Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-963
CHƯƠNG 963:
Trên mặt Cao Thanh Thu lộ ra nụ cười hữu hảo: "Tôi đi nấu cháo cho chồng tôi, anh đi vào xem anh ấy như thế nào đi."
Lý Sơn gật đầu, nhìn thấy Cao Thanh Thu đi xuống lầu.
Cao Thanh Thu tiến vào phòng bếp, một bên nấu cháo, một bên vừa cùng Tô Tề gọi điện thoại, "chồng tôi bị bệnh, ngày hôm nay tôi phải ở nhà chăm sóc chồng, chắc tôi không đến công ty được đâu."
Liền trường học Cao Thanh Thu cũng không đi.
Nếu như không có chuyện quan trọng thì cô sẽ không xin nghỉ, Hoa Ngọc Thành bị bệnh, đối với cô mà nói, là chuyện đại sự.
Một điểm này, đối với Hoa Ngọc Thành mà nói, cũng giống như nhau.
Cao Thanh Thu nhớ đến lúc mình mang thai không thoải mái, Hoa Ngọc Thành cũng vì cô mà bỏ hết công việc, mỗi ngày đều ở bên cô không rời.
Cô vẫn cảm thấy hai người ở chung một chỗ, bỏ ra thời gian cho nhau, đặt đối phương ở trong lòng thì đối phương mới có thể đặt bạn ở trong lòng được.
Cao Thanh Thu đem cháo nấu xong bưng lên lầu, vừa vào cô đã nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế, mang dép cùng quần áo ngủ, đang nói chuyện với Lý Sơn.
Cô chỉ đi xuống lầu một hồi, người nào đó liền làm việc chẳng kiêng nể bệnh tật.
Cao Thanh Thu chờ anh và Lý Sơn nói xong, Lý Sơn đi ra ngoài, cô mới cầm lấy chăn đi tới bên cạnh anh.
"Sao anh lại bắt đầu làm việc rồi?"
Hoa Ngọc Thành nói: " Anh có làm gì đâu, chỉ nói hai ba câu thôi mà."
"không phải anh vẫn Nói chuyện công việc đấy sao?" Cao Thanh Thu nhìn anh, nghiêm túc ngồi xổm xuống bên cạnh anh, "bị bệnh cũng không thể nghỉ ngơi?"
Hoa Ngọc Thành ôn nhu xoa đầu cô, "Đừng lo lắng."
"Nói nghe dễ nghe nhỉ, sao em có thể không lo cho được? Anh đã bệnh thành như vậy rồi, chẳng lẽ công việc của anh, so với em cùng con trai còn quan trọng hơn sao?"
Hoa Ngọc Thành đưa tay, ôm cô vào trong lòng, anh dựa vào vai cô, "Bảo bối, anh không sao thật mà. Thật đấy, ngày mai là khỏi hẳn thôi, đúng rồi, em đi lấy thuốc cho anh uống đi."
"..." Cao Thanh Thu nhìn anh khó chịu thành như vậy, cuối cùng vẫn mềm lòng, hôn một cái lên mặt anh, âm thanh ôn nhu, "Em nấu cháo cho anh, có muốn ăn không?"
"Ừm, vợ làm, đương nhiên phải ăn."
Miệng anh ngọt cực kì.
Lúc bị bệnh, liền yêu dụ dỗ cô, bởi vì anh biết cô sẽ lo lắng bệnh tình của anh.
Cao Thanh Thu đem cháo cùng chút thức ăn bỏ lên trên bàn, Hoa Ngọc Thành phòng vệ sinh đi ra.
Anh ngồi xuống bắt đầu húp cháo, nói với Cao Thanh Thu: "Đúng rồi, hôm nay Hoắc Chấn Đông sẽ qua đây đấy"
Cao Thanh Thu rót cho Hoa Ngọc Thành ly nước, thuốc cảm mạo bỏ qua một bên, " Anh ta tới làm gì?"
Lần trước anh ta tới là tiệc rượu đầy tháng của Bóng Đèn Nhỏ.
Hoa Ngọc Thành nói: "Nói muốn tới thăm Bóng Đèn Nhỏ, chú Hoắc gọi điện thoại bảo lúc nào anh mang Bóng Đèn Nhỏ đi qua cho chú ấy nhìn một chút."
Bóng Đèn Nhỏ còn chưa ra đời liền được chú ý, hiện tại khi sinh ra rồi, người người đều muốn tới ôm một cái.
Cao Thanh Thu hơi khát nước, rót cho mình ly nước rồi nói "Hiện tại cũng không đi xa được, Bóng Đèn Nhỏ còn quá nhỏ, không thể mang nó đi xa."
Nhóc mới mấy tháng, dẫn nó ra ngoài thân thể sẽ chịu không nổi, đến lúc đó bị bệnh, Cao Thanh Thu muốn khóc cũng không được.
Hoa Ngọc Thành biết sự lo lắng của cô là đúng, " Anh cũng chỉ nói như vậy thôi."
Buổi chiều, Kỷ Minh Viễn qua xem bệnh cho Hoa Ngọc Thành, Hoắc Chấn Đông cũng đi cùng.
Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường, Kỷ Minh Viễn mặc áo Blu, anh ta đề nghị, "Nhìn cậu như vậy, chỉ có thể tiêm thôi, như vậy hiệu quả nhanh hơn."
Hoa Ngọc Thành luôn rất bài xích chuyện tiêm chọc.
Da mặt anh rất mỏng, càng không muốn bị tiêm ở ngay trước mặt Cao Thanh Thu, "không cần phiền phức như vậy đâu, uống chút thuốc là được."
"Vậy tôi không thể đảm bảo cậu uống thuốc mà mai khỏi được ngay đâu " Làm bác sĩ, Kỷ Minh Viễn từ trước đến giờ luôn cường thế: " Cậu phải quan tâm sức khỏe của mình chứ, bình thường cũng đừng liều mạng như vậy, cậu nói xem, cậu vừa làm việc vừa chăm vợ chăm con, làm sao mà kham nổi, đâu cần bóc lột bản thân như vậy chứ?"
Hoa Ngọc Thành nói: "Sao cậu còn dài dòng hơn cả Lý Sơn vậy?"
Đang lúc này, Cao Thanh Thu lên tiếng, "em cảm thấy anh vẫn nên nghe lời bác sĩ nên tiêm cho nhanh khỏi đi, như vậy tốt hơn."
Tiêm so với uống thuốc hiệu quả nhanh hơn nhiều.
Cao Thanh Thu cũng hy vọng anh tốt lên nhanh một chút.
Hoa Ngọc Thành: "..."
Không biết tại sao, vợ nói gì anh cũng thật sự không dám phản bác.
Trên thế giới này, cũng chỉ có Cao Thanh Thu có thể lải nhải với anh như vậy, anh chẳng những không tức giận, còn vui là đằng khác.
Kỷ Minh Viễn nhân cơ hội nói: "cậu nhìn đi, Thanh Thu đã nói như vậy rồi. Cậu là một người đàn ông, chẳng nhẽ lại sợ tiêm?"
Sợ?
Quả thực là cười!
Hoa Ngọc Thành nói: "tiêm đi!."
Kỷ Minh Viễn ở bên cạnh chuẩn bị.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu giương mắt to, ở một bên nghiêm túc chờ đợi, nói: "Thanh Thu, em dẫn Hoắc Chấn Đông đi ra ngoài đi."
Anh không muốn bị hai người này nhìn thấy mình bị tiêm.
Hoắc Chấn Đông nhìn ra ý đồ của anh, cố ý tham gia náo nhiệt: "Không có gì đâu, chúng tôi ở chỗ này cùng cậu."
Ai cần loại đồng hành này cơ chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, biết cậu ta là muốn nhìn trò cười của mình, nói với Cao Thanh Thu: "Thanh Thu, em đi ra ngoài đi"
"..." Cao Thanh Thu vốn còn muốn ở bên cạnh xem mình có thể giúp gì không, kết quả, liền bị Hoa Ngọc Thành mời ra ngoài cửa như vậy
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên cạnh Cao Thanh Thu, hỏi: " Bóng đèn nhỏ thế nào rồi? Làm sao không thấy nó đâu?"
"Ở bên nhà bà nội rồi "
Sự chú ý của Cao Thanh Thu ở trong phòng, muốn biết chồng mình khi bị tiêm sẽ có biểu cảm như thế nào.
Một lát sau, Kỷ Minh Viễn đi ra, nói với Cao Thanh Thu: "Tốt rồi."
"Để tôi xem anh ấy thế nào." Cao Thanh Thu nói: "hai người đi xuống lầu ngồi trước đi."
Kỷ Minh Viễn gật đầu, cùng Hoắc Chấn Đông xuống lầu.
Cao Thanh Thu trở lại trong phòng, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường.
Trên mặt Cao Thanh Thu lộ ra nụ cười hữu hảo: "Tôi đi nấu cháo cho chồng tôi, anh đi vào xem anh ấy như thế nào đi."
Lý Sơn gật đầu, nhìn thấy Cao Thanh Thu đi xuống lầu.
Cao Thanh Thu tiến vào phòng bếp, một bên nấu cháo, một bên vừa cùng Tô Tề gọi điện thoại, "chồng tôi bị bệnh, ngày hôm nay tôi phải ở nhà chăm sóc chồng, chắc tôi không đến công ty được đâu."
Liền trường học Cao Thanh Thu cũng không đi.
Nếu như không có chuyện quan trọng thì cô sẽ không xin nghỉ, Hoa Ngọc Thành bị bệnh, đối với cô mà nói, là chuyện đại sự.
Một điểm này, đối với Hoa Ngọc Thành mà nói, cũng giống như nhau.
Cao Thanh Thu nhớ đến lúc mình mang thai không thoải mái, Hoa Ngọc Thành cũng vì cô mà bỏ hết công việc, mỗi ngày đều ở bên cô không rời.
Cô vẫn cảm thấy hai người ở chung một chỗ, bỏ ra thời gian cho nhau, đặt đối phương ở trong lòng thì đối phương mới có thể đặt bạn ở trong lòng được.
Cao Thanh Thu đem cháo nấu xong bưng lên lầu, vừa vào cô đã nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế, mang dép cùng quần áo ngủ, đang nói chuyện với Lý Sơn.
Cô chỉ đi xuống lầu một hồi, người nào đó liền làm việc chẳng kiêng nể bệnh tật.
Cao Thanh Thu chờ anh và Lý Sơn nói xong, Lý Sơn đi ra ngoài, cô mới cầm lấy chăn đi tới bên cạnh anh.
"Sao anh lại bắt đầu làm việc rồi?"
Hoa Ngọc Thành nói: " Anh có làm gì đâu, chỉ nói hai ba câu thôi mà."
"không phải anh vẫn Nói chuyện công việc đấy sao?" Cao Thanh Thu nhìn anh, nghiêm túc ngồi xổm xuống bên cạnh anh, "bị bệnh cũng không thể nghỉ ngơi?"
Hoa Ngọc Thành ôn nhu xoa đầu cô, "Đừng lo lắng."
"Nói nghe dễ nghe nhỉ, sao em có thể không lo cho được? Anh đã bệnh thành như vậy rồi, chẳng lẽ công việc của anh, so với em cùng con trai còn quan trọng hơn sao?"
Hoa Ngọc Thành đưa tay, ôm cô vào trong lòng, anh dựa vào vai cô, "Bảo bối, anh không sao thật mà. Thật đấy, ngày mai là khỏi hẳn thôi, đúng rồi, em đi lấy thuốc cho anh uống đi."
"..." Cao Thanh Thu nhìn anh khó chịu thành như vậy, cuối cùng vẫn mềm lòng, hôn một cái lên mặt anh, âm thanh ôn nhu, "Em nấu cháo cho anh, có muốn ăn không?"
"Ừm, vợ làm, đương nhiên phải ăn."
Miệng anh ngọt cực kì.
Lúc bị bệnh, liền yêu dụ dỗ cô, bởi vì anh biết cô sẽ lo lắng bệnh tình của anh.
Cao Thanh Thu đem cháo cùng chút thức ăn bỏ lên trên bàn, Hoa Ngọc Thành phòng vệ sinh đi ra.
Anh ngồi xuống bắt đầu húp cháo, nói với Cao Thanh Thu: "Đúng rồi, hôm nay Hoắc Chấn Đông sẽ qua đây đấy"
Cao Thanh Thu rót cho Hoa Ngọc Thành ly nước, thuốc cảm mạo bỏ qua một bên, " Anh ta tới làm gì?"
Lần trước anh ta tới là tiệc rượu đầy tháng của Bóng Đèn Nhỏ.
Hoa Ngọc Thành nói: "Nói muốn tới thăm Bóng Đèn Nhỏ, chú Hoắc gọi điện thoại bảo lúc nào anh mang Bóng Đèn Nhỏ đi qua cho chú ấy nhìn một chút."
Bóng Đèn Nhỏ còn chưa ra đời liền được chú ý, hiện tại khi sinh ra rồi, người người đều muốn tới ôm một cái.
Cao Thanh Thu hơi khát nước, rót cho mình ly nước rồi nói "Hiện tại cũng không đi xa được, Bóng Đèn Nhỏ còn quá nhỏ, không thể mang nó đi xa."
Nhóc mới mấy tháng, dẫn nó ra ngoài thân thể sẽ chịu không nổi, đến lúc đó bị bệnh, Cao Thanh Thu muốn khóc cũng không được.
Hoa Ngọc Thành biết sự lo lắng của cô là đúng, " Anh cũng chỉ nói như vậy thôi."
Buổi chiều, Kỷ Minh Viễn qua xem bệnh cho Hoa Ngọc Thành, Hoắc Chấn Đông cũng đi cùng.
Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường, Kỷ Minh Viễn mặc áo Blu, anh ta đề nghị, "Nhìn cậu như vậy, chỉ có thể tiêm thôi, như vậy hiệu quả nhanh hơn."
Hoa Ngọc Thành luôn rất bài xích chuyện tiêm chọc.
Da mặt anh rất mỏng, càng không muốn bị tiêm ở ngay trước mặt Cao Thanh Thu, "không cần phiền phức như vậy đâu, uống chút thuốc là được."
"Vậy tôi không thể đảm bảo cậu uống thuốc mà mai khỏi được ngay đâu " Làm bác sĩ, Kỷ Minh Viễn từ trước đến giờ luôn cường thế: " Cậu phải quan tâm sức khỏe của mình chứ, bình thường cũng đừng liều mạng như vậy, cậu nói xem, cậu vừa làm việc vừa chăm vợ chăm con, làm sao mà kham nổi, đâu cần bóc lột bản thân như vậy chứ?"
Hoa Ngọc Thành nói: "Sao cậu còn dài dòng hơn cả Lý Sơn vậy?"
Đang lúc này, Cao Thanh Thu lên tiếng, "em cảm thấy anh vẫn nên nghe lời bác sĩ nên tiêm cho nhanh khỏi đi, như vậy tốt hơn."
Tiêm so với uống thuốc hiệu quả nhanh hơn nhiều.
Cao Thanh Thu cũng hy vọng anh tốt lên nhanh một chút.
Hoa Ngọc Thành: "..."
Không biết tại sao, vợ nói gì anh cũng thật sự không dám phản bác.
Trên thế giới này, cũng chỉ có Cao Thanh Thu có thể lải nhải với anh như vậy, anh chẳng những không tức giận, còn vui là đằng khác.
Kỷ Minh Viễn nhân cơ hội nói: "cậu nhìn đi, Thanh Thu đã nói như vậy rồi. Cậu là một người đàn ông, chẳng nhẽ lại sợ tiêm?"
Sợ?
Quả thực là cười!
Hoa Ngọc Thành nói: "tiêm đi!."
Kỷ Minh Viễn ở bên cạnh chuẩn bị.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu giương mắt to, ở một bên nghiêm túc chờ đợi, nói: "Thanh Thu, em dẫn Hoắc Chấn Đông đi ra ngoài đi."
Anh không muốn bị hai người này nhìn thấy mình bị tiêm.
Hoắc Chấn Đông nhìn ra ý đồ của anh, cố ý tham gia náo nhiệt: "Không có gì đâu, chúng tôi ở chỗ này cùng cậu."
Ai cần loại đồng hành này cơ chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, biết cậu ta là muốn nhìn trò cười của mình, nói với Cao Thanh Thu: "Thanh Thu, em đi ra ngoài đi"
"..." Cao Thanh Thu vốn còn muốn ở bên cạnh xem mình có thể giúp gì không, kết quả, liền bị Hoa Ngọc Thành mời ra ngoài cửa như vậy
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên cạnh Cao Thanh Thu, hỏi: " Bóng đèn nhỏ thế nào rồi? Làm sao không thấy nó đâu?"
"Ở bên nhà bà nội rồi "
Sự chú ý của Cao Thanh Thu ở trong phòng, muốn biết chồng mình khi bị tiêm sẽ có biểu cảm như thế nào.
Một lát sau, Kỷ Minh Viễn đi ra, nói với Cao Thanh Thu: "Tốt rồi."
"Để tôi xem anh ấy thế nào." Cao Thanh Thu nói: "hai người đi xuống lầu ngồi trước đi."
Kỷ Minh Viễn gật đầu, cùng Hoắc Chấn Đông xuống lầu.
Cao Thanh Thu trở lại trong phòng, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường.