Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-998
CHƯƠNG 998:
Lão thủ trưởng nhìn về phía vợ mình, Bà Hoắc đứng lên, " Để tôi đi lấy."
Hoắc Chấn Đông từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cha đang tại trêu chọc bóng đèn nhỏ, lên tiếng chào hỏi, sau đó theo thói quen đem ánh mắt đặt ở trên người Cao Thanh Thu.
Bởi vì bóng đèn nhỏ đã ngủ rồi, lão thủ trưởng cũng không quấy rầy nhiều, để cho Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành ôm con trở về.
Chờ đến khi Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu đều rời đi, lão thủ trưởng nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, " Con đi theo ta."
Hoắc Chấn Đông đứng lên, đi theo lão thủ trưởng đi lên thư phòng.
Vào cửa, lão thủ trưởng đứng ở nơi đó, Hoắc Chấn Đông đóng cửa lại, đi tới, "Ba."
Lão thủ trưởng quay đầu lại, nhìn anh ta một cái, trực tiếp cho con trai một bạt tai.
Cái bạt tai này tới có chút đột ngột, bộp một tiếng, tát làm cho một lúc lâu sau anh ta mới tỉnh lại.
Anh ta nhìn cha, cương nghiêm mặt không lên tiếng.
Sau đó nghe được âm thanh tức giận của lão thủ trưởng, " Mày nói xem có phải não mày có vấn đề hay không? Mày thích ai không được, lại đi thích Thanh Thu?"
Mặc dù hôm nay dạy dỗ Dương Nhạc Linh một trận, nhưng lão thủ trưởng và vợ đều giống nhau, biết những gì Dương Nhạc Linh nói cũng không hoàn toàn là nói láo.
Hoắc Chấn Đông cúi đầu, cảm thấy có chút buồn cười, tại sao mình lại không thể thích Cao Thanh Thu?
Chỉ bởi vì cô là người của Hoa Ngọc Thành sao?
Cũng bởi vì là của Hoa Ngọc Thành, cho nên anh ta không thể nghĩ đến sao?
Lão thủ trưởng nói: "Nếu còn để cho ta biết mày có loại ý nghĩ hoang đường này nữa, ta liền không có đứa con như mày nữa."
"..." Hoắc Chấn Đông nghe thấy lời của cha, giới hạn trong lòng giống như đột nhiên sụp đổ, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cha, ánh mắt tràn ngập sự không phục, giống như sói con " Con thích ai cha cũng muốn xen vào sao? Con từng có ý định cướp Thanh Thu với Ngọc Thành sao? Con không có! Tại sao coi là như vậy, người sai vẫn là con?"
Nói tới chỗ này, Hoắc Chấn Đông tự giễu dương khóe miệng lên, " Con cũng không biết, rốt cuộc con là con của cha hay là Hoa Ngọc Thành nữa."
Hoắc Chấn Đông coi Hoa Ngọc Thành là huynh đệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cha thiên vị Hoa Ngọc Thành, anh ta thật sự không cam lòng, rất không cam tâm!
Hoắc Chấn Đông này vừa sinh ra muốn gì mà không có?
Nhưng hết lần này tới lần khác liền gặp phải khắc tinh là Hoa Ngọc Thành này.
Thậm chí rất nhiều lúc Hoắc Chấn Đông cảm thấy hối hận, nếu như mình không quen biết Hoa Ngọc Thành, không làm bạn với Hoa Ngọc Thành, như thế sau đó, có phải cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy hay không?
Lão thủ trưởng nhìn Hoắc Chấn Đông, "Ta cũng hy vọng Ngọc Thành là con trai ta, ta chỉ muốn biết ta làm sao lại sinh ra cái đồ không có chí tiến thủ như vậy."
"..." Hoắc Chấn Đông không lên tiếng, cảm giác ngực có một loại cảm giác tức giận, không cách nào lắng xuống.
Rất lâu, Hoắc Chấn Đông mới từ thư phòng của lão thủ trưởng đi ra.
Cao Thanh Thu cùng An An từ trên lầu đi xuống, đúng dịp thấy anh ta, không nhịn được dừng một chút, luôn cảm thấy nét mặt bây giờ của anh ta, có chút dọa người.
Còn có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt anh ta dấu ngón tay.
Anh ta... Lại bị đánh?
Hoắc Chấn Đông không nói gì, định rời khỏi, nhưng An An lại chủ động gọi anh ta lại, " Anh ơi."
Sau đó An An đi tới, đem kẹo mới vừa rồi ở dưới lầu cầm lên, đưa vào trong tay anh ta.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy kẹo, lại nhìn Cao Thanh Thu một cái.
Cao Thanh Thu bị anh ta nhìn một cái, cảm thấy mình hẳn là nên nói chút gì, " Anh không sao chứ?"
"..." Hoắc Chấn Đông vẫn đứng đó nhìn.
Hoắc An An đứng ở một bên, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh trai.
Bộ dạng anh trai thật là dữ!
Hoắc Chấn Đông trực tiếp đi đến trước mặt Cao Thanh Thu, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Cao Thanh Thu cảm thấy anh ta là lạ, " Hoắc Chấn Đông?"
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mất một lúc mới sửa sang lại tâm tình của mình, nói với Cao Thanh Thu: "Mẹ anh nói những lời đó, em đừng để ở trong lòng, anh thay bà ấy xin lỗi em."
Bởi vì mình thích cô ấy, mới gây cho cô ấy thêm phiền toái, Hoắc Chấn Đông cảm thấy rất áy náy.
Lão thủ trưởng nhìn về phía vợ mình, Bà Hoắc đứng lên, " Để tôi đi lấy."
Hoắc Chấn Đông từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cha đang tại trêu chọc bóng đèn nhỏ, lên tiếng chào hỏi, sau đó theo thói quen đem ánh mắt đặt ở trên người Cao Thanh Thu.
Bởi vì bóng đèn nhỏ đã ngủ rồi, lão thủ trưởng cũng không quấy rầy nhiều, để cho Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành ôm con trở về.
Chờ đến khi Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu đều rời đi, lão thủ trưởng nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, " Con đi theo ta."
Hoắc Chấn Đông đứng lên, đi theo lão thủ trưởng đi lên thư phòng.
Vào cửa, lão thủ trưởng đứng ở nơi đó, Hoắc Chấn Đông đóng cửa lại, đi tới, "Ba."
Lão thủ trưởng quay đầu lại, nhìn anh ta một cái, trực tiếp cho con trai một bạt tai.
Cái bạt tai này tới có chút đột ngột, bộp một tiếng, tát làm cho một lúc lâu sau anh ta mới tỉnh lại.
Anh ta nhìn cha, cương nghiêm mặt không lên tiếng.
Sau đó nghe được âm thanh tức giận của lão thủ trưởng, " Mày nói xem có phải não mày có vấn đề hay không? Mày thích ai không được, lại đi thích Thanh Thu?"
Mặc dù hôm nay dạy dỗ Dương Nhạc Linh một trận, nhưng lão thủ trưởng và vợ đều giống nhau, biết những gì Dương Nhạc Linh nói cũng không hoàn toàn là nói láo.
Hoắc Chấn Đông cúi đầu, cảm thấy có chút buồn cười, tại sao mình lại không thể thích Cao Thanh Thu?
Chỉ bởi vì cô là người của Hoa Ngọc Thành sao?
Cũng bởi vì là của Hoa Ngọc Thành, cho nên anh ta không thể nghĩ đến sao?
Lão thủ trưởng nói: "Nếu còn để cho ta biết mày có loại ý nghĩ hoang đường này nữa, ta liền không có đứa con như mày nữa."
"..." Hoắc Chấn Đông nghe thấy lời của cha, giới hạn trong lòng giống như đột nhiên sụp đổ, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cha, ánh mắt tràn ngập sự không phục, giống như sói con " Con thích ai cha cũng muốn xen vào sao? Con từng có ý định cướp Thanh Thu với Ngọc Thành sao? Con không có! Tại sao coi là như vậy, người sai vẫn là con?"
Nói tới chỗ này, Hoắc Chấn Đông tự giễu dương khóe miệng lên, " Con cũng không biết, rốt cuộc con là con của cha hay là Hoa Ngọc Thành nữa."
Hoắc Chấn Đông coi Hoa Ngọc Thành là huynh đệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cha thiên vị Hoa Ngọc Thành, anh ta thật sự không cam lòng, rất không cam tâm!
Hoắc Chấn Đông này vừa sinh ra muốn gì mà không có?
Nhưng hết lần này tới lần khác liền gặp phải khắc tinh là Hoa Ngọc Thành này.
Thậm chí rất nhiều lúc Hoắc Chấn Đông cảm thấy hối hận, nếu như mình không quen biết Hoa Ngọc Thành, không làm bạn với Hoa Ngọc Thành, như thế sau đó, có phải cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy hay không?
Lão thủ trưởng nhìn Hoắc Chấn Đông, "Ta cũng hy vọng Ngọc Thành là con trai ta, ta chỉ muốn biết ta làm sao lại sinh ra cái đồ không có chí tiến thủ như vậy."
"..." Hoắc Chấn Đông không lên tiếng, cảm giác ngực có một loại cảm giác tức giận, không cách nào lắng xuống.
Rất lâu, Hoắc Chấn Đông mới từ thư phòng của lão thủ trưởng đi ra.
Cao Thanh Thu cùng An An từ trên lầu đi xuống, đúng dịp thấy anh ta, không nhịn được dừng một chút, luôn cảm thấy nét mặt bây giờ của anh ta, có chút dọa người.
Còn có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt anh ta dấu ngón tay.
Anh ta... Lại bị đánh?
Hoắc Chấn Đông không nói gì, định rời khỏi, nhưng An An lại chủ động gọi anh ta lại, " Anh ơi."
Sau đó An An đi tới, đem kẹo mới vừa rồi ở dưới lầu cầm lên, đưa vào trong tay anh ta.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy kẹo, lại nhìn Cao Thanh Thu một cái.
Cao Thanh Thu bị anh ta nhìn một cái, cảm thấy mình hẳn là nên nói chút gì, " Anh không sao chứ?"
"..." Hoắc Chấn Đông vẫn đứng đó nhìn.
Hoắc An An đứng ở một bên, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh trai.
Bộ dạng anh trai thật là dữ!
Hoắc Chấn Đông trực tiếp đi đến trước mặt Cao Thanh Thu, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Cao Thanh Thu cảm thấy anh ta là lạ, " Hoắc Chấn Đông?"
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mất một lúc mới sửa sang lại tâm tình của mình, nói với Cao Thanh Thu: "Mẹ anh nói những lời đó, em đừng để ở trong lòng, anh thay bà ấy xin lỗi em."
Bởi vì mình thích cô ấy, mới gây cho cô ấy thêm phiền toái, Hoắc Chấn Đông cảm thấy rất áy náy.