“Đó vẫn luôn là ước nguyện khi học của Bàng Tô, cũng là lý do để anh xem cô ta như học sinh của mình. Nếu không, em cho rằng đó là cái gì chứ?” Giản Trì Hoài ngược lại.
Chử Đồng nói không lại anh, “vậy khi anh đặt câu hỏi, nếu Bàng Tô không trả lời được thì sao?”
“Không trả lời được thì thôi chứ sao.”
“Trong lòng anh nhất định đã có câu trả lời rồi, biết rõ cô ta có thể đáp được.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô, “học trò của anh, nhất định phải có chút để tâm.”
Chử Đồng híp mắt lại. Giản Trì Hoài mỉm cười sờ sờ mặt của cô, “anh cũng mượn chuyện này để nói cho cô ta biết rằng, làm tốt thân phận học trò của anh rồi, nên thỏa mãn đi.”
“Lời này, nói như thể em không yên tâm về anh lắm vậy.”
“Em đột ngột tới giảng đường tham dự tiết học, chẳng lẽ không phải muốn xem thử Bàng Tô và anh sao?”
Chử Đồng gạt tay của anh ra, “anh nghĩ nhiều rồi.”
Giản Trì Hoài cười cười không nói thêm gì nữa, lái xe rời đi.
Lúc Phó Thời Thiêm trở về nhà họ Phó, đi thẳng lên lầu. Ông cụ đi rồi, nhưng vẫn để lại mấy tai mắt ở đây.
Bước tới cửa phòng ngủ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Tống Duy từ bên trong truyền ra, “tôi nói rồi, tôi ăn không vô, cũng không muốn ăn, có thể để cho tôi yên tĩnh một lát có được hay không?”
Ngay sau đó, chính là giọng nói của người giúp việc, huyên thuyên lặp đi lặp lại cả một chuỗi dài, nói cái gì dinh dưỡng dồi dào, cái gì vì con vì cái. Phó Thời Thiêm đẩy cửa ra bước vào. Vẻ mặt của Tống Duy có chút tức giận. Thế nhưng người giúp việc chỉ là kẻ làm thuê, cô cũng không muốn làm khó chị ta quá đáng. “Chị cứ đặt ở đây đi, tự tôi sẽ ăn.”
“Tống tiểu thư, con gà ác này là đặc biệt bắt từ trên núi về.”
“Để đó, để đó, cám ơn nha.” Tống Duy nhận lấy cái chén, đem nó đặt lên tủ đầu giường.
Phó Thời Thiêm dựa vào khung cửa sổ nhìn về phía cô, “nếu đã đặc biệt chuẩn bị cho cô ta thì phải nhìn cô ta uống xong mới đi được chứ.”
Tống Duy oán hận hướng anh trừng mắt. Tầm mắt cô liếc về phía cái chén kia, thấy trên mặt nổi lên váng mỡ, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày khó chịu vô cùng. Cô cúi người xuống nôn oẹ kịch liệt. Phó Thời Thiêm theo bản năng lui về phía sau, nhưng chân đã tựa lên vách tường, không thể lui thêm được nữa.
Người giúp việc vội vàng vỗ nhẹ sau lưng cô mấy cái. “Đây là phản ứng nghén thôi.”
“Mang ra ngoài, tôi không muốn ngửi thấy cái mùi này...” Tống Duy giơ tay phải lên che miệng lại, “nếu chị không thể báo lại với ông nội, tôi, tôi sẽ nói...”
Phó Thời Thiêm ngó bộ dáng của cô, nhanh chóng xua tay, “còn đứng ngây ra đó làm gì, mang đồ đi ra ngoài đi.”
Người giúp việc nghe vậy, vội vàng bưng chén canh gà nơm nớp lo sợ mà rời đi.
Khuôn mặt Tống Duy tái nhợt, cố gắng chịu đựng thật vất vả. Phó Thời Thiêm ngó bộ dáng muốn ói lại ói không ra được của cô, “khó chịu đến vậy sao?”
“Anh mang thai thử một chút đi?”
Cô giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, ánh mắt rơi về phía Phó Thời Thiêm đang đứng, “mới vừa rồi tôi muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị người ta ngăn cản.”
“Ông nội đề phòng cô.”
“Tôi thấy ông ấy đề phòng anh thì có?”
Phó Thời Thiêm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, “gác cổng cũng đổi thành người của ông nội rồi.”
Bàn tay Tống Duy đặt lên bụng. Cô rất rõ ràng phản ứng này, từ lúc bắt đầu nôn nghén, thời gian kế tiếp, bụng của cô sẽ càng lúc càng to ra. Sinh mệnh nhỏ bé ở bên trong sẽ lấy một loại tốc độ nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng được mà lớn lên. Bây giờ bụng của cô còn bình thường, thế nhưng đã từng làm mẹ một lần, loại cảm giác đó để lại ký ức vô cùng sâu sắc. Cô thử dò xét nhìn chằm chằm Phó Thời Thiêm, “đứa bé này, anh không muốn đúng không?”
Phó Thời Thiêm chưa bao giờ nói như vậy, nhưng cũng chưa từng nói muốn. Hơn nữa bọn họ cứ hoang đường như thế bị trói chung một chỗ, Tống Duy đương nhiên cũng không nắm chắc.
Ánh mắt lấp lánh của Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm bụng của cô, trong lòng lại nổi lên một cảm giác buồn bực không nói rõ, “còn cô?”
“Quyền quyết định không nằm trong tay tôi.” Ngón tay Tống Duy nhẹ siết lại, hầu như là nín thở ngưng thần.
Cô chờ thật lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của Phó Thời Thiêm, vừa định lên tiếng lần nữa, lại nghe thấy người đàn ông mở miệng nói, “nếu như, tôi đem quyền quyết định này giao cho cô thì sao?”
Tống Duy không chút do dự liền trả lời, “vậy thì tôi đương nhiên là muốn, đây là con của tôi.”
“Dù cho cuộc hôn nhân này không bền vững, cuối cùng một ngày nào đó tôi sẽ ly hôn với cô?”
Tống Duy nhẹ kéo khóe miệng, “tôi cũng chưa bao giờ ôm hy vọng gì với đàn ông cả. Đứa bé là máu thịt trên người tôi. Anh có ly hôn hay không, tôi cũng không quan tâm.”
Người phụ nữ này, trái tim rốt cuộc có bao lớn? Phó Thời Thiêm cười lạnh. Tống Duy ngay sau đó lại nói, “anh có không tình nguyện cũng vô ích. Ít nhất phải ở trước mặt ông nội làm ra dáng vẻ của một người đàn ông đã có vợ. Cuộc sống của Chử Đồng so với chúng ta cái gì cũng đều tốt hơn. Anh có muốn phá cũng phá không nổi đâu, đừng bày mưu tính kế nữa.”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không đem thời gian lãng phí vô ích trên người của người phụ nữ mà trái tim cô ta không đặt ở chỗ của tôi.” Phó Thời Thiêm nói lời này là thật lòng. Anh quan sát Chử Đồng cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu đã không chiếm được, cần gì phải cố chấp không buông chứ? Nếu có dư tâm tư đó còn không bằng đặt lên sự nghiệp của mình. Lúc anh nói muốn giúp Bàng Tô, chỉ bởi vì anh muốn Giản Trì Hoài gặp phiền toái. Dù sao anh cũng đã bị Giản Trì Hoài hãm hại thành người đàn ông đã có vợ.
Bàng Tô về đến nhà, cả người mệt mỏi rã rượi, ôm sách vở đi lên lầu.
Buổi tối, người giúp việc lên lầu gọi cô ta xuống ăn cơm. Bàng Tô vừa chợp mắt một lát, liền bị chị ta đột ngột đánh thức như vậy. Chỉ là Bàng Tô cũng không bực bội, vén chăn lên đứng dậy, “tôi tắm rửa rồi xuống sau.”
Tắm xong, cô ta từ trong toilet bước ra. Trong phòng tắm ẩm ướt ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta ửng hồng. Cô ta mặc áo choàng tắm ngồi xuống ghế sa lon.
Tâm tình rơi vào đáy cốc, cũng không còn khẩu vị gì nữa.
Cô ta cầm điện thoại di động lên quét qua danh sách bạn bè. Ứng dụng WeChat thông báo có tin nhắn mới. Bàng Tô mở ra xem, là nhóm bạn học ở Thành Đại, toàn là mấy thông tin vớ va vớ vẩn. Có người còn chụp trộm hình của Chử Đồng, đăng lên nhóm. Bên dưới là một chuỗi những bình luận khen ngợi liên tiếp.
Bàng Tô liếc nhìn, ấn nút trở về.
Lại thông báo có tin nhắn mới. Cô ta hơi bực bội đưa mắt quét qua, lại trông thấy tên của Giản Trì Hoài.
Cái gì? Giản Trì Hoài cư nhiên nhắn tin WeChat cho cô ta ư?
Bàng Tô khó tin nhắm mắt lại, sau đó mở ra. Cô ta không kịp chờ đợi mở ra tin nhắn. Nội dung bên trong là như vầy, “tiết học cuối tuần, đừng quên nhé.”
Bàng Tô cảm thấy có chút kỳ quái. Giản Trì Hoài cho tới bây giờ sẽ không thông báo riêng về chuyện đi học, lại nói tiết học cuối tuần cũng không có biến động gì cả. Ngón tay Bàng Tô nhẹ ấn xuống, nhắn lại mấy chữ, “vẫn giống như thời khoá biểu của tuần này sao?”
Bên kia rất nhanh liền trả lời lại, “ừ.”
Bàng Tô nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Giản Trì Hoài. Anh ở trên WeChat cho tới bây giờ cũng không dễ dàng tiết lộ thông tin cá nhân, lại không hề đem hình vợ con đăng lên mạng. Ảnh đại diện của anh hình như chỉ đơn giản là một bức tranh phong cảnh.
Bàng Tô còn muốn nói thêm vài câu gì đó, nhưng sợ nói nhiều lại tỏ ra đường đột, mà lại không cam lòng kết thúc ở đây.
Tâm tình của cô ta lại trở nên khẩn trương, nhưng bây giờ không thể nghĩ ra được cái gì để nói. Trong lòng bị Giản Trì Hoài đột ngột chọc vào một phát như vậy, trêu ngươi đến mức khó chịu vô cùng.
Bàng Tô càng lúc càng khẩn trương, muốn nhắn một cái mặt cảm xúc, lại cảm thấy không ổn, muốn trò chuyện vài câu, thế nhưng... Không có lời gì có thể nói cả.
Bỗng nhiên, màn hình rõ ràng lướt nhanh xuống. Giản Trì Hoài cư nhiên gửi một bao tiền lì xì cho cô ta.
Bàng Tô vội vàng mở ra xem. Màn hình hiện lên một số tiền: 52. 0 đồng.
Lần này cô ta lại càng thêm ngây ngốc. 520 có ý nghĩa gì, cô ta không phải là không biết.
Bàng Tô sờ sờ gò má của mình. Đối phương ngay sau đó lại tặng thêm một bao tiền lì xì nữa. Cô ta lại tiếp tục mở ra, là 131. 4 đồng. Bàng Tô che miệng, quả thực là rất kinh hãi.
Thế nhưng cô ta lập tức phản ứng kịp. Dù sao cô ta cũng không thấy Giản Trì Hoài đích thân tặng bao đỏ. Nếu như người đối diện là Chử Đồng thì sao?
Nói không chừng, chính là Chử Đồng đang thử dò xét cô ta.
Bàng Tô cố gắng kềm chế cơn kích động trong đáy lòng, ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím, “giáo sư Giản, thầy làm gì vậy?”
“Tặng cho cô.”
“Thầy là thầy của tôi, tôi không thể nhận bao tiền lì xì của thầy.”
Bên kia rất nhanh liền trả lời, “đây là tâm ý của tôi.”
Bàng Tô có cảm giác trái tim mình đã nhảy lên tới cổ họng. Ý nghĩa của những lời này, cũng không cần cô ta phải nói nhiều nữa. Thế nhưng cô ta vẫn cẩn thận trả lời lại, “cám ơn giáo sư Giản ngày thường vẫn ưu ái. Chúc thầy thân thể khỏe mạnh.”
Sau đó, cô ta gửi tặng cho đối phương một bao tiền lì xì 200 đồng.
Bên kia lại không hề mở ra, chỉ tiếp tục nhắn lại, “có một số việc tôi không nói ra, tôi cho là cô vẫn có thể hiểu được. Trong lúc mẹ tôi nằm viện, cô là nguồn động lực to lớn của tôi. Tôi hy vọng động lực này có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi.”
Bàng Tô giơ tay đè lên ngực, không biết nên trả lời như thế nào. Một hồi lâu sau, cô ta nhắn lại biểu tượng ‘cố gắng lên’. Giản Trì Hoài ở bên kia cũng không có động tĩnh gì cả.
Nếu đây là lời của Chử Đồng, nhất định còn phải thử dò xét tới cùng. Thế nhưng thái độ trò chuyện lời ít ý nhiều như vậy, rõ ràng là phong cách của Giản Trì Hoài.
Khoé miệng Bàng Tô cong lên, trong lòng như có nắng ấm phủ lên lên khắp nơi.
Bán Đảo Hào Môn.
Ăn xong cơm tối, Chử Đồng và Giản Trì Hoài lần lượt đi lên lầu. Chử Đồng ngồi trên bệ cửa sổ xem xét tài liệu trong máy vi tính. Giản Trì Hoài cầm điện thoại di động lên. Cũng không lâu lắm, anh cau mày nói, “hình như tài khoản WeChat của anh bị hack rồi.”
“Hả? Không phải chứ,” Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh, “đăng nhập không được sao?”
“Ừ, vốn đang muốn thảo luận với nhóm vài chuyện.”
Chử Đồng buông thõng hai chân xuống, “vậy tìm lại thử xem.”
“Anh không thích làm mấy chuyện này, phiền phức lắm, để mai tới công ty nhờ người tìm giúp.”
“Vậy còn liên kết tài khoản ngân hàng thì sao?” Chử Đồng không khỏi bắt đầu lo lắng, “trong tài khoản có tiền không?”
“Anh chưa từng chi trả online trên WeChat, cũng không có liên kết với thẻ ngân hàng.” Giản Trì Hoài lơ đễnh đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, “có điện thoại di động đa chức năng, cái gì cũng không an toàn.”
Chử Đồng cười khẽ hai tiếng, “chắc không phải có người hack tài khoản của anh để làm chuyện xấu đấy chứ? Ví dụ như gửi cho đám bạn bè của anh vài hình ảnh hoặc video không trong sáng. Vậy thì danh dự giáo sư Giản của anh nhất định sẽ bị quét sạch rồi.”
“Ai lại nhàm chán như vậy? Hao hết tâm tư để hack tài khoản, tất nhiên là hướng về vấn đề tiền bạc rồi.” Anh bước tới trước bệ cửa sổ, đem lực chú ý rơi vào trên tài liệu mà Chử Đồng đang xem, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay tự nhiên vòng qua hông của cô.
Giản Trì Hoài không biết rằng, trên đời thật đúng là có người nhàm chán như vậy.
Chử Đồng đương nhiên cũng không hề để trong lòng, bởi vì cô cũng chính là người thường xuyên bị hack tài khoản. Tài khoản Weibo, tài khoản QQ, cho dù chỉ là tài khoản thành viên xem tiểu thuyết cũng bị hacker lấy mất. Chỉ cần tiền bạc không bị mất mát thì cũng không có gì để lo lắng cả.
Thế nhưng đối với Bàng Tô mà nói, ngày hôm nay của cô ta cứ tựa như đang ngồi trên tàu lượn, tâm tình lúc thì bay lên lúc thì rơi xuống.
Những lời đó của Giản Trì Hoài, khiến cho lòng của cô ta nổi lên ý niệm dục động. Cô ta chưa từng nghĩ tới một lúc nào đó sẽ vì bản thân mình mà tranh thủ tới gần hơn một bước. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, trên mặt nước tĩnh lặng trong lòng cô ta, Giản Trì Hoài lại đột ngột ném vào đó một viên đá nhỏ, khiến lòng của cô ta rối loạn, kích động, cũng có hy vọng tốt đẹp và ảo tưởng. Bàng Tô cảm thấy, hạnh phúc thật sự hẳn là phải dựa vào chính mình tranh thủ mới có được.
Bình luận facebook