được nữa.
Hôm nay, sinh viên ngồi bên cạnh cô ta không đi học, cô ta cũng không ngờ tới Giản Trì Hoài lại ngồi ở đây. Bàng Tô nghĩ thầm cuộc thi này cô ta coi như xong rồi, bất chợt nghe thấy Giản Trì Hoài đè thấp giọng nói, “tuần sau, tôi không đi dạy nữa, cô không cần phải tới đây học.”
Bàng Tô nâng tầm mắt lên nhìn anh, “là muốn ở bên cạnh bác nhiều hơn sao?”
“Đúng vậy, đưa bà ấy đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài?” Trong mắt Bàng Tô lộ ra kinh ngạc, ngay sau đó lại nói, “thuốc còn đủ dùng không?”
“Cũng tạm.”
“Đợi sau khi tan lớp, tôi sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ chủ trị.”
Giản Trì Hoài không cần mở miệng, cô ta cũng đã nhanh chóng hiểu ý. Khoé miệng người đàn ông nhẹ cong lên. Nói chuyện với cô ta, chưa nói đến cảm giác gì khác, ít nhất luôn cảm thấy thoải mái. Anh không cần quanh co lòng vòng, cô ta cũng có thể hiểu được rõ ràng.
“Được, mang theo bên người nhiều một chút, cẩn thận cũng không thừa.”
Bàng Tô tươi cười, vùi đầu tiếp tục giải đề. Lúc tiếng chuông tan học vang lên, cô ta mới làm được một nửa. Giản Trì Hoài liếc nhìn, “cuối tuần nộp cho tôi đi, cho cô đầy đủ thời gian để hoàn thành.”
Bài thi của các sinh viên khác cũng đã bắt đầu thu lại. Trong thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Bàng Tô gọi điện thoại cho vị bác sĩ kia.
Dạy xong tiết thứ hai, Giản Trì Hoài dọn dẹp sách vở chuẩn bị trở về. Bàng Tô cầm túi đi theo anh ra khỏi giảng đường, “giáo sư Giản.”
Người đàn ông dừng lại bước chân nhìn cô ta, “có chuyện gì?”
“Thuốc đã chuẩn bị xong, bây giờ thầy có thể qua đó lấy.”
“Thật sao, nhanh vậy,” Giản Trì Hoài nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “nếu không cô cùng đi với tôi nhé.”
“Thầy còn sợ bác sĩ không chịu cho à?”
“Không phải vậy, tôi thuận tiện mời cô ăn một bữa cơm.”
Bàng Tô ngây ngẩn cả người. Cô ta theo bản năng muốn nói ‘không cần đâu’, nhưng lời vừa đến khóe miệng, lại cố cắm ở nơi cổ họng không nói ra được. Giản Trì Hoài dẫn đầu bước lên phía trước, “cô thích ăn cái gì? Món cay Tứ Xuyên? Quảng Đông? Món Thái?”
Bước chân Bàng Tô nhẹ lướt nhanh đi theo phía sau anh, “tôi cái gì cũng được, không kén ăn.”
Cô ta nghĩ, cô ta giúp Giản Trì Hoài một việc lớn như vậy, anh mời cô ta ăn một bữa cơm, cô ta đồng ý, đây cũng không tính là quá đáng chứ?
Từ bệnh viện bước ra, bên cạnh có một nhà hàng, Bàng Tô ngồi vào trước bàn, “nếu không gọi Đồng Đồng đến đây đi?”
“Cô ấy muốn mau chóng xử lý xong công việc của mình.”
“Cô ấy đi cùng mọi người sao?”
“Ừ,” Giản Trì Hoài cầm thực đơn lên, “từ lúc chúng tôi kết hôn đến nay, cô ấy cũng chưa từng được đi ra ngoài chơi.”
Khuôn mặt Bàng Tô không chút cảm xúc, sau đó cong khóe miệng lên, “tốt quá.”
“Cô có kiêng món gì không?”
Cô ta lắc đầu, “tôi nói rồi, tôi không kén ăn.”
“Vậy tôi gọi đại nhé.”
“Vâng.”
Đây là lần đầu tiên, hai người dùng cơm riêng với nhau, mặc dù không tính là ngồi gần, nhưng không gian này cũng rất riêng tư. Trong phòng bao vừa phải, tràn đầy hơi thở thuộc về Giản Trì Hoài. Trong phòng lại mở điều hòa không khí, Giản Trì Hoài đem áo khoác treo trên lưng ghế, ống tay áo sơ mi màu hồng nhạt vén lên, lộ ra một phần cánh tay màu đồng cổ. Bàng Tô đặt tay lên cổ mình, cô ta cũng cảm thấy nóng, nhưng bên trong chỉ mặc một cái áo ren bó sát người, cô ta cũng không có có ý muốn cởi áo khoác ra.
Đợi sau khi món ăn được bưng lên đầy đủ, không khí trong phòng bao nóng hẳn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Tô ửng hồng. Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên nhìn cô ta, “uống rượu không?”
“Không.” Cô ta mỉm cười nói, “uống chút đồ uống đi.”
Trong lúc này mà uống rượu, vậy thì còn gì nữa.
Giản Trì Hoài vươn tay lấy nước dừa trên bàn, đứng dậy bước tới bên cạnh Bàng Tô, anh giúp cô ta đổ nước dừa ra. Ánh mắt Bàng Tô rơi vào chiếc đồng hồ phiên bản hạn chế trên cổ tay Giản Trì Hoài. Người đàn ông này, mỗi một chi tiết trên toàn thân đều đang biểu lộ khí chất hơn người của anh. Cô ta nói tiếng ‘cám ơn’. Đợi sau khi Giản Trì Hoài ngồi lại xuống chỗ cũ, cô ta vì muốn tạo không khí vui vẻ, cười hỏi, “chiếc đồng hồ kia, là Đồng Đồng tặng cho thầy sao?”
Giản Trì Hoài mỉm cười, “cô ấy nghèo rớt mồng tơi.”
“Thầy nói cô ấy như vậy, coi chừng tôi đi tố cáo.”
“Cô ấy đã sớm coi như bình thường rồi.”
Bàng Tô nếm vài miếng thức ăn, luôn cảm thấy im lặng ăn cơm với nhau rất lúng túng, “chờ sau khi bên kia thống nhất kế hoạch giải phẫu, tôi sẽ thông báo cho thầy trước tiên.”
“Ừ.” Giản Trì Hoài nâng ly rượu lên, “cám ơn.”
“Đúng rồi, mọi người định dẫn bác đi đâu chơi?”
“Đi Tô Châu.”
Đôi mắt Bàng Tô hơi sáng lên, “nghe nói gấm Tô Châu rất nổi tiếng, nhất là gấm thêu hai mặt. Chỉp tiếc, vẫn chưa có cơ hội ghé qua.”
“Chỗ đó đi cũng rất tiện, sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Bàng Tô nhẹ gật đầu, tiếp tục dùng cơm.
Ngày lên đường, ngồi máy bay đến sân bay Hồng Kiều, Thượng Hải, sau đó lên xe đưa đón riêng, khoảng chừng nửa giờ sau đã đến Tô Châu.
Sau khi sắp xếp đồ đạc ổn thoả trong khách sạn, Chử Đồng đẩy cửa sổ ra. Tưởng Linh Thục ngồi ở mép giường. Chử Đồng bước tới đỡ bà đến bên cửa sổ, “mẹ, mẹ nghe thử xem, có nghe thấy tiếng nước chảy không? Đối diện chính là phố cổ, còn có tiếng rao bán kẹo hải đường đấy.”
Hai tay Tưởng Linh Thục vịn lên bệ cửa sổ, “nghe được, nếu có thể tận mắt nhìn thấy, thật tốt nhỉ?”
Giản Thiên Thừa từ bên ngoài bước vào, mấy vali hành lý cũng được nhân viên phục vụ viên mang vào phòng. Bàn tay Chử Đồng đặt lên đầu vai Tưởng Linh Thục, “hôm nay, chúng ta nghỉ ngơi cho khoẻ, nếm thử một vài món ăn đặc sản của Tô Châu.”
“Ừ.”
Ăn xong cơm tối, sau một ngày đi đường vất vả, cũng khá mệt mỏi, mọi người đi ngủ thật sớm.
Hôm sau.
Chử Đồng bị tiếng hát ca dao trên dòng sông Tô Châu ở đối diện đánh thức. Cô hé ra đôi mắt mơ màng, đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ khắc hoa văn ra. Trên đường phố ở đối diện, không có những toà nhà cao tầng, bức tường gạch xanh rêu cổ kính, còn được phủ lên một màu xanh đen hoà trộn vào nhau. Bac lão đội khăn trùm đầu đang cất giọng trong buổi sớm. Hai tay Chử Đồng chống má, ngắm nhìn con thuyền có mui che đang trôi lững lờ. Cả thành phố vẫn còn đang được bao phủ trong một lớp sương mù mỏng manh. Nhịp sống diễn ra một cách chậm rãi, thoải mái khiến cho người ta lưu luyến đến mức quên cả phản ứng.
Cũng không lâu lắm, Giản Thiên Thừa tới gõ cửa. Chử Đồng rửa mặt xong cũng đi tới phòng của Tưởng Linh Thục.
Tưởng Linh Thục đã thay một bộ sườn xám thêu chỉ ngũ sắc ngồi ở bên cửa sổ. Chử Đồng bước tới, “mẹ, xuống lầu ăn sáng đi.”
“Mẹ không muốn ăn trong khách sạn, mùi vị trái lại không giống như ở hàng quán chính hiệu.”
“Vậy chúng ta đi ăn trong khu phố cổ đi. Bên đó có đủ các món ăn muôn hình muôn vẻ, bảo đảm mẹ ăn không hết nổi đâu.”
Ánh mắt Tưởng Linh Thục cố định ở một chỗ, “dẫn theo một người mù như mẹ, mọi người có đi chơi cũng không vui. Hay là mẹ chờ làm giải phẫu xong rồi trở lại đây...”
“Mẹ, làm xong giải phẫu, chờ sau khi mẹ khỏi hẳn, chúng ta trở lại một lần nữa. Tô Châu lớn như vậy, có chơi cũng không hết được đâu.”
“Ừ.”
Chử Đồng và Giản Thiên Thừa chia ra đỡ Tưởng Linh Thục đi ra ngoài. Bước ra khỏi khách sạn, Giản Trì Hoài đã đứng chờ sẵn ở đó. Anh khẽ kéo tay của Tưởng Linh Thục qua, “mẹ, hôm nay mẹ chính là nữ hoàng.”
“Nói nhăng nói cuội cái gì vậy.” Tưởng Linh Thục cười khẽ.
Giản Trì Hoài đỡ bà đi về phía trước hai bước, “nào, xin mời lên kiệu.”
“Lên kiệu?”
Giản Trì Hoài làm động tác ý bảo bà nhấc chân lên, sau đó đỡ bà xoay người ngồi xuống. Lúc nâng kiệu lên, Giản Trì Hoài vẫn luôn ở bên ngoài nắm tay của Tưởng Linh Thục, “mẹ, lên đường.”
Tưởng Linh Thục lần đầu tiên được ngồi kiệu, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. Chử Đồng đi theo phía sau, rất nhanh, liền tới một quán ăn nhỏ ở trước mặt.
Dọc theo đường đi, Tưởng Linh Thục đều được nâng đỡ. Đi tới giữa khu phố cổ, nơi ấy có một cây cầu đá, trên cầu có không ít du khách đang đứng, mặc quần áo cổ trang trên người, bày ra những động tác dựa theo sự chỉ huy của thợ chụp ảnh. Chử Đồng thấy bên cạnh có một cửa hàng cho thuê quần áo. Giá cả ngược lại rất phải chăng, hơn một trăm là có thể chụp được một bộ.
Giản Trì Hoài ra hiệu bảo người khênh hạ kiệu xuống. Anh đỡ tay của Tưởng Linh Thục bước tới bờ sông, “mẹ, con chụp cho mẹ mấy tấm hình.”
“Mặc quần áo thế này có được không?”
“Đương nhiên là được.” Mang theo mấy bộ sườn xám này tới đây, đều do Giản Trì Hoài vì chuyến đi Tô Châu lần này mà đặc biệt nhờ người ta đặt may riêng cho Tưởng Linh Thục. Yêu cầu của anh từ trước đến giờ đều rất nghiêm khắc, càng không thể nào để cho những bộ quần áo rẻ tiền kia phủ lên trên người của mẹ anh.
Hình đều là do Giản Trì Hoài tự mình quay chụp. Anh điều chỉnh góc độ trong tay, ống kính dừng lại trên khuôn mặt mỉm cười của Tưởng Linh Thục, tựa như gió xuân phơi phới.
Giản Thiên Thừa cảm thấy trong lòng chua xót. Một hồi lâu sau, ông quay sang Giản Trì Hoài nói, “chờ một chút, giúp ba chụp một tấm chung với mẹ con đi.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn sang ông. Giản Thiên Thừa đi vài bước tới bên cạnh Tưởng Linh Thục, cánh tay ông nhẹ ôm lấy hông của bà. Máu tóc Tưởng Linh Thục búi gọn ra sau gáy, sợi dây chuyền trân châu trên cổ từng viên bóng loáng tròn trịa. Bà quay mặt về phía Giản Thiên Thừa, “tôi như vậy trông có đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Giọng nói của Giản Thiên Thừa rất êm ái.
Giản Trì Hoài nâng cao hai cánh tay. Xuyên qua ống kính nhìn hai người ở cách đó không xa, anh lại chậm chạp không ấn xuống nút chụp. Chử Đồng đứng ở sau lưng anh. Ánh mặt trời xuyên qua đầu vai người đàn ông rơi vào trên mặt cô, dường như cô còn thấy được trái tim bi thương lúc này của Giản Trì Hoài.
Hình ảnh như vậy, ở trong mắt của những người qua đường, tốt đẹp đến dường nào?
Người phụ nữ ung dung trang nhã, bên cạnh có người chồng chung thuỷ chân thật. Thế nhưng ai có thể biết được, người phụ nữ kia bị mù, mà chồng bà, trái tim trước sau vẫn không hề đặt trên người của bà?
Chử Đồng khẽ cắn môi dưới. Đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào đau xót, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt. Cô bước tới sau lưng Giản Trì Hoài, cánh tay ôm lấy hông của anh thật chặt. Giản Trì Hoài quay sang nhìn cô, cái gì cũng không nói, giúp Tưởng Linh Thục lưu lại cảnh tượng đẹp đẽ trong nháy mắt này.
Bọn họ lại đổi mấy chỗ chụp hình. Giản Trì Hoài quay lại nhìn Chử Đồng ở sau lưng, “em cũng qua đó đi, anh chụp cho em.”
“Không muốn, em ôm anh là được rồi.”
Giản Trì Hoài cười cười, cũng không nói gì nữa.
Đi dạo thêm một lát, Tưởng Linh Thục nói muốn đi mua vài món đồ, sau khi trở về Tây Thành sẽ tặng cho bạn bè thân thích.
Giản Trì Hoài dẫn bà bước vào trong cửa hàng bán đồ lưu niệm. Bên trong muốn thứ tốt gì cũng đều có. Chử Đồng vừa khéo cũng muốn mua, liền đi theo cùng nhau chọn lựa.
Tưởng Linh Thục thích trân châu, nhân viên cửa hàng đang ra sức quảng cáo. Chử Đồng đứng trước quầy trưng bày ngắm nhìn. Giản Trì Hoài trông thấy mấy sản phẩm gấm thêu hai mặt, anh thờ ơ nói, “mua tặng Bàng Tô một món đi, dù sao cũng giúp đỡ một việc lớn như vậy.”
“Em biết, chỉ là không biết nên tặng cái gì thôi?”
Giản Trì Hoài đứng ở bên cạnh cô, nhẹ chỉ về phía bức tranh gấm thêu hai mặt ở cách đó không xa, “cái đó cũng không tệ.”
“Đồ thêu sao?”
Nhân viên phục vụ nghe vậy, liền lấy cặp bình phong nhỏ gấm thêu hai mặt xuống, “vị tiên sinh này thật có mắt thẩm mỹ. Tấm bình phong này, một mặt thêu bách hợp tinh xảo, ý nghĩa trăm năm hảo hợp, mặt kia...”
Chử Đồng nhìn sang Giản Trì Hoài, “trăm năm hảo hợp? Đây cũng không phải là quà tặng tân hôn.”
“Mặc kệ sau này cô ấy có muốn kết hôn hay không, cứ lấy cái này đi, không cần phải quan tâm đến ý nghĩa, đẹp mắt là được rồi.”
Trong tay Chử Đồng còn cầm sợi dây chuyền, “em cảm thấy trân châu cũng không tệ.”
“Cô ấy có tiền, không thiếu loại này.”
“Được rồi,” Chử Đồng nghe theo anh, “lấy gấm thêu hai mặt đi.”
“Ừ,” Giản Trì Hoài lại nói tiếp, “đến lúc đó em tặng cho cô ấy, cứ nói là em chọn lựa, là tấm lòng của em.”
Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh. Giản Trì Hoài đã quay trở lại bên cạnh Tưởng Linh Thục, đang giúp bà chọn dây chuyền.
Đi dạo suốt cả một ngày, Chử Đồng mệt mỏi rũ rượi, xách theo tất cả các chiến lợi phẩm lớn nhỏ trở về khách sạn. Ngày mai còn phải đi thuyền ngắm cảnh Thái Hồ, hôm nay phải giữ gìn thể lực.
Trong thời gian mấy ngày, hầu như đã đi khắp mọi nơi ở Tô Châu.
Lên mạng tìm kiếm được mấy khu phố cổ, đều đi hết, còn ăn cả cua cửa cống lớn nổi tiếng của hồ Dương Trừng, còn đi vườn cổ ngắm cảnh. Trước khi trở về một ngày, mọi người còn lái xe đi Tây Sơn hái quít.
Trên đường trở về Tây Thành, Chử Đồng và Tưởng Linh Thục đều mệt mỏi rã rời.
Ngồi trên máy bay, Chử Đồng đem đầu tựa vào đầu vai Giản Trì Hoài, hầu như ngủ thẳng đến tận lúc về nhà.
Trong nhà chỉ có một mình Giản Lệ Đề ở lại. Nghe tin mọi người trở về, cô vội vàng chạy xuống lầu, “ba mẹ... Cuối cùng mọi người đã trở về rồi, có mua cho em thứ gì hay ho không?”
Giản Trì Hoài đỡ Tưởng Linh Thục, để bà ngồi xuống. Anh ngẩng đầu lên nhìn Giản Lệ Đề, “nghĩ đến em có công ở lại trông nhà, quà tặng của em không thể thiếu được đâu.”
“Anh, anh coi em là cái gì vậy?” Giản Lệ Đề tiến bước lên, “quà đâu?”
Tưởng Linh Thục trước sau vẫn luôn tươi cười dịu dàng, trong ánh mắt lại tràn đầy sự buồn bã khó có thể nói ra được. Bà biết, bà biết rằng ca giải phẫu này nhất định sẽ có nguy hiểm, nếu không Giản Trì Hoài cũng sẽ không cố tình dẫn bà đi du lịch một chuyến như thế.
Sau khi Giản Trì Hoài và Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn, cũng không đi đâu nữa, ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Hôm sau, Chử Đồng gọi điện thoại cho Bàng Tô, hẹn cô ta ra ngoài ăn bữa cơm. Bàng Tô đương nhiên là hớn hở đồng ý.
Trong phòng ăn, Chử Đồng tới sớm hơn Bàng Tô. Xa xa thấy bóng dáng cô ta bước vào, Chử Đồng giơ cánh tay lên nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Bàng Tô sải bước đi tới, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, kéo ghế ra ngồi vào chỗ của mình rồi lập tức nói, “xem ra chuyến này đi chơi rất vui vẻ nha. Tô Châu kia hẳn là không tệ nhỉ?”
Hai tay Chử Đồng xếp lên nhau đặt trên bàn, “làm sao cô biết tôi đi Tô Châu?”
Bàng Tô giật mình, sau đó cười nói, “nghe giáo sư Giản nói muốn dẫn bác đi ra ngoài đi chơi chuyến.”
“Đúng vậy, mẹ chồng tôi rất thích vùng sông nước Giang Nam.” Chử Đồng thu tay về, ánh mắt liếc về phía hộp quà trên ghế bên cạnh. Cô nghĩ đến câu nói kia của Giản Trì Hoài, bảo cô mua quà tặng cho Bàng Tô. Cô vốn muốn muốn chọn dây chuyền, nhưng Giản Trì Hoài lại nói tặng gấm thêu hai mặt.
Bàng Tô uống trà trong tay, cùng Chử Đồng trò chuyện linh tinh câu được câu mất. Chử Đồng cũng đã mang quà tặng đến, đương nhiên là muốn trao tận tay.
Cô cầm hộp quà lên rồi đặt trên bàn, “cô cũng đừng nói tôi chỉ lo đi ra ngoài chơi, không nhớ đến cô. Nè, đây là tặng cho cô đấy.”
Khuôn mặt Bàng Tô đầy vẻ vui mừng, đôi mắt trợn tròn lên, “ô, tôi còn có quà tặng nữa.”
“Đương nhiên, làm sao có thể thiếu phần của cô.”
Chử Đồng quan sát nét mặt Bàng Tô. Cô nhìn Bàng Tô cẩn thận đem cái hộp mở ra, căng thẳng tựa như đang lật bài. Cho đến khi tấm bình phong kia lộ ra, sự vui mừng trong mắt Bàng Tô càng thêm đậm.
Cô ta nâng niu tấm bình phong trong tay, sau đó lật lại, “là tranh thêu hai mặt, tôi vẫn luôn thích...”
“Cũng biết nhất định cô sẽ thích, xem quà tôi tặng cho cô có đẹp không?”
“Đẹp, nhất định là đẹp.” Ngày đó ở trước mặt Giản Trì Hoài lơ đãng nói ra, không nghĩ tới hôm nay thật sự nhận được món quà này.
Chử Đồng nhìn khoé môi cô ta cong lên, lập tức nói tiếp, “vì vậy người ta mới nói, chỉ có phụ nữ mới hiểu lòng phụ nữ nhất. Chồng tôi nói muốn tặng một sợi dây chuyền trân châu cho cô. Cô nói xem, thật tầm thường nhỉ?”
Nét cười trên mặt Bàng Tô có chút mất tự nhiên, “cũng không tệ nha, dù sao cũng không mất tiền mà, tôi đều thích hết.”
“Bất quá, bức tranh thêu hai mặt này là do chồng tôi chọn đấy.”
“Thật sao?” Bàng Tô nhìn kỹ, càng ngắm càng thấy đẹp mắt.
“Cô lật lại đi, xem thử bách hợp thêu ở mặt kia. Chủ tiệm nói nó có ý nghĩa trăm năm hảo hợp. Chồng tôi nói cô trẻ tuổi lại hiền lành, sau này nhất định sẽ gặp được một nửa thực sự của mình, vì vậy mới tặng cho cô món quà không thể thích hợp hơn này.”
Lúc ở trong cửa hàng, Giản Trì Hoài rõ ràng không phải nói như vậy. Nhưng mà...
Quản nó làm gì? Bây giờ còn không phải là Chử Đồng nói cái gì thì chính là cái đó sao?
Bình luận facebook