Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-622
CHƯƠNG 622:
Về nhà, Lý Sơn tan việc Cao Thanh Thu đi pha cà phê cho Hoa Ngọc Thành, đặt ở trước mặt Hoa Ngọc Thành, " Này anh "
Cao Thanh Thu gần đây học nhiều cách pha cà phê mới ở trên mạng, cũng so với lúc trước tốt hơn nhiều
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô vừa về chẳng những không nghỉ ngơi, còn đi pha cà phê cho anh, dịu dàng nói " Em không mệt sao?"
"Không mệt " Cao Thanh Thu cười nói: " Pha có ly cà phê thì mệt cái gì chứ?"
Cô ngồi xuống, nhìn Hoa Ngọc Thành uống cà phê, trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh ban nãy Hoa Ngọc Thành giúp cô đi giày
Pha ly cà phê, chẳng qua chỉ là hồi báo nhỏ của cô mà thôi
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, ôn nhu đưa tay ra " Qua đây nào "
Cao Thanh Thu ngẩn ra, đi tới trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh
Hoa Ngọc Thành nhìn mái tóc dài tới eo của cô, ánh mắt nồng đượm nói " Thanh Thu nhà chúng ta gần đây trưởng thành rất nhiều"
Cao Thanh Thu nở nụ cười, "Không phải vẫn giống trước đây sao?"
Bọn họ cũng chưa ở bên nhau được bao lâu, không biết anh làm sao lại có loại cảm giác này?
Hoa Ngọc Thành nói: " Anh cảm thấy hình như em không cần anh nữa rồi"
Anh muốn cho cô công ty mà còn phải tìm một đống lý do
“...” Nghe Hoa Ngọc Thành nói xong Cao Thanh Thu ngẩn người, "Không có!"
Cô yêu anh, không thể rời xa anh, cho nên, những lúc ở bên cạnh anh luôn cẩn thận từng li từng tí
Vẻ mặt Hoa Ngọc Thành nghi hoặc: "Không ư?"
Cao Thanh Thu chủ động ôm lấy anh, lấy lòng nói: " Vẫn còn không ư nữa? Chúng ta đã ly dị rồi mà em vẫn ở bên anh Anh nghĩ rằng em là vì cái gì chứ?"
Dưới tình huống bình thường, Cao Thanh Thu sẽ không bao giờ chấp nhận về sống chung với chồng cũ Hoa Ngọc Thành
Nhưng cô không thể cự tuyệt anh, cũng không muốn nhìn thấy anh mỗi ngày vất vả chạy qua chạy lại nhà trọ của cô
Ánh mắt của Cao Thanh Thu, tinh sáng lên, rất dễ làm cho người tả chìm đắm trong đó không thoát ra được
Nghe được câu trả lời của cô, Hoa Ngọc Thành rất tâm cơ mà hỏi một câu: "Vậy là vì cái gì?"
Biết rất rõ ràng ý cô nói là gì, nhưng anh lại cố tình hỏi như vậy, chính là muốn nghe cô nói ra lời trong lòng
Cao Thanh Thu còn lâu mới mắc lừa
Cô chột dạ nhìn sang chỗ khác, "Ai biết? Chắc là bởi vì nơi này có rất nhiều ăn ngon đi!"
"Thanh Thu" Hoa Ngọc Thành ôm cô vào trong ngực, thân mật nói: "em nói em yêu anh đi "
“...” Cao Thanh Thu phát hiện, lúc trước cô rất dễ dàng nói mấy chữ này, nhưng hiện tại, anh thật sự muốn cô nói, cô lại cảm thấy lúng túng
Cô đánh trống lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, em đang nghĩ, ngày mai có cần tới nhà trọ lấy đồ đạc rồi trả nhà cho người ta hay không Chứ không ở mà vẫn phải đóng tiền nhà thì lãng phí lắm "
Cô ra ngoài thuê nhà chưa được mấy ngày đã lại dọn về đây rồi
Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: "Đừng đánh trống lảng "
Cao Thanh Thu lấy dũng khí nhìn vào mắt Hoa Ngọc Thành, mỗi khi nhìn vào mắt anh cô đều đánh mất hết lý trí, không thể khống chế bản thân mình
Nhưng anh đã muốn nghe thì cô sẽ lấy hết dũng khí để nói, " Em yêu anh, rất yêu anh! Em trở về nơi này với anh là bởi vì em yêu anh Sau khi ly dị, khoảng thời gian phải xa anh, lúc nào em cũng nhớ anh Nửa đêm thường xuyên không ngủ được"
Nói đến phần sau, cô vùi mặt vào trong lòng anh, âm thanh rất nhẹ, giống như là lông vũ rơi vào trong lòng của anh: "Bởi vì yêu anh nên mới muốn biết em ở trong lòng anh có vị trí như thế nào Mới sợ bản thân mình chỉ là thế thân của người khác, mới sợ mình không đủ tốt Cũng không biết lúc nào anh sẽ không cần em nữa Mỗi lần anh nổi giận với em, anh không biết trong lòng em hoảng loạn như thế nào, khó chịu như thế nào đâu?"
Về nhà, Lý Sơn tan việc Cao Thanh Thu đi pha cà phê cho Hoa Ngọc Thành, đặt ở trước mặt Hoa Ngọc Thành, " Này anh "
Cao Thanh Thu gần đây học nhiều cách pha cà phê mới ở trên mạng, cũng so với lúc trước tốt hơn nhiều
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô vừa về chẳng những không nghỉ ngơi, còn đi pha cà phê cho anh, dịu dàng nói " Em không mệt sao?"
"Không mệt " Cao Thanh Thu cười nói: " Pha có ly cà phê thì mệt cái gì chứ?"
Cô ngồi xuống, nhìn Hoa Ngọc Thành uống cà phê, trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh ban nãy Hoa Ngọc Thành giúp cô đi giày
Pha ly cà phê, chẳng qua chỉ là hồi báo nhỏ của cô mà thôi
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, ôn nhu đưa tay ra " Qua đây nào "
Cao Thanh Thu ngẩn ra, đi tới trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh
Hoa Ngọc Thành nhìn mái tóc dài tới eo của cô, ánh mắt nồng đượm nói " Thanh Thu nhà chúng ta gần đây trưởng thành rất nhiều"
Cao Thanh Thu nở nụ cười, "Không phải vẫn giống trước đây sao?"
Bọn họ cũng chưa ở bên nhau được bao lâu, không biết anh làm sao lại có loại cảm giác này?
Hoa Ngọc Thành nói: " Anh cảm thấy hình như em không cần anh nữa rồi"
Anh muốn cho cô công ty mà còn phải tìm một đống lý do
“...” Nghe Hoa Ngọc Thành nói xong Cao Thanh Thu ngẩn người, "Không có!"
Cô yêu anh, không thể rời xa anh, cho nên, những lúc ở bên cạnh anh luôn cẩn thận từng li từng tí
Vẻ mặt Hoa Ngọc Thành nghi hoặc: "Không ư?"
Cao Thanh Thu chủ động ôm lấy anh, lấy lòng nói: " Vẫn còn không ư nữa? Chúng ta đã ly dị rồi mà em vẫn ở bên anh Anh nghĩ rằng em là vì cái gì chứ?"
Dưới tình huống bình thường, Cao Thanh Thu sẽ không bao giờ chấp nhận về sống chung với chồng cũ Hoa Ngọc Thành
Nhưng cô không thể cự tuyệt anh, cũng không muốn nhìn thấy anh mỗi ngày vất vả chạy qua chạy lại nhà trọ của cô
Ánh mắt của Cao Thanh Thu, tinh sáng lên, rất dễ làm cho người tả chìm đắm trong đó không thoát ra được
Nghe được câu trả lời của cô, Hoa Ngọc Thành rất tâm cơ mà hỏi một câu: "Vậy là vì cái gì?"
Biết rất rõ ràng ý cô nói là gì, nhưng anh lại cố tình hỏi như vậy, chính là muốn nghe cô nói ra lời trong lòng
Cao Thanh Thu còn lâu mới mắc lừa
Cô chột dạ nhìn sang chỗ khác, "Ai biết? Chắc là bởi vì nơi này có rất nhiều ăn ngon đi!"
"Thanh Thu" Hoa Ngọc Thành ôm cô vào trong ngực, thân mật nói: "em nói em yêu anh đi "
“...” Cao Thanh Thu phát hiện, lúc trước cô rất dễ dàng nói mấy chữ này, nhưng hiện tại, anh thật sự muốn cô nói, cô lại cảm thấy lúng túng
Cô đánh trống lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, em đang nghĩ, ngày mai có cần tới nhà trọ lấy đồ đạc rồi trả nhà cho người ta hay không Chứ không ở mà vẫn phải đóng tiền nhà thì lãng phí lắm "
Cô ra ngoài thuê nhà chưa được mấy ngày đã lại dọn về đây rồi
Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: "Đừng đánh trống lảng "
Cao Thanh Thu lấy dũng khí nhìn vào mắt Hoa Ngọc Thành, mỗi khi nhìn vào mắt anh cô đều đánh mất hết lý trí, không thể khống chế bản thân mình
Nhưng anh đã muốn nghe thì cô sẽ lấy hết dũng khí để nói, " Em yêu anh, rất yêu anh! Em trở về nơi này với anh là bởi vì em yêu anh Sau khi ly dị, khoảng thời gian phải xa anh, lúc nào em cũng nhớ anh Nửa đêm thường xuyên không ngủ được"
Nói đến phần sau, cô vùi mặt vào trong lòng anh, âm thanh rất nhẹ, giống như là lông vũ rơi vào trong lòng của anh: "Bởi vì yêu anh nên mới muốn biết em ở trong lòng anh có vị trí như thế nào Mới sợ bản thân mình chỉ là thế thân của người khác, mới sợ mình không đủ tốt Cũng không biết lúc nào anh sẽ không cần em nữa Mỗi lần anh nổi giận với em, anh không biết trong lòng em hoảng loạn như thế nào, khó chịu như thế nào đâu?"