Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-996
CHƯƠNG 996:
Dương Nhạc Linh cúi đầu, lão thủ trưởng nổi giận, đám người hầu đều không dám lên tiếng, ngày cả Bà Hoắc cũng sợ.
Mọi người đều không dám lên tiếng, Dương Nhạc Linh cũng chỉ yên lặng mà chịu đựng.
Ai bảo cô ta thích Hoắc Chấn Đông cơ chứ?
Bùi phu nhân ở bên cạnh nhìn thấy lão thủ trưởng phát hỏa lớn như vậy, nói: " Anh à, chuyện này là Nhạc Linh không đúng, trở về em sẽ dạy dỗ lại con bé, Anh đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe đâu."
Lão thủ trưởng nhìn về phía Bùi phu nhân, nói: " Anh biết cô không không có người bầu bạn tuổi già nên mới cho cô giữ Dương Nhạc Linh lại bên cạnh, đứa con gái nuôi này của cô làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng anh cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, nhưng mà cô xem bây giờ con gái nuôi của cô làm ra chuyện gì đi, cô tốt nhất vẫn nên tránh xa nó một chút, tránh sau này có ngày nào đó nó gây ra chuyện Tày đình, không thể cứu vãn được, kéo cả cô xuống nước."
Chồng của Bùi phu nhân là quân nhân, bởi vì việc công mà hy sinh khi làm nhiệm vụ, thân phận của bà ấy rất đặc thù, lão thủ trưởng cũng rất chiếu cố cho em gái, rất ít khi nói nặng lời với em gái, cũng rất cưng chiều cô em gái này.
Bùi phu nhân cho là mình nói hai câu liền giải quyết được vấn đề, kết quả không nghĩ tới, cũng vì Dương Nhạc Linh bị mắng một trận, rất ủy khuất.
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, không có lên tiếng, nhớ đến lúc trước mình là bảo bối trong nhà, ba mẹ đều rất thương cô ta, bởi vì cô ta là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, lão thủ trưởng cùng thủ trưởng phu nhân đối với mình cũng rất tốt, lại không nghĩ rằng, bây giờ...
Lão thủ trưởng mắng té tát, làm cho cô ta cảm giác mình thật giống như chuột chạy qua đường
Cô ta cũng không dám ở trước mặt lão thủ trưởng biện giải cho mình, lão thủ trưởng vốn rất ghét mình, cô ta giải thích thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì, nói càng nhiều thì sai càng nhiều.
Hơn nữa, lão thủ trưởng rất khó đối phó, chút kế vặt kia, cũng không dám sử đến trước mặt lão thủ trưởng.
Hoắc Chấn Đông từ trên lầu đi xuống, vừa vặn thấy một màn như vậy, nghe được cha anh ta đang giáo huấn Dương Nhạc Linh, không nhịn được nhíu mày một cái, cho nên, người tố cáo chuyện anh ta thích Cao Thanh Thu bới mẹ lại là Dương Nhạc Linh?
-
Bùi phu nhân mang theo Dương Nhạc Linh ra cửa, mới đi ra,gió đêm thổi lạnh ngắt, nước mắt của Dương Nhạc Linh liền rơi xuống.
Cô ta cảm giác mình không chịu nổi sự ủy khuất này.
"Dương Nhạc Linh." âm thanh của Hoắc Chấn Đông ở sau lưng vang lên.
Dương Nhạc Linh dừng bước lại, quay đầu thấy Hoắc Chấn Đông đi tới.
Bùi phu nhân đi về trước.
Hoắc Chấn Đông đứng ở trước mặt Dương Nhạc Linh, hỏi: "Là cô nói với mẹ tôi, tôi thích Cao Thanh Thu ư?"
"Vâng." Dương Nhạc Linh cũng không phủ nhận.
Hoắc Chấn Đông nhớ tới vừa rồi mình hiểu lầm Mộ Thập Thất, rất xấu hổ.
Nhìn thấy Dương Nhạc Linh chỉ cảm thấy chán ghét, " Cô kéo Thanh Thu vào là muốn làm cái gì?"
Dương Nhạc Linh nhìn lấy Hoắc Chấn Đông, hốc mắt hồng hồng, "Mẹ anh đến tìm em, nói anh thích em, tại sao em phải đổ vỏ thay cô ta?"
Những lời này cô ta không dám nói ở trước mặt lão thủ trưởng, nhưng không có nghĩa là không dám nói ở trước mặt Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông nói: "cô nói ở trước mặt Mộ Thập Thất, còn ở trước mặt mẹ tôi nói, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Cô cho rằng cô như vậy thì tôi sẽ cưới cô sao? Tôi từng nói, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích cô nữa, tôi với cô đã sớm kết thúc rồi!"
Anh ta cảm giác mình đã vạch ranh giới rất rõ ràng, nhưng trong lòng Dương Nhạc Linh dường như không hề nghĩ vậy.
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích cô nữa...
Những lời này như dao đâm vào trong lòng của cô ta.
Hoắc Chấn Đông không yêu cô ta nữa rồi, nhưng mà lúc này cô ta đã rất yêu rất yêu Hoắc Chấn Đông mất rồi.
Dương Nhạc Linh nhìn Hoắc Chấn Đông, cảm giác trái tim của mình đang rỉ máu, cô ta không cam lòng nói: "Nếu Anh dám thích cô ta, tại sao em lại không thể nói ra cho mọi người biết? Hoắc Chấn Đông, hôm nay em không nói ra ở trước mặt ba Anh là bởi vì em yêu Anh, em không muốn thấy ba Anh gây phiền phức cho Anh, không muốn thấy ông ấy đánh Anh. Em vì anh nên mới nhịn, anh lại giống bọn họ bắt nạt em! Rốt cuộc là vì cái gì mà anh lại đối xử với em như vậy? Lần đầu tiên em cho anh, anh quên rồi sao? Lúc trước, mỗi lần ba anh đánh anh em đều ở bên anh, những chuyện kia, anh đều quên rồi sao?"
Dương Nhạc Linh cúi đầu, lão thủ trưởng nổi giận, đám người hầu đều không dám lên tiếng, ngày cả Bà Hoắc cũng sợ.
Mọi người đều không dám lên tiếng, Dương Nhạc Linh cũng chỉ yên lặng mà chịu đựng.
Ai bảo cô ta thích Hoắc Chấn Đông cơ chứ?
Bùi phu nhân ở bên cạnh nhìn thấy lão thủ trưởng phát hỏa lớn như vậy, nói: " Anh à, chuyện này là Nhạc Linh không đúng, trở về em sẽ dạy dỗ lại con bé, Anh đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe đâu."
Lão thủ trưởng nhìn về phía Bùi phu nhân, nói: " Anh biết cô không không có người bầu bạn tuổi già nên mới cho cô giữ Dương Nhạc Linh lại bên cạnh, đứa con gái nuôi này của cô làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng anh cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, nhưng mà cô xem bây giờ con gái nuôi của cô làm ra chuyện gì đi, cô tốt nhất vẫn nên tránh xa nó một chút, tránh sau này có ngày nào đó nó gây ra chuyện Tày đình, không thể cứu vãn được, kéo cả cô xuống nước."
Chồng của Bùi phu nhân là quân nhân, bởi vì việc công mà hy sinh khi làm nhiệm vụ, thân phận của bà ấy rất đặc thù, lão thủ trưởng cũng rất chiếu cố cho em gái, rất ít khi nói nặng lời với em gái, cũng rất cưng chiều cô em gái này.
Bùi phu nhân cho là mình nói hai câu liền giải quyết được vấn đề, kết quả không nghĩ tới, cũng vì Dương Nhạc Linh bị mắng một trận, rất ủy khuất.
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, không có lên tiếng, nhớ đến lúc trước mình là bảo bối trong nhà, ba mẹ đều rất thương cô ta, bởi vì cô ta là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, lão thủ trưởng cùng thủ trưởng phu nhân đối với mình cũng rất tốt, lại không nghĩ rằng, bây giờ...
Lão thủ trưởng mắng té tát, làm cho cô ta cảm giác mình thật giống như chuột chạy qua đường
Cô ta cũng không dám ở trước mặt lão thủ trưởng biện giải cho mình, lão thủ trưởng vốn rất ghét mình, cô ta giải thích thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì, nói càng nhiều thì sai càng nhiều.
Hơn nữa, lão thủ trưởng rất khó đối phó, chút kế vặt kia, cũng không dám sử đến trước mặt lão thủ trưởng.
Hoắc Chấn Đông từ trên lầu đi xuống, vừa vặn thấy một màn như vậy, nghe được cha anh ta đang giáo huấn Dương Nhạc Linh, không nhịn được nhíu mày một cái, cho nên, người tố cáo chuyện anh ta thích Cao Thanh Thu bới mẹ lại là Dương Nhạc Linh?
-
Bùi phu nhân mang theo Dương Nhạc Linh ra cửa, mới đi ra,gió đêm thổi lạnh ngắt, nước mắt của Dương Nhạc Linh liền rơi xuống.
Cô ta cảm giác mình không chịu nổi sự ủy khuất này.
"Dương Nhạc Linh." âm thanh của Hoắc Chấn Đông ở sau lưng vang lên.
Dương Nhạc Linh dừng bước lại, quay đầu thấy Hoắc Chấn Đông đi tới.
Bùi phu nhân đi về trước.
Hoắc Chấn Đông đứng ở trước mặt Dương Nhạc Linh, hỏi: "Là cô nói với mẹ tôi, tôi thích Cao Thanh Thu ư?"
"Vâng." Dương Nhạc Linh cũng không phủ nhận.
Hoắc Chấn Đông nhớ tới vừa rồi mình hiểu lầm Mộ Thập Thất, rất xấu hổ.
Nhìn thấy Dương Nhạc Linh chỉ cảm thấy chán ghét, " Cô kéo Thanh Thu vào là muốn làm cái gì?"
Dương Nhạc Linh nhìn lấy Hoắc Chấn Đông, hốc mắt hồng hồng, "Mẹ anh đến tìm em, nói anh thích em, tại sao em phải đổ vỏ thay cô ta?"
Những lời này cô ta không dám nói ở trước mặt lão thủ trưởng, nhưng không có nghĩa là không dám nói ở trước mặt Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông nói: "cô nói ở trước mặt Mộ Thập Thất, còn ở trước mặt mẹ tôi nói, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Cô cho rằng cô như vậy thì tôi sẽ cưới cô sao? Tôi từng nói, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích cô nữa, tôi với cô đã sớm kết thúc rồi!"
Anh ta cảm giác mình đã vạch ranh giới rất rõ ràng, nhưng trong lòng Dương Nhạc Linh dường như không hề nghĩ vậy.
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích cô nữa...
Những lời này như dao đâm vào trong lòng của cô ta.
Hoắc Chấn Đông không yêu cô ta nữa rồi, nhưng mà lúc này cô ta đã rất yêu rất yêu Hoắc Chấn Đông mất rồi.
Dương Nhạc Linh nhìn Hoắc Chấn Đông, cảm giác trái tim của mình đang rỉ máu, cô ta không cam lòng nói: "Nếu Anh dám thích cô ta, tại sao em lại không thể nói ra cho mọi người biết? Hoắc Chấn Đông, hôm nay em không nói ra ở trước mặt ba Anh là bởi vì em yêu Anh, em không muốn thấy ba Anh gây phiền phức cho Anh, không muốn thấy ông ấy đánh Anh. Em vì anh nên mới nhịn, anh lại giống bọn họ bắt nạt em! Rốt cuộc là vì cái gì mà anh lại đối xử với em như vậy? Lần đầu tiên em cho anh, anh quên rồi sao? Lúc trước, mỗi lần ba anh đánh anh em đều ở bên anh, những chuyện kia, anh đều quên rồi sao?"