Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cậu ta lập tức từ chối, “Vậy thì nhàm chán quá.”
Cho tôi xin đấy, có nhàm chán hơn lên lớp học không?
“Tôi chỉ có hai tiết thôi, cậu ra ngoài chơi một lúc, tôi học một lát là tan.”
“Không quen người, không quen đường thì có gì vui, không bằng tôi lên lớp cùng cậu.”
Anh trai à, chẳng phải tối qua cậu còn đi chơi một mình rất vui đấy sao?
Dung Y không thuyết phục nổi cậu ta, cậu ta tựa người vào cái cây ở cổng trường nói chuyện với cô, nét mặt cố chấp đến vô lại. Sinh viên tới tới lui lui, khi đi qua đều nhìn họ, người da mặt dày như cô cũng thấy hơi xấu hổ.
“Được rồi, được rồi.”
Cô đành phải dẫn cậu ta lên lớp học. Vì phòng học lớn, hơn nữa chỉ có một mình lớp họ nên mọi người đều ngồi cách xa nhau. Cô kéo Ân Nhã ngồi trong góc, hi vọng không làm mọi người chú ý. Nhưng đã có người thì thầm thảo luận mối quan hệ giữa cô và Ân Nhã, thỉnh thoảng còn nhìn họ bằng ánh mắt tò mò.
Cô gái ngồi bàn trước quay đầu lại nói: “Bạn trai cậu đẹp trai ghê.”
Cô lúng túng vô cùng, vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là bạn thôi…” Sinh viên nữ đó đã quay trở lại chỗ ngồi của mình, cũng không biết có nghe thấy lời giải thích chật vật của cô hay không.
Ân Nhã sáp tới gần thầm thì: “Cứ để cho họ nghĩ thế đi, rõ ràng cậu có giá mà.”
Cậu ta cách cô rất gần, đầu gần như chạm vào đầu cô, không khác gì người yêu đang lén nói chuyện với cô. Dung Y tưởng rằng bản thân mình rất bình tĩnh, dù gì nội tâm cũng là gái già ba mươi tuổi. Nhưng cô đã đánh giá cao mình rồi, trong hơi thở nóng rẫy của cậu ta, cô nghe thấy nhịp tim như trống dồn của mình.
Cô cúi đầu xuống, xoay cây bút trong tay.
Thật ra Dung Y vẫn luôn nuối tiếc thời còn ngồi trên ghế nhà trường mình chưa trải qua mối tình nào. Một mối tình thuần khiết không có áp lực gánh vác kinh tế và môn đăng hộ đối, không có nhân tố áp lực khi bước chân ra ngoài xã hội, họ cùng nhau ăn cơm trong canteen, cùng nhau lên lớp, cùng nhau tản bộ dưới bóng cây trong trường, cô đã từng mong chờ như thế.
Cô liếm môi, liếc nhìn sườn mặt dịu dàng của Ân Nhã qua khóe mắt, trong lòng trào dâng hư vinh nho nhỏ.
Phía sau bỗng vang lên tiếng khóc nức nở, hình như cố gắng kìm nén để không bị người khác nghe thấy, nhưng lại lọt vào tai họ rất rõ ràng. Cô và Ân Nhã không hẹn mà cùng quay đầu lại, ngồi bàn sau là Nhan Lạc Chi và Thẩm Yêu Yêu, hiển nhiên Thẩm Yêu Yêu cũng giật mình không hiểu chuyện gì, “Sao cậu lại khóc…” rồi tìm khăn giấy không cặp sách đưa cho cô ta.
Nhan Lạc Chi thút thít nhìn Dung Y, vành mắt càng thêm đỏ hoe, cô ta sụt sịt nói, “Dung Y, tại sao trước mặt Tô Nam, cậu lại hãm hại tôi? Quả táo cậu ta tặng rõ ràng là cậu ăn mà, nhưng cậu nói là mọi người cùng ăn, cậu ta nghĩ rằng tôi nói dối, ban nãy chạy tới hỏi tôi tại sao lại lừa cậu ta? Rõ ràng tôi đâu lừa cậu ta cơ chứ…”
Nếu Dung Y không phải là người trong cuộc, cô chắc chắn sẽ thương hoa tiếc ngọc đập bàn đứng lên hỏi tại sao lại đối xử với một cô gái yếu đuối như thế.
Cô lạnh nhạt đáp lại: “Chẳng phải cậu nói nếu Tô Nam biết chuyện tôi ăn quả táo cậu ta tặng sẽ rất tức giận sao, vì để cậu ta không tức giận tôi đành phải nói mọi người cùng ăn, cậu ta cũng không thể tức giận với cả phòng chúng ta được.”
Thẩm Yêu Yêu đúng là quá ngây thơ, mắt cô ấy sáng ngời, “Dung Y, cậu thật thông minh.”
“Cảm ơn lời khen.” Cô cười ngọt ngào.
Nhan Lạc Chi lẳng lặng đưa mắt nhìn Ân Nhã vẫn luôn bàng quan, khe khẽ cảm thán, “Hóa ra cậu vẫn thích Tô Nam.”
Ân Nhã hơi nhếch môi lên, đúng lúc nói chêm vào, “Chẳng phải cái người tên Tô Nam đó thích Nhan Lạc Chi sao?”
Bỗng nhiên Dung Y có dự cảm Ân Nhã đang giở trò xấu.
Nhan Lạc Chi vuốt tóc, khiêm tốn trả lời lại, “Nam sinh thích tôi nhiều lắm, chẳng qua Tô Nam là một trong những số đó. Nhưng nam sinh tôi thích vẫn chưa thấy xuất hiện.”
Đây chính là thả thính trần trụi, sao thế, trong lòng xuất hiện dục vọng chinh phục rồi à?
Dung Y sợ Ân Nhã dao động. Không phải cô không có lòng tin với cậu ta, mà là cô quá hiểu Nhan Lạc Chi.
Bỗng nhiên Ân Nhã sáp tới gần tai Dung Y, đúng thế, ngay trước mặt Thẩm Yêu Yêu và Nhan Lạc Chi, cánh môi cậu ta gần như sát vào tai cô, cậu ta khẽ nói, “Tôi vừa ghi âm lại lời cô ta vừa nói rồi, có cơ hội chúng ta gửi đoạn ghi âm đó cho tên Tô Nam ngu ngốc kia nghe.”
Cô cười khúc khích.
Nhan Lạc Chi nói đầy ghen tuông, “Hai người đang nói thầm gì thế?”
“Đã là nói thầm thì sao nói cho cô biết được.” Ân Nhã kéo cô trở về chỗ ngồi của mình, trả lời lại thay cô.
Đây là lần đầu tiên Ân Nhã từ đầu đến cuối bảo vệ cô trước mặt một cô nàng xinh đẹp nổi bật.
Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Không biết có phải do có cậu ta bên cạnh, Dung Y bỗng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh dù tiết học ngày nào cũng như ngày nào.
Dương Châu đang chào đón lễ hội pháo hoa, sau giờ học cô đưa Ân Nhã đi dạo trong nội thành Dương Châu. Dương Châu có hồ Sấu Tây và cầu Nhị Thập Tứ, còn có một vài viên lâm và nơi ở của người xưa, cô ngắm cảnh mà không có cảm xúc gì, hình như Ân Nhã cũng không có tâm trạng và hứng thú, họ đi xe điện cưỡi ngựa xem hoa hết cả một buổi chiều.
“Trước đây tôi rất muốn đến những nơi như Đại Lý, Lệ Giang, thảo nguyên nội Mông Cổ du lịch. Còn hiện tại, tôi chỉ muốn ở lì trong chốn đô thị phồn hoa, dù đi du lịch cũng hi vọng đi xe xịn ở trong khách sạn thoải mái.”
Màn đêm sắp buông xuống, pháo hoa nở rộ trên bầu trời trên đỉnh đầu. Cô chầm chậm nói về những điều mình muốn khi du lịch, không biết Ân Nhã đang nghĩ gì mà bỗng nhiên mỉm cười.
“Cậu cười gì thế?” Chắc không phải cảm thấy cô khác người đấy chứ?
Cậu ta nói, “Tôi cảm thấy sau khi tốt nghiệp cậu vẫn sẽ đến những nơi như Đại Lý Lệ Giang một chuyến, chẳng phải đó là ước mơ của cậu sao?”
Cô cứng họng, sự thật thì sau khi tốt nghiệp cô đã đến Vân Nam một chuyến, vì du lịch với túi tiền còm cõi quả thật rất mệt nên cô quyết định từ đó về sau sẽ không tìm thêm phiền phức cho mình nữa.
Dung Y không biết có nên nói với cậu ta rằng ước mơ của bà đây đã trở thành sự thật rồi…
Cậu ta đỗ xe máy điện trong bãi đỗ xe, hai bên đều là khách sạn nhà hàng đèn nháy xanh xanh đỏ đỏ, cậu ta hỏi Dung Y: “Muốn ăn gì, tôi mời.”
Dung Y nhìn hết nhà hàng này đến nhà hàng khác, còn chưa kịp lựa chọn thì thấy Ân Nhã bất ngờ liều lĩnh băng qua đường cái đi tới quán cà phê đối diện.
Đường Nghiên Như mặc váy trắng áo trắng đứng dưới mái hiên quán cà phê.
Cô chợt nhớ ra, sao lại quên Đường Nghiên Như cũng học đại học ở Dương Châu chứ!
Trong ánh đèn vàng mờ, Dung Y chợt cảm thấy mình như một ma nữ âm hồn cứ vất vưởng.
Giờ này ở kiếp trước, Đường Nghiên Như đang mặn nồng với một người đàn ông thành công bốn mươi tuổi. Vợ của người đàn ông thành công đó nghe thấy tin đồn mà tới, mang theo một đám người định dạy dỗ hồ ly tinh Đường Nghiên Như. Trong thời khắc khốn khó nhất, người Đường Nghiên Như nhớ tới luôn là Ân Nhã, cô ta cầu xin Ân Nhã giúp mình che dấu, nói là không hề biết người đàn ông thành công đó đã có gia đình.
Vì vậy Ân Nhã trốn học chạy tới Dương Châu, xuất hiện giả vờ làm bạn trai của cô ta, lừa vợ của người đàn ông thành công kia. Nhưng sau đó, Dung Y tiếp tục nghe nói Đường Nghiên Như vẫn dây dưa với người đàn ông đó. Có lẽ ngay từ đầu cô ta không cần biết ông ta đã có vợ hay chưa, chỉ cần dễ lừa được Ân Nhã là được.
Đứng trước mặt Đường Nghiên Như, Ân Nhã như người mất não.
Hình như việc đó sẽ xảy ra trong mấy ngày này, hèn chi Ân Nhã vội vã tới Dương Châu, nhưng kiếp trước cậu ta không tới trường học tìm cô.
Dung Y ngước mắt lên nhìn, thấy Ân Nhã đang nói gì đó bằng nét mặt nghiêm túc, Đường Nghiên Như cười nhạt, trong nụ cười là sự xem thường và không tỏ thái độ. Dám chắc tên ngốc này lại đang bày tỏ tấm lòng đến chết cũng không đổi của mình, cô thấy đau đầu, chỉ ghét cậu ta mãi không tỉnh ngộ. Đường Nghiên Như coi rẻ tình cảm của cậu ta như vậy, chẳng phải vì cậu ta vẫn mãi si tình đó sao?
Ngốc quá, xem ra ông trời cho cô quay trở về mười năm trước, tám chín phần mười là muốn cô cứu vớt những anh chàng sa ngã, trước có Tô Nam sau có Ân Nhã. Cô sải bước đi tới, khoác cánh tay của Ân Nhã, hờn dỗi, “Người ta đói bụng rồi, anh đã xong chưa?”
Dung Y muốn Đường Nghiên Như biết rằng, Ân Nhã sẽ không mãi mãi đứng tại chỗ chờ cô ta.
Nhưng xem ra Dung Y không hề có lực sát thương với cô ta, Đường Nghiên Như nhìn cô và Ân Nhã rồi nở nụ cười, “Hóa ra hai người hẹn hò với nhau. Dung Y, Ân Nhã là người hay hoài niệm, cô phải chú ý đấy nhé.”
Cô cười ha ha, âm thầm nhéo Ân Nhã một cái, “Cô hiểu lầm rồi, tôi vẫn chưa đồng ý với Ân Nhã, hiện giờ chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè thôi.
Nụ cười của Đường Nghiên Nhã tươi hơn, “Cô đừng lừa tôi, tôi còn không biết anh ấy sao, cả đời này anh ấy có lẽ không biết cách theo đuổi con gái. Không, là theo đuổi cô gái khác.”
Dung Y cảm thấy xấu hổ thay cho sự tự tin của cô ta.
Quan trọng nhất là Dung Y không nói gì được, đúng là khó chịu bực bội chết mất.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cho tôi xin đấy, có nhàm chán hơn lên lớp học không?
“Tôi chỉ có hai tiết thôi, cậu ra ngoài chơi một lúc, tôi học một lát là tan.”
“Không quen người, không quen đường thì có gì vui, không bằng tôi lên lớp cùng cậu.”
Anh trai à, chẳng phải tối qua cậu còn đi chơi một mình rất vui đấy sao?
Dung Y không thuyết phục nổi cậu ta, cậu ta tựa người vào cái cây ở cổng trường nói chuyện với cô, nét mặt cố chấp đến vô lại. Sinh viên tới tới lui lui, khi đi qua đều nhìn họ, người da mặt dày như cô cũng thấy hơi xấu hổ.
“Được rồi, được rồi.”
Cô đành phải dẫn cậu ta lên lớp học. Vì phòng học lớn, hơn nữa chỉ có một mình lớp họ nên mọi người đều ngồi cách xa nhau. Cô kéo Ân Nhã ngồi trong góc, hi vọng không làm mọi người chú ý. Nhưng đã có người thì thầm thảo luận mối quan hệ giữa cô và Ân Nhã, thỉnh thoảng còn nhìn họ bằng ánh mắt tò mò.
Cô gái ngồi bàn trước quay đầu lại nói: “Bạn trai cậu đẹp trai ghê.”
Cô lúng túng vô cùng, vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là bạn thôi…” Sinh viên nữ đó đã quay trở lại chỗ ngồi của mình, cũng không biết có nghe thấy lời giải thích chật vật của cô hay không.
Ân Nhã sáp tới gần thầm thì: “Cứ để cho họ nghĩ thế đi, rõ ràng cậu có giá mà.”
Cậu ta cách cô rất gần, đầu gần như chạm vào đầu cô, không khác gì người yêu đang lén nói chuyện với cô. Dung Y tưởng rằng bản thân mình rất bình tĩnh, dù gì nội tâm cũng là gái già ba mươi tuổi. Nhưng cô đã đánh giá cao mình rồi, trong hơi thở nóng rẫy của cậu ta, cô nghe thấy nhịp tim như trống dồn của mình.
Cô cúi đầu xuống, xoay cây bút trong tay.
Thật ra Dung Y vẫn luôn nuối tiếc thời còn ngồi trên ghế nhà trường mình chưa trải qua mối tình nào. Một mối tình thuần khiết không có áp lực gánh vác kinh tế và môn đăng hộ đối, không có nhân tố áp lực khi bước chân ra ngoài xã hội, họ cùng nhau ăn cơm trong canteen, cùng nhau lên lớp, cùng nhau tản bộ dưới bóng cây trong trường, cô đã từng mong chờ như thế.
Cô liếm môi, liếc nhìn sườn mặt dịu dàng của Ân Nhã qua khóe mắt, trong lòng trào dâng hư vinh nho nhỏ.
Phía sau bỗng vang lên tiếng khóc nức nở, hình như cố gắng kìm nén để không bị người khác nghe thấy, nhưng lại lọt vào tai họ rất rõ ràng. Cô và Ân Nhã không hẹn mà cùng quay đầu lại, ngồi bàn sau là Nhan Lạc Chi và Thẩm Yêu Yêu, hiển nhiên Thẩm Yêu Yêu cũng giật mình không hiểu chuyện gì, “Sao cậu lại khóc…” rồi tìm khăn giấy không cặp sách đưa cho cô ta.
Nhan Lạc Chi thút thít nhìn Dung Y, vành mắt càng thêm đỏ hoe, cô ta sụt sịt nói, “Dung Y, tại sao trước mặt Tô Nam, cậu lại hãm hại tôi? Quả táo cậu ta tặng rõ ràng là cậu ăn mà, nhưng cậu nói là mọi người cùng ăn, cậu ta nghĩ rằng tôi nói dối, ban nãy chạy tới hỏi tôi tại sao lại lừa cậu ta? Rõ ràng tôi đâu lừa cậu ta cơ chứ…”
Nếu Dung Y không phải là người trong cuộc, cô chắc chắn sẽ thương hoa tiếc ngọc đập bàn đứng lên hỏi tại sao lại đối xử với một cô gái yếu đuối như thế.
Cô lạnh nhạt đáp lại: “Chẳng phải cậu nói nếu Tô Nam biết chuyện tôi ăn quả táo cậu ta tặng sẽ rất tức giận sao, vì để cậu ta không tức giận tôi đành phải nói mọi người cùng ăn, cậu ta cũng không thể tức giận với cả phòng chúng ta được.”
Thẩm Yêu Yêu đúng là quá ngây thơ, mắt cô ấy sáng ngời, “Dung Y, cậu thật thông minh.”
“Cảm ơn lời khen.” Cô cười ngọt ngào.
Nhan Lạc Chi lẳng lặng đưa mắt nhìn Ân Nhã vẫn luôn bàng quan, khe khẽ cảm thán, “Hóa ra cậu vẫn thích Tô Nam.”
Ân Nhã hơi nhếch môi lên, đúng lúc nói chêm vào, “Chẳng phải cái người tên Tô Nam đó thích Nhan Lạc Chi sao?”
Bỗng nhiên Dung Y có dự cảm Ân Nhã đang giở trò xấu.
Nhan Lạc Chi vuốt tóc, khiêm tốn trả lời lại, “Nam sinh thích tôi nhiều lắm, chẳng qua Tô Nam là một trong những số đó. Nhưng nam sinh tôi thích vẫn chưa thấy xuất hiện.”
Đây chính là thả thính trần trụi, sao thế, trong lòng xuất hiện dục vọng chinh phục rồi à?
Dung Y sợ Ân Nhã dao động. Không phải cô không có lòng tin với cậu ta, mà là cô quá hiểu Nhan Lạc Chi.
Bỗng nhiên Ân Nhã sáp tới gần tai Dung Y, đúng thế, ngay trước mặt Thẩm Yêu Yêu và Nhan Lạc Chi, cánh môi cậu ta gần như sát vào tai cô, cậu ta khẽ nói, “Tôi vừa ghi âm lại lời cô ta vừa nói rồi, có cơ hội chúng ta gửi đoạn ghi âm đó cho tên Tô Nam ngu ngốc kia nghe.”
Cô cười khúc khích.
Nhan Lạc Chi nói đầy ghen tuông, “Hai người đang nói thầm gì thế?”
“Đã là nói thầm thì sao nói cho cô biết được.” Ân Nhã kéo cô trở về chỗ ngồi của mình, trả lời lại thay cô.
Đây là lần đầu tiên Ân Nhã từ đầu đến cuối bảo vệ cô trước mặt một cô nàng xinh đẹp nổi bật.
Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Không biết có phải do có cậu ta bên cạnh, Dung Y bỗng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh dù tiết học ngày nào cũng như ngày nào.
Dương Châu đang chào đón lễ hội pháo hoa, sau giờ học cô đưa Ân Nhã đi dạo trong nội thành Dương Châu. Dương Châu có hồ Sấu Tây và cầu Nhị Thập Tứ, còn có một vài viên lâm và nơi ở của người xưa, cô ngắm cảnh mà không có cảm xúc gì, hình như Ân Nhã cũng không có tâm trạng và hứng thú, họ đi xe điện cưỡi ngựa xem hoa hết cả một buổi chiều.
“Trước đây tôi rất muốn đến những nơi như Đại Lý, Lệ Giang, thảo nguyên nội Mông Cổ du lịch. Còn hiện tại, tôi chỉ muốn ở lì trong chốn đô thị phồn hoa, dù đi du lịch cũng hi vọng đi xe xịn ở trong khách sạn thoải mái.”
Màn đêm sắp buông xuống, pháo hoa nở rộ trên bầu trời trên đỉnh đầu. Cô chầm chậm nói về những điều mình muốn khi du lịch, không biết Ân Nhã đang nghĩ gì mà bỗng nhiên mỉm cười.
“Cậu cười gì thế?” Chắc không phải cảm thấy cô khác người đấy chứ?
Cậu ta nói, “Tôi cảm thấy sau khi tốt nghiệp cậu vẫn sẽ đến những nơi như Đại Lý Lệ Giang một chuyến, chẳng phải đó là ước mơ của cậu sao?”
Cô cứng họng, sự thật thì sau khi tốt nghiệp cô đã đến Vân Nam một chuyến, vì du lịch với túi tiền còm cõi quả thật rất mệt nên cô quyết định từ đó về sau sẽ không tìm thêm phiền phức cho mình nữa.
Dung Y không biết có nên nói với cậu ta rằng ước mơ của bà đây đã trở thành sự thật rồi…
Cậu ta đỗ xe máy điện trong bãi đỗ xe, hai bên đều là khách sạn nhà hàng đèn nháy xanh xanh đỏ đỏ, cậu ta hỏi Dung Y: “Muốn ăn gì, tôi mời.”
Dung Y nhìn hết nhà hàng này đến nhà hàng khác, còn chưa kịp lựa chọn thì thấy Ân Nhã bất ngờ liều lĩnh băng qua đường cái đi tới quán cà phê đối diện.
Đường Nghiên Như mặc váy trắng áo trắng đứng dưới mái hiên quán cà phê.
Cô chợt nhớ ra, sao lại quên Đường Nghiên Như cũng học đại học ở Dương Châu chứ!
Trong ánh đèn vàng mờ, Dung Y chợt cảm thấy mình như một ma nữ âm hồn cứ vất vưởng.
Giờ này ở kiếp trước, Đường Nghiên Như đang mặn nồng với một người đàn ông thành công bốn mươi tuổi. Vợ của người đàn ông thành công đó nghe thấy tin đồn mà tới, mang theo một đám người định dạy dỗ hồ ly tinh Đường Nghiên Như. Trong thời khắc khốn khó nhất, người Đường Nghiên Như nhớ tới luôn là Ân Nhã, cô ta cầu xin Ân Nhã giúp mình che dấu, nói là không hề biết người đàn ông thành công đó đã có gia đình.
Vì vậy Ân Nhã trốn học chạy tới Dương Châu, xuất hiện giả vờ làm bạn trai của cô ta, lừa vợ của người đàn ông thành công kia. Nhưng sau đó, Dung Y tiếp tục nghe nói Đường Nghiên Như vẫn dây dưa với người đàn ông đó. Có lẽ ngay từ đầu cô ta không cần biết ông ta đã có vợ hay chưa, chỉ cần dễ lừa được Ân Nhã là được.
Đứng trước mặt Đường Nghiên Như, Ân Nhã như người mất não.
Hình như việc đó sẽ xảy ra trong mấy ngày này, hèn chi Ân Nhã vội vã tới Dương Châu, nhưng kiếp trước cậu ta không tới trường học tìm cô.
Dung Y ngước mắt lên nhìn, thấy Ân Nhã đang nói gì đó bằng nét mặt nghiêm túc, Đường Nghiên Như cười nhạt, trong nụ cười là sự xem thường và không tỏ thái độ. Dám chắc tên ngốc này lại đang bày tỏ tấm lòng đến chết cũng không đổi của mình, cô thấy đau đầu, chỉ ghét cậu ta mãi không tỉnh ngộ. Đường Nghiên Như coi rẻ tình cảm của cậu ta như vậy, chẳng phải vì cậu ta vẫn mãi si tình đó sao?
Ngốc quá, xem ra ông trời cho cô quay trở về mười năm trước, tám chín phần mười là muốn cô cứu vớt những anh chàng sa ngã, trước có Tô Nam sau có Ân Nhã. Cô sải bước đi tới, khoác cánh tay của Ân Nhã, hờn dỗi, “Người ta đói bụng rồi, anh đã xong chưa?”
Dung Y muốn Đường Nghiên Như biết rằng, Ân Nhã sẽ không mãi mãi đứng tại chỗ chờ cô ta.
Nhưng xem ra Dung Y không hề có lực sát thương với cô ta, Đường Nghiên Như nhìn cô và Ân Nhã rồi nở nụ cười, “Hóa ra hai người hẹn hò với nhau. Dung Y, Ân Nhã là người hay hoài niệm, cô phải chú ý đấy nhé.”
Cô cười ha ha, âm thầm nhéo Ân Nhã một cái, “Cô hiểu lầm rồi, tôi vẫn chưa đồng ý với Ân Nhã, hiện giờ chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè thôi.
Nụ cười của Đường Nghiên Nhã tươi hơn, “Cô đừng lừa tôi, tôi còn không biết anh ấy sao, cả đời này anh ấy có lẽ không biết cách theo đuổi con gái. Không, là theo đuổi cô gái khác.”
Dung Y cảm thấy xấu hổ thay cho sự tự tin của cô ta.
Quan trọng nhất là Dung Y không nói gì được, đúng là khó chịu bực bội chết mất.