Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-491
CHƯƠNG 491
Anh chính là chồng của cô, không cho phép anh rủ lòng thương với bất kì người phụ nữ nào khác!
"..." Nghe cô nói vậy, gương mặt Hoa Ngọc Thành trầm xuống, có chút đáng sợ.
"Anh nhìn em đi." Cao Thanh Thu buồn bực nói: "Anh quả nhiên vẫn còn yêu cô ta, nghe em nói muốn làm chuyện tổn hại đến cô ta mà anh đã đổi sắc mặt với em. Em không muốn để ý đến anh nữa!”
Hoa Ngọc Thành giận muốn nổ phổi, "Em bị ngẫn ngờ à? Sao cứ muốn làm anh tức chết thế?”
"Em làm gì chứ?" Cao Thanh Thu oan ức nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành nói: "Em mà còn nói anh đau lòng vì cô ta nữa thử xem! Anh đã nói rất nhiều lần rồi, đối với người phụ nữ kia một chút hứng thú cũng không có, gần đây càng ngày em càng thèm đòn rồi đấy.”
"..." Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, Cao Thanh Thu yếu ớt cúi đầu, "Em biết lỗi rồi mà.”
"Biết lỗi nhưng không bao giờ thèm sửa lỗi đúng không?" Anh coi như là nhìn ra rồi, nếu một ngày cô không làm cho anh tức giận vì cái gì đó thì cô sẽ không thấy thoải mái trong lòng.
Nhưng mà trách ai bây giờ, vợ là do mình tự cưới, có bị vợ chọc giận làm cho tức chết cũng phải chịu thôi? Cho dù cô có gây ra chuyện tầy đình gì thì anh vẫn cứ yêu chiều cô, ai bảo anh là chồng của cô cơ chứ!
Cao Thanh Thu nhìn anh, giải thích: " Không phải em lo anh còn thích cô ta sao!”
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy mà mình... chẳng qua chỉ là một kẻ tạm thời thế chỗ.
Hoa Ngọc Thành lúc này chỉ muốn bóp chết cô, "Em còn dám nói?". Nội tâm anh tan vỡ, anh không biết phải làm thế nào để chứng minh tình yêu của mình cho cô thấy nữa.
"Được, em không nói nữa." Cao Thanh Thu lần này là thật sự ngậm miệng.
An tĩnh ngồi ở một bên nhìn Hoa Ngọc Thành.
Một lát sau, Hoa Ngọc Thành nói: "Em đi giúp anh pha nước tắm đi.”
"Vâng." Cao Thanh Thu rất chuyên cần, đi được vài bước, cô ngoái đầu lại nói: "bao giờ anh ăn xong nhớ cho bát đũa bẩn vào bồn rửa bát để lát nữa em xuống rửa nhé.”
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, Cao Thanh Thu cho rằng anh đã nghe thấy, đi lên phòng pha nước tắm chuẩn bị quần áo cho anh, cũng không lâu lắm, Hoa Ngọc Thành trở về phòng.
Lúc Hoa Ngọc Thành tắm cô xuống nhà rửa bát đĩa, phát hiện bát đĩa không những đã rửa xong hết mà còn rửa rất sạch nữa là đằng khác.
Trời ạ, hình như là chồng mình rửa bát.
Cao Thanh Thu không thể tin được, Hoa Ngọc Thành lại còn biết rửa bát cơ đấy?
Anh chính là một người đàn ông cho tới bây giờ không nhiễm một hạt bụi phàm trần.
Bà Hoa đi ra, hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi, "Ngọc Thành về rồi hả con?”
"Vâng ạ" Cao Thanh Thu nói: "anh ấy đang đi tắm rồi, mẹ cũng đi nghỉ ngơi đi ạ.”
"Không sao, con không cần phải để ý đến mẹ, bố chồng con còn chưa có trở lại, mẹ đang chờ ông ấy." Bà Hoa ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Cao Thanh Thu thấy vậy, đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà, "Con ngồi chờ cùng mẹ.”
"Cứ Đi làm việc của con đi, không cần chờ cùng mẹ đâu." Bà Hoa thấy Cao Thanh Thu hiểu chuyện như vậy, trong lòng rất vui vẻ yên tâm, "Mẹ biết con cũng bề bộn nhiều việc.”
"Không vội ạ." Cao Thanh Thu nói: "Ban ngày con đã làm xong rồi.”
Bà Hoa nghe vậy liền giữ Cao Thanh Thu lại nói chuyện với mình.
Cao Thanh Thu rất biết làm bà Hoa vui vẻ, bà Hoa nghe Cao Thanh Thu kể chuyện lúc trước cô đi làm thêm, cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù gia cảnh nhà Cao Thanh Thu không tốt lắm, nhưng trải nghiệm cuộc sống của cô rất phong phú.
Một lát sau, Cao Thanh Thu đang cùng bà Hoa lướt Fb, Hoa Ngọc Thành đột nhiên xuất hiện cầu thang, lên tiếng gọi "Thanh Thu.”
Anh mới vừa tắm xong, mặc quần dài, phía trên là áo choàng tắm màu trắng, cùng với bộ âu phục anh mặc hàng ngày hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
Càng nhìn lại càng thấy cám dỗ, làm cho người ta chỉ hận không thể lập lập tức nhào tới ôm lấy anh hôn một cái.
Anh chính là chồng của cô, không cho phép anh rủ lòng thương với bất kì người phụ nữ nào khác!
"..." Nghe cô nói vậy, gương mặt Hoa Ngọc Thành trầm xuống, có chút đáng sợ.
"Anh nhìn em đi." Cao Thanh Thu buồn bực nói: "Anh quả nhiên vẫn còn yêu cô ta, nghe em nói muốn làm chuyện tổn hại đến cô ta mà anh đã đổi sắc mặt với em. Em không muốn để ý đến anh nữa!”
Hoa Ngọc Thành giận muốn nổ phổi, "Em bị ngẫn ngờ à? Sao cứ muốn làm anh tức chết thế?”
"Em làm gì chứ?" Cao Thanh Thu oan ức nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành nói: "Em mà còn nói anh đau lòng vì cô ta nữa thử xem! Anh đã nói rất nhiều lần rồi, đối với người phụ nữ kia một chút hứng thú cũng không có, gần đây càng ngày em càng thèm đòn rồi đấy.”
"..." Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, Cao Thanh Thu yếu ớt cúi đầu, "Em biết lỗi rồi mà.”
"Biết lỗi nhưng không bao giờ thèm sửa lỗi đúng không?" Anh coi như là nhìn ra rồi, nếu một ngày cô không làm cho anh tức giận vì cái gì đó thì cô sẽ không thấy thoải mái trong lòng.
Nhưng mà trách ai bây giờ, vợ là do mình tự cưới, có bị vợ chọc giận làm cho tức chết cũng phải chịu thôi? Cho dù cô có gây ra chuyện tầy đình gì thì anh vẫn cứ yêu chiều cô, ai bảo anh là chồng của cô cơ chứ!
Cao Thanh Thu nhìn anh, giải thích: " Không phải em lo anh còn thích cô ta sao!”
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy mà mình... chẳng qua chỉ là một kẻ tạm thời thế chỗ.
Hoa Ngọc Thành lúc này chỉ muốn bóp chết cô, "Em còn dám nói?". Nội tâm anh tan vỡ, anh không biết phải làm thế nào để chứng minh tình yêu của mình cho cô thấy nữa.
"Được, em không nói nữa." Cao Thanh Thu lần này là thật sự ngậm miệng.
An tĩnh ngồi ở một bên nhìn Hoa Ngọc Thành.
Một lát sau, Hoa Ngọc Thành nói: "Em đi giúp anh pha nước tắm đi.”
"Vâng." Cao Thanh Thu rất chuyên cần, đi được vài bước, cô ngoái đầu lại nói: "bao giờ anh ăn xong nhớ cho bát đũa bẩn vào bồn rửa bát để lát nữa em xuống rửa nhé.”
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, Cao Thanh Thu cho rằng anh đã nghe thấy, đi lên phòng pha nước tắm chuẩn bị quần áo cho anh, cũng không lâu lắm, Hoa Ngọc Thành trở về phòng.
Lúc Hoa Ngọc Thành tắm cô xuống nhà rửa bát đĩa, phát hiện bát đĩa không những đã rửa xong hết mà còn rửa rất sạch nữa là đằng khác.
Trời ạ, hình như là chồng mình rửa bát.
Cao Thanh Thu không thể tin được, Hoa Ngọc Thành lại còn biết rửa bát cơ đấy?
Anh chính là một người đàn ông cho tới bây giờ không nhiễm một hạt bụi phàm trần.
Bà Hoa đi ra, hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi, "Ngọc Thành về rồi hả con?”
"Vâng ạ" Cao Thanh Thu nói: "anh ấy đang đi tắm rồi, mẹ cũng đi nghỉ ngơi đi ạ.”
"Không sao, con không cần phải để ý đến mẹ, bố chồng con còn chưa có trở lại, mẹ đang chờ ông ấy." Bà Hoa ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Cao Thanh Thu thấy vậy, đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà, "Con ngồi chờ cùng mẹ.”
"Cứ Đi làm việc của con đi, không cần chờ cùng mẹ đâu." Bà Hoa thấy Cao Thanh Thu hiểu chuyện như vậy, trong lòng rất vui vẻ yên tâm, "Mẹ biết con cũng bề bộn nhiều việc.”
"Không vội ạ." Cao Thanh Thu nói: "Ban ngày con đã làm xong rồi.”
Bà Hoa nghe vậy liền giữ Cao Thanh Thu lại nói chuyện với mình.
Cao Thanh Thu rất biết làm bà Hoa vui vẻ, bà Hoa nghe Cao Thanh Thu kể chuyện lúc trước cô đi làm thêm, cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù gia cảnh nhà Cao Thanh Thu không tốt lắm, nhưng trải nghiệm cuộc sống của cô rất phong phú.
Một lát sau, Cao Thanh Thu đang cùng bà Hoa lướt Fb, Hoa Ngọc Thành đột nhiên xuất hiện cầu thang, lên tiếng gọi "Thanh Thu.”
Anh mới vừa tắm xong, mặc quần dài, phía trên là áo choàng tắm màu trắng, cùng với bộ âu phục anh mặc hàng ngày hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau.
Càng nhìn lại càng thấy cám dỗ, làm cho người ta chỉ hận không thể lập lập tức nhào tới ôm lấy anh hôn một cái.