Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Của Bảo Bối-261
Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này Con Muốn - Chương 254 Tôi muốn chia tay với anh #1
Chương 254 Tôi muốn chia tay với anh
Edit: Mạc Vân Trà Sữa
"Thật xin lỗi" Mộc Vô Tà thật thấp nói một câu, mặt đầy lo âu cùng áy náy, mới vừa rồi dưới tình hình, anh cũng không thể làm gì
Bât lực, cái gì cũng không thể làm
"Đại sư huynh, đừng nói như vậy, anh đã bảo vệ được người thân quan trọng nhất của em rồi!"
Bên ngoài Phòng bệnh , mơ hồ nghe được đối thoại của hai người, trong con ngươi của Cố Hành Thâm thoáng qua vẻ cô đơn
Thẩm Nhạc Thiên vỗ bả vai của Đường Dự một cái, "Đường Dự ơi Đường Dự! Cậu lần này tới liền gây họa! Tôi nói cậu cái gì được!
"
Đường Dự một mặt vô tội, " Em làm sao?"
"Làm sao hả! Giả truyền thánh chỉ! Tôi nói cậu rốt cuộc bên kia a!"
"Tứ ca, anh đừng có đứng đấy nói giỏi! Nếu như hôm nay không phải là Tiểu Tĩnh,mà là Nại Nại, anh có thể không giả truyền thánh chỉ không?
Thẩm Nhạc Thiên cười xùy một tiếng, "cậu cho rằng tôi không có tiền đồ như cậu! Chỉ có cậu mới có thể bị phụ nữ dắt mũi dẫn đi!
Phụ Nữ đối với tôi mà nói chẳng qua là vương miện để trang trí mà thôi! Hiểu không?"
Thẩm Nhạc Thiên vừa dứt lời liền nghe được lạch cạch một tiếng, quay người lại, nhìn thấy Hàn Anh Nại vẻ mặt bơ phờ, trong tay cầm hộp cơm lập tức
Rơi xuống đất
Không chờ Thẩm Nhạc Thiên phản ứng lại, Hàn Anh Nại đã nhanh chóng đem hộp nhặt lên, sau đó vội vã chạy mất
"A nha" Đường Dự nhún vai, "Cái này không liên quan đến em nhé, em vô can!"
Lãnh Thấu quét mắt nhìn Thẩm Nhạc Thiên , "Tôi đã sớm nói cậu sớm muộn sẽ chết vì cái miệng !"
Vào lúc này, Thẩm Nhạc Thiên mặt như màu đất, nhưng như cũ gắng gượng, "Không phải là một người phụ nữ thôi sao, thích thì tìm một người phụ nữ khác Là được rồi! Có cái gì ghê gớm!"
Lãnh Tĩnh hung hãn mà trợn mắt nhìn Thẩm Nhạc Thiên , sau đó đuổi theo
Cố Hành Thâm thản nhiên mà quét mắt nhìn Thẩm Nhạc Thiên, Yêu một người là không chút kiêng kỵ nào mà ngay ở trước mặt bạn bè thân thiết mà yêu thương che chở cho cô ấy!
Nịch cô ấy,cũng không phải là chuyện gì mất mặt
Nếu như Thẩm Nhạc Thiên một mực như vậy không bỏ được, đã định trước đoạn nhân duyên này sẽ chết yểu
-
Phòng chăm sóc đặc biệt
Bên trong thiết kế vô cùng ấm áp,
thư thái mang đến cảm giác đây không phải là bệnh viện
Nhưng mà, nhắm mắt lại, không nhìn tới những thứ này mặt ngoài đồ vật, cái kia một cỗ vẫy không ra mùi nước khử trùng, liền khiến cho
Đến tất cả ôn hinh đều thoạt nhìn như vậy cố ý
Tiểu Kiều được Mộc Vô Tà đỡ đi tới trước giường bệnh, cô cầm tay ông nội
Ông nội bàn tay rất thô ráp, đầy vết chai, nhưng lại là thân thiết như vậy , cho đến giờ phút này, Tiểu Kiều
Tâm tình mới trở lại tại chỗ này
"Ông nội, cháu là Tiểu Kiều ! Cháu trở về rồi"
"Ông nội, thật xin lỗi, mấy năm nay để cho ông lo lắng sợ hãi!"
"Ông nội, ông phải nhanh khỏe lại có được hay không? Tiểu Kiều rất muốn nói chuyện với ông"
Tiểu Kiều cảm giác được ông nội ngón tay động động, kích động hỏi Mộc Vô Tà, "Ông nội có phải là muốn tỉnh không?"
Mộc Vô Tà quan sát một hồi, thấy lão nhân gia cực kỳ chậm rãi chống đỡ mở rộng tầm mắt, đục ngầu con ngươi nhìn xung quanh
Trước giường Tiểu Kiều sau lập tức khôi phục tiêu cự
Cung gia gia vẻ mặt kích động vô cùng, thô trọng mà thở hổn hển, dường như muốn nói
Mộc Vô Tà giúp ông đem khí ôxy cầm xuống dưới
"Tiểu Kiều Tiểu Kiều"
Nghe được ông nội gọi, Tiểu Kiều lập tức kích động nói, "Là cháu! Ông nội! Cháu là Tiểu Kiều đây!"
Cung gia gia vẻ mặt rất an tường, xen lẫn mấy phần bi thương, "Ta có phải là chết rồi hay không"
"Ông nội, ông nói nhăng gì đó! Ông sẽ không chết!"
"Cung gia gia, thật sự là Tiểu Kiều trở về rồi! Ông sờ một cái tay cô ấy đi!"
Cung gia gia chậm rãi đưa tay lên, rơi vào trên tay của Tiểu Kiều, vô lực bàn tay hơi hơi xiết chặt, sau đó vành mắt đỏ lên
nước mắt chảy ra, kích động đến cơ hồ không nói ra lời, "Tiểu Kiều, thật sự là Tiểu Kiều, là cháu gái của ta!"
"Ông nội, thật xin lỗi, lâu như vậy đều chưa có trở về thăm ông!"
Cung gia gia hỏi câu gì đó, Tiểu Kiều không có nghe rõ, đến gần chút ít mới nghe được ông hỏi mình có rời đi nữa không, còn có
Cố gắng nói cho cô biết cảnh sát đã hủy lệnh truy nã , hơn nữa nói với coi có ông nội ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho Cố Hành Thâm bắt nạt cô nữa
Tiểu Kiều gật đầu liên tục, "cháu biết rồi ông nội! Ông đừng nói chuyện! Nghỉ ngơi cho khỏe! Ông nhất định phải nhanh lên một chút tốt lên!
Cháu bảo đảm sau sau này sẽ không bao giờ biến mất nữa, chờ lát nữa cháu đem số điện thoại của cháu, tất cả đều cho ông! Ông có thể gọi điện thoại cho cháu lúc nào cũng được!"
Thật ra thì Tiểu Kiều sở dĩ đáp ứng đến dứt khoát như vậy là bởi vì sớm liền nghĩ đến, Cố Hành Thâm chỉ nói để cho cô rời đi thành phố A,
Cũng không có nói không cho cô cùng ông nội liên lạc
Nếu như ông nội nhớ mình , muốn gặp mặt, chờ ông nội thân thể khỏe mạnh rồi, hoàn toàn có thể đón ông đi qua Nhật Bản gặp mặt
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé, đừng bơ Sữa có được không, truyện không còn trong bảng xếp hạng sữa buồn lắm luôn ý!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Chương 254 Tôi muốn chia tay với anh
Edit: Mạc Vân Trà Sữa
"Thật xin lỗi" Mộc Vô Tà thật thấp nói một câu, mặt đầy lo âu cùng áy náy, mới vừa rồi dưới tình hình, anh cũng không thể làm gì
Bât lực, cái gì cũng không thể làm
"Đại sư huynh, đừng nói như vậy, anh đã bảo vệ được người thân quan trọng nhất của em rồi!"
Bên ngoài Phòng bệnh , mơ hồ nghe được đối thoại của hai người, trong con ngươi của Cố Hành Thâm thoáng qua vẻ cô đơn
Thẩm Nhạc Thiên vỗ bả vai của Đường Dự một cái, "Đường Dự ơi Đường Dự! Cậu lần này tới liền gây họa! Tôi nói cậu cái gì được!
"
Đường Dự một mặt vô tội, " Em làm sao?"
"Làm sao hả! Giả truyền thánh chỉ! Tôi nói cậu rốt cuộc bên kia a!"
"Tứ ca, anh đừng có đứng đấy nói giỏi! Nếu như hôm nay không phải là Tiểu Tĩnh,mà là Nại Nại, anh có thể không giả truyền thánh chỉ không?
Thẩm Nhạc Thiên cười xùy một tiếng, "cậu cho rằng tôi không có tiền đồ như cậu! Chỉ có cậu mới có thể bị phụ nữ dắt mũi dẫn đi!
Phụ Nữ đối với tôi mà nói chẳng qua là vương miện để trang trí mà thôi! Hiểu không?"
Thẩm Nhạc Thiên vừa dứt lời liền nghe được lạch cạch một tiếng, quay người lại, nhìn thấy Hàn Anh Nại vẻ mặt bơ phờ, trong tay cầm hộp cơm lập tức
Rơi xuống đất
Không chờ Thẩm Nhạc Thiên phản ứng lại, Hàn Anh Nại đã nhanh chóng đem hộp nhặt lên, sau đó vội vã chạy mất
"A nha" Đường Dự nhún vai, "Cái này không liên quan đến em nhé, em vô can!"
Lãnh Thấu quét mắt nhìn Thẩm Nhạc Thiên , "Tôi đã sớm nói cậu sớm muộn sẽ chết vì cái miệng !"
Vào lúc này, Thẩm Nhạc Thiên mặt như màu đất, nhưng như cũ gắng gượng, "Không phải là một người phụ nữ thôi sao, thích thì tìm một người phụ nữ khác Là được rồi! Có cái gì ghê gớm!"
Lãnh Tĩnh hung hãn mà trợn mắt nhìn Thẩm Nhạc Thiên , sau đó đuổi theo
Cố Hành Thâm thản nhiên mà quét mắt nhìn Thẩm Nhạc Thiên, Yêu một người là không chút kiêng kỵ nào mà ngay ở trước mặt bạn bè thân thiết mà yêu thương che chở cho cô ấy!
Nịch cô ấy,cũng không phải là chuyện gì mất mặt
Nếu như Thẩm Nhạc Thiên một mực như vậy không bỏ được, đã định trước đoạn nhân duyên này sẽ chết yểu
-
Phòng chăm sóc đặc biệt
Bên trong thiết kế vô cùng ấm áp,
thư thái mang đến cảm giác đây không phải là bệnh viện
Nhưng mà, nhắm mắt lại, không nhìn tới những thứ này mặt ngoài đồ vật, cái kia một cỗ vẫy không ra mùi nước khử trùng, liền khiến cho
Đến tất cả ôn hinh đều thoạt nhìn như vậy cố ý
Tiểu Kiều được Mộc Vô Tà đỡ đi tới trước giường bệnh, cô cầm tay ông nội
Ông nội bàn tay rất thô ráp, đầy vết chai, nhưng lại là thân thiết như vậy , cho đến giờ phút này, Tiểu Kiều
Tâm tình mới trở lại tại chỗ này
"Ông nội, cháu là Tiểu Kiều ! Cháu trở về rồi"
"Ông nội, thật xin lỗi, mấy năm nay để cho ông lo lắng sợ hãi!"
"Ông nội, ông phải nhanh khỏe lại có được hay không? Tiểu Kiều rất muốn nói chuyện với ông"
Tiểu Kiều cảm giác được ông nội ngón tay động động, kích động hỏi Mộc Vô Tà, "Ông nội có phải là muốn tỉnh không?"
Mộc Vô Tà quan sát một hồi, thấy lão nhân gia cực kỳ chậm rãi chống đỡ mở rộng tầm mắt, đục ngầu con ngươi nhìn xung quanh
Trước giường Tiểu Kiều sau lập tức khôi phục tiêu cự
Cung gia gia vẻ mặt kích động vô cùng, thô trọng mà thở hổn hển, dường như muốn nói
Mộc Vô Tà giúp ông đem khí ôxy cầm xuống dưới
"Tiểu Kiều Tiểu Kiều"
Nghe được ông nội gọi, Tiểu Kiều lập tức kích động nói, "Là cháu! Ông nội! Cháu là Tiểu Kiều đây!"
Cung gia gia vẻ mặt rất an tường, xen lẫn mấy phần bi thương, "Ta có phải là chết rồi hay không"
"Ông nội, ông nói nhăng gì đó! Ông sẽ không chết!"
"Cung gia gia, thật sự là Tiểu Kiều trở về rồi! Ông sờ một cái tay cô ấy đi!"
Cung gia gia chậm rãi đưa tay lên, rơi vào trên tay của Tiểu Kiều, vô lực bàn tay hơi hơi xiết chặt, sau đó vành mắt đỏ lên
nước mắt chảy ra, kích động đến cơ hồ không nói ra lời, "Tiểu Kiều, thật sự là Tiểu Kiều, là cháu gái của ta!"
"Ông nội, thật xin lỗi, lâu như vậy đều chưa có trở về thăm ông!"
Cung gia gia hỏi câu gì đó, Tiểu Kiều không có nghe rõ, đến gần chút ít mới nghe được ông hỏi mình có rời đi nữa không, còn có
Cố gắng nói cho cô biết cảnh sát đã hủy lệnh truy nã , hơn nữa nói với coi có ông nội ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho Cố Hành Thâm bắt nạt cô nữa
Tiểu Kiều gật đầu liên tục, "cháu biết rồi ông nội! Ông đừng nói chuyện! Nghỉ ngơi cho khỏe! Ông nhất định phải nhanh lên một chút tốt lên!
Cháu bảo đảm sau sau này sẽ không bao giờ biến mất nữa, chờ lát nữa cháu đem số điện thoại của cháu, tất cả đều cho ông! Ông có thể gọi điện thoại cho cháu lúc nào cũng được!"
Thật ra thì Tiểu Kiều sở dĩ đáp ứng đến dứt khoát như vậy là bởi vì sớm liền nghĩ đến, Cố Hành Thâm chỉ nói để cho cô rời đi thành phố A,
Cũng không có nói không cho cô cùng ông nội liên lạc
Nếu như ông nội nhớ mình , muốn gặp mặt, chờ ông nội thân thể khỏe mạnh rồi, hoàn toàn có thể đón ông đi qua Nhật Bản gặp mặt
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé, đừng bơ Sữa có được không, truyện không còn trong bảng xếp hạng sữa buồn lắm luôn ý!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook