Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-447
CHƯƠNG 447:
"Cũng có thể lắm?" Cao Thanh Thu hiện tại cảm thấy, lúc anh không lên tiếng, thật sự còn đáng sợ hơn những người đang to mồm kia.
Hoa Ngọc Thành bày ra bộ dáng gia trưởng nghiêm túc nói, "Đi làm việc của em đi, đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm nữa.”
Cao Thanh Thu ôm lấy anh, "Không muốn. Anh lại mắng em rồi!”
"..." Hoa Ngọc Thành nói: "Anh mắng em bao giờ chứ?”
"Vừa mắng xong?”
Anh xoa xoa đầu của cô, "Đương nhiên là vì thương em, mới hy vọng em mỗi ngày đi ngủ sớm một chút.”
"..." Cao Thanh Thu hỏi anh: "Cà phê uống có ngon không?”
"Ngon lắm.”
"Thế thì ngày nào em cũng pha cho anh uống.”
"... Anh thích uống trà hơn.”
-
Cao Thanh Thu làm xong công việc hôm nay, tắm xong, trùm khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Hoa Ngọc Thành tối nay phải xử lý công việc, cho nên vẫn ở thư phòng làm việc, lúc vào tắm cô quên cầm quần áo vào để thay. Kết quả, mới vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Hoa Ngọc Thành đẩy cửa vào.
"Aaaaa... Chờ một chút, anh đi ra ngoài trước đi." Cao Thanh Thu có chút kích động đuổi anh ra
Hoa Ngọc Thành đứng ở cửa, khó hiểu nhìn cô hỏi, "sao thế?”
Cao Thanh Thu nói: "anh không đi ra ngoài làm sao em mặc được quần áo.”
Hoa Ngọc Thành đi vào, trực tiếp đóng cửa lại, cười phúc hắc, "Không mặc cũng chẳng sao? Đằng nào chẳng phải cởi.”
"...”
Nụ cười đen tối của anh lúc này trông chẳng khác gì lưu manh.
Đẹp trai thì làm gì sai cũng sẽ vẫn được tha thứ.
Nếu đổi lại thành một kẻ xấu xí, chỉ cần nói câu này ra,chưa đến nửa phút đã bị sỉ vả nát mặt rồi.
Cao Thanh Thu nhìn anh một cái, luống cuống nói: "em không đùa đâu, anh chờ em một lúc, em mặc quần áo trước đã.”
"Thì em cứ mặc đi.”
Hoa Ngọc Thành vẫn tiếp tục đi vào, đi tới một bên, ung dung rót cho mình ly nước.
Lúc trước Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, làm cái gì cũng cần người bên cạnh hỗ trợ, Cao Thanh Thu cũng đã quen chăm sóc cho anh
hiện tại anh có thể làm hết mọi thứ, cô còn có chút không thích ứng kịp.
Bây giờ cô cảm thấy anh ở trong phòng như kiểu thổ phỉ chiếm núi!
Lúc nào cô cũng cảm thấy không an toàn lúc nào có thể bị ăn sạch sẽ.
Bởi vì anh ở trong phòng,cho nên Cao Thanh Thu cầm quần áo, chuẩn bị đi phòng tắm để thay.
Mặc dù nói, hai người đã là vợ chồng nhưng từ khi anh đứng lên được, trong lòng của của Cao Thanh Thu luôn cảm thấy là lạ. Thật giống như anh không còn là Hoa Ngọc Thành trước kia mà cô biết nữa, mà đã biến thành người khác, điều này làm cho cô có chút khẩn trương.
Hoa Ngọc Thành đứng ở bên cạnh, bưng ly uống nước, còn chưa uống xong, đã thấy Cao Thanh Thu bị tuột khăn tắm trên người xuống do vội chạy vào nhà tăm thay quần áo.
Anh còn chưa kịp nói cẩn thận, một giây kế tiếp, đã nhìn thấy cô đạp phải một góc khăn tắm, ngã nhào trên đất.
"...”
Anh để ly xuống đi tới, "Không sao chứ?”
Cao Thanh Thu nằm trên đất, Hoa Ngọc Thành vội vàng đỡ cô dậy.
Cú vồ ếch như trời giáng làm toàn thân Cao Thanh Thu đau ê ẩm.
Cao Thanh Thu bò dậy, đứng hình mất ba giây.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô lo lắng hỏi, "Ngã đau lắm à?”
"Thắt lưng của em hình như bị trật rồi." Cao Thanh Thu nhíu mày một cái, phản ứng lại nói.
Nói thật, lớn như thế rồi, đột nhiên ngã sấp mặt một cái, suy nghĩ một chút, còn có chút ủy khuất.
Hoa Ngọc Thành nghe xong, lập tức bế cô lên, đặt ở trên giường.
"Để anh gọi bác sĩ tới”
"Không cần đâu." Cao Thanh Thu ngăn anh lại: "chỉ ngã có một cái, không nghiêm trọng như vậy.”
"Cũng có thể lắm?" Cao Thanh Thu hiện tại cảm thấy, lúc anh không lên tiếng, thật sự còn đáng sợ hơn những người đang to mồm kia.
Hoa Ngọc Thành bày ra bộ dáng gia trưởng nghiêm túc nói, "Đi làm việc của em đi, đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm nữa.”
Cao Thanh Thu ôm lấy anh, "Không muốn. Anh lại mắng em rồi!”
"..." Hoa Ngọc Thành nói: "Anh mắng em bao giờ chứ?”
"Vừa mắng xong?”
Anh xoa xoa đầu của cô, "Đương nhiên là vì thương em, mới hy vọng em mỗi ngày đi ngủ sớm một chút.”
"..." Cao Thanh Thu hỏi anh: "Cà phê uống có ngon không?”
"Ngon lắm.”
"Thế thì ngày nào em cũng pha cho anh uống.”
"... Anh thích uống trà hơn.”
-
Cao Thanh Thu làm xong công việc hôm nay, tắm xong, trùm khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Hoa Ngọc Thành tối nay phải xử lý công việc, cho nên vẫn ở thư phòng làm việc, lúc vào tắm cô quên cầm quần áo vào để thay. Kết quả, mới vừa từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy Hoa Ngọc Thành đẩy cửa vào.
"Aaaaa... Chờ một chút, anh đi ra ngoài trước đi." Cao Thanh Thu có chút kích động đuổi anh ra
Hoa Ngọc Thành đứng ở cửa, khó hiểu nhìn cô hỏi, "sao thế?”
Cao Thanh Thu nói: "anh không đi ra ngoài làm sao em mặc được quần áo.”
Hoa Ngọc Thành đi vào, trực tiếp đóng cửa lại, cười phúc hắc, "Không mặc cũng chẳng sao? Đằng nào chẳng phải cởi.”
"...”
Nụ cười đen tối của anh lúc này trông chẳng khác gì lưu manh.
Đẹp trai thì làm gì sai cũng sẽ vẫn được tha thứ.
Nếu đổi lại thành một kẻ xấu xí, chỉ cần nói câu này ra,chưa đến nửa phút đã bị sỉ vả nát mặt rồi.
Cao Thanh Thu nhìn anh một cái, luống cuống nói: "em không đùa đâu, anh chờ em một lúc, em mặc quần áo trước đã.”
"Thì em cứ mặc đi.”
Hoa Ngọc Thành vẫn tiếp tục đi vào, đi tới một bên, ung dung rót cho mình ly nước.
Lúc trước Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, làm cái gì cũng cần người bên cạnh hỗ trợ, Cao Thanh Thu cũng đã quen chăm sóc cho anh
hiện tại anh có thể làm hết mọi thứ, cô còn có chút không thích ứng kịp.
Bây giờ cô cảm thấy anh ở trong phòng như kiểu thổ phỉ chiếm núi!
Lúc nào cô cũng cảm thấy không an toàn lúc nào có thể bị ăn sạch sẽ.
Bởi vì anh ở trong phòng,cho nên Cao Thanh Thu cầm quần áo, chuẩn bị đi phòng tắm để thay.
Mặc dù nói, hai người đã là vợ chồng nhưng từ khi anh đứng lên được, trong lòng của của Cao Thanh Thu luôn cảm thấy là lạ. Thật giống như anh không còn là Hoa Ngọc Thành trước kia mà cô biết nữa, mà đã biến thành người khác, điều này làm cho cô có chút khẩn trương.
Hoa Ngọc Thành đứng ở bên cạnh, bưng ly uống nước, còn chưa uống xong, đã thấy Cao Thanh Thu bị tuột khăn tắm trên người xuống do vội chạy vào nhà tăm thay quần áo.
Anh còn chưa kịp nói cẩn thận, một giây kế tiếp, đã nhìn thấy cô đạp phải một góc khăn tắm, ngã nhào trên đất.
"...”
Anh để ly xuống đi tới, "Không sao chứ?”
Cao Thanh Thu nằm trên đất, Hoa Ngọc Thành vội vàng đỡ cô dậy.
Cú vồ ếch như trời giáng làm toàn thân Cao Thanh Thu đau ê ẩm.
Cao Thanh Thu bò dậy, đứng hình mất ba giây.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô lo lắng hỏi, "Ngã đau lắm à?”
"Thắt lưng của em hình như bị trật rồi." Cao Thanh Thu nhíu mày một cái, phản ứng lại nói.
Nói thật, lớn như thế rồi, đột nhiên ngã sấp mặt một cái, suy nghĩ một chút, còn có chút ủy khuất.
Hoa Ngọc Thành nghe xong, lập tức bế cô lên, đặt ở trên giường.
"Để anh gọi bác sĩ tới”
"Không cần đâu." Cao Thanh Thu ngăn anh lại: "chỉ ngã có một cái, không nghiêm trọng như vậy.”