• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kiếm Đạo Độc Thần (3 Viewers)

  • Chương 171-175

Chương 171 10 năm mang kiếm tới Thanh Lan

Hai kiếm va chạm, tiếng nổ lớn, kinh thiên động địa vang vọng. Dư âm kiếm khí đáng sợ vô cùng còn lại từ giữa bạo tạc, nổ tung, tạo thành một vòng tròn khuếch tán, giống như xé rách một lớp da trên không trung, truyền ra tiếng ầm ầm cực lớn. Mặt đất bị dư âm kiếm khí làm ảnh hưởng, bị kiếm khí tàn sát bừa bãi mà xuất hiện vô số dấu vết, từng cái rạch dài lan tràn ra phía xa, những hòn đá chung quanh bị dư âm kiếm khí ảnh hưởng tức thì lập tức hóa thành bụi phấn.

Toàn thân đám người Tiêu Thiên phong chấn động, vẻ mặt kinh hãi, đối mặt với dư âm kiếm khí đáng sợ tới cực điểm còn sót lại này, tốc độ lại cực nhanh, bọn họ căn bản vô lực né tránh. Một khi bị ảnh hưởng tới, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nói thì chậm, nhưng trên thực tế lại cực nhanh, hai trưởng lão còn lại lập tức ra tay, Tiên thiên kiếm khí bộc phát, tạo thành hai vách tường bằng kiếm khí, đem dư âm ảnh hưởng của kiếm khí ngăn cản. Tránh làm cho đám người Tiêu Thiên phong bị ảnh hưởng.

Sở Mộ đáp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trong mắt có vẻ mệt mỏi vô cùng. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân không ngừng truyền ra cảm giác vô lực, nhưng mà trong lòng lại vô cùng phẫn nộ, hô hấp dòn dập, lồng ngực phập phồng, giồng như là núi lửa bộc phát vậy, nham thạch nóng bỏng không ngừng tích tụ, muốn bộc phát ra.

Nhìn chằm chằm vào Diệu Nhật trưởng lão đáp xuống đất. Trong mắt Sở Mộ không hề che dấu sự phẫn nộ và sát cơ nồng đậm. Vừa rồi nếu không phải hắn bộc phát dưới tình thế cấp bách, đem bán bộ kiếm thế dung hợp với kiếm tỏng tay, tinh khí thần hoàn toàn hợp nhất, do đó mới có thể thi triển ra một kiếm mà dưới tình huống bình thường không có cách nào thi triển ra, phá vỡ tập kích bất ngờ của Diệu Nhật này. Nếu không chỉ sợ hiện tại cho dù không chết cũng tuyệt đối cũng phải bị trọng thương.

Một cao thủ Hóa Khí cảnh, một tôn sư trưởng lão của kiếm phái lại ra tay với một đệ tử Kiếm Khí cảnh cửu đoạn như hắn, nếu không phải hắn có át chủ bài, chỉ sợ kết cục sẽ vô cùng không xong, bảo sao Sở Mộ không phẫn nộ cơ chứ?

- Diệu Nhật, ngươi quả nhiên không biết xấu hổ tới cực điểm, không ngờ lại tập kích đệ tử bổn phái, ngươi muốn khơi mào hai phái đại chiến sao?

La trưởng lão dùng kiếm chỉ Diệu Nhật trưởng lão, trên thân kiếm còn có tiên theine kiếm khí mạnh mẽ hội tụ lại, chấn động không ngừng, lạnh thấu xương, tiếng kim loại vang vọng bốn phía, tạo thành tiếng sưu sưu sắc bén. Trong mắt hắn tràn ngập phẫn nộ, khí thế ngưng tụ ra sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm, có phong mang rung chuyển hư không, rít gào không ngừng.

- Hừ.

Sắc mặt Diệu Nhật trưởng lão vô cùng âm trầm, vô cùng khó coi, hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng lui về phía sau, trở lại đội ngũ trưởng lão Thanh Lan kiếm phái. Ánh mắt từ trên người La trưởng lão chuyển sang Sở Mộ, thanh âm âm trầm, tràn ngập sát cơ vang vọng:

- Sở Mộ, ta hỏi ngươi, kiếm sau lưng ngươi là từ đâu mà có được?

Nghe thấy Diệu Nhật nói như vậy, hai trưởng lão Thanh Lan kiếm phái khác đang âm thầm cảm thấy khó hiểu cũng nhìn sang. Hai người vốn sững sờ, tiếp theo trong mắt có tinh mang bạo phát, toàn thân càng tràn ngập khí tức sắc bén tới cực điểm.

- Nói, kiếm sau lưng ngươi là từ đâu tới.

Sắc mặt Thanh Mộc trưởng lão vô cùng khó coi, chấp vấn.

Bọn họ liếc mắt đã nhận ra, thanh kiếm kia vô cùng quen thuộc, không phải là Ngụy Hỏa mãng kiếm của Ngụy Hồng hay sao? Kiếm của Ngụy Hồng sao lại ở sau lưng Sở Mộ? Chuyện này có phải đồng nghĩa với việc Ngụy Hồng đã chết trong Thanh Lan hư cảnh, kiếm bị Sở Mộ đoạt được hay không?

Dưới tình huống suy đoán đủ loại, sắc mặt ba vị trưởng lão Thanh Lan kiếm phái càng thêm khó coi.

- Sở Mộ, nói, đệ tử bổn phái đâu rồi?

Trưởng lão thứ ba bước lên phía trước một bước, khí thế kinh người vô cùng, chợt quá lên một tiếng hỏi, tay thì nắm lấy chuôi kiếm, rất có tư thế nếu không trả lời thì hắn sẽ ra tay liều mạng.

- Đệ tử Thanh Lan kiếm phái đi đâu các ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?

Sở Mộ lạnh lùng cười cười nói, hắn không ngu mà nói ra sự thực, như vậy không thể nghi ngờ sẽ gây phiền toái không đáng có cho bản thân mình.

- Thanh kiếm này ta tìm được trong sào huyệt của một hung thú.

- Sào huyệt hung thú?

Vị trưởng lão thứ ba của Thanh Lan kiếm phái này nhíu mày rồi thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Ngụy Hồng chết thật? Vẫn là bị hung thú giết? Điều này không có khả năng a. Dùng tu vi thập đoạn đỉnh phong của Ngụy Hồng, thêm Ngụy Hỏa Mãng kiếm, cho dù là bán bộ hóa khí bình thường cũng có thể chống lại một hai a.

Bọn họ hoàn toàn không coi việc Ngụy Hồng chết có liên quan tới Sở Mộ, bởi vì song phương chênh lệch tu vi quá lớn, hơn nữa Ngụy Hồng lại từ nơi cạnh tranh càng thêm kịch liệt là Ly Châu kiếm viện trở về, sức chiến đấu không thể nghi ngờ.

- Hung thú gì vậy?

Tinh mang trong mắt Diệu Nhật trưởng lão lóe lên, làm cho Sở Mộ rất là áp lực, chấp vấn.

- Ta làm sao biết được?

Sở Mộ nhìn thẳng về phía Diệu Nhật trưởng lão, từ trong áp lực kinh người của hắn mà lạnh lùng nói ra. Lửa giận trong lòng tản ra một chút. Bởi vì lúc này hắn còn không phải là đối thủ của Diệu Nhật này, cho nên phẫn nộ không có bất kỳ chỗ tốt nào. Hắn chỉ có thể ghi nhớ việc này, dùng nó để thúc dục và cảnh cáo mình, chờ tới khi mình đủ cường đại sẽ tìm Diệu Nhật này tính sổ.

- Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện ra thi thể hung thú kia sao?

Diệu Nhật trưởng lão lúc này râu tóc dựng lên, toàn thân toát ra khí tức nóng bỏng mạnh mẽ, thân thể thậm chí còn phát ra quang mang màu đỏ, giống như là một cái mặt trời. Không khí chung quanh bị thiêu đốt, vô số hơi nước bị bốc lên tạo thành sương mù. Khí thế đáng sợ này lập tức cuồn cuộn kéo về phía Sở Mộ, giống như muốn đem Sở Mộ thiêu đốt thành tro tàn vậy.

La trưởng lão giận giữ quát lên một tiếng, khí thế cô đọng, trực tiếp khiến cho khí thế cường đại của Diệu Nhật trưởng lão vỡ tung.

- Diệu Nhật, ngươi thực sự không biết xấu hổ tới cực điểm. Vậy bản trưởng lão sẽ giáo huấn ngươi một chút.

La trưởng lão quát.

- La trưởng lão, muốn đánh thì bản trưởng lão phụng bồi. Nhưng mà trước tiên đệ tử kiếm phái này của các ngươi phải nói mọi chuyện rõ ràng, hơn nữa còn phải giao kiếm ra đây.

Thanh Mộc trưởng lão bước ra một bước, khí thế bức người. Kiếm khí sau lưng chậm rãi nhảy lên, gió nổi mây phun.

Bất kể là một kiếm phái nào, ngụy kiếm khí đều có giá trị vô cùng, nhất là kiếm phái hạ phẩm, càng là thứ trân bảo, không thể để mất.

- Đúng vậy, lập tức giao kiếm ra đây, nói mọi chuyện rõ ràng, bằng không đừng trách bản trưởng lão không khách khí.

Trưởng lão thứ ba của Thanh Lan kiếm phái cũng khí thế tăng vọt, lạnh lùng quát.

Ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái dùng ánh mắt hung ác, bạo ngược nhìn về phía Sở Mộ. Lập tức giống như là thực chất, làm cho áp lực trên người Sở Mộ tăng lên nhanh chóng, làm cho hắn không tự chủ được mà kêu lên một tiếng, biến sắc, lui về phía sau hai bức.
Chương 172 10 năm mang kiếm tới Thanh Lan

Thân ảnh La trưởng lão lóe lên, ngăn cản trước mặt Sở Mộ, hai vị trưởng lão khác cũng nhảy ra. Tạo thành một hàng ngăn cản khí thế sắc bén, cường đại tới cực điểm của ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái.

- Gia gia, ra tay giúp Sở Mộ đi.

Diêu Bích Phương sốt ruột, vội vàng nắm lấy góc áo Diêu trưởng lão, khẩn cầu.

- Ồ? Vì sao vậy?

Diêu Trưởng lão sững sờ, nhìn thấy vẻ mặt Diêu Bích Phương sốt ruột không thôi, hắn lập tức vui vẻ:

- Chẳng lẽ Phượng nhi nhà ta vừa ý tiểu tử này?

- Không phải a.

Diêu Bích Phượng không ngờ tới Diêu trưởng lão lại nói ra lời như vậy, nàng lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng giải thích:

- Trong Thanh Lan hư cảnh, con thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết, là hắn cứu con.

- Cái gì? Là ai muốn giết con?

Vẻ mặt Diêu trưởng lão biến đổi, lập tức giận dữ, con của hắn, con dâu của hắn cũng chết, chỉ để lại đứa cháu gái là Diêu Bích Phương, hắn yêu thương nó vô cùng. Vừa nghe nó thiếu chút nữa đã bị người ta giết chết, trong lòng hắn tức thì phẫn nộ.

- Gia gia, người nhanh ra tay đi, chuyện khác chờ sau khi chúng ta trở lại kiếm phái sẽ nói cho người nghe.

Diêu Bích Phương sốt ruột nói.

- Được, đã có ân cứu mạng với Phượng Nhi, như vậy ta cũng không thể ngồi yên không quan tâm tới.

Diêu trưởng lão gật đầu, thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên cạnh đám người La trưởng lão, đối diện với ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái.

La trưởng lão lập tức sững sờ, mặc dù nói Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái rất có giao tình, nhưng mà trên thực tế cũng là đối thủ cạnh tranh, đối phương sao lại kiên định đứng về phía bọn họ vậy?

- Diêu trưởng lão? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng là địch với chúng ta?

Sắc mặt Thanh Mộc trưởng lão đại biến, trầm giọng hỏi.

- Đều là Kiếm giả Hóa Khí cảnh, lại là tôn sư một phái, không ngờ lại không quan tâm tới thể diện đi ra tay với đệ tử Kiếm Khí cảnh, bản trưởng lão nhìn không thuận mắt. Đều là trưởng lão, ta cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi.

Diêu trưởng lão chậm rãi nói hắn không sợ chút nào.

- Huống chi bản trưởng lão xem tên đệ tử này rất thuận mắt, quyết định giúp hắn một lần, sao nào? Ba người các ngươi sẽ không vì việc này mà làm địch với bản trưởng lão đó chứ? Lòng dạ hẹp hòi như vậy, thực sự không biết các ngươi tu luyện tới Hóa Khí cảnh như thế nào nha.

Nói một phen khiến cho mọi người không nhịn được mà cười to lên một tiếng. Nhưng mà ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái thiếu chút nữa không nhịn được mà phun máu.

- Nói như vậy Diêu trưởng lão ngươi hạ quyết tâm làm địch với bổn phía?

Thanh Mộc trưởng lão âm trầm nói, vẻ mặt âm trầm cơ hồ chảy ra nước.

- Những lời này của ngươi nghiêm trọng rồi, chỉ như vậy mà lại dám nói là địch với kiếm phái các ngươi. Như vậy không phải ngươi muốn Thanh Lan kiếm phái các ngươi triệt để đối mặt với Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái chúng ta hay sao?

Diêu trưởng lão cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm nói, nói trúng điểm yếu, làm cho Thanh Mộc trưởng lão thiếu chút nữa phun máu.

- Tốt, tốt, tốt.

Ba chữ tốt liên tiếp vang lên, lửa giận trong lòng Thanh Mộc trưởng lão bộc phát, chỉ là hắn lại vô cùng kiêng kỵ. Nếu như chỉ là ba trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái, hắn hoàn toàn không sợ, bởi vì bọn họ ra tay hoàn toàn có thể đàn áp đối phương. Nhwung mà lại xuất hiện một Diêu trưởng lão tu vi gần bằng hắn, không kém hắn là bao, một khi động thủ, cục diện sẽ vô cùng khó coi. Đến lúc đó không có cách nào đạt được mục đích mà còn bị nhục nhã một phen, được không bù mất.

- Bản trưởng lão chỉ có thể nói một câu ở đây, đệ tử bổn phái không có ai đi ra, bọn họ nhất định đã gặp bất trắc gì, mà chuyện này có quan hệ lớn nhất với Thanh Phong kiếm phái các ngươi. Đợi bản trưởng lão trở về kiếm phái, tất sẽ báo cáo việc này lên trên, đến lúc đó chưởng giáo bổn phái nhất định sẽ tự mình tới Thanh Phong kiếm phái các ngươi, tới tìm câu trả lời thỏa đáng.

- Xin đợi đại giá a.

La trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

- Sở Mộ, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong Thanh Phong kiếm phái,không nên rời khỏi nửa bước, bằng không ai cũng không thể bảo đảm được ngươi còn sống được hay không.

Diệu Nhật trưởng lão thu kiếm vào vỏ, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đột nhiên mở miệng nói ra một câu khiến cho mọi người nhướng mày. Một trưởng lão Hóa Khí cảnh cao cao tại thượng không ngờ lại uy hiếp một đệ tử Kiếm Khí cảnh, không biết vị trưởng lão này không biết xấu hổ cỡ nào a.

- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ sống tốt, trong vòng mười năm ta tất sẽ kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái. Hy vọng tới lúc đó ngươi còn sống.

Sở Mộ lạnh lùng cười, không sợ hãi chút nào, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lúc nói lời phản bác khiến cho hai mắt mọi người sáng ngời, trong lòng khiếp sợ, muốn nói lời này cần có hào khí tới bực nào chứ?

Ba trưởng lão Thanh Lan kiếm phái đều lạnh lùng cười, quay đầu rời đi, trong lòng nghẹn khuất dị thường, một ngụm máu xông lên tới cổ lại bị bọn họ ngăn lại. Lần này không chỉ có kế hoạch không thành công, còn bị chống đống, mà đệ tử bổn phái lại không có một ai trở ra.

Có thể nói người tổn thất thảm trọng nhất chính là bọn họ.

- Người trẻ tuổi có ngạo khí là chuyện tốt, nhưng mà cũng nên biết có chuyện không nên nóng nảy, nếu không khó thành đại sự.

Diêu trưởng lão liếc nhìn Sở Mộ, chắp hai tay ra sau lưng ngửa đầu nói. Vẻ mặt có một tia khinh thị, hắn đối với lời này của Sở Mộ không cho là đúng, ấn tượng đối với Sở Mộ cũng hạ thấp đi ba phần.

- Đa tạ trưởng lão xuất thủ tương trợ.

Sở Mộ lơ đễnh, không quan tâm mà hạ kiếm lễ với Diêu trưởng lão. Mặc kệ Diêu trưởng lão nói gì, đều không ảnh hưởng tới Sở Mộ được. Nhưng mà Diêu trưởng lão trợ giúp lại là chân thật, cho nên Sở Mộ hạ kieemsl ễ cũng là một loại cảm tạ đúng với cấp bậc lẽ nghĩa.

- La trưởng lão, lần này tổn thất của ba phái chúng ta đều rất thảm trọng, có một ít chuyện cần phải làm rõ, cho nên tạm thời chúng ta cáo từ.

Diêu trưởng lão cũng không nhìn Sở Mộ mà chắp tay nói với La trưởng lão, khẽ cười một tiếng rồi quay người rời đi.

DIêu Bích Phương quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Mộ, cuối cùng cũng rời đi theo. Cuối cùng trong sơn cốc nhỏ này cũng chỉ còn lại sáu đệ tử và ba trưởng lão của Thanh Phong kiếm phái.

La trưởng lão nhìn chung quanh một chút, lại nhìn sáu đệ tử tinh anh, trong lòng không biết có tư vị gì cho đúng. Dường như rất là cao hứng, kích động, nhưng mà cao hứng, kích động không nổi. Tóm lại là có chút áp lực.

- Có chuyện gì đợi sau khi trở về kiếm phái các ngươi hãy nói.

La trưởng lão thu kiếm vào vỏ, thở dài một hơi rồi chậm rãi nói ra. Liên tiếp có biến cố xảy ra khiến cho trực giác của hắn nói cho hắn biết, trong Thanh Lan hư cảnh nhất định xảy ra chuyện quan trọng gì đó. Nếu không tuyệt đối sẽ không xuất hiện tổn thất thảm trọng như vậy.

- Đi thôi.

Hai trưởng lão khác cũng nói.
Chương 173 Song kiếm thuật

Tổng cộng chín người lúc này mới nhanh chóng rời khỏi sơn cốc nhỏ, dọc theo đường núi gập ghềnh, rất nhanh rời đi. Nhanh chóng trở về Thanh Phong kiếm phái, chuyến đi Thanh Lan hư cảnh này cuối cùng cũng chấm dứt, tất cả lại lặng lẽ trở về như bình thường.

Thanh Phong kiếm phái, trong Thanh Phong chủ điện.

- Chưởng giáo, Thanh Lan kiếm phái này thực sự quá càn rỡ, dám trái với ước hẹn ba phái, để cho một đệ tử thập đoạn đỉnh phong giả trang thành đệ tử tinh anh cửu đoạn tiến vào trong Thanh Lan hư cảnh. Lúc ấy nếu không phải có Sở Mộ ở đó, chỉ sợ toàn bộ đệ tử tinh anh của bổn phái sẽ chết trong Thanh Lan hư cảnh a.

La trưởng lão sau khi nghe Sở Mộ báo cáo xong, lúc này giận dữ, một tay liên tục vỗ xuống bàn, đột nhiên đứng dậy quát, mái tóc đen bay tán loạn.

Lần này là do hắn cầm đầu, lĩnh đội, nếu như hai mươi đệ tử tinh anh toàn bộ đều chết trong Thanh Lan hư cảnh, mặc kệ kiếm phái có trừng phạt hắn hya không, trong lòng hắn khó mà bình yên được, sẽ có tâm ma. Một khi có tâm ma, cũng đồng nghĩa với việc sau này hắn không có khả năng tiến bộ, thậm chí còn có khả năng vì vậy mà chán chường, xuống dốc.

Ba vị chưởng viện và chư vị trưởng lão khác cũng vẻ mặt phẫn nộ, tinh mang trong mắt lập lòe, phát ra khí tức tràn ngập chủ điện, giống như có kiếm quang tràn ngập, khiến cho Sở Mộ thân là người ở trong đó cảm thấy áp lực khó chịu, không thể không tonaf lực vận chuyển kiếm khí mới miễn cưỡng kiên trì được.

- Được rồi, thu liễm khí tức của các ngươi đi.

Chưởng giác La Thiên Hùng nói, tự nhiên có một cỗ uy thế bá đạo, chư vị trưởng lão lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng thu liễm khí thế sát cơ, làm cho Sở Mộ thở dài một hơi.

- Sở Mộ, lần này ta đại biểu Thanh Phong kiếm phái cảm tạ ngươi.

Nói xong La Thiên Hùng đứng lên, không ngờ lại hạ kiếm lễ với Sở Mộ, làm cho trong lòng Sở Mộ chấn động.

- Chưởng giáo, ta cũng là đệ tử Thanh Phong kiếm phái.

Sở Mộ nghiêm túc, nghiêm mặt nói, hành kiếm lễ lại với La Thiên Hùng.

- Bất kể thế nào, Thanh Phong kiếm phái có ngươi chính là vinh hạnh lớn lao.

La Thiên Hùng lần nữa ngồi xuống, nhìn qua Sở Mộ, vẻ mặt vui mừng:

- Từ hư cảnh trở về chắc hẳn ngươi cũng rất mệt mỏi a. Như vậy đi, chuyện còn lại sẽ do ta và chư vị chưởng viện, trưởng lão xử lý. Có lẽ nên lấy lại công đạo, coi như là khai chiến với Thanh Lan kiếm phái cũng nhất định phải đòi lại, ngươi hãy đi về nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi kết quả. Sau này còn có khiêu chiến càng thêm lớn hơn chờ đợi ngươi.

- Được, chưởng giáo, các vị chưởng viện và trửng lão, Sở Mộ xin được cáo lui trước.

Sở Mộ gật đầu, chậm rãi nói, sau khi hành kiếm lễ với chưởng giáo, chưởng viện và chư vị trưởng lão, hắn quay người đi ra khỏi Thanh Phong chủ điện, đi tới khu vực của đệ tử tinh anh.

Về phần đám người Lý Dật, sau khi trở về kiếm phái bọn họ đã trở về lầu các của mình nghỉ ngơi.

Chuyến đi Thanh Lan hư cảnh này tuy rằng thu hoạch rất lớn, thực lực bản thân rõ ràng có tăng lên, nhưng mà thần kinh luôn căn cứng, hiện tại bình tĩnh lại hắn cũng cảm thấy mỏi mệt không thôi, cho nên thả lỏng người nghỉ ngơi là phương thức điều trị tốt nhất.

Kiếm giả tu luyện, tất cả phương diện kết hợp với nhau thì mới có thể tiến bộ và đột phá lớn hơn, bộ mặt căng cứng cũng chỉ tạo thành bất lợi với mình.

...

- Sư huynh, người trở về rồi...

Trên khuôn mặt nhỏ của Lý Vi tràn ngập vẻ kích động.

- Ồ?

Sở Mộ mỉm cười, gật gật đầu, có cảm giác ấm áp nho nhỏ:

- Tu vi ngươi rất nhanh đạt tới lục đoạn đỉnh phong, không tệ, chỉ sợ qua một thời gian ngắn nữa ngươi có thể đột phá tới thất đoạn, trở thành đệ tử nội môn a.

- Sư huynh, coi như là đột phá tới thất đoạn, muội vẫn là kiếm thị của sư huynh.

Lý Vi sau khi thốt ra lời này, khuôn mặt đỏ bừng.

- Ha ha, được rồi...

Sở Mộ lúc này cười phá lên, chợt nói:

- Muội giúp ta lấy một bộ y phục sạch sẽ, ta muốn đi tắm một chút.

- Được, sư huynh.

Lý Vi vội vàng gật đầu, nhanh chóng quay người rời đi, nàng cảm thấy hai má mình nóng rực. Mắc cỡ chết người, sao nàng có thển ói ra loại lời nói như vậy cơ chứ? Trong lúc nhất thời trong lòng Lý Vi rối loạn không thôi.

Trong Thanh Lan hư cảnh, Sở Mộ cũng không có tắm rửa qua lần nào, lúc tu vi đột phá tới cửu đoạn, thể chất bản thân sẽ trải qua một lần tinh lọc, thân thể trở nên thông thuận hơn rất nhiều, thứ hai là không có điều kiện tắm rửa.

Hiện tại tắm rửa, nước ẩm chảy qua toàn thân, loại cảm giác này quả thực vô cùng thoải mái, thoải mái toàn thân. Sau khi tắm xong, Sở Mộ lại đem thân thể ngâm trong bồn nước lớn, bên trong có đầy nước ấm, ngâm qua một lát, thân thể càng thoải mái khó có thể nói nên lời.

Trọn vẹn ngâm người chừng nửa canh giờ, nước lạnh đi thì Sở Mộ mới đứng dậy, sau khi mặc tử tế hắn mới đi tới lầu hai.

- Đúng rồi, sư huynh, vừa rồi La sư tỷ tới tìm huynh.

Lý Vi đã bình tĩnh trở lại, nhìn thấy Sở Mộ, nàng vội vàng nói.

- La sư tỷ sao?

Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ nghi hoặc, chợt giật mình nói:

- nàng có nói tới tìm ta có chuyện gì không?

- Nàng không có nói chuyện gì. Chỉ là nhìn thấy sư huynh vẫn chưa về cho nên nàng đã rời đi.

Lý Vi nói.

- Được, hôm nay ta cần nghỉ ngơi, có người tim ta, nếu như không có chuyện gì quan trọng muội từ chối tất cho ta.

Sở Mộ gật đầu nói.

- Vâng sư huynh.

Lý Vi vội vàng gật đầu đáp ứng, có thể làm một chút chuyện vì sư huynh, tự đáy lòng nàng cảm thấy vui vẻ không thôi.

Lý Vi xuống lầu, Sở Mộ nằm trên giường, đắp kín chăn, chuyện gì cũng không muốn, hắn chậm lâm vào ngủ say, tận sâu trong linh hồn cũng bắt đầu nghỉ ngơi, bắt đầu khôi phục.

Giấc ngủ này Sở Mộ ngủ rất dài, trọn vẹn tới sáng sớm ngày hôm sau mới tỉnh lại. Hắn cảm thấy tinh thần no đủ, sảng khoái không thôi, tất cả mọi sự vật bốn phía dường như càng trở nên rõ ràng, giống như linh hồn hắn cường đại hơn sau một giấc ngủ vậy.

Vung quyền cước một chút, xương cốt toàn thân vang lên tiếng lách cách như rang đậu, gân cốt toàn thân thư giãn. Không bao lâu sau, Sở Mộ lập tức cảm thấy máu trong cơ thể mình lưu chuyển, giống như muốn sôi trào lên. Vừa sáng sớm mà cảm giác lạnh lẽo chung quanh đã bị xua tan đi rất nhiều.

Lần này, thu hoạch trong Thanh Lan hư cảnh đại bộ phận đều nộp lên trên kiemesp hái, hắn chỉ để lại một phần nhỏ. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà đều là tinh hoa chính thức.

Một môn kiếm khí quyết Hoàng cấp cực phẩm, một môn kiếm khí quyết Hoàng cấp thượng phẩm, một món kiếm thuật cao giai nguyên vẹn. Một cái ngụy kiếm khí, ba khối đá ẩn chứa linh khí tinh thuần, còn có hai khỏa Xích Huyết quả cùng với thứ quan trọng nhất là Thanh Lan thánh quả...

Thanh Phong kiếm phái tự nhiên cũng biết rõ các đệ tử nhất định cũng có chỗ cất giấu, nhưng mà cũng không có muốn các đệ tử giao ra toàn bộ thu hoạch của mình.
Chương 174 Song kiếm thuật 2

Chuyện này đối với kiếm phái mà nói, đệ tử nộp lên linh dược rồi đủ loại các thứ linh tinh cũng đã vượt quá thu hoạch các lần trước của Thanh Phong kiếm phái trong Thanh Lan hư cảnh, hơn nữa còn nhiều hơn gấp mấy lần, làm cho đám người cao tầng mừng rỡ dị thường.

Bọn họ cũng không biết thu hoạch của Sở Mộ phong phú như vậy, bằng không không biết bọn họ có động tâm hay không.

- Diệu Nhật có tu vi là Hóa Khí cảnh tiểu thành. Dựa theo La trưởng lão phỏng đoán, trong vòng năm năm sẽ đột phá tới đại thành. Đến lúc đó sẽ càng cường đại hơn. Ngoài ra trong cả Thanh Lan kiếm phái còn có Kiếm giả mạnh mẽ hơn Diệu Nhật kia. Giống như là hai vị thái trưởng trưởng lão trấn thủ cửa vào Thanh Phong kiếm phái.

Sở Mộ đi về phía sân, âm thầm nói.

- Trong vòng mười năm ta muốn kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái, xem ra không dễ dàng như vậy. Ít nhất tu vi ta cũng phải đạt tới Hóa Khí cảnh tiểu thành, muốn chắc chắn hơn thì cũng phải tới đại thành.

Những lời trước đó nói với trưởng lão ba phái, cũng không phải nhất thời Sở Mộ nổi hứng nói nhảm, cũng không phải là nói giỡn, mà là một loại phong mang xuất phát từ sâu trong lòng. Áp lực trong lòng hắn lập tức hiển hiện ra.

Bất luận là kiếm thuật sư hay là Kiếm giả, phong mang cần nội liễm thì có lẽ nên nội liễm, lúc cần lộ ra thì nên lộ ra. Dưới tình huống lúc đó, Sở Mộ trở thành tiêu điểm, lần lượt bị nhắm vào, trong lòng đã sớm phẫn nộ dị thường. Nếu như không hiện ra, luôn bị đè nén, đối với bản thân mình cũng không tốt. Cho nên đó không chỉ là một loại phát tiết, càng là một loại thúc dục với bản thân mình.

Trong vòng mười năm, kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái.

Đi tới sân thượng, hít thở không khí lạnh buốt, nhìn qua cảnh sắc lờ mờ bốn phía, Sở Mộ chậm rãi quét mắt một vòng rồi thu hồi ánh mắt, ngồi xếp bằng xuống, lấy ra thượng nguyên kiếm khí quyết, cẩn thận lật xem.

- Hiện tại tu vi kiếm khí của ta đã đạt tới cửu đoạn đỉnh phong, sắp đột phá tiến vào thập đoạn. Nhưng mà trước đó ta nên chuyển tu thành thượng nguyên kiếm khí quyết, làm cho kiếm khí càng thêm tinh thuần, hùng hậu.

Âm thầm nói xong, mượn một chút ánh sáng, Sở Mộ cẩn thận đọc thượng nguyên kiếm khí quyết.

Kiếm khí quyết cùng hộ ở một mức độ nào đó có thể nói cũng có chỗ giống nhau, bởi vậy Sở Mộ đọc qua, muốn hiểu cũng không phải là vấn đề khó khăn. Thượng nguyên kiếm khí quyết, tự nhiên so với trung nguyên kiếm khí quyết càng thêm tinh diệu, thâm ảo, dùng ngộ tính của Sở Mộ, cũng phải xem ba lượt mới bắt đầu lý giải được.

Lại nhìn kỹ từ đầu mấy lần, hiểu rõ, dần dần đem thượng nguyên kiếm khí quyết hiểu rõ.

So với trung nguyên kiếm khí quyết, thượng nguyên kiếm khí quyết nhiều hơn hai tầng, tổng cộng có bảy tầng.

Hơn nữa dùng thượng nguyên kiếm khí quyết luyện thành thượng nguyên kiếm khí, không chỉ có so với trung nguyên kiếm khí càng thêm tinh thuần, hùng hậu, hơn nữa lúc tu luyện tới tầng bảy thượng nguyên kiếm khí quyết, trong người sẽ tự động cô đọng ra một đạo tiên thiên kiếm khí.

- Tiên thiên kiếm khí.

Trong lòng Sở Mộ có chút kích động, uy lực của tiên thiên kiếm khí hắn đã thoáng kiến thức được. Vô cùng cường đại, nếu như có thể ở trước Hóa Khí cảnh cô đọng ra được một đạo tiên thiên kiếm khí, đó chính là một đòn sát thủ.

Sau khi hoàn toàn hiểu rõ, thu hồi thượng nguyên kiếm khí quyết, Lý Vi đã đem bữa sáng nóng hổi bưng lên.

- Tiểu Vi, kế tiếp ta sẽ rời khỏi đây vài ngày.

Sở Mộ một mặt dùng cơm, một mặt nói với Lý Vi.

- Ồ? Sư huynh vừa mới trở về lại định rời đi sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi nhíu lên một cái, lưu luyến không rời, nói.

- Ta muốn đi chủ điện chuyển tu kiếm khí quyết.

Sở Mộ nói.

- Được, vậy muội sẽ chờ sư huynh trở về.

Lý Vi cười nói, chỉ là đi chuyển tu kiếm khí quyết mà thôi, cũng không phải lần nữa rời khỏi đây.

Đây cũng là một trong những sự khác biệt của đệ tử tinh anh và đệ tử nội môn ba viện. Đệ tử nội môn chuyền tu kiếm khí quyết đều hoàn thành trong lầu các của mình, mà đệ tử tinh anh lúc chuyển tu kiếm khí quyết được chuẩn bị phòng tu luyện đặc biệt.

PHong tu luyện ngay sau chủ điện, dùng hắc nham thach vô cùng cứng rắn xây thành, độ cứng có thể so với Bách Luyện kiếm, bởi vì thành phẩm kiến tạo cao như vậy, cho nên trong Thanh Phong kiếm phái cũng chỉ tổ kiến hai gian mà thôi.

Sở Mộ nói với trưởng lão ý đồ mình tới đây, sau đó hắn lập tức tiến vào trong một căn phòng tu luyện, cánh cửa nham thạch nặng nề khép kín lại.

Bên trong căn phòng tu luyện này cũng không lớn, chỉ chừng ba mươi thước vuông, trên đỉnh có khảm nạm bố khỏa dạ minh châu, đem trọn phòng tu luyện chiếu sáng như ban ngày mà không chói mắt.

Bốn phía trống trơn, chỉ có một cái bồ đoàn ở giữa. Sở Mộ nhìn kỹ, đi tới bồ đoàn rồi ngồi xuống xếp bằng, bài trừ tạp niệm, trong đầu tự nhiên nhớ lại khẩu quyết của thượng nguyên kiếm khí quyết...

Tiếp theo, bắt đầu tán đi trung nguyên kiếm khí của bản thân...

Sở Mộ lần nữa cảm nhận được loại cảm giác này, kinh mạch có cảm giác đau đớn giống như bị mũi kiếm không ngừng xé rách, cảm giác từ khắp nơi trong cơ thể truyền ra, khiến cho hắn khó chịu vô cùng, làm cho hắn biến sắc, cắn chặt răng không nói nên lời.

Tu vi kiếm khí càng tinh thuần, càng cường đại, khi tán đi kiếm khí, đau đơn mà bản thân phải thừa nhận càng thêm rõ ràng, càng thêm kịch liệt. Nếu không chịu nổi sẽ gặp phải nguy hiểm. Cho nên rất nhiều Kiếm giả tu vi kiếm khí cường đại sẽ không đơn giản chuyển tu kiếm khí quyết, trừ phi là giữa hai món kiếm khí quyết có hơn kém rất lớn.

ý chí của Sở Mộ vô cùng kiên cường, không thể rung chuyển, hắn cứ như vậy gắng gượng qua thống khổ. Hơn nữa còn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, sau khi cơ hồ toàn bộ trung nguyên kiếm khí trong kinh mạch bị tán đi, hắn lại dựa theo khẩu quyết thượng nguyên kiếm khí bắt đầu vận chuyển.

Ngay từ đầu vận chuyển vô cùng trúc trắc, tối nghĩa, nhưng mà dưới sự chấp nhất, kiên trì của Sở Mộ, bắt đầu có luồng trung nguyên kiếm khí đầu tiên trong kinh mạch chậm rãi chuyển hóa thành thượng nguyên kiếm khí. Sau khi bước đi bước gian nan nhất này, có tia thượng nguyên kiếm khí đầu tiên này kéo theo, lập tức vận chuyển những kiếm khí đang toán loạn trong kinh mạch, dung hợp, chuyển hóa thành thượng nguyên kiếm khí.

Thống khổ dần dần đi xa, Sở Mộ cũng hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện thượng nguyên kiếm khí quyết.

Chuển tu kiếm khí quyết tốt nhất là không bị quấy nhiễu, cũng không nên bị cắt đứt, nếu không hiệu quả sẽ bị giảm bớt đi nhiều. Thời gian một ngày trôi qua, Sở Mộ đã đem toàn bộ kiếm khí toán loạn đều chuyển hóa thành thượng nguyên kiếm khí, hơn nữa còn tu luyện tới tầng thứ hai thượng nguyên kiếm khí.

Ngày hôm sau trôi qua, Sở Mộ đã tu luyện tới tầng thứ ba. Tới gần ngày thứ tư, ngày thứ ba đi qua, dưới kiếm khí vận chuyển, Sở Mộ có cảm giác như đột phá gì đó, đạt tới tầng thứ năm.

Lại vận chuyển một đại chu thiên, Sở Mộ thoát khỏi trạng thái tu luyện. Hai mắt mở ra, trong đôi mắt thanh tịnh đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang xé rách hư không, trong tích tắc này tinh mang thậm chí còn sáng hơn dạ minh châu trên đỉnh gian tu luyện này.
Chương 175 Song kiếm thuật 3

Tinh mang phóng ra, hai dấu vết lưu lại chậm rãi tiêu tán, bờ môi Sở Mộ khẽ nhếch lên.

- Kiếm khi tu luyện ra từ tầng thứ năm của thượng nguyên kiếm khí quyết nếu so với tầng thứ năm của trung nguyên kiếm khí quyết, kiếm khí càng thêm tinh thuần hơn ba phần. Cũng hùng hậu hơn ba phần.

Sở Mộ tinh tế cảm nhận kiếm khí trong cơ thể, âm thầm có vài phần kích động.

Trong đồng cấp, kiếm khí càng tinh thuần, càng hùng hậu thì thực lực sẽ càng cường đại hơn. Tu vi của Sở Mộ hiện tại tuy rằng là cửu đoạn đỉnh phong, nhưng mà thực lực chỉnh thể nếu như so với vài ngày trước đó đã tăng lên ba bốn thành, càng cường đại hơn.

- Chuyển tu kiếm khí quyết đã hoàn tất, thực lực chỉnh thể ta càng thêm cường đại. Kế tiếp phải ôn lại phương pháp sử dụng song kiếm một chút, lại tìm cơ hội đột phá tới thập đoạn.

Sở Mộ đứng dậy, âm thầm nói:

- Đúng rồi, còn có Thanh Lan thánh quả, trước tiên phải đi tới tàng thư các của kiếm phái tra điển tịch một chút, phải hiểu rõ thêm mới được. Mặt khác còn có ba khối đá ẩn chứa linh khí tinh thuần, cũng không biết bọn chúng gọi là gì.

Chợt, hắn bắn ra một đạo kiếm khí vào vách tường, lập tức có tiếng vang ken két xuất hiện. Cánh cửa nham thạch nặng nề của phòng tu luyện chậm rãi nâng lên, thân ảnh Sở Mộ lóe lên, lao ra khỏi phòng tu luyện.

Sau khi hạ kiếm lễ với trưởng lão phụ trách phòng tu luyện, Sở Mộ nhanh chóng rời khỏi, trở lại khu vực lầu các của đệ tử tinh anh.

Vừa vặn La Ngọc Linh cũng ở chỗ này, nhìn thấy Sở Mộ, La Ngọc Linh thoáng cái đứng lên, bộ dáng vô cùng kích động, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai tay thì nắm chéo áo, không ngừng miết.

Tâm tư của Sở Mộ lúc này hoàn toàn đặt vào song kiếm thuật cùng với Thanh Lan thánh quả, cho nên trên đường đi cũng không có chút ý nhiều. CHo nên hắn chỉ nói chuyện phiếm với La Ngọc Linh vài câu, lại chỉ điểm kiếm thuật cho La Ngọc Linh, vạch yếu điểm trong đó rồi đuổi La Ngọc Linh đi.

Lý Vi ở bên cạnh nhìn qua, trong lòng có chút mừng thầm, cùng là nữ nhân, nàng tự nhiên cũng nhìn ra La Ngọc Linh dường như có chút tâm tư ái mộ Sở sư huynh, cho nên trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút ghen ghét.

Nhưng mà La Ngọc Linh bất kể tướng mạo hay là xuất thân, hay là tu vi đều trên nàng, nàng căn bản không có một chút tư cách cạnh tranh nào. Lúc này nhìn thấy Sở sư huynh có thái độ bình thường với La Ngọc Linh, cũng không có chút lưu luyến nào, trong lòng nàng cảm thấy rất là thoải mái, giống như là ăn mật ngọt vậy.

- Tiểu Vi, ba ngày nay không có chuyện gì chứ?

Sau khi đuổi La Ngọc Linh đi, Sở Mộ mở miệng hỏi.

- Sư huynh, hôm trước đám người đại sư huynh có tới tìm sư huynh. Ngày hôm qua thì Tạ Xuân Lôi sư huynh tới tìm huynh.

Lý Vi hoàn hồn, vội vàng nói:

- Nhưng mà bọn họ đều chưa nói là có chuyện gì.

- Được rồi, ta biết rồi.

Sở Mộ gật đầu, đây là chuyện trong dự liệu của hắn, hắn quay đầu đi lên lầu hai, cầm ngụy Thanh Phong kiếm và ngụy Hỏa Mãng kiếm đi tới kiếm đài đệ tử tinh anh thường tập luyện.

Bất luận là ở trong ba viện hay là ở trong chủ điện, phàm là phạm vi đệ tử nội môn hoặc là đệ tử tinh anh ở đều kiến tạo một tòa kiếm đài tu luyện để cho đám đệ tử bình thường tu luyện kiếm thuật.

Nhưng mà bởi vì đệ tử tinh anh vốn không nhiều lắm, chuyến đi Thanh Lan hư cảnh lại chết mất mười bốn người, hiện tại cũng chỉ còn lại hai mươi mấy người, cũng bởi vì các loại nguyên nhân khác. Cho nên khi Sở Mộ đi tới luyện kiếm đài, không ngờ nơi này cũng chỉ có một người luyện kiếm.

- Tạ Xân Lôi?

Sở Mộ đứng phía xa xem xét đã nhận ra nguyện kiếm, bởi vì hắn ta chỉ còn có một cánh tay.

- Sở sư huynh.

Tạ Xuân Lôi tu luyện xong một lần kiếm thật, đang lau mồ hôi trên trán, ánh mắt thoáng quay đầu nhìn về phía một đạo thân ảnh đang tới gần, hai mắt hơi sững sờ, tiếp theo ánh mắt hiện lên vẻ kích động, vội vàng hạ kiếm lễ với Sở Mộ.

Hiện tại, trong cảm nhận của tất cả đệ tử Thanh Phong kiếm phái mà nói, địa vị của Sở Mộ hoàn toàn không dưới đại sư huynh lg. Cho nên trừ ba người Lý Dật và Tiêu Thiên phong ra, đám đệ tử khác đều nhận định Sở Mộ là sư huynh.

- Ngươi tốt chứ?

Sở Mộ cũng hạ kiếm lễ lại.

- Sư huynh, cảm tạ Xích Huyết quả của người, bằng không ta thực sự không biết phải bao lâu mới có thể khôi phục.

Tạ Xuân Lôi giống như tìm được chủ đề nói chuyện, chân thành nói, miệng nói ra lời cảm tạ thành khẩn, phát ra từ tận đáy lòng:

- Về sau có gì cần ta đi làm, mong sư huynh nhất định phải nói rõ, ta sẽ toàn lực làm việc.

- Ngươi quá khách khí rồi.

Sở Mộ mỉm cười nói:

- Là sư huynh đệ đồng môn, giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên.

- Bất kể thế ào, không có sở sư huynh thì lần này nhất định ta phải chết trong Thanh Lan hư cảnh. Sở sư huynh là ân nhân cứu mạng của ta.

Sở Mộ dứt khoát gật gật đầu, hắn nhìn ra được, loại người như Tạ Xuân Lôi này chính là loại người cứng đầu khi nhận thức một việc gì đó. Một khi xác nhận thứ gì, mười con trâu cũng không thể kéo lại được:

- Sao nào? Sau khi mất đi một cánh tay, tu luyện kiếm thuật có phải không còn tự nhiên như ngày xưa nữa hay không?

- Mong sư huynh chỉ điểm.

Tâm tư Tạ Xuân Lôi coi như là linh hoạt, vừa rồi hắn luyện kiếm thuật mấy lần, vốn kiếm thuật rất thuần thục lúc này lại giống như chung quy vẫn thiếu cái gì đó, uy lực khó có thể phát huy ra toàn bộ. Lúc này nghe Sở Mộ nói như vậy, lập tức hắn cũng muốn thử, giống như trong đường cùng tuyệt vọng, cái gì cũng có thể làm vậy.

- Không nên gấp gáp, đây là tình huống bình thường.

Sở Mộ lúc này mới cười nói:

- Người ta hai tay có tác dụng điều chỉnh cân bằng của bản thân, ngươi thoáng cái mất đi một cánh tay trái, tương đương sự cân đối của thân thể bị phá đi, cho nên bất kể là tu luyện kiếm thuật hay là làm chuyện khác, hoặc ít hoặc nhiều đều chịu một chút ảnh hưởng. Mà biện pháp giải quyết nói khó cũng không khó, đó chính là cần một ít thời gian đi thích ứng. Tu luyện nhiều thêm, sử dụng tay phải nhiều thêm, điều chỉnh cân đối thân thể, đến lúc đó sẽ không thành vấn đề nữa.

- Thì ra là thế?

Tạ Xuân Lôi nghe vậy, vẻ mặt như bừng tỉnh, vội vàng lần nữa hạ kiếm lễ với Sở Mộ:

- Đa tạ sư huynh chỉ điểm.

- Được rồi, coi như ta cũng không nói gì, tự bản thân ngươi từ từ phát hiện đi.

Sở Mộ nói:

- Không nói nhiều nữa, tu luyện đi.

- Vâng.

Tạ Xuân Lôi dứt khoát nói nói. Lần nữa tu luyện, chỉ là lần tu luyện này bởi vì có lời nói của Sở Mộ làm cho Tạ Xuân Lôi tràn ngập lực lượng, trong lòng hắn cũng không có mờ mịt mà sốt ruột như vậy nữa. Tâm lý nắm chắc, khi tu luyện tự nhiên cũng càng thêm trầm ổn, hơn nữa còn có thể toàn thân toàn ý đắm chìm vào trong đó, cẩn thận cảm thụ mỗi một biến hóa cho dù là nhỏ nhất ở bên trong, chuyện này đối với việc làm quen tình huống, nắm giữ thân thể hiện tại có trợ giúp rất lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm đạo độc thần
  • 5.00 star(s)
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương 3922
Kiếm Đạo Độc Thần
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương C2407
Kiếm Đạo Độc Tôn
  • Kiếm Du Thái Hư
Chương 1799
Vạn đạo kiếm tôn convert
  • Đả Tử Đô Yếu Tiễn
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom