Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 5
“Chẳng qua… Cô chắc chắn không cần nói với người nhà cô một tiếng sao?”
Lý Sơn không biết đã xảy ra chuyện gì đã đẩy một cô gái mười tám tuổi phải quyết định như vậy.
Cao Thanh Thu cười cay đắng.
“Không cần đâu. Người nhà tôi… Sẽ đồng ý thôi.”
Nhìn nụ cười của Cao Thanh Thu, Lý Sơn cảm thấy hơi khó chịu. Anh ta nói: “Nếu đã vậy thì cô xem thử khi nào có thời gian thì dọn tới đây ở chung với anh Hoa đi.”
“Hả?” Cao Thanh Thu sửng sốt.
Mới ký tên xong mà đã phải dọn tới đây sống chung rồi sao?
Dù sao, Cao Thanh Thu vẫn chỉ là một cô gái trẻ mà thôi, nghe thấy câu này khó tránh có chút thấp thỏm.
“Chẳng lẽ cô tưởng sau khi gả cho anh Hoa rồi, cô vẫn có thể sống theo ý mình như trước nữa sao?” Lý Sơn thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô là biết chắc chắn lúc ký tên, cô đã không nghĩ tới điều này.
“Bây giờ cô đã vợ của anh Hoa rồi, vậy thì phải gánh vác trách nhiệm lo liệu việc nhà, nối dõi tông đường cho anh Hoa.” Lý Sơn đanh mặt nói: “Cô Cao phải nhìn nhận cuộc hôn nhân này một cách nghiêm túc, đừng coi nó như trò đùa.”
Anh Hoa đã từng bị Dương Nhạc Linh làm tổn thương một lần rồi, anh không muốn người ấy phải chịu tổn thương thêm lần nữa.
Cao Thanh Thu bị kinh sợ bởi sự nghiêm túc đột ngột của anh ta.
Cũng đúng. Từ khi đồng ý gả cho Hoa Ngọc Thành, cô chỉ nghĩ tới ích lợi của mình mà chưa từng đặt mình vào vị trí của Hoa Ngọc Thành để suy xét đến những thứ anh ấy cần.
Lúc này được Lý Sơn nhắc nhở như vậy, cô mới biết mình đã suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Cô thoáng sợ hãi.
Dù sao thì cô cũng mới mười tám tuổi thôi. Từ tính cách mà nói, cô vẫn chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi.
Đột nhiên yêu cầu cô phải làm vợ làm mẹ, trong lòng có chút bài xích.
“Tôi… Tôi có thể đổi ý không?”
“Không thể!”
Lý Sơn lập tức sa sầm mặt mày.
“Có thể gả cho một người có quyền thế như anh Hoa là vinh hạnh của cô.”
Nếu không phải vì bị thương thì đâu tới lượt con nhóc này gả cho anh ấy?
“Tôi biết rồi.”
Cao Thanh Thu gật đầu.
Gạo đã nấu thành cơm rồi, có đổi ý cũng vô ích.
Chờ đến khi ngoài trời tạnh mưa, Cao Thanh Thu bèn chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cô không quên chào hỏi người chồng mới cưới Hoa Ngọc Thành của mình: “Chú ơi, tôi về trước nhé.”
Hoa Ngọc Thành khẽ nhìn cô: “Lại đây.”
Cao Thanh Thu khó hiểu bước về phía anh. Sau đó Hoa Ngọc Thành vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Cảm giác ấm áp truyền tới từ bàn tay ấy khiến thân thể cô khẽ run lên, vừa muốn rút tay ra, lại chợt ngừng khi thấy ánh mắt đau buồn của Hoa Ngọc Thành.
Từ hôm nay trở đi, cô chính là vợ của người này rồi.
Cao Thanh Thu cảm thấy thật khó tin.
Lúc này Lý Sơn bước lên phía trước, đưa hợp đồng trên tay cho Hoa Ngọc Thành. Anh nhìn lướt qua một chút rồi đóng hợp đồng lại: “Lý Sơn, cậu đưa Thanh Thu về đi.”
“Vâng, anh Hoa.”
Lý Sơn gật đầu.
…
Lúc về tới nhà, Cao Thanh Thu đúng lúc thấy cậu em trai Cao Thanh Đức vừa ra ngoài chơi game về.
Thấy Cao Thanh Thu bước xuống từ một chiếc siêu xe, cậu nhóc kinh ngạc hỏi: “Chị kiếm được đại gia rồi hả?”
Cao Thanh Thu ngây người, nghe những lời này cảm thấy cực kỳ chói tai.
“Cao Thanh Đức, mày ngậm mồm lại thì không ai tưởng mày bị câm đâu.”
Biết Cao Thanh Thu tức giận, Cao Thanh Đức xấu hổ gãi đầu nói: “Chị đừng giận, em chỉ đùa thôi mà…”
Nói rồi, cậu nhóc nghĩ tới những lời mà mẹ đã nói với cậu vào ban ngày, không khỏi cảm thấy có lỗi với Cao Thanh Thu nhiều hơn.
“Chị có khát nước không? Em đi rót ly nước cho chị.”
Cao Thanh Đức vắt chân chạy đi.
Cao Thanh Thu lắc đầu, cười một cách bất đắc dĩ.
“Lại ra ngoài làm cái gì? Cả ngày chỉ biết lông nhông!”
Mới bước vào cửa, Cao Thanh Thu đã nghe thấy tiếng ca cẩm của bà Cao. Nếu là ngày thường, chắc chắn cô sẽ cúi đầu nhận lỗi. Nhưng bây giờ chỉ cần nhớ tới chuyện nghe lén được lúc sáng, trong lòng cô lại tức giận không thôi.
“Con đi làm thêm kiếm học phí!”
Cô nổi giận đáp.
“Làm thêm gì nữa. Thanh Thu lại đây, mẹ nói cho con nghe một chuyện cực tốt luôn.”
Bà Cao nghĩ tới chuyện chỉ cần gả Cao Thanh Thu cho người ta thì sẽ nhận được của hồi môn là hai căn hộ mà cần không phải trả giá gì cả, trong lòng mừng vui khôn xiết.
Bà chẳng thèm để ý giọng điệu bực bội của Cao Thanh Thu, thản nhiên nói: “Ba con ấy, tìm được một mối cực tốt cho con. Nhà trai sống ở nội thành, lại cực kỳ giàu có. Con mà gả tới đó thì chỉ có làm mợ trẻ thôi! Cần gì phải ra ngoài làm thêm cả ngày nữa!”
Cao Thanh Thu không ngờ rằng mẹ mình lại nói những lời này một cách đương nhiên như vậy.
Cô tưởng rằng mẹ sẽ rất khó mở lời, sẽ nói bóng nói gió, tiếc rằng đều không phải.
Cuối cùng cô ý thức được rằng, trong mắt ba mẹ, cô chỉ luôn là một công cụ để kiếm tiền mà thôi.
“Mẹ, con mới mười tám mà. Nghỉ hè xong con phải lên đại học rồi.”
“Gì mà mười tám! Mày đã hai mươi rồi! Mày nhìn con bé Dương nhà hàng xóm kìa, còn nhỏ hơn mày một tuổi cơ, thế mà gả cho người ta từ lâu rồi, bây giờ ở nhà chăm con hưởng phước lành thôi, cuộc sống thảnh thơi hơn mày nhiều!”
Vẻ mặt bà Cao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày còn muốn đi học nữa à? Con gái con đứa học làm gì? Học lắm thứ thế thì có tác dụng gì?”
“Chỉ vì con là con gái, không xứng được đi học nên ba mẹ mới hy sinh con để em trai được đi học sao?”
Ánh mắt Cao Thanh Thu tràn đầy bi ai.
“Chẳng phải thế sao? Em trai mày mới 16 tuổi, không đi học thì tương lai sao mà có tiền đồ được? Sao mua được nhà? Sao cưới được vợ?” Bà Cao thấy không thể thông não cho Cao Thanh Thu được, giọng điệu sốt ruột: “Mày làm chị sao không biết nhường em gì hết vậy? Sao tao lại đẻ ra loại con gái bất hiếu như mày chứ?!”
“Đúng! Con bất hiếu đấy! Muốn thì mẹ đi mà gả!”
Cao Thanh Thu hét lớn một tiếng rồi chạy về phòng, đóng sập cửa lại.
“Chẳng qua… Cô chắc chắn không cần nói với người nhà cô một tiếng sao?”
Lý Sơn không biết đã xảy ra chuyện gì đã đẩy một cô gái mười tám tuổi phải quyết định như vậy.
Cao Thanh Thu cười cay đắng.
“Không cần đâu. Người nhà tôi… Sẽ đồng ý thôi.”
Nhìn nụ cười của Cao Thanh Thu, Lý Sơn cảm thấy hơi khó chịu. Anh ta nói: “Nếu đã vậy thì cô xem thử khi nào có thời gian thì dọn tới đây ở chung với anh Hoa đi.”
“Hả?” Cao Thanh Thu sửng sốt.
Mới ký tên xong mà đã phải dọn tới đây sống chung rồi sao?
Dù sao, Cao Thanh Thu vẫn chỉ là một cô gái trẻ mà thôi, nghe thấy câu này khó tránh có chút thấp thỏm.
“Chẳng lẽ cô tưởng sau khi gả cho anh Hoa rồi, cô vẫn có thể sống theo ý mình như trước nữa sao?” Lý Sơn thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô là biết chắc chắn lúc ký tên, cô đã không nghĩ tới điều này.
“Bây giờ cô đã vợ của anh Hoa rồi, vậy thì phải gánh vác trách nhiệm lo liệu việc nhà, nối dõi tông đường cho anh Hoa.” Lý Sơn đanh mặt nói: “Cô Cao phải nhìn nhận cuộc hôn nhân này một cách nghiêm túc, đừng coi nó như trò đùa.”
Anh Hoa đã từng bị Dương Nhạc Linh làm tổn thương một lần rồi, anh không muốn người ấy phải chịu tổn thương thêm lần nữa.
Cao Thanh Thu bị kinh sợ bởi sự nghiêm túc đột ngột của anh ta.
Cũng đúng. Từ khi đồng ý gả cho Hoa Ngọc Thành, cô chỉ nghĩ tới ích lợi của mình mà chưa từng đặt mình vào vị trí của Hoa Ngọc Thành để suy xét đến những thứ anh ấy cần.
Lúc này được Lý Sơn nhắc nhở như vậy, cô mới biết mình đã suy nghĩ đơn giản quá rồi.
Cô thoáng sợ hãi.
Dù sao thì cô cũng mới mười tám tuổi thôi. Từ tính cách mà nói, cô vẫn chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi.
Đột nhiên yêu cầu cô phải làm vợ làm mẹ, trong lòng có chút bài xích.
“Tôi… Tôi có thể đổi ý không?”
“Không thể!”
Lý Sơn lập tức sa sầm mặt mày.
“Có thể gả cho một người có quyền thế như anh Hoa là vinh hạnh của cô.”
Nếu không phải vì bị thương thì đâu tới lượt con nhóc này gả cho anh ấy?
“Tôi biết rồi.”
Cao Thanh Thu gật đầu.
Gạo đã nấu thành cơm rồi, có đổi ý cũng vô ích.
Chờ đến khi ngoài trời tạnh mưa, Cao Thanh Thu bèn chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cô không quên chào hỏi người chồng mới cưới Hoa Ngọc Thành của mình: “Chú ơi, tôi về trước nhé.”
Hoa Ngọc Thành khẽ nhìn cô: “Lại đây.”
Cao Thanh Thu khó hiểu bước về phía anh. Sau đó Hoa Ngọc Thành vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Cảm giác ấm áp truyền tới từ bàn tay ấy khiến thân thể cô khẽ run lên, vừa muốn rút tay ra, lại chợt ngừng khi thấy ánh mắt đau buồn của Hoa Ngọc Thành.
Từ hôm nay trở đi, cô chính là vợ của người này rồi.
Cao Thanh Thu cảm thấy thật khó tin.
Lúc này Lý Sơn bước lên phía trước, đưa hợp đồng trên tay cho Hoa Ngọc Thành. Anh nhìn lướt qua một chút rồi đóng hợp đồng lại: “Lý Sơn, cậu đưa Thanh Thu về đi.”
“Vâng, anh Hoa.”
Lý Sơn gật đầu.
…
Lúc về tới nhà, Cao Thanh Thu đúng lúc thấy cậu em trai Cao Thanh Đức vừa ra ngoài chơi game về.
Thấy Cao Thanh Thu bước xuống từ một chiếc siêu xe, cậu nhóc kinh ngạc hỏi: “Chị kiếm được đại gia rồi hả?”
Cao Thanh Thu ngây người, nghe những lời này cảm thấy cực kỳ chói tai.
“Cao Thanh Đức, mày ngậm mồm lại thì không ai tưởng mày bị câm đâu.”
Biết Cao Thanh Thu tức giận, Cao Thanh Đức xấu hổ gãi đầu nói: “Chị đừng giận, em chỉ đùa thôi mà…”
Nói rồi, cậu nhóc nghĩ tới những lời mà mẹ đã nói với cậu vào ban ngày, không khỏi cảm thấy có lỗi với Cao Thanh Thu nhiều hơn.
“Chị có khát nước không? Em đi rót ly nước cho chị.”
Cao Thanh Đức vắt chân chạy đi.
Cao Thanh Thu lắc đầu, cười một cách bất đắc dĩ.
“Lại ra ngoài làm cái gì? Cả ngày chỉ biết lông nhông!”
Mới bước vào cửa, Cao Thanh Thu đã nghe thấy tiếng ca cẩm của bà Cao. Nếu là ngày thường, chắc chắn cô sẽ cúi đầu nhận lỗi. Nhưng bây giờ chỉ cần nhớ tới chuyện nghe lén được lúc sáng, trong lòng cô lại tức giận không thôi.
“Con đi làm thêm kiếm học phí!”
Cô nổi giận đáp.
“Làm thêm gì nữa. Thanh Thu lại đây, mẹ nói cho con nghe một chuyện cực tốt luôn.”
Bà Cao nghĩ tới chuyện chỉ cần gả Cao Thanh Thu cho người ta thì sẽ nhận được của hồi môn là hai căn hộ mà cần không phải trả giá gì cả, trong lòng mừng vui khôn xiết.
Bà chẳng thèm để ý giọng điệu bực bội của Cao Thanh Thu, thản nhiên nói: “Ba con ấy, tìm được một mối cực tốt cho con. Nhà trai sống ở nội thành, lại cực kỳ giàu có. Con mà gả tới đó thì chỉ có làm mợ trẻ thôi! Cần gì phải ra ngoài làm thêm cả ngày nữa!”
Cao Thanh Thu không ngờ rằng mẹ mình lại nói những lời này một cách đương nhiên như vậy.
Cô tưởng rằng mẹ sẽ rất khó mở lời, sẽ nói bóng nói gió, tiếc rằng đều không phải.
Cuối cùng cô ý thức được rằng, trong mắt ba mẹ, cô chỉ luôn là một công cụ để kiếm tiền mà thôi.
“Mẹ, con mới mười tám mà. Nghỉ hè xong con phải lên đại học rồi.”
“Gì mà mười tám! Mày đã hai mươi rồi! Mày nhìn con bé Dương nhà hàng xóm kìa, còn nhỏ hơn mày một tuổi cơ, thế mà gả cho người ta từ lâu rồi, bây giờ ở nhà chăm con hưởng phước lành thôi, cuộc sống thảnh thơi hơn mày nhiều!”
Vẻ mặt bà Cao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày còn muốn đi học nữa à? Con gái con đứa học làm gì? Học lắm thứ thế thì có tác dụng gì?”
“Chỉ vì con là con gái, không xứng được đi học nên ba mẹ mới hy sinh con để em trai được đi học sao?”
Ánh mắt Cao Thanh Thu tràn đầy bi ai.
“Chẳng phải thế sao? Em trai mày mới 16 tuổi, không đi học thì tương lai sao mà có tiền đồ được? Sao mua được nhà? Sao cưới được vợ?” Bà Cao thấy không thể thông não cho Cao Thanh Thu được, giọng điệu sốt ruột: “Mày làm chị sao không biết nhường em gì hết vậy? Sao tao lại đẻ ra loại con gái bất hiếu như mày chứ?!”
“Đúng! Con bất hiếu đấy! Muốn thì mẹ đi mà gả!”
Cao Thanh Thu hét lớn một tiếng rồi chạy về phòng, đóng sập cửa lại.