Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-913
CHƯƠNG 913:
Tả Dục nói: "Không sao, anh không trách em."
Thất bại nhiều lần, Tả Dục có chút buồn bực, nhưng cũng đã quen dần.
Rõ ràng lúc trước vẫn bình thường, nhưng gần đây lại làm sao cũng không vào được.
Lần nào Lâm Vi cũng kêu đau, Tả Dục căn bản không nhẫn tâm tổn thương người yêu mình.
Lâm Vi nhìn Tả Dục, luôn cảm thấy chuyện mà mình sắp nói ra có chút khó mà mở miệng, "Tả Dục, nếu không... Chúng ta chia tay đi."
Những lời này của làm cho Tả Dục sững sờ, một lát sau, mới hỏi: "Tại sao? vì sao vậy?"
Lâm Vi nói: " Em không xứng với anh, em có bệnh tâm lý, em không thể gần gũi với anh."
"Không sao hết." Tả Dục an ủi: "Anh sẽ tìm bác sĩ chữa cho em."
Lâm Vi cảm thấy rất lúng túng, "Loại chuyện này đi khám bác sĩ không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt, anh sẽ đi tìm." Tả Dục ôn nhu sờ sờ đầu của Lâm Vi, giúp Lâm Vi lấy quần áo rồi mặc quần áo của mình vào.
Tối nay coi như là kết thúc.
Cuộc sống như thế đã hơn mấy tháng nay, mỗi lần đều là kết thúc như vậy.
Tả Dục cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.
-
Buổi tối, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, cảm giác bụng đói gần chết, cô ngồi dậy, Hoa Ngọc Thành thấy động tĩnh, hỏi " Sao thế?"
Dạo này Anh ngủ không sâu, lúc nào cũng chú ý động tĩnh của vợ.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, vốn nghĩ anh làm việc cả ngày khổ cực, cho nên không muốn làm ồn anh, nhưng không nghĩ tới anh lại tỉnh rồi.
Cao Thanh Thu nói: " Em hơi đói, muốn ăn gì đó, anh cứ ngủ đi, em tự đi lấy."
Hoa Ngọc Thành lập tức từ trên giường bò dậy, đi tới bên cạnh cô, giúp cô khoác cái áo khoác, " Anh đi xuống cùng em."
"Anh không mệt à?"
"Không sao, em quan trọng nhất." Đi ngủ làm sao được, làm sao anh có thể để cô một mình.
Mặc dù anh vừa mới ngủ chưa được một giờ
Cao Thanh Thu được Hoa Ngọc Thành dắt tay từ trên lầu đi xuống, tiến vào phòng ăn, anh mở cửa phòng bếp ra, đi vào, làm đầu bếp cho bà xã.
Cao Thanh Thu đứng ở cửa, nhìn động tác lưu loát của chồng mình, cười hạnh phúc đi tới, gọi " Ông xã!."
Hoa Ngọc Thành quay đầu lại nhìn cô một cái, mới vừa từ trên giường xuống, tóc của anh có chút rối bời, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp trai của anh.
Anh nói: "Không phải anh bảo em ngồi chờ rồi sao? Anh xong ngay đây."
Cao Thanh Thu nói: " Anh đẹp trai quá đi mất"
Liền cảm thấy thời khắc nửa đêm anh giúp vô nấu đồ ăn này, đặc biệt anh tuấn, đặc biệt đẹp trai.
Mặc dù trong nhà có người giúp việc, nhưng đêm khuya Hoa Ngọc Thành đều sẽ không gọi bọn họ dậy làm việc.
câu khích lệ này của Cao Thanh Thu, đối với Hoa Ngọc Thành mà nói như một liều thuốc kích thích tinh thần, anh không tự chủ dương khóe miệng lên, ngay sau đó kiêu ngạo nói: "Đi ngồi đi."
"Ồ." Cao Thanh Thu ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Rất nhanh, Hoa Ngọc Thành liền bưng mì anh vừa nấu xong đặt trước mặt cô, "Ăn đi."
Cao Thanh Thu hiện đang mang thai, lúc nào cũng thích ăn, tham ngủ.
Nhớ đến lúc trước Hoa Châu Du lúc mới vừa mang thai nôn nghén rất nghiêm trọng, nhưng Cao Thanh Thu lại hoàn toàn không bị nghén.
Cao Thanh Thu ăn mì, nói: "Hơi nhiều, em không ăn hết được đâu."
"Không ăn hết anh ăn giúp em."
"Vậy anh đi lấy thêm bát đi." Cao Thanh Thu nói: " Em gắp bớt sang cho anh."
"không cần, em không ăn hết, còn lại cho anh ăn là được."
Sau khi Cao Thanh Thu ăn no, liền thấy Hoa Ngọc Thành bưng mì thừa cô vừa ăn đến trước mặt anh
"Anh không cảm thấy bẩn sao?" Cao Thanh Thu nhắc nhở: "Đây là đồ ăn thừa của em đấy."
"..." Hoa Ngọc Thành nói: "Bẩn gì mà bẩn?"
"..." Hoa Ngọc Thành nói: "Bẩn gì mà bẩn?"
Anh ghét bỏ người khác, nhưng chưa bao giờ ghét bỏ cô.
ánh mắt ôn nhu của anh làm cho Cao Thanh Thu có chút ngượng ngùng.
Hoa Ngọc Thành cầm bát qua, trực tiếp cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Cao Thanh Thu ngồi ở một bên nhìn, nhìn đến mặt đỏ rần.
Tả Dục nói: "Không sao, anh không trách em."
Thất bại nhiều lần, Tả Dục có chút buồn bực, nhưng cũng đã quen dần.
Rõ ràng lúc trước vẫn bình thường, nhưng gần đây lại làm sao cũng không vào được.
Lần nào Lâm Vi cũng kêu đau, Tả Dục căn bản không nhẫn tâm tổn thương người yêu mình.
Lâm Vi nhìn Tả Dục, luôn cảm thấy chuyện mà mình sắp nói ra có chút khó mà mở miệng, "Tả Dục, nếu không... Chúng ta chia tay đi."
Những lời này của làm cho Tả Dục sững sờ, một lát sau, mới hỏi: "Tại sao? vì sao vậy?"
Lâm Vi nói: " Em không xứng với anh, em có bệnh tâm lý, em không thể gần gũi với anh."
"Không sao hết." Tả Dục an ủi: "Anh sẽ tìm bác sĩ chữa cho em."
Lâm Vi cảm thấy rất lúng túng, "Loại chuyện này đi khám bác sĩ không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt, anh sẽ đi tìm." Tả Dục ôn nhu sờ sờ đầu của Lâm Vi, giúp Lâm Vi lấy quần áo rồi mặc quần áo của mình vào.
Tối nay coi như là kết thúc.
Cuộc sống như thế đã hơn mấy tháng nay, mỗi lần đều là kết thúc như vậy.
Tả Dục cũng không biết vấn đề ở chỗ nào.
-
Buổi tối, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, cảm giác bụng đói gần chết, cô ngồi dậy, Hoa Ngọc Thành thấy động tĩnh, hỏi " Sao thế?"
Dạo này Anh ngủ không sâu, lúc nào cũng chú ý động tĩnh của vợ.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, vốn nghĩ anh làm việc cả ngày khổ cực, cho nên không muốn làm ồn anh, nhưng không nghĩ tới anh lại tỉnh rồi.
Cao Thanh Thu nói: " Em hơi đói, muốn ăn gì đó, anh cứ ngủ đi, em tự đi lấy."
Hoa Ngọc Thành lập tức từ trên giường bò dậy, đi tới bên cạnh cô, giúp cô khoác cái áo khoác, " Anh đi xuống cùng em."
"Anh không mệt à?"
"Không sao, em quan trọng nhất." Đi ngủ làm sao được, làm sao anh có thể để cô một mình.
Mặc dù anh vừa mới ngủ chưa được một giờ
Cao Thanh Thu được Hoa Ngọc Thành dắt tay từ trên lầu đi xuống, tiến vào phòng ăn, anh mở cửa phòng bếp ra, đi vào, làm đầu bếp cho bà xã.
Cao Thanh Thu đứng ở cửa, nhìn động tác lưu loát của chồng mình, cười hạnh phúc đi tới, gọi " Ông xã!."
Hoa Ngọc Thành quay đầu lại nhìn cô một cái, mới vừa từ trên giường xuống, tóc của anh có chút rối bời, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp trai của anh.
Anh nói: "Không phải anh bảo em ngồi chờ rồi sao? Anh xong ngay đây."
Cao Thanh Thu nói: " Anh đẹp trai quá đi mất"
Liền cảm thấy thời khắc nửa đêm anh giúp vô nấu đồ ăn này, đặc biệt anh tuấn, đặc biệt đẹp trai.
Mặc dù trong nhà có người giúp việc, nhưng đêm khuya Hoa Ngọc Thành đều sẽ không gọi bọn họ dậy làm việc.
câu khích lệ này của Cao Thanh Thu, đối với Hoa Ngọc Thành mà nói như một liều thuốc kích thích tinh thần, anh không tự chủ dương khóe miệng lên, ngay sau đó kiêu ngạo nói: "Đi ngồi đi."
"Ồ." Cao Thanh Thu ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Rất nhanh, Hoa Ngọc Thành liền bưng mì anh vừa nấu xong đặt trước mặt cô, "Ăn đi."
Cao Thanh Thu hiện đang mang thai, lúc nào cũng thích ăn, tham ngủ.
Nhớ đến lúc trước Hoa Châu Du lúc mới vừa mang thai nôn nghén rất nghiêm trọng, nhưng Cao Thanh Thu lại hoàn toàn không bị nghén.
Cao Thanh Thu ăn mì, nói: "Hơi nhiều, em không ăn hết được đâu."
"Không ăn hết anh ăn giúp em."
"Vậy anh đi lấy thêm bát đi." Cao Thanh Thu nói: " Em gắp bớt sang cho anh."
"không cần, em không ăn hết, còn lại cho anh ăn là được."
Sau khi Cao Thanh Thu ăn no, liền thấy Hoa Ngọc Thành bưng mì thừa cô vừa ăn đến trước mặt anh
"Anh không cảm thấy bẩn sao?" Cao Thanh Thu nhắc nhở: "Đây là đồ ăn thừa của em đấy."
"..." Hoa Ngọc Thành nói: "Bẩn gì mà bẩn?"
"..." Hoa Ngọc Thành nói: "Bẩn gì mà bẩn?"
Anh ghét bỏ người khác, nhưng chưa bao giờ ghét bỏ cô.
ánh mắt ôn nhu của anh làm cho Cao Thanh Thu có chút ngượng ngùng.
Hoa Ngọc Thành cầm bát qua, trực tiếp cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Cao Thanh Thu ngồi ở một bên nhìn, nhìn đến mặt đỏ rần.