Trên đường trở về, Tống Duy ngồi ở chỗ của mình dựa vào cửa sổ, khuôn mặt hận không thể chôn vào trước ngực mình giấu đi.
Phó Thời Thiêm liền tiến sát tới bên cạnh cô. Ông cụ Phó quay đầu lại nhìn lấm lét, “không tệ, không tệ.”
Khuôn mặt Phó Thời Thiêm hơi tái, “cái gì không tệ?”
“Chuyện giữa những người trẻ tuổi các cháu, ông cũng không muốn nói nhiều. Cháu để ý Tiểu Duy một chút, coi chừng con bé lại nôn nghén.”
Phó Thời Thiêm liếc mắt nhìn sang Tống Duy. Mới vừa rồi còn to gan như vậy, lúc này lại núp ở đó không nói lời nào. Phó Thời Thiêm nhẹ lau khóe miệng, luôn cảm thấy giữa răng và môi đều không khớp như bình thường.
Tống Duy làm ra vẻ như đang ngắm cảnh, ngó ra bên ngoài. Ông cụ cười khẽ mở miệng, “phải đi khám thai rồi nhỉ? Lúc sinh Liễu Liễu, Tiểu Duy đã chịu đủ đau khổ rồi. Lần mang thai này, cứ để lão Tam bồi thường lại đầy đủ cho cháu.”
Phó Thời Thiêm nghe nói như thế, liền cảm thấy không thoải mái, đáp trả một câu, “Liễu Liễu khi đó, không phải là để cho lão Ngũ sao?”
“Nhưng cháu cũng là cha ruột của đứa bé, làm sao có thể nói là không liên quan được?”
“Ông nội!” Phó Thời Thiêm cũng không tiện nổi cơn ở đây. Lời này thật sự là... Quá khó nghe rồi. Huống chi khi đó, ông cụ so với anh còn tuyệt tình hơn, bây giờ thì ngược lại ở ngay trước mặt Tống Duy giả bộ làm người tốt.
“Được rồi, không nói nữa, không nói nữa. Hôm nay thấy các cháu như vậy, ông nội rất phấn khởi nha. Lão Tam, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, có một gia đình của riêng mình thật tốt nhỉ? Mai mốt Liễu Liễu lớn hơn một chút, sẽ càng thêm quấn cháu. Con gái nhỏ rất tình cảm, lanh lợi hiểu chuyện. Hết đứa lớn lại đến đứa nhỏ, ông nội suy nghĩ một chút liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”
Phó Thời Thiêm dựa vào lưng ghế, lần đầu tiên đem lời của ông cụ nghe vào tai, cũng là lần đầu tiên nghĩ đến cảnh tượng trong lời nói của ông cụ. Đúng vậy, vừa nghĩ đến chuyện đó, dường như thật sự là rất tốt.
Đoạn quảng cáo ở viện thẩm mỹ bên kia, Giang Ý Duy thuận lợi quay diễn xong xuôi.
Chử Đồng đón cô đi ra ngoài ăn cơm. Làm bà chủ, Chử Đồng theo lý phải mời khách, Giang Ý Duy cũng không ngại ngần.
Chử Đồng đem menu giao cho nhân viên phục vụ. Giang Ý Duy đặt gương trang điểm xuống, “kêu đồ ăn ngon lành gì đấy?”
“Của mình một đĩa bò bít tết, một đĩa tôm hùm, còn có mỳ Ý, gọi cho cậu một phần salat rau trộn nhỏ.”
“Cậu đây là muốn ngược chết mình à?” Giang Ý Duy bất mãn lên tiếng kháng nghị.
Chử Đồng giơ tay sờ sờ mặt của cô, “nhìn khuôn mặt trái xoan này một chút mà xem, nhất định phải giữ vững mới được nha.”
“Vì cái đoạn quảng cáo rách đó, mình một tháng gầy đi mất năm cân, một miếng thịt còn chưa được gặm qua nữa. Mình mặc kệ, tối nay mình muốn được ăn thịt.”
“Được rồi, mình cũng đâu có tiếc tiền, để cậu tự gọi thoải mái là được chứ gì.”
Giang Ý Duy đem gương trang điểm nhét vào trong túi xách, tay nhỏ chống má nhìn về phía Chử Đồng, “lần này, bệnh viện bên kia ngược lại rất dễ nói chuyện, một chút cũng không có ý tứ muốn gây khó dễ. Cậu nói cho mình nghe thử xem, mụ Bàng Tô đó vẫn còn đang đánh chủ ý lên người Tứ ca sao?”
“Chắc là không thể đâu.”
Giang Ý Duy bưng ly lên, nhấp một hớp nước chanh, “làm sao cậu biết là không thể? Ngàn vạn lần đừng để cho cô ta ám độ Trần Thương * nha.”
* Nguyên văn: 暗渡陳倉. Kế thứ 8 trong 36 kế (Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới). Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
“Phụt ——” Nước chanh trong miệng Chử Đồng thiếu chút nữa là phun ra ngoài, “đừng có dùng thành ngữ lung tung.”
“Cắt,” Giang Ý Duy nhẹ phất tay, “không dùng văn vẻ không thể hiện được sự nguy hiểm.”
“Mình biết là không thể, bởi vì Giản Trì Hoài đã cự tuyệt cô ta.”
Giang Ý Duy híp mắt lại, “cô ta thổ lộ hết rồi à?”
“Ừ.”
“Không biết xấu hổ!”
Chử Đồng nâng tầm mắt lên, ánh mắt bỗng nhiên ngây ngẩn trong chốc lát. Cô nhìn thấy Giản Thiên Thừa một mình đi lên lầu hai. Khoảng chừng hơn mười phút sau, bóng dáng của Ôn Kiều cũng xuất hiện ở đại sảnh.
Tầm mắt Ôn Kiều quét một lượt quanh phòng ăn, sau đó cố định trên khuôn mặt của Chử Đồng.
Bà ta bỗng nhiên cười một tiếng, sau đó lững thững bước tới. Giang Ý Duy đang vùi đầu vào đĩa thịt bò bít tết trước mặt nhai ngấu nghiến, hoàn toàn không hề phát hiện ra sau lưng có người. Cho đến khi Ôn Kiều lên tiếng, cô mới có phản ứng, vội vàng ngồi thẳng người dậy, làm động tác sửa soạn.
[ truyen cua tui . net ]
http://truyencua
tui.net
“Thật là khéo nha, hai vị.”
Chử Đồng nắm chặt con dao trong tay, “khéo, đúng là rất khéo. Bất quá ba tôi hẳn cũng không hy vọng bà tới đây gây sự chú ý với tôi đâu nhỉ?”
Ôn Kiều hơi biến sắc mặt, “cô là con dâu của nhà họ Giản, tôi và cô quan hệ với nhau tốt một chút không nên sao?”
“Nói hay quá, làm như bà là người của nhà họ Giản ý.” Giang Ý Duy đã khôi phục lại dáng vẻ cao quý quen thuộc trước mặt mọi người.
Lúc Ôn Kiều còn tung hoành trong giới giải trí, đã quen thói lúc nào cũng được người khác tâng bốc nịnh nọt, coi mình như một huyền thoại không bao giờ bị mai một. Bà ta nhẹ liếc mắt nhìn Giang Ý Duy, hoàn toàn không hề để cô vào trong mắt, “Giang Ý Duy, tốt nhất cô nên tôn trọng tôi một chút, nói không chừng có một ngày, cô còn phải dựa vào tôi mà kiếm miếng cơm đấy.”
“Ôn tiểu thư, Ôn đại mỹ nhân, tôi có mắt không thấy núi cao, được chưa?”
Chử Đồng bưng ly rượu đỏ ở bên cạnh lên, “Ôn Kiều, chắc là bà không biết rồi. Coi như ba tôi có thật sự muốn cưới bà, bà cũng không qua được cửa của Giản Trì Hoài đâu. Ông bà nội cũng đã nói rõ ràng. Đời này, bà đừng mơ mà bước được vào cửa nhà họ Giản.”
“Ha ha, có một số việc không phải mấy người muốn quyết định là được đâu.” Thân thể Ôn Kiều từ từ cúi xuống, “Chử Đồng, nếu cô tài giỏi như vậy, tại sao không giữ lại được mạng của Tưởng Linh Thục nhỉ? Bà ta đã chết thảm như vậy...”
Chử Đồng hất tay một cái, rượu đỏ ở trong ly hoàn toàn vẩy hết lên mặt của Ôn Kiều.
Bà ta vội vàng cúi người xuống lau chùi, nhưng lại không tiện nổi điên trước mặt mọi người. Chử Đồng cười cười, “đừng có nhẫn nhịn nha, bàn về phương diện gây sự tôi giỏi nhất đó.”
Khuôn mặt Ôn Kiều lạnh ngắt, sợ tiếp tục ở đây lại gây sự chú ý của người khác, hoảng hốt nhanh chóng rời đi.
“Nhìn thấy chưa, bà ta vẫn còn đang ôm ý tưởng phải được gả vào nhà giàu đấy. Đồng Đồng, bố chồng cậu sẽ không...”
“Nói thật, mình cũng không biết nữa.” Chử Đồng đem ly rượu trống rỗng đặt lại xuống mặt bàn, tâm tình đang tốt cũng bị quấy nhiễu mất hết sạch. Dau khi ăn cơm với Giang Ý Duy xong, cô liền trở về Bán Đảo Hào Môn.
Giản Trì Hoài trông thấy bóng dáng của cô, ngoắc tay ra hiệu bảo cô đi tới. Chờ sau khi cô bước đến gần mình, tầm mắt của anh rơi vào trên tay áo của cô, “uống rượu uống đến cả tay à?”
Chử Đồng vỗ nhẹ lên tay áo, nhưng rượu đã thấm thật sâu vào trong tay áo len màu trắng của cô, “ông xã, hôm nay em nhìn thấy Ôn Kiều đấy.”
“Thế à?” Giản Trì Hoài xoa xoa tay của cô.
“Bà ta đi ăn cơm với ba.”
“Kệ họ đi.” Giản Trì Hoài kéo Chử Đồng qua. Chử Đồng nghe nói như thế, khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ quái, “kệ bọn họ?”
“Ôn Kiều không vào được cửa nhà họ Giản đâu. Bà ta thích làm tiểu tam cả đời, không ai có thể ngăn cản bà ta được.”
Giản Trì Hoài không phải không biết. Ban đầu kẻ đã thông báo bệnh tình cho Tưởng Linh Thục biết ở trong phòng rửa tay, trăm phần trăm có liên quan tới Ôn Kiều. Chử Đồng không thể hiểu nổi, tại sao bây giờ thái độ của anh lại không lạnh không nhạt như vậy?
“Ông xã, anh nói thật à?”
“Thật.” Giản Trì Hoài giơ tay lên vỗ vỗ khuôn mặt của Chử Đồng, “chỉ là có một việc, em phải giúp anh.”
“Chuyện gì?”
“Sau này, tin tức về ba anh có thể sẽ hơi nhiều. Em sắp xếp thêm mấy trang bìa, lăng xê cho ông ấy.”
Chử Đồng nhìn chằm chằm khuôn mặt Giản Trì Hoài hồi lâu, bỗng nhiên bật cười. Tay cô chỉ chỉ về phía Giản Trì Hoài, sau đó kéo dài ngữ điệu, “ô —— anh thật là hư nha.”
“Không phải em vẫn gọi anh là ‘Thật là hư’ sao?” Giản Trì Hoài bắt lại tay của cô, khẽ cắn lên ngón tay.
Hôm sau, tin tức liên quan tới Giản Thiên Thừa liền bị Dịch Lục Soát của nhà mình đưa lên trang nhất.
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm tấm hình trên điện thoại di động. Nếu không phải là nhìn thấy tận mắt, anh căn bản cũng không tin ba của mình lại còn có một mặt dịu dàng đầy tình cảm như vậy. Bất quá, cần phải phiền tới kỹ thuật cao siêu của nhiếp ảnh gia, thêm mắm dặm muối, ý tứ hiện lên trong bức hình liền nóng bỏng vô cùng.
Trong hình, Giản Thiên Thừa đang đi cùng một cô gái trẻ tuổi, dĩ nhiên, cũng có động tác tay nắm tay vai kề vai với nhau.
Trước khi tung ra ngoài, Chử Đồng đã đích thân kiểm duyệt, hình cũng là do cô chọn lựa, đoán chừng, Ôn Kiều thấy được sẽ tức phụt máu đi?
Lúc đang ngồi trong phòng làm việc, điện thoại di động vang lên mấy chục lần. Chử Đồng cần lên xem thử. Đoán chừng Giản Thiên Thừa đã nổi cơn thịnh nộ rồi chăng? Cứ tránh né như vậy cũng không phải là cách, Chử Đồng ho nhẹ một tiếng, sau đó bắt máy, “alo, ba, có chuyện gì sao?”
“Chử Đồng, tại sao ba tìm con, con cũng nên biết chứ?”
“Là bởi vì những tấm hình kia sao?” Chử Đồng đứng dậy đi tới bên cửa sổ của phòng làm việc, “ba, con còn đang muốn hỏi ba đấy. Đây là chuyện gì xảy ra vậy?”
“Con lập tức trở về nhà ngay!” Giản Thiên Thừa cao giọng ra lệnh.
Chử Đồng vén màn cửa sổ xếp lớp, nhìn ra cảnh vật phía ngoài, “ba, con còn đang trong giờ làm việc.”
“Trong mắt các con, có còn coi người ba này ra gì không?”
Chử Đồng vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếng động ở cửa truyền tới. Giản Trì Hoài đẩy cửa bước vào, thấy cô đang nói chuyện điện thoại, nhẹ giọng hỏi thăm một câu, “ai thế?”
Chử Đồng dùng khẩu hình nói, “là ba.”
Giản Trì Hoài vươn tay cướp lấy điện thoại di động, hơn nữa còn cúp máy.
“Làm vậy không sao chứ?”
“Có cái gì sao với không sao? Nào, tan việc.”
Chử Đồng đi theo anh rời khỏi công ty. Sau khi về đến nhà, Giản Trì Hoài ôm con gái đi tới trước bàn ăn, chuẩn bị dùng cơm. Giản Thiên Thừa không nén nhịn được cơn tức giận, đã tìm tới cửa.
Chử Đồng trông thấy ông ta, đương nhiên còn phải giữ chút lễ phép. Cô đứng dậy chào hỏi, “ba.”
Giản Trì Hoài đặt con gái vào ghế ăn ở bên cạnh, nhận lấy đĩa trứng cuộn mà người giúp việc mang tới, vừa chu miệng thổi cho nguội, vừa chuẩn bị đút cho con gái ăn.
Tầm mắt Giản Thiên Thừa quét về phía Chử Đồng. Cô vội vàng nói, “ba còn chưa ăn cơm tối nhỉ?”
“Chử Đồng, chuyện của công ty con cũng đang quản lý. Trước khi những tin tức kia bị đăng lên báo, con cũng không phải không biết chứ?”
Chử Đồng nghẹn lời. Giản Trì Hoài đút cho Nguyệt Nguyệt một miếng trứng, sau đó nâng tầm mắt lên, “sao vậy, có một số việc ba làm được, còn sợ người khác đăng lên báo à?”
“Trì Hoài, con đừng quên, ba là ba của con!”
Giản Trì Hoài lại đút cho Nguyệt Nguyệt hai muỗng cơm, “bất quá chỉ là một tin tức bên lề vớ vẩn thôi mà, ba khẩn trương như vậy làm gì? Trước kia mẹ còn sống, do đó nếu còn có thể giấu giếm, con cũng cố hết sức ém nhẹm cho ba. Bây giờ... Con không có thời gian và tinh lực làm vậy nữa.”
“Con lông cánh cứng cáp rồi có phải không? Dịch Lục Soát không phải của một mình con đâu, là của cả nhà họ Giản!”
“Ba nói sai rồi,” Ánh mắt Giản Trì Hoài lại nâng lên lần nữa, “Dịch Lục Soát bây giờ là của con và Chử Đồng, là của hai vợ chồng chúng con. Ba hoặc là kẹp chặt cái đuôi mà làm người, hoặc là, ba liền đắp cho cái mặt mình dày hơn đi.”
Khuôn mặt già nua của Giản Thiên Thừa giận đến mức trắng bệch, ánh mắt liếc sang nhìn Chử Đồng ở bên cạnh, “kẻ đề ra chủ ý này có phải là con hay không?”
Chử Đồng vội vàng xua tay, “ba, chuyện này không liên quan gì tới con đâu.”
Giản Trì Hoài đút cho Nguyệt Nguyệt ăn no nê, ẵm bé lên giao cho vú nuôi, “mang con bé đi lên lầu chơi.”
“Dạ.”
Anh lấy khăn ướt ở bên cạnh ra, lau ngón tay sạch sẽ, sau đó đẩy ghế ra đứng dậy, “hôm ra thăm mộ mẹ, ba đã đi đâu? Còn nữa, từ lúc mẹ qua đời đến nay, mới bao nhiêu ngày?”
“Đây không phải là việc con nên quản.”
“Tất cả mọi chuyện đều do con sai người đi làm. Ba, từ nay về sau, ba đi đâu làm gì cũng sẽ không cô đơn một mình đâu. Ngoài sáng trong tối đều có bao nhiêu con mắt đang ngó chừng ba. Chuyện này không liên quan gì tới Chử Đồng. Ba đừng trút giận lên đầu cô ấy.”
Ánh mắt Giản Thiên Thừa hung hăng nhìn chằm chằm con trai của mình. Từ lúc ông ta còn trẻ đến nay, chưa bao giờ phải chịu sự quản thúc của người khác. Thế nhưng bây giờ, ông ta lại bị con trai của mình quản lý gắt gao. Sắc mặt Giản Thiên Thừa xanh mét nói, “bây giờ mẹ con cũng đã qua đời. Ba sống như thế nào, người làm con trai như con cũng không khỏi can thiệp quá sâu rồi.”
“Vâng, bởi vì con không muốn mẹ ở dưới lòng đất lạnh lẽo tâm hồn. Đây cũng là di nguyện của mẹ.”
“Di nguyện?” Giản Thiên Thừa trong nháy mắt liền nổi trận lôi đình, “bà ấy làm vậy là ích kỷ. Biết rõ ba không hề yêu bà ấy, đã trói buộc ba cả đời không nói, chẳng lẽ sau khi bà ấy chết rồi, ba vẫn không thể có cuộc sống của riêng mình sao?”
Giản Trì Hoài vơ chén cơm ở trên bàn ném tới. Cái chén sứ Thanh Hoa vẽ hoa văn bay qua trước mặt Chử Đồng. Cô bị dọa sợ đến mức không khỏi lui về phía sau mấy bước. Cái chén kia thiếu chút nữa liền đập vào bả vai Giản Thiên Thừa. Chử Đồng nghe thấy ‘xoảng’ một tiếng vang thật lớn. Cơm trong chén toàn bộ đều vung vãi trên mặt đất.
“Nếu ba đã không yêu mẹ, tại sao còn cưới? Được, tình thế bắt buộc, hai nhà thông gia không thể không cưới, vậy sau khi ba cưới về rồi, đã bao giờ thật lòng đối đãi chưa? Ba sống đến từng này tuổi rồi, hiểu cái gì gọi là hôn nhân không? Ba cảm thấy mình bị mẹ trói buộc, không có cách nào để ưỡn ngực thẳng lưng đi phong lưu khoái hoạt. Thế nhưng không phải mẹ cũng bị ba trói buộc gắt gao sao? Cả đời chung thuỷ với một mình ba. Chỉ bằng điểm này, ba có tư cách gì để phụ bạc mẹ?”
Khuôn mặt của Giản Thiên Thừa càng lúc càng trắng bệch. Giản Trì Hoài ngồi lại xuống chỗ cũ, “sau này, hễ là phụ nữ có liên quan tới ba, con thấy một thì giết một. Ba trêu chọc một, con thay ba giải quyết một. Cho đến khi có một ngày ba lực bất tòng tâm rồi, con mới có thể yên tâm được.”
Lời này thật là...
Giản Thiên Thừa không bị tức chết ở tại chỗ, đã thật sự coi là tốt lắm rồi.
Ông ta phất tay áo rời đi. Chử Đồng liếc nhìn mặt đất bừa bãi. Cô đứng dậy bước tới sau lưng Giản Trì Hoài, áp người vào lưng anh, sau đó ôm anh thật chặt vào trong lòng. Giản Trì Hoài nhẹ nắm tay của cô. Hôn nhân đối với anh xem ra thật sự vẫn luôn rất đơn giản.
Một người phụ nữ đối đãi với anh như thế nào, anh cũng nên đối xử lại với cô ấy như thế đó.
Chử Đồng đem mặt dán sát vào Giản Trì Hoài, “không cho phép tức giận, sẽ tổn thương thân thể.”
“Anh không tức giận,” Giản Trì Hoài cười khẽ, “kế tiếp sẽ phải đề phòng Ôn Kiều chó cùng rứt giậu. Anh chỉ sợ bà ta sẽ trả thù em. Bất quá em cứ yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Vâng, có những lời này của anh là tốt rồi. Em một chút cũng không sợ. Em sẽ núp ở sau lưng anh, yên lặng nhìn anh đánh chó.”
Bình luận facebook