• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-1220

CHƯƠNG 1220: NGHĨ LÀ ANH SẼ CẦU XIN EM?




CHƯƠNG 1220: NGHĨ LÀ ANH SẼ CẦU XIN EM?

Cao Thanh Thu cúi đầu, bởi vì nghĩ quá nhiều, vì vậy thái độ của cô rõ ràng rất lạnh lùng: “Tối qua em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ không rời khỏi Đông Hằng, bây giờ Đông Hằng đang trong giai đoạn khó khăn, em muốn đi cùng nó. Dù sao chỉ cần em ở lại, anh sẽ cảm thấy không vui, đã như vậy chúng ta chia tay sẽ tốt hơn.”

Lúc nói câu này, cô đã thu lại tất cả nước mắt trong mắt.

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cảm thấy trong lòng mình đau nhói. Cho dù nhìn thấy cô ở cùng Cố Đinh Cẩn, anh cũng không nghĩ đến chuyện chia tay, nhưng cô lại nhắc đến.

Anh nhìn Cao Thanh Thu: “Em chắc chắc bây giờ em vẫn còn lý trí? Hay là, em cảm thấy Hoa Ngọc Thành anh thực sự không thể rời khỏi em?”

Nói chuyện chia tay một cách tùy tiện như vậy, cô cảm thấy anh sẽ giống như trước, sẽ dỗ dành cô sao?

Lúc đó là cô không đủ tự tin, là anh làm không đủ tốt, giữa bọn họ còn Dương Ngọc Linh… nhưng bây giờ, cô và Cố Đinh Cẩn làm cùng một công ty hai người ở gần nhau như vậy, cô còn chọc anh nổi giận?

Cao Thanh Thu nói: “Em không nghĩ như vậy, trên thế giới này không có ai là không thể rời khỏi ai. Anh cũng vậy mà em cũng thế!”

Không thể tin tưởng nhau, không bằng từng người sống một cuộc sống bình yên.

Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình có một sự kích động muốn mắng người, anh nhìn Cao Thanh Thu, gân xanh trên trán giật giật, cho dù biết cô còn trẻ, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ kỹ càng nhưng vẫn bị cô làm cho tức giận đến mức mất đi lý trí.

Anh nói: “Nếu như em muốn chia tay, vậy thì chia tay đi! Anh sẽ không dỗ dành em đâu, cũng không kiên nhẫn để chơi trò chia tay với em. Chỉ hi vọng em hiểu, nếu như em thật sự muốn chia tay với anh, Hoa Ngọc Thành anh sẽ không đi cầu xin em giống như trước đây đâu.”

Anh cũng không phải không biết tức giận.

Cho dù yêu cô, cũng có mức độ.

Cô hiểu chuyện, nghe lời, anh mới cưng chiều cô, yêu cô.

Nhưng bây giờ cô vì Cố Đinh Cẩn, một lòng muốn ở lại Đông Hằng, quên cả chuyện đã đồng ý với anh.

Còn muốn vì Cố Đinh Cẩn mà nhắc chuyện chia tay với anh, thật sự rất buồn cười.

Nếu đã như vậy, anh còn phải cầu xin cô, không phải không còn chút mặt mũi nào sao? Không phải cô cho rằng ở chỗ của anh thật sự có thể muốn làm gì thì làm?

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Em chưa từng tham vọng là anh sẽ cầu xin em, trước đây không ước mong, sau này cũng sẽ không. Lúc đó nếu như anh không đi tìm em, em cũng sẽ không trở về.”

Sau khi trở về, cô vẫn luôn cẩn thận từng tí tí một, nhưng bây giờ, đã nói đến chuyện chia tay, Cao Thanh Thu cũng không muốn cầu xin anh.

Cho dù gia thế của cô không tốt bằng anh, nhưng, không có nghĩa là cô phải đi dỗ dành một người luôn mặt nặng mày nhẹ với cô, luôn tức giận.

Cuộc đời rất ngắn, không nói trước được bản thân mình lúc nào sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, không còn ở trên thế giới này, sao phải đi dỗ dành anh? Sao mỗi lần anh tức giận đều là cô dỗ dành anh?

Lời nói của Cao Thanh Thu quả thật khiến Hoa Ngọc Thành nghẹn chết.

Những lúc như thế này, với tính cách của anh, không thể nói ra được những lời dỗ dành cô.

“Em hãy nhớ kỹ, đây là những lời em nói.”

Đã là con người thì đều có vài phần bướng bỉnh, nghe thấy những lời nói của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành đi thẳng ra ngoài.

Lý Sơn đang ở bên ngoài, thận trọng chờ đợi, muốn biết tình hình bên trong như thế nào rồi, sau đó nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đen mặt đi ra.

“Anh Hoa.” Lý Sơn đi đến, đã xảy ra chuyện gì?

Sao bầu không khí còn đáng sợ hơn trước?

“Mợ chủ sao rồi?”

“….” Hoa Ngọc Thành không trả lời, cũng giống như ở trước mặt Cao Thanh Thu, dáng vẻ không quan tâm đến cái gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom