Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-535
CHƯƠNG 535:
Trước kia anh ta coi Hoa Ngọc Thành là thần tượng, trong mắt anh ta, Hoa Ngọc Thành làm cái gì cũng đúng.
Nhưng bây giờ, Lý Sơn cảm thấy Hoa Ngọc Thành chính là một tên đàn ông cặn bã!
Một kẻ vứt bỏ người vợ cùng chung họa nạn với mình không phải là cặn bã thì là gì!
Tức chết mất thôi.
Dì Ngô cho là Hoa Ngọc Thành mang theo Cao Thanh Thu cùng nhau dọn về nên hỏi: "Không phải Thanh Thu còn phải đi học sao? Dọn về đó, đi học không phải rất xa sao?"
Ban đầu còn chưa có kết hôn mà Hoa Ngọc Thành đã dọn đến đây chính là vì để tiện cho Cao Thanh Thu đi học.
Lý Sơn cười lạnh một tiếng, "Sau này không cần nữa, bọn họ đã ly dị rồi."
"Ly dị?"dì Ngô kinh ngạc trợn to cặp mắt, "Không thể nào?"
"Làm sao không thể, Hoa Ngọc Thành ép buộc cô ấy kí đơn xin ly hôn rồi." Mặc dù Cao Thanh Thu tự mình ký, nhưng mà ở trong mắt Lý Sơn, chính là Hoa Ngọc Thành ép buộc!
Không sai, Cao Thanh Thu là bị Hoa Ngọc Thành ép buộc ly hôn.
Dì Ngô nghe xong hoang mang cực độ.
Hoa Ngọc Thành mà bà chăm sóc từ bé đến giờ lại có thể làm ra loại chuyện không bằng chó lợn như thế này sao!
Mới bình phục được mấy ngày mà đã hắt hủi vợ như thế sao?
Thanh Thu của bà ngoan ngoãn như thế, lại hiểu chuyện, làm sao có thể để cho thằng ranh nhà họ Hoa này bắt nạt như vậy được?
Dì Ngô cũng không đoái hoài tới làm bữa ăn sáng, trực tiếp đi gọi điện thoại cho bà Hoa tố cáo, nói Hoa Ngọc Thành bắt nạt Cao Thanh Thu, còn muốn ly hôn để quay lại với Dương Nhạc Linh.
Ừ thì câu cuối là dì Ngô tự thêm vào.
Ngược lại chỉ cần có thể phóng đại tội của Hoa Ngọc Thành được là rồi.
Dương Nhạc Linh quả thật chính là người mà nhà họ Hoa ghét cay ghét đắng, bà Hoa nghe xong, không thể giữ được bình tĩnh, đáng nhẽ hôm nay bà có một hội thảo quan trọng cần tham gia, giờ phút này ba máu sáu cơn trực tiếp để cho tài xế đưa bà qua đó, trên đường đi bà còn gọi cả Hoa Châu Du tới.
Cao Thanh Thu sáng nay không có tiết, cho nên thức dậy hơi trễ.
Lúc tỉnh lại, Hoa Ngọc Thành đã ra cửa.
Cô nhìn trần nhà, nhớ tới đây là ngày đầu tiên cô và anh chính thức li hôn.
Trên giường lớn, còn vương lại chút khí tức của anh, trên bàn còn cuốn sách anh chưa đọc xong, trong căn phòng này, khắp nơi đều là dấu vết của anh, nghĩ đến sau này trong căn phòng này sẽ chẳng còn anh nữa, tim cô bỗng quặn thắt lại.
Cô ép buộc bản thân mình ngồi dậy, đi rửa mặt.
Cao Thanh Thu hơi đói nên đi xuống nhà tìm đồ ăn,vừa xuống đã nhìn thấy Hoa Châu Du và bà Hoa ngồi ở ghế sa lon, ngay cả chồng chị ấy cũng ở đây, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, đây là đã chuyện cô và Hoa Ngọc Thành đã ly dị rồi thì phải.
Cao Thanh Thu đi tới,lí nhí chào "Mẹ, chị, anh rể."
vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người, liền đồng loạt ngưng tụ ở trên người của cô.
Cao Thanh Thu có chút thấp thỏm, cô biết, cả nhà đều đối với cô rất tốt, cô hiện tại nói ly dị thì đã phụ lòng bọn họ, cô do dự, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì đã nghe thấy bà Hoa vô cùng thương tâm nói: "Thanh Thu, mau tới đây."
Cao Thanh Thu đi tới, bị bà Hoa cầm tay, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên, Cao Thanh Thu có thể nhìn thấy trên mặt bà Hoa xen lẫn thất vọng cùng tức giận.
Cao Thanh Thu sợ đến không dám nói lời nào.
Cô Nghe thấy Hoa Châu Du nói: "em yên tâm, chuyện ly dị, cả nhà sẽ không đồng ý, Hoa Ngọc Thành dám bỏ em, bố mẹ sẽ cho nó cút ra khỏi nhà! Em mãi mãi là người của Nhà họ Hoa."
"Không phải đâu chị ơi." Cao Thanh Thu giải thích: "Chuyện ly hôn là em nói."
Trước kia anh ta coi Hoa Ngọc Thành là thần tượng, trong mắt anh ta, Hoa Ngọc Thành làm cái gì cũng đúng.
Nhưng bây giờ, Lý Sơn cảm thấy Hoa Ngọc Thành chính là một tên đàn ông cặn bã!
Một kẻ vứt bỏ người vợ cùng chung họa nạn với mình không phải là cặn bã thì là gì!
Tức chết mất thôi.
Dì Ngô cho là Hoa Ngọc Thành mang theo Cao Thanh Thu cùng nhau dọn về nên hỏi: "Không phải Thanh Thu còn phải đi học sao? Dọn về đó, đi học không phải rất xa sao?"
Ban đầu còn chưa có kết hôn mà Hoa Ngọc Thành đã dọn đến đây chính là vì để tiện cho Cao Thanh Thu đi học.
Lý Sơn cười lạnh một tiếng, "Sau này không cần nữa, bọn họ đã ly dị rồi."
"Ly dị?"dì Ngô kinh ngạc trợn to cặp mắt, "Không thể nào?"
"Làm sao không thể, Hoa Ngọc Thành ép buộc cô ấy kí đơn xin ly hôn rồi." Mặc dù Cao Thanh Thu tự mình ký, nhưng mà ở trong mắt Lý Sơn, chính là Hoa Ngọc Thành ép buộc!
Không sai, Cao Thanh Thu là bị Hoa Ngọc Thành ép buộc ly hôn.
Dì Ngô nghe xong hoang mang cực độ.
Hoa Ngọc Thành mà bà chăm sóc từ bé đến giờ lại có thể làm ra loại chuyện không bằng chó lợn như thế này sao!
Mới bình phục được mấy ngày mà đã hắt hủi vợ như thế sao?
Thanh Thu của bà ngoan ngoãn như thế, lại hiểu chuyện, làm sao có thể để cho thằng ranh nhà họ Hoa này bắt nạt như vậy được?
Dì Ngô cũng không đoái hoài tới làm bữa ăn sáng, trực tiếp đi gọi điện thoại cho bà Hoa tố cáo, nói Hoa Ngọc Thành bắt nạt Cao Thanh Thu, còn muốn ly hôn để quay lại với Dương Nhạc Linh.
Ừ thì câu cuối là dì Ngô tự thêm vào.
Ngược lại chỉ cần có thể phóng đại tội của Hoa Ngọc Thành được là rồi.
Dương Nhạc Linh quả thật chính là người mà nhà họ Hoa ghét cay ghét đắng, bà Hoa nghe xong, không thể giữ được bình tĩnh, đáng nhẽ hôm nay bà có một hội thảo quan trọng cần tham gia, giờ phút này ba máu sáu cơn trực tiếp để cho tài xế đưa bà qua đó, trên đường đi bà còn gọi cả Hoa Châu Du tới.
Cao Thanh Thu sáng nay không có tiết, cho nên thức dậy hơi trễ.
Lúc tỉnh lại, Hoa Ngọc Thành đã ra cửa.
Cô nhìn trần nhà, nhớ tới đây là ngày đầu tiên cô và anh chính thức li hôn.
Trên giường lớn, còn vương lại chút khí tức của anh, trên bàn còn cuốn sách anh chưa đọc xong, trong căn phòng này, khắp nơi đều là dấu vết của anh, nghĩ đến sau này trong căn phòng này sẽ chẳng còn anh nữa, tim cô bỗng quặn thắt lại.
Cô ép buộc bản thân mình ngồi dậy, đi rửa mặt.
Cao Thanh Thu hơi đói nên đi xuống nhà tìm đồ ăn,vừa xuống đã nhìn thấy Hoa Châu Du và bà Hoa ngồi ở ghế sa lon, ngay cả chồng chị ấy cũng ở đây, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, đây là đã chuyện cô và Hoa Ngọc Thành đã ly dị rồi thì phải.
Cao Thanh Thu đi tới,lí nhí chào "Mẹ, chị, anh rể."
vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người, liền đồng loạt ngưng tụ ở trên người của cô.
Cao Thanh Thu có chút thấp thỏm, cô biết, cả nhà đều đối với cô rất tốt, cô hiện tại nói ly dị thì đã phụ lòng bọn họ, cô do dự, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì đã nghe thấy bà Hoa vô cùng thương tâm nói: "Thanh Thu, mau tới đây."
Cao Thanh Thu đi tới, bị bà Hoa cầm tay, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên, Cao Thanh Thu có thể nhìn thấy trên mặt bà Hoa xen lẫn thất vọng cùng tức giận.
Cao Thanh Thu sợ đến không dám nói lời nào.
Cô Nghe thấy Hoa Châu Du nói: "em yên tâm, chuyện ly dị, cả nhà sẽ không đồng ý, Hoa Ngọc Thành dám bỏ em, bố mẹ sẽ cho nó cút ra khỏi nhà! Em mãi mãi là người của Nhà họ Hoa."
"Không phải đâu chị ơi." Cao Thanh Thu giải thích: "Chuyện ly hôn là em nói."