Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-997
CHƯƠNG 997:
Nói tới chỗ này, nước mắt của cô ta rơi xuống, Dương Nhạc Linh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm, có chút thê lương nói: " Em rốt cuộc là vì cái gì mà biến mình thành bộ dáng hôm nay? Còn không phải là vì Anh sao."
Có lúc Dương Nhạc Linh nghĩ, khi đó nếu như cô ta không lên giường với Hoắc Chấn Đông, nếu như cô ta cứ an phận gả cho Thịnh Hy, cô ta sẽ không rơi vào kết quả hôm nay.
Nhưng mà, lần đầu tiên của cô ta đã cho Hoắc Chấn Đông rồi, thế cho nên bây giờ muốn quên Anh ta để bắt đầu lại đều không làm được.
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh rơi lệ, nhíu mày một cái, nói: " Cô không phải là trẻ con, cô là một người trưởng thành, tôi hy vọng cô có thể cầm được thì cũng buông được. điều kiện của cô không kém, vì cái gì mà phải khiến bản thân mình trở nên như thế này?"
Ngay từ lúc cô ta muốn ly hôn với Thịnh Hy, Anh ta cũng đã nói với cô ta rằng hai người họ sẽ không bao giờ có khả năng đến với nhau, lại không nghĩ rằng cô ta vẫn cố chấp đâm đầu vào.
Rơi vào kết quả bây giờ, Dương Nhạc Linh còn muốn mình làm cái gì?
Dương Nhạc Linh nhíu mày một cái, không biết tại sao, thời khắc này, thái độ Hoắc Chấn Đông vẫn thật ôn nhu, nhưng sự ôn nhu đó lại làm cho cô ta cảm thấy tuyệt vọng, một tia hi vọng cũng không thấy.
Cô ta nhìn Hoắc Chấn Đông, " Anh thật sự không yêu em sao? Một chút cũng không có sao?"
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh, thành tâm thành ý mà nói: "Không có, cho nên đừng gây thêm chuyện nữa được không? Cô biết, chúng ta đã không có khả năng nữa rồi. Cô còn có Hạ hạ, cô nên suy nghĩ cho con gái mình một chút."
Hoắc Chấn Đông gằn từng chữ, làm cho nước mắt của Dương Nhạc Linh rơi xuống.
Cô ta nắm quả đấm, như thế quả không cam lòng, nhưng lại tuyệt vọng như thế...
Ánh mắt của Hoắc Chấn Đông chứng tỏ anh ta không hề nói dối.
Cô ta cố kìm nước mắt, nở nụ cười, "Khả năng đây thật sự báo ứng của em! Em làm tổn thương Ngọc Thành, cho nên, hôm nay đến phiên anh làm tổn thương em. Lúc trước anh nói anh yêu em, thật ra anh căn bản không yêu em. Chẳng qua anh chỉ yêu thứ thuộc về Hoa Ngọc Thành, những thứ của Hoa Ngọc Thành anh đều muốn có. Cũng không biết hai ta, ai mới là người đáng buồn hơn "
Hoắc Chấn Đông nhìn cô ta, không có lên tiếng, Dương Nhạc Linh nói: "Yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ trở lại đây nữa."
Dương Nhạc Linh không cam lòng, là bởi vì cô ta cảm thấy, chỉ cần mình cố gắng, chung quy sẽ có hy vọng.
Chỉ cần Hoắc Chấn Đông còn có thể thích mình, cô ta sẽ có hy vọng.
Nhưng mà bây giờ cô ta phát hiện, mình thật sự nghĩ sai rồi.
Có lúc người ta thật sự không đến tường Nam không quay đầu.
Không chết tâm, không bỏ qua.
Nói xong, Dương Nhạc Linh đi luôn.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy bóng lưng của cô ta, con ngươi âm trầm, nhớ lại lúc trước, khi quan hệ với Dương Nhạc Linh cũng còn tốt đẹp.
Cô ta rất đẹp, khi ở bên cạnh rất thoải mái.
Khi đó, anh ta cảm thấy, người phụ nữ này nên có được hạnh phúc, lại không nghĩ rằng, có một ngày, lại rơi vào kết cục như thế.
Trong phòng khách, lão thủ trưởng nhìn Cao Thanh Thu, nói: "Thanh Thu, chuyện này đều là vấn đề của Dương Nhạc Linh, cháu đừng so đo với vợ của ta, Được không?"
Lão thủ trưởng ra mặt, Cao Thanh Thu cũng không tiện nói cái gì, nhìn Bà Hoắc một cái, gật đầu, "Ừm."
Lão thủ trưởng hiền hòa mà nở nụ cười, "Đúng rồi, Bóng đèn nhỏ đâu? Ôm tới ta xem một chút."
"Để cháu đi ôm." Cao Thanh Thu đứng lên, đi lên lầu.
Lão thủ trưởng nói với Hoa Ngọc Thành: "Lựa lời khuyên nhủ Thanh Thu, đừng để cho con bé nghĩ nhiều! Vợ ta có tuổi rồi khó tránh khỏi sẽ có lúc hồ đồ, Thanh Thu thế nào, trong lòng chúng ta đều biết."
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, " Vâng "
Cao Thanh Thu nhanh chóng ôm con xuống, lão thủ trưởng thấy nhóc, nở nụ cười, "Đứa nhỏ này dung mạo rất giống Ngọc Thành! Cái con mắt với cái lông mày quả thật là giống Ngọc Thành như đúc, thật ngoan! Sau này trưởng thành, khẳng định ưu tú giống như Ngọc Thành, đúng rồi, quà ta chuẩn bị cho Bóng đèn nhỏ đâu rồi?"
Nói tới chỗ này, nước mắt của cô ta rơi xuống, Dương Nhạc Linh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm, có chút thê lương nói: " Em rốt cuộc là vì cái gì mà biến mình thành bộ dáng hôm nay? Còn không phải là vì Anh sao."
Có lúc Dương Nhạc Linh nghĩ, khi đó nếu như cô ta không lên giường với Hoắc Chấn Đông, nếu như cô ta cứ an phận gả cho Thịnh Hy, cô ta sẽ không rơi vào kết quả hôm nay.
Nhưng mà, lần đầu tiên của cô ta đã cho Hoắc Chấn Đông rồi, thế cho nên bây giờ muốn quên Anh ta để bắt đầu lại đều không làm được.
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh rơi lệ, nhíu mày một cái, nói: " Cô không phải là trẻ con, cô là một người trưởng thành, tôi hy vọng cô có thể cầm được thì cũng buông được. điều kiện của cô không kém, vì cái gì mà phải khiến bản thân mình trở nên như thế này?"
Ngay từ lúc cô ta muốn ly hôn với Thịnh Hy, Anh ta cũng đã nói với cô ta rằng hai người họ sẽ không bao giờ có khả năng đến với nhau, lại không nghĩ rằng cô ta vẫn cố chấp đâm đầu vào.
Rơi vào kết quả bây giờ, Dương Nhạc Linh còn muốn mình làm cái gì?
Dương Nhạc Linh nhíu mày một cái, không biết tại sao, thời khắc này, thái độ Hoắc Chấn Đông vẫn thật ôn nhu, nhưng sự ôn nhu đó lại làm cho cô ta cảm thấy tuyệt vọng, một tia hi vọng cũng không thấy.
Cô ta nhìn Hoắc Chấn Đông, " Anh thật sự không yêu em sao? Một chút cũng không có sao?"
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh, thành tâm thành ý mà nói: "Không có, cho nên đừng gây thêm chuyện nữa được không? Cô biết, chúng ta đã không có khả năng nữa rồi. Cô còn có Hạ hạ, cô nên suy nghĩ cho con gái mình một chút."
Hoắc Chấn Đông gằn từng chữ, làm cho nước mắt của Dương Nhạc Linh rơi xuống.
Cô ta nắm quả đấm, như thế quả không cam lòng, nhưng lại tuyệt vọng như thế...
Ánh mắt của Hoắc Chấn Đông chứng tỏ anh ta không hề nói dối.
Cô ta cố kìm nước mắt, nở nụ cười, "Khả năng đây thật sự báo ứng của em! Em làm tổn thương Ngọc Thành, cho nên, hôm nay đến phiên anh làm tổn thương em. Lúc trước anh nói anh yêu em, thật ra anh căn bản không yêu em. Chẳng qua anh chỉ yêu thứ thuộc về Hoa Ngọc Thành, những thứ của Hoa Ngọc Thành anh đều muốn có. Cũng không biết hai ta, ai mới là người đáng buồn hơn "
Hoắc Chấn Đông nhìn cô ta, không có lên tiếng, Dương Nhạc Linh nói: "Yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ trở lại đây nữa."
Dương Nhạc Linh không cam lòng, là bởi vì cô ta cảm thấy, chỉ cần mình cố gắng, chung quy sẽ có hy vọng.
Chỉ cần Hoắc Chấn Đông còn có thể thích mình, cô ta sẽ có hy vọng.
Nhưng mà bây giờ cô ta phát hiện, mình thật sự nghĩ sai rồi.
Có lúc người ta thật sự không đến tường Nam không quay đầu.
Không chết tâm, không bỏ qua.
Nói xong, Dương Nhạc Linh đi luôn.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy bóng lưng của cô ta, con ngươi âm trầm, nhớ lại lúc trước, khi quan hệ với Dương Nhạc Linh cũng còn tốt đẹp.
Cô ta rất đẹp, khi ở bên cạnh rất thoải mái.
Khi đó, anh ta cảm thấy, người phụ nữ này nên có được hạnh phúc, lại không nghĩ rằng, có một ngày, lại rơi vào kết cục như thế.
Trong phòng khách, lão thủ trưởng nhìn Cao Thanh Thu, nói: "Thanh Thu, chuyện này đều là vấn đề của Dương Nhạc Linh, cháu đừng so đo với vợ của ta, Được không?"
Lão thủ trưởng ra mặt, Cao Thanh Thu cũng không tiện nói cái gì, nhìn Bà Hoắc một cái, gật đầu, "Ừm."
Lão thủ trưởng hiền hòa mà nở nụ cười, "Đúng rồi, Bóng đèn nhỏ đâu? Ôm tới ta xem một chút."
"Để cháu đi ôm." Cao Thanh Thu đứng lên, đi lên lầu.
Lão thủ trưởng nói với Hoa Ngọc Thành: "Lựa lời khuyên nhủ Thanh Thu, đừng để cho con bé nghĩ nhiều! Vợ ta có tuổi rồi khó tránh khỏi sẽ có lúc hồ đồ, Thanh Thu thế nào, trong lòng chúng ta đều biết."
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, " Vâng "
Cao Thanh Thu nhanh chóng ôm con xuống, lão thủ trưởng thấy nhóc, nở nụ cười, "Đứa nhỏ này dung mạo rất giống Ngọc Thành! Cái con mắt với cái lông mày quả thật là giống Ngọc Thành như đúc, thật ngoan! Sau này trưởng thành, khẳng định ưu tú giống như Ngọc Thành, đúng rồi, quà ta chuẩn bị cho Bóng đèn nhỏ đâu rồi?"