Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1215
CHƯƠNG 1215: CÔ GHÉT ANH NHƯ VẬY SAO
CHƯƠNG 1215: CÔ GHÉT ANH NHƯ VẬY SAO
Dù sao khi anh có chuyện không vui cô đều phải dỗ dành anh, chiều theo ý anh, không nghe anh anh sẽ tức giận.
Có chuyện vô lý như vậy sao?
Hoa Ngọc Thành thấy rõ ràng Cao Thanh Thu đang né tránh mình: "Sao không ngủ ở phòng bên kia?"
"Buồn ngủ." Cao Thanh Thu nói: "Anh có thể không làm ồn được không?"
Cô vậy mà chê anh ồn?
Trong lòng Hoa Ngọc Thành hơi tổn thương, cô mập mờ với Cố Đinh Cẩn anh đã không giận cô, còn tới chủ động nói chuyện với cô vậy mà cô lại ghét bỏ anh: "Em thà ngủ với Dương Dương chứ không muốn ngủ cùng anh sao?"
Bọn họ là vợ chồng cơ mà.
Vậy mà cô lại ghét anh như vậy sao?
Cô thật sự đã thay đổi...
Có vẻ như không còn coi trọng anh nữa.
Cao Thanh Thu nói: "Không muốn."
Ở cùng với anh, cô có thể ngủ được ư?
Cao Thanh Thu cảm thấy tối hôm qua đối với cô giống như là ác mộng, cho dù cô có nói thế nào thì anh vẫn không chịu buông tha cho cô.
Là cô khiến anh không vui nhưng anh cũng không thể dùng phương thức như vậy phát tiết tất cả ở trên người cô chứ?
Suýt chút nữa cô đã gặp nguy hiểm nên trong lòng rất khó chịu nhưng bây giờ thân thể càng khó chịu hơn, cảm xúc tiêu cực xông tới khiến cô không thể dịu dàng với anh giống như bình thường được nữa.
Hoa Ngọc Thành đối xử tốt với Cao Thanh Thu nhưng cũng không có nghĩa là anh không có ranh giới cuối cùng.
Chuyện lần này, trong lòng anh vốn đã không thoải mái.
Bây giờ Cao Thanh Thu còn có thái độ này, anh cũng không nói gì nữa, rất nhanh liền đứng lên, đi ra khỏi cửa.
Cao Thanh Thu nghe tiếng anh đóng cửa đi ra ngoài nước mắt liền rơi xuống, trong lòng cô có một loại ấm ức, rất đau.
Hoa Ngọc Thành về đến phòng, sau khi anh tắm rửa xong đi ra lại tới phòng thay quần áo mặc quần áo.
Thời gian vẫn còn sớm, anh nhìn mình trong gương, mặc áo sơmi, mặc rất lâu mới cài được hết nút áo nhưng lại phát hiện ra mình cài sai, anh thở dài cởi hết ra cài lại...
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, vô cùng nực cười.
Anh cảm thấy dường như giữa mình và Cao Thanh Thu đã gặp phải một vấn đề khó khăn mà trước nay chưa từng có.
Bởi vì cô đã bắt đầu chán ghét anh.
Trước kia cô sẽ không như vậy, bây giờ như thế nhất định là bởi vì có Cố Đinh Cẩn.
Con người là sinh vật có tình cảm, mỗi ngày cô đều ở chung với Cố Đinh Cẩn hơn nữa Cố Đinh Cẩn còn là mối tình đầu của cô, cô có thể không động lòng ư?
Còn anh thì sao?
Anh chẳng qua chỉ là một người dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa cô đến bên cạnh mình, thậm chí có khi cô cũng chưa bao giờ yêu anh.
Chỉ là bị tình thế ép buộc nên mới ở bên cạnh anh.
…
Hoa Ngọc Thành mặc quần áo rất lâu, mới ra khỏi phòng.
Cố Đinh Cẩn đang đứng trên hành lang, nhìn thấy kẻ cầm đầu này, hai mắt Hoa Ngọc Thành tối sầm lại.
Anh vốn đã khó chịu với Cố Đinh Cẩn, bây giờ nhìn thấy anh ta liền cảm thấy tức giận: "Tại sao cháu lại ở chỗ này?"
Ai cho nó tới đây?
Nhìn thấy nó ở nhà họ Hoa, Hoa Ngọc Thành đã thấy không vui rồi, huống chi nơi này còn là địa phương của anh.
Cố Đinh Cẩn ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hoa Ngọc Thành cũng không yếu thế, anh ta mang theo vài phần cố ý khiêu khích khiến cho người ta hiểu lầm: "Tối hôm qua cháu đưa Thu Thu trở về, sau đó ở lại đây."
Bây giờ tâm tình của Cố Đinh Cẩn chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Biết rõ nói như vậy Hoa Ngọc Thành sẽ hiểu lầm nhưng anh ta cứ thích nói như vậy đấy.
"Thu Thu?" Xưng hô thế này khiến cho Hoa Ngọc Thành có xúc động muốn đánh người, cũng may tu dưỡng của anh khá tốt nên mới khống chế được bản thân.
Giọng điệu của anh trở nên lạnh như băng, quát lớn với Cố Đinh Cẩn: "Đó là mợ của cậu đấy, từ lúc nào mà ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cháu cũng làm sai vậy, gọi người thế nào cũng không biết? Xem ra cậu phải dạy dỗ lại cháu rồi?"
Cố Đinh Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng.
Tỏ vẻ khinh thường với Hoa Ngọc Thành.
Dù sao bây giờ hai người này là ai nhìn ai cũng cảm thấy không vừa mắt.
CHƯƠNG 1215: CÔ GHÉT ANH NHƯ VẬY SAO
Dù sao khi anh có chuyện không vui cô đều phải dỗ dành anh, chiều theo ý anh, không nghe anh anh sẽ tức giận.
Có chuyện vô lý như vậy sao?
Hoa Ngọc Thành thấy rõ ràng Cao Thanh Thu đang né tránh mình: "Sao không ngủ ở phòng bên kia?"
"Buồn ngủ." Cao Thanh Thu nói: "Anh có thể không làm ồn được không?"
Cô vậy mà chê anh ồn?
Trong lòng Hoa Ngọc Thành hơi tổn thương, cô mập mờ với Cố Đinh Cẩn anh đã không giận cô, còn tới chủ động nói chuyện với cô vậy mà cô lại ghét bỏ anh: "Em thà ngủ với Dương Dương chứ không muốn ngủ cùng anh sao?"
Bọn họ là vợ chồng cơ mà.
Vậy mà cô lại ghét anh như vậy sao?
Cô thật sự đã thay đổi...
Có vẻ như không còn coi trọng anh nữa.
Cao Thanh Thu nói: "Không muốn."
Ở cùng với anh, cô có thể ngủ được ư?
Cao Thanh Thu cảm thấy tối hôm qua đối với cô giống như là ác mộng, cho dù cô có nói thế nào thì anh vẫn không chịu buông tha cho cô.
Là cô khiến anh không vui nhưng anh cũng không thể dùng phương thức như vậy phát tiết tất cả ở trên người cô chứ?
Suýt chút nữa cô đã gặp nguy hiểm nên trong lòng rất khó chịu nhưng bây giờ thân thể càng khó chịu hơn, cảm xúc tiêu cực xông tới khiến cô không thể dịu dàng với anh giống như bình thường được nữa.
Hoa Ngọc Thành đối xử tốt với Cao Thanh Thu nhưng cũng không có nghĩa là anh không có ranh giới cuối cùng.
Chuyện lần này, trong lòng anh vốn đã không thoải mái.
Bây giờ Cao Thanh Thu còn có thái độ này, anh cũng không nói gì nữa, rất nhanh liền đứng lên, đi ra khỏi cửa.
Cao Thanh Thu nghe tiếng anh đóng cửa đi ra ngoài nước mắt liền rơi xuống, trong lòng cô có một loại ấm ức, rất đau.
Hoa Ngọc Thành về đến phòng, sau khi anh tắm rửa xong đi ra lại tới phòng thay quần áo mặc quần áo.
Thời gian vẫn còn sớm, anh nhìn mình trong gương, mặc áo sơmi, mặc rất lâu mới cài được hết nút áo nhưng lại phát hiện ra mình cài sai, anh thở dài cởi hết ra cài lại...
Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, vô cùng nực cười.
Anh cảm thấy dường như giữa mình và Cao Thanh Thu đã gặp phải một vấn đề khó khăn mà trước nay chưa từng có.
Bởi vì cô đã bắt đầu chán ghét anh.
Trước kia cô sẽ không như vậy, bây giờ như thế nhất định là bởi vì có Cố Đinh Cẩn.
Con người là sinh vật có tình cảm, mỗi ngày cô đều ở chung với Cố Đinh Cẩn hơn nữa Cố Đinh Cẩn còn là mối tình đầu của cô, cô có thể không động lòng ư?
Còn anh thì sao?
Anh chẳng qua chỉ là một người dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa cô đến bên cạnh mình, thậm chí có khi cô cũng chưa bao giờ yêu anh.
Chỉ là bị tình thế ép buộc nên mới ở bên cạnh anh.
…
Hoa Ngọc Thành mặc quần áo rất lâu, mới ra khỏi phòng.
Cố Đinh Cẩn đang đứng trên hành lang, nhìn thấy kẻ cầm đầu này, hai mắt Hoa Ngọc Thành tối sầm lại.
Anh vốn đã khó chịu với Cố Đinh Cẩn, bây giờ nhìn thấy anh ta liền cảm thấy tức giận: "Tại sao cháu lại ở chỗ này?"
Ai cho nó tới đây?
Nhìn thấy nó ở nhà họ Hoa, Hoa Ngọc Thành đã thấy không vui rồi, huống chi nơi này còn là địa phương của anh.
Cố Đinh Cẩn ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Hoa Ngọc Thành cũng không yếu thế, anh ta mang theo vài phần cố ý khiêu khích khiến cho người ta hiểu lầm: "Tối hôm qua cháu đưa Thu Thu trở về, sau đó ở lại đây."
Bây giờ tâm tình của Cố Đinh Cẩn chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Biết rõ nói như vậy Hoa Ngọc Thành sẽ hiểu lầm nhưng anh ta cứ thích nói như vậy đấy.
"Thu Thu?" Xưng hô thế này khiến cho Hoa Ngọc Thành có xúc động muốn đánh người, cũng may tu dưỡng của anh khá tốt nên mới khống chế được bản thân.
Giọng điệu của anh trở nên lạnh như băng, quát lớn với Cố Đinh Cẩn: "Đó là mợ của cậu đấy, từ lúc nào mà ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cháu cũng làm sai vậy, gọi người thế nào cũng không biết? Xem ra cậu phải dạy dỗ lại cháu rồi?"
Cố Đinh Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng.
Tỏ vẻ khinh thường với Hoa Ngọc Thành.
Dù sao bây giờ hai người này là ai nhìn ai cũng cảm thấy không vừa mắt.