• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 1245-1252

Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1244: ANH HOA DẪN PHỤ NỮ VỀ NHÀ

Nếu như anh muốn, sau khi ly hôn anh hoàn toàn có thể để cho Bóng Đèn Nhỏ không gặp Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, phát hiện quyền quyết định của đứa con đều nằm trong tay của anh.

Dù sao thì anh là Hoa Ngọc Thành, cô muốn tranh giành con cái với anh thì căn bản là chuyện không thể nào.

Loại cảm giác bất lực chênh lệch quá lớn như thế này làm cho hai mắt của cô ướt át.

Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, cảm thấy đau lòng mà hỏi: “Nếu như ly hôn, có phải là chú sẽ không cho em gặp thằng bé nữa hay không?”

Câu nói này của cô nói ra có chút bất lực.

Cao Thanh Thu vẫn luôn rất cố gắng, nhưng mà cô biết cho dù mình có cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng không thể lợi hại bằng anh được.

Anh luôn có quyền quyết định tất cả mọi chuyện của cô.

Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường, để cô đau lòng không phải là suy nghĩ vốn có của anh.

Anh nghiêm mặt nói: “Xem biểu hiện của em vậy.”

Anh căn bản không muốn phải ly hôn, đương nhiên cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có quyền quyết định về đứa con.

Nhưng mà bởi vì lúc nãy anh đã thốt ra lời nói tàn nhẫn, vì mặt mũi của đàn ông, từ đầu đến cuối anh đều không thể cúi đầu nói một câu nhẹ nhàng với cô.

Anh đường đường là một người đàn ông, chẳng lẽ còn không thể rời khỏi cô được hả?

... không sai, hình như là anh thật sự không thể rời khỏi cô.

Nhưng cho dù là như vậy, anh tuyệt đối cũng sẽ không thừa nhận ở trước mặt của Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh, không có hành động gì mà chỉ nhìn Hoa Ngọc Thành, không hiểu được câu “xem biểu hiện của em” của anh là có ý gì.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô một lát, phát hiện trong mắt của cô chan chứa nước mắt, anh đưa tay ra kéo cô vào trong lòng của mình, bá đạo ôm cô.

...

Đã lâu rồi Cao Thanh Thu không ngủ cùng một cái giường với anh, cô nằm ở bên cạnh của Hoa Ngọc Thành, nhìn Hoa Ngọc Thành, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi một câu: “Em có thể đi rửa mặt được không?”

Lúc ra khỏi nhà thì cô có trang điểm, không tẩy trang thật sự không quen tí nào.

Hoa Ngọc Thành quét nhìn cô một cái, buông lỏng Cao Thanh Thu ra.

Cao Thanh Thu bước xuống giường, đi vào trong nhà vệ sinh bắt đầu tẩy trang cho mình.

Hoa Ngọc Thành nghe thấy bên trong truyện ra động tĩnh cùng với tiếng rửa mặt của cô, đặt tay qua chỗ mà cô đã nằm, vuốt ve nhiệt độ do cơ thể cô để lại, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Sau khi Cao Thanh Thu rửa mặt xong thì Hoa Ngọc Thành đã ngủ rồi, cô nhìn anh nằm ở trên chiếc giường lớn, cô rón rén vén một góc chăn ở bên cạnh anh ra rồi bò lên trên giường.

Giường của khách sạn này rất lớn, lại rất mềm mại, cô cứ nằm ở đó, cũng không chủ động đến gần Hoa Ngọc Thành, chỉ là cẩn thận nhìn anh dưới ánh đèn. Nhìn một hồi lâu, sau đó cũng ngủ thiếp đi.

...

Sáng ngày hôm sau, Lý Sơn đưa Bóng Đèn Nhỏ tới.

Hoa Ngọc Thành đã thức dậy, anh vừa mới đi tắm xong, đi ra mở cửa.

Lý Sơn và Bóng Đèn Nhỏ xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn Hoa Ngọc Thành, đang muốn đi vào bên trong thì lại bị Hoa Ngọc Thành ngăn cản.

Cao Thanh Thu đang ngủ ở trong phòng, đương nhiên là không thể cho Lý Sơn đi vào nhìn thấy được.

Nhìn hành động này của anh thì Lý Sơn lập tức hiểu ngay.

Căn phòng này là căn phòng đã đặt trước khi bọn họ đến đây, có điều nào sau đó Hoa Ngọc Thành luôn ở nhà họ Hoắc, cho nên cũng không ở.

Tối hôm qua Hoa Ngọc Thành đột nhiên lại đến đây, bây giờ còn không cho mình bước vào cửa. Đầu óc của Lý Sơn xoay chuyển rất nhanh, không dám tin nhìn Hoa Ngọc Thành: “Tối hôm qua anh mang phụ nữ trở về hả?”

“...” Hoa Ngọc Thành đưa tay ra ôm lấy Dương Dương, lười nhác phải giải thích với Lý Sơn: “Cậu có thể trở về rồi.”

Cái tên trợ lý này có thể là một người ngốc?

“...” Lý Sơn thấy anh không giải thích thì càng sốt ruột hơn, anh Hoa đây là điên rồi đó ư?

Cho dù là ầm ỉ sắp ly hôn với Cao Thanh Thu, nhưng dù sao hai người bọn họ vẫn còn chưa ly hôn, vẫn còn có thể cứu vãn được.

Bây giờ anh lại làm ra loại chuyện này, là thật sự muốn nói tạm biệt với Cao Thanh Thu hả?





Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1245: MẸ ĐÃ NGỦ RỒI

Trong lúc mà Lý Sơn vẫn còn đang cảm thấy đau lòng vì hành động của Hoa Ngọc Thành thì Hoa Ngọc Thành đã ôm Dương Dương, sau đó đóng cửa phòng lại.

Lý Sơn đứng ở cửa trầm mặc một hồi lâu, trên mặt là biểu cảm không dám tin.

Anh Hoa của anh ta vậy mà lại sa ngã đến mức tùy tiện mang phụ nữ về nhà.

Lý Sơn sắp bị tức chết rồi!

Trong mắt của anh ta, cho đến bây giờ Hoa Ngọc Thành luôn là người giữ mình trong sạch, bây giờ anh Hoa lại ở nơi này cùng với người phụ nữ khác...

Sao Lý Sơn có thể chấp nhận loại chuyện này được!

Anh cứ đi tới đi lui không ngừng, đúng lúc nhận được cuộc gọi của Hoa Châu Du.

“Chị Châu Du.” Lý Sơn trả lời.

Giọng nói của Hoa Châu Du tràn đầy quan tâm: “Thanh Thu dẫn theo Dương Dương đến tham gia hôn lễ, em ấy với Ngọc Thành có gặp được nhau không? Hai người bọn nó như thế nào rồi?”

Hoa Ngọc Thành vẫn luôn không trở về nhà, người ở trong nhà cũng đang buồn phiền, ngay cả cơ hội nói chuyện với anh mà cũng không có.

Lý Sơn vừa mới biết được một tin tức đau lòng, cho nên bây giờ đang cảm thấy rất bất lực.

Anh ta lên tiếng nói: “Gặp thì đã gặp nhau rồi, nhưng mà tôi đoán là hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh, tối hôm qua anh Hoa vậy mà lại dẫn theo phụ nữ về khách sạn qua đêm nữa.”

“Cậu nói cái gì chứ?” Hoa Châu Du nghe đến đó thì thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.

Lý Sơn nói: “Tối hôm qua tôi không có ở đây, sau khi anh Hoa bước ra từ tiệc độc thân của Hoắc Chấn Đông thì liền dẫn theo phụ nữ trở về khách sạn qua đêm, tôi cũng vừa mới biết được hồi lúc nãy thôi.”

...

Ở trong phòng, sau khi Hoa Ngọc Thành đóng cửa lại thì bỏ Bóng Đèn Nhỏ xuống đất, Bóng Đèn Nhỏ chạy đến bên cạnh chiếc giường lớn nhìn Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu vẫn còn đang ngủ, lông mày nhíu lại quá chặt, cái giường rất lớn khiến cô trông nhỏ bé, mái tóc dài màu đen tản ra lộn xộn lộ ra gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Bóng Đèn Nhỏ nhìn qua Cao Thanh Thu rồi nói với Hoa Ngọc Thành: “Mẹ đã ngủ rồi.”

“Nói chuyện nhỏ một chút nha.” Hoa Ngọc Thành ngồi xuống bên cạnh, hai chân bắt chéo nhau, cầm tờ báo lên và xem.

Ở trong phòng rất yên tĩnh, Cao Thanh Thu nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, cô thức dậy từ trong giấc mơ.

Bóng Đèn Nhỏ nhìn qua cô: “Mẹ đã tỉnh rồi hả?”

Hai mắt của thằng nhóc phát sáng, nhìn rất là hưng phấn.

Cao Thanh Thu nhìn con trai một cái: “Con đến hồi nào vậy?”

“Chú lý đưa con đến đây á.”

Cao Thanh Thu nhìn lướt qua Hoa Ngọc Thành đang ngồi đó xem báo, cô nhận điện thoại.

“Thanh Thu.”

Là giọng nói của Mộ Thập Thất.

Cao Thanh Thu đáp lại một tiếng.

Mộ Thập Thất ở trong điện thoại có chút tò mò mà hỏi: “Cậu với tổng giám đốc Hoa như thế nào rồi?”

Tối hôm qua Cao Thanh Thu vẫn không trở về, Mộ Thập Thất rất tò mò tình hình chiến đấu như thế nào.

Cũng không thể để cho mình và Hoắc Chấn Đông bận rộn lâu như vậy mà đều phí công.

Cao Thanh Thu nhớ đến tối hôm qua với Hoa Ngọc Thành, cũng không biết là ngủ với nhau như thế này có được xem như là tiến triển hay không.

Cô với Mộ Thập Thất nói chuyện một hồi, nhưng cũng không nói quá nhiều chuyện liên quan đến Hoa Ngọc Thành thì liền cúp điện thoại, bước xuống từ trên giường.

Rửa mặt xong, Hoa Ngọc Thành kêu người ta chuẩn bị quần áo mang tới cho cô.

Hôm nay Hoắc Chấn Đông và Mộ Thập Thất kết hôn với nhau, một lát nữa hai người bọn họ phải đi tham gia, Hoa Ngọc Thành cũng đã chuẩn bị lễ phục cho cô xong xuôi hết rồi.

Tự nhiên thích hợp, nhưng lại không lấn át chủ của bữa tiệc.

...

Bước ra từ trong phòng, Cao Thanh Thu nắm tay Bóng Đèn Nhỏ đi theo sau lưng của Hoa Ngọc Thành.

Hoa Ngọc Thành vẫn ít nói như cũ, Cao Thanh Thu không biết là anh đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ đi theo sau lưng của anh.

Có thể là bởi vì do tối ngày hôm qua, lúc này nhìn anh, trong lòng của cô đã không còn căng thẳng như vậy, ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cao Thanh Thu không biết là trong lòng Hoa Ngọc Thành đang suy nghĩ cái gì, chắc có lẽ là anh rất chán ghét cô nhỉ!














Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1246: THÍCH CẢM GIÁC MỘT NHÀ BA NGƯỜI

Nhưng mà cô lại rất thích cảm giác một nhà ba người ở bên nhau.

Vừa nghĩ đến mỗi phút mỗi giây đều có thể là một giây cuối cùng mà bọn họ ở cùng bên nhau, cô liền trở nên cực kỳ quý trọng thời gian trước mắt.

...

Lý Sơn đang ở dưới lầu, đang gọi điện thoại với Hoa Châu Du.

Hoa Châu Du đang sắp xếp công việc cho anh ta: “Cậu phải nhìn thấy người phụ nữ đó rõ ràng cho tôi, đừng để cô ta quấn lấy Hoa Ngọc Thành. Cậu cũng phải nói rõ ràng với Ngọc Thành, nếu như nó thật sự có can đảm dám làm loạn ở bên ngoài, vậy thì người trong nhà cũng sẽ không thèm để ý đến nó nữa.”

Vừa mới nói chuyện điện thoại với Lý Sơn xong, Hoa Châu Du liền nói chuyện Hoa Ngọc Thành dẫn phụ nữ về phòng cho người trong nhà nghe một lần, mẹ Hoa cũng tức giận đến không chịu được.

Lý Sơn đang nói chuyện điện thoại thì nhìn thấy Hoa Ngọc Thành và người phụ nữ khi đi xuống. Ẹc, chỉ là... tại sao người phụ nữ này càng nhìn lại càng giống Cao Thanh Thu vậy?

Cao Thanh Thu đang đi ở bên cạnh của Hoa Ngọc Thành, lúc đi đến gần thì chủ động lên tiếng chào hỏi với Lý Sơn: “Lý Sơn.”

Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, lại nhìn Hoa Ngọc Thành ở một bên im lặng không nói chuyện. Hoa Ngọc Thành không dừng lại một chút nào, anh đã đi ra đến cửa, tài xế đang chờ đợi ở bên ngoài, anh mở cửa xe ra rồi leo lên.

Lý Sơn vô thức liếc mắt nhìn Cao Thanh Thu, hơi không hiểu rõ ràng tình hình trước mắt: “Tối hôm qua người ở trong phòng của anh Hoa không phải là cô đó chứ?”

“...” Câu hỏi của Lý Sơn hỏi làm cho Cao Thanh Thu rất bối rối, nói phải hay là không phải đây, hình như là nói gì cũng không thích hợp cho lắm.

Cao Thanh Thu nhẹ nhàng gật đầu nói: “Là tôi.”

Lý Sơn: “...”

Anh ta đột nhiên có một loại cảm giác muốn bóp chết sự hấp tấp của mình.

Coi cái miệng này của anh ta đã nói với Hoa Châu Du cái gì đi!

Hoa Ngọc Thành ngồi ở trong xe, nhìn lướt qua Lý Sơn và Cao Thanh Thu, cũng không biết là bọn họ đang nói cái gì, anh còn chưa kịp biết rõ thì Hoa Châu Du đã gọi điện thoại tới.

“Nghe nói là hôm qua em dẫn phụ nữ về khách sạn qua đêm? Hoa Ngọc Thành, em bị điên rồi hả? Chờ em trở về đây, xem xem mọi người sẽ xử lý em như thế nào.”

Quy tắc của nhà họ Hoa là tuyệt đối không cho phép loại chuyện vượt quá giới hạn như thế này xảy ra.

Trừ phi hai người đã thật sự ly hôn với nhau, nếu không thì sao có thể làm ra loại chuyện đồi phong bại tục là được?

Hoa Ngọc Thành nghe chất vấn của Hoa Châu Du, quả phật không biết nên nói cái gì, đại khái cũng đã đoán được câu hỏi này xuất phát từ trên người của ai.

Không phải là cái người trợ lý ngu ngốc đó thì ai?

Lý Sơn đã mở cửa xe ra, Bóng Đèn Nhỏ bước lên xe ngồi ở bên cạnh của Hoa Ngọc Thành, sau đó Cao Thanh Thu mới ngồi vào.

Lý Sơn ngồi ở đằng trước, liếc nhìn anh Hoa ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành vừa cúp điện thoại, có chút chột dạ, luôn cảm thấy là mình đã gây ra phiền phức rồi.

...

Hôn lễ của Hoắc Chấn Đông và Mộ Thập Thất rất long trọng, lúc Cao Thanh Thu vừa mới bước xuống xe sau Hoa Ngọc Thành, có rất nhiều khách khứa đã đến rồi. Bụng của An An đã lớn, đang đứng ở bên cạnh của Cố Sâm, ôm cánh tay của Cố Sâm nói chuyện với anh ta, giọng nói rất dịu dàng: “Chồng à, người ta nhớ anh lắm đó!”

Cô ấy trở về nhà họ Hoắc ở một đoạn thời gian, mặc dù ngày nào Cố Sâm cũng sẽ gọi cho cô ấy hai cuộc điện thoại, nhưng mà cô ấy vẫn rất nhớ Cố Sâm.

Giờ phút này gặp được người chồng mà mình ngày nhớ đêm mong, đương nhiên là phải làm nũng một phen rồi.

Cố Sâm dịu dàng nhìn cô ấy: “Em có mệt hay không?”

“Mệt chứ!” An An nói: “Muốn chồng ôm một cái.”

Cố Sâm mỉm cười đưa tay ra ôm cô ấy vào trong ngực.

Rõ ràng là người khác kết hôn, nhưng mà hai người bọn họ lại giống như là cô dâu chú rể, ngọt ngào muốn chết đi được.

“Sư phụ.” Cao Thanh Thu đi đến trước mặt của Cố Sâm, lên tiếng chào hỏi anh ta.

Cố Sâm quay đầu lại nhìn Cao Thanh Thu, lại nhìn Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh một chút, nở nụ cười: “Thanh Thu.”





Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1247:ĐÊM TÂN HÔN CỦA HOẮC CHẤN ĐÔNG

“Chào sư phụ.” Cao Thanh Thu nói: “Hôm nay sư phụ mới đến hả?”

Cố Sâm gật đầu: “Ừm.”

Cao Thanh Thu nhìn anh ta: “Vì công việc, sư phụ quả thật rất nghiêm túc mà.”

Lời nói của Cao Thanh Thu làm cho Cố Sâm bật cười: “Sao vậy, đang giận tôi đó à?”

“Không dám đâu.” Mặc dù là sư phụ mình, nhưng mà cũng là đối thủ cạnh tranh, Cao Thanh Thu nhìn Cố Sâm: “Chỉ là vì để đối phó với Đông Hằng, sư phụ quả thật đủ hung ác.”

Dù rằng là cạnh tranh với nhau, nhưng mà Cố Sâm đối phó với Đông Hằng quả thật rất nghiêm túc.

Thật sự làm cho công ty nhỏ bé như Đông Hằng được yêu mà sợ.

Cố Sâm cười cười: “Quá khen rồi, tôi cũng chỉ làm chuyện mà mình nên làm.”

Người có thể để cho anh ta nghiêm túc, từ trước đến nay đều là người mà anh ta công nhận.

So với việc bây giờ công ty cạnh tranh với bọn họ, bây giờ anh ta càng để ý Đông Hằng hơn.

Anh ta nhìn về phía Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh, hỏi: “Đi cùng với Ngọc Thành à?”

Cao Thanh Thu quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành rồi gật đầu: “Dạ.”

Dù sao thì vẫn còn chưa ly hôn, cứ coi như là hai người bọn họ cùng nhau tham gia hôn lễ, cũng không có gì cả.

Bây giờ Cao Thanh Thu cũng không hiểu được Hoa Ngọc Thành đang suy nghĩ cái gì, dù sao thì anh không nói, cô cũng lười hỏi.

Cô rất bình tĩnh mà nghĩ: lúc nào anh nhắc đến chuyện ly hôn rồi nói sau.

Cố Sâm để An An ở lại nói chuyện với Cao Thanh Thu, anh ta đi đến bên cạnh của Hoa Ngọc Thành: “Không phải nghe nói khoảng thời gian này cậu đến Thân Thành à?”

Hoa Ngọc Thành gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Sâm nhìn sắc mặt của Hoa Ngọc Thành rất lạnh: “Sao tôi lại nghe nói cậu với Thanh Thu muốn ly hôn thế?”

Hoa Ngọc Thành nhìn lướt qua Cố Sâm: “Anh nghe tin đồn ở đâu vậy?”

Mặc dù là ở trước mặt của Cao Thanh Thu thì rất mạnh miệng, nhưng mà ở bên ngoài, có đánh chết Hoa Ngọc Thành cũng sẽ không thừa nhận.

Muốn kêu anh ly hôn, trừ phi anh chết!

Cố Sâm cười cười: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nói người khác thì cũng được đi, nói tổng giám đốc Hoa của chúng ta, làm sao lại có thể ly hôn được.”

Anh ta với Hoa Ngọc Thành là cùng một loại người, là kiểu người hoặc là không yêu, một khi yêu rồi thì phải yêu đến cuối cuộc đời.

Hoa Ngọc Thành để tay vào trong túi, nhìn Cao Thanh Thu ở phía xa xa, ánh mắt rất phức tạp.

Dù là chuyện của Cố Đinh Cẩn vẫn còn chưa trôi qua, đến bây giờ vẫn luôn là một cục u ở trong lòng của anh như cũ, anh vẫn không thể nào bỏ qua được, cũng không thể chấp nhận được việc cô và người đàn ông khác ở bên nhau.

...

Hôn lễ của Hoắc Chấn Đông và Mộ Thập Thất vô cùng long trọng ,một bên là con gái út của nhà họ Mộ, một bên là cậu chủ quyền quý của nhà họ Hoắc, hai người này kết hôn với nhau, gần như là hơn một nửa người trong giới điều đến đây.

Buổi tối trở lại phòng tân hôn, Mộ Thập Thất ngã xuống giường, tháo giày ra: “Mệt mỏi quá đi thôi, eo nhức sắp gãy luôn.”

Hoắc Chấn Đông đóng cửa lại, đứng ở một bên nhìn cô, giống như xem kịch vui: “Em nhìn em thử xem, nơi nào còn có dáng vẻ là cô chủ nhà họ Mộ nữa.”

Trước mặt của người khác thì cô lại giả vờ tốt lắm, giống như là thục nữ để cho người ta tìm không ra nữa điểm thiếu sót, chỉ là người này vừa đến trước mặt của anh thì sao lại một chút hình tượng cũng không còn nữa.

Mộ Thập Thất ngồi dậy, ghét bỏ mà nhìn anh ta: “Em cũng đã sắp chết rồi, anh không đau lòng em mà còn nói em nữa.”

Cô với Hoắc Chấn Đông cứ luôn như thế, Hoắc Chấn Đông cũng biết cô là người như thế nào, cô cũng lười phải che giấu.

Hoắc Chấn Đông nhìn cô rồi đi đến nhặt giày cao gót lên cho cô, đặt qua một bên, ngồi xuống ở bên cạnh của cô.

Mộ Thập Thất ngồi ở bên cạnh, quơ quơ chân: “Anh không biết đó chứ, chân em đau chết đi được, kết hôn còn mệt hơn là so với việc em lăn lộn chụp hình ở bên ngoài.”

“Vất vả rồi.” Hoắc Chấn Đông đưa tay qua cầm chân của cô ấy tới: “Để anh xoa bóp cho em.”

“Anh biết xoa bóp hả?” Mộ Thập Thất tràn đầy hoài nghi mà hỏi.





Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1248: VỪA NGHĨ LÀ THẤY RẤT KÍCH ĐỘNG

Hoắc Chấn Đông cũng không giải thích, chỉ là cầm lấy chân của cô rồi xoa bóp nhẹ nhàng cho cô.

Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông, nở nụ cười, không hề keo kiệt chút nào mà tán dương: “Hoắc Chấn Đông, thật ra thì con người của anh cũng rất tốt đó.”

Không cần phải nói, đối xử với con gái khá tốt, cũng rất quan tâm.

Mặc dù là anh ta không thích cô, nhưng mà cô đưa ra yêu cầu gì với anh thì anh cũng sẽ làm.

Có đôi khi cô không nói ra, anh suy nghĩ được thì cũng sẽ đi làm.

Chỉ dựa vào điểm này, Mộ Thập Thất nhìn anh, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Hoắc Chấn Đông nhìn Mộ Thập Thất: “Phải vậy không? Anh tốt ở điểm nào?”

Anh tự nhận mình không phải là người tốt, nghe cô ấy nói như vậy thì cũng hơi xấu hổ.

Chắc có lẽ là trên đời này cũng chỉ có một mình cô ấy mới có thể cảm thấy anh ta là người tốt.

Anh ta rõ ràng là một người đàn ông xấu cực kỳ.

Mộ Thập Thất nói: “Anh đối xử với em rất tốt.”

“Nếu như anh không đối xử tốt với em, em sẽ chịu gả cho anh sao?” Hoắc Chấn Đông nhướng mày: “Trong nhà của em có nhiều anh trai như vậy, anh dám không đối xử tốt với em hả?”

Lời nói của anh để Mộ Thập Thất nở nụ cười.

Cô ấy đẩy anh ra, bước xuống từ trên giường, đôi chân trần dẫm trên thảm đi lấy vali của mình.

Bọn họ kết hôn với nhau, nhà họ Mộ chuẩn bị cho cô rất nhiều thứ, quả thật là cái gì cần cũng có.

Mộ Thập Thất mở vali ra, lấy quần áo của mình ra, nói với Hoắc Chấn Đông: “Em đi tắm đây, đi ngủ sớm một chút đi, hôm nay buồn ngủ quá.”

Ngày hôm qua cô còn có tâm trạng quan tâm chuyện của Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu, hôm nay một chút sức lực cũng không có, chỉ muốn ngủ một giấc cho thật ngon, kết thúc một ngày vô cùng mệt nhọc.

...

Hoắc Chấn Đông nhìn Mộ Thập Thất bước vào trong phòng tắm, cười cười ngồi xuống ở trên giường.

Chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời là khi bạn được ghi tên trên bảng vàng, đêm động phòng hoa chúc...

Mà đêm nay chính là đêm tân hôn của anh.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Hoắc Chấn Đông suy nghĩ hơi sâu xa.

Cũng không lâu lắm Mộ Thập Thất liền bước ra, cô nhìn thoáng qua Hoắc Chấn Đông đang ngồi ở trên giường, nói: “Em đi ngủ trước đây, anh đi tắm rửa đi.”

Cô chuyển đồ vật ở trên chiếc giường lớn bỏ xuống dưới, mình thì nằm xuống.

Hoắc Chấn Đông nhìn cô rồi nói: “Vậy anh đi tắm đây.”

Đồ lót của cô là loại có kiểu dáng bảo thủ, không hiểu sao anh nhìn mà lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Hoắc Chấn Đông nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, anh ta xuất thân là quân nhân, loại chuyện tắm rửa này muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu.

Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra vào một lúc nữa, Hoắc Chấn Đông cảm thấy rất kích động.

Lúc anh đi ra thì phát hiện Mộ Thập Thất đang ngồi ở trên giường, cô dựa vào gối đầu cầm điện thoại di động, một bộ dạng lười biếng mà nói với anh: “Em đã dọn giường cho anh luôn rồi, có phải là em rất chu đáo hay không?”

Giọng điệu tranh công, yêu cầu khen ngợi.

Hoắc Chấn Đông nhìn thoáng qua chiếc giường kê ở trên ghế sofa, trên mặt đen lại: “Em có ý gì?”

Mộ Thập Thất nói: “Đương nhiên là anh ngủ trên ghế sofa rồi. Anh là đàn ông, cũng không thể để cho một cô gái như em ngủ trên ghế sofa đâu nhỉ.”

“...” Cho nên nói tại sao anh ta lại phải ngủ trên ghế sofa?

Hôm nay chẳng phải là đêm động phòng hoa chúc của anh hay sao?

Lúc trước Mộ Thập Thất ngủ ở trong nhà của anh, hai người bọn họ còn chưa kết hôn, anh ngủ trên ghế sofa là chuyện nên làm. Nhưng mà hôm nay bọn họ đã kết hôn rồi, trên pháp luật thì hai người bọn họ cũng đã là vợ chồng, vậy mà còn kêu anh ngủ sofa, cái này cũng không có đạo lý quá đó!

Mộ Thập Thất nhìn thấy biểu cảm của Hoắc Chấn Đông rất phức tạp, cô nói: “Em biết là trong lòng của anh thích người khác, sẽ không đồng ý ngủ cùng với em. Yên tâm đi, em sẽ không chiếm tiện nghi của anh đâu, em cũng sẽ không nói những chuyện này cho ba mẹ biết đâu.”

Mộ Thập Thất cảm thấy mình hiểu chuyện biết bao nhiêu.

Trên đời này có lẽ là cũng không tìm được người vợ thứ hai chu đáo hơn cô đâu.





Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1249: MUỐN Ở VỚI BA HAY LÀ Ở VỚI MẸ

Hoắc Chấn Đông nhìn Mộ Thập Thất rồi nói: “Vậy là anh còn phải cảm ơn em nữa hả?”

“Không cần khách khí đâu.” Cô bày ra bộ dạng đương nhiên, vậy mà để cho Hoắc Chấn Đông nói không nên lời để chiếm tiện nghi của cô.

Suy nghĩ lại...

Anh cùng với cô...

Hình như là anh thật sự không có lý do để ngủ cùng với cô.

Thôi bỏ đi!

Ai bảo anh sợ cô cơ chứ!

Anh đi đến ghế sofa nhận mệnh nằm xuống, trên đời này đoán chừng cũng chỉ có đêm tân hôn của một mình anh là thê thảm như vậy.

...

Bởi vì Mộ Thập Thất đã đến nhà họ Hoắc, Cao Thanh Thu cũng không thể ở lại nhà họ Mộ, cô liền trực tiếp dọn dẹp đồ đến khách sạn, quyết định ở khách sạn.

Bóng Đèn Nhỏ nằm ở trên giường nhìn Cao Thanh Thu: “Mẹ ơi, con muốn đi tìm ba.”

Hoa Ngọc Thành cũng ở khách sạn này.

Hôm nay sau khi kết thúc hôn lễ, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành tách nhau ra mà đi.

Anh có bạn bè của anh, Cao Thanh Thu cũng có chuyện của bản thân phải làm.

Nhớ đến tối hôm qua cô cũng không xác định được mình với anh có mối quan hệ gì, lại không ở cùng với anh.

Cũng đã nói là sẽ ly hôn rồi, cô còn cứ níu kéo, nói không chừng sẽ chọc cho anh chán ghét cô.

Hoa Ngọc Thành đứng ở trước cửa sổ, nhìn thành phố với đèn đuốc sáng trưng trong đêm khuya, biểu cảm rất nghiêm túc.

Lý Sơn đi đến nói với Hoa Ngọc Thành: “Bà chủ dẫn theo cậu chủ nhỏ thuê phòng ở dưới đó, có cần tôi gọi cô ấy lên đây không.”

Anh ta cũng không biết tình huống của hai người này vào tối ngày hôm qua là như thế nào.

Lúc đầu cho rằng hai người bọn họ ngủ cùng với nhau thì chắc là tốt rồi, nhưng mà bây giờ xem ra hình như cũng không phải là như vậy.

Gương mặt của Hoa Ngọc Thành bình tĩnh nói: “Thôi bỏ đi.”

Cô muốn trốn tránh anh, vậy thì cứ để cô trốn đi, anh cũng lười phải đi tìm cô.

Chỉ cần cô không liên lạc với người đàn ông khác, vậy thì cứ để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Bây giờ Hoa Ngọc Thành cũng không muốn biểu hiện mình quá gấp gáp, để Cao Thanh Thu cảm thấy là mình không thể rời khỏi cô được.

...

Cao Thanh Thu nằm ở trên giường nhìn Bóng Đèn Nhỏ, trong tay của Bóng Đèn Nhỏ đang cầm cuốn sách truyện tranh lật qua lật lại, vừa lật vừa kể chuyện cổ tích cho Cao Thanh Thu nghe.

Cao Thanh Thu nhìn con trai của mình, cảm thấy thằng bé đáng yêu muốn chết đi được, con của người khác đều chờ ba và mẹ kể chuyện cổ tích, còn con của cô nhỏ như vậy mà đã kể chuyện cổ tích cho mình nghe.

Cao Thanh Thu gọi: “Cục cưng.”

“Dạ?” Bóng Đèn Nhỏ vẫn còn đang đọc sách, trả lời Cao Thanh Thu qua loa.

Lúc thằng bé đọc sách thì rất nghiêm túc, chỉ có thể bỏ ra một chút lực chú ý.

Cao Thanh Thu nhìn con trai rồi hỏi: “Nếu như có một ngày ba và mẹ phải tách ra, vậy thì con sẽ đi theo ai?”

Cao Thanh Thu không muốn suy nghĩ chuyện như thế này, nếu mà bây giờ tình thế đã bày ở trước mắt, cô cũng không xác định đến lúc nào Hoa Ngọc Thành sẽ cầm đơn ly hôn đến tìm cô, cho nên... cô không thể không suy nghĩ kỹ từ sớm.

Sớm chuẩn bị cho tốt, ít nhất thì đến đó tay chân sẽ không luống cuống.

Cô sợ là mình không chuẩn bị tâm lý thì đến lúc đó sẽ không có dũng khí để đối mặt với hiện thực.

Bóng Đèn Nhỏ nói: “Tại sao ba và mẹ phải tách ra chứ?”

“Nói chung là có rất nhiều nguyên nhân.”

“Có thể không rời xa nhau được không.” Mặc dù là bình thường trông có vẻ như không gần gũi với Hoa Ngọc Thành lắm, nhưng mà Bóng Đèn Nhỏ vẫn rất thích Hoa Ngọc Thành.

Cao Thanh Thu nói: “Nếu như nhất định phải rời xa nhau thì sau đây?”

Bóng Đèn Nhỏ ngồi dậy nhìn Cao Thanh Thu: “Con không muốn đâu!”

Lúc nói câu này, Bóng Đèn Nhỏ trông rất cường thế.

Cao Thanh Thu nâng lên khóe môi.

Ở thời đại này, tỷ lệ ly hôn cao như vậy.

Cao Thanh Thu cũng không biết những người đã ly hôn với nhau sao lại có thể vượt qua ải này.

Cô chỉ là nghĩ đến có khả năng này thì liền cảm giác cả người của mình như bị móc trống rỗng.





Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1250: LÝ SƠN NÓI RA SỰ THẬT

Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu, nhỏ giọng nói: “Không cần phải rời xa ba, có được không mẹ?”

“Tại sao vậy?” Cao Thanh Thu hỏi.

“Nếu như xa nhau thì ba sẽ không chăm sóc cho mẹ được, mẹ sẽ không vui vẻ đâu.”

Lời nói của con làm cho Cao Thanh Thu nhịn không được mà hơi sững người lại.

Bình thường cô ỷ lại vào Hoa Ngọc Thành như vậy à?

Đến mức ngay cả con trai cũng nhìn ra được không có Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh thì cô sẽ không vui.

...

Buổi sáng, Cao Thanh Thu đến nhà ăn ở khách sạn ăn sáng thì gặp được Lý Sơn.

Lý Sơn đang cầm đĩa lấy thức ăn sáng.

Bữa sáng ở khách sạn là tự phục vụ.

Cao Thanh Thu đi đến, tự tay múc chút cháo cho mình.

Bóng Đèn Nhỏ vẫn còn chưa thức, tối hôm qua Cao Thanh Thu đói gần chết, mới sáng sớm thức dậy liền muốn ăn cái gì đó.

Cô lấy xong đồ thì tìm một cái bàn ngồi cùng một chỗ với Lý Sơn.

Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu: “Dương Dương vẫn còn chưa thức dậy hả?”

“Vẫn còn đang ngủ.” Cao Thanh Thu nói: “Tối hôm qua ngủ hơi trễ.”

Lý Sơn nói: “Tuổi của thằng bé còn nhỏ, vẫn nên để cho thằng bé ngủ sớm một chút mới tốt.”

Bởi vì rất quan tâm tới Hoa Ngọc Thành, cho nên Lý Sơn cũng đối xử với Bóng Đèn Nhỏ rất tốt, quả thật còn thân hơn so với con trai ruột của mình.

Cao Thanh Thu nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, giống như là lơ đãng mà nói: “Tối hôm qua anh Hoa cũng ngủ rất trễ, trời sắp sáng rồi anh ấy mới ngủ.”

“Sao vậy?” Cao Thanh Thu nhìn Lý Sơn, có chút không hiểu.

Hoa Ngọc Thành luôn là một người làm việc và nghỉ ngơi tương đối có quy luật.

Thời gian thức dậy và đi ngủ đều rất đúng giờ, trừ phi có cô ở bên cạnh...

Lý Sơn nói: “Thật ra thì khoảng thời gian gần đây anh Hoa vẫn luôn ngủ không ngon giấc, có thể là do áp lực công việc quá lớn.”

Mặc dù là nói như vậy, nhưng mà trong lòng của Lý Sơn lại rất rõ ràng, chứng ngủ không ngon của Hoa Ngọc Thành không phải là bởi vì công việc, mà là bởi vì Cao Thanh Thu.

Mà anh lại là một người coi trọng lòng tự trọng của mình cực kỳ, rõ ràng chỉ là chuyện một cuộc điện thoại, vậy mà anh cũng không chịu gọi cuộc điện thoại đó, không muốn để Cao Thanh Thu đến với anh.

Cao Thanh Thu ăn cháo rồi nói với Lý Sơn: “Anh kêu anh ấy ngủ cho đàng hoàng đi, không ngủ được thì sức khỏe sao chịu nổi.”

Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu: “Thật ra thì trong lòng của bà chủ vẫn rất thích anh ấy, đúng không? Đã như vậy rồi tại sao lại phải tức giận với anh Hoa? Anh ấy cũng chỉ là muốn để cô rời khỏi Đông Hằng, không muốn nhìn thấy cô làm việc cùng một công ty với Cố Đinh Cẩn mà thôi.”

“...” Nhắc đến chuyện này, biểu cảm của Cao Thanh Thu rất phức tạp, cô nói với Lý Sơn: “Hồi trước anh ấy đều không để ý những chuyện này, bây giờ cứ luôn cảm thấy là tôi với Cố Đinh Cẩn có gì đó, anh cảm thấy tôi với Cố Đinh Cẩn có cái gì đó à?”

Trước kia Hoa Ngọc Thành đều không nghi ngờ những chuyện này, Cao Thanh Thu cũng không biết là bây giờ anh lại bị làm sao.

Lý Sơn nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi, cô với Cố Đinh Cẩn không có cái gì cả, nhưng mà anh Hoa thì lại không giống như thế. Anh ấy thích cô, cho nên trong mắt không thể chứa được hạt cát, có lẽ là cô cảm thấy cô và Cố Đinh Cẩn không có gì, nhưng mà người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy. Hoạt động lúc trước trong công ty của mọi người, lúc mà chúng tôi đi đến đó, bọn họ còn nói là...”

Cao Thanh Thu hỏi: “Nói cái gì thế?”

Lý Sơn thở dài: “Nói là cô với Cố Đinh Cẩn là một đôi, tuổi của hai người không kém bao nhiêu, cũng đều xuất sắc như nhau, người khác khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ như vậy. Nhưng mà... anh Hoa nghe được câu nói kia, cô cảm thấy là anh ấy có thể bình tĩnh được hả? Nếu như anh ấy có thể bình tĩnh như vậy, vậy thì tôi cảm thấy có lẽ là cô nên suy nghĩ thật kỹ trong lòng của anh ấy có cô hay không.”

Nếu như không phải là thích, ai mà lại đồng ý đi làm một chút chuyện không vui?

Anh vẫn có thể cao cao tại thượng như cũ, là Hoa Ngọc Thành ung dung không vội, mây trôi nước chảy.

Cũng là bởi vì càng ngày càng xem trọng Cao Thanh Thu, cho nên Hoa Ngọc Thành mới có thể có lúc mất khống chế.





Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1251: THANH THU, EM XEM (KẾT THÚC)

"Thực xin lỗi, em không biết những chuyện này."

Cô mới biết, Hoa Ngọc Thành để ý những chuyện này như vậy, có lẽ, đây chính là lý do mà ông chú vẫn luôn giận cô.

Cần thiết phải giải thích với anh một chút.

Nhưng mà... Nên nói như thế nào đây?

Lúc cô đang miên man suy nghĩ, Lý Sơn đã ăn xong bữa sáng rời đi.

Cao Thanh Thu ăn lung tung mấy miếng sandwich, hạ quyết tâm.

Coi như là vì Dương Dương.

Hôm qua Hoa Ngọc Thành nói, nếu ly hôn, có thể không cho cô gặp Dương Dương nữa, cô không thể để sự việc như thế phát sinh.

Cô về phòng, gọi Bóng đèn nhỏ một tiếng, tên nhóc kia cũng đến giờ uống sữa bột rồi.

Nhưng mà cũng không có ai đáp lại.

Chỉ thấy trên thảm trải sàn còn có đồ chơi xếp hình gỗ Bóng đèn nhỏ vừa chơi.

"Đừng trốn nữa, mau ra đây, nếu không đói bụng rồi mẹ cũng không để ý đến con nữa." Cao Thanh Thu khẽ cười một tiếng, đi vào phòng, tìm xem Dương Dương trốn ở đâu.

Cao Thanh Thu nghĩ là đứa nhỏ đang chơi trốn tìm với mình.

Nhưng Cao Thanh Thu gọi đến cổ họng cũng khô rồi, tìm trong phòng mấy lần, vẫn không tìm được bóng đèn nhỏ.

Cô luống cuống, bóng đèn nhỏ đi đâu rồi? Cậu bé vẫn luôn rất ngoan, không thể tự mình nghịch ngợm chạy ra ngoài.

Căn phòng tuyệt đối an toàn, càng không có khả năng có người xấu bước vào.

Cao Thanh Thu có thể nghĩ đến, chỉ là Hoa Ngọc Thành mang bóng đèn nhỏ đi, nhưng vì sao không nói với cô một tiếng?

Là mình cứ nói muốn ly hôn, làm anh quá giận, trực tiếp dẫn con đi sao?

Nghĩ vậy, Cao Thanh Thu vội vàng gọi điện thoại cho Hoa Ngọc Thành.

Nhưng từ đầu đến cuối, điện thoại bên kia truyền đến trạng thái khóa máy.

Một lần, rồi lại một lần, chỉ là tiếng nhắc nhở cứng nhắc, không ngừng lặp lại.

Trong lòng cô trống trải, thứ quan trọng nhất, dường như ở thời khắc này không còn nữa.

Bóng đèn nhỏ không còn, Hoa Ngọc Thành cưng cô, yêu cô cũng không còn.

Đều là chính cô tự vứt bỏ đi.

"Hoa Ngọc Thành, anh thật nham hiểm!"

Ngay cả một cơ hội giải thích, ngay cả cho em một cơ hội giải thích, cũng không cho em sao.

Cao Thanh Thu cắn răng, trong mắt ngấn lệ.

Không được, mình nhất định phải tìm được anh, nhất định phải nói cho anh rõ!

...

"Ba, ba muốn đưa con đi đâu vậy."

"Rời nhà quá lâu, mẹ sẽ lo lắng." Trên đường, bóng đèn nhỏ tò mò nhìn Hoa Ngọc Thành, nghi ngờ hỏi.

Hoa Ngọc Thành cười bế bóng đèn nhỏ lên nói: "Chúng ta đi ăn ngon trước, sau đó con giúp ba một chuyện có được không?"

"Lát nữa chúng ta đi chuẩn bị một chút, cho mẹ một bất ngờ."

"Ba, đây là cuối cùng ba cũng muốn làm hòa với mẹ sao?"

"Được rồi! Được rồi!"

Lông mi bóng đèn nhỏ cong thành hình lưỡi liềm, rất là vui vẻ. Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành mâu thuẫn lâu như vậy, cậu bé càng hy vong nhìn thấy, người một nhà, có thể ngọt ngọt ngào ngào bên nhau.

Hoa Ngọc Thành ho nhẹ hai tiếng, mặt hơi đỏ lên, gật nhẹ đầu.

Tối hôm qua, anh không thể chìm vào giấc ngủ được, suy nghĩ trong đầu, đều là Cao Thanh Thu.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, kỳ thật anh đã sớm không thể rời khỏi Cao Thanh Thu rồi, nha đầu ngốc này, thật sự cố chấp như vậy, cố gắng phải ly hôn với anh như vậy.

Ai còn muốn ông chú này đây?

Huống chi, mấy lời đồn nhảm hôm đó anh nghe thấy, có tám phần, đều là giả dối.

Cao Thanh Thu cấu kết với Cố Đình Cẩn, ai tin đấy là thằng ngu.

Mọi thứ, hẳn cũng chỉ là một hiểu lầm, chỉ là vấn đề ai cúi đầu trước thôi.

Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, thỏa hiệp với Cao Thanh Thu một chút, có là cái gì?

Nghĩ đến chỗ này thì khóe miệng Hoa Ngọc Thành hơi nhếch lên, mở điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho Cao Thanh Thu, nhưng lại phát hiện, điện thoại thế mà hết pin rồi.

Tối hôm qua ngủ không ngon, mơ mơ hồ hồ không sạc pin, lúc tìm đến bóng đèn nhỏ, cũng quên nhìn qua.

"Thôi, thôi, đợi sắp xếp xong mọi thứ, lại đi tìm cô ngốc kia vậy."

Về phần chuyện công việc…Bây giờ nào có cái gì quan trọng hơn Cao Thanh Thu chứ?

Nhưng lúc này, Cao Thanh Thu lại sốt cả ruột.

Cô như là một con nai con hoảng loạn, chạy khắp Giang Châu, cũng đã liên lạc với Lý Sơn và Hoắc Chấn Đông, nhưng bọn họ cũng không biết Hoa Ngọc Thành đi đâu.

"Ông chú thối, ông chú xấu xa, chú nhanh nhanh xuất hiện được không."

Đã đến đêm, Cao Thanh Thu cả ngày hôm nay, không ăn chút gì cả.

Bụng đã sớm reo lên, không ngừng kháng nghị, nhưng cô nào có tâm trạng ăn cơm?

Cao Thanh Thu tựa vào ghế ở trong công viên, ôm lấy chính mình, chôn đầu vào trong đầu gối, tâm trạng rất trầm thấp.

Những thứ yêu thương bị cô vất bỏ đi ra, lại muốn tìm về, có thể không dễ dàng như vậy.

"Mẹ! Mẹ!"

Đột nhiên, có một cái tay nhỏ, sau lưng Cao Thanh Thu, kéo kéo góc áo của cô.

Cao Thanh Thu giật mình một cái, ngẩng đầu, chỉ thấy bóng đèn nhỏ đang tươi cười nhìn cô.

"Mẹ, sao mẹ lại ở đây thế, ba đang đi tìm mẹ đó!"

"A? Ba đi tìm mẹ?"

Đáy lòng Cao Thanh Thu tràn đầy nghi hoặc, sao bóng đèn nhỏ lại ở đây, Hoa Ngọc Thành đang tìm cô?

Mình không nghe nhầm chứ?

"Hì hì, mau đi theo con."

Không cho Cao Thanh Thu cơ hội nghĩ nhiều, bóng đèn nhỏ kéo cô đi về phía trước.

Đây là hồ ánh sao rất nổi danh ở Giang Châu, dưới ánh chiều tà, rất nhiều đôi tình nhân tản bộ bên hồ.

Xa xa, Cao Thanh Thu nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, giống như đang bận rộn gì đó, người nọ, không phải là Hoa Ngọc Thành sao?

"Ba ơi, ba xem con đưa ai đến?"

Bóng đèn nhỏ chạy qua đó, giọng điệu tranh công.

Hoa Ngọc Thành ngây người một chút, trong lòng vui mừng, nhưng sắc mặt, vẫn lạnh lùng như thường ngày.

Đang không biết làm thế nào để gọi Cao Thanh Thu đến, không ngờ, con trai lại giúp anh giải quyết khó khăn không nhỏ này.

"Em đến rồi?" Giọng điệu Hoa Ngọc Thành bình thản.

"Anh chờ em ở đây?" Cao Thanh Thu đi đến bên cạnh Hoa Ngọc Thành, có chút quật cường ngẩng đầu, nhìn người đàn ông này.

Anh muốn làm gì?

Hoa Ngọc Thành nghiêng đầu nhìn qua một lần, không trả lời, chỉ ấn một nút.

Bảo anh chủ động cúi đầu trước mặt người phụ nữ của mình, thật sự có chút khó, nhưng mà, anh nghĩ đến một phương thức điều hòa.

Cao Thanh Thu đang rối rắm, có nên xin lỗi anh, giải thích hiểu lầm hay không thì bốn phía đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang.

"Bùm!" một tiếng, vô số pháo hoa từ khắp nói tuôn lên trời.

Lúc đó, ánh sáng pháo hoa, che đi áng mây.

Trên không, xuất hiện từng chữ do pháo hoa tạo thành: “Cao Thanh Thu, anh không thể không có em, đừng bỏ đi."

Cao Thanh Thu ngây dại, cái này... Lại là Hoa Ngọc Thành sắp xếp.

Anh đây là, đang dụ dỗ cô sao?

Chẳng biết lúc nào, trên mặt đất, phủ kín muôn hồng nghìn tía, cách đó không xa, lộ ra bàn thủy tinh đã bày xong, bên trên là thức ăn phong phú.

"Cô Cao Thanh Thu, trước khi ly hôn, có thể mời cô ăn một bữa cơm không?" Khóe miệng Hoa Ngọc Thành có chút giơ lên.

Nghe được câu này, Cao Thanh Thu cũng không kiềm được, ôm eo Hoa Ngọc Thành, khóc nức nở.

Thì ra, hôm nay Dương Dương biến mất, chỉ là Hoa Ngọc Thành muốn cho cô một bất ngờ.

Cũng khổ cho anh nghĩ được mấy chuyện màu mè như vậy.

"Ly hôn? Ly cái đầu chú ấy, em mới không đâu!"

"Ông chú, rõ ràng nên là em nhận lỗi với chú..."

"Rõ ràng là em không đúng, sao chú lại cưng chiều em như vậy."

Hoa Ngọc Thành xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Cao Thanh Thu.

"Cũng là anh không tin tưởng em…Huống chi, anh là chồng em, không cưng chiều em thì cưng chiều ai?”

"Ông chú, sau này chúng ta phải ở bên nhau hạnh phúc, cũng đã như vậy rồi, có được không?" Cao Thanh Thu nhếch miệng nhỏ lên, nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào.

"Được, được, được."

"Đến đây, chuẩn bị món em thích nhất."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, đều thoải mái cười.

Pháo hoa, kéo màn trời về phía đen tối, biển hoa đầy đất, chỉ vì cô chuẩn bị.

Nhìn hình ảnh này, không biết kéo chết bao nhiêu đôi tình nhân, không chút hâm mộ cô gái tên Cao Thanh Thu kia.

Sau khi ăn xong, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành ngồi bên hồ, Cao Thanh Thu tựa vào vai Hoa Ngọc Thành trên vai, bóng đèn nhỏ gạt ra giữa hai người.

Hoa Ngọc Thành chỉ lên bầu trời đêm, trời sao sáng chói lấp lánh

"Thanh Thu, em xem!"

"Ừ!"

"Ông chú, sau này mỗi đêm, Thanh Thu đều sẽ ở bên anh, không bao giờ rời đi!"

(Hết toàn bộ)





Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1252: NGOẠI TRUYỆN: HẠNH PHÚC

Buổi sáng, Hoắc Chấn Đông vừa tỉnh, phát hiện trên giường đã không còn bóng dáng của cô gái nhỏ, mà trên người anh lại đắp một tấm chăn mỏng ngay ngắn.

Anh nheo mắt, nhanh chóng nhảy xuống sô pha, lao xuống lầu mới nhìn thấy Mộ Thập Thất đứng trong phòng bếp, đang giúp mẹ Hoắc nấu bữa sáng, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng.

Chẳng biết tại sao, anh ta đột nhiên thở dài một hơi.

Mộ Thập Thất sao có thể là người dậy sớm nấu bữa sáng chứ?

Nhìn thấy anh ta, mẹ Hoắc cười nói: "Con tỉnh rồi, con xem Thập Thất dậy thật sớm, nấu bữa sáng cho mẹ đây!” Nhìn thấy được, bà rất vui vẻ, cũng rất hài lòng cô con dâu này.

"Kỳ thật đều là mẹ tự nấu, em không giúp được gì." Mộ Thập Thất nói.

Mẹ Hoắc càng hài lòng về cô, đúng lúc nấu cháo xong, mời bọn họ đến ăn sáng.

Thấy dáng vẻ nhu thuận của cô, đôi mắt Hoắc Chấn Đông khẽ chớp, có chút gì đó bùng lên trong lòng.

Rửa mặt xong, hai người mới ngồi vào bàn cơm ăn cháo.

Cái tính Mộ Thập Thất rất kỳ quái, thường xuyên đào hố cho anh ta nhảy, nhưng mà hôm nay là đặc biệt nhu thuận, làm cho mẹ Hoắc gần đây vô cùng vui vẻ.

Còn không sao, vừa ăn sáng xong, mẹ Hoắc thông cảm cho tối hôm qua quá “vất vả”, thả bọn họ đi ngủ sớm.

Một Thập Thất vừa vào phòng, lập tức nằm lỳ trên giường gửi tin nhắn cho mẹ mình, Hoắc Chấn Đông đi đến, thấy cô mặc bộ đồ này rất ôm dáng, có thể nhìn thấy cái mông hơi vểnh vểnh lên, làm anh ta hơi ngứa ngáy.

Anh ta đến bên giường ngồi xuống, cúi người ôm cô vào trong ngực.

Cơ thể Mộ Thập Thất cứng đờ, nghe anh ta nói: "Em thật biết làm mẹ anh vui đó."

"Sau này cũng phải sinh hoạt ở đây, em cũng không muốn có quan hệ không hài hòa với chồng, còn bất hòa với cả mẹ chồng." Mộ Thập Thất có chút uất ức nói.

Đôi mắt Hoắc Chấn Đông trầm xuống, trở mình đè lên người cô, trầm giọng hỏi: "Em với anh quan hệ không hài hòa?"

Mộ Thập Thất không chút sợ hãi nhìn thẳng anh ta: "Anh cảm thấy hài hòa sao? Anh cưới em, nhưng trong lòng anh có người khác, em cũng không phải là người phụ nữ tùy tiện, trước khi anh buông ra, chúng ta vĩnh viễn sẽ phân giường ngủ, anh cảm thấy quan hệ hôn nhân thế này hài hòa sao?"

Lời của cô làm Hoắc Chấn Đông khẽ giật mình.

"Nhưng em là vợ của anh..." Giọng nói anh ta tắc nghẹn.

"Thì có làm sao, anh không thích tôi, thì không thể chạm vào tôi, không thể ngủ cùng giường với tôi." Mộ Thập Thất nói xong đưa tay đẩy ngực anh ra.

Hoắc Chấn Đông nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ vừa uất ức vừa thương tâm trước mặt này, vô cùng đau lòng, người kiêu ngạo như cô vậy, nào đã từng chịu qua thế này?

Cũng chỉ là bởi vì anh ta mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Chấn Đông không phải sinh ra áy náy, mà là vô cùng đau lòng, muốn ôm cô bảo vệ thật chặt trong lòng.

Anh ta không biết cái này có tính là thích không, chỉ là lúc này tim anh đập nhanh đến đáng sợ.

Mộ Thập Thất không biết anh bị làm sao, muốn dùng sức đẩy anh ta ra, lại bị anh ta trở tay kềm chặt hai tay, anh ta ôm chặt cô, nói: "Anh muốn có quan hệ hài hòa với em, Thập Thất, anh... Thích em..."

Anh ta nói ra những lời này, cũng không có cảm thấy trái lương tâm, mà cảm thấy vui vẻ, sung sướng, còn có thoải mái.

Mộ Thập Thất sửng sốt một chút, sau đó dùng lực ôm lấy anh, khóe mắt dường như có nước mắt chảy xuống.

Hôm sau, Hoắc Chấn Đông mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là sự vui vẻ của tân hôn, tâm trạng của anh ta vô cùng tốt dẫn Mộ Thập Thất ra ngoài chơi.

Nhưng Mộ Thập Thất lại cau mày, bây giờ vòng eo của cô vô cùng bủn rủn, quả nhiên không thể để đàn ông khai trai được.

Hai người đi dạo trong công viên, đột nhiên nhìn thấy một nhà ba người tản bộ cách đó không xa, vô cùng hài hòa hạnh phúc. Hoắc Chấn Đông ngừng lại, Mộ Thập Thất không chú ý, nhẹ nhàng đâm vào lưng anh ta, cô ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của anh ta.

Lập tức, tim của cô treo lên, đó không phải là một nhà Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu sao?

Nhưng vào lúc này, Hoắc Chấn Đông đột nhiên nói: "Thập Thất, em xem bọn họ hạnh phúc chưa kìa."

Trong ánh mắt của anh chỉ có hâm mộ thản nhiên.

"Không phải em hâm mộ mặt trời nhỏ trong nhà Cao Thanh Thu sao? Chúng ta cũng sinh một đứa đi." Hoắc Chấn Đông nói.

Tâm Mộ Thập Thất hạ xuống, gật đầu nói: "Ừ! Sinh một đứa còn tốt hơn mặt trời nhỏ!"

"Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như họ."

Hình ảnh hạnh phúc như vậy, không chỉ bị bọn họ nhìn thấy, còn bị những người khác trong công viên thu hết vào mắt. Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu cười nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, nhìn Hoắc Chấn Đông thân mật thản nhiên kéo tay Mộ Thập Thất, cục đá chặn trong lòng đột nhiên được khơi thông.

Sự chấp nhất đối với Cao Thanh Thu trước kia, trong khoảnh khắc đó đột nhiên buông xuống.

Ngay cả Hoắc Chấn Đông cũng có thể thản nhiên buông ra như vậy, sao cậu ta phải chấp nhất chứ?

Rất rõ ràng, Cao Thanh Thu bây giờ đã rất hạnh phúc rồi, nếu như cậu ta lại dính vào, có lẽ cô lại thật sự không hạnh phúc. Yêu một người là hy vọng cô ấy hạnh phúc, mà không phải là vì thỏa mãn hạnh phúc của mình.

Cố Đinh Cẩn bây giờ mới hiểu được đạo lý này, nhìn một nhà ba người chơi đùa vui vẻ, cậu ta nhẹ nhàng nở nụ cười, cậu ta chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.

Cậu ta nghĩ cậu ta cũng nên đi tìm hạnh phúc của chính mình rồi.





Kết Hôn Nhanh Chóng


CHƯƠNG 1252: NGOẠI TRUYỆN: HẠNH PHÚC

Buổi sáng, Hoắc Chấn Đông vừa tỉnh, phát hiện trên giường đã không còn bóng dáng của cô gái nhỏ, mà trên người anh lại đắp một tấm chăn mỏng ngay ngắn.

Anh nheo mắt, nhanh chóng nhảy xuống sô pha, lao xuống lầu mới nhìn thấy Mộ Thập Thất đứng trong phòng bếp, đang giúp mẹ Hoắc nấu bữa sáng, nụ cười trên mặt nhẹ nhàng.

Chẳng biết tại sao, anh ta đột nhiên thở dài một hơi.

Mộ Thập Thất sao có thể là người dậy sớm nấu bữa sáng chứ?

Nhìn thấy anh ta, mẹ Hoắc cười nói: "Con tỉnh rồi, con xem Thập Thất dậy thật sớm, nấu bữa sáng cho mẹ đây!” Nhìn thấy được, bà rất vui vẻ, cũng rất hài lòng cô con dâu này.

"Kỳ thật đều là mẹ tự nấu, em không giúp được gì." Mộ Thập Thất nói.

Mẹ Hoắc càng hài lòng về cô, đúng lúc nấu cháo xong, mời bọn họ đến ăn sáng.

Thấy dáng vẻ nhu thuận của cô, đôi mắt Hoắc Chấn Đông khẽ chớp, có chút gì đó bùng lên trong lòng.

Rửa mặt xong, hai người mới ngồi vào bàn cơm ăn cháo.

Cái tính Mộ Thập Thất rất kỳ quái, thường xuyên đào hố cho anh ta nhảy, nhưng mà hôm nay là đặc biệt nhu thuận, làm cho mẹ Hoắc gần đây vô cùng vui vẻ.

Còn không sao, vừa ăn sáng xong, mẹ Hoắc thông cảm cho tối hôm qua quá “vất vả”, thả bọn họ đi ngủ sớm.

Một Thập Thất vừa vào phòng, lập tức nằm lỳ trên giường gửi tin nhắn cho mẹ mình, Hoắc Chấn Đông đi đến, thấy cô mặc bộ đồ này rất ôm dáng, có thể nhìn thấy cái mông hơi vểnh vểnh lên, làm anh ta hơi ngứa ngáy.

Anh ta đến bên giường ngồi xuống, cúi người ôm cô vào trong ngực.

Cơ thể Mộ Thập Thất cứng đờ, nghe anh ta nói: "Em thật biết làm mẹ anh vui đó."

"Sau này cũng phải sinh hoạt ở đây, em cũng không muốn có quan hệ không hài hòa với chồng, còn bất hòa với cả mẹ chồng." Mộ Thập Thất có chút uất ức nói.

Đôi mắt Hoắc Chấn Đông trầm xuống, trở mình đè lên người cô, trầm giọng hỏi: "Em với anh quan hệ không hài hòa?"

Mộ Thập Thất không chút sợ hãi nhìn thẳng anh ta: "Anh cảm thấy hài hòa sao? Anh cưới em, nhưng trong lòng anh có người khác, em cũng không phải là người phụ nữ tùy tiện, trước khi anh buông ra, chúng ta vĩnh viễn sẽ phân giường ngủ, anh cảm thấy quan hệ hôn nhân thế này hài hòa sao?"

Lời của cô làm Hoắc Chấn Đông khẽ giật mình.

"Nhưng em là vợ của anh..." Giọng nói anh ta tắc nghẹn.

"Thì có làm sao, anh không thích tôi, thì không thể chạm vào tôi, không thể ngủ cùng giường với tôi." Mộ Thập Thất nói xong đưa tay đẩy ngực anh ra.

Hoắc Chấn Đông nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ vừa uất ức vừa thương tâm trước mặt này, vô cùng đau lòng, người kiêu ngạo như cô vậy, nào đã từng chịu qua thế này?

Cũng chỉ là bởi vì anh ta mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Chấn Đông không phải sinh ra áy náy, mà là vô cùng đau lòng, muốn ôm cô bảo vệ thật chặt trong lòng.

Anh ta không biết cái này có tính là thích không, chỉ là lúc này tim anh đập nhanh đến đáng sợ.

Mộ Thập Thất không biết anh bị làm sao, muốn dùng sức đẩy anh ta ra, lại bị anh ta trở tay kềm chặt hai tay, anh ta ôm chặt cô, nói: "Anh muốn có quan hệ hài hòa với em, Thập Thất, anh... Thích em..."

Anh ta nói ra những lời này, cũng không có cảm thấy trái lương tâm, mà cảm thấy vui vẻ, sung sướng, còn có thoải mái.

Mộ Thập Thất sửng sốt một chút, sau đó dùng lực ôm lấy anh, khóe mắt dường như có nước mắt chảy xuống.

Hôm sau, Hoắc Chấn Đông mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là sự vui vẻ của tân hôn, tâm trạng của anh ta vô cùng tốt dẫn Mộ Thập Thất ra ngoài chơi.

Nhưng Mộ Thập Thất lại cau mày, bây giờ vòng eo của cô vô cùng bủn rủn, quả nhiên không thể để đàn ông khai trai được.

Hai người đi dạo trong công viên, đột nhiên nhìn thấy một nhà ba người tản bộ cách đó không xa, vô cùng hài hòa hạnh phúc. Hoắc Chấn Đông ngừng lại, Mộ Thập Thất không chú ý, nhẹ nhàng đâm vào lưng anh ta, cô ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của anh ta.

Lập tức, tim của cô treo lên, đó không phải là một nhà Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu sao?

Nhưng vào lúc này, Hoắc Chấn Đông đột nhiên nói: "Thập Thất, em xem bọn họ hạnh phúc chưa kìa."

Trong ánh mắt của anh chỉ có hâm mộ thản nhiên.

"Không phải em hâm mộ mặt trời nhỏ trong nhà Cao Thanh Thu sao? Chúng ta cũng sinh một đứa đi." Hoắc Chấn Đông nói.

Tâm Mộ Thập Thất hạ xuống, gật đầu nói: "Ừ! Sinh một đứa còn tốt hơn mặt trời nhỏ!"

"Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như họ."Vietwriter

Hình ảnh hạnh phúc như vậy, không chỉ bị bọn họ nhìn thấy, còn bị những người khác trong công viên thu hết vào mắt. Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu cười nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, nhìn Hoắc Chấn Đông thân mật thản nhiên kéo tay Mộ Thập Thất, cục đá chặn trong lòng đột nhiên được khơi thông.

Sự chấp nhất đối với Cao Thanh Thu trước kia, trong khoảnh khắc đó đột nhiên buông xuống.

Ngay cả Hoắc Chấn Đông cũng có thể thản nhiên buông ra như vậy, sao cậu ta phải chấp nhất chứ?

Rất rõ ràng, Cao Thanh Thu bây giờ đã rất hạnh phúc rồi, nếu như cậu ta lại dính vào, có lẽ cô lại thật sự không hạnh phúc. Yêu một người là hy vọng cô ấy hạnh phúc, mà không phải là vì thỏa mãn hạnh phúc của mình.

Cố Đinh Cẩn bây giờ mới hiểu được đạo lý này, nhìn một nhà ba người chơi đùa vui vẻ, cậu ta nhẹ nhàng nở nụ cười, cậu ta chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.

Cậu ta nghĩ cậu ta cũng nên đi tìm hạnh phúc của chính mình rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom