Tây Thành, nghĩa trang.
Anh em nhà họ Giản cùng Chử Đồng đứng trước bia mộ. Giản Trì Hoài ngồi xổm người xuống, sửa sang lại hai bó cúc vàng đang cắm trong bình hoa.
“Mẹ, mẹ ở bên kia đã quen chưa?”
Giản Lệ Đề nghe thấy lời này của anh mình, nước mắt liền tuôn rơi. Chử Đồng ôm lấy đầu vai cô trấn an. Giản Trì Hoài đứng trước bia mộ, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào tấm hình phía trên.
Tưởng Linh Thục rất chăm chút vẻ ngoài của mình. Chỉ là bà ra đi đột ngột như vậy, tiếc hận và áy náy thủy chung vẫn luôn vấn vương trong lòng Giản Trì Hoài.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Lệ Đề con sẽ chăm sóc thật tốt, cũng sẽ chọn cho con bé một người nhà cửa tử tế. Mẹ không cần phải lo lắng.”
Giản Trì Hoài thắp hương, sau đó đứng dậy. Giản Lệ Đề bước tới quỳ lạy, hai tay chống lên mặt đất lạnh như băng. Nghĩ đến Tưởng Linh Thục một mình cô đơn nằm dưới lòng đất, cô không tránh được cảm giác khó chịu.
Giản Trì Hoài cúi người xuống, ôm lấy đầu vai đỡ cô đứng dậy. Chử Đồng cũng tiến bước lên. Giản Trì Hoài dẫn Giản Lệ Đề đến bên cạnh, “đừng khóc ở trước mặt mẹ, mẹ sẽ khó chịu lắm.”
Giản Lệ Đề vội vàng lau nước mắt. Lúc này khí trời cũng không coi là sớm nữa, nhưng đang giữa mùa đông, nghĩa trang vẫn đắm chìm trong sương mù. Ngoại trừ mấy người đứng trước mặt có thể miễn cưỡng nhìn thấy nhau, ngay cả đường xuống núi cũng sắp không phân biệt rõ nữa rồi.
Giản Trì Hoài nâng lên cổ tay lên nhìn đồng hồ. Chử Đồng cũng biết rõ anh đang đợi ai. Giản Lệ Đề cũng không khỏi lẩm bẩm một câu, “ba tại sao còn chưa tới vậy?”
“Xem ra, chắc là ba sẽ không tới đâu.”
“Làm sao có thể? Hôm qua em đã gọi điện thoại cho ba rồi mà. Ba nói ba sẽ tới.”
truy cập //truyencuatui.net/ để đọc truyện
Giản Trì Hoài không hề nói thêm gì nữa, “đi thôi, chúng ta về nhà trước.”
Lái xe trở về Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài bảo Chử Đồng đưa Giản Lệ Đề vào nhà trước. Sau khi Tưởng Linh Thục qua đời, Giản Lệ Đề vẫn luôn ở lại đây, trong nhà cũng chỉ có một mình Giản Thiên Thừa. Giản Trì Hoài gần đây cũng không hỏi tới hành tung của ông ta. Tưởng Linh Thục qua đời không lâu, nghĩ rằng ông ta hẳn phải biết an phận.
Giản Trì Hoài đi vào trong sân, vẻ mặt lạnh lùng gọi một cú điện thoại về nhà.
Lúc nhấc máy, đầu kia truyền tới giọng nói của người giúp việc, “xin chào.”
“Ba tôi đâu?” Giản Trì Hoài nói ngay vào điểm chính.
Tiếng nói chuyện của người giúp việc rõ ràng lắp bắp, sau đó vội vội vàng vàng, “Giản tiên sinh đi ra ngoài rồi ạ.”
“Đi đâu?”
“Đi, đi tản bộ.”
Giản Trì Hoài cười lạnh, “tối hôm qua, ông ta có ở nhà không?”
“Có có, mỗi ngày đều ở nhà.”
“Chị bảo quản gia ra nghe điện thoại.”
Người giúp việc không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là để ống nghe xuống đi gọi quản gia tới, dọc theo đường đi còn trò chuyện với quản gia mấy câu. Cũng không lâu lắm, Giản Trì Hoài nghe thấy tiếng ống nghe bị cầm lên. Anh hỏi thẳng thừng, “quản gia Từ, ba tôi đi ra ngoài à?”
“Dạ, đi ra ngoài.”
“Tối hôm qua thì sao?”
Quản gia buông tầm mắt xuống, “tối hôm qua Giản tiên sinh có ở nhà.”
“Quản gia Từ, ông ở nhà họ Giản cũng không phải ngày một ngày hai. Ba tôi đã nói với chúng tôi rằng hôm nay sẽ cùng đến nghĩa trang, nhưng đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Các người còn nói với tôi, ông ấy đi tản bộ sao?”
Quản gia Từ im lặng không nói lời nào. Giản Trì Hoài cũng hiểu rõ tính tình của ông ta, chỉ có thể đổi giọng điệu, “vậy tôi nên hỏi ông như thế này nhé. Có phải ngay cả ông cũng không biết ba tôi đi đâu đúng không?”
Quản gia Từ cuối cùng cũng mở miệng, “dạ.”
“Tốt, tôi biết rồi.” Giản Trì Hoài cũng không nói nhiều nữa, cúp điện thoại.
Anh quay trở lại vào trong nhà. Giản Lệ Đề đã đi lên lầu. Chử Đồng từ trong phòng ăn sải bước đi tới, đè thấp giọng nói xuống, “ba không có ở nhà à?”
“Nếu anh đoán không sai, hẳn là trắng đêm không về.”
Chử Đồng vặn chặt chân mày, trong lòng đối với Giản Thiên Thừa phải gọi là thất vọng nói không nên lời, “gần đây cũng không có tin tức gì về Ôn Kiều, tựa như bị mất tích vậy.”
“Đúng vậy, nhất định là bị giấu đi rồi. Xem ra anh tìm còn chưa đủ triệt để.”
Trước năm mới, sắp nghênh đón kỳ nghỉ đông.
Trong sân trường yên tĩnh của Thành Đại, trên sân bóng cũng không còn những bóng dáng với tinh thần phấn chấn mạnh mẽ như ngày qua. Trong phòng học, đám sinh viên đang loay xoay múa bút, có khẩn trương, có thả lỏng, cũng có kẻ đã dự liệu trước kết quả.
Bàng Tô làm xong bài thi, ánh mắt xuất thần nhìn ra bên ngoài. Giáo viên coi thi ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, đầu đong đưa ngủ gà ngủ gật.
Chỉ là, trước mặt còn có một giáo viên đang đứng, ánh mắt tựa như tia X quang, đã bắt được mấy sinh viên gian lận.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có bóng dáng quen thuộc lướt qua. Giản Trì Hoài đi tới cửa phòng học, nói vài câu với giáo viên coi thi, còn cầm một phần bài thi chuẩn bị rời đi.
Bàng Tô thấy vậy, thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi đứng dậy nộp bài thi.
Cô ta đuổi theo ra cửa phòng học. Thấy bóng dáng của Giản Trì Hoài đang đi về phía phòng làm việc, Bàng Tô đuổi sát theo tiến lên mấy bước, “giáo sư Giản.”
Giản Trì Hoài nghe thấy giọng nói này, quay đầu lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, “tại sao cô lại ra đây?”
“Tôi đã nộp bài thi rồi.”
“Xem ra đề bài hôm nay cũng không khó mấy.”
Bàng Tô thấy anh không hề đề cập tí gì tới cuộc trò chuyện trên WeChat, lại còn mang dáng vẻ như đang có việc gấp, cô ta đột ngột ôm bụng ngồi xổm người xuống, “ui da.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô ta, “sao vậy?”
“Sáng nay đã rất khó chịu rồi, tôi vẫn ráng chịu đựng nãy giờ...”
Giản Trì Hoài bước đến gần, thấy trên trán, trên mặt Bàng Tô tất cả đều là mồ hôi, “gần đây có một bệnh viện, tôi đưa cô đi.”
Bàng Tô nhẹ gật đầu, ôm bụng không nói nên lời.
Giản Trì Hoài dẫn cô ta tới bệnh viện, làm một loạt các bước kiểm tra, lại là viêm ruột thừa mãn tính, cần phải nằm viện truyền nước.
Cô ta nằm trên giường bệnh, nhìn y tá ghim kim vào mu bàn tay mình. Giản Trì Hoài liếc nhìn túi nước biển, “cô có số điện thoại của người nhà không, tôi gọi điện bảo họ tới đây với cô.”
“Tôi không có người thân nào cả.”
“Vậy người giúp việc thì sao?”
Bàng Tô yếu ớt nằm trên giường, cố nén sự khó chịu, “tôi cũng không muốn bảo bọn họ tới đây. Bọn họ với tôi từ trước đến giờ cũng không gần gũi gì mấy.”
Giản Trì Hoài nâng tầm mắt lên, nhìn chằm chằm Bàng Tô, “vậy cô cảm thấy, một mình cô đợi ở đây có được không?”
Bàng Tô rất hiển nhiên là bị hỏi đến mức ngây ngẩn. Giản Trì Hoài bước tới bên giường của cô ta, “bạn bè thì sao? Chẳng lẽ, cô ngay cả bạn bè cũng không có?”
Tầm mắt cô ta rơi vào trên tay của Giản Trì Hoài, muốn giơ tay nắm lấy, thế nhưng...
Có mấy lời, cô ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Càng giấu giếm càng không có tác dụng. Đợi đến sau khi cuộc thi kết thúc, đoán chừng ngay cả cơ hội gặp mặt Giản Trì Hoài cũng khó mà có được.
Mà chuyện duy nhất có thể hỏi ra khỏi miệng, chính là bao tiền lì xì trên WeChat mà Giản Trì Hoài đã gửi hôm đó.
Bàng Tô thấy bên chân Giản Trì Hoài có cái ghế, “có thể ngồi một lát được không? Tôi cho thầy số điện thoại ở nhà, thầy giúp tôi thông báo một tiếng. Thế nhưng ít ra trước khi người giúp việc chạy tới đây, đừng để một mình tôi ở lại trong phòng bệnh có được không?”
Trước tiên Giản Trì Hoài gọi điện thoại về nhà Bàng Tô, sau đó kéo ghế qua ngồi xuống.
Tài khoản WeChat đã tìm lại được, chỉ là lịch sử đăng nhập đều đã bị xoá hết. Ngón tay Giản Trì Hoài mở ra kho ảnh, vô tình lật tới thời gian ở Tô Châu, lúc chụp mấy tấm hình cho Tưởng Linh Thục.
Ánh mắt Giản Trì Hoài xuất thần, bình tĩnh nhìn vào màn hình trong tay. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ phòng bệnh chiếu vào, nhưng anh lại hết lần này tới lần khác ngửi thấy mùi vị rất riêng của bệnh viện. Thứ mùi vị này gợi lên đau buồn và tổn thương của anh.
Bàng Tô chú ý tới vẻ mặt của Giản Trì Hoài. Cô ta từ từ ngồi dậy, sau đó giơ tay ra.
Bàn tay chạm tới mái tóc dày mềm mại của người đàn ông. Cô ta ức chế không được muốn gần gũi hơn một chút. Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên, tầm mắt không chút do dự bắn về phía cô ta. Đôi môi cô ta mấp máy. Người đàn ông hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh khỏi tay của cô ta, “cô làm gì vậy?”
“Tôi, tôi thấy tâm tình của thầy không tốt.”
“Bàng Tô, có một số việc căn bản là không có khả năng xảy ra.”
Bàng Tô nghe thấy câu này, trái tim dường như ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đáy. Cô ta cười gượng nói, “thầy hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì khác.”
“Tôi cũng hy vọng là tôi hiểu lầm.”
Thái độ không mặn không nhạt như vậy, vốn đã có thể lấp liếm cho qua chuyện được rồi, thế nhưng Bàng Tô lại không cam lòng như thế, “thầy nói xem, 520 và 1314 có ý nghĩa gì?”
Bộ dáng của Giản Trì Hoài như thể nghe không hiểu gì cả, “tôi cho tới bây giờ chưa từng chơi cái loại này. Cô có thể lên google tìm.”
“520 là tôi yêu em, 1314 là suốt đời suốt kiếp.”
“Sau đó thì sao?”
“Giản Trì Hoài,” Cô ta lấy hết dũng khí, gọi cả họ lẫn tên của anh, “hôm đó trên WeChat, là thầy gửi cho tôi những con số này.”
Người đàn ông nghĩ ngợi xâu chuỗi lại sự việc rồi bất chợt nhẹ nhàng cười ra tiếng, “cô cảm thấy, tôi sẽ nói câu suốt đời suốt kiếp với cô sao?”
Bàng Tô thấy bộ dáng này của anh, trái tim đã lạnh đi một nửa, nhưng cô ta vẫn cố gắng vãn hồi điều gì đó, “không, tôi không nói gì suốt đời suốt kiếp cả, nhưng tôi cho là, tôi cho là... Ít, ít nhất thầy đối với tôi có chút không giống như bình thường.”
“Tài khoản WeChat của tôi bị hack,” Giản Trì Hoài nói thẳng thừng dứt khoát, “có lẽ, có người đã dùng tài khoản WeChat của tôi nói gì đó với cô. Thế nhưng người đó không phải là tôi.”
Bàng Tô ngồi ở đó, cảm thấy lúng túng cực kỳ. Cô ta xấu hổ đỏ cả mặt, càng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Giản Trì Hoài liếc nhìn cô ta, “cô cứ coi nó như một câu truyện cười đi.”
“Giản Trì Hoài, thầy đối với tôi, đến tột cùng là cảm giác gì? Có một chút điểm tình cảm nam nữ nào không?”
Khuôn mặt người đàn ông không có bất kỳ biểu lộ nào, “cô là học trò của tôi.”
“Nhưng tôi cảm thấy, hình như không chỉ có những thứ này. Lúc mẹ thầy qua đời, cái ôm kia coi là thế nào đây?”
“Chẳng là thế nào cả,” Môi mỏng của Giản Trì Hoài hé mở. Những lời từ trong miệng nói ra, dường như còn mang theo ma âm trong từng câu từng chữ, “người thân của tôi qua đời, tôi thừa nhận tôi lúc ấy thiếu chút nữa là sụp đổ. Chỉ có như thế mà thôi.”
Lời giải thích này, chẳng khác gì như đang xát muối lên vết thương của Bàng Tô. Nếu cô ta không mở miệng hỏi ra, cũng sẽ không nghe thấy câu trả lời như thế này. Ít nhất mỗi ngày trong lòng cô ta vẫn còn có thể tiếp tục ôm một tia ảo tưởng.
“Chẳng lẽ, thật sự một chút xíu, một chút xíu đặc biệt cũng chưa từng có sao?”
“Có.” Giản Trì Hoài cũng thẳng thắn thừa nhận.
Trong mắt Bàng Tô chợt loé lên chút ánh sáng, “đã từng có, phải không?”
“Lúc mới bắt đầu, tôi cảm thấy cô là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, không kiêu ngạo cũng không ra vẻ. Cô nói cô không có bạn bè. Tôi nghĩ rằng, nếu mọi người có hứng thú hợp ý đều có thể trò chuyện với nhau, có lẽ có khả năng trở thành bạn bè. Thế nhưng trong lòng cô lại có tâm tư khác. Không riêng gì Chử Đồng cảm thấy không thoải mái, tôi cũng không thích. Bàng Tô, bên cạnh tôi từ trước đến giờ không thiếu phụ nữ xinh đẹp. Nếu tôi có lòng riêng, tôi đã động lòng từ lâu rồi.”
Tia sáng hy vọng trong mắt Bàng Tô đã hoàn toàn tắt ngúm. Cô ta muốn từng chút từng chút một ngâm thấm vào trong lòng anh. Ít nhất, cô ta cũng nên có một cơ hội có phải không?
Người đàn ông như Giản Trì Hoài, ai mà không yêu? Thế nhưng bên ngoài trái tim của anh lại dựng lên một bức tường cao lớn bền chắc vây chặn lại. Ngoại trừ Chử Đồng, sợ là ai cũng đi không thể bước vào được.
Còn cô ta thì sao? Ngay cả làm bạn của anh cũng không thể.
Giản Trì Hoài đứng dậy, cũng không thèm nhìn lại cô ta một cái, “người giúp việc nhà cô đoán chừng cũng sắp đến rồi. Trong trường học còn có việc, tôi đi trước.”
“Chờ một chút,” Việc đã đến nước này, nếu phần tâm tư này cũng đã thổ lộ ra hết thảy, cô ta cũng không còn chút ý tứ giấu giếm nào nữa, “thầy thích Chử Đồng, là bởi vì cô ấy có thể mang lại cho thầy cái gì chứ?”
Giản Trì Hoài rất không thích nghe thấy những lời như thế này. Hôn nhân không phải là một vụ mua bán, không thể lôi những lợi ích thực tế ra để cân nhắc. Tầm mắt anh quét tới Bàng Tô, “lúc cô động lòng với tôi, hẳn cũng đã đem bản thân mình và Chử Đồng đặt lên bàn cân mà so sánh rồi. Vậy cô cảm thấy, điểm nào của cô tuyệt đối mang tính thắng lợi, từ đó cho là tôi có thể dứt bỏ Chử Đồng mà lựa chọn cô?”
Bàng Tô im lặng. Cô ta biết rõ sự chênh lệch giữa bản thân mình và Chử Đồng. Chử Đồng so với cô ta trẻ tuổi hơn, còn xinh đẹp hơn. Cô ta chỉ ôm một tia may mắn, cho rằng bọn họ kết hôn đã nhiều năm, Giản Trì Hoài có thể sẽ mất đi cảm giác mới mẻ.
Lần này, cô ta không thể nghi ngờ là tự rước lấy nhục. Bàng Tô cười một tiếng tự giễu, “vâng, là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Bàng Tô, nếu tôi muốn tìm, cũng sẽ không tìm một người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, đừng nói chi là tôi căn bản cũng không có ý niệm tìm kiếm trong đầu.”
Bàng Tô ngã xuống giường, trơ mắt nhìn Giản Trì Hoài cửa mở rời đi. Câu trả lời của anh, ngay cả một chút tình cảm cũng không nể nang. Bàng Tô liếc nhìn dây truyền dịch trên mu bàn tay. Tâm tình của cô ta đã uất ức tới cực điểm, một phát liền đem nó rút ra.
Giản Trì Hoài quay trở về trường học, sau khi kết thúc công việc buổi chiều, lúc này mới trở về Bán Đảo Hào Môn.
Chử Đồng còn chưa về nhà. Người đàn ông bước lên lầu, nghĩ đến chuyện xảy ra chiều hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Anh lấy điện thoại di động ra, không gọi điện thoại cho Chử Đồng như ngày thường, mà lại gửi một tin nhắn âm thanh qua WeChat cho Chử Đồng.
Khi đó, Chử Đồng đang từ trong công ty bước ra, nói rằng hai mươi phút sau sẽ về đến nhà, sau đó lái xe chạy về.
Giản Trì Hoài dựa vào bệ cửa sổ, ngón tay nhẹ vẽ trên màn ảnh, thấy có hai chữ ‘bao đỏ’, liền ấn vào. Anh nhập vào 520 đồng, lại liên kết tới một thẻ ngân hàng, nhưng bao tiền lì xì không gửi đi được, thông báo rằng một bao tiền lì xì không thể vượt quá hai trăm đồng.
Giản Trì Hoài xoá đi một số không, gửi lại năm mươi hai đồng.
Chử Đồng đang lái xe. Ứng dụng WeChat vang lên thông báo có tin mới, vừa khéo phía trước phải chờ đèn giao thông. Sau khi cô đem xe dừng hẳn, cầm lấy điện thoại di động lên xem.
Giản Trì Hoài cư nhiên tặng bao lì xì cho cô?
Cô cười híp mắt mở ra, thấy con số 52. 0 đ. Cô cười đến mức không khép miệng được, trả lời một câu, “cám ơn ban thưởng.”
Cũng không lâu lắm, lại có bao tiền lì xì được gửi vào.
Chử Đồng mở ra, màn hình hiện lên 131. 4 đ. Cô cũng sắp không còn tâm trí để lái xe nữa rồi. Hôm nay Giản Trì Hoài đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô cầm điện thoại di động lên áp vào tai, “ông xã, đây là sao? Bỗng nhiên lãng mạn như vậy.”
Giản Trì Hoài trả lời, “cũng biết có ý nghĩa gì sao?”
Đây là khinh thường chỉ số EQ của cô bằng không sao? Chử Đồng trả lời, “đương nhiên rồi. Anh yêu em một đời một kiếp. Ông xã, em cũng vậy, yêu anh suốt đời suốt kiếp.”
Chẳng trách Bàng Tô không nhịn được. Chỉ bằng mấy con số nho nhỏ trên WeChat liền khiến cho cô ta đứng ngồi không yên. Giản Trì Hoài liếc nhìn màn ảnh điện thoại di động. Chử Đồng vừa gửi tới một biểu tượng nụ hôn thật to. Khoé miệng anh nhẹ cong lên. Chờ Chử Đồng trở về, anh nhất định phải kể cho cô nghe thật kỹ càng về chuyện xảy ra hôm nay ở bệnh viện, để cho cô phải khen ngợi anh nhiều hơn mấy câu mới được.
Bình luận facebook