• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kiếm Đạo Độc Thần (6 Viewers)

  • Chương 126-130

Chương 126 Mười Năm Ước Hẹn! Giả Kiếm Khí! (2)

Chương 126: Mười Năm Ước Hẹn! Giả Kiếm Khí! (2)

- Được. Mười năm sau, không quan tâm người ở chỗ nào.

Sở Mộ nói. Trong giọng nói của hắn cũng có phần chờ mong và kiên quyết.

Không biết vì sao, những người nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng cũng đều xuất hiện sự chờ mong.

- Mười năm sau, ta nhất định phải xem Sở sư huynh và Tiêu sư huynh quyết chiến.

- Ta cũng vậy.

Rất nhiều đệ tử thốt ra lời thề son sắt.

- Bản tọa có một đề nghị, mười năm sau ngày hôm nay, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong quyết chiến ở ngay trong bản phái.

La Thiên Hùng cao giọng nói, âm thanh tràn ngập khí tức kiên cường. Tiếng động vang vọng xung quanh.

- Được. Bản trưởng lão cảm thấy đề nghị này của Chưởng giáo vô cùng tốt.

Ngay lập tức có trưởng lão Chủ Điện phụ họa nói.

Thật ra đây là suy nghĩ của môt mình La Thiên Hùng, cũng chính là suy tính cho toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái.

Từ biểu hiện của Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong có thể thấy được, mười năm sau, bọn họ nhất định là cao thủ Hóa Khí Cảnh, kiếm thuật càng kinh người hơn. Cuộc quyết chiến của bọn họ được quyết định diễn ra ở Thanh Phong Kiếm Phái, đối với Thanh Phong Kiếm Phái mà nói, tuyệt đối sẽ có lợi ích lớn lao.

- Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, đối với đề nghị của Chưởng giáo, các ngươi cảm thấy thế nào?

Trưởng lão trọng tài xuất hiện ở trên kiếm đài, đảo mắt nhìn qua hai người, giọng điệu ôn hòa, hình như mang theo một chút thương lượng, nói.

- Được.

Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong cũng không từ chối. Sau khi nói xong, Tiêu Thiên Phong nhìn về phía Sở Mộ khẽ gật đầu, khóe miệng mỉm cười. Đối với trận đánh ước hẹn mười năm sau, hắn tràn ngập chờ mong. Hắn chợt xoay người, chậm rãi đi xuống khỏi kiếm đài. Trong lúc đó, bước chân hình như có chút lắc lư, lại có phần kiên định.

Trưởng lão trọng tài nhìn theo bóng lưng Tiêu Thiên Phong rời đi, mãi đến khi hắn chậm rãi đi lên kiếm đài quan sát, mới thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía mọi người.

- Bản trưởng lão từ sống đến bây giờ, đây là một lần đấu kiếm đặc sắc nhất mà ta từng chứng kiến.

Trưởng lão trọng tài chậm rãi nói. Rất nhiều người đều gật đầu, biểu thị sự đồng cảm. Bất chợt, ánh mắt của trưởng lão trọng tài chuyển hướng về phía Sở Mộ. Trong mắt có ý cười lộ vẻ thân thiết, giọng nói càng thêm ôn hòa:

- Chúc mừng ngươi, Sở Mộ. Ngươi thu được danh hiệu đứng đầu trong thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33của Thanh Phong Kiếm Phái. Tên của ngươi sẽ bị ghi nhớ vào trong sử sách của Thanh Phong Kiếm Phái.

Ba ba ba...

Các đệ tử Lăng Phong Viện đều vỗ tay. Tiếng vỗ tay theo đó khuếch tán ra, ảnh hưởng nghiêm trọng. Mọi người đều đứng lên vỗ tay. Tiếng vỗ tay chấn động cả nội luyện kiếm trận, có vẻ náo nhiệt dị thường.

Giờ phút này, bất kể là đệ tử ba viện hay đệ tử Chủ Điện, tất cả đều thật lòng ủng hộ Sở Mộ.

Đợi cho đến khi tiếng vỗ tay dần dần yên tĩnh lại, trưởng lão trọng tài mới giơ hai tay lên, ngắm nhìn bốn phía, khí phách tung bay.

- Lần thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm này, danh hiệu đứng đầu và danh hiệu thứ hai đã rõ ràng. Theo thứ tự là Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong. Nhưng còn có một danh hiệu thứ ba.

Trưởng lão trọng tài cao giọng nói:

- Người đứng thứ ba, sẽ phân chia ra giữa Lý Dật và Vương Đình Hạo. Hiện tại, mời Lý Dật và Tiêu Thiên Phong lên đài, một lần quyết định thắng bại sau cùng.

- Chờ một chút.

Đột nhiên, La Thiên Hùng đứng lên, giơ hai tay lên cao. Tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của hắn:

- Bản tọa còn có một đề nghị. Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong, ngang trời xuất thế, có tư chất tuyệt đỉnh. Nhưng ba người Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, cũng có tài năng ngút trời. Cho nên lần này, bản tọa cảm thấy, năm người bọn họ bất kỳ người nào đều đáng được bản phái ra sức bồi dưỡng. Bởi vậy, bản tọa đề nghị để Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo cùng đứng thứ ba. Mười ngày sau, tiến vào Thanh Phong Động tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia. Các vị Chưởng viện và trưởng lão nghĩ như thế nào?

- Chưởng giáo nói rất đúng.

- Bản trưởng lão cảm thấy theo như lời Chưởng giáo là vô cùng có lý.

- Chưởng giáo anh minh.

Ba người Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, đều đều lộ ra thần sắc vui mừng, bất ngờ. Nhất là Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo. Bọn họ cảm giác giống như có bánh nhân thịt đập trúng vậy, có chút choáng váng mặt mày.

Ngay lập tức, thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33 tuyên bố kết thúc.

...

Thanh Phong Kiếm Phái, thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33 đến đây kết thúc. Trên nghi lễ kết thúc, trưởng lão trọng tài nói mấy câu. Sau đó, còn lại là Chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái La Thiên Hùng bay đến trên kiếm đài hình tròn, thân thể đứng thẳng, giống như một thanh đại kiếm chỉ vào bầu trời, khí thế nghiêm trang bá đạo.

La Thiên Hùng nhìn chung quanh một vòng, sau đó cũng bắt đầu nói. Nội dung về cơ bản giống như lời trưởng lão trọng tài đã nói. Nhưng ở trong miệng Chưởng giáo nói ra, mùi vị lại khác. Hắn nói càng có vẻ trầm bồng du dương càng lộ vẻ kích động. Ngay cả các trưởng lão nghe xong đều âm thầm kích động không thôi, chưa nói tới các đệ tử. Vẻ mặt mỗi người đều kích động, hận không thể lập tức hy sinh thân mình vì Thanh Phong Kiếm Phái.

Diễn thuyết diễn ra trong một khắc đồng hồ hoàn toàn không gián đoạn. Giọng điệu của La Thiên Hùng trung khí mười phần khí thế phi phàm, càng thể hiện chỗ bất phàm của một Chưởng giáo.

Rất nhiều đệ tử kích động, tâm tư dao động cũng theo chậm rãi trấn tĩnh lại. Đồng thời có cảm giác được mở rộng tầm mắt, mặc dù chưa thỏa mãn.

- Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa, Vương Đình Hạo.

Sau khi La Thiên Hùng dừng lại một chút, trọng điểm nói ra năm cái tên này. Hắn nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc:

- Năm người các ngươi đều có tài năng ngút trời. Cho dù là đặt ở trong kiếm phái trung phẩm, cũng có thể ở trong rất nhiều đệ tử, trổ hết tài năng. Nhất là Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, cho dù là đặt ở trong kiếm phái thượng phẩm, các ngươi cũng không phải kẻ tầm thường. Thanh Phong Kiếm Phái có năm người các ngươi, là phúc của bản phái.

Một câu nói này khiến ba người Lý Dật lộ ra thần sắc kích động. Trong mắt Tiêu Thiên Phong hiện lên một tia tinh quang. Thần sắc Sở Mộ lại không đổi, tâm trí vô cùng kiên định.

- Tuy rằng Thanh Phong Kiếm Phái chỉ là kiếm phái hạ phẩm, nhưng vẫn có chút lực. Năm người các ngươi, Thanh Phong Kiếm Phái chính là nhà của các ngươi, là chỗ dựa của các người. Bất kỳ kẻ nào bất kỳ thế lực nào muốn đối phó với các ngươi, nhất định phải đối phó với Thanh Phong Kiếm Phái trước.

Giọng nói La Thiên Hùng trở nên cao vút lạnh lùng, càng kích động lòng người hơn. Ngay cả Sở Mộ cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Không nói toàn bộ đại lục Cổ Kiếm, chỉ cần là ở trong Ly Châu, Thanh Phong Kiếm Phái căn bản là chưa có danh hiệu xếp hạng. Chỉ là một kiếm phái rất bình thường trong số rất nhiều kiếm phái khác.

Không quan tâm sau này, La Thiên Hùng có hay không có thể làm được những lời hắn vừa nói ra hay không, nhưng giờ này phút này không người nào nghi ngờ quyết tâm của hắn.
Chương 127 Mười Năm Ước Hẹn! Giả Kiếm Khí! (3)

Chương 127: Mười Năm Ước Hẹn! Giả Kiếm Khí! (3)

- Đồng thời, khi năm người các ngươi lớn lên, trở thành kiếm giả cường đại chân chính, các ngươi cũng sẽ trở thành chỗ dựa cho Thanh Phong Kiếm Phái. Thanh Phong Kiếm Phái sẽ bởi vì có các ngươi tồn tại, mà trở nên càng cường đại hơn.

La Thiên Hùng tiếp tục nói, giọng điệu càng thêm cao vút. Ánh mắt hắn lướt qua năm người Sở Mộ, đảo mắt nhìn qua rất nhiều đệ tử khác, trong mắt tràn ngập thần sắc khích lệ:

- Các ngươi cũng giống như vậy. Tuy rằng luận về thiên phú, có lẽ không bằng năm người Sở Mộ. Nhưng là một kiếm giả, cần có một trái tim không khiếp sợ, dũng cảm tiến tới, không lui bước, không buông tha, bất khuất kiên cường, tuân theo tinh thần của kiếm giả, tuân theo tinh thần của Thanh Phong Kiếm Phái, đoàn kết nhất trí một lòng. Chung quy sẽ có một ngày, các ngươi cũng sẽ trở thành một kiếm giả cường đại, cũng sẽ trở thành chỗ dựa cho Thanh Phong Kiếm Phái.

Vừa nghe vậy, rất nhiều đệ tử nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức ném đầu vì Thanh Phong Kiếm Phái.

- Chưởng giáo anh minh!

- Chưởng giáo uy vũ!

Các đệ tử đều rống to hơn, tiếng gầm giống như nước thủy triều.

Sở Mộ nhìn ra được, La Thiên Hùng này bất luận rốt cuộc tu vi ra sao, kiếm thuật thế nào, chỉ riêng chiêu thức ấy, đủ để đảm nhiệm Chưởng giáo, phát triển tốt Thanh Phong Kiếm Phái. Người như vậy có tư chất để kiêu hùng.

Đợi cho tiếng gầm thét chậm rãi yên lặng xuống, La Thiên Hùng nhìn về phía một người đang đứng ở trên kiếm đài quan sát Chủ Điện.

- La trưởng lão, làm phiền trưởng lão đi vào trong bảo khố lấy ra hai thanh giả kiếm khí tới đây.

La Thiên Hùng phân phó nói.

- Chưởng giáo, ta đi ngay đây.

Một người trung niên, tuổi tác tương đương với La Thiên Hùng, tướng mạo cũng có ba phần giống, cười ha ha vài tiếng, hóa thành một mũi tên nhọn bắn nhanh đi.

- Giả kiếm khí?

Trong đầu Sở Mộ và rất nhiều đệ tử đều xuất hiện nghi ngờ giống nhau.

Chỉ có các vị Chưởng viện và các trưởng lão mới lộ ra thần sắc thản nhiên.

Không bao lâu, La trưởng lão trở về, bay vụt về phía kiếm đài hình tròn. Sau khi hạ xuống, mỗi tay hắn đều cầm một thanh kiếm.

Tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên hai thanh kiếm. Hai thanh kiếm đều đang được cắm trong vỏ kiếm, nhưng tay cầm kiếm và hình thức bề ngoài của thanh kiếm, lại không giống với Bách Luyện Kiếm, mà có phần tương tự với thanh kiếm Sở Mộ quen thuộc ở trên địa cầu. Hoa văn trang trí phía trên vỏ kiếm càng lộ ra phong cách tinh xảo cổ xưa. Dường như hoa văn còn có cổ triện.

Vỏ của hai thanh kiếm, một thanh màu xanh nhạt, một thanh màu vàng nhạt. Hiển nhiên là do La trưởng lão cố ý chọn lựa ra.

- Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, kiếm của hai người các ngươi vì không chịu nổi kiếm khí của các ngươi mà bị vỡ nát. Cái này cũng chứng tỏ, thanh kiếm bình thường đã không còn thích hợp cho các ngươi sử dụng nữa.

La Thiên Hùng tiếp nhận hai thanh kiếm từ trong tay của La trưởng lão, một trái một phải đưa cho Sở Mộ:

- Hai thanh giả kiếm khí này, là hai thanh giả kiếm khí do bản phái thu thập, số lượng cất trữ cũng không nhiều. Hiện tại, bản tọa lấy chúng làm phần thưởng thêm cho Đấu Kiếm Thịnh Hội lần này. Bản tọa giao cho các ngươi, hi vọng hai thanh kiếm này có thể khiến các ngươi hoàn toàn phát huy ra thực lực của mình. Bản tọa cũng hi vọng hai người các ngươi có thể dựa vào hai thanh kiếm này vượt qua mọi chông gai, tiến thẳng không lùi.

Kiếm tốt, đối với kiếm giả hoặc kiếm thuật sư đều có lực hấp dẫn cực lớn.

Ánh mắt Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong đồng thời sáng ngời, không chút do dự tiếp nhận hai thanh kiếm.

Sở Mộ cầm thanh kiếm màu xanh nhạt. Tiêu Thiên Phong tất nhiên cầm thanh kiếm màu vàng nhạt.

- Cảm ơn Chưởng giáo.

Lúc này Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong hướng về phía La Thiên Hùng làm kiếm lễ, sau đó cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra.

Chỉ thấy tinh quang chói mắt phóng ra, sắc bén rét lạnh giống như một hồ nước sâu thẳm, sáng tới chói mắt. Khiến người ta nhìn vào, gần như hoa mắt.

Nhìn kỹ, thân kiếm của Sở Mộ có màu xanh nhạt, trên thân kiếm của Tiêu Thiên Phong có màu vàng nhạt.

Hai thanh kiếm vẻ đặc sắc riêng.

Các đệ tử xung quanh và cả ba người Lý Dật đều híp mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong. Bọn họ chỉ cảm thấy kiếm quang này có chút chói mắt, không có cách nào nhìn kỹ. Nếu không mắt sẽ cảm thấy đau xót, chảy nước mắt.

Trong lòng bọn họ đặc biệt hâm mộ. Tuy rằng không biết như thế nào là giả kiếm khí, nhưng bọn họ luôn cảm thấy, hai thanh kiếm này đặc biệt không tầm thường. Bách Luyện Kiếm trong tay bọn họ tuyệt đối không thể so sánh.

Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong nhìn một chút, yêu thích không buông tay. Nhất là Sở Mộ. Sau khi vận dụng quan kiếm thuật quan sát một chút, hắn kinh ngạc phát hiện thanh kiếm này không tầm thường. So sánh sự chênh lệch giữa nó với Bách Luyện Kiếm, giống như sự chênh lệch giữa Bách Luyện Kiếm cùng với kiếm tinh thép vậy.

Một lúc lâu, hai người mới lưu luyến không rời, chắm thanh kiếm vào trong vỏ kiếm.

- Ha ha, thế nào? Hai thanh kiếm này, một thanh là giả Thanh Phong Kiếm, một thanh là giả Lãnh Phong Kiếm.

La Thiên Hùng quan sát hết thần sắc và hành động của Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong vào ở trong mắt, cười to, nói:

- Các ngươi thoả mãn chứ?

Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong liên tục gật đầu, cực kỳ thoả mãn.

- Được.

La Thiên Hùng cũng gật đầu. Hắn chắp hai tay sau lưng nhìn chung quanh một lượt:

- Bản tọa tuyên bố, thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33 của Thanh Phong Kiếm Phái đã kết thúc mỹ mãn. Chúng ta thật chờ mong lần thịnh hội tiếp theo.

Thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm lần thứ 33 đã kết thúc...

Nhưng Đấu Kiếm Thịnh Hội lần này không chỉ có khiến các đệ tử trong kiếm phái nói chuyện say sưa. Ngay cả các vị trưởng lão và Chưởng viện cũng nói chuyện say sưa. Trung tâm bàn tán của bọn họ dĩ nhiên chính là Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong.

Bất luận là Sở Mộ vẫn Tiêu Thiên Phong, đều khiến cho bọn họ ngưỡng vọng.

Có một câu như vậy: Khi ngươi chỉ xuất sắc hơn so với người khác một ít, người khác sẽ không phục, căm thù thậm chí đố kị. Nhưng khi trình độ xuất sắc của ngươi vượt xa người khác, còn lại ngoài ngước mắt nhìn theo cũng chỉ có thể là ngước mắt nhìn theo.

...

- Giả kiếm khí nghĩa là thế nào?

- Cái gọi là giả kiếm khí, chính là môt loại binh khí cho kiếm giả nằm giữa Bách Luyện Kiếm cùng kiếm khí.

- Kiếm khí đặc biệt có linh tính, uy lực phi phàm. So sánh với Bách Luyện Kiếm, như mây với bùn. Kiếm khí không chỉ ở trên phương diện độ cứng, độ dẻo, mà còn cả phương diện sắc bén, đều vượt xa so với Bách Luyện Kiếm. Đồng thời, ẩn chứa đầy đủ đặc điểm mà Bách Luyện Kiếm không có, cũng chính là linh tính.

- Kiếm khí là chế tạo cho kiếm giả cảnh giới Hóa Khí Cảnh trở lên. Bách Luyện Kiếm căn bản không có cách nào tiếp nhận được kiếm khí của kiếm giả Hóa Khí Cảnh Tiên Thiên. Giả kiếm khí tuy rằng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng không cách nào phát huy ra đầy đủ uy lực của kiếm khí Tiên Thiên. Chỉ có kiếm khí mới có thể tiếp nhận được kiếm khí Tiên Thiên, đồng thời phát huy đầy đủ uy lực của kiếm khí Tiên Thiên. Thậm chí còn ở trên một trình độ nhất định, tăng cường uy lực cho kiếm khí Tiên Thiên.
Chương 128 Nâng Cốc Chúc Mừng! Lão Đầu Canh Cửa! (1)

Chương 128: Nâng Cốc Chúc Mừng! Lão Đầu Canh Cửa! (1)

- Đối với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh mà nói, kiếm khí của bọn họ là kiếm khí hậu thiên, không đủ để phát động kiếm khí. Căn bản không có cách nào sử dụng được. Bởi vậy, Bách Luyện Kiếm chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tu vi vừa đạt được thập đoạn, sau khi ngưng tụ kiếm quang, Bách Luyện Kiếm đã có phần không tiếp nhận nổi. Lúc này, cần thanh kiếm có thể cứng rắn hơn, dẻo dai hơn, chắc chắn hơn. Bình thường biện pháp giải quyết chính là tiến hành cường hóa Bách Luyện Kiếm. Tốt nhất dĩ nhiên chính là giả kiếm khí. Nhất là một kiếm giả nửa bước Hóa Khí Cảnh mà nói, kiếm khí của bọn họ càng tinh thuần, giữa kiếm khí hậu thiên và kiếm khí Tiên Thiên, cần lấy cường độ của giả kiếm khí mới có thể tiếp nhận được.

- Thanh giả kiếm khí này là giả Thanh Phong Kiếm, chính là căn cứ vào loại kiếm khí Thanh Phong Kiếm để đúc thành. Ở trên phương diện độ mạnh và độ sắc bén sẽ không chỗ thua kém Thanh Phong Kiếm bao nhiêu. Duy chỉ có thiếu linh tính của Thanh Phong Kiếm.

Trong đầu Sở Mộ vang vọng từng lời Lăng Phong Chưởng Viện nói. Lúc này hắn mới cảm giác, thế giới kiếm giả trước mắt của mình lại mở ra một cánh cửa lớn, vô cùng huyền bí.

Trong căn nhà tầng, trên sân thượng, tay trái Sở Mộ cầm mảnh vải màu trắng, tay phải nắm giả Thanh Phong Kiếm, chậm rãi lau.

Bịch bịch.

Tiếng động vang lên. Lý Vi chạy tới.

- Sư huynh, Đại sư huynh phái người tới mời sư huynh qua gặp mặt.

Lý Vi liếc mắt nhìn thanh giả Thanh Phong Kiếm, chỉ cảm thấy có chút chói mắt. Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn bóng lưng Sở Mộ, nhẹ giọng nói.

Trong lòng của nàng có chút rung động nho nhỏ, dường như một loại thiện cảm khó hiểu nào đó. Nhưng bởi vì chênh lệch giữa hai người quá lớn, nàng đành liều chết ngăn chặn, nấp ở trong góc. Nàng chỉ có thể đứng ở sau lưng, lặng lẽ nhìn chăm chú.

- A, được.

Sở Mộ buông mảnh vải màu trắng xuống, cầm thanh kiếm lên. Ánh mắt giống như nước nhìn lướt về phía mũi kiếm. Chợt hắn tiện tay vung lên. Kiếm quang phát ra, mơ hồ có ánh sáng màu xanh nhạt lưu chuyển ở trong không khí, giống như một làn gió mát thổi qua.

Tiếng leng keng du dương dễ nghe vang lên. Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ đứng dậy, liếc mắt nhìn Lý Vi, sau đó mỉm cười, đi xuống lầu.

Dưới lầu đã sớm có một đệ tử bát đoạn đang chờ để dẫn đường.

...

Đường núi gồ ghề, có gió từ trong núi thổi tới, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Quanh thân có thể thấy được mấy cây thông đứng sừng sững đón gió. Một bóng người bước nhanh tới.

Đây là một trong rất nhiều ngọn núi nhỏ trong dãy núi Thanh Lan. Trên đỉnh núi có một đình nghỉ mát. Trong đình có bốn người đã sớm ngồi chờ.

- Sư đệ, sư đệ tới muộn, trước phạt một chén.

Một giọng nói mang theo tiếng cười khẽ, giống như mây trắng nhàn tản vang lên, chặt hết tiếng gió đang thổi tới. Sở Mộ nhìn thấy một huyễn ảnh phá không bay vụt đến. Không ngờ là một ly rượu nhỏ.

Hắn đưa tay trái ra. Ngón trỏ và ngón cái tự nhiên nắm lấy ly rượu nhỏ. Bên trong đầy một chén rượu ngon với mùi thơm thuần hậu, toả ra khiến người ta say lòng.

Thoáng mỉm cười, Sở Mộ không chối từ, cầm chén rượu rót vào trong miệng. Ngón tay hắn khẽ búng một cái. Chén rượu nhỏ bắn ngược trở lại, rơi vào phía trên chiếc bàn đá trong đình, sừng sững không động.

- Được.

Mọi người đều vỗ tay cười nói.

Đi từng bước về phía trước, giống như bị gió thổi đi, thoáng cái Sở Mộ đã đến trong đình. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đá còn để trống. Tất cả có năm chiếc ghế đá, tương ứng với năm người.

Ngoại trừ Sở Mộ ra, còn có Tiêu Thiên Phong, Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo.

Tiêu Thiên Phong tính tình lạnh lùng có phong quang, không nói nhiều. Bình thường hắn nói năng thận trọng. Đây chính là điển hình của người cuồng kiếm thuật; Lý Dật có thư thái nhàn tản giống như mây, tính tình thản nhiên; Vũ Văn Minh Hóa có phong quang kiên cường bá đạo, đặc biệt tự tin lại rộng rãi; Vương Đình Hạo nói cũng không nhiều, tính tình ngay thẳng, nói một không nói hai.

Một lần thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm, một vòng giao đấu, có thể nói là không đánh không quen biết.

Tuy rằng Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo ba người đều thua ở trong tay Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, nhưng bọn họ lại không có đố kị không có oán hận. Trái lại bởi vì vậy mà bội phục Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, đồng thời chủ động muốn kết giao.

Tính cách của ba người khác nhau, nhưng đều khí độ phi phàm. Sở Mộ cảm thấy là người có thể kết giao. Bởi vậy hắn cũng không có từ chối lòng tốt của bọn họ.

Tiêu Thiên Phong lúc này đã là đệ tử tinh anh Chủ Điện nhất mạch. Mặc dù là một người cuồng kiếm thuật, nhưng cũng không phải là hạng người không thông đạo lí đối nhân xử thế. Đối với chuyện ba người kết giao, hắn cũng biểu thị ra thiện ý.

Bởi vậy, đã nhiều ngày qua, sau khi tu luyện xong, năm người thỉnh thoảng lại tới đây tụ tập, uống chút rượu, đàm luận một chút kiếm thuật, đàm luận một chút quan niệm của mình, tham khảo thảo luận một chút về các loại vấn đề tu luyện.

Tục ngữ nói, ba người đi cùng ra tất sẽ có một người là thầy ta!

Luận về trình độ kiếm thuật, trong năm người Sở Mộ là tốt nhất. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Sở Mộ hiểu được tối đa.

Tiêu Thiên Phong có kỳ ngộ nào đó. Tu vi của ba người Lý Dật vượt xa so với Sở Mộ, đồng thời cũng rèn luyện nhiều lần hơn, kiến thức rộng rãi hơn. Trong khi bàn luận với nhau, mấy ngày kế tiếp, Sở Mộ cũng có thu hoạch. Không chỉ nhãn giới rộng lớn hơn không ít, còn dần dần hiểu ra bình cảnh giữa bát đoạn đỉnh phong đến cửu đoạn.

- Sư đệ, lúc đầu cùng sư đệ giao đấu một trận, ta rối loạn tâm tình. Sau khi trải qua đã nhiều ngày mới điều chỉnh lại được. Nhưng không chỉ có tâm tình điều chỉnh xong, kiếm thuật còn có chút tiến bước.

Lý Dật uống xong một chén rượu, đột nhiên đứng lên, cười nói:

- Hôm nay vi huynh thể hiện ra sở ngộ của mình, mong các vị sư đệ đưa ra lời bình.

- Sư huynh mời.

Trong khi nói chuyện, Lý Dật đã đi ra ngoài đình. Lên kiếm vân di chuyển, cùng mây trắng bên ngoài ngọn núi, hợp lại nhau với nhau, càng tăng thêm sức mạnh.

Cứ như vậy, uống chút rượu, cùng nhau bàn luận, biểu diễn cho nhau xem, so sánh với mình tu luyện, càng có hiệu quả hơn.

- Quả nhiên là thích ý. Trộm được nửa ngày rảnh rỗi, có rượu có kiếm cũng có bằng hữu.

Vũ Văn Minh Hóa đột nhiên nói ra cảm xúc của mình. Hắn ngâm nga khẽ nói, sau đó lại rót rượu vào chén. Tiếp theo, hắn cười ha ha một tiếng, như say như điên.

Keng.

Một tiếng động phát ra. Hắn rút kiếm, bay vọt lên trên trời cao. Một kiếm giống như thiên ngoại đến, đâm về phía Lý Dật, đồng thời hô to:

- Đại sư huynh tiếp ta một kiếm.

- Hay cho câu trộm được nửa ngày rảnh rỗi, có rượu có kiếm cũng có bằng hữu...

Ba người Sở Mộ đều vỗ tay cười khẽ.

...

Nhoáng lên, đã mười ngày trôi qua. Trời càng lạnh hơn.

Giống như thường ngày, Sở Mộ dậy sớm. Bầu trời vẫn còn chìm trong bóng đêm. Gió lạnh thổi tới thấu xương. Ngồi ở trên ban công, hắn tu luyện kiếm khí quyết Trung Nguyên.
Chương 129 Nâng Cốc Chúc Mừng! Lão Đầu Canh Cửa! (2)

Chương 129: Nâng Cốc Chúc Mừng! Lão Đầu Canh Cửa! (2)

Hiện tại hắn đã là bát đoạn đỉnh phong. Lại đột phá nữa, chính là cửu đoạn.

Chỉ có điều tu vi kiếm khí của Sở Mộ căn bản là lấy Luyện Khí Hoàn chống đỡ đi lên, ít nhiều gì cũng sẽ có chút không ổn định. Hắn hiện tại đang không ngừng vận dụng kiếm khí, không cầu đột phá, chỉ vì loại bỏ tác dụng phụ của đan dược, khiến kiếm khí tinh thuần, hoàn toàn vững chắc.

Đến lúc đó, hắn mới tính lại đi trùng kích cửu đoạn, sẽ ổn thỏa hơn.

Về phần trình độ sắc bén của thanh giả Thanh Phong Kiếm, Sở Mộ đã thử qua. Hắn dùng nó cùng chém vào Bách Luyện Kiếm. Một kiếm vừa xuống, Bách Luyện Kiếm trực tiếp bị mẻ một chỗ. Ba kiếm chém vào cùng một chỗ, thanh giả Thanh Phong Kiếm không chút tổn thất nào, nhưng Bách Luyện Kiếm lại bị gãy.

Hai mươi bốn đại chu thiên vận chuyển hoàn tất. Kiếm khí càng tinh thuần hơn một chút. Sở Mộ đi tới Lăng Phong Kiếm Đài, tu luyện kiếm thuật.

Mặc dù trời rất lạnh, trời vẫn có chút mông lung. Nhưng khi Sở Mộ đến Lăng Phong Kiếm Đài lại phát hiện, có sáu mươi bảy mươi đệ tử đã ở trên kiếm đài luyện kiếm.

Thấy Sở Mộ đến, rất nhiều đệ tử đều dừng lại, đồng thời hướng về phía Sở Mộ làm kiếm lễ. Trong mắt bọn họ lộ vẻ sự nóng bỏng sùng bái không hề che giấu. Thoáng cái, hình như hơi lạnh xung quanh cũng bị nhiệt tình của bọn họ xuy tan.

Tiếp theo, dưới sự nhất trí chân thành thỉnh cầu của rất nhiều đệ tử, Sở Mộ dẫn dắt mọi người luyện Lăng Phong kiếm thuật. Thoáng chốc, các đệ tử trên kiếm đài tự giác đứng thẳng thành hàng, chỉnh tề vô cùng, đồng thời luyện kiếm. Cục diện cực kỳ hoành tráng. Bầu không khí vô cùng tốt.

Hắn đã tu luyện Lăng Phong Kiếm Thuật này tới mức viên mãn, chỉ điểm cho các vị đệ tử vô cùng lưu loát.

Sau một hồi chỉ điểm, các vị đệ tử đều cảm thấy có thu hoạch. Trước kia một vài điểm không nghĩ thấu, giờ cũng đã hiểu ra. Bọn họ vô cùng cảm kích Sở Mộ.

Sở Mộ cũng không dừng lại quá lâu ở trên kiếm đài. Bởi vì ngày hôm nay, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sở Mộ nói vài câu, thu kiếm vào vỏ, rời khỏi kiếm đài. Hắn đi về phía chỗ của Lăng Phong Chưởng Việ.

...

Hai bóng người rời khỏi Lăng Phong Viện, đi về phía Chủ Điện.

- Ngươi đạt được danh hiệu đứng đầu trong thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm, cho nên có ba ngày tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia. Cố gắng nắm chắc.

Lăng Phong Chưởng Viện vừa đi vừa dặn dò.

- Ừ, Chưởng viện, nếu tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia có lợi ích lớn lao, vì sao kiếm phái không cho nhiều đệ tử đi vào tìm hiểu?

Sở Mộ hỏi.

- Điều kiện có hạn. Đây là chuyện không có cách nào khác.

Lăng Phong Chưởng Viện cười nói:

- Lối vào của Thanh Phong Động ẩn ở trong hư không, ba năm mới xuất hiện một lần. Sau khi xuất hiện, mỗi lần số người tiến vào đều không thể vượt quá năm. Nếu không sẽ khiến Thanh Phong Động không chịu nổi mà sụp đổ. Trước kia mỗi lần Đấu Kiếm Thịnh Hội kết thúc, ngoại trừ ba người đứng đầu được tiến vào, còn có thể có hai trưởng lão hoặc Chưởng viện tiến vào trong đó cùng tìm hiểu. Nhưng lần này, năm người các ngươi đều đặc biệt ưu tú. Bởi vậy, Chưởng giáo mới quyết định nhường lại hai vị trí, để năm người các ngươi cùng tiến vào trong đó. Về phần chúng ta, nói thật, đã từng tiến vào một hai lần, ngoại trừ lần đầu tiên thu hoạch trọng đại ra, lần thứ hai tiến vào, cơ bản không có bao nhiêu thu hoạch. Lần thứ ba tiến vào, vậy càng không cần nói tới. Mặt khác, mỗi lần Thanh Phong Động mở ra, đều cần tiêu hao rất nhiều lực lượng, không có cách nào chống đỡ mỗi người tiến hành ba ngày để lĩnh ngộ. Cho nên chỉ có thể điều chỉnh thời gian dài ngắn. Sau khi đóng lại, phải cần ba năm mới có thể bổ sung lại hoàn tất.

Sở Mộ lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu. Hóa ra Thanh Phong Động này còn có loại huyền cơ như vậy.

Sau nửa canh giờ, Sở Mộ cùng Lăng Phong Chưởng Viện cũng đi tới trong Chủ Điện, tập hợp cùng bốn người Tiêu Thiên Phong, Lý Dật. Ở dưới sự dẫn dắt của La Thiên Hùng Chưởng giáo, bọn họ đi tới Thanh Phong Động.

Làm trọng địa của Thanh Phong Kiếm Phái, người bình thường tất nhiên là không thể tới gần.

Lấy La Thiên Hùng dẫn đầu, năm người Sở Mộ theo sát phía sau. La Ngọc Linh đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Trong mắt nàng lóe lên tia sáng kỳ dị. Đôi môi mọng giật giật, hình như muốn nói điều gì lại nói không nên lời, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Sở Mộ rời đi.

Lăng Phong Chưởng Viện liếc mắt nhìn La Ngọc Linh, âm thầm cười. Hắn hơi lắc đầu. Bản thân hắn là người từng trải, tất nhiên có thể nhìn ra được một chút manh mối. Hắn không khỏi cảm thấy tiếc hận.

Sau nhiều lần tiếp xúc với Sở Mộ, Lăng Phong Chưởng Viện có thể nhìn ra được một phần tính tình của Sở Mộ. Hắn cũng không phải loại người để ý chuyện nhi nữ tình trường. Chỉ sợ ở trong mắt trong lòng hắn, chỉ có kiếm và kiếm đạo. Tất cả những cái khác cũng chỉ là thứ yếu.

Tối thiểu, bây giờ là vậy. Về phần sau này rốt cuộc sẽ như thế nào, cho dù là ai cũng không có cách nào khẳng định được.

...

Tại lối vào của Thanh Phong Động, ở trong hầm ngầm hậu viện của Thanh Phong Chủ Điện, có ba trạm kiểm soát. Cuối cùng là sử dụng một cánh cửa tinh thép bách luyện nặng nề khóa chặt. Cho dù là cao thủ Hóa Khí Cảnh cũng đừng mơ tưởng có thể phá vỡ được.

Đồng thời, còn có hai lão già trấn thủ nơi này. Ánh mắt Sở Mộ rơi vào trên người hai lão giả này. Hắn chỉ cảm thấy một chấn động mờ nhạt khó hiểu. Nhìn như lão già lớn tuổi, kì thực trong cơ thể lại ẩn chứa kiếm khí cường đại sắc bén nồng đậm.

Sở Mộ theo trực giác, cảm thấy tu vi của hai lão giả này còn lợi hại hơn tất cả những Hóa Khí Cảnh mà hắn từng gặp được từ trước tới nay.

- Thiên Hùng ra mắt hai vị thái thượng trưởng lão.

La Thiên Hùng một mực cung kính hướng về phía hai lão già làm kiếm lễ. Đám người Sở Mộ thầm giật mình. Không ngờ lại là thái thượng trưởng lão. Thảo nào La Thiên Hùng phải tôn kính như thế.

Hai lão già chậm rãi mở hai mắt ra. Đôi mắt mờ đục, hoàn toàn không thấy có chút ánh sáng nào, nhưng lại làm cho người ta có cảm thấy vô cùng thâm thúy. Ánh mắt bọn họ từ trên người La Thiên Hùng dời đi, rơi vào trên thân của đám người Sở Mộ. Nhất thời, năm người Sở Mộ dường như bị lực vô hình trói buộc thân thể. Trong nháy mắt kia, bọn họ không có cách nào hít thở nổi. Gần như ngay cả tư duy cũng dừng lại.

- Thái thượng trưởng lão, năm người bọn họ là bản phái đệ tử kiệt xuất nhất trên Đấu Kiếm Thịnh Hội lần này. Ban đầu mỗi lần có thể có ba đệ tử tiến vào Thanh Phong Động tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia.

La Thiên Hùng vội vàng giải thích. Hắn chỉ vào Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, nói tiếp:

- Nhưng lần này, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong hai người này ngang trời xuất thế, cho thấy thiên tư càng siêu tuyệt hơn, đoạt được danh hiệu đứng đầu và đứng thứ hai. Cho nên ta tự ý quyết định, để ba người Lý Dật cùng thu được vị trí thứ ba, cùng tiến vào Thanh Phong Động tìm hiểu Kiếm Bia. Mong thái thượng trưởng lão chấp thuận.
Chương 130 Tìm Hiểu Kiếm Bia! Mục Tiêu Của Mình (1)

Chương 130: Tìm Hiểu Kiếm Bia! Mục Tiêu Của Mình (1)

Ánh mắt của hai lão già đặt trọng tâm ở trên người Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, khiến Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong cảm nhận được áp lực càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có cách nào chống lại được. Thậm chí ngay cả tâm tư phản kháng cũng cũng khó mà nhấc lên được.

Sắc mặt Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong đại biến, tốc độ tim đập đã tăng lên gấp ba. Huyết quản gần như muốn nổ tung. Hai mắt trợn trùng. Bọn họ ngưng tụ phong quang, tuy rằng giống như kiến càng lay động thân cây, nhưng bất khuất không buông tha, quyết không thỏa hiệp.

Trên người Tiêu Thiên Phong, phong quang vô tận lại hiện ra. Trên người Sở Mộ ngưng tụ ra nửa bước kiếm thế.

Trong nháy mắt, hai lão già khép kín đôi mắt. Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong chỉ cảm thấy tất cả áp lực trên người mình liền biến mất. Mà lúc bọn họ đang muốn toàn lực đối đầu, giống như dùng sức đánh một quyền vào đệm bông, cảm giác hụt hẫng khó chịu. Trong ngực buồn chán, khó thở. Mất một lúc lâu, bọn họ mới điều chỉnh xong.

Chỉ thấy hai lão già rít tay từ trong ống tay áo ra, nhanh như tia chớp điểm ra một ngón tay, bắn ra hai đạo kiếm khí, đập vào một vị trí nào đó ở nóc của mật thất. Thoáng chốc, âm thanh két két vang lên. Cánh cửa tinh thép bách luyện rất nặng nề chậm rãi di chuyển sang một bên, lộ ra một lối vào tối như mực.

- Chờ một chút.

La Thiên Hùng chăm chú nhìn lối vào, nhẹ giọng nói.

Thời gian qua dần. Ở chỗ này, năm người Sở Mộ cảm thấy có chút áp lực. Nguồn gốc của áp lực chính là hai lão già trấn giữ cửa kia.

- Xuất hiện rồi.

Trong giọng nói của La Thiên Hùng ẩn chứa một tia kích động. Trong mắt hắn có tinh quang lóe lên. Đám người Sở Mộ nhìn lại, chỉ thấy bóng tối hiện ra phía sau cánh cửa tinh thép bách luyện đột nhiên dâng lên tầng tầng sóng gợn, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị hòn đá ném xuống vậy.

- Năm người các ngươi có thể tiến vào.

La Thiên Hùng nói:

- Đến lúc đó, thời gian vừa đến, sẽ nhắc nhở các ngươi.

Năm người Sở Mộ vừa nghi ngờ vừa kích động lại có cả hiếu kỳ. Tất cả đều đi về phía Thanh Phong Động, từng bước một tiến về phía trước, trước sau tiến vào trong đó, rồi biến mất.

- Làm phiền hai vị thái thượng trưởng lão.

La Thiên Hùng lại làm kiếm lễ, sau đó nhìn cánh cửa tinh thép bách luyện chậm rãi khép kín, hắn mới xoay người rời đi.

- Không nghĩ tới, lại có người thu được kiếm đạo truyền thừa. Thực sự khiến người ta kinh ngạc.

- Mặt khác có một người, nhìn không thấu...

Hai giọng nói già nua chậm rãi vang lên, vọng ở trong mật thất dưới đất. Tiếp đó, nơi này dần dần quay về yên tĩnh.

- Nơi này chính là Thanh Phong Động? Thật sự là nơi thần kỳ sao?

Hai mắt Vương Đình Hạo bắn ra tinh quang, nhìn chung quanh một vòng, nhỏ giọng nói.

Trong mắt mấy người Sở Mộ đều lập lòe tinh quang.

Nếu nơi này có tên là Thanh Phong Động, hình như chính là một sơn động. Mấy người bọn họ vừa tiến vào lối vào gợn sóng, lại giống như vượt qua màn nước, trực tiếp xuất hiện ở nơi này, đặc biệt thần kỳ.

Nhìn qua, sơn động này cũng không lớn, không có nguồn sáng, có vẻ rất tối tăm. Nhưng đám người Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng, trong không khí lơ lửng từng luồng linh khí tinh thuần, giống như sương mù.

Tùy tiện hít một hơi, đều có thể cảm giác một tia mát lạnh tiến vào trong cơ thể, tẩm bổ máu và thịt, đặc biệt thoải mái. Cả người, tinh thần, ý nghĩ đều đặc biệt rõ ràng.

Mặc dù có thể cảm giác được linh khí tồn tại, nhưng bọn họ lại không có cách nào hấp thu được. Bởi vì, kiếm giả Kiếm Khí Cảnh u luyện chính là kiếm khí hậu thiên, là khai phá tiềm năng khí huyết trong cơ thể của chính mình. Chỉ có đột phá đến Hóa Khí Cảnh, mới có thể khai thông trời đất, thu nạp linh khí trong không khí, chuyển hóa thành kiếm khí Tiên Thiên.

Sở Mộ lại cảm giác, mình điều động ngoại kiếm khí, uy lực nhất định sẽ cường hãn hơn gấp mấy lần so với thế giới bên ngoài. Bởi vì linh khí nơi này càng nồng đậm càng tinh thuần hơn gấp mười lần so với linh khí bên ngoài.

- Không nên lãng phí thời gian. Nhanh chóng tìm được Thanh Phong Kiếm Bia để tìm hiểu thôi.

Tiêu Thiên Phong đột nhiên quát khẽ.

- Đúng, thời gian của chúng ta có hạn.

Đám người Lý Dật vội vàng phản ứng. Trong thời khắc Tiêu Thiên Phong mở miệng, Sở Mộ đã đi về phía trước.

Thanh Phong Động không lớn. Năm người đi tới hơn mười thước, liền thấy một tấm bia đứng sừng sững, tản ra ánh sáng yếu ớt, giống như một vầng sáng thu hút tầm mắt của năm người.

Tấm bia cao chừng hai thước, dày bằng bàn tay. Nó giống như là một thanh kiếm chôn trong lòng đất, có nửa đoạn kiếm đâm ra khỏi mặt đất, rỉ rét loang lổ.

Nhưng khi đám người Sở Mộ tiếp cận, cảm giác mất đi một tia phong quang nội liễm. Chỉ là một tia, đã khiến cho bọn họ cảm thấy da thịt bị đâm đau đớn. Nếu như thả ra, sẽ phải kinh thiên động địa như thế nào.

Năm người vội vàng lựa chọn vị trí cách Thanh Phong Kiếm Bia hai thước, ngồi xếp bằng xuống. Một mặt hai người, một mặt ba người.

Không ai mở miệng nữa. Tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên Thanh Phong Kiếm Bia, nheo cặp mắt lại, chăm chú nhìn, hình như muốn xem ra cái gì đó.

Sở Mộ xem kiếm đại thành. Bởi vậy so với người khác, hắn thấy rõ ràng hơn. Trong bóng tối mờ tỏ này cũng không có cách nào ảnh hưởng tới hai mắt của hắn.

Thanh Phong Kiếm Bia nhìn qua cao khoảng hai thước, rộng chừng nửa thước. Màu nền là màu xanh. Cũng không phải màu xanh của gió, mà là màu xanh của kim loại. Bên trong còn ẩn chứa một phong quang lạnh như băng.

Có thể bởi vì niên đại đã lâu, xung quanh đều có vài thứ giống như rỉ sắt tản ra, che đi phần lớn phong quang.

Sau khi quan sát một cách chỉnh thể xong, ánh mắt Sở Mộ rơi vào toàn bộ kiếm vết tích trên bia.

Có thể là trời sinh, những vết tích từ trên đi xuống, tổng cộng có năm đường. Ở giữa là một đường dài nhất. Trái và phải hai đường trung bình. Và phía ngoài là hai đường ngắn nhất. Có vẻ rất chỉnh tề rất có quy luật.

Linh khí trong Thanh Phong Động hình như khiến cho suy nghĩ của đám người Sở Mộ càng thêm rõ ràng. Mạch suy nghĩ thông suốt không có chút tạp niệm nào. Đơn giản liền tiến vào trong trạng thái kỳ lạ nào đó, tất cả tạp niệm đều không có, chỉ chăm chú ở trên năm đường vết tích, giống như bản năng.

- Năm đường vết tích có độ dài ngắn khác nhau. Là tìm hiểu năm đạo hay chỉ tìm hiểu một đường trong đó?

Trong đầu mọi người đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Sở Mộ thử nhìn sang từng đường vết tích một. Hắn cảm giác, hình như nhìn năm đường vết tích, đều có lĩnh ngộ, nhưng lại không biết lĩnh ngộ cái gì. Đồng thời đổi tới đổi lui sẽ tạo thành một loại ảnh hưởng đối với bản thân.

- Quả nhiên, vẫn phải chăm chú ở trên một đường.

Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn nhìn chằm chằm vào vết tích dài nhất ở chính giữa. Hai mắt hắn hơi nheo lại, không chớp một cái nào.

Sở dĩ Lăng Phong Chưởng Viện không nói cho Sở Mộ biết, sau khi tiến vào Thanh Phong Động phải làm như thế nào, đó là bởi vì mỗi người đều không giống nhau. Phương thức của mình không nhất thiết sẽ thích hợp với đối phương. Tất cả vẫn phải do tự mình đi thăm dò.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm đạo độc thần
  • 5.00 star(s)
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương 3922
Kiếm Đạo Độc Thần
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương C2407
Kiếm Đạo Độc Tôn
  • Kiếm Du Thái Hư
Chương 1799
Vạn đạo kiếm tôn convert
  • Đả Tử Đô Yếu Tiễn
Kiếm Tiền Thiên Sơn
  • Mặc Thư Bạch
Chương 97...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom