• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kiếm Đạo Độc Thần (1 Viewer)

  • Chương 186-190

Chương 186 Sinh tử

- Con sâu cái kiến đáng chết, cho dù kiếm thuật có cao thì có thể làm gì được chứ? Trước mặt tu vi kiếm khí chênh lệch quá lớn, các ngươi cũng không thể làm gì được.

người bịt mặt áo xám kia nhìn thấy hai người Sở Mộ và Tiêu Thiên phong không ngờ lại không biết tốt xấu như vậy, lập tức thẹn quá hóa giận, miệng hét lớn một tiếng, kiếm khí toàn thân bắt đầu khởi động. Thân thể hắn giống như biến thành một cái bếp lò, phóng ra khí tức nóng bỏng đáng sợ, chấn động bốn phương tám hướng, không khí bốn phía bị điều động, linh khí trong vòng phạm vi mười thước trở nên nóng bỏng vô cùng, quang mang màu đỏ nhanh chóng lan tràn.

Người bịt mặt áo xám đứng bên trong linh khí bị nhuộm đỏ, giống như bốc cháy lên, kiếm trong tay giường như cũng hóa thành hỏa diễm lưu chuyển, tay phải chậm rãi huy động, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong chỉ cảm thấy thân thể giống như bị thiêu đốt, máu trong người sôi trào, sắc mặt đại biến, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tự nhiên sinh ra.

Hai người vội vàng dừng lại, kiếm khí mạnh mẽ chém xuống mặt đất, thân thể vội vàng thối lui.

- Đi chết đi.

Người bịt mặt áo xám quát lớn một tiếng tràn ngập sát khí, kiếm trong tay hung hăng chém một kiếm về hư không, trong tích tắc, vô số quang mang màu đỏ hóa thành từng đạo kiếm khí, phô thiên cái địa chém tới, giống như là một dòng nham thạch nóng bỏng, trực tiếp bao phủ chung quanh thân thể Sở Mộ và Tiêu Thiên phong.

Thanh âm ầm ầm cực lớn chấn động cuồn cuộn, kiếm khí màu đỏ tạo thành cơn sóng lớn khủng bố tản mát ra nhiệt độ nóng bỏng không gì sánh nổi, cỏ xanh nhàn nhạt trên mặt đất hoàn toàn mất đi nước, nhanh chóng trở nên khô héo, tiếp theo giống như cỏ khô bị hỏa diễm thiêu đốt biến thành tro bụi.

Kiếm khí màu đỏ khủng bố giống như sóng biển mạnh mẽ nháy mắt kéo tới, Sở Mộ và Tiêu Thiên phong đều cảm giác được không khí quanh thân trở nên vô cùng nóng bỏng, hơn nữa còn bị ép súc, làm cho bọn họ trong lúc nhất thời khó có thể nhúc nhích, không có cách nào né tránh.

Sắc mặt đại biến, cảm giác nguy cơ trí mạng đột nhiên nổ tung trong đầu, da đầu run lên, lỗ chân lông toàn thân giãn ra, một cỗ cảm giác run rẩy giống như là suối phun tràn ngập toàn thân, khiến cho thân thể không nằm trong sự khống chế của bản thân mà run rẩy.

Đáng sợ, kiếm khí tiên thiên hỏa hệ vô cùng đáng sợ hóa thành gợn sóng kiếm khí, giống như ngay cả không gian cũng bị thiêu huy, trong hai mắt run rẩy của Sở Mộ và Tiêu Thiên phong phản chiếu ra một mảnh đỏ tươi, giống như cả thế giới lúc này đều bị nhuộm đỏ.

Kiếm khí trong đan điền giống như nổ tung, lập tức lao từ đan điền ra kinh mạch, lao ra khỏi mỗi một lỗ chân lông, ngưng tụ bên ngoài thân thể, kiếm khí thành giáp, phòng hộ bản thân.

Chỉ thấy quanh thân Tiêu Thiên phong có kiếm khí màu vàng kim nhạt vờn quanh, từng tia lưu chuyển, tràn ngập màu sắc mỹ lệ khác thường, mang theo sự sắc bén vô tận lập tức va chạm với kiếm khí màu đỏ đang cuồng bạo trùng kích tới.

Răng rắc một tiếng, dưới kiếm khí tiên thiên, kiếm khí kim hệ vô cùng tinh thuần của Tiêu Thiên phong cũng không có cách nào ngăn cản, lập tức bị đánh phá, tiên thiên kiếm khí hỏa hệ khủng bố trực tiếp đánh vào trên người Tiêu Thiên phong, trong nháy mắt khiến cho hắn bay ngược về phía sau hơn mười thước.

mà Sở Mộ, kiếm khí thành giáp của hắn lập tức bị tiên thiên kiếm khí hỏa hệ đánh tan, uy lực của tiên thiên kiếm khí này, cho dù là hắn đã tu luyện ra thượng nguyên kiếm khí từ thượng nguyên kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm cũng không có cách nào bằng được. Trừ phi Sở Mộ vận dụng đạo tiên thiên kiếm khí kia thì mới có thể ngăn cản, nhưng mà tiên thiên kiếm khí hắn chỉ có một đạo, một khi tiêu hao, nhất định phải tốn mất vài ngày mới có thể lần nữa ngưng tụ.

Trong nháy mắt, ngoại kiếm khí bị Sở Mộ điều động, nhanh chóng hội tụ trước người, cùng với tiên thiên kiếm khí hỏa hệ cuồng bạo mạnh liệt đang đánh tới va chạm với nhau, lần nữa lại bị đánh tan, tiên thiên kiếm khí trùng trùng điệp điệp đánh vào trên người Sở Mộ, cùng với kiếm khí hộ thể vô hình va chạm.

Thân thể Sở Mộ trước trùng kích cuồng bạo của tiên thiên kiếm khí hỏa hệ bay ra xa hơn chục thước, đập vào mặt đất vài vòng, hỏa diễm trên y phục bị dập tắt, nhưng mà một thân y phục màu xanh lại bị thiêu đốt hơn phân nửa, tràn ngập bụi đất, nhìn qua vô cùng chật vật.

Bộ y phục màu xanh trên người Tiêu Thiên phong cũng bị thiêu đốt hơn phân nửa, tóc xoăn lại, thân thể vẫn gắng gượng đứng lên, một tia khói xanh từ trên thân thể hắn bay lên. Thân thể giống như bị nướng chín vậy. Nhưng mà Ngụy kiếm khí lại được hắn chăm chú nắm trong tay, giống như là tính mạng, không thể nào tách rời.

Mà mặt đất những nơi tiên thiên kiếm khí đi qua lưu lại một đám tro tàn, một mảnh đất đai bị cháy đen, toát ra từng đám khói xanh.

- Hừ, con sâu cái kiến chính là con sâu cái kiến, kiếm thuật cho dù tốt thì thế nào chứ?

Người bị mặt áo xám kia thở ra một hơi, lạnh giọng lầm bầm:

- Trước chênh lệch tu vi kiếm khí tuyệt đối, cho dù kiếm thuật mạnh mẽ cũng không có cách nào phát uy ra uy lực. Chỉ là hai thập đoạn sơ kỳ đã muốn đối kháng với ta. Quả thực là nằm mơ.

Một kích tiên thiên kiếm khí cuồng bạo này tiêu hao không ít tiên thiên kiếm khí của hắn, nhưng mà diệt sát hai thiên tài như vậy hắn cũng cảm thấy vô cùng đáng giá.

- Thứ bọn chúng sử dụng đều là ngụy kiếm khí, mang về kiếm phái nộp ta cũng có thể đạt được một đám lớn điểm cống hiến. Mặt khác, giết chết hai bọn chúng, Diệt Nhật trưởng lão đã đồng ý sẽ truyền thụ cho ta một môn kiếm thuật cao giai a.

Trong lòng người bịt mặt áo xám hiện lên sự vui vẻ, tuy rằng hắn là cao thủ nhập môn Hóa Khí cảnh, nhưng mà trên thực tế kiếm thuật cao giai mà hắn nắm giữ chỉ là một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn mà thôi. Chuyện này cũng không có biện pháp, ở kiếm phái hạ phẩm, tình hình chung là vậy.

Bởi vậy khi Diệu Nhật trưởng lão để hắn ra tay, hơn nữa còn đồng ý sau khi thành công truyền tụ cho hắn một môn kiếm thuật cao giai, hắn không chút do dự nào, lập tức đồng ý với đối phương.

Phục hồi tinh thần lại, trong đôi mắt hẹp, mảnh của người áo xám bịt mặt kia vốn nhìn về phía Tiêu Thiên phong, Sở Mộ, lúc này thân ảnh lóe lên, chạy về phía Sở Mộ, kiếm quang trong tay lập lòe, có quang mang màu đỏ lưu chuyển.

- Chăt bỏ đầu các ngươi mang về báo cáo kết quả vậy.

Âm thầm nói một tiếng, người bịt mặt áo xám giơ một kiếm rồi chém xuống.

Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt nhoáng lên một cái, một kiếm thất bại, sau lưng bỗng nhiên truyền tới cảm giác rét lạnh và sắc bén, làm cho ánh mắt người áo xám bịt mặt đại biến, tiên thiên kiếm khí mạnh mẽ tạo thành hộ giáp, vội vàng đâm lại một kiếm, tạo thành một mảnh hỏa diễm cuồn cuộn.

Thanh âm ầm vang chói tai khiến cho người ta sợ hãi vang vọng, trong sát na, một đạo thân ảnh bay ngược ra, trường kiếm liên tục huy vũ, mấy đạo kiếm khí lăng không chém ra.

- Không ngờ lại không chết?
Chương 187 Sinh tử 2

Trong đôi mắt người bịt mặt áo xám hiện lên vẻ trầm thấp, một kiếm đánh tan kiếm khí tập kích tới, có thể tưởng tượng được lúc này trong lòng hắn khó coi thế nào, đồng thời cũng hoảng sợ ra sao. Vốn hắn cho là đã giết chết Sở Mộ, nhưng mà không ngờ tiểu tử này còn chưa chết, còn định thừa cơ tập kích hắn.

Người bịt mặt áo xám vừa tức giận vừa sợ hãi, đồng thời còn có chút kiêng kỵ. Một Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ bị tiên thiên kiếm khí của cao thủ Hóa Khí cảnh chính diện đánh trúng không những không có chết mà còn dư lực phản kích, chuyện này hắn chưa từng nghe nói qua a.

Sát ý tăng vọt tràn ngập lồng ngực, cơ hồ muốn nổ tung. Người bịt mặt áo xám xuất kiếm, tiên thiên kiếm khí đáng sợ lần nữa đánh ra. Sở Mộ đem ba thành Phong chi ý cảnh triệt để phát huy ra, dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, thân thể cơ hồ bay lên, giống như là cành liễu trong gió lắc lư bất định, tránh đi tiên thiên kiếm khí của người bị mặt áo xám công kích.

Ống tay áo của người bịt mặt áo xám vung lên, thân thể lăng không bay vọt, giống như nhảy lên chín tầng mây, từ trên cao nhìn xuống dưới, đôi mắt hẹp kia bắn ra sát cơ đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ dưới mặt đất. Thân thể khẽ chuyển động, ống tay áo huy động, thôi động khí lưu mạnh mẽ, phát ra tiếng sấm sét nặng nề, thân thể chúi xuống đánh ra một kiếm. Một kiếm này giống như mũi tên, xé rách hư không mang theo màu đỏ rực giống như cầu vồng bắn về phía Sở Mộ.

Khí tức hỏa diễm nóng bỏng, đáng sợ tới cực điểm áp bách tới. Nhiệt độ không khí bốn phía lần nữa tăng lên, toàn thân nóng bỏng làm cho Sở Mộ cơ hồ hít thở không thông. Toàn thân giống như bị trói buộc, áp bách khó có thể nhúc nhích. Sắc mặt Sở Mộ đại biến, một kiếm như vậy quá mạnh mẽ, không có cách nào ngăn cản.

Không hề do dự, Sở Mộ tập trung toàn bộ tinh thần, ngoại kiếm khí trong vòng phạm vi bảy thước bên ngoài đều được điều động. Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu mình cơ hồ như muốn nổ ra, áp lực bốn phía trở nên rời rạc, ngoại kiếm khí trong vòng bảy thước bên ngoài ngưng tụ, áp súc trở thành một đạo quang mang giống như trăng tàn, bắn lên trên cao, bắn thẳng về phía người bịt mặt áo xám.

Miệng quát lạnh lẽo một tiếng, người bịt mặt áo xám vung tay chém ra một kiếm, tiên thiên kiếm khí hỏa hệ ngưng tụ trên ngụy kiếm khí, một kiếm trực tiếp đánh nát kiếm khí của Sở Mộ. Mà Sở Mộ thì nhân cơ hội này thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa.

Hiện tại hắn vô cùng rõ ràng một điểm, coi như là tạo nghệ kiếm thuật của hắn hơn xa đối phương, nhưng mà trước mặt chênh lệch tu vi kiếm khí như vậy, hắn còn xa không phải là đối thủ của đối phương. Một khi tới gần, đối với hắn sẽ vô cùng bất lợi, chỉ có kéo giãn khoảng cách với đối phương, lại tìm kiếm thời cơ thích hợp thúc dục một đạo tiên thiên kiếm khí thi triển Kim PHong liệt không, mới có thể chém giết được đối phương.

Đây là cơ hội duy nhất, phải nắm chắc, nếu không một khi thất bại, Sở Mộ sẽ không có cơ hội lật bàn, coi như là muốn chạy trốn cũng rất khó khăn. Coi như thân pháp của hắn cao minh hơn đối phương, nhưng mà dưới chênh lệch tu vi quá lớn, cái này cũng bị san bằng, thậm chí là bị siêu việt.

Tiêu Thiên phong vẫn nằm trên mặt đất không có nhúc nhích, trực giác của Sở Mộ nói cho hắn biết, Tiêu Thiên phong có lẽ không khinh địch mà bị giết chết như vậy a.

Người bịt mặt áo xám kia lăng không bay vọt, một kiếm bắn thẳng về phía trước, sóng nhiệt cuồn cuộn mãnh liệt kéo tới, giống như thề phải khiến cho Sở Mộ hóa thành tro tàn vậy.

Sở Mộ nhanh chóng lui về phía sau, người bịt mặt áo xám nhanh chóng đuổi theo, giống như là một vì sao rơi xuống mặt đất, đưa lưng về phía Tiêu Thiên phong. Lúc này lực chú ý của hắn toàn bộ đều đặt trên người Sở Mộ, trong lòng cũng chỉ có vẻn vẹn một ý niệm, đó là giết chết Sở Mộ.

Nhưng mà lúc này ngón tay trái của Tiêu Thiên phong khẽ động, một thân khí tức nội liễm, trên ngón trỏ bàn tay trái có một đạo quang mang màu vàng hội tụ. Tay phải cầm kiếm chống thân thể đứng dậy, ngón trỏ bàn tay trái điểm vào trên thân ngụy kiếm khí. Kiếm khí nhanh chóng kéo về phía mũi kiếm, những nơi kiếm khí đi qua, cả thanh kiếm giống như sống lại, có quang mang màu vàng lập lòe.

Trong nháy mắt, thân thể Tiêu Thiên phong giống như mang theo sự sắc bén trong nháy mắt phá nát vẻ chật vật trước đó, miệng khẽ quát lên một tiếng. Một kiếm vung lên, một đạo kiếm quang phun ra nuốt vào, thân thể giống như cùng kiếm trong tay hợp lại thành một, mũi nhọn sắc bén cơ hồ muốn xé rách mây xanh.

- Thiên Phong tuyệt sát.

Trong nháy mắt người bịt mặt áo xám liền cảm giác được sau lưng có một đạo công kích sắc bén và lạnh lẽo ập tới, sắc mặt hắn đại biến, hai mắt tràn ngập kinh hãi, vội vàng quay người lại, một kiếm bổ về phía Tiêu Thiên phong.

Khí thế của Tiêu Thiên phong hung hãn, đem hết toàn lực thi triển chiêu tuyệt sát trong truyền thừa vô tận kiếm đạo, uy lực vô cùng khủng bố, ngay cả cao thủ nhập môn Hóa Khí cảnh như người bịt mặt áo xám này trong nháy mắt cũng cảm thấy lo lắng.

Kiếm quang màu vàng nhạt xé rách hư không, cùng với ngụy kiếm khí của người bịt mặt áo xám va chạm, thanh âm chói tai tới cưc điểm quanh quẩn trong phạm vi vài trăm thước. Những nơi kiếm khí đi qua, không khí liên tục bị nghiền nát, tính cả cỏ xanh dưới mặt đất cũng nhanh chóng hóa thành bột phấn, giống như bị kiếm khí vô hình diệt sát.

Dưới lực lượng khổng lồ xâm nhập, người bịt mặt áo xám chỉ cảm thấy có một đạo lực lượng sắc bén xuyên thấu qua ngụy kiếm khí bắn thẳng tới, làm cho hắn kinh ngạc, đồng thời cũng vội vàng thúc dục tiên thiên kiếm khí ngăn cản. Kiếm quang màu vàng nhạt nghiền nát tựa như pháo hoa bắn tứ tung, vô cùng hoa lệ, vô cùng chói mặt, một đạo thân ảnh lập tức bay ngược về phía sau, có một ngụm máu tươi xuất hiện trên trời cao.

- Giết.

Tiêu Thiên phong rống to một tiếng, khóe miệng có máu tươi chảy ra, thanh âm quanh quẩn, cả người không nằm trong sự khống chế của bản thân mà bay ngược ra phía sau.

Trong mắt Sở Mộ có tinh mang lóe lên, đây là cơ hội tốt nhất, một đạo tiên thiên kiếm khí trong đan điền hắn lập tức được điều động, kinh mạch vận chuyển, làm cho kinh mạch Sở Mộ truyền ra từng đợt đau đớn. Cố nén loại cảm giác đau đớn này, nhanh chóng đem đạo tiên thiên kiếm khí này vận chuyển tới cánh tay rồi lan tràn tới ngụy Thanh Phong kiếm.

Kiếm khí màu trắng nhàn nhạt cùng với kiếm khí màu vàng nhạt xen kẽ vào nhau, một kiếm giơ lên cao rồi chém uống, chỉ thấy một đạo quang mang giống như mũi tên chém vào trong hư không rồi biến mất không thấy gì nữa. Người bịt mặt áo xám sau khi xua tan lực lượng sắc bén Thiên Phong tuyệt sát của Tiêu Thiên phong lúc này không tự chủ được mà run lên, tiên thiên kiếm khí hộ thể bên ngoài giống như bị cắt thành hai nửa, tiêu tán.
Chương 188 Gặp nhau lần nữa

Trong đôi mắt nhỏ, hẹp kia bắn ra vẻ không thể nào tin tưởng nổi, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn về phía thắt lưng mình, chỉ thấy y phục giống như bị sợi tơ vô hình cắt qua, một màu đỏ tươi chậm rãi lan tràn ra, lúc này hắn mới cảm thấy cảm giác đau đớn từ tận xương tủy tràn ngập toàn thân hắn, khiến cho hắn không thể không mở miệng hét thảm một tiếng.

Thanh âm quỷ dị vang vọng, giống như gợn sóng nhộn nhạo, thân thể người bịt mặt áo xám không ngờ lại bị cắt đôi ở giữa hông, trực tiếp rơi xuống mặt đất. Phanh một tiếng đổ xuống mặt đất, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ một mảng lớn cỏ tươi phía dưới.

Cao thủ nhập môn Hóa Khí cảnh.... Chết.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, không ngừng khuếch tán ra chung quanh.

Trên mặt đất có thể thấy từng chỗ bị thiêu đốt tới cháy đen, còn có một cỗ thi thể bị chém ngang hông, nội tạng cùng với máu tươi trộn lẫn trên mặt đất, nhưng mà cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra, chỗ bị chém đôi vô cùng bóng loáng.

Trong đôi mắt nhỏ, hẹp của người bị mặt áo xám kia có vẻ kinh hoàng và không thể tưởng tượng nổi không có cách nào che dấu được, còn có chút sợ hãi và không cam lòng hòa quện vào với nhau, nhìn qua hết sức phức tạp.

Sở Mộ đi qua thi thể đối phương, giống như là một ngọn gió thổi về phía vách núi, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn về phía dưới vực sâu bên cạnh, vực sâu tràn ngập mây mù vờn quanh, sâu không thấy đáy. Vừa rồi Tiêu Thiên phong bị rơi xuống dưới này, lúc này đã không thấy bóng dáng đối phương đâu.

Đứng bên vách núi, từn cơn gió lớn thổi tới bên người Sở Mộ, thổi khiến cho mái tóc đen của hắn bay tán loạn, y phục phần phật rung đông, thổi khiến cho mây mù biến ảo liên tục, giống như có một đầu quái thú cực lớn ở phía dưới đan phun ra nuốt vào vậy.

Sở Mộ giống như biến thành một pho tượng, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ, ai cũng không có dự đoán được, hắn và Tiêu Thiên phong kết bạn mà đi, cuối cùng lại có kết quả như vậy.

- Tiêu Thiên phong, ta tin rằng ngươi sẽ không cứ như vậy mà chết đi, ta sẽ đợi tới lần tiếp theo gặp ngươi.

Thu hồi ánh mắt, vẻ thâm thúy trong mắt biến mất, ánh mắt lần nữa trở nên thanh tịnh, còn có một phần chờ mong. Chợt, trong lòng Sở Mộ có một cơn giận dữ không thôi, giận dữ tràn ngập lồng ngực, nếu không phải là kẻ bịt mặt áo xám này xuất hiện, như vậy hiện tại hắn và Tiêu Thiên phong vẫn kết bạn mà đi, cùng nhau tới Ly Châu kiếm viện.

Thân ảnh lóe lên, Sở Mộ giống như ngọn gió xuất hiện bên cạnh thi thể đã bị chém thành hai đoạn của người bịt mặt áo xám, nhìn qua ánh mắt hoảng sợ, tràn ngập phức tạp của đối phương, ngụy Thanh Phong kiếm của Sở Mộ nhẹ nhàng vẩy một cái, trực tiếp gẩy cái khăn màu đen trên mặt đối phương ra, lộ ra một khuôn mặt xa lạ, giống như là mặt ngựa.

Đây là một khuôn mặt lạ lẫm, Sở Mộ cũng không có cách nào nhìn ra cái gì, hắn ngồi xổm người xuống, lục lọi trong ngực người này, tìm ra một ít thứ. Tiếp đó, hắn lại đá bay thi thể của người này xuống vực sâu bên cạnh vách núi, chỉ để lại một bãi máu. Coi như là người biết chuyện nhìn thấy đám máu này cũng không biết được rốt cuộc là máu của ai lưu lại.

Trong ngực người bịt mặt áo xám kia tổng cộng có hai bình đan dược, một bình là đại chỉ huyết hoàn, một bình là đại hồi khí hoàn, ngoại ra không còn thứ gì khác, càng không có đồ vật chứng minh thân phận của người này.

- Vận dụng một cao thủ Hóa Khí cảnh tới giết ta, trừ Thanh Lan kiếm phái ra, ta thực sự không thể nghĩ ra được thế lực nào khác.

Sở Mộ thu mấy hỏa đại hồi khí hoàn ném vào trong miệng, đem đám còn lại thu lại rồi đứng dậy, miệng lạnh lùng nói ra một tiếng. Về phần kinh mạch tổn thương vì vận chuyển một đạo tiên thiên kiếm khí kia chỉ có thể để sau này chậm rãi khôi phục. Hai mắt hắn nhìn về phía Thanh Lan sơn, giống như nhìn thấu một tia sát cơ từ đó đang lưu chuyển:

- Chỉ là các ngươi tuyệt đối sẽ không ngờ tới cao thủ Hóa Khí cảnh này chẳng những không có giết được ta, mà ngược lại còn chết dưới kiếm của ta. Trong vòng mười năm ta tất sẽ thực hiện được điều ta nói. Kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái, tất cả các ngươi đều đáng chết, không có một ai còn sống.

Lời nói của Sở Mộ có cảm giác quyết liệt, tràn ngập sắc bén và lạnh lẽo, cho thấy quyết tâm không gì sánh nổi của hắn.

Nhặt ngụy kiếm khí của cao thủ Hóa Khí cảnh này lên, trong kiếm phái hạ phẩm, cũng không phải mỗi một cao thủ Hóa Khí cảnh đều có được kiếm khí chính thức để dùng, chỉ có những tồn tại cấp bậc trưởng lão mới có được. Hắn đi về phía bao y phục phía xa của mình, sau khi lấy ra một bộ y phục mới để thay, lại chỉnh đốn một phen. Chỉ là mái tóc đen bởi vì tiên thiên kiếm khí hỏa hệ của đối phương làm ảnh hưởng mà đã trở thành mái tóc xoăn, nhìn qua cũng có chút kỳ lạ.

- May mắn mà lúc này không có đồng hành cùng đám người đại sư huynh, nếu không đoán chừng sẽ xuất hiện tổn thương không đáng có khác. Chỉ là không biết Thanh Lan kiếm phái trừ việc phái người ra đối phó với ta và Tiêu Thiên phong ra còn có phái cao thủ Hóa Khí cảnh tới đối phó với đám người Đại sư huynh hay không?

Lưng đeo hai thanh ngụy kiếm khí, tay trái mang theo Ngụy Thanh Phong kiếm, lần nữa đem bao y phục lên lưng. Lần này hắn chỉ còn lẻ loi một mình, không tiếp tục kết bạn với Tiêu Thiên phong mà đi. Trong lòng mang theo vài phần lo lắng về đám người Lý Dật, Sở Mộ lần nữa cất bước.

...

Sau một khoảng thời gian, Sở Mộ thoát khỏi khu vực vách núi, càng đi về phía trước, một con đường rộng lớn xuất hiện trước mắt hắn.

Con đường này vắng vẻ, vô cùng yên tĩnh, rất ít người đi lại. Nhưng mà khi đi được một đoạn không ngắn, bắt đầu có nhiều thay đổi. Sau khi Sở Mộ đi vào con đường lớn này, không bao lâu hắn đã thấy một chiếc xe ngựa từ phía đối diện nhanh chóng chạy tới, một đường vô cùng vội vã.

Đây là người không thể dây vào, Sở Mộ cũng chỉ liếc mắt nhìn phía xa, cũng không có quá để ý.

Cũng không lâu lắm lại có thanh âm từ phía sau vang lên, căn cứ vào cảm giác của Sở Mộ, ước chừng mười thước sau lưng hắn, nhân số của đối phương chừng năm người.

Quả nhiên không bao lâu sau, thanh âm sau lưng dần dần trở nên vang dội, chứng minh người sau lưng đang dần dần đuổi tới, mà lỗ tai Sở Mộ hơi động đậy một chút, dựa vào thính kiếm từ tư thế, động tác, cách nói chuyện của năm người sau lưng mà phán đoán. Thính kiếm viên mãn có thể tái hiện chính xác nơi thanh âm phát tán ra, nhưng mà trước mắt Sở Mộ khó có thể làm được điểm này.

Bởi vì thi triển thính kiếm, tốc độ của Sở Mộ cũng không nhanh, không bao lâu sau năm người này đã vượt qua Sở Mộ, Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt năm người này dừng lại trên người Sở Mộ mấy hơi thở. Thậm chí Sở Mộ còn cảm giác được trong đó có một đạo ánh mắt sắc bén nhìn vào tay và ngụy kiếm khí trên lưng hắn một đoạn thời gian dài.
Chương 189 Gặp nhau lần nữa 2

Năm người này bởi vì vượt qua Sở Mộ, cho nên tự nhiên Sở Mộ cũng có thể nhìn thấy bọn họ, bốn nam một nữ, sau lưng đều đeo kiếm, từ bóng lưng là có thể phán đoán ra tuổi tác của đám người này không quá lớn, cũng không quá nhỏ. Đoán chừng là hai mươi mấy tuổi. Thông qua Quan khí thuật, Sở Mộ cũng phát hiện tu vi kiếm khí của bọn họ có cửu đoạn, có thập đoạn, lợi hại nhất có một người dựa theo phán đoán của Sở Mộ ước chừng là thập đoạn trung kỳ.

- Xem ra là tán Kiếm giả.

Sở Mộ âm thầm nói, hai mươi mấy tuổi vẫn chỉ có tu vi cửu đoạn, thập đoạn, cũng chỉ có quần thể tán Kiếm giả mới như vậy. Nếu là đệ tử kiếm phái, có lẽ sẽ không chỉ có loại trình độ này.

Mà Sở Mộ phán đoná bọn họ, bọn họ cũng bắt đầu thấp giọng nghị luận về Sở Mộ bên này.

- Kiếm giả vừa rồi kia thật là trẻ tuổi a. Đoán chừng mười bảy mười tám tuổi a.

- Đúng vậy, tối đa tuyệt đối sẽ không vượt quá hai mươi tuổi, so với chúng ta còn trẻ tuổi hơn nhiều. Nhưng mà tu vi của hắn, ta thi triển Quan khí thuật một chút, phát hiện ra tu vi của hắn là thập đoạn sơ kỳ, thậm chí chỉ còn kém ta một chút mà thôi.

- Cái gì? Còn trẻ như vậy đã có tu vi Kiếm Khí cảnh thập đoạn sơ kỳ sao? Vậy so với chúng ta lợi hại hơn nhiều. Xem ra hẳn là đệ tử một kiếm phái nào đó.

- Thực sự là hâm mộ a. Đệ tử kiếm phái quả nhiên không giống bình thường. Chỉ là trên người hắn thậm chí có tới ba cái kiếm, thực sự là quái dị.

- Các vị, là đệ tử thập đoạn của kiếm phái, thân phận nhất định không kém, nói không chừng trên người sẽ có bí tịch, đan dược các loại. Hơn nữa vừa rồi ta cũng từng chú ý qua, kiếm trên người hắn dường như cũng không phải là kiếm bình thường. Dường như là ba thanh ngụy kiếm khí.

- Cái gì? Ngụy kiếm khí?

- Đúng vậy. Chính là ngụy kiếm khí, ta đã từng may mắn chứng kiến qua. Hắn chỉ có một mình, tu vi thập đoạn sơ kỳ mà thôi, chúng ta có nên...

- Không ổn, một đệ tử kiếm phái không giống bình thường, nếu chúng ta không có cách nào giết chết hắn, chỉ sợ ngày sau sẽ bị trả thù.

- Được rồi, không cần nhiều lời, có một chút chuyện nghĩ trong lòng là được rồi.

Dần dần đám người này đi xa.

Thực sự cũng không biết bọn họ bên này thấp giọng nghị luận lại truyền rõ ràng tới tai Sở Mộ. May mà bọn họ cũng không có quyết định làm vậy, không có động thủ với Sở Mộ, nếu không chỉ có thể làm tăng số lượng vong hồn dưới kiếm của Sở Mộ mà thôi.

Đối với Sở Mộ mà nói, năm người này chỉ là khách qua đường vội vàng, không có cách nào lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong lòng hắn.

Một mặt tản bộ, một mặt hắn sử dụng thính kiếm, lắng nghe thanh âm truyền tới từ bốn phía. Thanh âm gió thổi qua, tiếng bước chân người đi đường, đất đá lạo xạo. Thanh âm lá cây lắc lư trong gió.... Thanh âm chung quanh xen lẫn với nhau, chỉ là tới tai Sở Mộ lại được phân biệt rõ ràng.

Không ngừng đi tới trước, hai mắt Sở Mộ tự nhiên khép lại, giống như là một người buồn ngủ, không có cách nào khắc chế được cơn buồn ngủ của mình vậy.

Thoáng chốc, cả thế giới trước mắt biến mất, trở thành một mảnh bóng đêm, giống như cơ hồ tất cả đã ngủ say, trời đất chung quanh trở nên yên lặng.

Chợt có một màn đặc sắc khác hiện lên. Hai lỗ tai Sở Mộ càng trở nên linh mẫn, thính giác lập tức tăng lên nhiều, giống như quét sạch chướng ngại trùng trùng điệp điệp, cả thế giới dùng một hình thức khác hiện ra trong hai tai Sở Mộ, lắng nghe thế giới.

Bước chân Sở Mộ bất tri bất giác ngừng lại, đứng ở cạnh đường không hề nhúc nhích, khí thức thân thể hoàn toàn yên lặng, giống như biến thành một pho tượng.

Có gió tiếp tục thổi qua, thổi trúng lá cây vang lên tiếng xào xạc, thổi trúng mặt đất khiến cho đất đá lạo xạo, khiến cho cỏ xanh ven đường phập phồng, thổi khiến cho mái tóc xoăn của Sở Mộ tung bay, lại không thể nào thổi tung thân thể Sở Mộ, thổi tung tinh thần của hắn.

Thời gian từng phút từng phút một trôi qua, mặt trời tỏa ra quang mang ấm áp dần dần lặn về phía tây, biến thành một quả cầu lửa hừng hực thiêu đốt, đem ánh chiều tà chiếu rọi khắp mặt đất, lưu lại dư âm ấm áp. Thân thể Sở Mộ giống như được phủ lên một tấm vải hồng, nhưng mà thân thể hắn lại giống như cái đinh đóng trên mặt đất, thân thể thẳng tắp giống như kiếm trực chỉ vòm trời.

Thi thoảng có người qua đường dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Sở Mộ, chỉ trỏ, không rõ rốt cuộc Sở Mộ đang bị làm sao.

Nhưng mà người bình thường đối với Kiếm giả ôm tâm lý kính sợ, cũng không dám đi quấy rầy Sở Mộ. Về phần Kiếm giả đi ngang quang, cơ hồ đều là tán Kiếm giả, thừa lúc bọn họ thi triển qua khí thuật nhìn tu vi Sở Mộ, hoặc là nhìn không thấu tu vi của Sở Mộ, hoặc là nhìn thấy tu vi của Sở Mộ là Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ, cũng biết Sở Mộ tất là đệ tử kiếm phái nào đó.

Dù chỉ là đệ tử kiếm phái hạ phẩm, cũng không phải là tồn tại mà tán Kiếm giả như bọn họ có thể trêu vào. Bởi vậy vì ngăn ngừa phiền phức, bọn họ không có tới gần Sở Mộ, thậm chí không đi quấy rầy Sở Mộ. Nhưng mà chuyện gì cũng có ngoại lệ, có hai gã tán Kiếm giả trung niên tướng mạo âm trầm từ đằng xa đi tới, từ ánh mắt mọi người nhìn qua Sở Mộ.

Có một ít tán Kiếm giả ở bên cạnh nhìn qua hai tán Kiếm giả trung niên âm trầm này lại biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng lui về phía sau.

- Tu vi thập đoạn sơ kỳ? Xem ra là đệ tử kiếm phái gì đó, dường như là tiến vào trạng thái tu luyện a.

Một người trong đó lầm bầm nói, chợt lại cười lạnh một tiếng:

- Xem ra chỉ là một thái điểu vừa mới ra khỏi kiếm phái lịch lãm rèn luyện, vậy mà lại ở loại nơi như thế này tiến vào trạng thái tu luyện, thực sự là không biết sống chết a.

- Lão đại, chúng ta ra tay thừa cơ làm thịt tiểu tử này, tin rằng trên người hắn nhất định có không ít thứ tốt.

Một người khác nói, phi thân, hóa thành một mũi tên bắn về phía Sở Mộ. Khi bay tới giữa không trung người này rút kiếm, tiếng sắc bén vang vọng, lợi kiếm xen lẫn kiếm quang mang theo sát cơ lạnh lẽo phóng đi, kình phong rít gào....

Từng tiếng kinh hô vang lên, người trung niên tu vi âm trầm này là Kiếm giả thập đoạn trung kỳ, lúc này ra tay, bách luyện kiếm trong tay bắn ra sát cơ vô cùng sắc bén, toàn bộ tập trung vào trên người Sở Mộ.

Một thân kiếm khí của hắn mạnh mẽ, một kiếm này không chút lưu tình nào, khí thế long trời lở đất, giống như muốn chém giết Sở Mộ tại chỗ. KHiến cho rất nhiều tán Kiếm giả ở chung quanh có chút sợ hãi.

- Các ngươi ai dám tiết lộ bất kỳ tin tức gì, coi chừng cái đầu mình.

Một tên trung niên âm trầm khác thì nở nụ cười lạnh tràn ngập uy hiếp và sát khí. Ánh mắt nhìn qua chung quanh một vòng, đôi mắt giống như độc xà khẽ quét qua đám tán Kiếm giả chung quanh, nói lời uy hiếp.
Chương 190 Bán bộ thánh thể

Mọi người vội vàng đè nén tiếng kinh hô, sắc mặt đại biến, liên tiếp lui về phía sau, thậm chí có người lập tức quay người rời khỏi, dường như lai lịch của hai người trung niên âm trầm này không nhỏ.

Mắt thấy một kiếm tràn ngập sát cơ sắc bén đánh tới, có lẽ sau một giây nữa sẽ xuyên thủng cổ họng người trẻ tuổi kia, máu tươi sẽ bắn ra. Người xem chung quanh nhịn không được hoảng sợ, hai mắt co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ tiếc hận.

Tên tán Kiếm giả trung niên ra tay lúc này trên mặt hiện lên sự vui vẻ thắng lợi, hắn tin rằng, kế tiếp kiếm của hắn sẽ xuyên thủng cổ họng tên đệ tử kiếm phái ngu ngốc này. Bên tai hắn cũng vang lên thanh âm mỹ lệ khi cổ họng bị xuyên thủng.

Nói thì chậm mà tất cả diễn biến lại cực nhanh, thậm chí có người nhịn không được muốn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cảnh trước mắt không dễ xem, chỉ là một kiếm tất sát của Kiếm giả trung niên kia lại thất bại một cách quỷ dị.

Khí thế âm trầm với đủ loại âm thanh kiếm kia mang tới đều bị Sở Mộ cảm nhận rõ ràng được. Trong lúc vô thức, thân thể hắn tự nhiên làm ra phản ứng, tránh đi một kiếm này.

- Không ngờ lại tránh đi?

Từng tiếng thấp giọng kinh hô vang lên, tràn ngập vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.

Sắc mặt tán Kiếm giả trung niên âm trầm kia càng thêm âm trầm hơn, một kiếm nắm chắc mười phần lại bị đối phương tránh đi, hơn nữa vẫn là một thái điểu tu vi kiếm khí không bằng hắn. làm cho hắn tức giận vạn phần. Cho dù tức giận, nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà rối loạn, mất đi lý trí, kiếm khí mạnh mẽ bắn ra, miệng phát ra một tiếng gầm, một đạo kiếm khí màu xanh nhạt mang theo một mảnh cuồng phong rít gào bắn về phía trước.

Uy lực của một kiếm này so với kiếm trước càng thêm mạnh mẽ. Dù sao một kiếm trước hắn cho rằng sở dĩ Sở Mộ tránh đi được một cách dễ dàng là bởi vì hắn chỉ sử dụng lực lượng thân thể mà chém ra một kiếm. Kiếm khí cũng không có sử dụng bao nhiêu. Nhưng mà sau khi bị Sở Mộ tránh đi một kiếm này, hắn cảm thấy mất mặt, kiếm khí không thể nào bảo tồn được nữa.

Cảm thấy sát cơ lạnh thấu xương của đối phương phóng tới, Sở Mộ khẽ cau mày, nhưng mà hai mắt vẫn mấp máy như cũ, hắn vẫn đắm chìm trong thế giới của thính kiếm, còn chưa thức tỉnh. Nhưng mà thân thể tự động có phản ứng, tay trái dùng tốc độ như thiểm điện nắm lấy chuôi kiếm, ngay lập tức rút kiếm.

Thanh âm giống như tiếng kim loại va chạm vang lên. Đạo kiếm quang sắc bén, ẩn chứa sát cơ lạnh lẽo bắn tới lại giống như một cơn gió mát khẽ thổi qua mặt và không khí vậy.

Mâu thuẫn quỷ dị này khiến cho tán Kiếm giả trung niên âm trầm kia biến sắt, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn hoảng hốt, một kiếm hắn đâm ra giống như bị một loại chướng ngại vô hình nào đó cản trở, bất tri bất giác biến mất.

Biến hóa rất nhỏ, không có cách nào cảm nhận được cũng có thể thay đổi cả cục diện. Ngụy Thanh Phong kiếm của Sở Mộ cơ hồ dán chặt lấy Bách Luyện kiếm của tán Kiếm giả trung niên âm trầm kia, đi tới đi lui, trong ánh mắt hoảng hốt của tán Kiếm giả trung niên kia, mũi kiếm của Sở Mộ nhẹ nhàng điểm trên cổ họng hắn, sát ý đáng sợ lập tức đâm rách cổ họng hắn, xuyên thấu quả cổ.

Thu kiếm vào vỏ, thân thể Sở Mộ lần nữa lại bất động, giống như chưa từng động đậy. Mà tán Kiếm giả trung niên kia lại bảo trì tư thế đâm kiếm về phía trước, trực chỉ Sở Mộ, nhưng mà giống như thân thể đã cứng lại, không thể nhúc nhích. Hai mắt hắn nhanh chóng trở nên trắng dã, vẻ tro tàn lan tràn, có quang mang sợ hãi và không thể tưởng tượng được lưu lại. Ở cổ họng có máu tươi tràn ra, máu tươi tức thì phun ra.

- Chết...

- Hắn ta chết rồi...

Lập tức có người nhìn thấy rõ, cả đám rối loạn một hồi. Tên tán Kiếm giả trung niên âm trầm còn lại vẻ mặt tràn ngập sát khí, gương mặt âm trầm giống như muốn chảy ra nước, một tay nắm chặt chuôi kiếm giống như muốn rút kiếm ra, gân xanh trên bàn tay nổi lên. Hắn ta nghiên răng nghiến lợi, trong lòng đau lòng vạn phần, đồng thời lửa giận tràn ngập, giống như là núi lửa sắp bộc phát, hận không thể lập tức rút kiếm đem người trước mắt này lăng trì, diệt sát.

Nhưng mà hắn không dám, trong lòng hắn trừ phẫn nộ và đau lòng ra còn có sợ hãi.

Tu vi của hắn là tên đệ đệ đã bị giết chết kia không sai biệt lắm, đều là thập đoạn trung kỳ, tạo nghệ kiếm thuật cơ hồ tương đương. Nhưng mà đệ đệ hắn lại bị một kiếm diệt sát, nói cách khác, cho dù hắn có ra tay thì cũng bị diệt sát mà thôi.

- Tiểu súc sinh đáng chết, không cần biết ngươi là đệ tử kiếm phái nào, giết chết đệ đệ của ta, ngươi đều phải chết, phải chết.

Miệng phát ra tiếng rít gào giống như dã thú, tán Kiếm giả trung niên âm trầm này lập tức xoay người rời đi, nhanh chóng chạy đi, sợ Sở Mộ tỉnh lại.

Thoáng cái mất đi bóng người, chỉ còn lại một ít tán Kiếm giả nhìn nhau, không có cách nào che dấu vẻ kinh hãi trong mắt.

Ước chừng qua mấy mươi thời thần, hai mắt Sở Mộ mới chậm rãi mở ra, hai mắt thanh tịnh nhìn qua bốn phía, trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ mờ mịt.

Chợt, đập vào hai mắt Sở Mộ là gương mặt tên trung niên âm trầm kia, Sở Mộ suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ngọn nghành, miệng âm thầm cười lạnh. Tuy rằng hắn vừa rồi tiến vào một loại trạng thái đặc thù, nhưng mà loại trạng thái chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu này cũng khiến cho thính kiếm của hắn từ gần như đại thành trực tiếp đại thành.

Mà dưới loại trạng thái này, tất cả mọi hành động của thân thể đều xuất phát từ bản năng, xem ra tên trước mắt này định nhân cơ hội này giết chết hắn, ngược lại còn chết dưới sự phản kích theo bản năng của Sở Mộ. Đối với chuyện này Sở Mộ không có cảm giác áy náy nào, có dục vọng giết người thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người ta giết chết.

- Ngươi, tới đây nói, cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Cho dù tự mình hiểu rõ ngọn ngành, nhưng mà hắn cũng chỉ biết rõ tên Kiếm giả trung niên âm trầm này muốn giết hắn, về phần tất cả chuyện khác, Sở Mộ không biết rõ.

Tên tán Kiếm giả bị chỉ đểm gọi tên kia toàn thân khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng sợ hãi rụt rè, hối hận tại sao mình không có rời khỏi, tại sao lại ngốc nghếch ở lại làm gì.

Nhưng mà tận mắt nhìn thấy những chuyện không thể nào tưởng tượng nổi vừa xảy ra, lúc này hắn căn bản không có tâm tư đào tẩu, thanh âm run rẩy giải thích, mà Sở Mộ thì chỉ nghe mà không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng không chút biến hóa, trong mắt thì lại có tinh mang lưu chuyển.

- Hai người bọn họ là cung phụng của Vương Xà bang Bạch Phong thành, đều có tu vi thập đoạn trung kỳ. Vương Xà bang là thế lực lớn nhất Bạch Phong thành, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tác phong bá đạo, truyền thuyết có đồn rằng trong bang bọn họ cũng có rất nhiều cao thủ Hóa Khí cảnh. Lần này ngươi giết một người trong đó, người còn lại chạy thoát nhất định sẽ dẫn người tới báo thù ngươi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm đạo độc thần
  • 5.00 star(s)
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương 3922
Kiếm Đạo Độc Thần
  • Lục Đạo Trầm Luân
Chương C2407
Kiếm Đạo Độc Tôn
  • Kiếm Du Thái Hư
Chương 1799
Vạn đạo kiếm tôn convert
  • Đả Tử Đô Yếu Tiễn
Kiếm Vực Vô Địch
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom