Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-907
CHƯƠNG 907:
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, từ lần trước bị Thịnh Hy mang từ nhà họ Hoa về, đã rất lâu rồi cô ta không có ra cửa, hôm nay Thẩm Niệm Niệm sang đây thăm Dương Nhạc Linh, ôm con gái Dương Nhạc Linh vào trong ngực, "Cao Thanh Thu mang thai rồi, cậu biết chưa?"
Thịnh Hy đặt tên cho con gái bằng một cái tên mang đậm hương vị mùa hè - Thịnh Hạ.
Tiểu nha đầu gần đây rất chóng lớn, cũng rất ngoan ngoãn.
Thẩm Niệm Niệm ôm lấy Tiểu Hạ, vô cùng thích thú.
Dương Nhạc Linh nghe Thẩm Niệm Niệm nói vậy, dường như cũng không quan tâm: "Thật sao?"
Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu quan hệ tốt như vậy, sinh con chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thẩm Niệm Niệm nhìn thấy bạn mình đối với những chuyện này đều không quan tâm, hỏi: "Gần đây quan hệ giữa cậu và Thịnh Hy thế nào?"
"Có thể như thế nào đây?" Thịnh Hy đối với cô ta tốt vô cùng, đáng tiếc, không có có cảm tình, Dương Nhạc Linh cũng không thể thích hắn.
Chỉ có điều bây giờ, nể mặt con gái, Dương Nhạc Linh cũng lười suy nghĩ những thứ này.
Qua một ngày tính một ngày.
Thẩm Niệm Niệm nhìn lấy bộ dáng Dương Nhạc Linh lãnh đạm như thế, luôn cảm thấy bạn mình tâm tình không tốt lắm, "Nhạc Linh, cậu không sao chứ? Cậu cứ như vậy làm mình lo lắm, cậu cứ ở trong nhà không chịu đi ra ngoài như thế này à?"
Cũng đã qua thời gian ở cữ rồi, nhưng Dương Nhạc Linh ngày ngày bực bội ở trong nhà, Thẩm Niệm Niệm chỉ lo Dương Nhạc Linh bị trầm cảm sau sinh.
Dương Nhạc Linh nói: " Sức khỏe của mình không tốt lắm, bác sĩ bảo mình phải chú ý tĩnh dưỡng."
Lúc trước khi đang trong thời gian ở cữ đã không giữ gìn kiêng cữ cho tốt, còn chạy ra ngoài, hiện tại thân thể kém cực kì.
Thẩm Niệm Niệm nói: "Vậy cũng tốt, cậu cứ ở trong nhà dưỡng sức cũng tốt, cậu xem cậu bây giờ đi, làm cho mình lo lắng gần chết."
Bộ dáng tiều tụy, trước kia Dương Nhạc Linh chưa bao giờ thảm hại như vậy.
Khi đó chỉ cần Dương Nhạc Linh xuất hiện, liền làm cho người ta cảm thấy cả thế giới đều thật ấm áp, đều rất tốt đẹp.
sau khi Thẩm Niệm Niệm ra khỏi cửa, Dương Nhạc Linh đứng ở cửa sổ, nhìn tận mắt Thẩm Niệm Niệm đi khuất..
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hạ nằm ở nơi đó, tay nhỏ loạn vung.
Cô ta đi tới, bế Tiểu Hạ lên, không nhịn được dương khóe miệng lên.
-
lúc Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành trở về vườn hoa Giang Phủ đã là chạng vạng tối, có hai người giúp việc đang ở trong sân, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu từ trên xe xuống.
Cô ôm cổ của anh, được anh ôm vào trong ngực, từng bước từng bước đi vào bên trong, bầu không khí ngọt ngào đến không tưởng.
Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, nói: " Anh mau buông em xuống, mọi người đang nhìn kia kìa."
Hoa Ngọc Thành nhìn mấy người kia một cái, một mặt ung dung, "Không có việc gì."
Cao Thanh Thu len lén nhìn gương mặt tuấn tú kia.
Hoa Ngọc Thành ôm lấy cô, cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng thoái mái liền tiến vào cửa.
Cao Thanh Thu gần đây rất tham ngủ, vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.
Vào cửa,dì Ngô nhìn thấy bọn họ, cười hỏi "Ngọc Thành, Thanh Thu, hai đứa trở lại rồi hả?"
"Vâng." Hoa Ngọc Thành nói: " Cháu và cô ấy ăn cơm ở bên ngoài rồi, cơm tối tối nay dì cũng không cần chuẩn bị nữa, dì chuẩn bị cho cô ấy ít đồ ăn vặt là được."
Dì Ngô gật đầu, "Được."
Hoa Ngọc Thành phân phó xong, ôm lấy Cao Thanh Thu đi lên lầu, đặt cô lên giường, thân mật giúp cô nắm tay từ trong tay áo ra, " Được rồi, có thể ngủ rồi."
Trên đường trở về luôn mồm kêu mệt.
Cao Thanh Thu không chớp mắt, nhìn lấy anh, " Anh ngủ cùng em có được không?"
Có thể là biết sau khi có thai, cũng có thể là bởi vì hai ngày nay quả thực anh quá sủng cô rồi, làm cho trong lòng của Cao Thanh Thu lại không tự chủ bắt đầu ỷ lại vào anh.
Quả nhiên ban đầu anh nói, phải đợi lúc anh ở bên cạnh cô thì mới có thể để cô mang thai là đúng.
Nếu không, Cao Thanh Thu căn bản không có biện pháp tưởng tượng mình bụng càng ngày lớn, anh lại không ở bên cạnh cô sẽ như thế nào?
Hoa Ngọc Thành để cho cô gối đầu tay của mình, nhẹ nhàng hôn một cái, " Ừ, Anh ở đây!"
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, từ lần trước bị Thịnh Hy mang từ nhà họ Hoa về, đã rất lâu rồi cô ta không có ra cửa, hôm nay Thẩm Niệm Niệm sang đây thăm Dương Nhạc Linh, ôm con gái Dương Nhạc Linh vào trong ngực, "Cao Thanh Thu mang thai rồi, cậu biết chưa?"
Thịnh Hy đặt tên cho con gái bằng một cái tên mang đậm hương vị mùa hè - Thịnh Hạ.
Tiểu nha đầu gần đây rất chóng lớn, cũng rất ngoan ngoãn.
Thẩm Niệm Niệm ôm lấy Tiểu Hạ, vô cùng thích thú.
Dương Nhạc Linh nghe Thẩm Niệm Niệm nói vậy, dường như cũng không quan tâm: "Thật sao?"
Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu quan hệ tốt như vậy, sinh con chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thẩm Niệm Niệm nhìn thấy bạn mình đối với những chuyện này đều không quan tâm, hỏi: "Gần đây quan hệ giữa cậu và Thịnh Hy thế nào?"
"Có thể như thế nào đây?" Thịnh Hy đối với cô ta tốt vô cùng, đáng tiếc, không có có cảm tình, Dương Nhạc Linh cũng không thể thích hắn.
Chỉ có điều bây giờ, nể mặt con gái, Dương Nhạc Linh cũng lười suy nghĩ những thứ này.
Qua một ngày tính một ngày.
Thẩm Niệm Niệm nhìn lấy bộ dáng Dương Nhạc Linh lãnh đạm như thế, luôn cảm thấy bạn mình tâm tình không tốt lắm, "Nhạc Linh, cậu không sao chứ? Cậu cứ như vậy làm mình lo lắm, cậu cứ ở trong nhà không chịu đi ra ngoài như thế này à?"
Cũng đã qua thời gian ở cữ rồi, nhưng Dương Nhạc Linh ngày ngày bực bội ở trong nhà, Thẩm Niệm Niệm chỉ lo Dương Nhạc Linh bị trầm cảm sau sinh.
Dương Nhạc Linh nói: " Sức khỏe của mình không tốt lắm, bác sĩ bảo mình phải chú ý tĩnh dưỡng."
Lúc trước khi đang trong thời gian ở cữ đã không giữ gìn kiêng cữ cho tốt, còn chạy ra ngoài, hiện tại thân thể kém cực kì.
Thẩm Niệm Niệm nói: "Vậy cũng tốt, cậu cứ ở trong nhà dưỡng sức cũng tốt, cậu xem cậu bây giờ đi, làm cho mình lo lắng gần chết."
Bộ dáng tiều tụy, trước kia Dương Nhạc Linh chưa bao giờ thảm hại như vậy.
Khi đó chỉ cần Dương Nhạc Linh xuất hiện, liền làm cho người ta cảm thấy cả thế giới đều thật ấm áp, đều rất tốt đẹp.
sau khi Thẩm Niệm Niệm ra khỏi cửa, Dương Nhạc Linh đứng ở cửa sổ, nhìn tận mắt Thẩm Niệm Niệm đi khuất..
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hạ nằm ở nơi đó, tay nhỏ loạn vung.
Cô ta đi tới, bế Tiểu Hạ lên, không nhịn được dương khóe miệng lên.
-
lúc Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành trở về vườn hoa Giang Phủ đã là chạng vạng tối, có hai người giúp việc đang ở trong sân, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu từ trên xe xuống.
Cô ôm cổ của anh, được anh ôm vào trong ngực, từng bước từng bước đi vào bên trong, bầu không khí ngọt ngào đến không tưởng.
Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, nói: " Anh mau buông em xuống, mọi người đang nhìn kia kìa."
Hoa Ngọc Thành nhìn mấy người kia một cái, một mặt ung dung, "Không có việc gì."
Cao Thanh Thu len lén nhìn gương mặt tuấn tú kia.
Hoa Ngọc Thành ôm lấy cô, cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng thoái mái liền tiến vào cửa.
Cao Thanh Thu gần đây rất tham ngủ, vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.
Vào cửa,dì Ngô nhìn thấy bọn họ, cười hỏi "Ngọc Thành, Thanh Thu, hai đứa trở lại rồi hả?"
"Vâng." Hoa Ngọc Thành nói: " Cháu và cô ấy ăn cơm ở bên ngoài rồi, cơm tối tối nay dì cũng không cần chuẩn bị nữa, dì chuẩn bị cho cô ấy ít đồ ăn vặt là được."
Dì Ngô gật đầu, "Được."
Hoa Ngọc Thành phân phó xong, ôm lấy Cao Thanh Thu đi lên lầu, đặt cô lên giường, thân mật giúp cô nắm tay từ trong tay áo ra, " Được rồi, có thể ngủ rồi."
Trên đường trở về luôn mồm kêu mệt.
Cao Thanh Thu không chớp mắt, nhìn lấy anh, " Anh ngủ cùng em có được không?"
Có thể là biết sau khi có thai, cũng có thể là bởi vì hai ngày nay quả thực anh quá sủng cô rồi, làm cho trong lòng của Cao Thanh Thu lại không tự chủ bắt đầu ỷ lại vào anh.
Quả nhiên ban đầu anh nói, phải đợi lúc anh ở bên cạnh cô thì mới có thể để cô mang thai là đúng.
Nếu không, Cao Thanh Thu căn bản không có biện pháp tưởng tượng mình bụng càng ngày lớn, anh lại không ở bên cạnh cô sẽ như thế nào?
Hoa Ngọc Thành để cho cô gối đầu tay của mình, nhẹ nhàng hôn một cái, " Ừ, Anh ở đây!"