Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-971
CHƯƠNG 971:
Đối với Mộ Thập Thất mà nói, cô cảm thấy đàn ông trên đời này đều không đáng để mình phải ăn giấm.
Hơn nữa cái tên Hoắc Chấn Đông này hôm nay còn ghét bỏ cô, cô không thích anh ta chút nào hết, một chút cũng không thích.
Hừ!
Hoắc Chấn Đông không lên tiếng.
Mộ Thập Thất tặc tặc lưỡi nói: "Đúng rồi, lần trước cái cô Dương Dương gì ấy còn nói với tôi chuyện này đấy."
"Dương Dương nào?" Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Mộ Thập Thất, cô ấy đang nói đến Dương Nhạc Linh sao?
Mộ Thập Thất nói: "Chính là con gái nuôi của cô anh ý."
"..." Hoắc Chấn Đông nhíu mày một cái, không nghĩ tới Dương Nhạc Linh còn nói với Mộ Thập Thất những thứ này.
Không cần đoán, Hoắc Chấn Đông cũng biết, Dương Nhạc Linh có ý đồ gì.
Cô ta Muốn để cho Mộ Thập Thất đối phó với Cao Thanh Thu, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi đi!
Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Mộ Thập Thất, trong giọng nói có chút kiêng kỵ, chỉ sợ cô gái này sẽ giống như Dương Nhạc Linh, "Chuyện của hai ta không có liên quan gì đến Thanh Thu, em đừng có đoán mò."
Nếu như cô gái này dám giở trò gì đối với Thanh Thu, coi như là còn gái ông trời đi nữa, Hoắc Chấn Đông này cũng sẽ không bỏ qua.
"Tôi nào có nghĩ vớ vẩn?" Mộ Thập Thất một bên gửi tài liệu, một bên dửng dưng nói: "Bất quá, anh thích Thanh Thu, lại có quan hệ mờ ám với cái cô họ Dương kia, xem ra tôi phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục làm vị hôn thê của anh hay không rồi."
"..." Mặc dù nói Hoắc Chấn Đông đối với quan hệ của hai người cũng không quá để ý, nhưng nghe đến đâu vẫn không nhịn được phải nhíu mày một cái.
Hoắc Chấn Đông hỏi: "Chừng nào thì em trở về bên kia?"
"Tôi muốn ở bên này chơi thêm hai ngày." Mộ Thập Thất cười nói: "Công việc khổ cực như vậy, hiện tại hẳn là nên nghỉ ngơi xả hơi rồi, anh nói xem có phải không?"
Lúc làm việc thì nên làm việc chăm chỉ làm việc hết mình nhưng cũng cần phải có những lúc nghỉ xả hơi thư giãn, để cho bản thân được thả lỏng, Mộ Thập Thất chính là một người như vậy.
Hoắc Chấn Đông hời hợt nói: "Tùy em."
Hoắc Chấn Đông nhìn ra được, Mộ Thập Thất không phải là người anh ta muốn quản liền có thể quản được.
Hai ngày sau, Hoa Ngọc Thành khỏi bệnh đi làm.
Cao Thanh Thu sau khi tan lớp, cùng Mộ Thập Thất đi chơi khắp nơi, đi đầu đường cuối ngõ tìm những món ăn ngon.
Trong phòng ăn, Cao Thanh Thu cùng Mộ Thập Thất ngồi xuống, cô hướng về phía Mộ Thập Thất hỏi: "Có cần gọi Hoắc Chấn Đông đến hay không?"
Bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê, bất quá, lúc Mộ Thập Thất ra cửa, đều là đi cùng Cao Thanh Thu, cũng không tìm Hoắc Chấn Đông, Cao Thanh Thu cảm thấy khá khó hiểu.
Mộ Thập Thất nói: "Cứ kệ anh ta đi, có gọi anh ta cũng sẽ không tới."
Mộ Thập Thất đối với quan hệ của hai người cũng không chủ động cho lắm, chỉ có Hoắc Chấn Đông trở về, mẹ anh ta có gọi điện thoại tìm cô.
Cho nên, hai người từ lúc ra mắt đến bây giờ, quen biết lâu như vậy rồi, cũng không gặp mặt mấy lần.
Mộ Thập Thất không thích phiền toái, cũng không thích mỗi lần ra ngoài bên người còn mang một người đàn ông, chán chết đi được!
Cho nên không chỉ là Hoắc Chấn Đông ghét bỏ cô, thật ra vô cũng rất ghét bỏ Hoắc Chấn Đông.
Cao Thanh Thu nhìn Mộ Thập Thất một cái, nở nụ cười, "Được rồi."
Cao Thanh Thu đứng lên đi lấy nước chấm, tiện thể lấy một phần thả vào trước mặt Mộ Thập Thất, Mộ Thập Thất ngọt ngào nói: "Cảm ơn Thanh Thu."
Rất khách khí, miệng cũng ngọt.
Hai người đều là những con hàng ham ăn, đang ăn ở đây mà đã bắt đầu nghiên cứu ngày mai ăn cái gì.
Hai người đang ăn, đột nhiên có hai người phụ nữ đi tới, dừng ở bên cạnh bọn họ.
"Thập Thất, sao em lại ở chỗ này?"
Thanh âm này rất là quen thuộc, Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Nhạc Linh và Thẩm Niệm Niệm ở chung một chỗ.
Mộ Thập Thất nhìn thấy Dương Nhạc Linh, cười nói: " cô Dương đấy à, chào cô, thật đúng dịp, hai người cũng tới ăn à?"
"Đúng vậy." Dương Nhạc Linh rất chủ động gọi phục vụ lấy thêm ghế, cô ta ngồi xuống bên cạnh, mấy người chung một bàn.
Bởi vì Mộ Thập Thất lên tiếng chào hỏi trước, Cao Thanh Thu cũng không nói chuyện, hơn nữa, ăn bữa cơm mà thôi, đối với Cao Thanh Thu mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đối với Mộ Thập Thất mà nói, cô cảm thấy đàn ông trên đời này đều không đáng để mình phải ăn giấm.
Hơn nữa cái tên Hoắc Chấn Đông này hôm nay còn ghét bỏ cô, cô không thích anh ta chút nào hết, một chút cũng không thích.
Hừ!
Hoắc Chấn Đông không lên tiếng.
Mộ Thập Thất tặc tặc lưỡi nói: "Đúng rồi, lần trước cái cô Dương Dương gì ấy còn nói với tôi chuyện này đấy."
"Dương Dương nào?" Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Mộ Thập Thất, cô ấy đang nói đến Dương Nhạc Linh sao?
Mộ Thập Thất nói: "Chính là con gái nuôi của cô anh ý."
"..." Hoắc Chấn Đông nhíu mày một cái, không nghĩ tới Dương Nhạc Linh còn nói với Mộ Thập Thất những thứ này.
Không cần đoán, Hoắc Chấn Đông cũng biết, Dương Nhạc Linh có ý đồ gì.
Cô ta Muốn để cho Mộ Thập Thất đối phó với Cao Thanh Thu, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi đi!
Hoắc Chấn Đông nhìn về phía Mộ Thập Thất, trong giọng nói có chút kiêng kỵ, chỉ sợ cô gái này sẽ giống như Dương Nhạc Linh, "Chuyện của hai ta không có liên quan gì đến Thanh Thu, em đừng có đoán mò."
Nếu như cô gái này dám giở trò gì đối với Thanh Thu, coi như là còn gái ông trời đi nữa, Hoắc Chấn Đông này cũng sẽ không bỏ qua.
"Tôi nào có nghĩ vớ vẩn?" Mộ Thập Thất một bên gửi tài liệu, một bên dửng dưng nói: "Bất quá, anh thích Thanh Thu, lại có quan hệ mờ ám với cái cô họ Dương kia, xem ra tôi phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục làm vị hôn thê của anh hay không rồi."
"..." Mặc dù nói Hoắc Chấn Đông đối với quan hệ của hai người cũng không quá để ý, nhưng nghe đến đâu vẫn không nhịn được phải nhíu mày một cái.
Hoắc Chấn Đông hỏi: "Chừng nào thì em trở về bên kia?"
"Tôi muốn ở bên này chơi thêm hai ngày." Mộ Thập Thất cười nói: "Công việc khổ cực như vậy, hiện tại hẳn là nên nghỉ ngơi xả hơi rồi, anh nói xem có phải không?"
Lúc làm việc thì nên làm việc chăm chỉ làm việc hết mình nhưng cũng cần phải có những lúc nghỉ xả hơi thư giãn, để cho bản thân được thả lỏng, Mộ Thập Thất chính là một người như vậy.
Hoắc Chấn Đông hời hợt nói: "Tùy em."
Hoắc Chấn Đông nhìn ra được, Mộ Thập Thất không phải là người anh ta muốn quản liền có thể quản được.
Hai ngày sau, Hoa Ngọc Thành khỏi bệnh đi làm.
Cao Thanh Thu sau khi tan lớp, cùng Mộ Thập Thất đi chơi khắp nơi, đi đầu đường cuối ngõ tìm những món ăn ngon.
Trong phòng ăn, Cao Thanh Thu cùng Mộ Thập Thất ngồi xuống, cô hướng về phía Mộ Thập Thất hỏi: "Có cần gọi Hoắc Chấn Đông đến hay không?"
Bọn họ là vị hôn phu vị hôn thê, bất quá, lúc Mộ Thập Thất ra cửa, đều là đi cùng Cao Thanh Thu, cũng không tìm Hoắc Chấn Đông, Cao Thanh Thu cảm thấy khá khó hiểu.
Mộ Thập Thất nói: "Cứ kệ anh ta đi, có gọi anh ta cũng sẽ không tới."
Mộ Thập Thất đối với quan hệ của hai người cũng không chủ động cho lắm, chỉ có Hoắc Chấn Đông trở về, mẹ anh ta có gọi điện thoại tìm cô.
Cho nên, hai người từ lúc ra mắt đến bây giờ, quen biết lâu như vậy rồi, cũng không gặp mặt mấy lần.
Mộ Thập Thất không thích phiền toái, cũng không thích mỗi lần ra ngoài bên người còn mang một người đàn ông, chán chết đi được!
Cho nên không chỉ là Hoắc Chấn Đông ghét bỏ cô, thật ra vô cũng rất ghét bỏ Hoắc Chấn Đông.
Cao Thanh Thu nhìn Mộ Thập Thất một cái, nở nụ cười, "Được rồi."
Cao Thanh Thu đứng lên đi lấy nước chấm, tiện thể lấy một phần thả vào trước mặt Mộ Thập Thất, Mộ Thập Thất ngọt ngào nói: "Cảm ơn Thanh Thu."
Rất khách khí, miệng cũng ngọt.
Hai người đều là những con hàng ham ăn, đang ăn ở đây mà đã bắt đầu nghiên cứu ngày mai ăn cái gì.
Hai người đang ăn, đột nhiên có hai người phụ nữ đi tới, dừng ở bên cạnh bọn họ.
"Thập Thất, sao em lại ở chỗ này?"
Thanh âm này rất là quen thuộc, Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Nhạc Linh và Thẩm Niệm Niệm ở chung một chỗ.
Mộ Thập Thất nhìn thấy Dương Nhạc Linh, cười nói: " cô Dương đấy à, chào cô, thật đúng dịp, hai người cũng tới ăn à?"
"Đúng vậy." Dương Nhạc Linh rất chủ động gọi phục vụ lấy thêm ghế, cô ta ngồi xuống bên cạnh, mấy người chung một bàn.
Bởi vì Mộ Thập Thất lên tiếng chào hỏi trước, Cao Thanh Thu cũng không nói chuyện, hơn nữa, ăn bữa cơm mà thôi, đối với Cao Thanh Thu mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ.