• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hưu phu - Bạch Y Tố Tuyết (2 Viewers)

  • Chap-106

Chương 106: Gặp mặt tình địch (2)




Edit: Anh


Beta: Hy





Trong lòng tràn đầy khó chịu, Thẩm Khinh Vũ liền đấu võ mồm khiến Nguyễn Nhược Hoan tức nghẹn, trên mặt xanh trắng không rõ, bực bội không biết phải làm như thế nào cho phải. Quý Niệm Thanh bên cạnh cũng chỉ lo đem điểm tâm là trái cây đặt trước mặt Thẩm Khinh Vũ, một tiếng gọi mẫu thân thật to, khiến Nguyễn Nhược Hoan cảm thấy bản thân như bị đánh vào mặt.





Thẩm Khinh Vũ cố tình ép bản thân nghĩ rằng người nam nhân đứng bên cạnh đã chết, ra vẻ không nhìn thấy. Cố Tĩnh Phong đứng bên cạnh Thẩm Khinh Vũ không lâu sau, Quý Bắc Thần cũng đi lại đứng bên cạnh nàng. Một tả một hữu, giống như hai đại hộ pháp, không hòa hợp với nhau chút nào.





Tư thế này, Nguyễn Nhược Hoan đứng một bên nhìn càng thêm ngờ vực. Thấy Thẩm Khinh Vũ ôm ấp nữ nhi nhà mình, Quý Bắc Thần trên mặt dào dạt đắc ý, chỉ cảm thấy bản thân đang chiếm thượng phong, thật sự không tồi.





Giữa bầu trời, màn đêm sâu thẩm, trong nguyên ngày hội, đám người lại càng thêm nhiều lên. Không bao lâu, ở đằng xa đèn Khổng Minh như điểm lên tinh quang mà bay lên trời, ánh trăng mông lung, lâu lâu lại có cô nương trẻ tuổi hoan hô ra tiếng. Ngay cả Quý Niệm Thanh trong lòng ngực Thẩm Khinh Vũ cũng chỉ vào đèn Khổng Minh lập lòe như tinh quang kia, không nhịn được liền vỗ tay cười.





“Mẫu thân, mấy năm trước kia, phụ thân đều sẽ cùng Thanh Thanh thả một chiếc đèn Khổng Minh, Thanh Thanh đều sẽ kêu phụ thân viết rằng hy vọng mẫu thân sớm trở về chăm sóc Thanh Thanh. Năm nay có người ở bên cạnh, Thanh Thanh cũng không cần phóng đèn Khổng Minh nữa. Mẫu thân à, ta rất nhớ người, phụ thân cũng vậy.”





Mọi người chỉ ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh ngày càng bay xa. Quý Niệm Thanh ở trong lòng ngực Thẩm Khinh Vũ mà ôm ấp, nhẹ giọng dựa vào trong lòng ngực nàng nỉ non. Thẩm Khinh Vũ nghe được một trận chua xót ở trong lòng. Hài tử này, từ nhỏ đã không có mẫu thân, dù Nguyễn Nhược Hoan có chăm sóc tốt đến đâu cũng không thể thay thế mẫu thân được. Thẩm Khinh Vũ mím môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai đứa bé.





Mà Nguyễn Nhược Hoan bên cạnh trong lòng chỉ cảm thấy chua xót, nàng bốn năm nay mắt không thể ngủ, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, một lòng chăm sóc. Vậy mà hiện giờ, Quý Niệm Thanh được chăm sóc nhưng lại chỉ chịu ở trong lòng ngực một nữ tử chưa thấy lần nào và kêu nàng ta là mẫu thân, trong lòng bi thương nhưng cũng chỉ có thể nói rốt cuộc cũng vì bản thân không phải thân sinh, quả thực chính mình mới là một người xa lạ.





Nếu không phải giờ phút này sau lưng Thẩm Khinh Vũ có hai cái nam nhân đang đứng, Nguyễn Nhược Hoan hận không thể động thủ một phát bóp chết Thẩm Khinh Vũ, giúp nàng ta ra đi nhanh hơn.





Mà trong một khắc Thẩm Khinh Vũ ôm ấp Quý Niệm Thanh kia, trong lòng cũng chỉ nghĩ đến đứa bé đã mất của mình. Nếu nó còn sống, hiện tại chắc cũng đã hơn ba tháng tuổi, chính là thời điểm thích cười nhất. Chỉ nghĩ vậy thần sắc trên mặt không nhịn đã tối lại vài phần…





Trong lòng mang theo tâm tư, sau khi xem xong đèn Khổng Minh, Thẩm Khinh Vũ ôm Quý Niệm Thanh cùng Quý Bắc Thần đi một đường đến phố phía trước, vài người xuất hiện gây sự chú ý, thiếu phụ như hoa như ngọc trong tay ôm ấp một tiểu nha đầu mềm mại đáng yêu, sau lưng có hai nam tử tuấn dật đi theo khí thế không thua kém. Ngược lại Nguyễn Nhược Hoan đi bên cạnh Thẩm Khinh Vũ trực tiếp bị người khác xem nhẹ. Nhìn còn không thấy đằng trước Thẩm Khinh Vũ có hai nha đầu khả nhân.






“Mẫu thân, cái đèn kia thật xinh đẹp...”





Khi đi trên đường, Quý Niệm Thanh ở trong lòng ngực Thẩm Khinh Vũ thấy chiếc đèn lồng được treo bên cạnh giàn hoa trồng. Lá tử đàn con được đính lên tay cầm vẽ lên bốn màu tinh xảo, lửa bùng cháy lên, giấy hoa chuyển khó khăn, trên đèn lập tức xuất hiện cảnh nhân mã truy đuổi, vật đổi cảnh đổi nhìn vô cùng hiếm lạ, tự nhiên cũng đưa tới rất nhiều người dừng chân lại xem





Vì Quý Niệm Thanh thích, Thẩm Khinh Vũ cũng ôm đứa nhỏ chen vào đám người kích động, sau đó đứng ở phía trước nhất hỏi lão bản bày quán, muốn bao nhiêu tiền mới có thể mua.





“Đèn này à? Không bán. Nếu phu nhân muốn, chỗ đó có cái bồn hoa, hãy sử dụng bản lĩnh của mình, làm lẵng hoa trước mặt tràn đầy hoa tươi. Cái đèn này sẽ thuộc về người, còn nếu không, bao nhiêu tiền cũng đều không đủ.”





Lão bản bán đèn chỉ lắc lắc tay cười nói Thẩm Khinh Vũ:





“Chiếc đèn này của lão hán chỉ đưa cho người có tâm tư, bất luận giá cả.”





Quý Niệm Thanh vừa nghe mua không được, nháy mắt trên mặt ảm đạm nhiều phần, Nguyễn Nhược Hoan ở sau lưng đem tất cả bạc nàng có trong lòng ngực mang ra tới đặt ở trước mặt lão bản, không kiên nhẫn:





“Ngươi đem cái đèn từ nơi nào đến mà nhiều quy củ vậy. Nhiều bạc như vầy, cũng đủ để mua hết đồ đạc nơi này của ngươi, ngươi mau đem cái đèn kia đưa cho ta.”





Lão bản kia nhìn một xấp bạc thật dày ở trước mặt, không dao động, đem toàn bộ bỏ lại vào trong lòng ngực của Nguyễn Nhược Hoan:





“Tiểu thư nhiều bạc, nhưng chỉ lo ném, đừng ở trước mặt lão hán chơi uy phong, nếu thật sự muốn bán chiếc đèn này, còn đến lượt các ngươi tới đây kêu gào, nhân lúc ta chưa phát hỏa, nhanh rời khỏi nơi đây đi.”





“Ngươi……”





Nguyễn Nhược Hoan chỉ trong một buổi tối làm bất đồng nhiều người, nén giận trong lòng, chỉ duỗi dài cổ giống như gà chọi hiếu chiến, muốn đem bày quán kia thoá mạ* một hồi, lời nói đến bên miệng Quý Bắc Thần ở sau lưng ngăn xuống lại.





*thóa mạ: đại loại như chửi, xúc phạm





“Tiểu thư, ngươi thích chiếc đèn này như vậy, không bằng kêu Liên Dạ thử một lần xem.”





Bắt đầu ầm ĩ, Tần Liên Dạ ở bên kia theo tiếng Tần lão hán mà đến, ôn nhu cười nói.





Sau khi vào Nam Nhứ Lâu, Thẩm Khinh Vũ mời vị đại phu tốt nhất trong kinh xem bệnh cho Tần lão hán, và phải chi rất nhiều tiền để mua đống dược liệu cứu mạng này. Tần lão hán hiện giờ tuy vẫn còn hơi kém, nhưng sắc mặt cũng đã có chút nhuận hồng, có thể tự lo lấy việc sinh hoạt. Hôm nay là thượng nguyên*, phụ tử Tần gia đã lâu không tham gia náo nhiệt liền muốn đi ra ngoài dạo hội lồng đèn, đứng xa xa đã nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ bên trong đám người. Lúc này mới tễ lại đây, nghe nói Thẩm Khinh Vũ muốn hoa đăng kia, cho tới nay không có gì báo đáp Tần Liên Dạ xung phong muốn nhận việc làm bồn hoa kia, rút vị trí thứ nhất cho Thẩm Khinh Vũ, đem chiếc đèn lồng kia gỡ xuống tới.





*Thượng Nguyên: Tết Nguyên Tiêu





Hiện giờ đại danh Tần Liên Dạ sở khai Nam Nhứ Lâu nhờ Thẩm Khinh Vũ mà thanh danh lan xa. Ai cũng đều biết Nam Nhứ Lâu có cô nương bán nghệ, đẹp như thiên tiên, muôn vàn dáng vẻ, so với điệu múa trong nước của Thẩm Khinh Vũ vào ngày đó chỉ có hơn chứ không kém. Bao nhiêu người bên trong kinh thành chỉ vì một điệu múa mà mỗi ngày đều đến Nam Nhứ Lâu để xem Tần Liên Dạ.





Hôm nay được Tần lão hán mang đi dạo phố, tự nhiên đã có mấy công tử nhẹ nhàng một đường đi theo, hiện giờ còn nghe được Tần Liên Dạ muốn lên đài, ở sau tự nhiên không nhịn được liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.





Thanh thế kia, cũng không cần phải nói…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom