• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Kim Phấn (2 Viewers)

  • Chương 20

Yến Hành đứng dưới ánh đèn, không biết nên nói gì cho phải.
“Cha con có ba người con trai, chắc chắn ông ấy cũng áy náy với ha3i đứa bé kia, sau này không thể trắng trợn
thiên vị con được.”
“Nhưng lần này ông ấy vẫn thử thách con trước khi các ca ca củ1a con đến, chính vì muốn con thoát khỏi cái bóng
của tổ tiên, vào doanh trại rồi gây dựng thành tích thuyết phục.”
Yến Hành c9ó thể hiểu cho lựa chọn của Lâm phu nhân, nhưng vẫn xoắn xuýt trước cha mình.
Theo Lâm phu nhân thấy, Yến Sùng Anh đã làm trò3n trách nhiệm, làm những gì tốt nhất trong khả năng.
Hắn cũng thừa nhận, trước cống hiến lớn lao của Thẩm thị với Yến gia, bấ8t cứ người đàn ông lương thiện nào
cũng không thể bỏ qua. Nhưng kiếp trước mẹ hắn đã chết, hơn nữa còn “tự sát”!
Theo cách nói của Lâm phu nhân, lẽ ra tiếp theo “thê thiếp” phải hòa thuận, trong nhà bình yên, ai sống phần người
nấy.
Nhưng tại sao kiếp trước Lâm phu nhân lại bất ngờ qua đời, hơn nữa sau khi bà mất, vị trí thế tử vốn dành cho hắn
lại là của Yến Hoằng đây?
Nghĩ đến đây, hắn nhíu mày nhìn mẹ mình: “Cho dù bây giờ cha đang hướng về chúng ta, nhưng ông ấy có tình
kết tóc với Thẩm thị, còn là thanh mai trúc mã, nhỡ ông ấy chưa hết tình cảm với Thẩm thị thì sao?”
“Sao mẹ có thể khẳng định ông ấy sẽ không đổi ý? Mẹ tin tưởng ông ấy như thế, có phải hơi mù quáng không ạ?”
Lâm phu nhân nghiêm mặt: “Đó là trượng phu của mẹ, mẹ tin cha con là chuyện thiên kinh địa nghĩa, con lại cho
đấy là mù quáng à?”
Yến Hành từ chối cho ý kiến.
Lâm phu nhân ngồi thẳng lại, nói với vẻ nghiêm túc: “Con ở bên chúng ta từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ chưa từng thấy
cảnh cha con mạo hiểm đưa mẹ con ta ra khỏi rừng giáo mưa tên ư?”
“Con chưa thấy cảnh sau trận chiến ác liệt, cha con bị thương nặng nhưng vẫn cõng con đến điền trang gần đó để
tìm áo bông chống rét à?”
“Trong mấy lần bị thương nặng, trước khi hôn mê, cha con vẫn không quên giao mẹ con ta cho thuộc hạ đáng tin.”
“Lúc con chào đời, ông ấy vui mừng bế con đang nằm trong tã lót bằng một tay, tay kia thì ôm mẹ, vừa cười vừa
khóc ”


“Đêm trước sinh nhật bảy tuổi của con, quân địch đánh lén chúng ta, cha con chiến đấu trong gió tuyết cả đêm,
không có nổi một ngụm nước, khi về vẫn giấu một gói chân giò trong chiến bào cho con…”
“Tình cảm giữa chúng ta không chỉ nói bằng miệng, mà được bồi đắp bằng vô số sớm chiều.”
“Ở bên nhau nhiều năm như thế, chúng ta chưa từng cãi vã, cha con gần như không bao giờ lớn tiếng với mẹ, cứ
nói mãi rằng mẹ quá khổ khi đi theo ông ấy.”
“Những gì mẹ nói chỉ là chuyện nhỏ trong mười bốn năm sống chung, nếu những năm tháng gắn bó kia vẫn không
thể khiến mẹ tin tưởng ông ấy, vậy con nói xem, phải thế nào thì mẹ mới có thể tin tưởng một người chứ?”
Yến Hành tựa vào bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài, mím môi, không nói năng gì.
Đương nhiên hắn nhớ hết những chuyện đó, đấy là người cha mà hắn từng kính yêu nhất, chính ông ta đã đưa hắn
đi săn, cầm tay dạy hắn kéo cung.
Ông ta sẽ dạy dỗ hắn khi hắn mắc lỗi, rồi nói cho hắn biết tại sao hắn bị đánh, cũng sẽ lớn tiếng khoe với người
khác “Đây là con trai ta!” mỗi khi hắn có chút thành tích.
Ông ta đã khiến hắn nghĩ rằng đó chỉ là cha của mình hắn, ông ta cũng là người mà hắn vô cùng ngưỡng mộ.
Hắn cũng cho rằng mười bốn năm chung sống, nương tựa vào nhau không thể thua người vợ cả đã xa cách mười
bảy năm.
Nếu ông ta yêu vợ cả như thế, tức là ông ta không phải người bạc tình, nếu đã không bạc tình, không có lý nào ông
ta lại làm hại người vợ kế đã ở bên ông ta bao năm tháng.
Nhưng nếu những chuyện này đều hợp lý hợp tình, ai có thể giải thích tại sao ông ta lại đưa Lâm phu nhân rời khỏi
kinh thành đây?
Hắn cũng không muốn nhớ mãi những việc này, bám riết vào mấy chi tiết lặt vặt, nhưng mọi chuyện vẫn thiếu lời
giải thích hợp lý đúng không?
“Ông ấy và ta quen nhau mười lăm năm, thành thân mười bốn năm, nếu sự bảo vệ của ông ấy chỉ là góp vui lấy lệ
thì cũng quá mệt mỏi nhỉ?”
Lâm phu nhân đứng dậy, nhìn ngọn nến rồi nói: “Cũng muộn rồi, con nghỉ ngơi sớm đi.”
Yến Hành nhíu mày, nói: “Nếu con không làm thế tử nữa, mẹ làm chính phi thì sao?”
“Bé ngốc!” Lâm phu nhân mỉm cười: “Mẹ là chính phi nhưng con không phải thế tử, con nghĩ sau này con sẽ được
sống thư thái à?”
Yến Hành không nói gì.
Đúng là nếu để Yến Hoằng làm thế tử thì chẳng khác gì kết cục kiếp trước.
“Cứ thế đi.” Lâm phu nhân vỗ vai hắn.


Yến Hành đứng yên một lúc lâu, cuối cùng mới đáp vâng rồi tiễn bà ra ngoài.
Đèn lồng ngoài cửa sổ lắc lư, soi sáng hoa trong sân.
Vài tiếng ho khan truyền đến từ sân bên kia, không biết là ai bị phong hàn giữa đêm khuya tĩnh lặng.
Yến Hành nhìn cái bóng trên mặt đất của Lâm phu nhân, dần ngừng bước.
Hắn vẫn không rõ, bây giờ bà ấy đang rất thoải mái, vô cùng chắc chắn về tương lai, bà ấy kiên định, bà ấy tự tin, bà
ấy cũng bình tĩnh bao dung với một vài biến cố bất ngờ từ số phận.
Từ lời bà ấy nói vừa rồi, chưa chắc bà ấy đã không nghĩ đến việc tình cảm giữa mình và chồng sẽ gặp thử thách.
Vậy cho dù bị chồng bỏ, sao bà ấy lại muốn tìm đến cái chết đây?
Trong kiếp trước, hắn chưa bao giờ nói chuyện với mẹ thế này, thậm chí còn không nhắc tới chủ đề có liên quan, do
đó về sau, hắn hết sức tin tưởng vào nguyên nhân cái chết của mẹ.
Nhưng hôm nay nhớ lại, hắn cũng không tận mắt thấy bà ấy cắt cổ tay, cũng không chính tai nghe bà ấy nói sẽ rời
bỏ hắn để tìm đến cái chết. Hắn chỉ thấy mỗi di hài của mẹ, chẳng lẽ trong này còn nguyên cớ gì khác ư?
Hay nói cách khác, tại sao bà ấy cứ phải tự sát chứ?
“Mẹ.” Hắn gọi khẽ, nhìn người mẹ vẫn đang sống sờ sờ đi phía trước mình.
Lâm phu nhân quay đầu lại.
Cõi lòng Yến Hành dậy sóng, không biết mở lời ra sao.
Nếu bà ấy không tự sát, hung thủ là ai chứ?
Là cha hắn à?
Dù sao chính Yến Sùng Anh đã ra lệnh đưa Lâm phu nhân về quê cũ, bây giờ lựa chọn như thế tức là họ đã bàn bạc
xong rồi, tại sao sau này Yến Sùng Anh lại muốn đưa bà ấy đi?
Với những chi tiết này, có vẻ Yến Sùng Anh cũng khá đáng nghi.
Nhưng cho dù ông ta giết bà ấy thì cũng phải có lý do, nếu Yến Sùng Anh là người bình thường thì cũng thôi, đằng
này ông ta đã giẫm lên vô số hài cốt, trong những giây phút sống còn, chính Lâm phu nhân đã ở bên ông ta, ngay cả
đá cũng phải cảm động.
Yến Sùng Anh cũng không điên, phụ bạc bà ấy thì thôi, sao phải giết bà ấy chứ?
“Sao mặt con tái thế, thấy không khỏe ở đâu à?” Lâm phu nhân hỏi.


Yến Hành nghiêng đầu tránh ánh mắt bà.
Gió đêm phả vào mặt hắn, lành lạnh nhưng lại giúp người ta tỉnh táo.
Về việc bà tự sát hay bị sát hại, hắn mới chi đoán thôi chứ chưa có chứng cứ chắc chắn.
Vào giây phút này, hắn lại thấy hơi mong chờ mẹ con Thầm thị đến, bây giờ chỉ khi họ tới thì câu hỏi ở kiếp trước mới bị vạch trần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom