Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chật vật mãi mới chịu đựng đến khi hết giờ, cô cầm quyển sách theo dòng người ra khỏi lớp học, khi nhớ ra đám Thẩm Yêu Yêu thì nhận ra đã lạc mất bọn họ. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, ít nhất khi tan học, họ sẽ tụ tập lại cùng về kí túc xá.
Cô nhìn xung quanh, không tìm thấy người, đành phải quay về một mình.
Ở dưới tòa nhà kí túc xá, cô bỗng nghe thấy có người gọi, “Bạn Dung Y?” Cô quay đầu lại, là Tô Nam với gương mặt tức giận.
Nhìn thấy cô, Tô Nam sững người lại, không ngờ cô gái “thận trọng e dè” trong miệng Nhan Lạc Chi lại phóng khoáng thoải mái đến thế. Nhưng cậu ta vẫn kìm nén lại, “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn tình cảm của cậu với tôi. Thứ hai, tôi mong cậu đừng ích kỉ phá hoại tình cảm giữa tôi và Nhan Lạc Chi chỉ vì cái “thích” của cậu. Nhan Lạc Chi là cô gái lương thiện, cô ấy không biết cách từ chối yêu cầu cậu đưa ra, nên tôi cảnh cáo cậu, đừng tiếp tục dây dưa nữa, tôi không bao giờ thích cậu đâu.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi Tô Nam nói xong những câu từ khó nghe nhường ấy, cô vẫn thấy hơi ngạc nhiên.
Cô chợt nhớ lại, kiếp trước cũng xảy ra chuyện tương tự thế này.
Nhưng không phải là Tô Nam mà là một vài chàng trai khác, sau khi cô nhận mấy món quà nhỏ mà Nhan Lạc Chi đưa cho mình. Họ không hề giận dữ như Tô Nam, có lẽ vì hồi đó cô không đáng để Nhan Lạc Chi thêm mắm dặm muối. Lúc gặp cô họ chỉ liếc mắt đầy coi thường, khinh khỉnh nói những câu đại loại như “Cô không xứng với chiếc khăn lụa này.” hoặc “Đồ của người khác tốt thế à.”
Lúc đó cô không biết gì, chỉ nghĩ rằng người khác tự nhiên thù địch với mình.
Dung Y nhếch khóe môi, bình tĩnh hỏi Tô Nam: “Cậu là ai thế?”
Cậu ta sửng sốt, nét mặt nghiêm túc và nghi hoặc của Dung Y làm khuôn mặt cậu ta dần đỏ bừng, cậu ta lắp bắp nói: “Quả… quả táo tôi tặng Nhan Lạc Chi… có phải cậu cướp mất… ăn không?”
Vì kĩ thuật diễn của cô quá cao siêu, cậu ta không thể không tự hỏi có phải quá đa tình hay không, khí thế khởi binh vấn tội lúc nãy mất sạch.
Cô chau mày, lại cảm thấy khó hiểu hơn nữa, “Táo nào?” Không phải chỉ mỗi Nhan Lạc Chi biết cách vu oan đổ tội cho người khác, Dung Y làm như chợt hiểu ra, “Cậu nói quả táo dán sticker trái tim mà Nhan Lạc Chi cắt thành bốn miếng chia cho chúng tôi ăn sao? Ăn táo có nghĩa là thích cậu, chúc mừng chúc mừng, kí túc xá chúng tôi đều thích cậu.”
Cô cũng không muốn mỉa mai đùa cợt cậu ta thế này, nhưng nghe cái câu “Nhan Lạc Chi là cô gái lương thiện” mà thấy tức.
Sắc mặt Tô Nam xám ngoét, có lẽ trong lòng cậu ta đã tin cô, nhưng tình cảm lại làm cậu ta đứng về phía “Nhan Lạc Chi lương thiện”. Cậu ta muốn nói lại thôi, cuối cùng thốt ra được câu, “Cậu đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt sao?” Cậu ta vẫn chưa rơi vào cảnh ngộ tin tưởng mù quáng, nói xong ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Y mà không hề ngại ngùng.
Dung Y bật cười, trước khi cậu ta càng lúng túng hơn thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi: “Dung Y.”
Hôm nay người đến tìm cô nhiều thật. Cô quay đầu lại nhìn, thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng khuôn mặt điển trai đi tới, ánh nắng như bột kim tuyến li ti màu vàng chiếu xuống dưới, che kín gương mặt đầu tóc cậu ta, lúc đến gần cô mới nhìn rõ ánh mắt đong đầy nét cười ấy. Cậu ta mỉm cười, giọng nói như đã qua mấy đời, “Tôi mang quà cho cậu đấy, tuy là táo nhưng khắc thành hình người tuyết, cho nên tôi luôn nghĩ rốt cuộc đây là món quà đêm Bình An hay món quà lễ Giáng Sinh?”
Ân Nhã.
Ân Nhã mười năm trước tươi mơn mởn như có thể bấm ra nước.
Dung Y luôn cho rằng, nếu không gặp Trần Dịch Thần có lẽ cô sẽ ở bên Ân Nhã. Lúc đó cô – một bông hoa gần ba mươi năm không chủ và Ân Nhã – một ngọn cỏ gần ba mươi năm không chủ, mỗi năm đón Tết đều rất khó chịu. Mồm miệng của bố mẹ cùng với các cô dì chú bác đều là vũ khí sắc bén, làm cô cảm nhận sâu sắc rằng mình đã kéo dài độ tuổi kết hôn trung bình của nữ thanh niên trên toàn quốc.
Cô nhắn tin cho Ân Nhã qua QQ: Hôm nay tôi đã xem mắt với ba người đàn ông.
Ân Nhã nói: Thế có là gì, hôm nay tôi còn gặp bốn cô gái lận.
Ngày nào họ cũng báo cáo tình trạng hôn nhân của nhau, sau đó có một ngày cô nói: Nếu không còn cách nào khác, thế thì hai chúng ta đến với nhau đi.
Không phải cô không có tình cảm với Ân Nhã, lúc học cấp hai cô còn viết trong nhật kí của mình rằng sau này muốn lấy một chàng trai như Ân Nhã. Chẳng qua từ trước đến nay tình cảm ấy chỉ là tình yêu thầm kín với gương mặt của Ân Nhã mà thôi, trai đẹp cô thầm yêu hồi cấp hai rất nhiều, Ân Nhã là người duy nhất vẫn còn giữ liên lạc với cô.
Tuy họ liên lạc với nhau nhiều năm thế nhưng lại không hề xảy ra mờ ám, có điều đủ để cô hiểu Ân Nhã hơn. Cậu ta ấm áp chững chạc có trách nhiệm, si tình một lòng chung thủy. Cậu ta thích chạy bộ thích đọc sách, biết nấu ăn lắp bóng đèn, quả là người đàn ông hoàn hảo trong lòng cô.
Nếu đời này cô không gặp khắc cốt ghi tâm của mình, thì ở bên Ân Nhã cũng là một lựa chọn khá tốt.
Có lẽ sau khi bị Đường Nghiên Như làm tổn thương sâu sắc, Ân Nhã đã không còn tình cảm nào với phái nữ, thân là bạn cũ, cô chính là đối tượng tốt nhất để Ân Nhã đối phó với gia đình mình. Bởi vậy Ân Quả nhắn tin trả lời lại Dung Y: Được, nếu quả thật không còn cách nào khác, hai chúng ta đến với nhau đi.
Cậu ta đã hẹn cô ngày hôm sau đi ăn, ngày hôm sau chính là Valentine mười bốn tháng hai.
Ngày đó trời đổ mưa to, Dung Y nhìn cơn mưa to ở bên ngoài nhắn tin cho cậu: Mưa to thế này không ra ngoài được đâu, ngày mai gặp nhé.
Ân Nhã đồng ý.
Cô và Ân Nhã đều tưởng rằng sớm hay muộn một ngày cũng chẳng sao, ai ngờ buổi sáng ngày mười lăm tháng hai, cô bị mẹ kéo đi xem mắt con trai gia đình cán bộ hàng xóm, đối tượng chính là Trần Dịch Thần.
Không sớm một ngày hay muộn một ngày, chính cái ngày mà Dung Y chuẩn bị quyết định xác định mối quan hệ với Ân Nhã, cô đã gặp được khắc cốt ghi tâm của mình – Trần Dịch Thần
Cô là cô gái không giỏi ăn nói, gặp người khác phái sẽ căng thẳng đỏ mặt không nói nổi mấy câu. Nhưng trước mặt Trần Dịch Thần, không không không, họ không quen nhau, ngày đầu tiên biết nhau, cô đã mạch lạc nói chuyện với anh như kì tích vậy, từ Kim Dung Cổ Long đến Lệ Giang Đại Lý ở Vân Nam.
Những chủ đề sở trường của cô như tuôn ào ào ra khỏi miệng. May mà Trần Dịch Thần cũng thấy hứng thú.
Có lẽ đây chính là cơ duyên đã định mà ông trời nói.
Dung Y nhìn Ân Nhã vốn dĩ bây giờ phải học ở Nam Kinh, bất ngờ lại xuất hiện ở Dương Châu, xúc động cất cao giọng: “Sao cậu lại ở đây? Trời ơi…”
Viền mắt thoắt cái cay xè như gặp người thân nơi đất khách quê người. Bất ngờ quay lại mười năm trước, dù là ngôi trường quen thuộc bạn bè quen thuộc, nhưng cô vẫn như một vị khách lữ hành xa lạ, trong lòng cô độc.
Ân Nhã tưởng cô khóc vì bị bắt nạt, âm thầm đứng chắn trước cô, cắt đứt tầm mắt của Tô Nam. Giọng nói của cậu vẫn ấm áp như trước đây, “Chẳng phải cậu nói nhớ tôi sao, vì vậy tôi tới đây.”
Cậu ta làm như bên cạnh không có người đưa quà tặng cho cô: “Đáng yêu không? Tôi đã học điêu khắc, tự tay khắc tặng cậu đấy.”
Cậu ta cố ý muốn làm Tô Nam thấy khó xử nên càng thân thiết với cô hơn, cô ngầm hiểu trong lòng, “Ôi chao, người tuyết đáng yêu quá, không nhìn kĩ còn tưởng là thật đấy.”
Cô không hề nói quá, đúng là sinh động y như thật.
Cô nghiêng đầu nhìn Tô Nam, quả nhiên cậu ta không còn đứng đó nữa mà đã uể oải đi xa rồi.
Dung Y như thoát được nợ, vỗ vai Ân Nhã, “Được rồi, người đã đi rồi. Ban nãy cảm ơn cậu nhé.” Cô vừa nghịch người tuyết nhỏ vừa hỏi. “Sao tự dưng lại tới Dương Châu thế?”
Cậu ta mỉm cười chỉ nhìn cô, đôi mắt thấp thoáng ánh sáng nhỏ bé, vô cùng rực rỡ: “Nhớ cậu mà, chẳng phải tôi đã nói rồi sao?”
Xì, cô bật cười, “Không muốn nói thì thôi, ở Dương Châu coi như tôi là chủ nhà, đi nào, tôi mời cậu ăn cơm.”
Không ngờ cô không đỏ mặt lại còn biết lắng nghe, quả nhiên tâm trạng của gái già không còn giống trước.
Đúng lúc này Dung Y nhìn thấy Nhan Lạc Chi dẫn A Trân và Thẩm Yêu Yêu chầm chậm đi tới. Mí mắt cô giật giật, vô thức nhìn Ân Nhã. Tại sao ư? Vì đàn ông cô quen, dù là cùng lớp hay cùng khoa đều khó thoát khỏi móng vuốt của Nhan Lạc Chi, họ đều có tình cảm rất sâu sắc với cô ta.
Chắc Ân Nhã sẽ không nhỉ? Trong tim cậu ta chỉ có Đường Nghiên Như mà.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cô nhìn xung quanh, không tìm thấy người, đành phải quay về một mình.
Ở dưới tòa nhà kí túc xá, cô bỗng nghe thấy có người gọi, “Bạn Dung Y?” Cô quay đầu lại, là Tô Nam với gương mặt tức giận.
Nhìn thấy cô, Tô Nam sững người lại, không ngờ cô gái “thận trọng e dè” trong miệng Nhan Lạc Chi lại phóng khoáng thoải mái đến thế. Nhưng cậu ta vẫn kìm nén lại, “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn tình cảm của cậu với tôi. Thứ hai, tôi mong cậu đừng ích kỉ phá hoại tình cảm giữa tôi và Nhan Lạc Chi chỉ vì cái “thích” của cậu. Nhan Lạc Chi là cô gái lương thiện, cô ấy không biết cách từ chối yêu cầu cậu đưa ra, nên tôi cảnh cáo cậu, đừng tiếp tục dây dưa nữa, tôi không bao giờ thích cậu đâu.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi Tô Nam nói xong những câu từ khó nghe nhường ấy, cô vẫn thấy hơi ngạc nhiên.
Cô chợt nhớ lại, kiếp trước cũng xảy ra chuyện tương tự thế này.
Nhưng không phải là Tô Nam mà là một vài chàng trai khác, sau khi cô nhận mấy món quà nhỏ mà Nhan Lạc Chi đưa cho mình. Họ không hề giận dữ như Tô Nam, có lẽ vì hồi đó cô không đáng để Nhan Lạc Chi thêm mắm dặm muối. Lúc gặp cô họ chỉ liếc mắt đầy coi thường, khinh khỉnh nói những câu đại loại như “Cô không xứng với chiếc khăn lụa này.” hoặc “Đồ của người khác tốt thế à.”
Lúc đó cô không biết gì, chỉ nghĩ rằng người khác tự nhiên thù địch với mình.
Dung Y nhếch khóe môi, bình tĩnh hỏi Tô Nam: “Cậu là ai thế?”
Cậu ta sửng sốt, nét mặt nghiêm túc và nghi hoặc của Dung Y làm khuôn mặt cậu ta dần đỏ bừng, cậu ta lắp bắp nói: “Quả… quả táo tôi tặng Nhan Lạc Chi… có phải cậu cướp mất… ăn không?”
Vì kĩ thuật diễn của cô quá cao siêu, cậu ta không thể không tự hỏi có phải quá đa tình hay không, khí thế khởi binh vấn tội lúc nãy mất sạch.
Cô chau mày, lại cảm thấy khó hiểu hơn nữa, “Táo nào?” Không phải chỉ mỗi Nhan Lạc Chi biết cách vu oan đổ tội cho người khác, Dung Y làm như chợt hiểu ra, “Cậu nói quả táo dán sticker trái tim mà Nhan Lạc Chi cắt thành bốn miếng chia cho chúng tôi ăn sao? Ăn táo có nghĩa là thích cậu, chúc mừng chúc mừng, kí túc xá chúng tôi đều thích cậu.”
Cô cũng không muốn mỉa mai đùa cợt cậu ta thế này, nhưng nghe cái câu “Nhan Lạc Chi là cô gái lương thiện” mà thấy tức.
Sắc mặt Tô Nam xám ngoét, có lẽ trong lòng cậu ta đã tin cô, nhưng tình cảm lại làm cậu ta đứng về phía “Nhan Lạc Chi lương thiện”. Cậu ta muốn nói lại thôi, cuối cùng thốt ra được câu, “Cậu đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt sao?” Cậu ta vẫn chưa rơi vào cảnh ngộ tin tưởng mù quáng, nói xong ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Y mà không hề ngại ngùng.
Dung Y bật cười, trước khi cậu ta càng lúng túng hơn thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi: “Dung Y.”
Hôm nay người đến tìm cô nhiều thật. Cô quay đầu lại nhìn, thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng khuôn mặt điển trai đi tới, ánh nắng như bột kim tuyến li ti màu vàng chiếu xuống dưới, che kín gương mặt đầu tóc cậu ta, lúc đến gần cô mới nhìn rõ ánh mắt đong đầy nét cười ấy. Cậu ta mỉm cười, giọng nói như đã qua mấy đời, “Tôi mang quà cho cậu đấy, tuy là táo nhưng khắc thành hình người tuyết, cho nên tôi luôn nghĩ rốt cuộc đây là món quà đêm Bình An hay món quà lễ Giáng Sinh?”
Ân Nhã.
Ân Nhã mười năm trước tươi mơn mởn như có thể bấm ra nước.
Dung Y luôn cho rằng, nếu không gặp Trần Dịch Thần có lẽ cô sẽ ở bên Ân Nhã. Lúc đó cô – một bông hoa gần ba mươi năm không chủ và Ân Nhã – một ngọn cỏ gần ba mươi năm không chủ, mỗi năm đón Tết đều rất khó chịu. Mồm miệng của bố mẹ cùng với các cô dì chú bác đều là vũ khí sắc bén, làm cô cảm nhận sâu sắc rằng mình đã kéo dài độ tuổi kết hôn trung bình của nữ thanh niên trên toàn quốc.
Cô nhắn tin cho Ân Nhã qua QQ: Hôm nay tôi đã xem mắt với ba người đàn ông.
Ân Nhã nói: Thế có là gì, hôm nay tôi còn gặp bốn cô gái lận.
Ngày nào họ cũng báo cáo tình trạng hôn nhân của nhau, sau đó có một ngày cô nói: Nếu không còn cách nào khác, thế thì hai chúng ta đến với nhau đi.
Không phải cô không có tình cảm với Ân Nhã, lúc học cấp hai cô còn viết trong nhật kí của mình rằng sau này muốn lấy một chàng trai như Ân Nhã. Chẳng qua từ trước đến nay tình cảm ấy chỉ là tình yêu thầm kín với gương mặt của Ân Nhã mà thôi, trai đẹp cô thầm yêu hồi cấp hai rất nhiều, Ân Nhã là người duy nhất vẫn còn giữ liên lạc với cô.
Tuy họ liên lạc với nhau nhiều năm thế nhưng lại không hề xảy ra mờ ám, có điều đủ để cô hiểu Ân Nhã hơn. Cậu ta ấm áp chững chạc có trách nhiệm, si tình một lòng chung thủy. Cậu ta thích chạy bộ thích đọc sách, biết nấu ăn lắp bóng đèn, quả là người đàn ông hoàn hảo trong lòng cô.
Nếu đời này cô không gặp khắc cốt ghi tâm của mình, thì ở bên Ân Nhã cũng là một lựa chọn khá tốt.
Có lẽ sau khi bị Đường Nghiên Như làm tổn thương sâu sắc, Ân Nhã đã không còn tình cảm nào với phái nữ, thân là bạn cũ, cô chính là đối tượng tốt nhất để Ân Nhã đối phó với gia đình mình. Bởi vậy Ân Quả nhắn tin trả lời lại Dung Y: Được, nếu quả thật không còn cách nào khác, hai chúng ta đến với nhau đi.
Cậu ta đã hẹn cô ngày hôm sau đi ăn, ngày hôm sau chính là Valentine mười bốn tháng hai.
Ngày đó trời đổ mưa to, Dung Y nhìn cơn mưa to ở bên ngoài nhắn tin cho cậu: Mưa to thế này không ra ngoài được đâu, ngày mai gặp nhé.
Ân Nhã đồng ý.
Cô và Ân Nhã đều tưởng rằng sớm hay muộn một ngày cũng chẳng sao, ai ngờ buổi sáng ngày mười lăm tháng hai, cô bị mẹ kéo đi xem mắt con trai gia đình cán bộ hàng xóm, đối tượng chính là Trần Dịch Thần.
Không sớm một ngày hay muộn một ngày, chính cái ngày mà Dung Y chuẩn bị quyết định xác định mối quan hệ với Ân Nhã, cô đã gặp được khắc cốt ghi tâm của mình – Trần Dịch Thần
Cô là cô gái không giỏi ăn nói, gặp người khác phái sẽ căng thẳng đỏ mặt không nói nổi mấy câu. Nhưng trước mặt Trần Dịch Thần, không không không, họ không quen nhau, ngày đầu tiên biết nhau, cô đã mạch lạc nói chuyện với anh như kì tích vậy, từ Kim Dung Cổ Long đến Lệ Giang Đại Lý ở Vân Nam.
Những chủ đề sở trường của cô như tuôn ào ào ra khỏi miệng. May mà Trần Dịch Thần cũng thấy hứng thú.
Có lẽ đây chính là cơ duyên đã định mà ông trời nói.
Dung Y nhìn Ân Nhã vốn dĩ bây giờ phải học ở Nam Kinh, bất ngờ lại xuất hiện ở Dương Châu, xúc động cất cao giọng: “Sao cậu lại ở đây? Trời ơi…”
Viền mắt thoắt cái cay xè như gặp người thân nơi đất khách quê người. Bất ngờ quay lại mười năm trước, dù là ngôi trường quen thuộc bạn bè quen thuộc, nhưng cô vẫn như một vị khách lữ hành xa lạ, trong lòng cô độc.
Ân Nhã tưởng cô khóc vì bị bắt nạt, âm thầm đứng chắn trước cô, cắt đứt tầm mắt của Tô Nam. Giọng nói của cậu vẫn ấm áp như trước đây, “Chẳng phải cậu nói nhớ tôi sao, vì vậy tôi tới đây.”
Cậu ta làm như bên cạnh không có người đưa quà tặng cho cô: “Đáng yêu không? Tôi đã học điêu khắc, tự tay khắc tặng cậu đấy.”
Cậu ta cố ý muốn làm Tô Nam thấy khó xử nên càng thân thiết với cô hơn, cô ngầm hiểu trong lòng, “Ôi chao, người tuyết đáng yêu quá, không nhìn kĩ còn tưởng là thật đấy.”
Cô không hề nói quá, đúng là sinh động y như thật.
Cô nghiêng đầu nhìn Tô Nam, quả nhiên cậu ta không còn đứng đó nữa mà đã uể oải đi xa rồi.
Dung Y như thoát được nợ, vỗ vai Ân Nhã, “Được rồi, người đã đi rồi. Ban nãy cảm ơn cậu nhé.” Cô vừa nghịch người tuyết nhỏ vừa hỏi. “Sao tự dưng lại tới Dương Châu thế?”
Cậu ta mỉm cười chỉ nhìn cô, đôi mắt thấp thoáng ánh sáng nhỏ bé, vô cùng rực rỡ: “Nhớ cậu mà, chẳng phải tôi đã nói rồi sao?”
Xì, cô bật cười, “Không muốn nói thì thôi, ở Dương Châu coi như tôi là chủ nhà, đi nào, tôi mời cậu ăn cơm.”
Không ngờ cô không đỏ mặt lại còn biết lắng nghe, quả nhiên tâm trạng của gái già không còn giống trước.
Đúng lúc này Dung Y nhìn thấy Nhan Lạc Chi dẫn A Trân và Thẩm Yêu Yêu chầm chậm đi tới. Mí mắt cô giật giật, vô thức nhìn Ân Nhã. Tại sao ư? Vì đàn ông cô quen, dù là cùng lớp hay cùng khoa đều khó thoát khỏi móng vuốt của Nhan Lạc Chi, họ đều có tình cảm rất sâu sắc với cô ta.
Chắc Ân Nhã sẽ không nhỉ? Trong tim cậu ta chỉ có Đường Nghiên Như mà.
Bình luận facebook