Chử Đồng vươn tay nắm thật chặt bàn tay Giản Trì Hoài. Người đàn ông nắm lại tay cô, “có ủng hộ anh không?”
Trong lòng Chử Đồng đương nhiên là có băn khoăn. Đây không chỉ là sự lựa chọn được ăn cả ngã về không, mà là bây giờ, có một con đường chết đang đặt ngay trước mặt họ, một chút sơ ý bước vào sẽ ngã tan xương nát thịt.
Cô cảm nhận được nhiệt độ trên ngón tay Giản Trì Hoài, không nói một câu.
Trên đường trở về, Giang Ý Duy gọi điện thoại tới. Chử Đồng bắt máy xong mới nhớ tới lý do vì đâu. Giang Ý Duy ở đâu bên kia lên tiếng trước tiên, “không phải muốn mời mình ăn cơm tối sao?”
Chử Đồng đã sớm không còn tâm tình gì nữa, “mình không muốn ăn.”
“Cậu bị sao vậy?” Giang Ý Duy ân cần hỏi han.
“Ăn không vô.”
Giản Trì Hoài liếc sang, sau đó nhận lấy điện thoại di động của cô, “em đến chỗ cô ta đi chứ. Giang Ý Duy khó có khi được trở về. Lịch trình gần đây đều bị sắp xếp kín mít, có người để trò chuyện cũng tốt.”
Giản Trì Hoài quyết định thay cô, đưa Chử Đồng đến chỗ ở của Giang Ý Duy, “bất kể tâm tình tốt hay kém, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Chử Đồng, anh không muốn nhìn thấy em như vậy, thả lỏng bản thân một chút đi.”
Chử Đồng nhẹ gật đầu, sau đó bước xuống xe.
Giản Trì Hoài vừa rời đi, Giang Ý Duy liền từ trên lầu bước xuống. Cô đi rất nhanh, đeo một cái túi, hấp ta tấp tấp. Chỉ là khi Chử Đồng ngẩng đầu lên, còn thấy được bóng dáng của Ân Thiếu Trình ở phía sau lưng cô.
Chử Đồng hướng người đàn ông chỉ chỉ. Giang Ý Duy bước tới kéo cánh tay của cô, “đi thôi.”
Chỗ ăn tối cũng chỉ chọn một quán ăn gần đấy. Nơi này là phố xá sầm uất náo nhiệt, muốn ăn cái gì cũng có. Chử Đồng và Giang Ý Duy bước vào phòng bao. Ân Thiếu Trình cũng tự mình bước theo đi vào, không khí lại trở nên không bình thường. Chử Đồng nhìn anh, “không phải anh về rồi sao? Thế nào vẫn còn ở đây?”
“Mời cô ăn cơm cũng không được sao?”
Chử Đồng không có sức lực để cãi vã với anh. Ân Thiếu Trình ghi lại món ăn xong, nâng tầm mắt lên nhìn Chử Đồng, “mặt mũi đầy tâm sự. Một mình mẹ chồng cô ngã bệnh, ngược lại sắp khiến toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của nhà họ Giản đảo lộn hết.”
Ôn Kiều muốn hợp tác với Ân Thiếu Trình, nhất định đã tiết lộ điều gì đó. Chử Đồng buồn bực phiền não, “anh thì biết cái gì.”
“Không phải đang chuẩn bị làm giải phẫu sao?” Ân Thiếu Trình làm ra vẻ rõ ràng như lòng bàn tay, “chờ sau khi ca giải phẫu thành công không phải ổn rồi sao?”
“Giải phẫu cũng có nguy hiểm.”
Giang Ý Duy nghe vậy, nhìn lại sắc mặt của Chử Đồng, không khỏi lo lắng, “vậy bây giờ làm sao? Vẫn quyết định làm giải phẫu à?”
“Còn chưa chắc chắn...” Dáng vẻ Chử Đồng tâm sự nặng nề, “bệnh tình của mẹ chồng tôi, chúng tôi cũng phải giấu giếm đấy. Bây giờ bệnh lại chuyển thành ác tính, bị mù...”
Khuôn mặt cợt nhả khiêu khích của Ân Thiếu Trình trong ngày thường cũng không biểu lộ ra nữa. Giang Ý Duy trợn to đôi mắt, “chẳng trách Lệ Đề gọi điện thoại cho mình, khóc mãi không thôi. Chỉ là mình không ngờ tới, bác Tưởng lại bệnh nặng như vậy.”
“Ừ, ngay cả Lệ Đề, bọn mình cũng gạt nó.” Chử Đồng biết, trong chuyện này, Ân Thiếu Trình nhất định đã biết hơn phân nửa, “coi như không làm phẫu thuật, bệnh của mẹ chồng tôi cũng không kéo được bao lâu, nhưng một khi làm giải phẫu, tỷ lệ thành công cũng chỉ chưa tới một phần trăm.”
“Vậy Giản Trì Hoài quyết định thế nào?” Ân Thiếu Trình hỏi.
“Anh ấy muốn làm phẫu thuật.”
Ân Thiếu Trình nhẹ gật đầu, “đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy. Thay vì sống trong đau khổ suốt mấy tháng trời, còn không bằng thử một phen. Hy vọng tuy mong manh, nhưng nói không chừng lại trở thành hiện thực.”
“Có lẽ...” Chử Đồng lẩm bẩm.
“Đừng lo lắng,” Giang Ý Duy cầm tay của cô, “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Chử Đồng nhẹ cong khóe miệng, “ừ, chỉ là mặc dù muốn làm giải phẫu, nhưng bệnh viện bên kia lại không chịu đồng ý, nói là nguy hiểm quá lớn, sẽ tổn hại đến danh dự của họ.”
“Giản Trì Hoài có năng lực như vậy, tìm vài mối quan hệ không phải có thể giải quyết được rồi sao?” Ân Thiếu Trình từ trong bao thuốc lá lôi ra ra một điếu.
“Có quen biết cũng vô ích, ai dám gánh sự nguy hiểm như vậy?” Hai tay Chử Đồng đặt trên đầu gối. Ân Thiếu Trình vừa nghe xong, hết sức tò mò, “một bệnh viện thôi mà không giải quyết được sao? Nhất định là quan hệ không đủ sâu. Nói ra thử xem, là chỗ nào? Xem tôi có thể giúp một tay được không.”
Chử Đồng ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc nhìn anh, “anh? Giúp một tay?”
“Chẳng lẽ tôi giúp cô không được sao?”
“Được rồi, người quản lý bệnh viện đó tên là Bàng Tô. Anh giúp tôi nghĩ cách đi. Mặc dù tôi với cô ta là bạn bè, nhưng quan hệ còn chưa sâu tới mức có thể khiến cho cô ta tình nguyện mạo hiểm làm chuyện đó.”
Ân Thiếu Trình làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, “nghe qua, hình như là tên của một người phụ nữ.”
“Ngay cả cô ta là ai anh cũng không biết, đừng ra vẻ ta đây nữa.”
“Một người phụ nữ, quản lý cả một bệnh viện? Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện ung bướu chi nhánh Tây Thành.”
Ân Thiếu Trình im lặng, không tới ba giây, chợt bừng tỉnh ra, ngón tay đang kẹp điếu thuốc hướng Chử Đồng chỉ chỉ, hơn nữa đọc ra tên của một người đàn ông, “đây là chồng của cô ta?”
“Anh thật sự có biết sao?”
“Chồng cô ta ngược lại rất nổi tiếng, làm ăn cũng rất lớn, chỉ là số đoản mệnh.”
Giang Ý Duy nghe ra được một chút hy vọng, “nếu anh biết đường, anh chịu trách nhiệm làm cầu nối đi.”
“Anh không giúp được.” Không nghĩ tới, Ân Thiếu Trình lại không nói hai lời liền từ chối.
“Tại sao?” Đôi lông mày thanh tú đẹp mắt của Giang Ý Duy cau lại.
Ân Thiếu Trình khẽ vuốt cằm của mình, ánh mắt như có ý sâu xa rơi về phía Chử Đồng, “chuyện này, chỉ có Giản Trì Hoài tự mình ra tay mới có thể giải quyết được.”
Chử Đồng nghe thấy chuyện này, trong lòng tự nhiên có chút không thoải mái, “làm sao anh biết Giản Trì Hoài quen biết Bàng Tô?”
“Wow, còn quen biết nha, vậy thì càng dễ làm.”
“Đem lời nói rõ ra một chút đi.”
Ân Thiếu Trình đứng dậy, vòng qua chiếc bàn đi tới bên cạnh Chử Đồng. Một tay anh chống trên mặt bàn, tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu vai Chử Đồng, “Bàng Tô, tôi đã từng nghe qua cái tên này. Nếu muốn làm cho cô ta đồng ý, đây còn không phải là chuyện đơn giản sao? Không cần phải tốn kém một xu nào đâu. Tôi có một cách, giúp cô giải quyết.”
“Cách gì?” Chử Đồng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.
Ân Thiếu Trình mím môi lại cong lên thành một nụ cười yếu ớt, vẩy vẩy tàn thuốc, “nếu tôi nói ra rồi, cô cũng đừng quá biết ơn tôi.”
“Anh nói đi. Nếu thật sự có ích, tôi sẽ cám ơn anh đàng hoàng.”
“Vậy được, nghe cho kỹ nha,” Giọng nói và vẻ mặt của Ân Thiếu Trình đều trở nên nghiêm túc, “Bàng Tô kia là một quả phụ. Đối với cô ta mà nói cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một đứa con. Vì vậy, chỉ cần một con tinh trùng của Giản Trì Hoài là được rồi. Hơn nữa gien này cũng rất ưu tú, hay quá đúng không?”
Sắc mặt Chử Đồng đổi ngay lập tức, hất mạnh bàn tay đang khoác lên đầu vai mình xuống, “cút đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Ý Duy cũng bừng bừng lửa giận, “Ân thiếu, những chuyện này chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần ngài quan tâm đâu. Còn bữa cơm này, càng không cần ngài mời khách. Ngài đi đi.”
Cô mỗi câu mỗi chữ đều ‘ngài ngài ngài’. Ân Thiếu Trình đứng thẳng dậy, sờ sờ chóp mũi, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, “tôi nói thật mà. Phó Thời Thiêm mọi người cũng đều biết rồi đó. Trước đây anh ta và Bàng Tô từng có qua lại. Bàng Tô không phải đã nói trắng ra rồi sao? Sau này cô ta cũng sẽ không tái hôn nữa, nhưng lại cần đứa bé, còn bày tỏ ý muốn Phó Thời Thiêm có thể cung cấp thứ kia. Vì thế bây giờ có cơ hội tốt như vậy, hai người cảm thấy cô ta sẽ bỏ qua sao?”
“Ân Thiếu Trình, anh đủ rồi!” Giang Ý Duy trừng mắt lạnh mặt. Chử Đồng vốn đã tâm tình không tốt, bị anh trêu chọc một lần chưa nói, lại còn muốn xát muối lên vết thương của cô sao?
“Chuyện này chỉ là lời đồn nhảm nhí truyền ra thôi. Sau đó Bàng Tô cũng đã nói, cô ta thích trẻ con, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, là Phó Thời Thiêm tự suy bụng ta ra bụng người thôi.”
“Nếu cô ta một chút ý đồ nhỏ nhoi cũng không để lộ ra ngoài, Phó Thời Thiêm có thể tự suy đoán thành như vậy sao?”
Chử Đồng hướng anh trừng mắt, “hay là chính anh đã làm chuyện đó, vì vậy mới dễ dàng suy đoán ra được ý đồ của người ta?”
Ân Thiếu Trình liếc mắt nhìn sang Giang Ý Duy, hận không thể giơ hai tay lên mà thề, “tôi tốt bụng muốn giúp cô một chút, cô đừng có hại tôi như vậy.”
“Chuyện như vậy, nói ra đều là buồn cười.”
“Đợi đến khi người phụ nữ kia thật sự bày tỏ ý định này của mình, cô sẽ biết đây không phải là chuyện cười. Cô phải chuẩn bị đề phòng trước mới phải.”
Giang Ý Duy đang ngồi ở bên cạnh, nãy giờ vẫn không hề lên tiếng lại chợt kéo kéo cánh tay của Chử Đồng, “mặc dù chúng ta đều tin tưởng Tứ ca, nhưng có một số việc, thật sự vẫn phải coi chừng, đặc biệt bây giờ chuyện này còn liên quan đến ca giải phẫu của bác Tưởng. Nếu cô ta thật sự dám nói ra yêu cầu như vậy, lại chỉ có một mình cô ta mới có thể sắp xếp làm giải phẫu thì...”
Trong lòng Chử Đồng nặng nề vô cùng, còn cảm thấy hoang đường đến buồn cười. Cô không nhịn được cười lạnh, “không thể nào, chuyện này cũng quá vớ vẩn nhảm nhí rồi.”
“Không thể thì đương nhiên là tốt rồi. Nhưng nếu cô ta thật sự dám... Chúng ta liền nhào tới xé xác cô ta ra.”
Một bữa cơm tối, Chử Đồng đều như đang nhai bã mía. Giang Ý Duy giữa đường đứng dậy đi vào phòng rửa tay, đặt điện thoại di động lên bàn.
Chử Đồng liếc mắt qua thấy Ân Thiếu Trình vươn tay ra, cầm lấy điện thoại di động của Giang Ý Duy, cô vặn mày hỏi, “anh làm gì vậy?”
“Tôi xem một chút thôi mà.”
“Anh không cảm thấy như vậy rất mất lịch sự sao?”
Ân Thiếu Trình thản nhiên trả lời, “hai chữ ‘lịch sự’ viết như thế nào?”
Vừa khéo trong điện thoại di động của Giang Ý Duy có tin nhắn mới, cũng không có mật khẩu. Ân Thiếu Trình mở ra xem, là một thành viên trong diễn đàn.
Bộ phim mới của Giang Ý Duy dựa theo nguyên tác là tiểu thuyết trên internet. Trong nhóm Wechat có cả tác giả và nhóm biên kịch. Còn có mấy thành viên quản lý cũng kéo nhau vào, có nam có nữ. Mới vừa rồi Giang Ý Duy đăng nhập vào, một người đàn ông trẻ tuổi là thành viên quản lý đang không ngừng tặng hoa, “Giang Ý Duy, cô là thần tượng của tôi, tôi yêu cô.”
Ngón cái của Ân Thiếu Trình ấn xuống màn hình, sau đó kéo xuống dưới cùng. Khung thông báo hiện lên hỏi có muốn thoát ra ngoài hay không.
Anh nhấn xuống, sau đó thoát ra ngoài màn hình chính, lại thoát hết mấy fangape trên QQ của Giang Ý Duy.
Cuối cùng, Ân Thiếu Trình đưa điện thoại di động đặt lại trên mặt bàn. Chử Đồng quét mắt, “anh lại làm chuyện xấu gì rồi?”
“Cô đừng có nói nhăng nói cuội.”
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, Giang Ý Duy đẩy cửa ra bước vào, còn chưa ngồi xuống ghế, liền nghe thấy Chử Đồng nói, “Ân Thiếu Trình động vào điện thoại di động của cậu.”
Ân Thiếu Trình không nói một câu phản bác. Giang Ý Duy vội vàng cầm điện thoại di động của mình lên liếc nhìn, “anh làm gì vậy?”
“Anh chỉ xem hình nền điện thoại di động của em một chút thôi mà.”
Trước kia, Giang Ý Duy thích để ảnh của Ân Thiếu Trình làm hình nền. Đương nhiên, cũng không dám công khai, chẳng qua chỉ là một tấm hình bàn tay đang kẹp điếu thuốc hoặc là bóng lưng. Giang Ý Duy liếc nhìn anh, đem điện thoại di động nhét vào trong túi.
Lúc trở về, Chử Đồng tự mình gọi xe. Giang Ý Duy không muốn lại bị Ân Thiếu Trình dây dưa nữa, dứt khoát lái xe tới chỗ của ba mẹ mình.
Lái được nửa đường, điện thoại lại vang lên liên hồi. Giang Ý Duy tiện tay mở máy. Nội dung trong điện thoại đại khái đều giống nhau, “Ý Duy, tại sao cô lại thoát khỏi diễn đàn vậy? Nhóm thảo luận cũng thoát, fanpage QQ cũng thoát luôn. Điện thoại di động bị mất cắp sao?”
Giang Ý Duy cảm thấy kỳ quái, mở QQ ra nhìn lại, thông báo thoát nhóm hiện đầy trên màn hình.
Cô đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn. Nguyệt Nguyệt đã đi ngủ từ sớm, vì vậy trong nhà vắng lặng đi rất nhiều. Cô bước vào phòng ngủ không nhìn thấy bóng dáng của Giản Trì Hoài, tìm khắp phòng làm việc và phòng khách vẫn không thấy đâu cả.
Cho đến khi cô đi ngang qua phòng tập thể dục, nghe thấy bên trong có tiếng động truyền tới, Chử Đồng nhẹ bước đến gần. Cửa đang khép hờ, cô dùng một tay đẩy cửa ra một chút, thấy trên sàn có quần áo của đàn ông, vứt lung tung bừa bãi, còn có tiếng thở dốc của đàn ông, từng cơn nối tiếp nhau...
Đừng nghĩ vớ vẩn.
Chử Đồng nâng tầm mắt lên, thấy Giản Trì Hoài để trần nửa người trên đang tập chạy. Bắp thịt của phần lưng bền chắc mà có lực, lúc này, mồ hôi theo sống lưng của anh chảy xuống một cách quyến rũ. Cảnh tượng này nếu như đặt vào lúc bình thường, đối với Chử Đồng mà nói, một gương mặt cộng thêm một vóc người như vậy, đã sớm khiến cô cầm lòng không đậu.
Cô bước vào, đứng ở bên cạnh máy chạy bộ, sau đó điều chỉnh lại tốc độ, “chọn mức độ cao như vậy, anh muốn chạy cho chết luôn ngay tại đây sao?”
Giản Trì Hoài liếc nhìn sang cô, “em quá coi thường anh rồi.”
Trên mặt khắp người người đàn ông đều là mồ hôi, tiếng nói chuyện khàn khàn, cũng không biết đã tự ngược bản thân ở đây bao lâu rồi. Chử Đồng dứt khoát nhấn nút tắt máy. Người đàn ông lấy khăn lông ở bên cạnh ra, vừa lau, vừa bước xuống khỏi máy chạy bộ.
“Cùng ăn tối với Giang Ý Duy xong rồi à?”
“Vâng.”
Giản Trì Hoài vươn tay kéo cô qua, “tâm tình có tốt lên chút nào không?”
“Em còn đụng phải Ân Thiếu Trình.”
“Cậu ta?”
Chử Đồng bước theo Giản Trì Hoài đi ra ngoài, “vâng, anh ta nói muốn làm cho Bàng Tô đồng ý làm giải phẫu cũng không khó.”
Giản Trì Hoài dừng lại bước chân, “sao nữa?”
“Anh ta nói, Bàng Tô cần một người đàn ông ưu tú để sinh con.”
Đôi mắt Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào Chử Đồng. Người thông minh như anh, suy nghĩ cũng lại có đôi lúc bị rối loạn. Khoảng chừng mười giây sau, từ trong miệng người đàn ông mới khạc ra mấy chữ, “bảo cậu ta đi chết đi.”
Chử Đồng ăn ý tiếp lời nói, “em đã bảo anh ta rồi.”
Bàng Tô không chịu thu xếp giải phẫu lại vẫn liên lạc với Chử Đồng như thường, nhưng dù sao Tưởng Linh Thục bị bệnh nặng, cô ta suy nghĩ một chút, hay là đến nhà thăm một chuyến.
Lúc Bàng Tô đi tới nhà họ Giản, vừa khéo Chử Đồng cũng đang ở đó. Tưởng Linh Thục được đẩy ra ngoài sân phơi nắng. Bàng Tô đứng nhìn ở cách đó không xa, “mẹ chồng của cô, thật là trẻ tuổi.”
“Đúng vậy,” Chử Đồng nhẹ giọng thở dài, “lúc còn trẻ, lại càng không cần phải nói.”
“Đồng Đồng, cô có trách tôi không?”
Chử Đồng nhẹ lắc đầu, “đứng ở lập trường của cô mà nói, một chút lỗi cũng không có, tôi hiểu mà.”
“Tôi đã từng trải nghiệm qua nỗi đau thương mất mát đó. Lúc nó tới, luôn luôn bất ngờ không kịp đề phòng như vậy. Nếu ông trời có thể cho tôi một cơ hội, đem sự lựa chọn này đặt vào trường hợp của chồng tôi, tôi nhất định sẽ chọn cách không mạo hiểm tính mạng, mà chỉ đơn giản là ở bên cạnh anh ấy vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này.”
Ở nơi xa Tưởng Linh Thục đang ngồi ở xe lăn. Sau khi đôi mắt của bà không nhìn thấy nữa, đi đứng cũng bị hạn chế. Bà lặng yên ngồi ở đó, tựa như một pho tượng đá, động cũng không động.
Chử Đồng mời Bàng Tô tới ngồi xuống, liếc mắt qua chợt thấy Tưởng Linh Thục cư nhiên đứng dậy, Chử Đồng vội vàng bỏ lại Bàng Tô mà chạy qua đó.
Cô đi tới bên cạnh Tưởng Linh Thục, “mẹ, mẹ muốn lấy cái gì sao?”
“Con cứ lo chuyện của con đi, đừng thật sự coi mẹ như người mù. Mẹ chẳng qua chỉ nghe thấy Lặc Lặc đang kêu, muốn tới ôm nó.”
Lặc Lặc là một con mèo con mới đem về nuôi. Chử Đồng bước qua ôm nó lên, sau đó đặt vào trong tay Tưởng Linh Thục.
Tưởng Linh Thục vừa định ôm lấy, Lặc Lặc lại từ trên đùi bà nhảy xuống, chạy đi mất. Tưởng Linh Thục gấp gáp đứng dậy, lại bị thứ gì đó dưới chân ngáng lại. Bà ngã nhào về phía trước, may nhờ Chử Đồng ở bên cạnh vẫn chưa đi xa, một phát xoay người lại ôm lấy bà. Hai người cùng khuỵu ngã xuống đất. Chử Đồng nóng ruột mở miệng, “mẹ, mẹ không sao chứ?”
Tưởng Linh Thục có cảm giác bản thân mình chính là một kẻ tàn phế. Bà thật vất vả đứng dậy, lại bắt đầu nhức đầu muốn rách. Bà ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đầu càng ngày càng đau, cuối cùng, cũng chỉ có thể rên rỉ ra tiếng.
Chử Đồng chạy tới trước bàn. Thuốc của Tưởng Linh Thục luôn mang theo bên người. Giản Lệ Đề từ cách đó không xa cũng chạy tới, giúp một tay rót nước. Chử Đồng lấy hộp thuốc đổ vào lòng bàn tay. Tất cả mọi người đều luống cuống tay chân chăm sóc cho Tưởng Linh Thục.
Bàng Tô nhìn vào trong mắt. Hình như cô ta đã quên mất, những ngày tháng còn lại của Tưởng Linh Thục, không chỉ đơn giản là sống, mà là đang chịu tội.
Ở bên cạnh, bất chợt có một giọng nói vang lên, “cô cảm thấy đối với một người quen sống an nhàn thoải mái như mẹ tôi mà nói, bà còn có thể chống đỡ được bao lâu?”
Bàng Tô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Giản Trì Hoài đã đứng ở bên cạnh. Anh cũng không nói thêm điều gì nữa, sải bước đi về phía Tưởng Linh Thục.
Bàng Tô không kìm nén được cũng theo cùng qua đó. Tưởng Linh Thục được đỡ dậy ngồi vào trong xe lăn. Sau sau khi cơn đau đớn lui dần, câu hỏi đầu tiên của bà, mang theo tràn đầy gấp gáp nóng nảy, “Trì Hoài, rốt cuộc lúc nào mẹ mới có thể làm giải phẫu? Lúc nào mới có thể giải thoát đây?”
Bàng Tô đứng ở bên cạnh, ngay cả lời cũng không dám nói ra. Sắc mặt Giản Trì Hoài rất nghiêm túc, dặn dò Chử Đồng và Giản Lệ Đề đưa Tưởng Linh Thục về phòng trước.
Đợi sau khi mọi người đi xa, Giản Trì Hoài nhìn sang Bàng Tô, “ngồi đi.”
Cô ta ngồi xuống ghế trúc. Tiết trời như vậy mà ngồi ở đây, có chút lạnh. Hai tay cô ta nắm chặt, khuôn mặt lộ vẻ do dự nghi hoặc nhìn về phía Giản Trì Hoài, “thầy thật sự quyết định, làm ca giải phẫu này cho bà ấy?”
“Cảnh tượng mà cô mới vừa thấy, đối với tôi mà nói, tôi đã nhìn đến chết lặng rồi. Đau lòng và xót xa đều không đủ để diễn tả tâm tình của tôi lúc này. Có đôi lúc thậm chí tôi còn ích kỷ nghĩ rằng, tôi sẽ để cho bà ấy như vậy mà rời đi. Bây giờ tôi lại không nhìn nổi nữa.”
“Giáo sư Giản, thầy đừng như vậy...” Bàng Tô nói được đến đây, những từ ngữ tiếp theo cũng không thốt ra được nữa, bởi vì lúc này bất kỳ lời an ủi nào cũng đều rất nhạt nhẽo vô vị.
“Sự cân nhắc của cô, tôi có thể hiểu được. Vì vậy, cô cũng không cần phải giải thích với tôi. Cô cảm thấy ca giải phẫu này sẽ thất bại không thể nghi ngờ, tôi cũng có thể hiểu được.”
Bàng Tô thở dài, “nhưng nói cho cùng, rốt cuộc thầy vẫn không cam tâm tình nguyện hiểu ra.”
Giản Trì Hoài vắt chéo chân dài, ánh mắt rơi về nơi xa, “bây giờ đối với tôi mà nói, đây là cơ hội duy nhất có thể làm cho mẹ của tôi sống lại. Nhưng ngay cả cơ hội này cô cũng không chịu cho, tôi làm sao có thể cam tâm tình nguyện được chứ?”
Bàng Tô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm Lặc Lặc ở bên chân Giản Trì Hoài.
Chử Đồng đưa Tưởng Linh Thục về phòng, đỡ bà nằm xuống giường nghỉ ngơi. Xuyên qua cửa sổ rộng lớn, cô nhìn thấy Giản Trì Hoài và Bàng Tô đang ngồi ở dưới lầu. Hai người không biết đang nói chuyện gì, chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ, ngồi rất gần.
Giản Lệ Đề bảo Chử Đồng rời đi trước, nói rằng cô một mình ở trong phòng trông nom là được rồi. Sau khi cô đặt một ly nước trên đầu giường cho Tưởng Linh Thục, lúc này mới bước ra khỏi phòng.
Trong lòng Bàng Tô cũng có chút do dự, “tôi thật lòng hy vọng thầy có thể hiểu được. Dù sao tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, trông coi đồ đạc của mình, chỉ muốn an ổn sống qua ngày. Dĩ nhiên, bệnh viện bên này hàng năm đều luôn gặp phải rất nhiều vụ tranh chấp lớn nhỏ về vấn đề khám chữa bệnh, nhưng một khi dính vào chuyện mạng người, tôi thật...”
“Không sao cả, cô không cần phải giải thích.”
Bàng Tô lại im lặng một hồi lâu, sau đó mở miệng nói, “tôi cũng biết, trong y học từ trước đến giờ đều là nơi có thể xuất hiện kỳ tích nhất. Thấy bác như vậy, tôi thật sự rất khó chịu. Tôi nghĩ, tôi hẳn cũng nên tôn trọng quyết định của mọi người.”
Giản Trì Hoài nhìn cô ta. Đôi mắt của Bàng Tô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, “mọi người thật sự quyết định xong hết rồi, phải không?”
“Ừ.” Giản Trì Hoài trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Chử Đồng đi vào trong vườn, bước chân dừng lại, cành lá tươi tốt xung quanh chìa ra phủ kín người.
Bàn tay Bàng Tô đặt trên mặt bàn, “một khi tôi đồng ý, chúng ta chính là người ngồi cùng trên một con thuyền. Giáo sư Giản, không chỉ một mình thầy đang mạo hiểm, tôi cũng phải mạo hiểm. Tôi thật sự hối hận vì hôm nay đã tới đây chuyến này. Nếu không phải vì thấy lúc bác phát bệnh lại đau khổ như vậy, tôi dù nói cái gì cũng sẽ không dao động đâu.”
“Tôi cũng cho là vậy. Tôi nghĩ tôi sẽ phải hao tổn thật nhiều tinh lực và tâm tư, mới có thể thuyết phục được cô.”
Bàng Tô cười khẽ, “thầy đừng coi tôi như người cố ý gây khó khăn cho thầy. Chuyện mà tự bản thân tôi có thể nghĩ thông suốt, người khác không khuyên tôi được đâu. Lại nói, thầy vì bệnh tình của mẹ mình, tâm trí đã quá mệt mỏi rồi. Tôi sẽ không khiến cho thầy tăng thêm phiền não nữa. Đồng ý chính là đồng ý, không đồng ý chính là không đồng ý, tuyệt đối sẽ không xót thương sướt mướt hoặc mỗi ngày mỗi ý, đỡ làm hao tổn tinh thần của thầy một cách oan uổng như vậy.”
Chử Đồng đem lời nói này, từng câu từng chữ nghe vào tai.
Người phụ nữ như vậy, rất đáng để đàn ông thưởng thức.
Khuôn mặt Giản Trì Hoài có chút vui vẻ, “vậy bây giờ coi như cô đã đồng ý?”
Bàng Tô nhìn anh, “thầy là thầy giáo, năng lực hiểu biết đương nhiên sẽ sâu rộng hơn so với người khác.”
Khoé miệng Giản Trì Hoài nhẹ cong lên, “cô yên tâm đi. Chuyênn tôi có thể phối hợp, tôi sẽ hết sức phối hợp. Còn cam kết đã nói trước đó, tôi cũng sẽ không quên.”
“Chuyện này đương nhiên rồi,” Bàng Tô cũng là một người hết sức sòng phẳng rạch ròi, “nói thật, thầy sợ không?”
Chử Đồng không nghe thấy Giản Trì Hoài trả lời. Câu hỏi như vậy, đáng lẽ nên từ một người thân thiết nhất như cô hỏi ra mới đúng.
Một hồi lâu sau, người đàn ông mới nhả ra một chữ trả lời chắc chắn. “Sợ.”
“Tôi cũng sợ,” Bàng Tô bình tĩnh mở miệng, “bất quá thầy hẳn nên suy nghĩ một chút. Nỗi sợ hãi của thầy, đã được chia sẻ một nửa sang tôi. Một khi ca giải phẫu không thành công, tôi sẽ bị người của nhà chồng tôi công kích đến chết.”
Giản Trì Hoài nhìn cô, “cùng lắm thì đến lúc đó, tôi sẽ giúp cô.”
Bàng Tô lắc đầu, “thầy phải nói, vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó xảy ra, bởi vì ca giải phẫu nhất định sẽ thành công, nhất định phải thành công.”
Người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Bàng Tô trông thấy Lặc Lặc bên chân Giản Trì Hoài chạy ra xa. Cô ta làm ra vẻ như chợt nhớ ra chuyện gì đó liền nói tiếp, “không đúng, nếu tôi đã đồng ý với thầy trước, thầy hẳn cũng nên đồng ý với tôi một điều kiện.”
Chử Đồng nghe thấy câu này, trong lòng chợt rơi bộp một cái. Vấn đề mà Ân Thiếu Trình đã đề cập tới hai ngày trước lại nảy ra trong đầu cô.
Đối với Giản Trì Hoài lúc này mà nói, cái gì cũng đều không phải là chuyện lớn, “cô nói đi, tôi đồng ý với cô.”
“Tôi còn chưa nói là chuyện gì.”
“Chỉ cần cô nói ra.”
Bàng Tô cẩn thận nhìn anh, sau đó nói, “có thể, chuyện này sẽ khiến cho thầy rất khổ sở, nhưng vì chính bản thân tôi, vì con đường sau này của tôi, tôi không thể không nói.”
Giản Trì Hoài ngồi thẳng người, thân thể hơi nghiêng về phía Bàng Tô, “vậy cô cứ việc nói thẳng ra đi.”
Chử Đồng có cảm giác hai chân mình như đang đeo ngàn cân nặng. Cô muốn bước ra ngoài ngay lập tức, ngăn cản lời nói kế tiếp của Bàng Tô, nhưng ngay cả sức lực để cất bước cũng không có.
Giản Trì Hoài nhìn dáng vẻ của Bàng Tô. Cô ta hình như có chút khổ sở. Có lẽ chuyện này cũng thật sự khó làm, nhưng ở trong mắt anh, bây giờ chuyện có lớn bằng trời anh cũng sẽ nghe theo cô ta.
Bình luận facebook