Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Trong phút chốc, cậu ta không theo kịp suy nghĩ của cô, còn chưa hoàn hồn thì Đường Nghiên Như gọi điện thoại đến. Dung Y che mặt, xong rồi, chạy trời không khỏi nắng rồi.
Loáng thoáng có thể nghe thấy Đường Nghiên Như trong điện thoại đang kể lể rất nhiều. Sắc mặt Ân Nhã vẫn bình tĩnh, cậu ta lạnh nhạt nói: “Chẳng phải từ lâu em đã biết anh ta có gia đình rồi sao? Chẳng lẽ em cho rằng đàn ông thành công bốn mươi mấy tuổi giữ thân như ngọc chỉ để chờ gặp được em?”
Woa, ngầu!
Giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên im bặt, trong lúc yên lặng, Dung Y nhân cơ hội thêm mắm dặm muối, cất cao giọng nói, “A Nhã, thấy chiếc váy em vừa mới cởi ra đâu không?”
Đường Nghiên Như ngay lập tức cúp điện thoại. Ân Nhã nằm bò trên vô lăng cười lớn, “Dung Y, tôi biết cậu không ưa Đường Nghiên Như, nhưng tôi không biết cậu lại đen tối thế đấy.”
Gì thế, gò má cô ửng đỏ, mắng cậu ta, “Nghĩ đi đâu thế, tôi đang giúp cậu đấy.”
“Cảm ơn cảm ơn.” Tâm trạng cậu ta rất tốt, vậy mà lại không hề bị chịu ảnh hưởng bởi Đường Nghiên Như, cậu ta vung tay hoan hô, “Đi thôi, về nhà.”
Dung Y: “…”
Lời nói ra như bát nước đã đổ đi.
Lần đầu tiên cô từ trường về nhà mà ngoài điện thoại ra không mang theo bất cứ thứ gì. Còn về học hành, chẳng lẽ ngần này tuổi rồi còn không dám cúp học?
Ra khỏi đường cao tốc, xe vào trong thành phố. Trong thành phố, Dung Y có một căn nhà, cô đã đầu tư sau khi trúng số. Nhưng không thể nói với Ân Nhã, cậu ta sẽ nghĩ cô cướp ngân hàng.
“Cậu thả tôi ở đây đi.” Cô chỉ vào trạm xe bus gần căn hộ, “Tôi đi xe bus về nhà cũng được.”
Cậu ta khó hiểu, “Tôi đưa cậu về mà.”
“Không cần đâu, lát nữa cô dì chú bác nhìn thấy tôi bước từ Mercedes – Benz xuống, chắc chắn tin vịt sẽ truyền khắp nơi.”
Cô xuống xe, chào tạm biệt cậu ta. Bất ngờ, cậu ta gọi cô lại, hình như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, “Dung Y, tết Nguyên Đán đừng tỏ tình với Chu Nghiêu.” Cô hoang mang, ai định tỏ tình với Chu Nghiêu chứ. Cậu ta ngập ngừng như không nỡ nói thẳng ra, “Chu Nghiêu đang hẹn hò với Lục Lục.”
Dung Y cảm thấy mình như bị sét đánh trúng.
Không phải bởi vì mối quan hệ giữa Chu Nghiêu và Lục Lục.
Cô dần dần nhớ lại chuyện xấu hổ hồi còn trẻ. Tết Nguyên Đán ở kiếp trước Lục Lục tổ chức họp lớp cấp hai, trong buổi họp lớp, Dung Y tỏ tình với nam thần Chu Nghiêu mà mình đã yêu thầm nhiều năm… trai đẹp cô yêu thầm quả thật khá nhiều, kết quả biết cậu ta đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái còn là bạn thân Lục Lục của cô.
Cô xấu hổ chỉ ước gì có cái hố để chui vào.
Lúc đó mối quan hệ giữa cô và Lục Lục dần trở nên xa cách, lòng dạ cô nhỏ nhen cho rằng Lục Lục giấu mình hẹn hò với cậu ta, làm cô mất mặt, thật ra Lục Lục chỉ không biết nên mở miệng thế nào thôi…
Thế nhưng sao Ân Nhã lại biết ba ngày nữa cô sẽ tỏ tình với Chu Nghiêu chứ? Cô ngẩn người nhìn cậu ta, có lẽ cậu ta tưởng cô bị shock nên dịu dàng an ủi, “Rất nhiều năm sau cậu sẽ nhận ra Chu Nghiêu chỉ là một người đàn ông bình thường da đen phát tướng mà thôi, tương lai cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Chu Nghiêu của mười năm sau đúng là một tên thô lỗ da đen phát tướng! Cô còn đùa cậu ta rằng không đá nổi bóng nữa rồi.
Sau khi Ân Nhã lái rời khỏi, Dung Y ngẩn ngơ, hoang mang quay trở về căn hộ, trong đầu có một suy nghĩ thoáng vụt qua. Cô vừa quét dọn căn nhà tích bụi lâu ngày, vừa nhớ lại chuyện Ân Nhã xuất hiện ở Dương Châu. Sự phản cảm của cậu ta với Nhan Lạc Chi, sự tỉnh táo của cậu ta trước Đường Nghiên Như, bóng lưng lắng đọng thời gian của cậu ta, mua một chiếc xe xa xỉ mà cậu ta tỉnh bơ như không…
Cô nghĩ đến độ đau đầu, bụng lại đói cồn cào, liền cầm ví tiền định ra ngoài ăn cơm. Vừa mới mở cửa thì nghe thấy tiếng kéo cửa sắt của nhà đối diện, cô ngước mắt lên nhìn định chào hỏi nhà hàng xóm.
Cô chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc áo khoác lông vũ màu đen lúc ban ngày, không kéo khóa áo nên có thể nhìn thấy áo sơ mi màu trắng mà cậu ta thích nhất ở bên trong.
Đó là Ân Nhã, người bây giờ hẳn nên ở quê như cô.
Cậu ta cũng sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn cô.
Cô liếm môi, hỏi: “Cậu quen Trần Dịch Thần không?”
Vì thế cậu ta cũng dè dặt hỏi lại: “Cậu quen Doãn Đô Hiểu không?”
Doãn Đô Hiểu là vợ sau này của cậu ta. Bọn họ giống như chiến hữu cách mạng đọc đúng ám hiệu, trong nháy mắt xúc động đến nỗi rưng rưng nước mắt. Cậu ta xuống tầng mua thức ăn sẵn, thêm một két bia, mở ti vi ngồi trên sô pha nhà cô hứng khỏi không ngừng thảo luận về chuyện kì lạ này.
“Chu Nghiêu bây giờ là thằng nhóc da trắng môi đỏ, cậu sẽ không rung động chứ?”
Cô cười phá lên, “Tôi chỉ nhớ lúc cậu ta da đen phát tướng thôi, năm tháng đúng là con dao giết heo mà.”
Ân Nhã sờ gương mặt mình, “Tôi chăm sóc rất tốt, mười năm sau vẫn trắng bóc như hồi xưa.”
“Có điều sao cậu lại đến đây?” Trong lòng Dung Y vẫn còn sợ hãi, “Tôi bị tai nạn xe, chỉ thấy trước mắt sáng lên rồi mất ý thức.”
“À… tôi…” Cậu ta gãi mũi, ánh mắt phiêu du.
Cô do dự, “Chẳng lẽ như trong tiểu thuyết viết, trong lúc đang XXX thì cậu tới đây?”
“Dung Y, sao cậu lại trở thành thế này?” Cậu ta giả vờ thất vọng, cuối cùng cố gắng nói bằng giọng nhẹ như không, “Tôi là người lái xe đó.”
Cô không kịp hoàn hồn lại, “Gì cơ, chính là người lái xe đó?”
Trên mặt Ân Nhã viết hai chữ chột dạ in hoa, “Tôi là người lái xe đâm vào cậu! Chính là thế…”
Cậu ta hếch mũi lên tỏ vẻ muốn đánh muốn giết tùy ý cô. Đương nhiên cô không hề khách sáo nhào tới bóp cổ cậu ta, “Hóa ra là tên khốn kiếp nhà cậu… Chẳng trách mấy ngày trước uống say nói xin lỗi tôi…”
Cậu ta vừa giãy dụa vừa xin tha, “Tôi không cố ý mà, ngày đó mưa to, cần gạt mưa của tôi bị hỏng…”
“Lại còn ngụy biện!”
“Không không không, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.”
Lúc này cô mới buông cậu ta ra, mệt mỏi ngã xuống sô pha, “Tôi nhớ Trần Dịch Thần.”
“Tôi không nhớ Doãn Đô Hiểu.” Thế nhưng Ân Nhã lại nói như vậy, cô quay đầu nhìn cậu ta, đúng lúc cậu ta cũng nhìn cô, đôi mắt long lanh sáng ngời, “Dung Y, cậu đã bao giờ nghĩ rốt cuộc mục đích của ông trời là gì khi cho chúng ta quay trở về mười năm trước chưa?”
Tim cô bất chợt đập “thình thịch” nhanh hơn, cô lắp bắp đáp: “Có lẽ… có lẽ để tôi giải cứu thế giới…”
Cậu ta mỉm cười, “Tôi nghĩ ông ấy cho chúng ta cơ hội lựa chọn lại từ đầu.”
“Lựa chọn lại điều gì?” Miệng hơi khô, cô liếm môi.
“Tôi và Doãn Đô Hiểu…” Ân Nhã bóp huyệt thái dương của mình, có lẽ hơi khó mở lời, “Chúng tôi quen nhau qua xem mắt, miễn cưỡng ở bên nhau, thật ra không có tiếng nói chung, sống với nhau không hạnh phúc. Tôi luôn nghĩ, nếu ông trời cho mình cơ hội lựa chọn lại từ đầu, chắc chắn tôi sẽ không lãng phí thời gian sống cuộc sống bằng mặt mà không bằng lòng thế nữa. Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của tôi rồi…”
Dung Y mang khuôn mặt khóc tang: “Vậy liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi cũng tới đây? Tôi và Trần Dịch Thần đang rất mặn nồng.”
“Nếu hôm đó…”
Ân Nhã vừa mới đặt giả thiết thì điện thoại của mình vang lên, điện thoại di động trên bàn trà thủy tinh rung rung, nhấp nháy tên của Đường Nghiên Như. Ân Nhã liếc mắt nhìn, ngồi nghiêng trên sô pha không hề cử động.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Loáng thoáng có thể nghe thấy Đường Nghiên Như trong điện thoại đang kể lể rất nhiều. Sắc mặt Ân Nhã vẫn bình tĩnh, cậu ta lạnh nhạt nói: “Chẳng phải từ lâu em đã biết anh ta có gia đình rồi sao? Chẳng lẽ em cho rằng đàn ông thành công bốn mươi mấy tuổi giữ thân như ngọc chỉ để chờ gặp được em?”
Woa, ngầu!
Giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên im bặt, trong lúc yên lặng, Dung Y nhân cơ hội thêm mắm dặm muối, cất cao giọng nói, “A Nhã, thấy chiếc váy em vừa mới cởi ra đâu không?”
Đường Nghiên Như ngay lập tức cúp điện thoại. Ân Nhã nằm bò trên vô lăng cười lớn, “Dung Y, tôi biết cậu không ưa Đường Nghiên Như, nhưng tôi không biết cậu lại đen tối thế đấy.”
Gì thế, gò má cô ửng đỏ, mắng cậu ta, “Nghĩ đi đâu thế, tôi đang giúp cậu đấy.”
“Cảm ơn cảm ơn.” Tâm trạng cậu ta rất tốt, vậy mà lại không hề bị chịu ảnh hưởng bởi Đường Nghiên Như, cậu ta vung tay hoan hô, “Đi thôi, về nhà.”
Dung Y: “…”
Lời nói ra như bát nước đã đổ đi.
Lần đầu tiên cô từ trường về nhà mà ngoài điện thoại ra không mang theo bất cứ thứ gì. Còn về học hành, chẳng lẽ ngần này tuổi rồi còn không dám cúp học?
Ra khỏi đường cao tốc, xe vào trong thành phố. Trong thành phố, Dung Y có một căn nhà, cô đã đầu tư sau khi trúng số. Nhưng không thể nói với Ân Nhã, cậu ta sẽ nghĩ cô cướp ngân hàng.
“Cậu thả tôi ở đây đi.” Cô chỉ vào trạm xe bus gần căn hộ, “Tôi đi xe bus về nhà cũng được.”
Cậu ta khó hiểu, “Tôi đưa cậu về mà.”
“Không cần đâu, lát nữa cô dì chú bác nhìn thấy tôi bước từ Mercedes – Benz xuống, chắc chắn tin vịt sẽ truyền khắp nơi.”
Cô xuống xe, chào tạm biệt cậu ta. Bất ngờ, cậu ta gọi cô lại, hình như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, “Dung Y, tết Nguyên Đán đừng tỏ tình với Chu Nghiêu.” Cô hoang mang, ai định tỏ tình với Chu Nghiêu chứ. Cậu ta ngập ngừng như không nỡ nói thẳng ra, “Chu Nghiêu đang hẹn hò với Lục Lục.”
Dung Y cảm thấy mình như bị sét đánh trúng.
Không phải bởi vì mối quan hệ giữa Chu Nghiêu và Lục Lục.
Cô dần dần nhớ lại chuyện xấu hổ hồi còn trẻ. Tết Nguyên Đán ở kiếp trước Lục Lục tổ chức họp lớp cấp hai, trong buổi họp lớp, Dung Y tỏ tình với nam thần Chu Nghiêu mà mình đã yêu thầm nhiều năm… trai đẹp cô yêu thầm quả thật khá nhiều, kết quả biết cậu ta đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái còn là bạn thân Lục Lục của cô.
Cô xấu hổ chỉ ước gì có cái hố để chui vào.
Lúc đó mối quan hệ giữa cô và Lục Lục dần trở nên xa cách, lòng dạ cô nhỏ nhen cho rằng Lục Lục giấu mình hẹn hò với cậu ta, làm cô mất mặt, thật ra Lục Lục chỉ không biết nên mở miệng thế nào thôi…
Thế nhưng sao Ân Nhã lại biết ba ngày nữa cô sẽ tỏ tình với Chu Nghiêu chứ? Cô ngẩn người nhìn cậu ta, có lẽ cậu ta tưởng cô bị shock nên dịu dàng an ủi, “Rất nhiều năm sau cậu sẽ nhận ra Chu Nghiêu chỉ là một người đàn ông bình thường da đen phát tướng mà thôi, tương lai cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Chu Nghiêu của mười năm sau đúng là một tên thô lỗ da đen phát tướng! Cô còn đùa cậu ta rằng không đá nổi bóng nữa rồi.
Sau khi Ân Nhã lái rời khỏi, Dung Y ngẩn ngơ, hoang mang quay trở về căn hộ, trong đầu có một suy nghĩ thoáng vụt qua. Cô vừa quét dọn căn nhà tích bụi lâu ngày, vừa nhớ lại chuyện Ân Nhã xuất hiện ở Dương Châu. Sự phản cảm của cậu ta với Nhan Lạc Chi, sự tỉnh táo của cậu ta trước Đường Nghiên Như, bóng lưng lắng đọng thời gian của cậu ta, mua một chiếc xe xa xỉ mà cậu ta tỉnh bơ như không…
Cô nghĩ đến độ đau đầu, bụng lại đói cồn cào, liền cầm ví tiền định ra ngoài ăn cơm. Vừa mới mở cửa thì nghe thấy tiếng kéo cửa sắt của nhà đối diện, cô ngước mắt lên nhìn định chào hỏi nhà hàng xóm.
Cô chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc áo khoác lông vũ màu đen lúc ban ngày, không kéo khóa áo nên có thể nhìn thấy áo sơ mi màu trắng mà cậu ta thích nhất ở bên trong.
Đó là Ân Nhã, người bây giờ hẳn nên ở quê như cô.
Cậu ta cũng sửng sốt, ngẩn ngơ nhìn cô.
Cô liếm môi, hỏi: “Cậu quen Trần Dịch Thần không?”
Vì thế cậu ta cũng dè dặt hỏi lại: “Cậu quen Doãn Đô Hiểu không?”
Doãn Đô Hiểu là vợ sau này của cậu ta. Bọn họ giống như chiến hữu cách mạng đọc đúng ám hiệu, trong nháy mắt xúc động đến nỗi rưng rưng nước mắt. Cậu ta xuống tầng mua thức ăn sẵn, thêm một két bia, mở ti vi ngồi trên sô pha nhà cô hứng khỏi không ngừng thảo luận về chuyện kì lạ này.
“Chu Nghiêu bây giờ là thằng nhóc da trắng môi đỏ, cậu sẽ không rung động chứ?”
Cô cười phá lên, “Tôi chỉ nhớ lúc cậu ta da đen phát tướng thôi, năm tháng đúng là con dao giết heo mà.”
Ân Nhã sờ gương mặt mình, “Tôi chăm sóc rất tốt, mười năm sau vẫn trắng bóc như hồi xưa.”
“Có điều sao cậu lại đến đây?” Trong lòng Dung Y vẫn còn sợ hãi, “Tôi bị tai nạn xe, chỉ thấy trước mắt sáng lên rồi mất ý thức.”
“À… tôi…” Cậu ta gãi mũi, ánh mắt phiêu du.
Cô do dự, “Chẳng lẽ như trong tiểu thuyết viết, trong lúc đang XXX thì cậu tới đây?”
“Dung Y, sao cậu lại trở thành thế này?” Cậu ta giả vờ thất vọng, cuối cùng cố gắng nói bằng giọng nhẹ như không, “Tôi là người lái xe đó.”
Cô không kịp hoàn hồn lại, “Gì cơ, chính là người lái xe đó?”
Trên mặt Ân Nhã viết hai chữ chột dạ in hoa, “Tôi là người lái xe đâm vào cậu! Chính là thế…”
Cậu ta hếch mũi lên tỏ vẻ muốn đánh muốn giết tùy ý cô. Đương nhiên cô không hề khách sáo nhào tới bóp cổ cậu ta, “Hóa ra là tên khốn kiếp nhà cậu… Chẳng trách mấy ngày trước uống say nói xin lỗi tôi…”
Cậu ta vừa giãy dụa vừa xin tha, “Tôi không cố ý mà, ngày đó mưa to, cần gạt mưa của tôi bị hỏng…”
“Lại còn ngụy biện!”
“Không không không, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.”
Lúc này cô mới buông cậu ta ra, mệt mỏi ngã xuống sô pha, “Tôi nhớ Trần Dịch Thần.”
“Tôi không nhớ Doãn Đô Hiểu.” Thế nhưng Ân Nhã lại nói như vậy, cô quay đầu nhìn cậu ta, đúng lúc cậu ta cũng nhìn cô, đôi mắt long lanh sáng ngời, “Dung Y, cậu đã bao giờ nghĩ rốt cuộc mục đích của ông trời là gì khi cho chúng ta quay trở về mười năm trước chưa?”
Tim cô bất chợt đập “thình thịch” nhanh hơn, cô lắp bắp đáp: “Có lẽ… có lẽ để tôi giải cứu thế giới…”
Cậu ta mỉm cười, “Tôi nghĩ ông ấy cho chúng ta cơ hội lựa chọn lại từ đầu.”
“Lựa chọn lại điều gì?” Miệng hơi khô, cô liếm môi.
“Tôi và Doãn Đô Hiểu…” Ân Nhã bóp huyệt thái dương của mình, có lẽ hơi khó mở lời, “Chúng tôi quen nhau qua xem mắt, miễn cưỡng ở bên nhau, thật ra không có tiếng nói chung, sống với nhau không hạnh phúc. Tôi luôn nghĩ, nếu ông trời cho mình cơ hội lựa chọn lại từ đầu, chắc chắn tôi sẽ không lãng phí thời gian sống cuộc sống bằng mặt mà không bằng lòng thế nữa. Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của tôi rồi…”
Dung Y mang khuôn mặt khóc tang: “Vậy liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi cũng tới đây? Tôi và Trần Dịch Thần đang rất mặn nồng.”
“Nếu hôm đó…”
Ân Nhã vừa mới đặt giả thiết thì điện thoại của mình vang lên, điện thoại di động trên bàn trà thủy tinh rung rung, nhấp nháy tên của Đường Nghiên Như. Ân Nhã liếc mắt nhìn, ngồi nghiêng trên sô pha không hề cử động.
Bình luận facebook