• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hưu phu - Bạch Y Tố Tuyết (5 Viewers)

  • Chap-103

Chương 103: Bách Mị Hương này của ngươi dùng cũng không tồi




Edit: Thiên


Beta: Kan Kudo





"Tướng Quân phu nhân tới thật đúng lúc, chúng ta vừa mới hỏi phu nhân đang ở đâu, phu nhân đã đến rồi. Phu nhân mau ngồi đi, Tướng Quân đã trông mòn mỏi rồi đó!"

Thẩm Khinh Vũ kéo tay Thẩm Tĩnh Lam, chỉ kinh ngạc đứng sững khi nhìn thấy Vân thị. Ở góc phòng bên kia, Vân thị đang vô cùng hờn dỗi mở miệng, sau đó hướng về Thẩm Tĩnh Lam dịu dàng yết kiến. Nhiều ngày cấm túc vẫn không hao tổn được nhan sắc của nàng ta, trong khi nàng ta nhàn nhã thong thả nói chuyện với Thẩm Khinh Vũ, Thẩm Khinh Vũ thấy rõ một tia khiêu khích từ trong ánh mắt nàng ta.





Thẩm Tĩnh Lam vẫn chưa hề lên tiếng, vì vậy Vân thị chỉ có thể hành lễ quỳ ở đó. Sau khi Thẩm Khinh Vũ đỡ tỷ tỷ ngồi xuống, Vân thị vẫn nửa ngồi nửa quỳ như trước, để lộ ra bộ dáng cật lực khó khăn mà lại không thể oán hận được một câu. Nhưng cho dù nàng ta không cam lòng, thì thân làm thiếp có muốn ngóc đầu cũng không nổi, phải chịu đựng bị người ta thóa mạ, dù có nhận được ân sủng thì vẫn là phi, là thiếp thôi.





Khi bầu không khí dần có chút lúng túng, Thẩm Tĩnh Lam vừa đúng lúc cười một chút, sau đó chầm chậm ngồi xuống rồi nói với Vân thị rằng:





"Sao Lệ phi vẫn còn quỳ vậy? Mau đứng lên đi. Bây giờ ta đã có mang nên trí nhớ không tốt, nhưng mọi người đều là tỷ muội với nhau, nên Lệ phi cũng không cần câu nệ như vậy."





Lời nói mềm mại như ngũ âm làm cho thân thể do nửa ngồi nửa quỳ lâu mà có chút cứng ngắc của Vân thị lộ ra chút ngượng ngùng, nhưng nàng ta cũng chỉ đứng lên mỉm cười:





"Hoàng hậu nương nương khoan dung, nhưng đối với những người làm phi thiếp như chúng ta thì vẫn không dám bỏ qua quy củ."




"Đúng rồi, dù sao bởi vì cai trị không nghiêm nên mới buông thả, nên phải ghi nhớ thật kĩ, để khỏi có người đem chu sa đặt ở trong tim đèn, làm chuyện dơ bẩn gây tổn hại người cũng bất lợi cho mình."



Thẩm Khinh Vũ vẫn chưa ngồi xuống, vẫn đứng ở bên cạnh tỷ tỷ Thẩm Tĩnh Lam. Sau khi lời nói của Vân thị vừa cất lên, nàng liền mượn lời mà nói, không cho người ta một chút thể diện nào. Bên dưới xôn xao một trận, mà trên mặt Vân thị giống như bị ai đó tát một cái, một mảng tái đỏ.





"Ta nghe nói trong cung của nương nương có một thị tỳ đang mang thai, thật đúng là chuyện đáng mừng. Lần này nương nương cần phải chiếu cố nàng ta rồi, thuộc hạ mắt mù, làm ra loại chuyện dơ bẩn đào bới mộ phần tổ tiên người ta lên, hại nương nương phải đội cái nồi này, bị người ta chửi bới, khua môi múa mép. Lần này nương nương cần phải ngăn cơn sóng dữ, giúp đỡ Hoàng Thượng để thị tỳ kia thuận lợi sinh hạ được một hoàng tử. Đỡ phải lại bị người ngoài chửi nương nương lòng dạ đen tối, chuyên ở trong bóng tối làm trò bẩn thỉu, mặt ngoài sáng sủa mà trong tay áo đen ngòm."





Thẩm Khinh Vũ ở một bên nói chuyện trong cương có nhu, chỉ cây dâu mắng cây hòe mà tát vào mặt Vân thị, không chút khách khí mà ở trước mặt mọi người răn dạy nàng ta. Mặt Vân thị đang rất khó coi, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nàng ta phải bình tĩnh lại, bắt mình phải nén vào. Đầu ngón tay dài nhọn ở phía dưới tay áo đang tự đâm vào sâu da thịt mình, vô cùng đau nhức.





"Ghi nhớ lời phu nhân dạy bảo, ta cũng hy vọng phu nhân và Tướng quân sớm ngày sinh quý tử, khai chi tán diệp* cho Cố gia, đền bù việc bi thương mất hài tử trước đó, không nên để cho mình có chút tiếc nuối nào, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại**."





(*): Mở rộng dòng dõi, huyết mạch.


(**): Lời của Mạnh Tử, ý chỉ trong ba loại tội bất hiếu thì không sinh được con cháu nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất.





Mặc dù Vân thị đã hứng nhận những lời nói ném đá giấu tay của Thẩm Khinh Vũ, nhưng cũng không có ý định cho người ta dễ dàng mắng như vậy. Giữa nụ cười nhàn nhạt, chân mày trên trán cau lại với nhau, khóe môi nàng ta mỉm cười mà nước chảy mây trôi nói.





"Đa tạ lời chúc của Lệ phi nương nương, ta cũng mong rằng Lệ phi nương nương sớm ngày ra hoa kết trái. Lúc đó không cần phải suốt ngày giúp người ta nuôi hài tử, như vậy thì đáng thương lắm."




Chiến tranh đầy mùi thuốc súng vô hình tràn ngập khắp buổi tiệc, mọi người nhìn giữa hai người Thẩm Khinh Vũ và Lệ phi ngươi tới ta đi nói ra những từ ngữ ác ý lẫn nhau như vậy, chỉ có thể than thở rằng cả hai đều là những người khó mà trêu chọc được.





Một câu mắng của Vân thị đều mang theo tổ tông, mà nói thêm câu khắc cũng lại giẫm cái chân đau là mất hài tử của Thẩm Khinh Vũ. Thẩm Khinh Vũ cũng không phải loại lương thiện gì, chỉ cần nói một câu là có thể làm cho nàng ta nghẹn họng, đúng là không một chút khách khí nào. Vân thị mỉm cười, nâng chén kính nàng, đầu ngón tay hình như có chút trắng đi.





Vân thị cũng không phải không dám cãi lại, nhưng ngay khi vừa rồi, nàng ta nhắc tới hài tử của Thẩm Khinh Vũ, khóe mắt liếc qua đã thấy được lãnh ý hiện lên trong mắt Quân vương. Nàng ta quan sát sắc mặt, ngưng lời định nói, thầm nuốt cục tức nghẹn này vào trong bụng.





Thẩm Khinh Vũ ngồi xuống bên cạnh Cố Tĩnh Phong. Vân thị vẫn tức giận nhưng không hiện lên trên nét mặt, sau đó mỉm cười gắp thức ăn cho Đế Vương ngồi bên cạnh, tràn đầy sự nhu mì.





Bữa cơm này, Thẩm Khinh Vũ ăn thấy rất vô vị tẻ nhạt, dù là có Cố Tĩnh Phong bên cạnh ân cần gắp rất nhiều đồ ăn đặt vào chén ở trước mặt nàng, nàng cũng chỉ động đũa vài lần. Cố Tĩnh Phong có chút suy nghĩ sâu xa mà nhìn Vân thị ở phía trước đang niềm nở gắp thức ăn cho Tô Hành, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống.





Buổi tiệc kết thúc, các nam nhân có thứ tiêu khiển của nam nhân, mà các nữ quyến thì đi theo sau Hoàng Hậu và Lệ phi tới Sướng Âm Các mà nghe hí kịch giết thời gian. Hôm nay trên đài cao hát chính là vở Mẫu Đơn kiếp.





Kể ngắn gọn là một câu chuyện xưa kể về nhân duyên gặp gỡ giữa nữ nhi nhà phú hộ Đăng Châu là Tiết Tương và một nữ nhi nhà nghèo là Triệu Thủ Trinh cùng xuất giá vào một ngày, do nữ nhi cùng xuất giá cùng ngày nên đã tặng túi gấm cho nhau làm kỉ niệm. Ba mươi năm sau, mọi người lại gặp nhau, nữ nhi nhà nghèo đã trở thành quan thái thái*, nữ nhi nhà giàu đã thành nô tì, sau khi gặp lại nhau thì kết nghĩa kim lan.





(*) Vợ quan.





Khúc chính là đang hát đến nhiều năm sau, qua nhiều lần gián tiếp, Triệu Thủ Trinh đã nhận ra tỳ nữ Tiết mẫu trong nhà là Tiết tiểu thư phóng khoáng tặng túi của sáu năm trước. Vào lúc Thẩm Khinh Vũ buồn chán muốn chết, Lệ phi ở một bên lại giống như vô tình mà nói:





"Những lời “lòng người dễ đổi”, “phú quý như mây” quả là không sai mà. Ai có thể ngờ tới chứ, sẽ có một ngày, nữ nhi nhà nghèo ngay cả hồi môn xuất giá cũng không có đã trở thành phu nhân thế gia. Quả là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà. Đây chính là ví dụ chứng minh rõ ràng nhất đó. Ai mà biết được người ngày hôm nay cao cao tại thượng không chừng vào sáng mai lại biến thành tỳ nữ."





Trong lời nói mềm mại lại mang theo ý móc mỉa, sau khi Thẩm Khinh Vũ nghe được lời này của nàng ta, liền biết rõ vị Lệ phi nương nương lại chuyển đề tài để mắng người rồi. Ý của nàng ta là sẽ có một ngày, nàng ta sẽ có được vinh hoa phú quý, còn tỷ tỷ của nàng ta sẽ giống như vị Triệu thị kia, trở thành tỳ nữ.





Sau đó tỷ muội Thẩm gia nhìn nhau, khóe miệng Thẩm Khinh Vũ vẽ lên một nụ cười lạnh, phá vỡ mộng đẹp của Vân thị mà nói:





"Cái vở kịch này chả phải nói cho mọi người biết một điều sao? Chính là thiện ác đều có báo, thiên địa đều có đạo lý luân hồi. Cho dù Triệu thị này đã thành tỳ nữ, nhưng nếu trong lòng nàng ta không có thiện tâm, thì cuối cùng vẫn sẽ không chờ được vị khách quý. Nói cho cùng thì cũng do sự thiện lương của nàng. Nếu như năm ấy trong lòng có thiện tâm thì tỳ nữ vẫn như cũ là tỳ nữ, nếu thay đổi thì nhân duyên gặp gỡ không còn, cũng chỉ là người si nói mộng thôi. Có đôi khi, ngẫm nghĩ thôi thì tốt, còn những chuyện khác thì thôi quên đi!"




Lại một câu vả mặt thốt ra, ngày hôm nay có kịch diễn làm cho một đám phía dưới so với thường ngày còn có tinh thần hơn. Mà ở một bên, Vân thị nhịn Thẩm Khinh Vũ rất lâu rồi, trong lòng đã rủa nàng là "con điếm thối", ở khắp nơi đều muốn đối đầu với nàng ta. Từ tiệc ăn buổi trưa đã không cho nàng ta yên ổn, giờ lại cố ý gây khó chịu cho nàng ta.





Trong cơn giận dữ, dưới tay nàng ta đã nhanh nắm chặt thành quyền. Vào lúc tưởng không thể nhịn nổi nữa, ánh mắt nàng ta liếc nhìn tỳ nữ bên người, tỳ nữ kia nhận mệnh, cười gọi một đám cung nhân ra, sau đó đem trà xanh trong tay các nữ quyến đổi thành trà hoa quả tỏa hương bốn phía.





"Phu nhân tuệ tâm diệu diệt*, phúc tuệ song tu** thật đúng là khiến cho người ta kính nể, nay bổn cung lấy trà thay rượu mời ngươi."





(*): Tư chất thông minh, tài ăn nói sắc sảo.


(**): Vừa có phúc hạnh vừa có trí tuệ.





Giây phút Tô Tâm ở bên người đưa chén trà quả nào đó vào trong tay Thẩm Khinh Vũ, thì Lệ phi bên kia đã giơ cao chén trà nhỏ, hướng về Thẩm Khinh Vũ mà kính.





Thẩm Khinh Vũ nhìn chén trà hoa quả tỏa ra mùi hoa quả thơm ngon nồng nàn lan ra bốn phía trước mặt, chân mày nhẹ nhíu lại, nhấp môi nhẹ một cái liền để xuống, sau đó nâng khăn lụa lên mà nhẹ nhàng lau khóe miệng. Vào lúc này, trà hoa quả từ trong miệng nhả ra hết khăn lụa trong tay, một chút dấu vết cũng không để lại.





Tố Vấn bên cạnh mắt tinh, ngay giây phút khi Thẩm Khinh Vũ làm ướt khăn tơ, đã nhanh tay đổi cả bàn trà hoa quả đó đi.





Không lâu sau, Thẩm Khinh Vũ ở một bên ra vẻ không khỏe lắm mà xoa xoa đầu, sau đó thì nhẹ giọng nói nhỏ với tỷ tỷ nhà mình một chút, rồi mang theo Tố Tâm cùng đi đến trắc điện trong Sướng Âm Các mà nghỉ ngơi.





Lúc nàng đi, bên khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Lệ phi ở bên kia, không khỏi giương khóe miệng cười.





Bách Mị Hương, là do vị Lệ phi kia nghĩ rằng, bỏ thứ như thế vào trong nước trà của nàng, vào Tết Nguyên Tiêu muốn làm mình xấu mặt, tổn hại thể diện, thật đúng là nham hiểm!





Sau khi Thẩm Khinh Vũ đi không lâu, cung nữ ở phía sau Lệ phi xem xét hành động của Thẩm Khinh Vũ liền bắt đầu hành động. Không lâu sau, bên cạnh cung nữ có một vị mặc váy lụa Hàng Châu màu xanh đậu có hoa văn thị đế*. Nữ tử kia một tay che bụng dưới, mỗi bước đi đều cực kì cẩn thận, chính là người mới được tấn phong mấy ngày nay - Bách thị Canh Y.





(*) Hoa văn hình cuống của quả hồng.





Bách thị được Vân thị dặn dò, sau đó mang theo một tên nam nhân có khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi mặc y phục hoạn quan, đứng đợi ở ngoài cửa viện mà Thẩm Khinh Vũ đang nghỉ ngơi. Khi bọn chúng muốn đẩy cửa đi vào, để cho nam nhân giả dạng kia khinh bạc Thẩm Khinh Vũ, nhưng lại không ngờ rằng mình và nam nhân kia đã sớm được Thẩm Khinh Vũ chờ đợi. Một người cầm một con dao trực tiếp đánh bọn chúng ngất xỉu trên mặt đất, đi theo sau là hai người Thẩm Khinh Vũ và Tố Tâm, đưa bọn chúng tới chỗ ít người trong sân. Sau đó ở bên ngoài đóng cửa, và còn khóa lại...





Ở bên kia, Lệ phi bấm ngón tay một chút, chờ đợi thị nữ bên người trở về, nhưng ngờ đâu chân trước vừa thấy được nha đầu kia, thì chân sau Thẩm Khinh Vũ đã xuất hiện trong tầm mắt nàng ta. Lệ phi vô cùng sợ hãi, mà Thẩm Khinh Vũ thì thủ thỉ bên tai Thẩm Tĩnh Lam vài tiếng, trong lúc nói chuyện Thẩm Tĩnh Lam chỉ dùng ánh mắt thù hận nhìn về phía Vân thị, mà chân đã di chuyển mấy bước, cùng Thẩm Khinh Vũ đi tới viện bị khóa bên ngoài.





Mở cánh cửa ngoài ra, bên trong, hoa mai lưu động. Một tên nam tử mặc y phục thái giám đang trèo lên mình ngọc đang lê lết trên mặt đất của một nữ nhân, không ngừng va động vuốt ve, nữ nhân thì yêu kiều phát ra rên rỉ, cảnh tượng đường cong lả lướt ấy khiến cho người ta nhìn đến mức huyết mạch sôi trào. Các mệnh phụ nhìn vào bên trong cửa mà hoảng hốt kêu lên, vội vàng quay đầu lại.





"Gian phu dâm phụ! Các ngươi còn nhìn cái gì chứ! Mau bắt chúng lôi ra cho ta, sau đó lấy trượng đánh chết chúng!"





Lúc này, Tô Hành nhận được tin từ Tố Tâm mà từ trong ngự hoa viên vội vàng chạy tới, đúng lúc lại thấy được một màn này. Nghe thấy tiếng động, hai người đang ở trên giường làm chuyện kiều diễm ái muội lúc này hoàn hồn. Trên thân Bách thị không một mảnh che thân mà sợ hãi đến mức hét lên, nàng ta không kịp suy nghĩ gì, ngã lăn xuống giường, muốn níu kéo y phục của Hoàng Đế.





Lệ phi bị tính kế ngược lại, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ trên mặt đất, mở miệng nói với Tô Hành ở bên cạnh:





"Hoàng Thượng, chuyện này không phải như ngài thấy đâu! Nhất định là Bách Canh Y bị người ta hãm hại! Hoàng Thượng, trong bụng nàng ta còn có hài tử, Hoàng Thượng, hài tử kia là hài tử nối dõi của ngài…"





Tô Hành nghe được Tố Tâm báo lại rằng ở tiểu viện trong Sướng Âm Các có loại âm thanh không nên có, lúc đó chỉ là nhíu mày một chút, không ngờ rằng lại bắt gian tận giường như vậy. Lúc này trong lòng hắn đang nổi trận lôi đình! Mà Lệ phi chỉ có thể nói hai chữ như thế, thật làm hắn phát cáu, vì vậy liền lập tức đạp Vân thị trên mặt đất, chửi ầm lên:





"Hãm hại? Ý ngươi là trẫm bị mù sao! Vậy mới vừa rồi, nàng ta đang làm cái gì? Ngươi không nhìn thấy sao? Mắt của ngươi dùng lâu như vậy chẳng lẽ để trang trí sao? Hay ngươi đã ngấm ngầm tác thành cho chúng? Ha, giữa ban ngày ban mặt còn ở nơi như thế này làm những chuyện như vậy, vậy mà ngươi còn dám nói với trẫm, nó là con của trẫm sao? Hả?"





"Ngươi thật sự làm trẫm quá thất vọng rồi! Kể từ hôm nay, ngươi tốt nhất ở trong Quán Oa cung tự suy nghĩ về sai lầm này đi!"





Nói xong, liền nghiến rắng nghiến lợi phất tay áo bỏ đi.





Đã sớm có thị vệ trực tiếp tới mang Bách thị đang hôn mê rời đi, mà Lý Toàn thì tự mình mời Vân thị rời đi. Vân thị nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Khinh Vũ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt mà nổi giận mắng:





"Tiện nhân, ngươi hãm hại ta!"

"Không dám nhận. Nếu không phải ngươi có tâm tư muốn hại người thì sẽ không ai có thể đụng tới ngươi. Bách Mị Hương này của ngươi dùng cũng không tồi, đáng tiếc là, ngươi không biết rằng, thứ mà bây giờ ta hận nhất, chính là loại hương liệu bỉ ổi đó. Từ lúc một người nam nhân cứ hết lần này đến lần khác dính phải loại độc này, ta liền tìm người, sưu tập tất cả những hương liệu này từ những nơi dơ bẩn nhất, ghi tạc trong đầu. Thế nên hôm nay ngươi không thực hiện được, không phải là do tính toán không chu toàn, mà là thời vận của ngươi không tốt, đáng đời, là ngươi đáng phải bị như thế.





Chẳng phải đã nói trước với ngươi rồi sao? Trong lòng phải có thiện niệm mới có thể an ổn sống qua ngày, ngươi từng nói ngươi rất vất vả mới được thả ra. Vậy giờ hãy yên ổn ôm đuôi mà sống qua ngày đi. Nháo loạn sao? Ngươi là thiếp thì tội khổ gì phải như thế, giờ thành ra thế này tính sao đây? Vân gia các ngươi không có bản lĩnh gì khác, cơ mà bản lĩnh đi tìm đường chết, quả thật là độc nhất vô nhị trên đời."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom