Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-108
Chương 108: Hai bên chia lối, cả nhà cùng vui
Edit: Thiên
Beta: Kan Kudo
Sáng sớm, ma ma bưng thức ăn tiến vào, nhìn thấy màn che vẫn còn buông, chỉ nghĩ là Nguyễn Nhược Hoan còn chưa tỉnh dậy do đêm qua ngủ trễ. Ma ma đặt thức ăn xuống, sau đó gọi mấy lần cũng không thấy Nguyễn Nhược Hoan cử động. Lúc này, ma ma mới cảm thấy có cái gì không đúng nên liền tiến lên xem xét.
Vừa nhìn qua, ma ma bị dọa đến hoảng rồi. Lúc này, Nguyễn Nhược Hoan một thân hỷ phục màu đỏ làm từ gấm cổ xưa Phong Tiên Lĩnh có thêu long phượng trình tường, với khuôn mặt son phấn tinh tế giờ đây trắng bệch, nằm ở đó, không có chút tinh thần nào. Trong lòng ma ma kinh sợ, dù vậy vẫn tiến lên kiểm tra hơi thở của Nguyễn Nhược Hoan. Ngay khi phát hiện còn chút hơi thở, lập tức tranh thủ thời gian gọi người tìm đại phu và Quý Bắc Thần.
Quý Bắc Thần nghe được lời của ma ma thì giao Quý Niệm Thanh cho nhũ nương* ma ma bên mình, sau đó liền cầm theo y phục dưới chân vội vàng chạy tới nghiêng viện. Trên giường, hai mắt Nguyễn Nhược Hoan nhắm nghiền, gương mặt son phấn tinh xảo dưới mũ phượng và trâm cài tóc giờ phút này trông càng thêm dọa người.
(*) Vú nuôi.
Đại phu mang theo đồ cần thiết vội vàng chạy tới. Sau khi vọng, văn, vấn, thiết*, nhét một lượt mấy viên dược hoàn vào miệng Nguyễn Nhược Hoan. Thuốc đó mùi rất khó ngửi, đứng ở xa vẫn lan ra làm cho người ta buồn nôn, nhưng không lâu sau khi đại phu nhét vào trong miệng Nguyễn Nhược Hoan, liền khiến Nguyễn Nhược Hoan trở mình ở trên giường, đầu hướng gần tới ghế con ở bên dưới. Không lâu sau khi uống thuốc, mắt Nguyễn Nhược Hoa không chỉ nhắm chặt mà còn bắt đầu nôn mửa. Vì đại phu đã chuẩn bị trước nên đã có chậu đồng để nàng tùy ý nôn mửa, tiếp đó đâm một chút vào chỗ huyệt Cự Khuyết** của nàng. Không bao lâu, Nguyễn Nhược Hoan nôn ra hết thì bộ dáng giống như một sợi bông vải mềm nát, nôn ra hết mật đắng trong dạ dày xong mới kết thúc.
(*) Nhìn, nghe, hỏi, sờ, là tứ chẩn trong Đông y.
(**) Nằm ở sáu thốn (khoảng 20cm) phía trên rốn.
Đại phu thấy nàng nôn không khác thường lắm, thì mới hài lòng đứng lên viết một toa thuốc, sau đó bảo ma ma đi bốc thuốc cho Nguyễn Nhược Hoan.
"Nàng ta bị sao?"
Quý Bắc Thần nhìn Nguyễn Nhược Hoan nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, đầu chân nhíu lại hỏi đại phu.
Đại phu lau sạch tay, sau đó cung kính mà bình thản nói với Quý Bắc Thần đang ngồi trên sập gụ:
"Là do uống quá nhiều mạn đà la*, nên dẫn tới tinh thần rối loạn giống như phát điên, sẽ dễ dàng sinh ra ảo giác. Nếu uống thêm nữa, nhẹ thì mất tinh thần mà nằm trên giường suốt cả quãng đời còn lại; nặng thì trực tiếp chết trong lúc ngủ, không hề gây ra đau đớn, nhưng cũng may là phát hiện sớm. Tiểu nhân đã kê thuốc, cho Nhị cô nương uống là được. Về phần tỉnh lại, tiểu nhân tạm thời không xác định được."
(*) Hay còn gọi là cà độc dược, trong Đông y gọi là dương kim hoa.
Theo Đông y, hoa cà độc dược có vị cay, tính ôn, có độc, có tác dụng ngừa suyễn, giảm ho, chống đau, chống co giật, phong thấp đau nhức. Lá là vị thuốc ngừa cơn hen, giảm đau bao tử, chống say tàu xe. Ngoài ra còn điều trị phong tê thấp, đau dây thần kinh toạ, đau răng... Vì cây có độc tính cao nên chỉ dùng theo sự hướng dẫn của thầy thuốc. Khi bị ngộ độc, có hiện tượng giãn đồng tử, mờ mắt, tim đập nhanh, giãn phế quản, môi miệng khô, khô cổ đến mức không nuốt và không nói được. Chất độc tác động vào hệ thần kinh trung ương, có thể gây tử vong do hôn mê.
"Chỉ là theo như tiểu nhân thấy, Nhị cô nương tâm tư tích tụ, khí huyết cản trở dương khí không lưu thông thoải mái được, chỉ sợ đây không phải là kế lâu dài. Hay là Quý tiên sinh mở cửa lòng với cô nương, bằng không thời gian càng về sau, chuyện như này chỉ có nhiều chứ không ít hơn."
Đại phu bình tĩnh tâm tư, bí mật nói riêng như vậy với Quý Bắc Thần.
Quý Bắc Thần trầm mặc, không đáp lại, sau đó sai bảo đầy tớ đưa đại phu đi ra ngoài. Nhìn Nguyễn Nhược Hoan một thân đỏ tươi trên giường, nhịn không được mà thở dài.
Hai mươi hai tháng giêng, sinh thần hai mươi chín tuổi của Cố Tĩnh Phong, Hoàng Đế cố ý hạ chỉ cho người tới phủ tướng quân làm tiệc sinh thần, vả lại còn cho Lễ bộ tự mình lo liệu để mừng sinh thần Cố Tĩnh Phong. Ân điển lớn lao làm cho quan viên trong kinh vì việc này mà ghé mắt, nhưng cũng cảm thấy Cố Tĩnh Phong xứng đáng được cái ân điển này.
Mùng hai mươi hai đó, bốn chiếc xe ngựa làm bằng gỗ tử đàn lá nhỏ Ấn Độ có màn che làm bằng lụa Thục khắc hoa văn hoa sen xanh trắng đậu trước phủ Thượng Thư, bên dưới Thẩm quý phủ vô cùng náo động, để mừng sinh thần Cố Tĩnh Phong. Lúc đầu Thẩm Khinh Vũ không có ý định tới góp vui cái náo nhiệt này, sớm đã có suy nghĩ muốn ra ngoài tránh đi, nhưng lại không ngờ lại bị Thẩm phu nhân và Thái phu nhân vừa vặn bắt được, nói thế nào cũng muốn nàng cùng đi theo.
Rơi vào đường cùng không thể tránh né, Thẩm Khinh Vũ để mặc cho Tố Tâm và Tố Vấn thay y phục. Một thân áo váy đối vạt màu hổ phách làm bằng lụa Thục thêu năm đóa hoa xanh, thích hợp với hoàn cảnh, làm dung mạo kiều diễm nổi bật lên, tú nhã tuyệt tục*; trâm cài hoa sen tơ vàng có tám viên hồng ngọc trên búi tóc linh xà; khuyên tai ngọc hồ lô chế tạo từ tử ngọc**; khuôn mặt son phấn tinh xảo. Nhìn từ xa, lúc này Thẩm Khinh Vũ sáng như ánh trăng thu tự nhiên không tì vết.
(*) Xinh đẹp nho nhã, không giống người trần tục.
(**) Ngọc màu tím.
Chỉ tiếc giờ phút này, mỹ nhân chỉ tràn đầy tức giận ngồi trong xe ngựa, im lặng ôm trong tay lò sưởi hình bí ngô có hình trúc xanh báo hỉ, dáng điệu dường như vô cùng tức giận.
"Nha đầu thối này, con mau cười một cái cho ta. Ngày hôm nay là sinh thần của phu quân con, mà con lại bày ra vẻ mặt giẫm phân chó này cho ai nhìn?"
Thái phu nhân giơ gậy chống trong tay lên đánh vào bắp chân Thẩm Khinh Vũ, nghiêm mặt hù dọa nói với nàng.
"Tổ mẫu... "
Thẩm Khinh Vũ bị ăn đau đến hít một hơi dài, nhíu chặt mày kéo dài âm thanh mà nói:
"Đó không phải phu quân của con, mọi người bị Cố Tĩnh Phong cho uống thuốc lú hay gì vậy? Mỗi người đều khủy tay xoay ra bên ngoài* khi dễ con, chẳng phải mọi người nên giúp con đánh hắn sao? Con mới là thân sinh của hai người! Tổ mẫu, người từ nhỏ hiểu rõ con nhất, vậy mà bây giờ lại cầm gậy chống để đánh con, tại sao vậy?"
(*) Thành ngữ ý chỉ: Chỉ lo cho quyền lợi người khác mà không quan tâm người một nhà.
"Nếu con không phải thân sinh của bọn ta, thì ai thèm đáp lời con chứ. Con thích thì cứ trốn mãi đi, bọn ta cũng không ép con. Nhưng con định đến lúc nào mới nhìn rõ tâm tư chính mình đây? Nói bọn ta nghe xem?"
Thái phu nhân thấy bộ dáng xù lông của Thẩm Khinh Vũ, cũng không hề nhượng bộ như trước mà nghiêm trang lớn tiếng với Thẩm Khinh Vũ, không một chút khách khí.
Thẩm Khinh Vũ ủy khuất, rồi lại bị Thái phu nhân chọt trúng cái chân đau nên ủ rũ mặt mày. Thẩm phu nhân ngồi chung trên xe khẽ thở dài một tiếng rồi cầm tay Thẩm Khinh Vũ, nói lời chân thành:
"Tiểu muội, phu thê mãi mãi đều là phúc của nguyên phối*, bọn ta ở đây đều vì con. Tổ mẫu con nói đúng, con làm rùa đen rút đầu lâu quá rồi, cũng đâu thể làm cả đời được, có phải không? Ca ca con cũng đã nói với con, nếu con cứ quyết muốn rời khỏi Cố Tĩnh Phong, vậy chúng ta sẽ ủng hộ con. Nhưng nếu con không nguyện ý, chúng ta vẫn sẽ ủng hộ con. Nhưng con phải có quyết định, không thể nửa tiến nửa lui do dự như vậy được. Con thử nghĩ xem, con do dự, đến cùng là do con không bỏ xuống được, đúng không?"
(*) Vợ cả/vợ đầu.
Thẩm phu nhân nói một phen liền làm cho Thẩm Khinh Vũ lúc đầu tràn đầy tức giận lập tức xụ xuống, buồn bực không nói một lời. Tay cũng không nhịn được nắm lấy khăn tay, bách chuyển nghìn tràng*.
(*) Nỗi lòng bứt rứt, chộn rộn.
Không bao lâu sau, xe ngựa đã vững vàng đậu trước cửa phủ tướng quân, Cố Tĩnh Phong một thân trường bào đối vạt lụa hoa màu xanh lá mạ có hoa văn thị đế, phía trên đai gấm có ngọc bội làm bằng ngọc trắng xanh có chạm rỗng các viên ngọc nhỏ để làm trang sức, mày kiếm mắt tinh khắc họa vẻ tang thương bên trong, có thêm một chút ôn nhu trong đó.
Lúc xe ngựa của Thượng Thư phủ dừng trước cửa phủ tướng quân, Cố Tĩnh Phong sải bước tiến lên, đứng ở trước xe ngựa vén mở màn che của xe ngựa, cung kính đỡ Thẩm phu nhân cùng Thái phu nhân bên trong xuống, tiếp đó muốn đưa tay đỡ Thẩm Khinh Vũ, nhưng Thẩm Khinh Vũ chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi tự xuống xe ngựa.
Bàn tay dừng lại giữa không trung có hơi lúng túng, sau khi Cố Tĩnh Phong rút tay về, hắn tiến lên chu đáo dìu Thái phu nhân vào ngồi.
Bởi vì Hoàng Đế đã tự mình hạ chỉ, ra lệnh cho phủ nội vụ sắp xếp thọ yến, nên đương nhiên rất phô trương. Trước cửa phủ tướng quân tràn đầy một loạt đèn lồng màu đỏ kiêu ngạo trông vô cùng tưng bừng, chữ "Thọ" thiếp vàng cực lớn được dán trên bức phù điêu ở trước cửa phủ tướng quân, dễ dàng làm thu hút người khác. Bày trí nơi đây chưa thay đổi, bốn phía vẫn như hồi Thẩm Khinh Vũ rời đi, chính là một chậu hoa nhài Bảo Châu dưới hành lang, vẫn nở rộ tươi mới và hết sức xinh đẹp.
Thẩm phu nhân và Thẩm thái thái được Cố Tĩnh Phong trực tiếp dẫn tới chính viện. Trước khi Thẩm Khinh Vũ rời khỏi đã dọn sạch mọi thứ ở đây, ngay cả một cái bàn hay ghế dựa cũng không cho để lại cho Cố Tĩnh Phong, nhưng khi Thẩm Khinh Vũ đi vào thì thấy sau khi nàng rời đi, Cố Tĩnh Phong lại đem đồ vật ở chỗ này phục hồi lại như cũ, ngay cả trang sức châu bảo ở trước gương vẫn y chang như khi nàng chưa rời đi, cái bàn cái giường, mọi thứ đều như vậy...
"Ngươi mua lại thứ ta bán đi sao?"
Thẩm Khinh Vũ thấp giọng lạnh lùng nói với Cố Tĩnh Phong.
Để mở được Nam Nhứ Lâu, Thẩm Khinh Vũ đã bán tất cả của hồi môn trong tay, mà còn bán được giá tiền khá cao, lúc đầu Thẩm Khinh Vũ còn tưởng rằng có kẻ coi tiền như rác nhưng lại không nghĩ đến đó là Cố Tĩnh Phong.
Ở đây mỗi một vật đều là độc nhất vô nhị, để cho nàng xuất giá, dì đã mời thợ thủ công trong cung làm một bộ hồi môn duy nhất cho nàng, vì vậy chỉ cần liếc mắt là Thẩm Khinh Vũ có thể nhận ra bộ hồi môn này.
"Đây là của hồi môn của nàng, ta sao có thể nhìn nó bị nàng bán đi được. Chủ nhân của nó chỉ có thể là nàng, không có người nào xứng với nó như nàng. Hơn nữa, chúng ta là phu thê, sao có thể vừa nói là bán, của ta vĩnh viễn là của nàng."
Cố Tĩnh Phong tự mình dìu Thái phu nhân ngồi xuống ghế bành có khắc hoa lá cây lê, sau đó lại ân cần dâng trà, rồi tiếp đó mới trả lời Thẩm Khinh Vũ.
Thẩm Khinh Vũ chỉ cười lạnh, Thái phu nhân ở phía sau đe dọa liếc nhìn Thẩm Khinh Vũ:
"Tiểu tử ngươi có lòng rồi."
Thái phu nhân vỗ tay Cố Tĩnh Phong, mỉm cười.
"Thật đúng lúc, ngày hôm nay lại có mặt tổ mẫu, ta cũng có lời muốn nói rõ với ngươi. Trong tay của ta có thư phóng thê ngươi tự viết, ta muốn ngươi ngày hôm nay, có mặt tất cả mọi người ở đây, nói rõ ta không còn là thê tử của ngươi, ta chỉ là Thẩm Khinh Vũ. Nếu ngươi còn ở đây dây dưa với ta thì ta sẽ cắt tóc làm ni cô, ngươi tin hay không?"
Thẩm Khinh Vũ bực bội, vô kế khả thi với Cố Tĩnh Phong, nên chỉ có thể móc ra thư phóng thê từ trong ngực hung hăng đập trên bàn, lạnh lùng nói. Thẩm Khinh Vũ chán ghét loại cảm giác bị người ta từng bước ép sát, giống như bị người ta một mực ghìm ở cổ. Từ giây phút tiến vào đây, nàng đã hạ quyết tâm rồi.
"Khinh Vũ!"
Thái phu nhân nghe Thẩm Khinh Vũ nói chuyện như vậy, không khỏi cất cao giọng lên.
"Từ khi ngươi trở về, mỗi đêm ta đều bị ác mộng quấn thân, trong mộng đều là ta ôm hài tử không mở mắt, tìm không thấy đường ra. Ta chán ghét ngươi từng bước ép sát như vậy, một cơ hội để xả hơi ngươi cũng không cho ta. Nếu đây là thái độ mà ngươi thể hiện sự hổ thẹn đối với ta, thì thực xin lỗi, ta đây không cần! Ngày hôm nay có nhiều người, thì hãy sớm tuyên bố sự thật ta và ngươi đã hòa li, từ nay về sau ta và ngươi hai bên chia lối, cả nhà cùng vui."
"Tổ mẫu, đây chính là thái độ, ý nghĩ của con. Mọi người là người nhà của con, nói sẽ ủng hộ con, sẽ không bắt buộc con. Ngày hôm nay, thái độ của con đã bày ra nơi này, chính là như vậy."
Sau khi nói dứt lời với Cố Tĩnh Phong, Thẩm Khinh Vũ liền nói với Thái phu nhân đang ngồi trên ghế, Thái phu nhân chỉ nghe vậy chỉ yên lặng.
Thẩm Khinh Vũ đã cúi người về phía Cố Tĩnh Phong, thái độ lạnh lùng xa cách nói:
"Ngày hôm nay là sinh thần của Tướng quân, ta ở chỗ này cung kính chúc mừng Tướng quân sinh thần vui vẻ, cáo từ!"
"Đừng đi!"
Ngay khi Thẩm Khinh Vũ sắp sửa quay người rời đi, Cố Tĩnh Phong đã kéo tay Thẩm Khinh Vũ lại, nói:
"Khinh Vũ, ta không phải muốn cố ý bức bách nàng, ta chỉ là sợ, sợ ta sẽ mất đi nàng. Van cầu nàng, cho ta một cơ hội. Lần này, ta nhất định chăm sóc nàng thật tốt, che chở nàng, sẽ không khiến nàng chịu bất kì tổn thương nào. Khi đó là do ta lo lắng không chu toàn, mới làm hại đến nàng, nhưng lần này nhất định sẽ không như vậy nữa!"
Edit: Thiên
Beta: Kan Kudo
Sáng sớm, ma ma bưng thức ăn tiến vào, nhìn thấy màn che vẫn còn buông, chỉ nghĩ là Nguyễn Nhược Hoan còn chưa tỉnh dậy do đêm qua ngủ trễ. Ma ma đặt thức ăn xuống, sau đó gọi mấy lần cũng không thấy Nguyễn Nhược Hoan cử động. Lúc này, ma ma mới cảm thấy có cái gì không đúng nên liền tiến lên xem xét.
Vừa nhìn qua, ma ma bị dọa đến hoảng rồi. Lúc này, Nguyễn Nhược Hoan một thân hỷ phục màu đỏ làm từ gấm cổ xưa Phong Tiên Lĩnh có thêu long phượng trình tường, với khuôn mặt son phấn tinh tế giờ đây trắng bệch, nằm ở đó, không có chút tinh thần nào. Trong lòng ma ma kinh sợ, dù vậy vẫn tiến lên kiểm tra hơi thở của Nguyễn Nhược Hoan. Ngay khi phát hiện còn chút hơi thở, lập tức tranh thủ thời gian gọi người tìm đại phu và Quý Bắc Thần.
Quý Bắc Thần nghe được lời của ma ma thì giao Quý Niệm Thanh cho nhũ nương* ma ma bên mình, sau đó liền cầm theo y phục dưới chân vội vàng chạy tới nghiêng viện. Trên giường, hai mắt Nguyễn Nhược Hoan nhắm nghiền, gương mặt son phấn tinh xảo dưới mũ phượng và trâm cài tóc giờ phút này trông càng thêm dọa người.
(*) Vú nuôi.
Đại phu mang theo đồ cần thiết vội vàng chạy tới. Sau khi vọng, văn, vấn, thiết*, nhét một lượt mấy viên dược hoàn vào miệng Nguyễn Nhược Hoan. Thuốc đó mùi rất khó ngửi, đứng ở xa vẫn lan ra làm cho người ta buồn nôn, nhưng không lâu sau khi đại phu nhét vào trong miệng Nguyễn Nhược Hoan, liền khiến Nguyễn Nhược Hoan trở mình ở trên giường, đầu hướng gần tới ghế con ở bên dưới. Không lâu sau khi uống thuốc, mắt Nguyễn Nhược Hoa không chỉ nhắm chặt mà còn bắt đầu nôn mửa. Vì đại phu đã chuẩn bị trước nên đã có chậu đồng để nàng tùy ý nôn mửa, tiếp đó đâm một chút vào chỗ huyệt Cự Khuyết** của nàng. Không bao lâu, Nguyễn Nhược Hoan nôn ra hết thì bộ dáng giống như một sợi bông vải mềm nát, nôn ra hết mật đắng trong dạ dày xong mới kết thúc.
(*) Nhìn, nghe, hỏi, sờ, là tứ chẩn trong Đông y.
(**) Nằm ở sáu thốn (khoảng 20cm) phía trên rốn.
Đại phu thấy nàng nôn không khác thường lắm, thì mới hài lòng đứng lên viết một toa thuốc, sau đó bảo ma ma đi bốc thuốc cho Nguyễn Nhược Hoan.
"Nàng ta bị sao?"
Quý Bắc Thần nhìn Nguyễn Nhược Hoan nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, đầu chân nhíu lại hỏi đại phu.
Đại phu lau sạch tay, sau đó cung kính mà bình thản nói với Quý Bắc Thần đang ngồi trên sập gụ:
"Là do uống quá nhiều mạn đà la*, nên dẫn tới tinh thần rối loạn giống như phát điên, sẽ dễ dàng sinh ra ảo giác. Nếu uống thêm nữa, nhẹ thì mất tinh thần mà nằm trên giường suốt cả quãng đời còn lại; nặng thì trực tiếp chết trong lúc ngủ, không hề gây ra đau đớn, nhưng cũng may là phát hiện sớm. Tiểu nhân đã kê thuốc, cho Nhị cô nương uống là được. Về phần tỉnh lại, tiểu nhân tạm thời không xác định được."
(*) Hay còn gọi là cà độc dược, trong Đông y gọi là dương kim hoa.
Theo Đông y, hoa cà độc dược có vị cay, tính ôn, có độc, có tác dụng ngừa suyễn, giảm ho, chống đau, chống co giật, phong thấp đau nhức. Lá là vị thuốc ngừa cơn hen, giảm đau bao tử, chống say tàu xe. Ngoài ra còn điều trị phong tê thấp, đau dây thần kinh toạ, đau răng... Vì cây có độc tính cao nên chỉ dùng theo sự hướng dẫn của thầy thuốc. Khi bị ngộ độc, có hiện tượng giãn đồng tử, mờ mắt, tim đập nhanh, giãn phế quản, môi miệng khô, khô cổ đến mức không nuốt và không nói được. Chất độc tác động vào hệ thần kinh trung ương, có thể gây tử vong do hôn mê.
"Chỉ là theo như tiểu nhân thấy, Nhị cô nương tâm tư tích tụ, khí huyết cản trở dương khí không lưu thông thoải mái được, chỉ sợ đây không phải là kế lâu dài. Hay là Quý tiên sinh mở cửa lòng với cô nương, bằng không thời gian càng về sau, chuyện như này chỉ có nhiều chứ không ít hơn."
Đại phu bình tĩnh tâm tư, bí mật nói riêng như vậy với Quý Bắc Thần.
Quý Bắc Thần trầm mặc, không đáp lại, sau đó sai bảo đầy tớ đưa đại phu đi ra ngoài. Nhìn Nguyễn Nhược Hoan một thân đỏ tươi trên giường, nhịn không được mà thở dài.
Hai mươi hai tháng giêng, sinh thần hai mươi chín tuổi của Cố Tĩnh Phong, Hoàng Đế cố ý hạ chỉ cho người tới phủ tướng quân làm tiệc sinh thần, vả lại còn cho Lễ bộ tự mình lo liệu để mừng sinh thần Cố Tĩnh Phong. Ân điển lớn lao làm cho quan viên trong kinh vì việc này mà ghé mắt, nhưng cũng cảm thấy Cố Tĩnh Phong xứng đáng được cái ân điển này.
Mùng hai mươi hai đó, bốn chiếc xe ngựa làm bằng gỗ tử đàn lá nhỏ Ấn Độ có màn che làm bằng lụa Thục khắc hoa văn hoa sen xanh trắng đậu trước phủ Thượng Thư, bên dưới Thẩm quý phủ vô cùng náo động, để mừng sinh thần Cố Tĩnh Phong. Lúc đầu Thẩm Khinh Vũ không có ý định tới góp vui cái náo nhiệt này, sớm đã có suy nghĩ muốn ra ngoài tránh đi, nhưng lại không ngờ lại bị Thẩm phu nhân và Thái phu nhân vừa vặn bắt được, nói thế nào cũng muốn nàng cùng đi theo.
Rơi vào đường cùng không thể tránh né, Thẩm Khinh Vũ để mặc cho Tố Tâm và Tố Vấn thay y phục. Một thân áo váy đối vạt màu hổ phách làm bằng lụa Thục thêu năm đóa hoa xanh, thích hợp với hoàn cảnh, làm dung mạo kiều diễm nổi bật lên, tú nhã tuyệt tục*; trâm cài hoa sen tơ vàng có tám viên hồng ngọc trên búi tóc linh xà; khuyên tai ngọc hồ lô chế tạo từ tử ngọc**; khuôn mặt son phấn tinh xảo. Nhìn từ xa, lúc này Thẩm Khinh Vũ sáng như ánh trăng thu tự nhiên không tì vết.
(*) Xinh đẹp nho nhã, không giống người trần tục.
(**) Ngọc màu tím.
Chỉ tiếc giờ phút này, mỹ nhân chỉ tràn đầy tức giận ngồi trong xe ngựa, im lặng ôm trong tay lò sưởi hình bí ngô có hình trúc xanh báo hỉ, dáng điệu dường như vô cùng tức giận.
"Nha đầu thối này, con mau cười một cái cho ta. Ngày hôm nay là sinh thần của phu quân con, mà con lại bày ra vẻ mặt giẫm phân chó này cho ai nhìn?"
Thái phu nhân giơ gậy chống trong tay lên đánh vào bắp chân Thẩm Khinh Vũ, nghiêm mặt hù dọa nói với nàng.
"Tổ mẫu... "
Thẩm Khinh Vũ bị ăn đau đến hít một hơi dài, nhíu chặt mày kéo dài âm thanh mà nói:
"Đó không phải phu quân của con, mọi người bị Cố Tĩnh Phong cho uống thuốc lú hay gì vậy? Mỗi người đều khủy tay xoay ra bên ngoài* khi dễ con, chẳng phải mọi người nên giúp con đánh hắn sao? Con mới là thân sinh của hai người! Tổ mẫu, người từ nhỏ hiểu rõ con nhất, vậy mà bây giờ lại cầm gậy chống để đánh con, tại sao vậy?"
(*) Thành ngữ ý chỉ: Chỉ lo cho quyền lợi người khác mà không quan tâm người một nhà.
"Nếu con không phải thân sinh của bọn ta, thì ai thèm đáp lời con chứ. Con thích thì cứ trốn mãi đi, bọn ta cũng không ép con. Nhưng con định đến lúc nào mới nhìn rõ tâm tư chính mình đây? Nói bọn ta nghe xem?"
Thái phu nhân thấy bộ dáng xù lông của Thẩm Khinh Vũ, cũng không hề nhượng bộ như trước mà nghiêm trang lớn tiếng với Thẩm Khinh Vũ, không một chút khách khí.
Thẩm Khinh Vũ ủy khuất, rồi lại bị Thái phu nhân chọt trúng cái chân đau nên ủ rũ mặt mày. Thẩm phu nhân ngồi chung trên xe khẽ thở dài một tiếng rồi cầm tay Thẩm Khinh Vũ, nói lời chân thành:
"Tiểu muội, phu thê mãi mãi đều là phúc của nguyên phối*, bọn ta ở đây đều vì con. Tổ mẫu con nói đúng, con làm rùa đen rút đầu lâu quá rồi, cũng đâu thể làm cả đời được, có phải không? Ca ca con cũng đã nói với con, nếu con cứ quyết muốn rời khỏi Cố Tĩnh Phong, vậy chúng ta sẽ ủng hộ con. Nhưng nếu con không nguyện ý, chúng ta vẫn sẽ ủng hộ con. Nhưng con phải có quyết định, không thể nửa tiến nửa lui do dự như vậy được. Con thử nghĩ xem, con do dự, đến cùng là do con không bỏ xuống được, đúng không?"
(*) Vợ cả/vợ đầu.
Thẩm phu nhân nói một phen liền làm cho Thẩm Khinh Vũ lúc đầu tràn đầy tức giận lập tức xụ xuống, buồn bực không nói một lời. Tay cũng không nhịn được nắm lấy khăn tay, bách chuyển nghìn tràng*.
(*) Nỗi lòng bứt rứt, chộn rộn.
Không bao lâu sau, xe ngựa đã vững vàng đậu trước cửa phủ tướng quân, Cố Tĩnh Phong một thân trường bào đối vạt lụa hoa màu xanh lá mạ có hoa văn thị đế, phía trên đai gấm có ngọc bội làm bằng ngọc trắng xanh có chạm rỗng các viên ngọc nhỏ để làm trang sức, mày kiếm mắt tinh khắc họa vẻ tang thương bên trong, có thêm một chút ôn nhu trong đó.
Lúc xe ngựa của Thượng Thư phủ dừng trước cửa phủ tướng quân, Cố Tĩnh Phong sải bước tiến lên, đứng ở trước xe ngựa vén mở màn che của xe ngựa, cung kính đỡ Thẩm phu nhân cùng Thái phu nhân bên trong xuống, tiếp đó muốn đưa tay đỡ Thẩm Khinh Vũ, nhưng Thẩm Khinh Vũ chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi tự xuống xe ngựa.
Bàn tay dừng lại giữa không trung có hơi lúng túng, sau khi Cố Tĩnh Phong rút tay về, hắn tiến lên chu đáo dìu Thái phu nhân vào ngồi.
Bởi vì Hoàng Đế đã tự mình hạ chỉ, ra lệnh cho phủ nội vụ sắp xếp thọ yến, nên đương nhiên rất phô trương. Trước cửa phủ tướng quân tràn đầy một loạt đèn lồng màu đỏ kiêu ngạo trông vô cùng tưng bừng, chữ "Thọ" thiếp vàng cực lớn được dán trên bức phù điêu ở trước cửa phủ tướng quân, dễ dàng làm thu hút người khác. Bày trí nơi đây chưa thay đổi, bốn phía vẫn như hồi Thẩm Khinh Vũ rời đi, chính là một chậu hoa nhài Bảo Châu dưới hành lang, vẫn nở rộ tươi mới và hết sức xinh đẹp.
Thẩm phu nhân và Thẩm thái thái được Cố Tĩnh Phong trực tiếp dẫn tới chính viện. Trước khi Thẩm Khinh Vũ rời khỏi đã dọn sạch mọi thứ ở đây, ngay cả một cái bàn hay ghế dựa cũng không cho để lại cho Cố Tĩnh Phong, nhưng khi Thẩm Khinh Vũ đi vào thì thấy sau khi nàng rời đi, Cố Tĩnh Phong lại đem đồ vật ở chỗ này phục hồi lại như cũ, ngay cả trang sức châu bảo ở trước gương vẫn y chang như khi nàng chưa rời đi, cái bàn cái giường, mọi thứ đều như vậy...
"Ngươi mua lại thứ ta bán đi sao?"
Thẩm Khinh Vũ thấp giọng lạnh lùng nói với Cố Tĩnh Phong.
Để mở được Nam Nhứ Lâu, Thẩm Khinh Vũ đã bán tất cả của hồi môn trong tay, mà còn bán được giá tiền khá cao, lúc đầu Thẩm Khinh Vũ còn tưởng rằng có kẻ coi tiền như rác nhưng lại không nghĩ đến đó là Cố Tĩnh Phong.
Ở đây mỗi một vật đều là độc nhất vô nhị, để cho nàng xuất giá, dì đã mời thợ thủ công trong cung làm một bộ hồi môn duy nhất cho nàng, vì vậy chỉ cần liếc mắt là Thẩm Khinh Vũ có thể nhận ra bộ hồi môn này.
"Đây là của hồi môn của nàng, ta sao có thể nhìn nó bị nàng bán đi được. Chủ nhân của nó chỉ có thể là nàng, không có người nào xứng với nó như nàng. Hơn nữa, chúng ta là phu thê, sao có thể vừa nói là bán, của ta vĩnh viễn là của nàng."
Cố Tĩnh Phong tự mình dìu Thái phu nhân ngồi xuống ghế bành có khắc hoa lá cây lê, sau đó lại ân cần dâng trà, rồi tiếp đó mới trả lời Thẩm Khinh Vũ.
Thẩm Khinh Vũ chỉ cười lạnh, Thái phu nhân ở phía sau đe dọa liếc nhìn Thẩm Khinh Vũ:
"Tiểu tử ngươi có lòng rồi."
Thái phu nhân vỗ tay Cố Tĩnh Phong, mỉm cười.
"Thật đúng lúc, ngày hôm nay lại có mặt tổ mẫu, ta cũng có lời muốn nói rõ với ngươi. Trong tay của ta có thư phóng thê ngươi tự viết, ta muốn ngươi ngày hôm nay, có mặt tất cả mọi người ở đây, nói rõ ta không còn là thê tử của ngươi, ta chỉ là Thẩm Khinh Vũ. Nếu ngươi còn ở đây dây dưa với ta thì ta sẽ cắt tóc làm ni cô, ngươi tin hay không?"
Thẩm Khinh Vũ bực bội, vô kế khả thi với Cố Tĩnh Phong, nên chỉ có thể móc ra thư phóng thê từ trong ngực hung hăng đập trên bàn, lạnh lùng nói. Thẩm Khinh Vũ chán ghét loại cảm giác bị người ta từng bước ép sát, giống như bị người ta một mực ghìm ở cổ. Từ giây phút tiến vào đây, nàng đã hạ quyết tâm rồi.
"Khinh Vũ!"
Thái phu nhân nghe Thẩm Khinh Vũ nói chuyện như vậy, không khỏi cất cao giọng lên.
"Từ khi ngươi trở về, mỗi đêm ta đều bị ác mộng quấn thân, trong mộng đều là ta ôm hài tử không mở mắt, tìm không thấy đường ra. Ta chán ghét ngươi từng bước ép sát như vậy, một cơ hội để xả hơi ngươi cũng không cho ta. Nếu đây là thái độ mà ngươi thể hiện sự hổ thẹn đối với ta, thì thực xin lỗi, ta đây không cần! Ngày hôm nay có nhiều người, thì hãy sớm tuyên bố sự thật ta và ngươi đã hòa li, từ nay về sau ta và ngươi hai bên chia lối, cả nhà cùng vui."
"Tổ mẫu, đây chính là thái độ, ý nghĩ của con. Mọi người là người nhà của con, nói sẽ ủng hộ con, sẽ không bắt buộc con. Ngày hôm nay, thái độ của con đã bày ra nơi này, chính là như vậy."
Sau khi nói dứt lời với Cố Tĩnh Phong, Thẩm Khinh Vũ liền nói với Thái phu nhân đang ngồi trên ghế, Thái phu nhân chỉ nghe vậy chỉ yên lặng.
Thẩm Khinh Vũ đã cúi người về phía Cố Tĩnh Phong, thái độ lạnh lùng xa cách nói:
"Ngày hôm nay là sinh thần của Tướng quân, ta ở chỗ này cung kính chúc mừng Tướng quân sinh thần vui vẻ, cáo từ!"
"Đừng đi!"
Ngay khi Thẩm Khinh Vũ sắp sửa quay người rời đi, Cố Tĩnh Phong đã kéo tay Thẩm Khinh Vũ lại, nói:
"Khinh Vũ, ta không phải muốn cố ý bức bách nàng, ta chỉ là sợ, sợ ta sẽ mất đi nàng. Van cầu nàng, cho ta một cơ hội. Lần này, ta nhất định chăm sóc nàng thật tốt, che chở nàng, sẽ không khiến nàng chịu bất kì tổn thương nào. Khi đó là do ta lo lắng không chu toàn, mới làm hại đến nàng, nhưng lần này nhất định sẽ không như vậy nữa!"
Bình luận facebook