Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Anh dạy cô cách ăn mặc trang điểm, dạy cô tự tin lạc quan, dạy cô nhìn những mặt tốt đẹp và may mắn của cuộc sống. Nghĩ tới Trần Dịch Thần, Dung Y lại mất hứng với cuộc hẹn sắp tới, bèn thuận miệng trả lời: “Hàng vỉa hè thôi, giá rẻ nên mua mấy cái.”
Thật ra không phải thế, hiện giờ cô đã là phú bà, làm gì có chuyện mặc quần áo giá rẻ mười mấy đồng? Trần Dịch Thần đã nói, thà mua ít cũng phải mua đồ tốt.
Nhan Lạc Chi sờ chất liệu quần áo cô mặc, nụ cười cũng trở nên đầy ý tứ hơn, “Xem ra cậu rất để tâm cuộc hẹn này nhỉ?”
Cô cười ha ha mấy tiếng, “Chú trọng ăn mặc là cách tôn trọng tối thiểu trong hẹn hò mà.”
“Vậy chúc cậu cầu được ước nấy nhé.” Nhan Lạc Chi hời hợt nói, rồi lại nhìn Dung Y thêm mấy lần nữa.
Dung Y giả bộ không nhận ra, có lẽ cuối cùng cô ta cũng phát hiện cô không còn giống trước đây.
Sau giờ tự học buổi tối, Dung Y ôm sách vở đến sân vận động. Lần này Tô Nam không chờ sẵn dưới trụ bóng rổ, cô ôm khuỷu tay buồn chán chờ anh ta một lúc.
Sắp đến Giáng Sinh, trong trường rất náo nhiệt, giờ này mà trong phòng phát thanh vẫn còn tiếng nhạc phát ra, trên sân vận động có lác đác mấy đôi nam nữ đang đi dạo, vô cùng quấn quýt ngọt ngào.
Cô chờ đến khi sắp chảy nước mũi thì điện thoại vang lên “ting”, là tin nhắn, người gửi là Ân Nhã: “Sắp đến Giáng Sinh rồi, cậu không chúc tôi Giáng Sinh vui vẻ ư?”
Cuối cùng Dung Y nhớ lại thời điểm này mười năm trước, cô đang tích cực cố gắng để mối quan hệ giữa mình và Ân Nhã gần gũi hơn, định dùng tin nhắn để thiết lập tình bạn ban đầu giữa bạn học với nhau. Bất đắc dĩ thay da mặt cô lại mỏng, phương pháp từ trước đến nay vẫn luôn là gửi tin nhắn, gửi tin nhắn và gửi tin nhắn, gợi những chủ đề nhạt nhẽo thiếu muối, ví dụ như ăn cơm chưa, đang làm gì, sắp thi rồi… không bao giờ được quan tâm.
Lúc đó Ân Nhã đang chìm trong đau khổ do thất tình, có lẽ cần ai đó nghe cậu ta tâm sự, vì vậy hai người trời nam đất bắc gửi tin nhắn cho nhau. Dù chủ đề nói chuyện từ bạn gái trước tuyệt tình thế nào đến cuộc sống và lý tưởng, nhưng vì Ân Nhã luôn dây dưa không dứt với bạn gái cũ nên quan hệ giữa Dung Y và cậu ta vẫn chẳng có tiến triển.
Sau này lúc Dung Y và Trần Dịch Thần tán gẫu với nhau thường nói, “Ai nói em không có mối tình đầu, Ân Nhã chính là mối tình đầu của em.”
Quả thật chỉ là tán gẫu mà thôi.
Hơn nữa, Ân Nhã chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho cô, cô đọc tin nhắn có thể nói là “dí dỏm” trong điện thoại, suy nghĩ rối bời.
“Anh trai à, chắc không phải cậu quay lại với Đường Nghiên Như rồi đấy chứ?”
Đường Nghiên Như chính là bạn gái cũ của Ân Nhã, cô gái này sau khi đá Ân Nhã, thỉnh thoảng vẫn nhớ lại quá khứ nói chuyện tương lai với cậu ta. Cãi nhau với bạn trai mới, cô ta cũng khóc lóc tố khổ với Ân Nhã. Trong mắt Dung Y, cô ta chính là “bạch liên hoa, lục trà biểu” điển hình, dù là Dung Y mười năm trước cũng chắc chắn coi thường cô ta.
Ân Nhã lập tức nhắn tin lại: Đùa à, sao có thể được.
Dung Y: Xem ra mấy ngày gần cậu cũng tỉnh ra rồi đấy, chuyện đáng mừng, đáng chúc mừng.
Ân Nhã: Tết Dương cậu có về không?
Đây là lần đầu tiên đấy, lần đầu tiên Ân Nhã chuyển chủ đề khỏi cô bạn gái cũ, trước đây lúc nào Dung Y cũng là người phải tốn công tốn sức làm chuyện này.
Dung Y: Về chứ, được nghỉ ba ngày cơ mà. Sao thế, nhớ tôi à?
Trước đây, chiêu mạnh nhất của Dung Y cũng chỉ là nói đùa ở trình độ này. Nhưng cô thề, cô của hiện tại thật sự không muốn xơ múi gì Ân Nhã, bình thường cô trêu chọc Trần Dịch Thần thành quen rồi, mấy câu đùa cợt đàn ông tự nhiên thốt ra khỏi miệng.
Ân Nhã: Đúng thế, khi nào về tôi mời cậu ăn cơm.
Dung Y giật mình, Ân Nhã lại thẳng thắn đáp trả lại câu đùa đầy mờ ám của cô, rốt cuộc cậu ta đã gặp phải cú shock nào vậy?
Cô nghĩ lúc về phải khuyên bảo cậu ta thấu đáo, tám mươi phần trăm Đường Nghiên Như lại giày vò cậu ta rồi.
Lúc này chuông điện thoại lại kêu lên, lần này là Nhan Lạc Chi gọi điện thoại đến: “Xin lỗi Dung Y, tạm thời Tô Nam có chuyện không đến được.”
Dung Y nhìn đồng hồ, thời gian cho cuộc hẹn đã lỡ mất bốn mươi phút mà bây giờ mới thông báo cho cô biết, cô cười ha ha… Giọng nói của Nhan Lạc Chi mang đầy ý xin lỗi: “Dung Y, không phải cậu vẫn đang ở sân vận động đấy chứ?”
Dung Y thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy.”
Nhan Lạc Chi bị chẹn họng, có lẽ cho rằng lúc này cô phải xấu hổ và khó xử, nhất định sẽ vội vàng phủ nhận, không ngờ cô lại thừa nhận như không có hề gì.
Một lúc sau Nhan Lạc Chi nói với giọng cố gắng tỏ ra nhiệt tình, “Tớ nên thông báo sớm cho cậu mới phải, tại tớ không hiểu sao lại quên mất, Tô Nam lại không có số điện thoại của cậu. Cứ nghĩ cậu đã về từ lâu rồi, ai ngờ cậu lại cố chấp thế.”
Nói cứ như Dung Y không gặp được Tô Nam thì không chịu về, nếu không phải vì nhắn tin với Ân Nhã mà quên mất thời gian, cô đã về kí túc xá từ lâu rồi.
Ra khỏi sân vận động, đi qua một con đường nhỏ chuyên bán đồ ăn vặt trước khu dân cư, cô tiện đường mua một bát tào phớ bốc khói nghi ngút. Tuổi trẻ thích thật đấy, ăn thùng uống vại cũng không lo béo. Dung Y cầm bát tào phớ mà bùi ngùi, khóe mắt nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc từ cuối con đường đi tới.
Hiển nhiên là Nhan Lạc Chi và Tô Nam.
Cô vội vàng trốn vào con đường cây bên cạnh. Nhan Lạc Chi và Tô Nam vừa nói vừa cười đi ngang qua, không hề nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm của cô. Cô cũng coi như có kinh nghiệm dày dặn, chỉ nhìn là biết Nhan Lạc Chi không thích Tô Nam, nhưng con người Nhan Lạc Chi lại có một tật xấu, ví dụ như cô ta không thích Tô Nam nhưng tuyệt đối không hi vọng Tô Nam thích người khác.
Nghĩ tới câu Tô Nam “tạm thời có việc”, là tạm thời chấp nhận cuộc hẹn của Nhan Lạc Chi sao?
Coi như cô cũng gián tiếp giúp đỡ Tô Nam nhỉ? Cuối cùng cũng có một bước tiến triển mới với người đẹp. Nếu Tô Nam có thể nắm chắc cơ hội này chiếm trọn tâm hồn thiếu nữ của Nhan Lạc Chi, không chừng vận mệnh của anh ta cũng thay đổi.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Thật ra không phải thế, hiện giờ cô đã là phú bà, làm gì có chuyện mặc quần áo giá rẻ mười mấy đồng? Trần Dịch Thần đã nói, thà mua ít cũng phải mua đồ tốt.
Nhan Lạc Chi sờ chất liệu quần áo cô mặc, nụ cười cũng trở nên đầy ý tứ hơn, “Xem ra cậu rất để tâm cuộc hẹn này nhỉ?”
Cô cười ha ha mấy tiếng, “Chú trọng ăn mặc là cách tôn trọng tối thiểu trong hẹn hò mà.”
“Vậy chúc cậu cầu được ước nấy nhé.” Nhan Lạc Chi hời hợt nói, rồi lại nhìn Dung Y thêm mấy lần nữa.
Dung Y giả bộ không nhận ra, có lẽ cuối cùng cô ta cũng phát hiện cô không còn giống trước đây.
Sau giờ tự học buổi tối, Dung Y ôm sách vở đến sân vận động. Lần này Tô Nam không chờ sẵn dưới trụ bóng rổ, cô ôm khuỷu tay buồn chán chờ anh ta một lúc.
Sắp đến Giáng Sinh, trong trường rất náo nhiệt, giờ này mà trong phòng phát thanh vẫn còn tiếng nhạc phát ra, trên sân vận động có lác đác mấy đôi nam nữ đang đi dạo, vô cùng quấn quýt ngọt ngào.
Cô chờ đến khi sắp chảy nước mũi thì điện thoại vang lên “ting”, là tin nhắn, người gửi là Ân Nhã: “Sắp đến Giáng Sinh rồi, cậu không chúc tôi Giáng Sinh vui vẻ ư?”
Cuối cùng Dung Y nhớ lại thời điểm này mười năm trước, cô đang tích cực cố gắng để mối quan hệ giữa mình và Ân Nhã gần gũi hơn, định dùng tin nhắn để thiết lập tình bạn ban đầu giữa bạn học với nhau. Bất đắc dĩ thay da mặt cô lại mỏng, phương pháp từ trước đến nay vẫn luôn là gửi tin nhắn, gửi tin nhắn và gửi tin nhắn, gợi những chủ đề nhạt nhẽo thiếu muối, ví dụ như ăn cơm chưa, đang làm gì, sắp thi rồi… không bao giờ được quan tâm.
Lúc đó Ân Nhã đang chìm trong đau khổ do thất tình, có lẽ cần ai đó nghe cậu ta tâm sự, vì vậy hai người trời nam đất bắc gửi tin nhắn cho nhau. Dù chủ đề nói chuyện từ bạn gái trước tuyệt tình thế nào đến cuộc sống và lý tưởng, nhưng vì Ân Nhã luôn dây dưa không dứt với bạn gái cũ nên quan hệ giữa Dung Y và cậu ta vẫn chẳng có tiến triển.
Sau này lúc Dung Y và Trần Dịch Thần tán gẫu với nhau thường nói, “Ai nói em không có mối tình đầu, Ân Nhã chính là mối tình đầu của em.”
Quả thật chỉ là tán gẫu mà thôi.
Hơn nữa, Ân Nhã chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho cô, cô đọc tin nhắn có thể nói là “dí dỏm” trong điện thoại, suy nghĩ rối bời.
“Anh trai à, chắc không phải cậu quay lại với Đường Nghiên Như rồi đấy chứ?”
Đường Nghiên Như chính là bạn gái cũ của Ân Nhã, cô gái này sau khi đá Ân Nhã, thỉnh thoảng vẫn nhớ lại quá khứ nói chuyện tương lai với cậu ta. Cãi nhau với bạn trai mới, cô ta cũng khóc lóc tố khổ với Ân Nhã. Trong mắt Dung Y, cô ta chính là “bạch liên hoa, lục trà biểu” điển hình, dù là Dung Y mười năm trước cũng chắc chắn coi thường cô ta.
Ân Nhã lập tức nhắn tin lại: Đùa à, sao có thể được.
Dung Y: Xem ra mấy ngày gần cậu cũng tỉnh ra rồi đấy, chuyện đáng mừng, đáng chúc mừng.
Ân Nhã: Tết Dương cậu có về không?
Đây là lần đầu tiên đấy, lần đầu tiên Ân Nhã chuyển chủ đề khỏi cô bạn gái cũ, trước đây lúc nào Dung Y cũng là người phải tốn công tốn sức làm chuyện này.
Dung Y: Về chứ, được nghỉ ba ngày cơ mà. Sao thế, nhớ tôi à?
Trước đây, chiêu mạnh nhất của Dung Y cũng chỉ là nói đùa ở trình độ này. Nhưng cô thề, cô của hiện tại thật sự không muốn xơ múi gì Ân Nhã, bình thường cô trêu chọc Trần Dịch Thần thành quen rồi, mấy câu đùa cợt đàn ông tự nhiên thốt ra khỏi miệng.
Ân Nhã: Đúng thế, khi nào về tôi mời cậu ăn cơm.
Dung Y giật mình, Ân Nhã lại thẳng thắn đáp trả lại câu đùa đầy mờ ám của cô, rốt cuộc cậu ta đã gặp phải cú shock nào vậy?
Cô nghĩ lúc về phải khuyên bảo cậu ta thấu đáo, tám mươi phần trăm Đường Nghiên Như lại giày vò cậu ta rồi.
Lúc này chuông điện thoại lại kêu lên, lần này là Nhan Lạc Chi gọi điện thoại đến: “Xin lỗi Dung Y, tạm thời Tô Nam có chuyện không đến được.”
Dung Y nhìn đồng hồ, thời gian cho cuộc hẹn đã lỡ mất bốn mươi phút mà bây giờ mới thông báo cho cô biết, cô cười ha ha… Giọng nói của Nhan Lạc Chi mang đầy ý xin lỗi: “Dung Y, không phải cậu vẫn đang ở sân vận động đấy chứ?”
Dung Y thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy.”
Nhan Lạc Chi bị chẹn họng, có lẽ cho rằng lúc này cô phải xấu hổ và khó xử, nhất định sẽ vội vàng phủ nhận, không ngờ cô lại thừa nhận như không có hề gì.
Một lúc sau Nhan Lạc Chi nói với giọng cố gắng tỏ ra nhiệt tình, “Tớ nên thông báo sớm cho cậu mới phải, tại tớ không hiểu sao lại quên mất, Tô Nam lại không có số điện thoại của cậu. Cứ nghĩ cậu đã về từ lâu rồi, ai ngờ cậu lại cố chấp thế.”
Nói cứ như Dung Y không gặp được Tô Nam thì không chịu về, nếu không phải vì nhắn tin với Ân Nhã mà quên mất thời gian, cô đã về kí túc xá từ lâu rồi.
Ra khỏi sân vận động, đi qua một con đường nhỏ chuyên bán đồ ăn vặt trước khu dân cư, cô tiện đường mua một bát tào phớ bốc khói nghi ngút. Tuổi trẻ thích thật đấy, ăn thùng uống vại cũng không lo béo. Dung Y cầm bát tào phớ mà bùi ngùi, khóe mắt nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc từ cuối con đường đi tới.
Hiển nhiên là Nhan Lạc Chi và Tô Nam.
Cô vội vàng trốn vào con đường cây bên cạnh. Nhan Lạc Chi và Tô Nam vừa nói vừa cười đi ngang qua, không hề nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm của cô. Cô cũng coi như có kinh nghiệm dày dặn, chỉ nhìn là biết Nhan Lạc Chi không thích Tô Nam, nhưng con người Nhan Lạc Chi lại có một tật xấu, ví dụ như cô ta không thích Tô Nam nhưng tuyệt đối không hi vọng Tô Nam thích người khác.
Nghĩ tới câu Tô Nam “tạm thời có việc”, là tạm thời chấp nhận cuộc hẹn của Nhan Lạc Chi sao?
Coi như cô cũng gián tiếp giúp đỡ Tô Nam nhỉ? Cuối cùng cũng có một bước tiến triển mới với người đẹp. Nếu Tô Nam có thể nắm chắc cơ hội này chiếm trọn tâm hồn thiếu nữ của Nhan Lạc Chi, không chừng vận mệnh của anh ta cũng thay đổi.
Bình luận facebook