Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96-103
CHƯƠNG 96:
Khá khen cho một câu tôi thích thì sao nào.
Đinh Cẩn đứng bên cạnh Cố Thanh Thu không có ý muốn đi khỏi. Anh ngắm nhìn cô, trước đây cô là bạn cùng bàn với anh, mỗi ngày đều gặp mặt, anh không cảm thấy cô đẹp cho lắm.
Vậy mà gần đây, thời gian gặp cô ít đi rồi, anh mới phát hiện, Cố Thanh Thu càng ngày càng đẹp ra.
Đinh Cẩn khống chế lại suy nghĩ của chính mình, trước giờ anh không phải là một kẻ nông cạn như vậy, phải nói việc nghiêm chỉnh cho cô biết: “Nghe nói hôm qua mẹ cô đến náo loạn một hồi đúng không?”
Dù sao anh cũng là một thành viên trong cái gia đình này, biết vài chuyện cũng không hề kì quái gì.
Cố Thanh Thu châm chọc nói: “Ông bà ngoại anh đều không giận tôi, anh còn muốn truy cứu trách nhiệm gì tôi nữa cơ đấy?”
Hiện tại Cố Thanh Thu không có bất cứ cảm tình gì với Đinh Cẩn cả.
Cô cứ cảm thấy Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân giống nhau, đều là kiểu người tận dụng mọi việc để gây phiền phức cho cô.
Đinh Cẩn nói: “Tôi không đến mức không có chuyện gì làm như vậy, chỉ là nhìn vào tình cảm trước kia mà nhắc nhở cô một câu thôi.”
“Nhắc nhở?” Cố Thanh Thu cảm thấy buồn cười: “miệng chó có thể phun ra ngà voi được sao?”
Mặt Đinh Cẩn đen thui: “Cô có thể nói chuyện tử tế được không?”
Anh tự nhận hôm nay bản thân khá khách sáo rồi.
Thái độ cô lại không thân thiện như thế, lễ nghi cơ bản cũng không có?
Cố Thanh Thu khẽ hừ một tiếng, nhìn cỏ ngắm hoa, không để ý đến anh ta nữa.
Đinh Cẩn nói: “Cô không biết rằng, tại sao mẹ cô như vậy mà mọi người vẫn tha thứ cho cô không?”
“Tôi không biết.”
“Vì Cậu tôi hiện không thể đứng lên được cũng không thể sinh con, cho nên chỉ cần có người bằng lòng gả cho cậu tôi, cho dù đối phương ra sao thì ông bà ngoại cũng không để ý. Có điều, cô biết không thể sinh con là khái niệm gì không? Có nghĩa là cô tuy là gả cho cậu tôi, thì cả đời phải giữ gìn cho cậu ấy. Dương Nhạc Linh là vị hôn thê của cậu tôi, bọn họ đã đính hôn lâu như thế, mà cô ta cũng đã trốn tránh không bằng lòng gả, cũng chỉ có kẻ ngu như cô mới bằng lòng làm chuyện ngu ngốc này mà thôi.
Quá quắc hơn nữa là Cố Thanh Thu còn cảm t
CHƯƠNG 97:
Nhưng mà khi anh cúi thấp đầu mong cô quay trở lại, vậy mà cô lại từ chối anh.
Còn bây giờ nữa, cô lại cư nhiên nói chuyện với anh một cách lạnh lùng như thế.
Dù thế nào chăng nữa, anh đã chịu đựng không được nữa.
Vậy nên, mặc dù là anh nói lời chia tay, nhưng mỗi khi nhìn bộ dáng lạnh lùng của Cao Thanh Thu đối với anh khiến lòng anh vô cùng khó chịu.
Cao Thanh Thu nghe thấy lời Đinh Cẩn, nhịn không được cất tiếng cười. Anh ta tự luyến đến mức nào mới có suy nghĩ như này?
Cao Thanh Thu nói: “tôi chỉ đang nghĩ, mình trước đây quá đùi mù, lại nhìn trúng anh cơ chứ.”
“Cao Thanh Thu!” Đinh Cẩn buồn chán không còn gì để nói, cô sao lại càng lúc càng quá đáng đến vậy chứ.
Cao Thanh Thu hé môi: “Sao hả, tôi nói bậy chỗ nào sao? trước đây tôi có xem qua ảnh của anh ở chỗ chú rồi, ảnh từ nhỏ đến lớn của anh thì chú đều giữ, có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt đẹp...chú quý anh như vậy, hiện xảy ra chuyện không may, anh liền ở đây nói những lời này, Đinh Cẩn này, anh có còn lương tâm hay không hả?”
Người khác thì thôi, đều không quen thân với Hoa Ngọc Thành. Nhưng Đinh Cẩn thì khác, là cháu ruột của Hoa Ngọc Thành, lại nói những lời như vậy vào lúc này, không phải hơi không tử tế rồi đấy sao?
Khi Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành từ phía ngoài đi ra, cách một bụi cây, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Hoa Ngọc Thành ra hiệu Lý Sơn dừng lại, khi Lý Sơn nghe được những lời này của Cao Thanh Thu khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Nghe nói cô và Đinh Cẩn có quan hệ qua lại từ trước đây, không ngờ rằng cô lại thay Hoa Ngọc Thành nói chuyện.
Coi như còn có chút lương tâm!
Về phần Đinh Cẩn...
Trời nắng to, mặt anh ta lăn tăn một tầng mồ hôi, nhìn Cao Thanh Thu, vẻ mặt thoáng hiện nét phức tạp.
Anh cảm thấy mất mặt khi nghe lời Cao Thanh Thu nói ra, nhưng nhất thời lại không thể phản bác được.
Ngớ người vài giây, Đinh Cẩn mới phản ứng lại nói với Cao Thanh Thu: “Tôi bị điên mới quan tâm việc của cô! Đàn bà không biết phân biệt tốt xấu!”
Anh thật sự muốn bóp chết cô ta.
Chẳng lẽ, trong mắt Cao Thanh Thu, anh không là gì cả sao, không thèm để ý chút nào tình cảm của anh?
Anh đã cho cô cơ hội, vậy mà cô ta lại không thèm thông suốt chút nào.
Nếu không phải vì cô thì sao anh mới nói những lời này cơ chứ?
Anh chẳng qua hi vọng cô có thể rời xa Cậu mình mà thôi.
Lời Đinh Cẩn vừa nói xong, Cao Thanh Thu còn chưa kịp nói gì, Lý Sơn đã đẩy Hoa Ngọc Thành đi qua.
Hai người đều ngừng nói về đề tài này.
“Cậu ạ,” thấy Hoa Ngọc Thành, Đinh Cẩn cuối thấp đầu, lễ phép nói.
Mặc kệ nói gì sau lưng Hoa Ngọc Thành, thì trước mặt cậu, anh dù một câu cũng không dám nói ra.
Hoa Ngọc Thành nhìn hai người: “Trời nóng như vậy, hai người ở đây nói chuyện gì?”
Đinh Cẩn liếc Cao Thanh Thu một cái nhưng không cất tiếng.
Cao Thanh Thu bước đến sau lưng Hoa Ngọc Thành, bỗng tủi thân nói: “Chú ơi...anh ta mắng em!”
Nói cứ như thật, phảng phất Đinh Cẩn thật sự mắng cô vậy, cô hận không thể rơi vài giọt nước mắt xuống.
Đinh Cẩn đầy mặt ngơ ngẩn: “...”
Mẹ nó, anh mắng cô khi nào chứ hả?
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu một cái, hai người nói gì thì bọn họ đều có nghe, như cô vậy trừng mắt bịa lời, hình như hơi quá đáng thì phải?
Điển hình của thể loại mưu kế đầy mình!
Hoa Ngọc Thành nhìn Đinh Cẩn nói: “Đinh Cẩn biết mắng người từ khi nào?”
“chính là lúc nãy...” Cao Thanh Thu nói: “Anh ta nói chuyện rất khó nghe, còn nói em không xứng ở trong nhà này...nói phải đuổi em đi, chú à,...”
Cao Thanh Thu tội nghiệp nhìn Hoa Ngọc Thành, như một đóa sen trắng ngây ngô lại châm ngòi chia rẽ.
Đinh Cẩn nghiến răng, mẹ nó chứ, lần đầu tiên anh thấy mình có cảm xúc kích động muốn đánh người luôn.
CHƯƠNG 98:
Hoa Ngọc Thành nghiêm khắc nhìn Đinh Cẩn, tựa như đã tin lời Cao Thanh Thu: “Thật không?”
“Không có.”Đinh Cẩn giải thích một cách ngang ngạnh.
Trong lòng sớm đã bị Cao Thanh Thu làm tức giận đến chết rồi...
Hoa Ngọc Thành nói: “Từ ngày chú bị bệnh, cháu đã lâu không trui rèn rồi, vừa vặn hôm nay rãnh rỗi, chạy hai mươi vòng rồi mới về đi.”
“Cái gì?” Đinh Cẩn không dám tin nhìn Hoa Ngọc Thành.
Lý Sơn cũng hơi ngoài ý muốn: “Ngài Hoa, khí trời nóng như này mà chạy hai mười vòng sẽ giết người đấy ạ.”
“Ai bảo nó không tôn kính bậc bề trên cơ chứ?”Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Đinh Cẩn, đôi mắt chứa đầy uy nghiêm.
Lý Sơn nhận thấy rằng chính anh hoàn toàn không hiểu rõ được con người Hoa Ngọc Thành nữa rồi.
Rõ ràng là Cao Thanh Thu nói dối, nhưng Hoa Ngọc Thành lại không vạch trần Cao Thanh Thu, ngược lại giúp người xấu làm điều ác, việc này quá không công bằng với Đinh Cẩn rồi?
Tầm mắt Đinh Cẩn dừng lại trên người Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu đang cuối thấp đầu, ngón tay thong dong quấn quấn đuôi tóc, dáng vẻ vô tội...
Việc này không trách được cô á!
Nếu anh ta chỉ nói cô thì thôi đi, vậy mà còn nói chú nữa, sao cô có thể không khiến anh ta bị dạy dỗ một chút được chứ.
Hoa Ngọc Thành liếc nhìn ánh mắt không phục của Đinh Cẩn một cái: “Còn không mau chạy.”
Đinh Cẩn nhanh chóng bước khỏi đây.
...
Lầu hai, Cao Thanh Thu ngồi xổm ở bên chân Hoa Ngọc Thành, đang giúp anh xoa bóp hai chân, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Đinh Cẩn đang chạy bộ bên ngoài.
Trời đang nắng to, nếu không có điều hòa, cả người giống như đang bị thiêu đốt vậy chứ đừng nói chi là phải chạy bộ.
Mái tóc và quần áo Đinh Cẩn đều đã ướt đẫm, nhưng vì mệnh lệnh của Hoa Ngọc Thành, anh không dám phản kháng lại, chỉ có thể kiên trì chạy xong.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng như vậy của anh ta, cô không cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại hơi mừng thầm trong lòng.
Có mắt mà không tròng, tuy tiện bị Vũ Minh Hân nói mấy câu đã bị lừa bịp, ngu xuẩn muốn chết!
Còn giúp Vũ Minh Hân đối phó cô, bỏ đá xuống giếng, hèn hạ vô liêm sỉ!
Công kích cô thì thôi đi, vậy mà còn công kích cậu ruột luôn yêu quý mình như vậy, người như vậy nhất định phải bị dạy dỗ mới được.
...
Cao Thanh Thu mừng thầm trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy Hoa Ngọc Thành mở miệng: “Thanh Thu.”
Cô ngước mặt nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú.”
Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Hoa Ngọc Thành nhìn vào cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cao Thanh Thu sững sờ người, lại cuối thấp đầu không dám nhìn vào đôi mắt anh nữa: “Sao vậy ạ?”
Sao Chú lại nhìn cô như vậy?
Có phải đã nhìn thấu lời nói dối của cô rồi không?
Thật ra thì Cao Thanh Thu hơi chột dạ, cô luôn là một người an phận thủ thường, cũng không thích làm mấy chuyện như thế này, đây là lần đầu tiên cô giở mưu tính kế như thế này.
Chỉ sợ Hoa Ngọc Thành nhìn ra được.
Nếu chú biết được, có phải sẽ chán ghét cô không?
Phải làm sao đây?
Cô đã thấy hối hận rồi.
Bàn tay Hoa Ngọc Thành để lên đầu cô, động tác dịu dàng khiến cơ thể Cao Thanh Thu run nhẹ một cái.
Hoa Ngọc Thành vẫn đang nhìn cô, anh nhận ra được sự chột dạ của cô thì nhìn không nhịn được muốn bật cười.
Vừa nãy diễn hay như vậy trước mặt anh, giờ lại đơ cứng như vậy?
Thấy cô như thế, anh lại cảm thấy cô khá đáng yêu.
Nếu đổi lại là Vũ Minh Hân giở trò trước mặt anh, anh sẽ cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Nhưng là Cao Thanh Thu...Anh không biết được vì sao không thấy chán ghét một chút nào cả.
Dù người cô đối phó là Đinh Cẩn hay chăng nữa...
Cao Thanh Thu cảm nhận được Hoa Ngọc Thành cứ nhìn cô liền rộ lên cảm giác muốn bỏ chạy: “Chú à, chú có muốn uống nước không?”
Hoa Ngọc Thành biết cô không phải thật sự muốn uống nước: “Tôi không khát.”
Cao Thanh Thu: “..”
CHƯƠNG 99:
May mà lúc này, Lý Sơn bước từ ngoài vào trong, đứng phía sau Hoa Ngọc Thành: “Ngài Hoa, nhiệt độ hiện tại ngoài trời là 38 độ C, nếu cứ như vậy thì cậu nhà sẽ không chịu nổi mất.”
Nếu thật sự Đinh Cẩn mắng Cao Thanh Thu, thì việc bị dạy dỗ là đúng, nhưng rõ ràng Cao Thanh Thu đang vu oan cho cậu nhà cơ mà.
Lý Sơn nhìn không được nữa.
Tầm mắt Hoa Ngọc Thành dừng trên người Cao Thanh Thu: “Em thấy thế nào?”
Cao Thanh Thu nhịn không được nhìn về phía Lý Sơn, phát hiện Lý Sơn cũng đang nhìn cô, thực ra thì sự trừng phạt này của Hoa Ngọc Thành hơi nặng, mà Đinh Cẩn cũng đã chạy được mười vòng sân rồi...
Cô nói: “Em thấy Ngài Lý nói có lý ạ, hiện trời nóng quá rồi ạ.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Vậy bảo nó về nghỉ ngời đi.”
Chẳng qua là muốn dạy bảo nó một chút, Đinh Cẩn vẫn là cháu ngoại trai của anh. Hoa Ngọc Thành không phải là một người tuyệt tình gì.
Lý Sơn nói: “Vậy tôi xuống tìm cậu nhà.”
Anh ta nhanh chóng xuống lầu nói ý của Hoa Ngọc Thành cho Đinh Cẩn nghe: “Ngài Hoa bảo cậu không cần chạy nữa.”
“Không phải hai mươi vòng hay sao? Tôi còn chưa chạy xong đâu.” Đinh Cẩn hờn dỗi nói, nhìn về phía Cao Thanh Thu.
Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng, anh sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay.
Lý Sơn nói: “Cậu...”
Không cần thiết phải giận dỗi với người phụ nữ kia nha!
Lý Sơn nhận thấy rằng cho dù Đinh Cẩn có chạy đến gãy chân thì Cao Thanh Thu cũng sẽ không chớp mắt một cái nào đâu...
Kết quả Đinh Cẩn không đợi anh nói xong đã tiếp tục chạy.
Đinh Cẩn kiên trì chạy hai mười vòng mới quay về, tố chất cơ thể của cậu khỏe mạnh, có thể kiên trì như thế khiến người khác hơi ngoài ý muốn.
Lý Sơn đứng bên cạnh lại nơm nớp lo sợ anh ta xảy ra chuyện gì thì sẽ không giải thích được với Hoa Châu Du.
...
Phòng khách đầy hơi lạnh, Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu đã xuống lầu, Cao Thanh Thu đang lướt điện thoại, hoàn toàn không để trong lòng chuyện anh ta chạy bộ.
Khi anh bước qua đứng trước mặt Hoa Ngọc Thành: “Con chạy xong rồi.”
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu nhìn Đinh Cẩn: “Khá lắm, xem ra trong thời gian cậu không trông coi con thì con vẫn kiên trì rèn luyện cơ thể.”
Có thể chạy được hai mươi vòng khiến Hoa Ngọc Thành hơi ngoài ý muốn.
Đinh Cẩn nhếch môi nhìn Cao Thanh Thu, phát hiện tầm mắt Cao Thanh Thu không có ý định nào dời mắt từ điện thoại lên mà nhìn anh cả!
Cô vậy mà không chút nào đau lòng anh hay sao?
Đinh Cẩn giận dữ, anh kiên trì chạy lâu như vậy vì hờn dỗi.
Chỉ là vì khi quay về để xem bộ dáng hối hận của Cao Thanh Thu, mà cô lại không thèm nhìn đến.
Bộ dáng không quan tâm của cô khiến anh không chỉ tức giận mà còn hơi đau lòng.
Anh đột nhiên cảm thấy chán nản, người đá cô là anh, nhưng tại sao chứ, sao anh lại có cảm giác thất tình?
Khi Hoa Châu Du bước vào phòng, vừa vặn nhìn đến dáng vẻ thảm hại của Đinh Cẩn, liền bước qua: “Cục cưng à, con sao vậy? Sao lại trở thành như vậy?”
Mồ hôi đầy người, quần áo cũng ướt đẫm luôn, nhìn qua khiến người khác đầy lo âu.
Hoa Ngọc Thành cũng không sợ nói: “Lâu rồi không trui rèn nó, vừa nãy bảo nó chạy bộ một lúc.”
Giọng điệu của anh bình thản, Lý Sơn đứng bên cạnh không nhịn được sôi bụng, hai mươi vòng đó, chỗ nào là một lúc chứ?
Đổi là người khác đã sớm choáng váng đến ngất xỉu ấy chứ?
Hoa Châu Du cực kì tin tưởng Hoa Ngọc Thành, nếu là anh đang trui rèn Đinh Cẩn, vậy thì không đáng lo gì.
Thấy dáng vẻ Đinh Cẩn người đầy mồ hôi lại có chút ghét bỏ: “Nhanh đi tắm rửa, bẩn chết rồi?”
“...”
Đinh Cẩn im lặng, đây là mẹ ruột của anh sao?
Hoa Châu Du cũng không để ý anh ta nữa, ngồi bên cạnh Cao Thanh Thu nói: “Thanh Thu à, xem nhẫn cưới này, thế nào hả?”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
CHƯƠNG 100:
Tuy không được bà Cao đồng ý nhưng ý Hoa Ngọc Thành thì chuyện kết hôn vẫn phải được tổ chức...Hoa Châu Du tất nhiên là tiếp tục phục trách việc này.
Đinh Cẩn nhìn bộ dáng thiên vị của mẹ mình: “Mẹ à, rốt cuộc con là con trai ruột của mẹ hay cô ta mới là con gái ruột của mẹ vậy?”
Thường ngày anh không phải một người ấu trĩ như vậy, hôm nay lại nhịn không được kháng nghị.
Hoa Châu Du không thèm nhìn anh mà chỉ mở miệng trả lời: “Mẹ mà có con gái thì còn lo chuyện của con nữa à.”
Hoa Châu Du cũng muốn có một đứa con gái nhưng ba Đinh Cẩn không đồng ý, ông ấy thấy đã có một đứa con trai rồi thì sinh thêm một đứa bé gái thì là chuyện lãng phí sức lực...
Lúc Hoa Châu Du sinh Đinh Cẩn, điều kiện chữa bệnh không phát triển như hiện tại, gặp khó sinh kém chút là mất cả tính mạng, ba Đinh Cẩn vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, nói gì cũng không cho vợ mình gặp chuyện nguy hiểm vậy nữa.
Cho nên trong nhà chỉ có một đứa trẻ là Đinh Cẩn, tất cả tinh thần và thể lực của hai vợ chồng đều dành cho Đinh Cẩn cả.
Đinh Cẩn thấy tất cả lực chú ý của mẹ mình đã rơi vào người Cao Thanh Thu thì tức giận đến nổi bỏ đi.
Cao Thanh Thu liếc xéo mắt nhìn Đinh Cẩn, thật sự không đau lòng chút nào khi thấy bộ dáng này của anh ta...
Cao Thanh Thu và Hoa Cảnh Du cùng một chỗ chọn nhẫn cưới, mẫu nhẫn cưới được bán là một bản mẫu thiết kế, trên đời chỉ chế tác một chiếc duy nhất.
Tuy Hoa Cảnh Du là người phụ nữ trung niên, nhưng nhiều lúc vẫn khá cảm tính, thích những đồ vật lãng mạng, cho nên mới có thể chọn lựa chiếc nhẫn này trong vô vàn các nhãn hiệu như vậy.
Chọn xong nhẫn cưới, Cao Thanh Thu ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại.
Vũ Minh Hân gửi một tin nhắn cho cô, kể từ lần trước bị Hoa Cảnh Du giáo huấn, những ngày vừa qua đều không thấy Vũ Minh Hân nhảy nhót gì.
Lúc này lại đột nhiên gửi tin nhắn đến khiến Cao Thanh Thu hơi ngoài ý muốn một chút.
Cô mở tin nhắn xem qua, Vũ Minh Hân gửi đến: “Tôi và Đinh Cẩn sẽ đến Đại Lý du lịch vào cuối tuần này.”
Còn kèm theo vé máy bay nữa.
Trước đây rất lâu khi quan hệ của cả ba còn tốt đẹp, bọn họ hẹn nhau khi có cơ hội sẽ cùng nhau du lịch. Có điều hiện tại chỉ còn cô ta và Đinh Cẩn...
Việc lần trước khiến trong lòng Vũ Minh Hân vô cùng tủi thân, nhưng người kia là cậu ruột của Đinh Cẩn, cô ta không thể chọc vào.
Việc cô ta có thể làm bây giờ là dựa vào vài việc để chọc Cao Thanh Thu tức giận mà thôi.
Dù sao ba người thân với nhau đã khá lâu, Vũ Minh Hân hiểu rõ trong lòng Cao Thanh Thu không thể nào không có sự hiện hữu của Đinh Cẩn chút nào.
Cho nên cô ta phải biểu hiện mình sống hạnh phúc hơn Cao Thanh Thu, chỉ như vậy trong lòng cô ta mới thoải mái hơn.
“Chúc mừng.” Cao Thanh Thu gửi qua hai chữ.
Không thể không thừa nhận Vũ Minh Hân hiểu rõ cô, nhìn thấy việc này khiến Cao Thanh Thu hơi chút không thích ứng được, nhưng không phải là vì không buông bỏ được Đinh Cẩn mà là vì...
Lúc đầu nếu không có cô thì Vũ Minh Hân đã không thể ở cùng Đinh Cẩn được.
Mà nay Vũ Minh Hân lấy cô làm bàn, đạp về phía trước rồi tận lực khoe khoang trước mặt cô. Việc này khiến cô khá bực mình.
Có điều cô không thể nào vô lý không cho hai người ở bên nhau được a!
Vũ Minh Hân nhếch nhếch khóe miệng: “Cô cũng không vừa mà! dù sao còn có Chú Hoa bên cạnh, chúc cô tân hôn hạnh phúc.”
Câu nói này của Vũ Minh Hân rõ ràng mang theo ý nói mỉa mai.
Hoa Ngọc Thành dù cường quyền nhưng cuối cùng là một người tàn tật, không còn là một đại lão uy quyền hô phong hoán vũ như trước đây.
Mà Đinh Cẩn của cô, tiền đồ không thể đo lường được.
Vũ Minh Hân khoe khoang xong trước mặt Cao Thanh Thu liền gửi tin nhắn cho Đinh Cẩn: “em đã đặt vé đến Đại Lý rồi, Sáng thứ bảy, anh trực tiếp đến sân bay hay là em đến nhà anh trước rồi chúng ta cùng đi với nhau?”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
Chương 101:
Quan hệ của cô và Đinh Cẩn không nóng cũng không lạnh, cô luôn cảm thấy Đinh Cẩn không nhiệt tình cho lắm, Vũ Minh Hân hi vọng có thể xác định quan hệ giữa cô và Đinh Cẩn nhanh một chút.
dù sao cô ta đã mười tám tuổi rồi, không còn nhỏ nhắn gì nữa.
Đinh Cẩn ngồi trong phòng, cả người còn chưa hồi phục, mặt trời thiêu đốt một tầng da trên người anh, khuôn mặt nóng ran đau nhức, nhưng việc khiến anh ngột ngạt nhất là phản ứng của Cao Thanh Thu.
Lúc này tin nhắn của Vũ Minh Hân gửi đến.
“Cô tự mình đi, tôi không đi nữa...”Anh vươn tay lấy điện thoại, ngón tay thon dài gửi một dòng chữ đi.
Hiện anh rất bực bội không còn tâm tình mà đi chơi nữa.
Lần trước Vũ Minh Hân thấy tâm trạng anh khá tốt muốn hẹn anh ra ngoài du ngoạn, lúc ấy anh chợt nhớ đến trước đây đã cùng Cao Thanh Thu nói qua sẽ đến đại lý liền tuỳ tiện nhắc đến nơi đó mới có hành trình này.
Nhưng hiện tại thì anh không còn ý định này nữa.
Người là một loại sinh vật ti tiện, nếu anh đã cùng Cao Thanh Thu chia tay, Cao Thanh Thu sống không tốt hoặc không xuất hiện bên cạnh Cậu anh, Đinh Cẩn tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn cô một ánh mắt nào.
Nào ngờ hiện tại cô càng coi thường anh khiến lòng tự ái của anh càng không chịu đựng được, càng hối hận trước đây đã nói lời chia tay...
Liền có chút kháng cự đối với Vũ Minh Hân, người đã hại anh và cô chia tay.
...
“Cô tự mình đi, tôi không đi nữa.”
Vũ Minh Hân nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, qua một hồi mới phục hồi tinh thân.
Cô vừa khoe khoang xong với Cao Thanh Thu giờ lại bị Đinh Cẩn như đấm vào mặt?
Anh ấy bị sao vậy? Trước đây không phải còn bình thường sao.
Vũ Minh Hân vội muốn chết, thái độ lại không dám vội vang xúc động, chỉ giả vờ tri kỷ hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi hối hận!” Vì coi Vũ Minh Hân như bạn tốt, cho nên rất nhiều lời Đinh Cẩn đã nói hết cho cô ta nghe.
Dù sao trên thế giới này người hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu là cô ta.
“Hối hận?” Vũ Minh Hân không hiểu rõ cho lắm.
Đinh Cẩn nói: “Hối hận chia tay với Cao Thanh Thu. Tôi muốn ở cạnh cô ấy một lần nữa.”
Khí Đinh Cẩn nói ra những lời này hoàn toàn không đứng trên lập trường của Vũ Minh Hân mà suy nghĩ gì.
Sau khi chia tay với Cao Thanh Thu, xác thực anh có qua lại gần gũi với Vũ Minh Hân, nhưng trong mắt anh Vũ Minh Hân như một người bạn, Cao Thanh Thu mới là người khiến lòng anh bị dày vò.
Vũ Minh Hân cầm điện thoại không dám tin nhìn hàng chữ bên trên, anh ấy muốn ở bên cạnh Cao Thanh Thu lần nữa?
Lần trước khi anh nhắc đến việc quay lại, Cao Thanh Thu đã đối xử với anh như vậy, anh còn muốn ở cạnh Cao Thanh Thu sao?
Cho tới nay Đinh Cẩn trong mắt Vũ Minh Hân là một người đứng nơi cao tít cô không thể chạm đến được.
Cô làm bất cứ chuyện gì đều một lòng cẩn thận, sợ đắc tội anh, chọc giận anh không vui.
Không nghĩ đến Cao Thanh Thu đối xử với anh như thế, anh còn muốn quay đầu hòa hợp với Cao Thanh Thu.
Vũ Minh Hân tức giận vứt điện thoại đi, chiếc điện thoại rớt vào trong khe tường với mép giường.
Cho nên sự cố gắng bao lâu nay của cô rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Vì để Đinh Cẩn hiểu rõ anh ấy thích Cao Thanh Thu đến nhường nào hay sao?
Vũ Minh Hân tức giận nửa tiếng đồng hồ mới nhặt lại điện thoại từ dưới giường.
Cô ta ép chính mình tỉnh táo lại nói với Đinh Cẩn: “nhưng mà cô ấy hiện đã ở bên cạnh Cậu của anh, cô ta không thích anh, không đúng sao?”
Cô hy vọng có thể khuyên can được Đinh Cẩn khiến anh buông bỏ Cao Thanh Thu...kết quả Đinh Cẩn không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Vũ Minh Hân dằn vặn đợi chờ rất lâu, Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu chia tay có thể nói đều là trách nhiệm của cô ta.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
CHƯƠNG 102:
Ngộ nhỡ Đinh Cẩn vì việc này mà không để ý cô ta nữa, cô ta phải làm sao?
Cô ta nghiến răng gửi một tin nhắn đi: “Đinh Cẩn, anh đừng lo gì cả, em nghĩ cách khiến cô ấy trở về cạnh anh một lần nữa, anh thấy sao?”
Đương nhiên đây chỉ là phương thức khiến Đinh Cẩn không chán ghét cô ta mà thôi, cô đâu có ngu mà giúp Đinh Cẩn làm hòa với Cao Thanh Thu chứ!
Đinh Cẩn nhận được tin nhắn này từ cô ta thì quả nhiên liền nhắn tin lại: “Có thể sao?”
Hiện Cao Thanh Thu cực kì chán ghét Vũ Minh Hân, Đinh Cẩn anh đối với lời cô ta nói đầy ngờ vực...
Vũ Minh Hân nói: “Em có thể thử xem sao. Dù sao cũng tốt hơn so với việc chỉ có mình anh nghĩ cách đúng không?”
Có việc gì khiến con người ta tức giận hơn so với việc phải giúp người đàn ông mình thích theo đuổi bạn gái cũ của anh ta không?
Thế nhưng mà Vũ Minh Hân thật sự lo sợ Đinh Cẩn không đếm xỉa đến cô ta nữa.
Đinh Cẩn nói: “Thôi đi, cô ấy sẽ không thèm nghe lời cô nói đâu.”
Hiện quan hệ giữa Vũ Minh Hân và Cao Thanh Thu chuyển biến xấu như vậy, đặt sự tin cậy vào trên người cô ta thì còn không bằng tin vào chính mình.
Vũ Minh Hân nói: “Thanh Thu là một người có tấm lòng mềm yếu, quan hệ trước kia của em và cô ấy tốt như vậy, chỉ cần em nói chuyện đàng hoàng với cô ấy thì cô ấy sẽ nghe mà, đến lúc đó em sẽ khuyên nhủ Cao Thanh Thu, anh thấy sao?”
Nói xong câu này thì Vũ Minh Hân đã hận không được nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta đợi chờ lâu như vậy, không dễ để tìm được cơ hội khiến hai người chia tay, hiện lại không thể trở thành bạn gái Đinh Cẩn, còn phải giúp anh làm cô vấn tình cảm theo đuổi Cao Thanh Thu?
Đinh Cẩn “ừm” nhắn lại xem như tạm thời tiếp nhận đề nghị của cô ta...
...
“Ngọc Thành, Tối nay ở lại dùng cơm chứ ?” Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành ở trong phòng khác thì dì giúp việc bếp núc bước ra hỏi.
Hoa Ngọc Thành nói: “Không cần, tối nay tôi dẫn Thanh Thu ra ngoài ăn.”
“Vậy tôi đây không nấu thêm thức ăn cho hai người nữa?” Dì giúp việc thân thiện nở nụ cười nhìn Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành đáp lại: “Ừm.”
Sau khi dì giúp việc đi khỏi, Cao Thanh Thu nhìn về phía chú, nói: “tối nay phải ra ngoài dùng cơm ạ?”
“Nghe nói có một nhà hàng rất ổn, vừa kịp phù hợp với bản tính ham ăn của em.” Từ lúc biết được tính tham ăn của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành liền vô ý thức để tâm các nhà hàng có món ăn ngon.
Cao Thanh Thu nói: “Em nào có ham ăn chứ?”
Cô nào phải là người ham ăn ham uống chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái rồi cưng chiều cười lên: “Em đi chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi.”
“Vâng.”
Cao Thanh Thu nhanh chóng lên lầu chuẩn bị.
Nhà hàng là do Hoa Ngọc Thành bảo Lý Sơn tìm được, không tính là nhà hàng cao cấp gì nhưng nghe nói thức ăn rất ngon.
“Cao Thanh Thu!”
Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn đi ở phía trước, Cao Thanh Thu theo sát phía sau, đang lúc bước trên hành lang nhà hàng thì đột nhiên có người gọi tên cô.
Cô liền xoay đầu lại, vậy mà lại là Trần Viễn, hôm nay Trần viễn ăn mặc theo phong cách tây, bên cạnh còn đi theo một người phụ nữ, nhìn hai người thì tựa như là một đôi.
Sau lần xem mắt bị Cao Thanh Thu từ chối, mẹ Trần Viễn lại tìm một đối tượng khác cho hắn. Cô gái này dù không đẹp bằng Cao Thanh Thu, cũng không trẻ như Cao Thanh Thu, nhưng cũng tính là đoan trang.
Trần Viễn nhanh chóng dẫn bạn gái bước đến trước mặt Cao Thanh Thu, từ một người độc thân trở thành một người có bạn gái, hắn giờ cảm thấy lưng mình đi đứng như thẳng hơn trước khá nhiều.
Nhất là khi ở trước mặt Cao Thanh Thu, càng cảm thấy nở mày nở mặt hơn.
Cô ta lại chướng mắt hắn?
Hắn còn không thèm loại phụ nữ đến đại học còn chưa học qua ấy chứ!
“Cô đến đây làm gì?” Giọng Trần Viễn đầy khinh bỉ.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
CHƯƠNG 103:
Cao Thanh Thu không đáp lại, cô và Trần Viễn giống như không quen biết đến như vậy a?
Người phụ nữ đứng bên cạnh Trần Viễn hỏi: “Ai đây?”
“Quen biết từ lần xem mắt lần trước.” Trần Viễn choàng vai cô ta nói với Cao Thanh Thu: “Đây là bạn gái của tôi.”
“Rất xinh đẹp.” Không phải khen chứ thật có tướng vợ chồng với Trần Viễn.
Trần Viễn khá đắc ý trong lòng khi nghe Cao Thanh Thu khen như vậy.
Dù sao thì làn trước bị Cao Thanh Thu làm mất mặt.
Giờ hắn còn chướng mắt khi thấy cô ta!
Trần Viễn nhìn Cao Thanh Thu: “Đến đây ăn cơm một mình à?”
“Đến với chồng tôi.” Cao Thanh Thu nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn, hai người họ nghe có người gọi cô thì đã nán lại...
“Chồng cô?”
Nhớ lần trước Cao Thanh Thu có nói qua cô ta đã kết hôn! Trần Viễn nhanh chóng nhìn qua, cảm thấy tò mò với người chồng của cô ta.
Ngay khi nhìn thấy Lý Sơn, hắn còn tưởng người chồng là Lý Sơn, không nhịn được sững người một chốc, Lý Sơn dù không đẹp trai bằng Hoa Ngọc Thành nhưng người khá đoan chính, lại cao to.
Trần Viễn chưa đến một mét bảy nhìn khá thấp bé khi so sánh với Lý sơn.
Nhưng một giây sau, Trần Viễn liền thấy Cao Thanh Thu đi đến cạnh Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Ai?”
Cao Thanh Thu giới thiệu Trần Viễn: “Mẹ em trước đây muốn gả em đi, có sắp đặt một đối tượng kết hôn cho em...”
Cô không muốn giấu diếm gì với chú, việc này cũng không có gì đáng che giấu cả.
Hoa Ngọc Thành nhìn Trần Viễn, cả người liền thấy không được dễ chịu gì, bà Cao vậy mà lại muốn gả Cao Thanh Thu cho loại người này?
Anh lập tức thấy hơi tức người, bỗng thấy thương Cao Thanh Thu.
Trần Viễn thấy sự tương tác giữa Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành, phát hiện Cao Thanh Thu nói đến chồng cô là Hoa Ngọc Thành đang ngồi trên xe lăn mà không phải là Lý Sơn liền thở phào một hơi.
Hắn so không được với Lý Sơn, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với Hoa Ngọc Thành ấy chứ?
Cao Thanh Thu lại vì loại đàn ông nay mà từ chối hắn?
Thật muốn cười rụng cả hàm răng.
Anh nhìn Hoa Ngọc Thành, cười cười: “Xin chào, trước đây có nghe Cao Thanh Thu nhắc qua, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt.”
Nói xong vươn tay về phía Hoa Ngọc Thành.
Trần Viễn công tác ở đơn vị hành chính công, khi tiếp đãi các lãnh đạo đều rất tôn trọng.
Mà nay khi hắn đưa tay ra với Hoa Ngọc Thành thì không phải bộ dáng tôn trọng như thế, thậm chí còn xen lẫn vài phần khinh thường.
Đôi con ngươi đen tuyền của Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nhìn qua người đàn ông trước mặt.
Anh đã hình thành thói quen gặp người thì nói bằng tiếng người, mà gặp quỷ thì nói tiếng quỷ lâu rồi. Dù Trần Viễn không nói gì, Hoa Ngọc Thành cũng có thể cảm giác được sự khinh thường từ đối phương.
Hoa Ngọc Thành hờ hững nhìn lướt qua Trần Viễn, cũng không vươn tay.
Đương nhiên, đừng nói là nắm tay, nếu tại những nơi trang trọng chính thức thì Trần Viễn này, ngay có cơ hội nói chuyện với anh cũng không có.
Hoa Ngọc Thành lạnh lùng khiến bầu không khí trở nên khá xấu hổ.
Tay Trần Viễn đặt giữa không khí hơi ngừng một lúc mới xấu hổ thu tay về.
Trong lòng lại khá tức giận, nhất là bạn gái hắn ta đang ở đây, cái tên tàn phế này cũng quá không nể mặt mũi người khác rồi.
Hừ, trong công việc anh đã gặp qua khá nhiều lãnh đạo, cũng chưa thấy qua người kiêu ngạo giống Hoa Ngọc Thành đến vậy.
Ánh mắt Cao Thanh Thu nhìn người cũng quá thấp rồi, từ nơi nào quen biết cái người không biết chút lễ phép nào cả?
Đương nhiên, vì quan hệ giữa Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu, hắn cũng không nghĩ nhiều về thân phận địa vị của Hoa Ngọc Thành.
Hôm nay Trần Viễn mặc trang phục của Burberry, bởi vừa mới quen được bạn gái, nên cần phải biểu hiện tốt trước mặt bạn gái một chút, bỏ một tháng tiền lương để mua được, cảm thấy mình đẹp trai hơn so với bình thường nhiều.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
hấy mình như mua được hàng với giá rẻ nữa chứ.
Mặc dù Cậu anh đối xử không tệ với cô, nhưng thấy thế nào cô ấy vẫn bị thua thiệt ít nhiều, cho nên anh không nhịn được nhắc nhở cô một câu.
Dù sao thì anh ta cũng còn một chút tình cảm với Cố Thanh Thu, dù đến giờ phút này thì vị trí của cô trong lòng anhvẫn nặng hơn so với Vũ Minh Hân.
Đôi mắt Cố Thanh Thu vốn nhìn chăm chú dưới đất, nghe xong lời Đinh Cẩn nói liền ngước đầu nhìn Đinh Cẩn.
Đinh Cẩn nói: “Không cần cảm ơn tôi, chúng ta dù gì cũng là bạn cùng bàn.”
Cố Thanh Thu cười khẽ một tiếng: “Cậu biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì? Cho rằng tôi vì để cô lần nữa trở về bên cạnh mình mới nói những lời này với cô à, yên tâm, tôi không có hứng thú gì với cô cả.”
Dù có anh cũng không muốn lại tiếp nhận cô.
Lần trước anh đã cho cô cơ hội, là tự cô không trân trọng cơ hội đấy.
Anh không phải là một người dễ nói chuyện như vậy đâu!
Có điều, nếu như, cô khóc lóc cầu xin anh, có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại vậy...
Trước khi gặp Cố Thanh Thu, Đinh Cẩn vốn là một người chưa bao giờ gặp trở ngại gì...
Mẹ anh là tổng giám đốc, ba anh là một thương nhân vô cùng thành đạt, còn Cậu anh và ông bà ngoại càng không cần phải nói, cả nhà đều không phải là người bình thường.
Mà anh, từ ngày ra đời đã được cưng chiều hết mực.
Thành tích học tập tốt, anh không phải là kiểu người dùng rất nhiều thời gian để học tập, vẫn chơi game đều, mỗi lần thi đều thi tốt.
Mà Cố Thanh Thu, là trở ngại đầu tiên anh gặp trên đường đời.
Lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, lần đầu anh thích một người mà ngày ngày trốn tránh anh như vậy...Tuy đã được chứng thực chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
Khá khen cho một câu tôi thích thì sao nào.
Đinh Cẩn đứng bên cạnh Cố Thanh Thu không có ý muốn đi khỏi. Anh ngắm nhìn cô, trước đây cô là bạn cùng bàn với anh, mỗi ngày đều gặp mặt, anh không cảm thấy cô đẹp cho lắm.
Vậy mà gần đây, thời gian gặp cô ít đi rồi, anh mới phát hiện, Cố Thanh Thu càng ngày càng đẹp ra.
Đinh Cẩn khống chế lại suy nghĩ của chính mình, trước giờ anh không phải là một kẻ nông cạn như vậy, phải nói việc nghiêm chỉnh cho cô biết: “Nghe nói hôm qua mẹ cô đến náo loạn một hồi đúng không?”
Dù sao anh cũng là một thành viên trong cái gia đình này, biết vài chuyện cũng không hề kì quái gì.
Cố Thanh Thu châm chọc nói: “Ông bà ngoại anh đều không giận tôi, anh còn muốn truy cứu trách nhiệm gì tôi nữa cơ đấy?”
Hiện tại Cố Thanh Thu không có bất cứ cảm tình gì với Đinh Cẩn cả.
Cô cứ cảm thấy Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân giống nhau, đều là kiểu người tận dụng mọi việc để gây phiền phức cho cô.
Đinh Cẩn nói: “Tôi không đến mức không có chuyện gì làm như vậy, chỉ là nhìn vào tình cảm trước kia mà nhắc nhở cô một câu thôi.”
“Nhắc nhở?” Cố Thanh Thu cảm thấy buồn cười: “miệng chó có thể phun ra ngà voi được sao?”
Mặt Đinh Cẩn đen thui: “Cô có thể nói chuyện tử tế được không?”
Anh tự nhận hôm nay bản thân khá khách sáo rồi.
Thái độ cô lại không thân thiện như thế, lễ nghi cơ bản cũng không có?
Cố Thanh Thu khẽ hừ một tiếng, nhìn cỏ ngắm hoa, không để ý đến anh ta nữa.
Đinh Cẩn nói: “Cô không biết rằng, tại sao mẹ cô như vậy mà mọi người vẫn tha thứ cho cô không?”
“Tôi không biết.”
“Vì Cậu tôi hiện không thể đứng lên được cũng không thể sinh con, cho nên chỉ cần có người bằng lòng gả cho cậu tôi, cho dù đối phương ra sao thì ông bà ngoại cũng không để ý. Có điều, cô biết không thể sinh con là khái niệm gì không? Có nghĩa là cô tuy là gả cho cậu tôi, thì cả đời phải giữ gìn cho cậu ấy. Dương Nhạc Linh là vị hôn thê của cậu tôi, bọn họ đã đính hôn lâu như thế, mà cô ta cũng đã trốn tránh không bằng lòng gả, cũng chỉ có kẻ ngu như cô mới bằng lòng làm chuyện ngu ngốc này mà thôi.
Quá quắc hơn nữa là Cố Thanh Thu còn cảm t
CHƯƠNG 97:
Nhưng mà khi anh cúi thấp đầu mong cô quay trở lại, vậy mà cô lại từ chối anh.
Còn bây giờ nữa, cô lại cư nhiên nói chuyện với anh một cách lạnh lùng như thế.
Dù thế nào chăng nữa, anh đã chịu đựng không được nữa.
Vậy nên, mặc dù là anh nói lời chia tay, nhưng mỗi khi nhìn bộ dáng lạnh lùng của Cao Thanh Thu đối với anh khiến lòng anh vô cùng khó chịu.
Cao Thanh Thu nghe thấy lời Đinh Cẩn, nhịn không được cất tiếng cười. Anh ta tự luyến đến mức nào mới có suy nghĩ như này?
Cao Thanh Thu nói: “tôi chỉ đang nghĩ, mình trước đây quá đùi mù, lại nhìn trúng anh cơ chứ.”
“Cao Thanh Thu!” Đinh Cẩn buồn chán không còn gì để nói, cô sao lại càng lúc càng quá đáng đến vậy chứ.
Cao Thanh Thu hé môi: “Sao hả, tôi nói bậy chỗ nào sao? trước đây tôi có xem qua ảnh của anh ở chỗ chú rồi, ảnh từ nhỏ đến lớn của anh thì chú đều giữ, có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt đẹp...chú quý anh như vậy, hiện xảy ra chuyện không may, anh liền ở đây nói những lời này, Đinh Cẩn này, anh có còn lương tâm hay không hả?”
Người khác thì thôi, đều không quen thân với Hoa Ngọc Thành. Nhưng Đinh Cẩn thì khác, là cháu ruột của Hoa Ngọc Thành, lại nói những lời như vậy vào lúc này, không phải hơi không tử tế rồi đấy sao?
Khi Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành từ phía ngoài đi ra, cách một bụi cây, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Hoa Ngọc Thành ra hiệu Lý Sơn dừng lại, khi Lý Sơn nghe được những lời này của Cao Thanh Thu khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Nghe nói cô và Đinh Cẩn có quan hệ qua lại từ trước đây, không ngờ rằng cô lại thay Hoa Ngọc Thành nói chuyện.
Coi như còn có chút lương tâm!
Về phần Đinh Cẩn...
Trời nắng to, mặt anh ta lăn tăn một tầng mồ hôi, nhìn Cao Thanh Thu, vẻ mặt thoáng hiện nét phức tạp.
Anh cảm thấy mất mặt khi nghe lời Cao Thanh Thu nói ra, nhưng nhất thời lại không thể phản bác được.
Ngớ người vài giây, Đinh Cẩn mới phản ứng lại nói với Cao Thanh Thu: “Tôi bị điên mới quan tâm việc của cô! Đàn bà không biết phân biệt tốt xấu!”
Anh thật sự muốn bóp chết cô ta.
Chẳng lẽ, trong mắt Cao Thanh Thu, anh không là gì cả sao, không thèm để ý chút nào tình cảm của anh?
Anh đã cho cô cơ hội, vậy mà cô ta lại không thèm thông suốt chút nào.
Nếu không phải vì cô thì sao anh mới nói những lời này cơ chứ?
Anh chẳng qua hi vọng cô có thể rời xa Cậu mình mà thôi.
Lời Đinh Cẩn vừa nói xong, Cao Thanh Thu còn chưa kịp nói gì, Lý Sơn đã đẩy Hoa Ngọc Thành đi qua.
Hai người đều ngừng nói về đề tài này.
“Cậu ạ,” thấy Hoa Ngọc Thành, Đinh Cẩn cuối thấp đầu, lễ phép nói.
Mặc kệ nói gì sau lưng Hoa Ngọc Thành, thì trước mặt cậu, anh dù một câu cũng không dám nói ra.
Hoa Ngọc Thành nhìn hai người: “Trời nóng như vậy, hai người ở đây nói chuyện gì?”
Đinh Cẩn liếc Cao Thanh Thu một cái nhưng không cất tiếng.
Cao Thanh Thu bước đến sau lưng Hoa Ngọc Thành, bỗng tủi thân nói: “Chú ơi...anh ta mắng em!”
Nói cứ như thật, phảng phất Đinh Cẩn thật sự mắng cô vậy, cô hận không thể rơi vài giọt nước mắt xuống.
Đinh Cẩn đầy mặt ngơ ngẩn: “...”
Mẹ nó, anh mắng cô khi nào chứ hả?
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu một cái, hai người nói gì thì bọn họ đều có nghe, như cô vậy trừng mắt bịa lời, hình như hơi quá đáng thì phải?
Điển hình của thể loại mưu kế đầy mình!
Hoa Ngọc Thành nhìn Đinh Cẩn nói: “Đinh Cẩn biết mắng người từ khi nào?”
“chính là lúc nãy...” Cao Thanh Thu nói: “Anh ta nói chuyện rất khó nghe, còn nói em không xứng ở trong nhà này...nói phải đuổi em đi, chú à,...”
Cao Thanh Thu tội nghiệp nhìn Hoa Ngọc Thành, như một đóa sen trắng ngây ngô lại châm ngòi chia rẽ.
Đinh Cẩn nghiến răng, mẹ nó chứ, lần đầu tiên anh thấy mình có cảm xúc kích động muốn đánh người luôn.
CHƯƠNG 98:
Hoa Ngọc Thành nghiêm khắc nhìn Đinh Cẩn, tựa như đã tin lời Cao Thanh Thu: “Thật không?”
“Không có.”Đinh Cẩn giải thích một cách ngang ngạnh.
Trong lòng sớm đã bị Cao Thanh Thu làm tức giận đến chết rồi...
Hoa Ngọc Thành nói: “Từ ngày chú bị bệnh, cháu đã lâu không trui rèn rồi, vừa vặn hôm nay rãnh rỗi, chạy hai mươi vòng rồi mới về đi.”
“Cái gì?” Đinh Cẩn không dám tin nhìn Hoa Ngọc Thành.
Lý Sơn cũng hơi ngoài ý muốn: “Ngài Hoa, khí trời nóng như này mà chạy hai mười vòng sẽ giết người đấy ạ.”
“Ai bảo nó không tôn kính bậc bề trên cơ chứ?”Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Đinh Cẩn, đôi mắt chứa đầy uy nghiêm.
Lý Sơn nhận thấy rằng chính anh hoàn toàn không hiểu rõ được con người Hoa Ngọc Thành nữa rồi.
Rõ ràng là Cao Thanh Thu nói dối, nhưng Hoa Ngọc Thành lại không vạch trần Cao Thanh Thu, ngược lại giúp người xấu làm điều ác, việc này quá không công bằng với Đinh Cẩn rồi?
Tầm mắt Đinh Cẩn dừng lại trên người Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu đang cuối thấp đầu, ngón tay thong dong quấn quấn đuôi tóc, dáng vẻ vô tội...
Việc này không trách được cô á!
Nếu anh ta chỉ nói cô thì thôi đi, vậy mà còn nói chú nữa, sao cô có thể không khiến anh ta bị dạy dỗ một chút được chứ.
Hoa Ngọc Thành liếc nhìn ánh mắt không phục của Đinh Cẩn một cái: “Còn không mau chạy.”
Đinh Cẩn nhanh chóng bước khỏi đây.
...
Lầu hai, Cao Thanh Thu ngồi xổm ở bên chân Hoa Ngọc Thành, đang giúp anh xoa bóp hai chân, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Đinh Cẩn đang chạy bộ bên ngoài.
Trời đang nắng to, nếu không có điều hòa, cả người giống như đang bị thiêu đốt vậy chứ đừng nói chi là phải chạy bộ.
Mái tóc và quần áo Đinh Cẩn đều đã ướt đẫm, nhưng vì mệnh lệnh của Hoa Ngọc Thành, anh không dám phản kháng lại, chỉ có thể kiên trì chạy xong.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng như vậy của anh ta, cô không cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại hơi mừng thầm trong lòng.
Có mắt mà không tròng, tuy tiện bị Vũ Minh Hân nói mấy câu đã bị lừa bịp, ngu xuẩn muốn chết!
Còn giúp Vũ Minh Hân đối phó cô, bỏ đá xuống giếng, hèn hạ vô liêm sỉ!
Công kích cô thì thôi đi, vậy mà còn công kích cậu ruột luôn yêu quý mình như vậy, người như vậy nhất định phải bị dạy dỗ mới được.
...
Cao Thanh Thu mừng thầm trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy Hoa Ngọc Thành mở miệng: “Thanh Thu.”
Cô ngước mặt nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú.”
Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Hoa Ngọc Thành nhìn vào cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cao Thanh Thu sững sờ người, lại cuối thấp đầu không dám nhìn vào đôi mắt anh nữa: “Sao vậy ạ?”
Sao Chú lại nhìn cô như vậy?
Có phải đã nhìn thấu lời nói dối của cô rồi không?
Thật ra thì Cao Thanh Thu hơi chột dạ, cô luôn là một người an phận thủ thường, cũng không thích làm mấy chuyện như thế này, đây là lần đầu tiên cô giở mưu tính kế như thế này.
Chỉ sợ Hoa Ngọc Thành nhìn ra được.
Nếu chú biết được, có phải sẽ chán ghét cô không?
Phải làm sao đây?
Cô đã thấy hối hận rồi.
Bàn tay Hoa Ngọc Thành để lên đầu cô, động tác dịu dàng khiến cơ thể Cao Thanh Thu run nhẹ một cái.
Hoa Ngọc Thành vẫn đang nhìn cô, anh nhận ra được sự chột dạ của cô thì nhìn không nhịn được muốn bật cười.
Vừa nãy diễn hay như vậy trước mặt anh, giờ lại đơ cứng như vậy?
Thấy cô như thế, anh lại cảm thấy cô khá đáng yêu.
Nếu đổi lại là Vũ Minh Hân giở trò trước mặt anh, anh sẽ cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Nhưng là Cao Thanh Thu...Anh không biết được vì sao không thấy chán ghét một chút nào cả.
Dù người cô đối phó là Đinh Cẩn hay chăng nữa...
Cao Thanh Thu cảm nhận được Hoa Ngọc Thành cứ nhìn cô liền rộ lên cảm giác muốn bỏ chạy: “Chú à, chú có muốn uống nước không?”
Hoa Ngọc Thành biết cô không phải thật sự muốn uống nước: “Tôi không khát.”
Cao Thanh Thu: “..”
CHƯƠNG 99:
May mà lúc này, Lý Sơn bước từ ngoài vào trong, đứng phía sau Hoa Ngọc Thành: “Ngài Hoa, nhiệt độ hiện tại ngoài trời là 38 độ C, nếu cứ như vậy thì cậu nhà sẽ không chịu nổi mất.”
Nếu thật sự Đinh Cẩn mắng Cao Thanh Thu, thì việc bị dạy dỗ là đúng, nhưng rõ ràng Cao Thanh Thu đang vu oan cho cậu nhà cơ mà.
Lý Sơn nhìn không được nữa.
Tầm mắt Hoa Ngọc Thành dừng trên người Cao Thanh Thu: “Em thấy thế nào?”
Cao Thanh Thu nhịn không được nhìn về phía Lý Sơn, phát hiện Lý Sơn cũng đang nhìn cô, thực ra thì sự trừng phạt này của Hoa Ngọc Thành hơi nặng, mà Đinh Cẩn cũng đã chạy được mười vòng sân rồi...
Cô nói: “Em thấy Ngài Lý nói có lý ạ, hiện trời nóng quá rồi ạ.”
Hoa Ngọc Thành nói: “Vậy bảo nó về nghỉ ngời đi.”
Chẳng qua là muốn dạy bảo nó một chút, Đinh Cẩn vẫn là cháu ngoại trai của anh. Hoa Ngọc Thành không phải là một người tuyệt tình gì.
Lý Sơn nói: “Vậy tôi xuống tìm cậu nhà.”
Anh ta nhanh chóng xuống lầu nói ý của Hoa Ngọc Thành cho Đinh Cẩn nghe: “Ngài Hoa bảo cậu không cần chạy nữa.”
“Không phải hai mươi vòng hay sao? Tôi còn chưa chạy xong đâu.” Đinh Cẩn hờn dỗi nói, nhìn về phía Cao Thanh Thu.
Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng, anh sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay.
Lý Sơn nói: “Cậu...”
Không cần thiết phải giận dỗi với người phụ nữ kia nha!
Lý Sơn nhận thấy rằng cho dù Đinh Cẩn có chạy đến gãy chân thì Cao Thanh Thu cũng sẽ không chớp mắt một cái nào đâu...
Kết quả Đinh Cẩn không đợi anh nói xong đã tiếp tục chạy.
Đinh Cẩn kiên trì chạy hai mười vòng mới quay về, tố chất cơ thể của cậu khỏe mạnh, có thể kiên trì như thế khiến người khác hơi ngoài ý muốn.
Lý Sơn đứng bên cạnh lại nơm nớp lo sợ anh ta xảy ra chuyện gì thì sẽ không giải thích được với Hoa Châu Du.
...
Phòng khách đầy hơi lạnh, Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu đã xuống lầu, Cao Thanh Thu đang lướt điện thoại, hoàn toàn không để trong lòng chuyện anh ta chạy bộ.
Khi anh bước qua đứng trước mặt Hoa Ngọc Thành: “Con chạy xong rồi.”
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu nhìn Đinh Cẩn: “Khá lắm, xem ra trong thời gian cậu không trông coi con thì con vẫn kiên trì rèn luyện cơ thể.”
Có thể chạy được hai mươi vòng khiến Hoa Ngọc Thành hơi ngoài ý muốn.
Đinh Cẩn nhếch môi nhìn Cao Thanh Thu, phát hiện tầm mắt Cao Thanh Thu không có ý định nào dời mắt từ điện thoại lên mà nhìn anh cả!
Cô vậy mà không chút nào đau lòng anh hay sao?
Đinh Cẩn giận dữ, anh kiên trì chạy lâu như vậy vì hờn dỗi.
Chỉ là vì khi quay về để xem bộ dáng hối hận của Cao Thanh Thu, mà cô lại không thèm nhìn đến.
Bộ dáng không quan tâm của cô khiến anh không chỉ tức giận mà còn hơi đau lòng.
Anh đột nhiên cảm thấy chán nản, người đá cô là anh, nhưng tại sao chứ, sao anh lại có cảm giác thất tình?
Khi Hoa Châu Du bước vào phòng, vừa vặn nhìn đến dáng vẻ thảm hại của Đinh Cẩn, liền bước qua: “Cục cưng à, con sao vậy? Sao lại trở thành như vậy?”
Mồ hôi đầy người, quần áo cũng ướt đẫm luôn, nhìn qua khiến người khác đầy lo âu.
Hoa Ngọc Thành cũng không sợ nói: “Lâu rồi không trui rèn nó, vừa nãy bảo nó chạy bộ một lúc.”
Giọng điệu của anh bình thản, Lý Sơn đứng bên cạnh không nhịn được sôi bụng, hai mươi vòng đó, chỗ nào là một lúc chứ?
Đổi là người khác đã sớm choáng váng đến ngất xỉu ấy chứ?
Hoa Châu Du cực kì tin tưởng Hoa Ngọc Thành, nếu là anh đang trui rèn Đinh Cẩn, vậy thì không đáng lo gì.
Thấy dáng vẻ Đinh Cẩn người đầy mồ hôi lại có chút ghét bỏ: “Nhanh đi tắm rửa, bẩn chết rồi?”
“...”
Đinh Cẩn im lặng, đây là mẹ ruột của anh sao?
Hoa Châu Du cũng không để ý anh ta nữa, ngồi bên cạnh Cao Thanh Thu nói: “Thanh Thu à, xem nhẫn cưới này, thế nào hả?”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
CHƯƠNG 100:
Tuy không được bà Cao đồng ý nhưng ý Hoa Ngọc Thành thì chuyện kết hôn vẫn phải được tổ chức...Hoa Châu Du tất nhiên là tiếp tục phục trách việc này.
Đinh Cẩn nhìn bộ dáng thiên vị của mẹ mình: “Mẹ à, rốt cuộc con là con trai ruột của mẹ hay cô ta mới là con gái ruột của mẹ vậy?”
Thường ngày anh không phải một người ấu trĩ như vậy, hôm nay lại nhịn không được kháng nghị.
Hoa Châu Du không thèm nhìn anh mà chỉ mở miệng trả lời: “Mẹ mà có con gái thì còn lo chuyện của con nữa à.”
Hoa Châu Du cũng muốn có một đứa con gái nhưng ba Đinh Cẩn không đồng ý, ông ấy thấy đã có một đứa con trai rồi thì sinh thêm một đứa bé gái thì là chuyện lãng phí sức lực...
Lúc Hoa Châu Du sinh Đinh Cẩn, điều kiện chữa bệnh không phát triển như hiện tại, gặp khó sinh kém chút là mất cả tính mạng, ba Đinh Cẩn vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, nói gì cũng không cho vợ mình gặp chuyện nguy hiểm vậy nữa.
Cho nên trong nhà chỉ có một đứa trẻ là Đinh Cẩn, tất cả tinh thần và thể lực của hai vợ chồng đều dành cho Đinh Cẩn cả.
Đinh Cẩn thấy tất cả lực chú ý của mẹ mình đã rơi vào người Cao Thanh Thu thì tức giận đến nổi bỏ đi.
Cao Thanh Thu liếc xéo mắt nhìn Đinh Cẩn, thật sự không đau lòng chút nào khi thấy bộ dáng này của anh ta...
Cao Thanh Thu và Hoa Cảnh Du cùng một chỗ chọn nhẫn cưới, mẫu nhẫn cưới được bán là một bản mẫu thiết kế, trên đời chỉ chế tác một chiếc duy nhất.
Tuy Hoa Cảnh Du là người phụ nữ trung niên, nhưng nhiều lúc vẫn khá cảm tính, thích những đồ vật lãng mạng, cho nên mới có thể chọn lựa chiếc nhẫn này trong vô vàn các nhãn hiệu như vậy.
Chọn xong nhẫn cưới, Cao Thanh Thu ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại.
Vũ Minh Hân gửi một tin nhắn cho cô, kể từ lần trước bị Hoa Cảnh Du giáo huấn, những ngày vừa qua đều không thấy Vũ Minh Hân nhảy nhót gì.
Lúc này lại đột nhiên gửi tin nhắn đến khiến Cao Thanh Thu hơi ngoài ý muốn một chút.
Cô mở tin nhắn xem qua, Vũ Minh Hân gửi đến: “Tôi và Đinh Cẩn sẽ đến Đại Lý du lịch vào cuối tuần này.”
Còn kèm theo vé máy bay nữa.
Trước đây rất lâu khi quan hệ của cả ba còn tốt đẹp, bọn họ hẹn nhau khi có cơ hội sẽ cùng nhau du lịch. Có điều hiện tại chỉ còn cô ta và Đinh Cẩn...
Việc lần trước khiến trong lòng Vũ Minh Hân vô cùng tủi thân, nhưng người kia là cậu ruột của Đinh Cẩn, cô ta không thể chọc vào.
Việc cô ta có thể làm bây giờ là dựa vào vài việc để chọc Cao Thanh Thu tức giận mà thôi.
Dù sao ba người thân với nhau đã khá lâu, Vũ Minh Hân hiểu rõ trong lòng Cao Thanh Thu không thể nào không có sự hiện hữu của Đinh Cẩn chút nào.
Cho nên cô ta phải biểu hiện mình sống hạnh phúc hơn Cao Thanh Thu, chỉ như vậy trong lòng cô ta mới thoải mái hơn.
“Chúc mừng.” Cao Thanh Thu gửi qua hai chữ.
Không thể không thừa nhận Vũ Minh Hân hiểu rõ cô, nhìn thấy việc này khiến Cao Thanh Thu hơi chút không thích ứng được, nhưng không phải là vì không buông bỏ được Đinh Cẩn mà là vì...
Lúc đầu nếu không có cô thì Vũ Minh Hân đã không thể ở cùng Đinh Cẩn được.
Mà nay Vũ Minh Hân lấy cô làm bàn, đạp về phía trước rồi tận lực khoe khoang trước mặt cô. Việc này khiến cô khá bực mình.
Có điều cô không thể nào vô lý không cho hai người ở bên nhau được a!
Vũ Minh Hân nhếch nhếch khóe miệng: “Cô cũng không vừa mà! dù sao còn có Chú Hoa bên cạnh, chúc cô tân hôn hạnh phúc.”
Câu nói này của Vũ Minh Hân rõ ràng mang theo ý nói mỉa mai.
Hoa Ngọc Thành dù cường quyền nhưng cuối cùng là một người tàn tật, không còn là một đại lão uy quyền hô phong hoán vũ như trước đây.
Mà Đinh Cẩn của cô, tiền đồ không thể đo lường được.
Vũ Minh Hân khoe khoang xong trước mặt Cao Thanh Thu liền gửi tin nhắn cho Đinh Cẩn: “em đã đặt vé đến Đại Lý rồi, Sáng thứ bảy, anh trực tiếp đến sân bay hay là em đến nhà anh trước rồi chúng ta cùng đi với nhau?”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
Chương 101:
Quan hệ của cô và Đinh Cẩn không nóng cũng không lạnh, cô luôn cảm thấy Đinh Cẩn không nhiệt tình cho lắm, Vũ Minh Hân hi vọng có thể xác định quan hệ giữa cô và Đinh Cẩn nhanh một chút.
dù sao cô ta đã mười tám tuổi rồi, không còn nhỏ nhắn gì nữa.
Đinh Cẩn ngồi trong phòng, cả người còn chưa hồi phục, mặt trời thiêu đốt một tầng da trên người anh, khuôn mặt nóng ran đau nhức, nhưng việc khiến anh ngột ngạt nhất là phản ứng của Cao Thanh Thu.
Lúc này tin nhắn của Vũ Minh Hân gửi đến.
“Cô tự mình đi, tôi không đi nữa...”Anh vươn tay lấy điện thoại, ngón tay thon dài gửi một dòng chữ đi.
Hiện anh rất bực bội không còn tâm tình mà đi chơi nữa.
Lần trước Vũ Minh Hân thấy tâm trạng anh khá tốt muốn hẹn anh ra ngoài du ngoạn, lúc ấy anh chợt nhớ đến trước đây đã cùng Cao Thanh Thu nói qua sẽ đến đại lý liền tuỳ tiện nhắc đến nơi đó mới có hành trình này.
Nhưng hiện tại thì anh không còn ý định này nữa.
Người là một loại sinh vật ti tiện, nếu anh đã cùng Cao Thanh Thu chia tay, Cao Thanh Thu sống không tốt hoặc không xuất hiện bên cạnh Cậu anh, Đinh Cẩn tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn cô một ánh mắt nào.
Nào ngờ hiện tại cô càng coi thường anh khiến lòng tự ái của anh càng không chịu đựng được, càng hối hận trước đây đã nói lời chia tay...
Liền có chút kháng cự đối với Vũ Minh Hân, người đã hại anh và cô chia tay.
...
“Cô tự mình đi, tôi không đi nữa.”
Vũ Minh Hân nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, qua một hồi mới phục hồi tinh thân.
Cô vừa khoe khoang xong với Cao Thanh Thu giờ lại bị Đinh Cẩn như đấm vào mặt?
Anh ấy bị sao vậy? Trước đây không phải còn bình thường sao.
Vũ Minh Hân vội muốn chết, thái độ lại không dám vội vang xúc động, chỉ giả vờ tri kỷ hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi hối hận!” Vì coi Vũ Minh Hân như bạn tốt, cho nên rất nhiều lời Đinh Cẩn đã nói hết cho cô ta nghe.
Dù sao trên thế giới này người hiểu rõ nhất mối quan hệ giữa Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu là cô ta.
“Hối hận?” Vũ Minh Hân không hiểu rõ cho lắm.
Đinh Cẩn nói: “Hối hận chia tay với Cao Thanh Thu. Tôi muốn ở cạnh cô ấy một lần nữa.”
Khí Đinh Cẩn nói ra những lời này hoàn toàn không đứng trên lập trường của Vũ Minh Hân mà suy nghĩ gì.
Sau khi chia tay với Cao Thanh Thu, xác thực anh có qua lại gần gũi với Vũ Minh Hân, nhưng trong mắt anh Vũ Minh Hân như một người bạn, Cao Thanh Thu mới là người khiến lòng anh bị dày vò.
Vũ Minh Hân cầm điện thoại không dám tin nhìn hàng chữ bên trên, anh ấy muốn ở bên cạnh Cao Thanh Thu lần nữa?
Lần trước khi anh nhắc đến việc quay lại, Cao Thanh Thu đã đối xử với anh như vậy, anh còn muốn ở cạnh Cao Thanh Thu sao?
Cho tới nay Đinh Cẩn trong mắt Vũ Minh Hân là một người đứng nơi cao tít cô không thể chạm đến được.
Cô làm bất cứ chuyện gì đều một lòng cẩn thận, sợ đắc tội anh, chọc giận anh không vui.
Không nghĩ đến Cao Thanh Thu đối xử với anh như thế, anh còn muốn quay đầu hòa hợp với Cao Thanh Thu.
Vũ Minh Hân tức giận vứt điện thoại đi, chiếc điện thoại rớt vào trong khe tường với mép giường.
Cho nên sự cố gắng bao lâu nay của cô rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Vì để Đinh Cẩn hiểu rõ anh ấy thích Cao Thanh Thu đến nhường nào hay sao?
Vũ Minh Hân tức giận nửa tiếng đồng hồ mới nhặt lại điện thoại từ dưới giường.
Cô ta ép chính mình tỉnh táo lại nói với Đinh Cẩn: “nhưng mà cô ấy hiện đã ở bên cạnh Cậu của anh, cô ta không thích anh, không đúng sao?”
Cô hy vọng có thể khuyên can được Đinh Cẩn khiến anh buông bỏ Cao Thanh Thu...kết quả Đinh Cẩn không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Vũ Minh Hân dằn vặn đợi chờ rất lâu, Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu chia tay có thể nói đều là trách nhiệm của cô ta.
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!
CHƯƠNG 102:
Ngộ nhỡ Đinh Cẩn vì việc này mà không để ý cô ta nữa, cô ta phải làm sao?
Cô ta nghiến răng gửi một tin nhắn đi: “Đinh Cẩn, anh đừng lo gì cả, em nghĩ cách khiến cô ấy trở về cạnh anh một lần nữa, anh thấy sao?”
Đương nhiên đây chỉ là phương thức khiến Đinh Cẩn không chán ghét cô ta mà thôi, cô đâu có ngu mà giúp Đinh Cẩn làm hòa với Cao Thanh Thu chứ!
Đinh Cẩn nhận được tin nhắn này từ cô ta thì quả nhiên liền nhắn tin lại: “Có thể sao?”
Hiện Cao Thanh Thu cực kì chán ghét Vũ Minh Hân, Đinh Cẩn anh đối với lời cô ta nói đầy ngờ vực...
Vũ Minh Hân nói: “Em có thể thử xem sao. Dù sao cũng tốt hơn so với việc chỉ có mình anh nghĩ cách đúng không?”
Có việc gì khiến con người ta tức giận hơn so với việc phải giúp người đàn ông mình thích theo đuổi bạn gái cũ của anh ta không?
Thế nhưng mà Vũ Minh Hân thật sự lo sợ Đinh Cẩn không đếm xỉa đến cô ta nữa.
Đinh Cẩn nói: “Thôi đi, cô ấy sẽ không thèm nghe lời cô nói đâu.”
Hiện quan hệ giữa Vũ Minh Hân và Cao Thanh Thu chuyển biến xấu như vậy, đặt sự tin cậy vào trên người cô ta thì còn không bằng tin vào chính mình.
Vũ Minh Hân nói: “Thanh Thu là một người có tấm lòng mềm yếu, quan hệ trước kia của em và cô ấy tốt như vậy, chỉ cần em nói chuyện đàng hoàng với cô ấy thì cô ấy sẽ nghe mà, đến lúc đó em sẽ khuyên nhủ Cao Thanh Thu, anh thấy sao?”
Nói xong câu này thì Vũ Minh Hân đã hận không được nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta đợi chờ lâu như vậy, không dễ để tìm được cơ hội khiến hai người chia tay, hiện lại không thể trở thành bạn gái Đinh Cẩn, còn phải giúp anh làm cô vấn tình cảm theo đuổi Cao Thanh Thu?
Đinh Cẩn “ừm” nhắn lại xem như tạm thời tiếp nhận đề nghị của cô ta...
...
“Ngọc Thành, Tối nay ở lại dùng cơm chứ ?” Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành ở trong phòng khác thì dì giúp việc bếp núc bước ra hỏi.
Hoa Ngọc Thành nói: “Không cần, tối nay tôi dẫn Thanh Thu ra ngoài ăn.”
“Vậy tôi đây không nấu thêm thức ăn cho hai người nữa?” Dì giúp việc thân thiện nở nụ cười nhìn Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành đáp lại: “Ừm.”
Sau khi dì giúp việc đi khỏi, Cao Thanh Thu nhìn về phía chú, nói: “tối nay phải ra ngoài dùng cơm ạ?”
“Nghe nói có một nhà hàng rất ổn, vừa kịp phù hợp với bản tính ham ăn của em.” Từ lúc biết được tính tham ăn của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành liền vô ý thức để tâm các nhà hàng có món ăn ngon.
Cao Thanh Thu nói: “Em nào có ham ăn chứ?”
Cô nào phải là người ham ăn ham uống chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái rồi cưng chiều cười lên: “Em đi chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi.”
“Vâng.”
Cao Thanh Thu nhanh chóng lên lầu chuẩn bị.
Nhà hàng là do Hoa Ngọc Thành bảo Lý Sơn tìm được, không tính là nhà hàng cao cấp gì nhưng nghe nói thức ăn rất ngon.
“Cao Thanh Thu!”
Lý Sơn đẩy Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn đi ở phía trước, Cao Thanh Thu theo sát phía sau, đang lúc bước trên hành lang nhà hàng thì đột nhiên có người gọi tên cô.
Cô liền xoay đầu lại, vậy mà lại là Trần Viễn, hôm nay Trần viễn ăn mặc theo phong cách tây, bên cạnh còn đi theo một người phụ nữ, nhìn hai người thì tựa như là một đôi.
Sau lần xem mắt bị Cao Thanh Thu từ chối, mẹ Trần Viễn lại tìm một đối tượng khác cho hắn. Cô gái này dù không đẹp bằng Cao Thanh Thu, cũng không trẻ như Cao Thanh Thu, nhưng cũng tính là đoan trang.
Trần Viễn nhanh chóng dẫn bạn gái bước đến trước mặt Cao Thanh Thu, từ một người độc thân trở thành một người có bạn gái, hắn giờ cảm thấy lưng mình đi đứng như thẳng hơn trước khá nhiều.
Nhất là khi ở trước mặt Cao Thanh Thu, càng cảm thấy nở mày nở mặt hơn.
Cô ta lại chướng mắt hắn?
Hắn còn không thèm loại phụ nữ đến đại học còn chưa học qua ấy chứ!
“Cô đến đây làm gì?” Giọng Trần Viễn đầy khinh bỉ.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện
CHƯƠNG 103:
Cao Thanh Thu không đáp lại, cô và Trần Viễn giống như không quen biết đến như vậy a?
Người phụ nữ đứng bên cạnh Trần Viễn hỏi: “Ai đây?”
“Quen biết từ lần xem mắt lần trước.” Trần Viễn choàng vai cô ta nói với Cao Thanh Thu: “Đây là bạn gái của tôi.”
“Rất xinh đẹp.” Không phải khen chứ thật có tướng vợ chồng với Trần Viễn.
Trần Viễn khá đắc ý trong lòng khi nghe Cao Thanh Thu khen như vậy.
Dù sao thì làn trước bị Cao Thanh Thu làm mất mặt.
Giờ hắn còn chướng mắt khi thấy cô ta!
Trần Viễn nhìn Cao Thanh Thu: “Đến đây ăn cơm một mình à?”
“Đến với chồng tôi.” Cao Thanh Thu nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn, hai người họ nghe có người gọi cô thì đã nán lại...
“Chồng cô?”
Nhớ lần trước Cao Thanh Thu có nói qua cô ta đã kết hôn! Trần Viễn nhanh chóng nhìn qua, cảm thấy tò mò với người chồng của cô ta.
Ngay khi nhìn thấy Lý Sơn, hắn còn tưởng người chồng là Lý Sơn, không nhịn được sững người một chốc, Lý Sơn dù không đẹp trai bằng Hoa Ngọc Thành nhưng người khá đoan chính, lại cao to.
Trần Viễn chưa đến một mét bảy nhìn khá thấp bé khi so sánh với Lý sơn.
Nhưng một giây sau, Trần Viễn liền thấy Cao Thanh Thu đi đến cạnh Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Ai?”
Cao Thanh Thu giới thiệu Trần Viễn: “Mẹ em trước đây muốn gả em đi, có sắp đặt một đối tượng kết hôn cho em...”
Cô không muốn giấu diếm gì với chú, việc này cũng không có gì đáng che giấu cả.
Hoa Ngọc Thành nhìn Trần Viễn, cả người liền thấy không được dễ chịu gì, bà Cao vậy mà lại muốn gả Cao Thanh Thu cho loại người này?
Anh lập tức thấy hơi tức người, bỗng thấy thương Cao Thanh Thu.
Trần Viễn thấy sự tương tác giữa Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành, phát hiện Cao Thanh Thu nói đến chồng cô là Hoa Ngọc Thành đang ngồi trên xe lăn mà không phải là Lý Sơn liền thở phào một hơi.
Hắn so không được với Lý Sơn, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với Hoa Ngọc Thành ấy chứ?
Cao Thanh Thu lại vì loại đàn ông nay mà từ chối hắn?
Thật muốn cười rụng cả hàm răng.
Anh nhìn Hoa Ngọc Thành, cười cười: “Xin chào, trước đây có nghe Cao Thanh Thu nhắc qua, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt.”
Nói xong vươn tay về phía Hoa Ngọc Thành.
Trần Viễn công tác ở đơn vị hành chính công, khi tiếp đãi các lãnh đạo đều rất tôn trọng.
Mà nay khi hắn đưa tay ra với Hoa Ngọc Thành thì không phải bộ dáng tôn trọng như thế, thậm chí còn xen lẫn vài phần khinh thường.
Đôi con ngươi đen tuyền của Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nhìn qua người đàn ông trước mặt.
Anh đã hình thành thói quen gặp người thì nói bằng tiếng người, mà gặp quỷ thì nói tiếng quỷ lâu rồi. Dù Trần Viễn không nói gì, Hoa Ngọc Thành cũng có thể cảm giác được sự khinh thường từ đối phương.
Hoa Ngọc Thành hờ hững nhìn lướt qua Trần Viễn, cũng không vươn tay.
Đương nhiên, đừng nói là nắm tay, nếu tại những nơi trang trọng chính thức thì Trần Viễn này, ngay có cơ hội nói chuyện với anh cũng không có.
Hoa Ngọc Thành lạnh lùng khiến bầu không khí trở nên khá xấu hổ.
Tay Trần Viễn đặt giữa không khí hơi ngừng một lúc mới xấu hổ thu tay về.
Trong lòng lại khá tức giận, nhất là bạn gái hắn ta đang ở đây, cái tên tàn phế này cũng quá không nể mặt mũi người khác rồi.
Hừ, trong công việc anh đã gặp qua khá nhiều lãnh đạo, cũng chưa thấy qua người kiêu ngạo giống Hoa Ngọc Thành đến vậy.
Ánh mắt Cao Thanh Thu nhìn người cũng quá thấp rồi, từ nơi nào quen biết cái người không biết chút lễ phép nào cả?
Đương nhiên, vì quan hệ giữa Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu, hắn cũng không nghĩ nhiều về thân phận địa vị của Hoa Ngọc Thành.
Hôm nay Trần Viễn mặc trang phục của Burberry, bởi vừa mới quen được bạn gái, nên cần phải biểu hiện tốt trước mặt bạn gái một chút, bỏ một tháng tiền lương để mua được, cảm thấy mình đẹp trai hơn so với bình thường nhiều.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
hấy mình như mua được hàng với giá rẻ nữa chứ.
Mặc dù Cậu anh đối xử không tệ với cô, nhưng thấy thế nào cô ấy vẫn bị thua thiệt ít nhiều, cho nên anh không nhịn được nhắc nhở cô một câu.
Dù sao thì anh ta cũng còn một chút tình cảm với Cố Thanh Thu, dù đến giờ phút này thì vị trí của cô trong lòng anhvẫn nặng hơn so với Vũ Minh Hân.
Đôi mắt Cố Thanh Thu vốn nhìn chăm chú dưới đất, nghe xong lời Đinh Cẩn nói liền ngước đầu nhìn Đinh Cẩn.
Đinh Cẩn nói: “Không cần cảm ơn tôi, chúng ta dù gì cũng là bạn cùng bàn.”
Cố Thanh Thu cười khẽ một tiếng: “Cậu biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì? Cho rằng tôi vì để cô lần nữa trở về bên cạnh mình mới nói những lời này với cô à, yên tâm, tôi không có hứng thú gì với cô cả.”
Dù có anh cũng không muốn lại tiếp nhận cô.
Lần trước anh đã cho cô cơ hội, là tự cô không trân trọng cơ hội đấy.
Anh không phải là một người dễ nói chuyện như vậy đâu!
Có điều, nếu như, cô khóc lóc cầu xin anh, có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại vậy...
Trước khi gặp Cố Thanh Thu, Đinh Cẩn vốn là một người chưa bao giờ gặp trở ngại gì...
Mẹ anh là tổng giám đốc, ba anh là một thương nhân vô cùng thành đạt, còn Cậu anh và ông bà ngoại càng không cần phải nói, cả nhà đều không phải là người bình thường.
Mà anh, từ ngày ra đời đã được cưng chiều hết mực.
Thành tích học tập tốt, anh không phải là kiểu người dùng rất nhiều thời gian để học tập, vẫn chơi game đều, mỗi lần thi đều thi tốt.
Mà Cố Thanh Thu, là trở ngại đầu tiên anh gặp trên đường đời.
Lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, lần đầu anh thích một người mà ngày ngày trốn tránh anh như vậy...Tuy đã được chứng thực chỉ là một hiểu lầm mà thôi.
Last edited: