Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-985
CHƯƠNG 985:
Bọn họ cơm nước xong, từ thang máy đi ra, Hoắc An An ở bên cạnh Cao Thanh Thu, nói: "Thanh Thu, em muốn chơi với Bóng Đèn Nhỏ, được không ạ?"
"Có chứ!" Cao Thanh Thu nói: "có thời gian rảnh thì qua, chị dẫn em đi chơi với bóng đèn nhỏ."
"Nhưng mà em với chồng em sắp phải đi rồi." Hoắc An An tiếc nuối nói, cô ấy vô cùng yêu thích Bóng Đèn Nhỏ, thật sự muốn Bảo Bảo.
Từ khi Bóng Đèn Nhỏ ra đời, ý nghĩ muốn có con càng sâu hơn.
Cao Thanh Thu nhìn cô ấy, nhịn không được phải bật cười, "Vậy khi nào đến thủ đô chị đến tìm em."
Lần này điểm đến tiếp theo của Cố Sâm và Hoắc An An là thủ đô.
Hoắc An An nói: "Được ạ được ạ! "
"Đi về thôi." Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu trò chuyện không dứt, không đủ kiên nhẫn gọi vợ.
Cao Thanh Thu cười một tiếng, nói với Hoắc An An: "Vậy hôm nay bọn chị đi về trước, em cũng về sớm một chút, bái bai."
Hoắc An An đứng đó cười tươi rói vẫy tay.
Trên xe, Hoắc An An nhìn Cố Sâm, hỏi: " Ông xã, khi nào chúng ta mới có Bảo Bảo?"
"..." Cố Sâm nhìn lấy Hoắc An An, phát hiện mỗi lần thấy Cao Thanh Thu, cô đều sẽ có ý nghĩ này.
Anh an ủi: "Không vội, nếu mà có Bảo Bảo, em cũng phải chăm sóc mới được."
Bản thân cô còn cần người khác chăm sóc.
" Em có thể mà." Hoắc An An nói: "Nếu như có Bảo Bảo, em nhất định sẽ yêu bảo bảo nhất, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, giống như chị Thu ý... Ông xã, chúng ta sinh Bảo Bảo có được hay không?"
Cố Sâm trầm mặc, Anh và Hoa Ngọc Thành không giống nhau, Hoa Ngọc Thành có ba mẹ ở cạnh, bọn họ sinh con, coi như Cao Thanh Thu còn đang đi học, ba mẹ cũng sẽ giúp họ chăm sóc.
Nhưng Anh...
Trước lúc cưới Hoắc An An, người nhà đều rất phản đối, Anh không có mẹ, trong nhà không có một người có thể trông cậy vào.
Bình thường chăm sóc Anh đều phải tận tâm tận lực, dù sao anh còn một trợ lý dưới quyền.
Nếu như sinh...
Anh có chút nhức đầu, tạm thời cũng không biết có thể trả lời thế nào.
Hoắc An An nhìn Cố Sâm không nói lời nào, có chút ủy khuất " Ông xã, Anh tức giận rồi sao? Nếu Anh không muốn Bảo Bảo, em cũng không cần nữa."
Cô sợ Cố Sâm tức giận, cho nên dù là mình muốn Bảo Bảo, cũng sẽ nhịn xuống.
Cố Sâm nhìn lấy cô, cười một tiếng, "Không giận, ngoan anh thương."
Có lúc Cố Sâm nghĩ, anh và cô không có con sẽ tốt hơn.
Anh yêu cô và chưa từng nghĩ tới sẽ đem tâm tư của mình chia cho ai khác, kể cả con cái, chỉ muốn chăm sóc cô thật tốt.
Hoắc An An ngồi ở một bên, nhìn lấy Anh, "Vậy Anh hôn em một cái, nếu không em cảm thấy anh đang giận em."
Bên trong xe không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có tài xế...
Cố Sâm dừng một chút, nhìn tài xế một cái, tài xế yên lặng mà rời ánh mắt đi, anh mới cúi đầu xuống, hôn một cái lên môi cô, " Như này được chưa?"
Cô đưa tay ôm lấy anh, vùi đầu ở trong ngực anh, "ông xã."
Thanh âm êm ái, làm trong lòng anh bỗng chốc ấm áp đến lạ.
-
Dì Ngô đứng ở cửa, nhìn thấy xe đậu ở cổng, Hoa Ngọc Thành từ trên xe bước xuống, sau một khắc, Cao Thanh Thu cũng xuống, giống như cô nhóc mới lớn, thoáng cái nhảy lên trên lưng của anh.
Hoa Ngọc Thành dễ dàng cõng cô lên như vác bao cỏ, hướng trong nhà đi vào, miệng lại không nhịn được kháng nghị, "giờ em lại nhảy nhót được rồi hả?"
Cao Thanh Thu ôm cổ của anh, ở bên cạnh anh nói: " Anh cảm thấy em nặng lắm sao? Dạo gần đây em gầy đi nhiều rồi mà."
Bọn họ cơm nước xong, từ thang máy đi ra, Hoắc An An ở bên cạnh Cao Thanh Thu, nói: "Thanh Thu, em muốn chơi với Bóng Đèn Nhỏ, được không ạ?"
"Có chứ!" Cao Thanh Thu nói: "có thời gian rảnh thì qua, chị dẫn em đi chơi với bóng đèn nhỏ."
"Nhưng mà em với chồng em sắp phải đi rồi." Hoắc An An tiếc nuối nói, cô ấy vô cùng yêu thích Bóng Đèn Nhỏ, thật sự muốn Bảo Bảo.
Từ khi Bóng Đèn Nhỏ ra đời, ý nghĩ muốn có con càng sâu hơn.
Cao Thanh Thu nhìn cô ấy, nhịn không được phải bật cười, "Vậy khi nào đến thủ đô chị đến tìm em."
Lần này điểm đến tiếp theo của Cố Sâm và Hoắc An An là thủ đô.
Hoắc An An nói: "Được ạ được ạ! "
"Đi về thôi." Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu trò chuyện không dứt, không đủ kiên nhẫn gọi vợ.
Cao Thanh Thu cười một tiếng, nói với Hoắc An An: "Vậy hôm nay bọn chị đi về trước, em cũng về sớm một chút, bái bai."
Hoắc An An đứng đó cười tươi rói vẫy tay.
Trên xe, Hoắc An An nhìn Cố Sâm, hỏi: " Ông xã, khi nào chúng ta mới có Bảo Bảo?"
"..." Cố Sâm nhìn lấy Hoắc An An, phát hiện mỗi lần thấy Cao Thanh Thu, cô đều sẽ có ý nghĩ này.
Anh an ủi: "Không vội, nếu mà có Bảo Bảo, em cũng phải chăm sóc mới được."
Bản thân cô còn cần người khác chăm sóc.
" Em có thể mà." Hoắc An An nói: "Nếu như có Bảo Bảo, em nhất định sẽ yêu bảo bảo nhất, sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, giống như chị Thu ý... Ông xã, chúng ta sinh Bảo Bảo có được hay không?"
Cố Sâm trầm mặc, Anh và Hoa Ngọc Thành không giống nhau, Hoa Ngọc Thành có ba mẹ ở cạnh, bọn họ sinh con, coi như Cao Thanh Thu còn đang đi học, ba mẹ cũng sẽ giúp họ chăm sóc.
Nhưng Anh...
Trước lúc cưới Hoắc An An, người nhà đều rất phản đối, Anh không có mẹ, trong nhà không có một người có thể trông cậy vào.
Bình thường chăm sóc Anh đều phải tận tâm tận lực, dù sao anh còn một trợ lý dưới quyền.
Nếu như sinh...
Anh có chút nhức đầu, tạm thời cũng không biết có thể trả lời thế nào.
Hoắc An An nhìn Cố Sâm không nói lời nào, có chút ủy khuất " Ông xã, Anh tức giận rồi sao? Nếu Anh không muốn Bảo Bảo, em cũng không cần nữa."
Cô sợ Cố Sâm tức giận, cho nên dù là mình muốn Bảo Bảo, cũng sẽ nhịn xuống.
Cố Sâm nhìn lấy cô, cười một tiếng, "Không giận, ngoan anh thương."
Có lúc Cố Sâm nghĩ, anh và cô không có con sẽ tốt hơn.
Anh yêu cô và chưa từng nghĩ tới sẽ đem tâm tư của mình chia cho ai khác, kể cả con cái, chỉ muốn chăm sóc cô thật tốt.
Hoắc An An ngồi ở một bên, nhìn lấy Anh, "Vậy Anh hôn em một cái, nếu không em cảm thấy anh đang giận em."
Bên trong xe không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có tài xế...
Cố Sâm dừng một chút, nhìn tài xế một cái, tài xế yên lặng mà rời ánh mắt đi, anh mới cúi đầu xuống, hôn một cái lên môi cô, " Như này được chưa?"
Cô đưa tay ôm lấy anh, vùi đầu ở trong ngực anh, "ông xã."
Thanh âm êm ái, làm trong lòng anh bỗng chốc ấm áp đến lạ.
-
Dì Ngô đứng ở cửa, nhìn thấy xe đậu ở cổng, Hoa Ngọc Thành từ trên xe bước xuống, sau một khắc, Cao Thanh Thu cũng xuống, giống như cô nhóc mới lớn, thoáng cái nhảy lên trên lưng của anh.
Hoa Ngọc Thành dễ dàng cõng cô lên như vác bao cỏ, hướng trong nhà đi vào, miệng lại không nhịn được kháng nghị, "giờ em lại nhảy nhót được rồi hả?"
Cao Thanh Thu ôm cổ của anh, ở bên cạnh anh nói: " Anh cảm thấy em nặng lắm sao? Dạo gần đây em gầy đi nhiều rồi mà."