Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1219
CHƯƠNG 1219: MUỐN CHIA TAY VỚI ANH
CHƯƠNG 1219: MUỐN CHIA TAY VỚI ANH
Hoa Ngọc Thành nói: “Tối qua, em cùng với cậu ta đi từ trong công ty ra….”
Dù sao trong mắt anh, thứ mà mình nhìn thấy chính là những điều này.
Trước sự phủ nhận của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành không thể không nói ra những gì mà anh đã nhìn thấy.
Cao Thanh Thu cười: “Tối qua công ty xảy ra chuyện, em và cậu ta đều tăng ca rất muộn, gặp nhau trong thang máy, sau khi đi ra, cậu ta nói muốn đưa em về, nhưng em không đồng ý mới xảy ra những chuyện sau đó. Cái này mà anh cũng nghi ngờ? Anh là cậu út của cậu ta, cho dù đi nhờ xe của cậu ta thì cũng không có gì đáng trách. Chính vì sợ anh nghĩ nhiều, em mới không dám. Như vậy, anh cũng cảm thấy em và cậu ta có quan hệ với nhau sao? Anh nói sẽ tin tưởng em, anh tin tưởng em như thế này sao?”
Cô làm việc ở Đông Hằng không chỉ ngày một ngày hai, Cố Đinh Cẩn lúc nào cũng ở đó, Hoa Ngọc Thành cũng chưa từng nói gì.
Cao Thanh Thu thật sự không hiểu gần đây anh đang nghĩ cái gì.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, chuyện này khiến Cao Thanh Thu cảm thấy rất ấm ức, nhưng anh còn khó chịu hơn, anh cũng muốn tin cô, nhiều năm như vậy, đã có lúc nào anh không tin cô chưa?
“Không phải anh muốn nghi ngờ, em có biết khi hai người trong bữa tiệc của công ty, người khác đã nói gì không? Bọn họ nói em và Cố Đinh Cẩn là một đôi! Nếu như không phải em thân thiết với cậu ta, người khác sẽ nghĩ như vậy sao? Anh muốn em rời khỏi Đông Hằng, chính là không muốn nghe thấy những lời đàm tiếu như vậy.”
“Vì vậy, đây chính là nguyên nhân anh trốn em khắp mọi nơi sao?” Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, cười một tiếng: “Vì mấy lời nói của người khác, mà anh không tin em. Nhiều năm như vậy, có lúc nào em cho Cố Đinh Cẩn sắc mặt tốt chưa? Có lúc nào em vì mối quan hệ trước đây mà đối xử tốt với cậu ta chưa? Hóa ra em làm nhiều chuyện như vậy, vẫn không bằng mấy câu của người khác?”
“….” Ánh mắt của Cao Thanh Thu rất kịch liệt, cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hoa Ngọc Thành vì vậy trong lòng rất thanh thản.
Cô chỉ cảm thấy ấm ức, bởi vì rõ ràng mình không làm gì, lại bị anh nghi ngờ.
Hoa Ngọc Thành không biết mình phải tranh luận với cô như thế nào.
Lúc này thấy cô như vậy, anh bất lực nói: “Là anh không tốt, là lỗi của anh.”
Cô suýt nữa bị người khác ức hiếp, Hoa Ngọc Thành không có cách nào để tha thứ cho mình, cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Vì vậy cho dù lúc nãy ở bên ngoài bị Cố Đinh Cẩn khiêu khích, trong lòng rất khó chịu, cũng chỉ có thể chịu đựng, không muốn nổi giận trước mặt cô.
Cao Thanh Thu cúi đầu xuống, nắm chặt khăn lông trong tay, nhìn những ngón tay của mình: “Nếu như anh không thể chấp nhận được Cố Đinh Cẩn, thì chúng ta chia tay đi!”
Hoa Ngọc Thành không dễ gì mới dẹp được cơn tức giận, vì câu nói này của cô lại bị đốt lên.
Anh nhìn Cao Thanh Thu: “Chia tay?”
Cao Thanh Thu kìm nén những giọt nước mắt đang chực rơi xuống: “Lúc trước em chia tay với Cố Đinh Cẩn là vì cậu ta tin Vũ Minh Hân mà không tin em. Em ghét nhất những người không tin em, cũng ghét mỗi khi mình làm chuyện gì cũng phải nghĩ xem nên giải thích với đối phương như thế nào. Cuộc sống như vậy thật sự rất mệt. Thật ra em không ở Đông Hằng cũng không có gì khác biệt, Cố Đinh Cẩn là con trai của chị, chỉ cần một ngày em vẫn còn ở trong nhà họ Hoa thì không thể không gặp phải cậu ta. Đã như vậy, chúng ta chia tay, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.”
Hôm nay tâm trạng của Cao Thanh Thu rất kém, vì vậy mới nói những điều này.
Từ tối qua đến bây giờ, cô thật sự có chút nản lòng.
Cô xem anh là người mình yêu nhất, là người quan trọng nhất với mình, bởi vì anh vẫn luôn tin tưởng mình, yêu thương mình.
Nhưng ngay cả sự tin tưởng cũng không có, nếu như tiếp tục thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, lặp lại một lần nữa: “Em muốn chia tay với anh?”
CHƯƠNG 1219: MUỐN CHIA TAY VỚI ANH
Hoa Ngọc Thành nói: “Tối qua, em cùng với cậu ta đi từ trong công ty ra….”
Dù sao trong mắt anh, thứ mà mình nhìn thấy chính là những điều này.
Trước sự phủ nhận của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành không thể không nói ra những gì mà anh đã nhìn thấy.
Cao Thanh Thu cười: “Tối qua công ty xảy ra chuyện, em và cậu ta đều tăng ca rất muộn, gặp nhau trong thang máy, sau khi đi ra, cậu ta nói muốn đưa em về, nhưng em không đồng ý mới xảy ra những chuyện sau đó. Cái này mà anh cũng nghi ngờ? Anh là cậu út của cậu ta, cho dù đi nhờ xe của cậu ta thì cũng không có gì đáng trách. Chính vì sợ anh nghĩ nhiều, em mới không dám. Như vậy, anh cũng cảm thấy em và cậu ta có quan hệ với nhau sao? Anh nói sẽ tin tưởng em, anh tin tưởng em như thế này sao?”
Cô làm việc ở Đông Hằng không chỉ ngày một ngày hai, Cố Đinh Cẩn lúc nào cũng ở đó, Hoa Ngọc Thành cũng chưa từng nói gì.
Cao Thanh Thu thật sự không hiểu gần đây anh đang nghĩ cái gì.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, chuyện này khiến Cao Thanh Thu cảm thấy rất ấm ức, nhưng anh còn khó chịu hơn, anh cũng muốn tin cô, nhiều năm như vậy, đã có lúc nào anh không tin cô chưa?
“Không phải anh muốn nghi ngờ, em có biết khi hai người trong bữa tiệc của công ty, người khác đã nói gì không? Bọn họ nói em và Cố Đinh Cẩn là một đôi! Nếu như không phải em thân thiết với cậu ta, người khác sẽ nghĩ như vậy sao? Anh muốn em rời khỏi Đông Hằng, chính là không muốn nghe thấy những lời đàm tiếu như vậy.”
“Vì vậy, đây chính là nguyên nhân anh trốn em khắp mọi nơi sao?” Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, cười một tiếng: “Vì mấy lời nói của người khác, mà anh không tin em. Nhiều năm như vậy, có lúc nào em cho Cố Đinh Cẩn sắc mặt tốt chưa? Có lúc nào em vì mối quan hệ trước đây mà đối xử tốt với cậu ta chưa? Hóa ra em làm nhiều chuyện như vậy, vẫn không bằng mấy câu của người khác?”
“….” Ánh mắt của Cao Thanh Thu rất kịch liệt, cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hoa Ngọc Thành vì vậy trong lòng rất thanh thản.
Cô chỉ cảm thấy ấm ức, bởi vì rõ ràng mình không làm gì, lại bị anh nghi ngờ.
Hoa Ngọc Thành không biết mình phải tranh luận với cô như thế nào.
Lúc này thấy cô như vậy, anh bất lực nói: “Là anh không tốt, là lỗi của anh.”
Cô suýt nữa bị người khác ức hiếp, Hoa Ngọc Thành không có cách nào để tha thứ cho mình, cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Vì vậy cho dù lúc nãy ở bên ngoài bị Cố Đinh Cẩn khiêu khích, trong lòng rất khó chịu, cũng chỉ có thể chịu đựng, không muốn nổi giận trước mặt cô.
Cao Thanh Thu cúi đầu xuống, nắm chặt khăn lông trong tay, nhìn những ngón tay của mình: “Nếu như anh không thể chấp nhận được Cố Đinh Cẩn, thì chúng ta chia tay đi!”
Hoa Ngọc Thành không dễ gì mới dẹp được cơn tức giận, vì câu nói này của cô lại bị đốt lên.
Anh nhìn Cao Thanh Thu: “Chia tay?”
Cao Thanh Thu kìm nén những giọt nước mắt đang chực rơi xuống: “Lúc trước em chia tay với Cố Đinh Cẩn là vì cậu ta tin Vũ Minh Hân mà không tin em. Em ghét nhất những người không tin em, cũng ghét mỗi khi mình làm chuyện gì cũng phải nghĩ xem nên giải thích với đối phương như thế nào. Cuộc sống như vậy thật sự rất mệt. Thật ra em không ở Đông Hằng cũng không có gì khác biệt, Cố Đinh Cẩn là con trai của chị, chỉ cần một ngày em vẫn còn ở trong nhà họ Hoa thì không thể không gặp phải cậu ta. Đã như vậy, chúng ta chia tay, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.”
Hôm nay tâm trạng của Cao Thanh Thu rất kém, vì vậy mới nói những điều này.
Từ tối qua đến bây giờ, cô thật sự có chút nản lòng.
Cô xem anh là người mình yêu nhất, là người quan trọng nhất với mình, bởi vì anh vẫn luôn tin tưởng mình, yêu thương mình.
Nhưng ngay cả sự tin tưởng cũng không có, nếu như tiếp tục thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, lặp lại một lần nữa: “Em muốn chia tay với anh?”
Bình luận facebook