• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HỦ NỮ MUÔN NĂM (2 Viewers)

  • Chương 71+72

Chương 71: Chúng ta cùng nằm chung trong bệnh viện! (2)

Hùng Cách Cách ngủ một giấc đến bốn giờ sáng, khi tất cả mọi người đang say giấc nồng thì cô đột nhiên nhảy bật dậy khỏi giường, hét lớn một tiếng “Hàaaa”, dọa ba người đàn ông tức thì mở mắt, nhịp tim cũng đập nhanh hơn vài cái.

Sao... sao thế?

Các chàng trai đều ngẩn tò te hết cả.

Hệ thống thần kinh của Hùng Cách Cách vẫn chưa bắt đầu hoạt động bình thường, đây chỉ là một thói quen mà hàng ngày cô đều phải hô “Hàaaa” thôi. Cô nhắm mắt lại, hít mũi như một chú gấu nhỏ sau đó nằm lại giường lần nữa, tiếp tục ‘ngủ say như chết’.

Dĩ nhiên cái gọi là ‘ngủ say như chết’ cũng chỉ là một biểu tượng mà thôi. Hệ thống thần kinh của Hùng Cách Cách trong khoảng thời gian ‘ngủ say như chết’ này cũng bắt đầu từ từ thức tỉnh.

Khoảng một phút sau, cô chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh một vòng sau đó nghiêng mặt sang bên nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh cô hỏi: “Đây là đâu vậy? Sao anh lại ở đây?”

Thôi đi! Nằm bên cạnh cô là một người đàn ông sống sờ sờ vậy mà câu đầu tiên cô mở miệng hỏi lại là ‘đây là đâu?’ đủ đế thấy thần kinh của cô thô thế nào, có thể chạy hai chiếc xe ngựa song song!

Phó Khương tặng cho Hùng Cách Cách một gương mặt cười siêu cấp sáng chói, để lộ ra hàm răng trắng, anh đáp: “Đây là bệnh viện. Anh tới chăm sóc em.”

Hùng Cách Cách lắc lắc đầu, cuối cùng cũng hỏi tới vấn đề chính, “Tại sao anh ngủ trên giường của tôi?”

Phó Khương hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em muốn ngủ trên giường của anh?” Rồi anh cười áy này, “Đây là bệnh viện, giường của anh thực sự không tiện chuyển qua. Nhưng nếu em muốn ngủ cũng không sao hết, buổi chiều anh…”

Hùng Cách Cách giơ ngón tay đẩy cằm của Phó Khương lên thành công làm anh ngậm miệng lại.

Hùng Cách Cách vuốt vuốt đầu, bò dậy khỏi giường. Sau khi cô cẩn thận quan sát kỹ hai mắt Phó Bạc Yến mới hỏi: “Anh là… Phó Bạc Yến?”

Phó Bạc Yến nhắm mắt lại, gật đầu một cái. Thật là mất thể diện! Bộ dạng xấu hổ như vậy lại bị Hùng Cách Cách nhìn thấy.

“Ha ha. . . Ha ha ha...” Hùng Cách Cách không nhịn được cất tiếng cười to. Cô vừa cười, vừa ôm bụng, thở không ra hơi nói, “Nếu không phải là nhận ra mắt của anh tôi thật sự khó mà tưởng tượng ra anh chính là Phó Bạc Yến. Đám người đánh anh cũng độc ác quá đi, đánh anh đến nỗi biến dạng luôn. Ha ha... Ha ha ha... Trước kia xem ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’ của Châu Tinh Trì tôi còn không tin trên đời này có ‘Hoàn Ngã Phiêu Phiêu Quyền’. Bây giờ xem ra nếu đã có một bộ quyền pháp có thể đánh anh thành bộ dạng dưa vẹo táo nứt thì cũng nhất định có một bộ quyền pháp có thể đánh anh trở lại hình dạng ban đầu!”

Phó Bạc Yến trầm mặc. Trong lòng anh vô cùng lạnh. Trải qua chuyện tối hôm qua anh khó khăn lắm mới xác định được tấm chân tình của mình, muốn muốn biểu hiện ra một mặt phong độ tao nhã của mình trước mặt Hùng Cách Cách, nhưng… chỉ bởi vì chỗ băng chết tiệt này nên anh mới bị Hùng Cách cười nhạo! Anh… muốn… đụng đầu vào trên người Phó Khương để đâm chết cái tên gieo họa đó!

Sau khi Hùng Cách Cách cười xong thì dường như nghĩ tới gì đó, cô vội hỏi: “Á, đúng rồi, sao chúng ta thoát ra được vậy?”

Phó Bạc Yến kinh ngạc hỏi: “Em không nhớ gì à?”

Hùng Cách Cách ngượng ngùng nói: “Vừa uống rượu vào một cái là đầu óc tôi không tỉnh táo. Lúc ấy có thể còn nhớ đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần ngủ một giấc là nhất định sẽ quên sạch!”

Mắt Phó Bạc Yến chợt sáng lên, anh nhìn Hùng Cách Cách thâm tình dịu dàng nói: “Là em đã cứu anh.”

Hùng Cách Cách chỉ vào mũi mình, “Tôi?”

Phó Bạc Yến gật đầu nói: “Đúng vậy. Sau khi em uống say đã hạ gục bọn chúng.”

Hùng Cách Cách bừng tỉnh hiểu ra, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện hết sức mơ hồ, “Ha ha... Vậy sao?” Mỗi lần uống rượu cô đều sẽ làm trò hề, chỉ mong lần này không làm ra quá nhiều trò, tạo ra một cục diện rối rắm không dễ kết thúc.

Phó Bạc Yến tựa như hiểu được suy nghĩ của Hùng Cách Cách vậy nên anh dừng chủ đề này lại.

Hùng Cách Cách lén quan sát nát mặt Phó Bạc Yến thấy anh còn điều gì chưa nói hết nhưng cô cũng không muốn tiếp tục truy hỏi. Chuyện giả bộ hồ đồ trước giờ cô vẫn làm rất thuận buồm xuôi gió, tự học thành tài không cần ai dạy.

Hùng Cách Cách nhảy xuống giường, duỗi cái lưng mệt mỏi, đá bắp chân, rồi bắt đầu vây quanh Phó Bạc Yến.

Không phải hỏi anh có đau chỗ này không thì chính là hỏi anh có khát không? Vả lại còn dùng đôi mắt muốn nói lại thôi để quyến rũ anh.

Hùng Cách Cách có ý muốn tiếp xúc thân hơn với Phó Bạc Yến nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thân thiết này.

Trong lòng Phó Bạc Yến thích đến mềm nhũn, anh muốn ôm người đẹp vào lòng yêu thương một phen. Nhưng đáng tiếc anh bị quấn băng như một cái xác ướp, thực sự không tiện để lộ ra nụ cười tự tin tự mãn. Haiz…

Phó Khương thấy Hùng Cách Cách cứ quay lòng vòng bên Phó Bạc Yến, cái dáng vẻ nịnh nọt vòng trước vòng sau đó làm anh cực kỳ khó chịu! Và thế là anh lê giầy đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách ôm cô từ phía sau rồi đặt cằm lên vai cô cười tủm tỉm nói: “Đừng bận rộn nữa. Em có đói bụng không? Muốn ăn gì? Để anh bảo Tô Hàng đi mua.”

Hùng Cách Cách mất tự nhiên uốn éo người với ý đồ bỏ rơi tên huênh hoang khoác lác sau lưng.

Tô Hàng trừng đôi mắt gấu mèo quát bực dọc: “Tại sao lại là cháu đi?”

Phó Khương buông Hùng Cách Cách ra, đi tới trước mặt của Tô Hàng, lấy ngón trỏ nâng cằm của cậu lên sau đó chậm rãi cúi người xuống, mập mờ nói: “Bởi vì, chú muốn ăn...”

Tô Hàng rùng mình, vỗ cái bốp lên tay Phó Khương hằm hằm quát: “Muốn ăn cái đầu chú ấy!” Tuy nói thì nói thế nhưng cậu vẫn đi mua bữa sáng thật. Cậu sợ mình ở lại đây thêm nữa thì sẽ không nhịn được mà đánh vỡ đầu Phó Khương mất!

Hùng Cách Cách cũng rùng mình! Nước miếng của cô chảy dài, máu huyết của cô sôi trào! Á há há… Ha ha… Cái này lẽ nào chính là công phúc hắc và thụ xấu xa trong truyền thuyết đó ư? Quá khủng! Quá khủng rồi!

Đó là loạn luân! Là công nhỏ tuổi, đẹp trai á! Thụ đại thúc! Á á… Tuyệt đối là thụ đại thúc chính cống!

Hoa nhi à, tại sao mi lại đỏ như vậy? Bởi vì, mi là cúc hoa! Là cúc hoa bị máu nhuộm đỏ!

Mắt Hùng Cách Cách đảo lòng vòng trong hốc mắt, là dáng vẻ bỉ ổi khi trông thấy ‘hình ảnh sinh động’. Cô nghĩ mãi khônh ra, Phó Khương và Tô Hàng thông đồng cùng nhau từ lúc nào? Là thật hay giả? Là hấp hay là luộc? Là mặn hay nhạt? Rốt cuộc là đã H hay chưa, đây mới là vấn đề quan trọng nhất!

Chương 72: Chúng ta cùng nằm chung trong bệnh viện (3)

Mà dù quan hệ giữa Tô Hàng và Phó Khương có là thật hay giả thì cũng đều giải trí thần kinh của Hùng Cách Cách.

Cô nhìn về phía tầm mắt của Phó Khương, ánh mắt đó mang theo làn sóng điện.

Khi Phó Khương bò đến trên lưng Hùng Cách Cách lần nữa thì cô chẳng những không né đi mà ngược lại còn cười khúc khích.

Phó Bạc Yến thật sự muốn ném người chú Phó Khương không biết xấu hổ này ra ngoài cửa sổ! Chỗ này cách mặt đất không tính là cao cũng chỉ có tầng mười hai thôi mà. Anh đã quá xem thường Phó Khương rồi! Vì để theo đuổi con gái mà không tiếc sử dụng những thủ đoạn xấu xa!

Song dường như thủ đoạn này rất hữu dụng đó chứ.

Cảnh sát thẩm vấn lũ cướp kia xong buộc lòng phải đưa ra kết luận: “Bởi vì tham tiền nên bắt cóc Phó Bạc Yến”.

Phó Bạc Yến biết chuyện không đơn giản như vậy. Trong lúc vô tình bọn cướp đã lỡ lời làm anh cũng lờ mờ hiểu, mình nhất định đã đắc tội với ai đó rồi nên mới có thể gặp phải kiếp nạn này. Mà người này cực kỳ thủ đoạn và có địa vị xã hội nhất định mới có thể khiến bọn chúng nói năng thận trọng.

Phó Bạc Yến để chuyện này trong lòng suy tư, quan sát rất ung dung thản nhiên.

Về phần những tên cướp kia nghe nói sau khi bọn chúng bị giam vào tù, cứ cách năm ngày ba bữa lại bị người dạy dỗ, cuộc sống khổ không tả nổi.

Hùng Cách Cách hiện đang một lòng ‘quyến rũ’ Phó Bạc Yến nhưng mắt lại luôn nhìn về phía Phó Khương và Tô Hàng.

Tim của cô đã hoàn toàn rạo rực rồi.

Đối mặt với trò đùa của Phó Khương, Tô Hàng cực kỳ phẫn nộ nhưng chẳng có sức đâu mà chống đỡ.

Phó Khương giống như con cá chạch, trượt tới trượt lui thỉnh thoảng còn dùng đuôi vỗ vào cậu một cái, lúc cậu chuẩn bị bộc phát thì chú ấy lại nhảy về bên cạnh Hùng Cách Cách cùng nhau cười với cô ấy. Nụ cười đó thật con mẹ nó làm cậu ghê tởm chết mất!

Tô Hàng trong lòng khó chịu nên lúc đỡ Phó Bạc Yến vào phòng vệ sinh để giải quyết động tác dĩ nhiên không tránh khỏi hơi thô lỗ một chít. Vì vậy trong phòng vệ sinh luôn truyền ra tiếng kêu rên của Phó Bạc Yến.

Mỗi lần nghe thấy âm thanh đó là Hùng Cách Cách lại giống như con gà bị giết thịt chạy loạn xạ trong phòng. Còn Phó Khương thì lười biếng tựa người vào ghế sa lon, cười tủm tỉm nhìn cô vòng tới vòng lui.

Buổi tối Hùng Cách Cách cầm bút vẽ tự mình làm ổ trên ghế sa lon vẽ gì đó.

Tô Hàng muốn làm như không trông thấy nhưng cuối cùng không nhịn được đi vòng qua phía sau cô, hừ lạnh hai tiếng rồi soi mói này nọ.

Nói thật cậu rất muốn không quan tâm đến Hùng Cách Cách, nhưng… lại không khống chế được cơ thể mình. Rõ ràng cậu không muốn đến gần Hùng Cách Cách nhưng chân của cậu lại loẹt xoẹt đến gần phản bội ý chí của cậu; cậu rõ ràng không muốn mở miệng nói chuyện cùng cô nhưng miệng cậu lại ném ra những lời cắp thườn kẹp gậy. Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì đành phải vậy thôi.

Anh một câu tôi một câu, hai người vốn đã không nói lời nào lại bắt đầu có trao đổi.

Chỉ có điều cái miệng độc của Tô Hàng hễ vừa mở ra là lại phê bình Hùng Cách Cách vẽ không tốt chỗ nào.

Hùng Cách Cách cũng là một người tài ba, có tinh thần cầu tiến, Tô Hàng càng dữ với cô thì cô lại càng vẽ hăng hơn! Đương nhiên, thật đúng là thầy nghiêm đào tạo ra trò giỏi, Hùng Cách Cách tiến bộ vượt bậc. Hiện tại cô đã có thể dùng những đường cong đơn giản để phác họa ra những suy nghĩ bỉ ổi kia. Dĩ nhiên những bản nháp bí mật này không thể để người ngoài thưởng thức được.

Bạn bè biết tin Phó Bạc Yến nằm viện cũng rối rít đến biểu đạt sự quan tâm của mình.

Khi những người bạn đó nhìn thấy Hùng Cách Cách thì giống như sói trông thấy thịt, chỉ xém chút là chảy ròng ròng hai hàng nước miếng, sau đó thò móng vuốt đến trên người Hùng Cách Cách để có thể vuốt ve mấy cái không chút kiêng kỵ!

Phó Bạc Yến cực kỳ khó chịu, anh lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách, “Tôi không sao hết, mọi người có thể đi rồi.”

Một tên con trai vô liêm sỉ nói: “Buổi chiều bọn mình không bận gì cả, có thể ở đây cùng cậu một lát.”

Phó Bạc Yến quắc mắt nhìn hắn ta nói: “Chiều tôi còn có việc, không tiện tiếp cậu.”

Đám sói háo sắc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng ai oán Phó Bạc Yến. Hừ! Giữ em gái giỏi quá ha? Ngay cả anh em cũng không cần. Thật đúng là khốn kiếp từ đầu đến chân! A a…

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như mình có một cô em đẹp như vậy thì cũng nhất định không để người khác dòm ngó! Ai dám nhìn nhiều thì móc mắt chó của hắn ta đi! Sau đó ném lên đất đạp hai phát cho đến khi nát bươm thì trong lòng mới thoải mái được!

Dưới ánh mắt không tốt lành gì của Phó Bạc Yến đám sắc lang rời đi trong lưu luyến.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Phó Bạc Yến và Hùng Cách Cách.

Phó Bạc Yến nhìn về phía Hùng Cách Cách, cố gắng tìm cơ hội thích hợp nói đôi câu với cô. Về phần nội dung nói chuyện anh đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, anh tin rằng chỉ cần một câu thôi cũng có thể cảm động được cô, để cô biết được tấm lòng của anh, biết anh muốn đối xử tốt với cô.

Nhưng không hiểu tại sao mỗi khi anh muốn mở miệng với Hùng Cách Cách là lại cảm thấy những lời trong lòng được anh tập luyện nhiều lần trở nên hết sức nông cạn. Anh nhìn bóng dáng quá ư là thảnh thơi của Hùng Cách Cách là trái tim đã được hạnh phúc lấp đầy, chỉ hận không thể lấy trái tim đang đập rạo rực của mình ra cho Hùng Cách Cách thấy!

A... anh đã qua cái tuổi điên cuồng vì tình yêu rồi nên sẽ không ngốc như mấy người trẻ suốt ngày sầu não vì yêu, nhưng anh lại khát khao cái ôm của Hùng Cách Cách. Những ngày này, anh hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra khi bị bọn cướp bắt cóc tối đó không chỉ một lần. Hùng Cách Cách ôm đầu anh, nhẹ nhàng dỗ dành anh. Cái cảm giác mềm mại, ấm áp đó chính là gia đình.

Gia đình, gia đình chính là khát vọng trong sâu thẳm linh hồn anh.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Phó Bạc Yến bắt đầu nhếch lên, một cảm giác hạnh phúc bắt đầu tràn lan.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vậy mà Hùng Cách Cách đã khắc sâu trong lòng anh, trở thành niềm hạnh phúc anh khao khát!

Phó Bạc Yến cho rằng mình giác ngộ vừa đúng lúc. Anh không bỏ lỡ Hùng Cách Cách quả là vô cùng may mắn. Thật không ngờ cái vận mệnh quỷ quái này luôn như một chiếc cân đứng ở mọi ngóc ngách, nó có thể đối xử tử tế với ai đó nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho ai hết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom