• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hưu phu - Bạch Y Tố Tuyết (1 Viewer)

  • Chap-107

Chương 107: Huynh không có lương tâm




Edit: Re





Thẩm Khinh Vũ ngăn không được, Tần Liên Dạ đã bước lên các bậc thang đi lên đài hoa. Nàng nhảy bạch vũ, tay áo trắng được tung ra, uốn lượn tựa như thiên nga nghe tiếng mà bay lên trời cao. Phía dưới có vài vị công tử ca đã sớm nhìn trúng Tần Liên Dạ, khi nàng vừa mới bày ra tư thế kia thì liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.





Không có âm nhạc, Tần Liên Dạ chỉ nhảy bằng làn điệu trong ký ức, nàng vung tay áo dài ra, bước đi nhẹ nhàng, chậm chạp nhảy múa trong gió. Tay áo nàng phất phơ sinh động, hiện ra các loại trạng thái lả lướt mềm mại. Dung nhan nàng tiếu lệ, khóe miệng ngậm cười, ánh mắt đảo qua, như tố như oán, câu lấy nhân tâm. Dáng múa nàng phóng khoáng phiêu dật, tay áo dài bay lên như những bông tuyết, lưu chuyển nhẹ nhàng. Người xem ở phía dưới như say theo dáng múa của nàng, giỏ hoa đã đầy hơn một nửa, trản đèn kéo quân kia xem như là vật trong tay.





Chính vào lúc này, Quý Niệm Thanh ngồi trong lòng Thẩm Khinh Vũ vỗ tay liên tục, cô bé la to: “Mẫu thân nhìn xem, vị cô cô kia thật là xinh đẹp, mẫu thân và vị cô cô kia đều giống như là tiên nữ……”





Thanh Thanh vừa dứt lời, Nguyễn Nhược Hoan, người bị làm lơ từ đầu tới giờ, trong lòng nàng ta tràn đầy sự tức giận, không thể nào giả vờ được nữa. Nàng ta sờ đến chuỗi vòng cổ trân châu Nam Hải đang đeo trước ngực, khéo léo dùng tay giật đứt nó, những hạt châu lập tức lặng lẽ rơi vào trong tay nàng. Trên mặt Nguyễn Nhược Hoan hiện lên một nụ cười lạnh, nàng ta cứ thế làm trò trước mặt mọi người, giơ tay rải những viên châu xuống sân khấu, làm cho chúng lăn về phía bên chân của Tần Liên Dạ.





Tần Liên Dạ mải mê khiêu vũ, căn bản là không chú ý tới hạt châu dưới chân mình. Nhưng Thẩm Khinh Vũ thì lại thấy rõ ràng, khi hạt châu vừa lăn xuống, nàng lập tức nhét Quý Niệm Thanh vào tay Cố Tĩnh Phong, người ngồi gần nàng nhất. Ngay lúc Tần Liên Dạ đang xoay tròn rồi vô tình dẫm phải một viên châu, Thẩm Khinh Vũ đã tiến tới, vững vàng tiếp được nàng, không để nàng trượt chân ngã trên mặt đất.





Tần Liên Dạ cũng rất là hoảng sợ, thầm nghĩ nếu không phải Thẩm Khinh Vũ đúng lúc tiếp được thì khi nàng ngã xuống, không nói thương gân đoạn cốt, nhưng ít nhất cũng phải nằm trên giường hơn mười ngày nửa tháng mới khỏi. Nàng theo tầm mắt của Thẩm Khinh Vũ nhìn thấy Nguyễn Nhược Hoan ở trong đám đông, khuôn mặt nàng ta tràn đầy sự không cam lòng. Tần Liên Dạ không thể tin được, nha đầu mới vài tuổi mà đã ác độc như thế rồi!





Cũng may giỏ hoa đã đầy, sau khi Thẩm Khinh Vũ tiếp được Tần Liên Dạ, hai người chỉ tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Nhược Hoan một cái, sau đó liền đi về phía chủ sạp. Chủ sạp là người giữ lời, sau khi thấy giỏ đã đầy hoa thì vui vẻ đưa chiếc đèn kéo quân còn đang chuyển động cho Thẩm Khinh Vũ.





Quý Bắc Thần cũng nhìn thấy trân châu lăn ở trên đài, hắn nhìn theo ánh mắt tàn nhẫn của Thẩm Khinh Vũ thì chú ý tới Nguyễn Nhược Hoan ở gian bên, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm. Thẩm Khinh Vũ đưa đèn kéo quân cho Quý Bắc Thần, Quý Niệm Thanh thấy vậy thì cố gắng thoát khỏi vòng tay của Cố Tĩnh Phong, hai tay cầm lấy chiếc đèn kéo quân mà mình nhớ thương hồi lâu, vui cười không khép miệng được.





Cả đêm, Nguyễn Nhược Hoan không trở nên nổi bật được lần nào, chỉ có thể làm một cái phông nền, nàng ta không cam lòng, trong mắt tràn đầy sự tàn bạo nhìn về phía Thẩm Khinh Vũ. Nhưng nàng ta không nghĩ Thẩm Khinh Vũ lại bước lên đài hoa, nhặt lên những viên trân châu kia sau đó ném tất cả xuống dưới chân Nguyễn Nhược Hoan.





“Ngươi thật là một người ác độc, chả trách cho không cũng không ai thèm. Ngươi nghĩ việc này ta nên tính sổ với ngươi như thế nào đây?” Xem xong náo nhiệt, đám đông dần dần tan đi, Thẩm Khinh Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyễn Nhược Hoan, cảm thấy buồn nôn.





“Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi bị điên rồi à?” Nguyễn Nhược Hoan nhìn những viên trân châu dưới chân mình, xấu hổ vô cùng. Nhưng sau khi giật đứt chuỗi vòng trân châu trên cổ, nàng đã lập tức kéo xuống hết, làm cho chúng rơi vào trong đám đông, cho nên bây giờ nàng chỉ cần cắn răng phủ định, không thừa nhận thì Thẩm Khinh Vũ có thể làm gì nàng.





“Ta nói cái gì trong lòng ngươi rõ ràng, không dám thừa nhận cũng không sao hết. Chỉ cần đi vào Đại Lý Tự một chuyến, làm những lang quan đó gõ rụng hết răng của ngươi thì tốt rồi. Người của ta mà ngươi cũng dám chạm vào, ngươi không có dò hỏi rõ ràng rốt cuộc Thẩm Khinh Vũ ta là dạng người gì sao!”





Thẩm Khinh Vũ thật sự nổi giận, khuôn mặt nàng tràn đầy sự tàn khốc, giờ phút này nàng không hề khách khí chút nào mà đe dọa Nguyễn Nhược Hoan. Nguyễn Nhược Hoan đã quen thói ức hiếp kẻ yếu, làm sao mà chưa hỏi thăm về Thẩm Khinh Vũ đâu. Lúc Quý Bắc Thần muốn cho Thẩm Khinh Vũ làm mẹ của Quý Niệm Thanh, nàng đã tìm người trong nhà hỏi thăm về Thẩm Khinh Vũ một cách rành mạch, nàng ta là phu nhân phủ tướng quân, quận chúa Đại Chu, gia thế vững vàng. Quan trọng nhất là vụ vị ngoại thất kia bị nàng ta treo ở cửa thành lầu, cả người trần trụi đã khiến cả kinh thành oanh động. Hiện giờ nhìn thấy trong mắt Thẩm Khinh Vũ chứa sát ý, Nguyễn Nhược Hoan bỗng dưng sợ hãi, hoảng sợ lùi hai bước.





“Ngươi…… Ngươi muốn làm cái gì?”





“Muốn lột da của ngươi, rút gân của ngươi ra, giúp ngươi chỉnh xương, rửa sạch tâm can tì phổi thận của ngươi. Tâm can của ngươi đen như thế, sao không sợ thiên lôi đánh xuống a! Nếu Tần Liên Dạ bị ngã từ chỗ cao như thế, nhẹ thì thương gân động cốt, nặng thì có thể mất mạng, ngươi có hiểu hay không? Ngươi coi mạng của người khác là trò đùa, hiện tại ta cũng có thể bắt trói ngươi đưa đi Đại Lý Tự, khiến ngươi tĩnh tâm một chút!”





Nguyễn Nhược Hoan như chim sợ cành cong, Thẩm Khinh Vũ chỉ mới lạnh giọng tức giận mắng nàng vài câu mà nàng ta đã sợ tới mức rớt nước mắt. Nguyễn Nhược Hoan thê thảm đáng thương nhìn Quý Bắc Thần đang lạnh mặt ở bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Tỷ phu……”





Nàng là một nha đầu từ nhỏ chỉ dưỡng ở khuê phòng, khi nào gặp được việc như vậy, Thẩm Khinh Vũ chỉ mới nói tới Đại Lý Tự đã khiến nàng sợ muốn chết, không dám nhúc nhích.





“Nhược Hoan, sao còn không nhanh xin lỗi Tần cô nương đi!” Rốt cuộc là muội muội của vong thê, Quý Bắc Thần vẫn là mở miệng nói một câu, hy vọng Thẩm Khinh Vũ hiện tại có thể buông tha nàng ta, chỉ làm nàng ta xin lỗi trước.





Giờ phút này, trong lòng mọi người có không cam lòng bao nhiêu đi nữa thì Nguyễn Nhược Hoan cũng chỉ là cái bắt nạt kẻ yếu, rốt cuộc vẫn là phải hành lễ xin lỗi Tần Liên Dạ.





Tần Liên Dạ kéo tay Thẩm Khinh Vũ, chỉ nói hiện tại mình không có việc gì, tốt nhất vẫn là đừng khiến mọi chuyện làm lớn quá. Tâm trạng hôm nay của Thẩm Khinh Vũ đều hỏng bét, nàng đành phải tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Nhược Hoan một cái, sau đó nắm tay Tần Liên Dạ, không quay đầu lại rời khỏi. Nàng cùng lên xe ngựa với Tần Liên Dạ, làm Cố Tĩnh Phong trước đưa Tần Liên Dạ về Nam Nhứ Lâu, sau đó mới trở về phủ Thượng Thư.





Trên đường trở về, Cố Tĩnh Phong không nói lời nào, khi xe ngựa dừng trước cửa phủ Thượng Thư thì hắn cũng chỉ yên lặng nhìn Thẩm Khinh Vũ vào cửa, sau đó giá xe ngựa rời đi.





Mà sau khi trở lại Quý phủ, Quý Bắc Thần vốn dĩ có chuyện muốn nói với Nguyễn Nhược Hoan, nhưng nàng ta lại vờ như không thấy, ôm Quý Niệm Thanh về trắc viện. Nguyễn Nhược Hoan để nhũ mẫu và nha đầu chải đầu rửa mặt giúp Quý Niệm Thanh, sau đó dỗ con bé lên giường ngủ. Nhưng mà tiểu nha đầu đang vui vẻ chơi đèn kéo quân, có nói cái gì cũng không chịu đi ngủ, còn khóc nháo lên. Ma ma vốn định dẹp đèn kéo quân kia đi nhưng tiểu nha đầu lại giữ chặt nó trong lòng, cứ mãi la hét cái này là do mẫu thân đưa cho, khiến nhũ mẫu đau đầu không thôi.





Mẫu thân…… Mẫu thân…… Tiểu nha đầu cứ liên tục kêu mẫu thân, làm trong lòng Nguyễn Nhược Hoan như bị đốt lửa, nháy mắt tràn ra ngoài. Đôi mắt nàng ta đỏ bừng, khi mọi người còn chưa phản ứng gì thì nàng ta đã giật lấy đèn kéo quân trong tay Quý Niệm Thanh rồi nện nó xuống đất, sau đó còn đạp mấy cái cho nát nhừ. Không chỉ như thế, nàng còn lạnh giọng mắng Quý Niệm Thanh, người mà nàng luôn tỏ ra yêu thương: “Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân ngươi ở đâu ra? Mẫu thân ngươi đã chết từ lâu rồi, chính là vì ngôi sao chổi nhà ngươi! Cái thứ không có mắt, ta chăm sóc cho ngươi lâu như vậy mà cũng không thấy ngươi gọi ta một tiếng mẫu thân, nếu ngươi chịu gọi thì cha ngươi sẽ lập tức cưới ta. Khi đó ta chính là mẹ của ngươi rồi, ngươi mau gọi a, nhanh lên!”





Nguyễn Nhược Hoan như điên rồi, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng nhã nhặn đoan trang thường ngày. Giờ phút này cả người nàng ta chỉ toàn là lệ khí, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, nàng ta mắng chửi Quý Niệm Thanh, một cô bé ngây thơ không biết gì. Quý Niệm Thanh nhìn thấy đèn kéo quân bị dẫm nát, trong lòng sốt ruột lại ủy khuất, cô bé nhịn không được la hét khóc rống lên khiến cho các ma ma cũng sợ hãi theo, ôm Quý Niệm Thanh mà vỗ về, dỗ dành.





Tiếng khóc của Quý Niệm Thanh càng khiến Nguyễn Nhược Hoan bực bội, nàng ta tức giận tiến lên muốn kéo Quý Niệm Thanh lại đây. Nhưng vị ma ma kia lại không muốn giao Quý Niệm Thanh cho Nguyễn Nhược Hoan, người hiện tại rõ ràng không được bình thường, bà ôm chặt Quý Niệm Thanh vào lòng, cố gắng che chở cô bé, la lớn: “Nhị tiểu thư, ngài không thể làm vậy, tiểu thư còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu……”





"Nhị tiểu thư cái gì mà nhị tiểu thư, trong phủ này làm gì có nhị tiểu thư, ta là phu nhân, Quý phu nhân! Ngươi mau đưa ngôi sao chổi này cho ta, hôm nay ta muốn bóp chết nó, đưa nó chôn cùng với tỷ tỷ của ta. Nếu không phải nó hại chết tỷ tỷ của ta thì ta đã sớm gả cho Quý Bắc Thần rồi. Lúc trước tỷ tỷ đã đáp ứng ta, nhưng là tại vì nó, cái thứ sao chổi……”





Giờ phút này, Nguyễn Nhược Hoan đã hoàn toàn đánh mất lý trí, thanh âm khóc nháo kêu la ở trong trắc viện đã kinh động toàn bộ người ở hậu viện. Quý Bắc Thần vừa thay một cái áo gấm, nghe thấy tiếng ồn ào trong trắc viện thì vội vàng đi tới. Khi nhìn thấy Nguyễn Nhược Hoan điên loạn đang bị mấy người nha đầu giữ chặt, lại nhìn thấy đèn kéo quân bị dẫm nát và nữ nhi khóc thút thít trong lòng ma ma, hắn cao giọng, tức giận nói: “Nguyễn Nhược Hoan, ngươi nháo đủ chưa? Nếu còn nổi điên thì ngày mai ta sẽ cho người gọi xe ngựa tới đưa ngươi trở về Nguyễn phủ !”





Dứt lời, Quý Bắc Thần kêu nhũ mẫu ôm Quý Niệm Thanh rời khỏi trắc viện, mà Nguyễn Nhược Hoan vừa nghe thấy Quý Bắc Thần nói như vậy, nàng xì cười một tiếng, ánh mắt trống rỗng, giống như một người đã bị đào mất trái tim, “Quý Bắc Thần, huynh không có lương tâm! Sau khi tỷ tỷ chết, tự tay ta chiếu cố nữ nhi cho huynh, một đại cô nương nửa đêm nửa hôm thay tã cho nữ nhi của huynh. Thanh Thanh lớn đến bây giờ còn không phải là do ta một tay lo liệu. Nhưng huynh lại coi như không nhìn thấy sự trả giá của ta, mà lại theo đuổi không bỏ một người nữ tử đã có gia thất. Huynh đối xử với ta như vậy, huynh không sợ tỷ tỷ dưới chín suối chết không nhắm mắt sao?”





“Vậy muội đối đãi một đứa trẻ bốn tuổi như vậy thì tỷ tỷ của muội sẽ cảm thấy yên tâm sao? Thanh Thanh là do muội nuôi nấng từ nhỏ, nhưng muội nhìn xem muội đối xử với con bé như thế nào?





“Vậy huynh hãy xem huynh đối xử với ta như thế nào? Mười bảy tuổi ta đã đi theo huynh, chăm sóc hài tử vì huynh, hiện tại ta đã hai mươi hai rồi, huynh coi sự trả giá của ta là cái gì? Yêu cầu của ta không cao, ta chỉ hy vọng huynh cưới ta, chỉ cần giống như những người nữ nhân trong hậu viện ta cũng bằng lòng, nhưng ngay cả việc đem ta thành bóng dáng của tỷ tỷ huynh cũng không muốn. Huynh lại để Thanh Thanh gọi một người chưa từng quen biết là mẫu thân. Quý Bắc Thần, ta trả giá cả thanh xuân cho huynh, nhưng huynh lại làm ta quá thất vọng, huynh không có lương tâm!”





"Được rồi, nếu huynh đã muốn đuổi ta đi thì ta chỉ có thể đi nhờ tỷ tỷ phân xử vậy ……”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom