Trước khi trường học chính thức bước vào kỳ nghỉ, đám sinh viên của Thành Đại còn phải tới trường một chuyến.
Giản Trì Hoài từ giảng đường bước ra, chuẩn bị trở về phòng làm việc, loáng thoáng nhìn thấy có người đang đứng ở sân bóng bên kia. Trông thấy anh, người nọ làm ra vẻ như muốn bước tới, rồi lại như không dám.
Giản Trì Hoài định thần nhìn lại, là Bàng Tô.
Nếu cô ta đang do dự, anh càng không có lý do chủ động bước tới. Giản Trì Hoài mới vừa đi được mấy bước, sau lưng liền bị Bàng Tô gọi giật lại. “Giáo sư Giản.”
Người đàn ông dừng lại bước chân. Bàng Tô đi tới trước mặt anh, “chào thầy.”
“Bệnh của cô ổn chưa?”
“Vâng, tốt hơn nhiều rồi.”
Vẻ mặt Bàng Tô có chút lúng túng. Cô ta thử mấy lần, lúc này mới lên tiếng, “chuyện hôm đó ở trong bệnh viện, tôi hy vọng thầy đừng để trong lòng.”
“Cô không cần phải nói, tôi sẽ không để trong lòng.”
Trong lòng Bàng Tô vẫn có tiếc nuối. Cô ta cười khổ, “thật ra, tôi là ngưỡng mộ, yêu thích thầy. Trước kia luôn giấu giếm, nói hết ra rồi, mặc dù có khó chịu, nhưng cũng coi là tạm ổn. Chỉ là, tôi với Chử Đồng sợ là ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa rồi.”
“Đúng vậy,” Giản Trì Hoài theo lời của Bàng Tô nói tiếp, “cô ấy là một cái bình dấm chua.”
Bàng Tô từng có lòng riêng, nhưng cuối cùng vẫn chưa làm thành hành động. Cô ta nghĩ rằng, nếu cô ta có thể chen vào giữa Giản Trì Hoài và Chử Đồng, mà Giản Trì Hoài lại bị cô ta câu đi, vậy thì cô ta cũng cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ hư hỏng, cõng hết trên lưng tất cả tiếng xấu. Thế nhưng, Giản Trì Hoài lại không hề động lòng. Nếu bây giờ cô ta lại có động tác gì nữa, cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt của anh, vậy thì cô ta thật sự chẳng khác gì đang làm trò hề cả.
Bàng Tô cười cười, “đúng rồi, tôi có chuyện này phải nói cho thầy biết. Tôi nghĩ, hẳn là sẽ có ích đối với thầy.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện của Ôn Kiều và ba thầy, tôi ít nhiều gì cũng có biết chút đỉnh. Hôm đó tình cờ tôi đụng phải bà ta ở bệnh viện, sau đó điều tra một cái, phát hiện bà ta đang mang thai. Bà ta còn hẹn trước thời gian giải phẫu, hình như là ngày mai.”
“Thật sao?” Khoé miệng Giản Trì Hoài cong lên một nụ cười mê hoặc chúng sinh, “mang thai à, chuyện tốt nha.”
“Thầy cảm thấy chuyện này rất tốt sao?” Bàng Tô kinh ngạc hỏi lại.
Giản Trì Hoài nhẹ gật đầu, “hẳn phải chúc mừng bà ta một tiếng.”
“Thầy có thể nói như thế, vậy thì chắc là không có việc gì rồi,” Bàng Tô hướng anh liếc nhìn, “học kỳ sau, tôi sẽ không đi học nữa. Giáo sư Giản, có thể làm học sinh của thầy, tôi rất vui.”
“Ý thức học tập của cô rất tốt, hy vọng khi làm bất cứ chuyện gì, cô cũng có thể giữ vững.”
Bàng Tô nhẹ nhàng gật đầu, “gặp lại sau.”
Giản Trì Hoài trả lời, “gặp lại sau.”
Cô ta đứng ở tại chỗ, nhìn Giản Trì Hoài xoay người, cũng không hề quay đầu lại mà rời đi.
Ôn Kiều mấy ngày nay, chẳng khác gì con chuột chạy qua đường. Trái lại không phải có người muốn tìm bà ta gây phiền toái, chỉ là chính bà ta lẩn trốn không dám ra ngoài gặp người ta.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Bà ta xoa mặt, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại rồi đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo. Bên ngoài lại tối đen như mực, “ai vậy?”
“Là tôi.”
Ôn Kiều chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai. Người đàn ông ở bên ngoài sau đó nói tiếp, “tôi là Giản Trì Hoài.”
Ôn Kiều bị dọa sợ đến mức lui về phía sau mấy bước. Thế nhưng nếu người ta đã tìm tới cửa, bà ta cũng không thể lẩn trốn được nữa. Ôn Kiều cẩn thận mở cửa ra, “cậu tới đây làm gì?”
“Để tôi vào nhà rồi nói chuyện.” Giản Trì Hoài nói xong, người đã lách vào bên trong rồi.
Ôn Kiều cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể đóng cửa lại rồi đi theo ở phía sau, “không biết Tứ thiếu ghé nhà, có gì muốn chỉ dạy ha? Nếu cậu muốn đi tìm ba của mình, sợ là đến nhầm chỗ rồi.”
Giản Trì Hoài quét mắt một lượt quanh căn phòng, ánh mắt rơi vào trên ghế sa lon. Ôn Kiều làm động tác mời ngồi, “tôi rót cho cậu ly nước.”
“Không cần.” Giản Trì Hoài còn cảm thấy bẩn thỉu, ngay cả ghế cũng không thèm ngồi, chỉ muốn trực tiếp đứng nói chuyện với Ôn Kiều. Hai tay bà ta khoanh ở trước ngực, “làm sao cậu biết tôi ở đây? Còn nữa, cậu tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bà mang thai à?”
Ôn Kiều mặt cắt không còn một giọt máu. Bà ta hít một hớp khí lạnh, nói chuyện bắt đầu cà lăm, “cậu, cậu nghe ai nói vậy?”
“Bà còn muốn phá thai?” Giản Trì Hoài lạnh lùng hỏi.
Ôn Kiều siết chặc quả đấm, “cậu cư nhiên phái người điều tra tôi?”
“Ôn Kiều, bà đã từng này tuổi rồi, mang thai đứa bé thật sự không dễ dàng đi? Nếu bây giờ bà giết chết nó, đời này, bà còn có thể làm mẹ sao?”
Đây cũng chính là điều mà Ôn Kiều vẫn đang do dự. Thế nhưng đứa bé này... Bà ta giữ lại không được, bỏ đi cũng không xong. Bà ta gắng gượng làm ra vẻ bình tĩnh, “đây không phải cũng thỏa mãn ý nguyện của cậu sao?”
“Đúng thế, trước kia nguyên nhân bởi vì mẹ của tôi, nhất định không thể chấp nhận bà. Thế nhưng bây giờ đã khác xưa rồi. Đứa bé trong bụng của bà, dù sao cũng là máu mủ của nhà họ Giản...”
Ôn Kiều nghe thấy hai chữ ‘máu mủ’, ánh mắt mất tự nhiên đảo sang chỗ khác. Giản Trì Hoài tiếp tục nói, “nếu bà có thể sinh nó ra, tôi nguyện ý chấp nhận bà.”
“Thật ư?” Ôn Kiều khó tin nhìn chằm chằm về phía Giản Trì Hoài, “không phải cậu đang nói đùa với tôi đấy chứ?”
“Bà cảm thấy tôi cố tình tới đây tìm bà, chỉ vì muốn nói đùa với bà thôi sao?”
Niềm vui sướng này tới quá mạnh mẽ, quá nhanh chóng, Ôn Kiều cũng sắp nói không nên lời. Bà ta đã đợi mấy chục năm trời, bây giờ Tưởng Linh Thục chết đi, rốt cục bà ta đã đợi được đến cơ hội này.
“Vì vậy, bà đừng nghĩ tới ý tưởng phá thai nữa. Sang năm, tôi sẽ thu xếp chuyện cưới hỏi cho bà và ba tôi.”
Bàn tay của Ôn Kiều rơi vào trên bụng, khoé mắt bờ mi đều là ý cười, “được, đây chính là cậu nói đấy.”
“Trước giao thừa, ông bà nội tôi cũng sẽ đến nhà. Đến lúc đó, tôi sẽ phái người đi đón bà. Chuyện này do tôi chính miệng nói ra. Bây giờ tôi là chủ của nhà họ Giản, tin chắc rằng sẽ không có ai phản đối.”
Ôn Kiều vui đến mức không nói ra được một câu đầy đủ. Bà ta chỉ có thể không ngừng gật đầu.
Trong ánh mắt của Giản Trì Hoài hàm chứa thâm ý, lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái. Hai tay Ôn Kiều ôm lấy bụng, hình như đã có thể nhìn thấy ngày mình được gả vào nhà họ Giản.
“Chuyện này, bà tạm thời đừng nói cho ba tôi biết. Ông ấy vì scandal mấy hôm nay cũng đang sứt đầu mẻ trán rồi. Bà cứ yên tâm đi, những tin tức kia tôi sẽ giải quyết ổn thoả.”
Ôn Kiều cầu còn không được. Phải biết rằng, mỗi lần bà ta nhắc tới chuyện kết hôn, Giản Thiên Thừa đều không chịu cho bà ta một câu trả lời thoả đáng.
Sau khi Giản Trì Hoài nói chuyện rõ ràng, cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa, xoay người rời đi ngay.
Từ hôm đó trở đi, bà ta chỉ mong mau chóng đến ngày trước giao thừa. Mỗi đêm bà ta đều mơ thấy mộng đẹp, đều từ trong mộng mà cười tỉnh dậy.
Một ngày, hai ngày, vội vã trôi qua. Trước giao thừa một ngày, Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài dẫn theo Giản Lệ Đề và Nguyệt Nguyệt trở về nhà.
Trong tòa nhà rộng lớn, bây giờ chỉ còn một mình Giản Thiên Thừa và người giúp việc. Giản Trì Hoài gọi tài xế chạy qua đón ông bà nội tới.
Bận rộn cả ngày, buổi chiều, trên bàn bày đầy thức ăn. Giản Lệ Đề ở bên cạnh chơi với Nguyệt Nguyệt. Ông bà nội thắp hương cho Tưởng Linh Thục đầu tiên, tiếp theo là Giản Thiên Thừa, Giản Trì Hoài và Chử Đồng xếp hàng ở phía sau.
Thiếu đi một người, trong nhà thật sự một chút hơi ấm con người cũng không có. Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm khung hình của Tưởng Linh Thục, trước mắt lại lướt qua cảnh tượng ăn Tết hồi năm ngoái.
Giản Thiên Thừa lui sang bên cạnh. Giản Trì Hoài tiến lên đốt nhang. Chử Đồng ở bên cạnh cúi người vái ba cái, vừa định đem nhang cắm vào lư hương, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới. Đối phương hẳn là mang giày da, đạp lên nền gạch lạnh lẽo cứng rắn, phát ra tiếng vang thật chói tai.
Chử Đồng thắp hương xong, nghe thấy giọng nói của bà nội lên tiếng đầu tiên, “cô tới đây làm gì!”
Cô quay đầu nhìn lại, trông thấy Ôn Kiều.
Khuôn mặt Giản Thiên Thừa biến sắc, bước nhanh về phía trước, một phát níu lại cánh tay của Ôn Kiều, đè thấp giọng nói, “sao em lại tới đây? Ai cho em đi vào?”
“Thiên Thừa, anh nhẹ một chút, cánh tay của em cũng đau rồi.” Ôn Kiều giãy giụa mấy cái, nhưng lại không thể thoát ra được.
Giản Thiên Thừa kéo bà ta đi ra ngoài, “em đi về trước đi.”
“Thiên Thừa, em cũng đã tới đây rồi, anh làm gì thế!” Ôn Kiều bị ông ta đẩy tới mức lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa là ngã nhào. Ông nội cũng nổi giận, “cũng không nhìn thử xem đây là chỗ nào! Cút ra ngoài!”
Ôn Kiều chịu sự nhục nhã lớn như vậy, đương nhiên là cảm thấy ấm ức. Thế nhưng Giản Thiên Thừa không những không bênh vực, còn thô bạo đuổi bà ta đi như vậy sao?
“Thiên Thừa, đừng như vậy, Thiên Thừa...”
Giản Thiên Thừa dùng lực kéo tay bà ta. Ôn Kiều cũng nổi giận, “Giản Thiên Thừa, anh đừng quá trớn!”
Trong phòng khách, tràn ngập mùi khói nhang đèn. Giản Trì Hoài đợi đến lúc này, mới bước lên trước thềm nhà, “ba, cần gì phải đuổi bà ta đi chứ? Hôm nay bà ta tới đây, nhất định là có việc.”
Giản Thiên Thừa lạnh mặt, bị Ôn Kiều đẩy tay ra, “đúng vậy, em có việc.”
“Ba,” Giản Trì Hoài lạnh lùng cong cánh môi, nhưng trong mắt lại không có chút độ ấm nào, “chúc mừng ba, lại sắp được làm cha rồi.”
Giản Thiên Thừa xoay người lại, sắc mặt cũng coi như là bình tĩnh, “con nói nhảm gì đó?”
“Thiên Thừa, em mang thai rồi, cũng được hơn một tháng.” Ôn Kiều vui vẻ bước tới, hai tay ôm lấy cánh tay của Giản Thiên Thừa.
Bà nội liếc nhìn di ảnh của Tưởng Linh Thục, lại nhìn sang con trai của mình và Ôn Kiều. Bà giận đến mức giơ tay chỉ về phía Ôn Kiều, “mày cái con hồ ly tinh hại người này, người chết rồi mà mày còn không buông tha nữa!”
Sắc mặt của Giản Thiên Thừa đã khó coi tới cực điểm, tựa như bị người ta ấn vào trong chậu nước, hít thở không thông, tái mét. Ông ta dùng sức hất ra khỏi tay của Ôn Kiều, “cút!”
Ôn Kiều hoàn toàn bối rối, “Thiên Thừa, anh có ý gì?”
Lúc này, Chử Đồng vẫn đang đứng ở bên cạnh bước lên phía trước, “Ôn tiểu thư mang thai à?”
Ôn Kiều đối với cô không hề có chút ấn tượng tốt đẹp nào, “sao vậy, không được à?”
“Được, dĩ nhiên là được rồi. Có trai trẻ thoả mãn, mảnh đất cằn cỗi già nua này của bà cũng có thể ra hoa kết trái nha.”
Ôn Kiều thần sắc đại biến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, “cô câm miệng, đừng ở đây nói nhăng nói cuội!”
Chử Đồng lạnh lùng nở nụ cười, từ trong túi của mình lấy ra mấy tấm hình, “ba, ba ngàn vạn lần đừng để bị Ôn Kiều mê hoặc. Ba xem thử một chút đi. Đây là phóng viên bên ngành giải trí ở Dịch Lục Soát thật vất vả mới chụp được hình, còn ghi lại cảnh mướn phòng nữa.”
Giản Thiên Thừa nhận lấy, liếc nhìn. Đôi môi của Ôn Kiều run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cầu cứu của bà ta rơi về phía Giản Trì Hoài, “cậu ngược lại nói gì đi chứ. Cậu đã nói là sẽ giúp đỡ tôi mà. Tôi thật sự chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Thiên Thừa cả.”
Giản Thiên Thừa lật xem mấy tấm hình, lúc này đã không chịu nổi những thứ đang đập vào mắt mình nữa. Ông ta ném mạnh xấp hình xuống mặt đất, vung một cái tát hung hăng đáp lên mặt của Ôn Kiều.
Ôn Kiều hoàn toàn bị đánh đến ngây ngẩn, trong tai ong ong tác hưởng. Bà ta vội vàng giải thích, “không, Chử Đồng đây là vu oan hãm hại. Cô ta và em vẫn luôn bất hoà với nhau. Đứa bé là của em và anh, Thiên Thừa, em luôn chỉ có một người đàn ông là anh mà thôi!”
“Chỉ có một người đàn ông là tôi phải không? Vậy đứa bé trong bụng cô là của ai?”
“Là của anh mà.”
Giản Thiên Thừa nắm lấy cổ áo của Ôn Kiều, đè nửa người trên của bà ta xuống, quả đấm như mưa đập trên lưng của Ôn Kiều, “vậy tôi cho cô uống những ly nước trái cây kia là vô ích à? Thuốc là do tôi tự tay bỏ vào, mỗi lần đều nhìn cô uống hết sạch. Cô nói cho tôi biết, đứa bé này là từ đâu lòi ra?”
Bình luận facebook