• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New HUỐNG HỒ TUỔI XUÂN ĐANG TÀN ÚA (2 Viewers)

  • Chương 6

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
88825.png
Ân Nhã vẫn mỉm cười như trước đây, lạnh nhạt đáp lại, “Không.”


Nụ cười của Nhan Lạc Chi hơi cứng đờ, cô ta rời ánh mắt đi, hình như lúc này mới nhìn thấy Dung Y, gương mặt liền hiện lên sự ngạc nhiên: “Dung Y, cậu cũng ở đây à.” Ánh mắt cô ta lặng lẽ rơi xuống người tuyết nhỏ trên tay cô, cô ta giả bộ lo lắng nhìn A Trân, “Cậu đi nhanh quá chúng tớ còn tưởng cậu về kí túc xá rồi cơ, không ngờ cậu lại ở đây nói chuyện với Ân Nhã… A Trân vừa mới nhắc đến Ân Nhã… một mình cậu lén gặp Ân Nhã thế này cũng không sợ A Trân nghĩ nhiều sao…”


Cô nghe xong lại thấy chẳng hiểu gì, sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Ân Nhã lại dây mơ rễ má với nhiều người vậy?


Thẩm Yêu Yêu khoác tay A Trân cười hì hì, từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn là người hòa giải: “Tối qua A Trân chỉ chỉ bừa một người mà thôi, người đó tròn hay méo có lẽ còn chẳng nhìn rõ.”


Nhan Lạc Chi bỗng nhiên kéo A Trân vào, chắc hẳn A Trân cũng hơi xấu hổ và giận dữ, nét mặt đã không còn thoải mái. Nhưng Nhan Lạc Chi không nhìn A Trân, vẫn mặt dày mà cười: “Chỉ bừa thôi mà chỉ trúng Ân Nhã, có thể thấy hai người có duyên phận.”


Cô ta nở nụ cười sâu xa với A Trân, không hiểu sao lại làm người ta sinh lòng ghen ghét. A Trân im lặng ngoảnh đầu vào tòa nhà kí túc xá, rõ ràng không khác gì cho Nhan Lạc Chi một cái bạt tai. Nhan Lạc Chi không ngờ A Trân lại chẳng nể mặt mình như vậy, gượng gạo giữ nụ cười trên môi, “Tớ thấy quả nhiên A Trân giận rồi, Dung Y, cậu phải tự kiểm điểm đấy.”


Dung Y đã hiểu ra, hóa ra tối qua Nhan Lạc Chi tiếp cận xin số điện thoại của Ân Nhã. Tên này tối qua ở Dương Châu, lại còn rảnh rỗi tới trường đại học của người khác chạy bộ, tiện thể “trêu ghẹo” cả Nhan Lạc Chi. Còn Nhan Lạc Chi có lẽ sợ cô cũng “chấm” Ân Nhã, nên giấu mọi người nhắn tin với cậu ta.


Dung Y tỉnh bơ liếc nhìn Ân Nhã, trong mắt tràn ngập sự khinh thường chỉ mình cậu ta hiểu được. Cậu ta nhanh chóng nháy mắt với cô, rồi nghiêng đầu nói với Nhan Lạc Chi, “Chào cô, tôi là thanh mai trúc mã của Dung Y, đặc biệt đi từ Nam Kinh tới đây để đón Giáng Sinh với cô ấy.”


Cậu ta giới thiệu xong, sắc mặt Nhan Lạc Chi cắt không còn giọt máu. Hay cho cô ta ban nãy tự biên tự diễn một hồi lâu, rốt cuộc chỉ là trò cười, cô ta cắn môi quở trách, “Dung Y, hóa ra cậu quen Ân Nhã, tối hôm qua cậu cũng không nói, nếu không tớ đã không nhiệt tình đi xin số điện thoại hộ A Trân.”


Lại lấy A Trân ra làm bình phong.


Trong lòng Dung Y rất vui sướng, cô cười như không cười, “Ban đêm tối đen như mực, mắt tôi không tốt như cậu, sao có thể nhận ra Ân Nhã được chứ?”


Nhan Lạc Chi vẫn nở nụ cười, đây chính là chiêu bài của cô ta: “Ân Nhã từ xa đến, Dung Y, dù gì cũng phải mời một bữa cơm chứ?” Nói xong lại nhìn Ân Nhã, “Đây là truyền thống của phòng kí túc chúng tôi, dù là bạn của ai đến, cả phòng chúng tôi đều sẽ mời người đó ăn cơm.”


Quả thật là có chuyện này, chẳng qua “thăng” lên làm truyền thống thì hơi quá.


Ân Nhã chau mày nói xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không thích ăn cơm với người mình không quen.”


Đây là lần đầu tiên Nhan Lạc Chi bị đàn ông từ chối ngay trước mặt, cuối cùng cô ta không cười nổi nữa.


Tâm trạng Dung Y sao có thể chỉ dùng một từ “sướng” để hình dung?


Trên đường cùng Ân Nhã đi ăn cơm, cô cứ cười suốt. Cậu ta liếc mắt nhìn cô, cong khóe môi lên, “Cậu cười thế này, người khác không biết còn tưởng bạn trai cậu đến tặng cậu niềm vui bất ngờ đấy.”


Nói cứ như cậu ta biết tại sao cô vui vậy.


Cô lặng lẽ lùi về phía sau một bước, vóc dáng cậu ta dong dỏng cao, người lại hơi gầy, hai tay đút vào túi quần, toát lên khí chất phóng khoáng ngọc thụ lâm phong. Cô đi theo bước chân không nhanh không chậm của cậu ta, trong tim dâng lên cảm xúc khác lạ. Hình như Ân Nhã có chỗ nào đó không giống trước đây, cụ thể là gì thì không thể nói rõ được.


Sau khi ngồi xuống, Ân Nhã giúp cô tiêu độc bát đũa, rồi lại dùng nước sôi rửa lại một lần, lau chùi sạch sẽ xong mới đặt trước mặt cô. Mỗi lần ra ngoài ăn cô đều không làm thiếu bước này, nhưng đến khi Ân Nhã làm thì lại cảm thấy ngại ngùng. Trước đây bọn họ là bạn bè, cậu ta chưa bao giờ chăm sóc cô thế này cả.


Ân Nhã giống như loại rượu lắng đọng qua tháng năm, đã có hương vị đàn ông trưởng thành.


Trong lúc chờ món ăn lên, cậu ta lấy điện thoại ra xem. Cô nghiêng người rướn đầu ra muốn biết cậu ta đang xem gì. Thật ra cô rất tò mò hôm qua Nhan Lạc Chi và cậu ta đã gửi tin nhắn gì cho nhau, nhưng đây là sự riêng tư của cậu ta, cô ngại hỏi trắng trợn.


Hình như cậu ta có mắt trên đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười tủm tỉm: “Muốn đọc tin nhắn hôm qua giữa tôi và Nhan Lạc Chi không?”


Cô lập tức không hề khách sáo mà gật đầu: “Có thể đọc không?”


“Đương nhiên có thể.”


Tin nhắn bắt đầu lúc mười giờ, mười giờ đêm là khoảng thời gian Nhan Lạc Chi nói rằng thích hợp nhất để cua trai.


Nhan Lạc Chi: Chào cậu, tôi là Nhan Lạc Chi. Quả thật không ngờ cậu lại đồng ý cho tôi số điện thoại, lúc bạn cùng phòng ép tôi hỏi số điện thoại của cậu, tôi thật sự rất sợ cậu không để ý đến tôi.


Nói dối không chớp mắt.


Nhan Lạc Chi: Tôi luôn cảm thấy mình hơi béo, lần sau cậu dạy tôi chạy bộ được không?


Chạy bộ mà cũng cần phải dạy sao? Cô ta là heo chắc?


Nhan Lạc Chi: Tôi biết nhà hàng Hi Yến trong con ngõ phía sau trường học có món mới, không bằng ngày mai chúng ta cùng đi thử nhé, nhân tiện để tôi kể cho cậu nghe về tình cảnh của A Trân. Ở sân vận động cô ấy thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, là bạn của cô ấy, tôi không thể không giúp một tay được.


Nhan Lạc Chi mặt dày mày dạn. Nhưng làm Dung Y vui vẻ là dù cô ta tán tỉnh thế nào, từ đầu đến cuối Ân Nhã vẫn luôn lạnh nhạt, thỉnh thoảng mới trả lời lại đôi ba tin nhắn.


Ân Nhã: Ừ.


Ân Nhã: Ha ha.


Ân Nhã: Ừ.


Ân Nhã: Ha ha.


Cô trả điện thoại lại cho Ân Nhã, bật ngón cái khen cậu ta: “Liễu Hạ Huệ! Mỹ nữ trước mặt mà “Ngồi nhưng lòng không loạn”! Giỏi lắm!”


Cậu ta hếch cằm lên hùa theo, “Cô ta không phải mẫu người tôi thích.”


Cô bỗng nhớ tới Đường Nghiên Như, đó mới là mẫu người Ân Nhã thích, là cô gái như cành liễu mềm trong gió, chỉ một ánh mắt thôi mà đáng thương vô ngần. Tâm trạng cô chợt chùng xuống, cô sẽ không quên mấy năm nay ngày qua ngày, Ân Nhã đau khổ vùng vẫy trong nanh vuốt ma quỷ của Đường Nghiên Như, sau đó cậu ta vẫn đi nhập ngũ để quên đi trần duyên trong quân đội kỷ luật nghiêm khắc, tự dày vò mình đến nỗi không thành hình người.


Cô nói bằng giọng không mấy cảm tình, “Vậy sao cậu vẫn cho cô ta số điện thoại?”


“Tôi muốn giúp cậu dạy dỗ cô ta.” Ân Nhã ngước mắt lên, “Cô ta luôn âm thầm bắt nạt cậu, không giội cho cô ta chậu nước, cô ta còn tưởng cả thế giới đều quay quanh mình.”


Cô sửng sốt, “Sao cậu biết cô ta bắt nạt tôi?”


Cậu ta chậm rãi rót nước vào cốc, nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, “Cậu kể với tôi mà.”


“Tôi kể cho cậu lúc nào?” Dung Y không khỏi vò đầu, dù nghĩ thế nào cũng không ra. Cô vẫn luôn cố gắng giữ hình ảnh ôn hòa trước mặt Ân Nhã, sao có thể bộc lộ điểm yếu lắm lời của mình chứ?


Ân Nhã đáp lại chắc nịch: “Có một ngày cậu gửi tin nhắn kể cho tôi, thế là tôi chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về cái cô cùng phòng đó cả.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom